Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Chuyển kiếp thành phế vật Đại tiểu thư
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây đại thụ cao ngút trời chiếu xuống mặt đất bên dưới tạo thành những vùng ánh sáng loang lổ, một cô gái thương tích đầy mình khẽ mở mi mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời điểm Tạ Cửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là cảnh vật hoàn toàn xa lạ.
Đại thụ cao vút tầng mây, tiếng dã thú gào thét không dứt bên tai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đây là đâu?"
Tạ Cửu quay đầu nhìn quanh, bên trái phía trên nàng chừng mười thước, có một đôi nam nữ đang chiến đấu với dã thú to lớn tướng mạo quái dị.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người nam nhân mặc áo gấm màu đen xa hoa, tay cầm trường kiếm, từng chiêu từng thức, múa ra uy lực mãnh mẽ. Nữ nhân y phục trắng bồng bềnh, vũ điệu nhẹ nhàng như hòa vào dải lụa đỏ, điệu nhảy uyển chuyển mềm mại.
"Thanh Thanh, ngươi cẩn thận một chút, đây chính là ma thú Xích Diễm Hổ cấp ba, tương đương với Huyền Giả cấp bốn." Nam nhân nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hiên ca ca, ta không sợ, có ngươi ở đây, cái gì ta cũng không sợ." Nữ nhân vẻ mặt thẹn thùng.
Khi Tạ Cửu nghe thấy tiếng nói của hai người, trong đầu đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi tiếp nhận ký ức, đôi mắt Tạ Cửu lạnh như băng.
Nàng đã chết, chuyển kiếp vào người một cô gái ngu ngốc trùng tên trùng họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tạ Cửu" là đích trưởng nữ của gia chủ Tạ gia, Tạ gia là thế gia đại tộc của Huyền Vũ Quốc, được thánh thượng xem trọng, trong nhà còn có Huyền Vương trấn giữ, địa vị cực cao.
"Tạ Cửu" là phế vật không thể tu luyện, từ nhỏ không được coi trọng. Mẫu thân mất tích, nàng chưa một lần thấy mặt. Phụ thân không thương, thiên vị thứ xuất muội muội, đầy tớ khi dễ, cuộc sống không bằng heo chó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong cuộc sống lạnh lẽo gần như tuyệt vọng này, chấp niệm duy nhất để Tạ Cửu tiếp tục sống chính là thái tử Huyền Vũ Quốc Mặc Nhiên Hiên. "Tạ Cửu" có hôn ước với Mặc Nhiên Hiên, chỉ đợi khi "Tạ Cửu” đến tuổi cập kê thì sẽ thành thân.
Vốn mong đợi sau khi thành thân với Mặc Nhiên Hiên sẽ thoát khỏi bể khổ, nhưng Mặc Nhiên Hiên lại coi thường “Tạ Cửu”, người hắn thích lại là thứ xuất muội muội xinh đẹp cùng với thiên phú hơn người Tạ Thanh Thanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người lén lút qua lại, vì muốn quang minh chính đại, bọn họ hẹn "Tạ Cửu" đến khu rừng Bắc Đẩu săn ma thú Xích Diễm Hổ. "Tạ Cửu" không có một chút tu vi nào, bị móng vuốt của Xích Diễm Hổ do Mặc Nhiên Hiên với Tạ Thanh Thanh chọc giận cào trúng, liền chết đi.
Tạ Cửu đặt tay lên ngực đang đập liên hồi: "Ta sẽ thay ngươi sống tiếp, ngươi hãy yên tâm rời đi, người tổn thương ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nơi ngực đang đập liên hồi từ từ yên tĩnh lại, Tạ Cửu cố gắng đứng dậy.
Phía trước mười thước, đôi nam nữ kia chính là Mặc Nhiên Hiên cùng Tạ Thanh Thanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hừ, ta thề sẽ khiến các ngươi chết rất thảm."
Tạ Cửu nhìn bóng lưng bọn họ một chút, sau đó chạy sâu vào bên trong của khu rừng Bắc Đẩu. Mặc Nhiên Hiên với Tạ Thanh Thanh đưa “Tạ Cửu” không chút tu vi tới khu rừng Bắc Đẩu, dụng tâm hiểm ác nhìn qua là đã hiểu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật nhanh nhất tr*ên ТгцyeлАРР.cом
Cơ thể này bị thương nặng, hiện tại Tạ Cửu không đủ khả năng báo thù, nhanh chóng quyết định rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phía sau truyền tới tiếng vang thật lớn, cơ thể khổng lồ của Xích Diễm Hổ “ầm ầm” ngã xuống.
"Hiên ca ca, không thấy Tạ Cửu." Tạ Thanh Thanh kêu lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Nàng mới vừa rồi bị móng vuốt của Xích Diễm Hổ cào không chết, nhất định là trốn vào khu rừng Bắc Đẩu."
Mặc Nhiên Hiên cắn răng, việc đã đến nước này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho Tạ Cửu: "Chúng ta đuổi theo."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Được, Hiên ca ca."
Hai người đem cơ thể Xích Diễm Hổ thu vào nhẫn trữ vật, nhanh chóng đuổi kịp Tạ Cửu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu đứng trên vách đá, kình phong từ dưới thổi lên làm mái tóc dài của Tạ Cửu rối loạn. Tạ Cửu sắc mặt tiều tụy, cơ thể nhiều vết thương, thế nhưng đôi mắt kiên định, mạnh mẽ lại lấp lánh rực rỡ, có thể sánh với nhật nguyệt.
"Tạ Cửu, vì hạnh phúc của ta và Thanh Thanh, phiền ngươi đi chết đi." Mặc Nhiên Hiên môi mỏng khẽ mở, nói ra lời ác độc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tỷ tỷ, người muội yêu nhất là Hiên ca ca, đời này không phải Hiên ca ca muội sẽ không xuất giá, cầu xin tỷ tác thành cho muội và Hiên ca ca."
Tạ Thanh Thanh vành mắt đỏ đỏ, đóng giả thành bộ dáng Bạch Liên Hoa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu cười một tiếng, tay phải khẽ động, tiếng cười châm chọc theo gió truyền khắp bốn phía.
**********
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây đại thụ cao ngút trời chiếu xuống mặt đất bên dưới tạo thành những vùng ánh sáng loang lổ, một cô gái thương tích đầy mình khẽ mở mi mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời điểm Tạ Cửu mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là cảnh vật hoàn toàn xa lạ.
Đại thụ cao vút tầng mây, tiếng dã thú gào thét không dứt bên tai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đây là đâu?"
Tạ Cửu quay đầu nhìn quanh, bên trái phía trên nàng chừng mười thước, có một đôi nam nữ đang chiến đấu với dã thú to lớn tướng mạo quái dị.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người nam nhân mặc áo gấm màu đen xa hoa, tay cầm trường kiếm, từng chiêu từng thức, múa ra uy lực mãnh mẽ. Nữ nhân y phục trắng bồng bềnh, vũ điệu nhẹ nhàng như hòa vào dải lụa đỏ, điệu nhảy uyển chuyển mềm mại.
"Thanh Thanh, ngươi cẩn thận một chút, đây chính là ma thú Xích Diễm Hổ cấp ba, tương đương với Huyền Giả cấp bốn." Nam nhân nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hiên ca ca, ta không sợ, có ngươi ở đây, cái gì ta cũng không sợ." Nữ nhân vẻ mặt thẹn thùng.
Khi Tạ Cửu nghe thấy tiếng nói của hai người, trong đầu đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi tiếp nhận ký ức, đôi mắt Tạ Cửu lạnh như băng.
Nàng đã chết, chuyển kiếp vào người một cô gái ngu ngốc trùng tên trùng họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tạ Cửu" là đích trưởng nữ của gia chủ Tạ gia, Tạ gia là thế gia đại tộc của Huyền Vũ Quốc, được thánh thượng xem trọng, trong nhà còn có Huyền Vương trấn giữ, địa vị cực cao.
"Tạ Cửu" là phế vật không thể tu luyện, từ nhỏ không được coi trọng. Mẫu thân mất tích, nàng chưa một lần thấy mặt. Phụ thân không thương, thiên vị thứ xuất muội muội, đầy tớ khi dễ, cuộc sống không bằng heo chó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong cuộc sống lạnh lẽo gần như tuyệt vọng này, chấp niệm duy nhất để Tạ Cửu tiếp tục sống chính là thái tử Huyền Vũ Quốc Mặc Nhiên Hiên. "Tạ Cửu" có hôn ước với Mặc Nhiên Hiên, chỉ đợi khi "Tạ Cửu” đến tuổi cập kê thì sẽ thành thân.
Vốn mong đợi sau khi thành thân với Mặc Nhiên Hiên sẽ thoát khỏi bể khổ, nhưng Mặc Nhiên Hiên lại coi thường “Tạ Cửu”, người hắn thích lại là thứ xuất muội muội xinh đẹp cùng với thiên phú hơn người Tạ Thanh Thanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người lén lút qua lại, vì muốn quang minh chính đại, bọn họ hẹn "Tạ Cửu" đến khu rừng Bắc Đẩu săn ma thú Xích Diễm Hổ. "Tạ Cửu" không có một chút tu vi nào, bị móng vuốt của Xích Diễm Hổ do Mặc Nhiên Hiên với Tạ Thanh Thanh chọc giận cào trúng, liền chết đi.
Tạ Cửu đặt tay lên ngực đang đập liên hồi: "Ta sẽ thay ngươi sống tiếp, ngươi hãy yên tâm rời đi, người tổn thương ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nơi ngực đang đập liên hồi từ từ yên tĩnh lại, Tạ Cửu cố gắng đứng dậy.
Phía trước mười thước, đôi nam nữ kia chính là Mặc Nhiên Hiên cùng Tạ Thanh Thanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hừ, ta thề sẽ khiến các ngươi chết rất thảm."
Tạ Cửu nhìn bóng lưng bọn họ một chút, sau đó chạy sâu vào bên trong của khu rừng Bắc Đẩu. Mặc Nhiên Hiên với Tạ Thanh Thanh đưa “Tạ Cửu” không chút tu vi tới khu rừng Bắc Đẩu, dụng tâm hiểm ác nhìn qua là đã hiểu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật nhanh nhất tr*ên ТгцyeлАРР.cом
Cơ thể này bị thương nặng, hiện tại Tạ Cửu không đủ khả năng báo thù, nhanh chóng quyết định rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phía sau truyền tới tiếng vang thật lớn, cơ thể khổng lồ của Xích Diễm Hổ “ầm ầm” ngã xuống.
"Hiên ca ca, không thấy Tạ Cửu." Tạ Thanh Thanh kêu lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Nàng mới vừa rồi bị móng vuốt của Xích Diễm Hổ cào không chết, nhất định là trốn vào khu rừng Bắc Đẩu."
Mặc Nhiên Hiên cắn răng, việc đã đến nước này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho Tạ Cửu: "Chúng ta đuổi theo."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Được, Hiên ca ca."
Hai người đem cơ thể Xích Diễm Hổ thu vào nhẫn trữ vật, nhanh chóng đuổi kịp Tạ Cửu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu đứng trên vách đá, kình phong từ dưới thổi lên làm mái tóc dài của Tạ Cửu rối loạn. Tạ Cửu sắc mặt tiều tụy, cơ thể nhiều vết thương, thế nhưng đôi mắt kiên định, mạnh mẽ lại lấp lánh rực rỡ, có thể sánh với nhật nguyệt.
"Tạ Cửu, vì hạnh phúc của ta và Thanh Thanh, phiền ngươi đi chết đi." Mặc Nhiên Hiên môi mỏng khẽ mở, nói ra lời ác độc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tỷ tỷ, người muội yêu nhất là Hiên ca ca, đời này không phải Hiên ca ca muội sẽ không xuất giá, cầu xin tỷ tác thành cho muội và Hiên ca ca."
Tạ Thanh Thanh vành mắt đỏ đỏ, đóng giả thành bộ dáng Bạch Liên Hoa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu cười một tiếng, tay phải khẽ động, tiếng cười châm chọc theo gió truyền khắp bốn phía.