Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Tạ Phong Khuynh ra tay
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tạ Cửu, thật xin lỗi, là muội sai, tỷ tỷ đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân, xin tỷ tha thứ cho muội, muội dập đầu nhận sai với tỷ, nhưng muội không thể phế bỏ huyền lực, cầu tỷ đại từ đại bi, tha cho muội lần này.” Tạ Thanh Thanh mặt đầy nước mắt, nhìn qua hết sức chật vật.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Muốn ta tha thứ ngươi cũng không phải không được?" Tạ Cửu nói.
"Tỷ, tỷ nói."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt (1), Tạ Thanh Thanh rất hiểu đạo lý này.
(1) Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt: người thông minh biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi thiệt thòi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Bây giờ đi hôn Hiên ca ca của ngươi một cái." Nụ cười Tạ Cửu tà ác, lòng tràn đầy vui mừng.
Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, Tạ Thanh Thanh thích Mặc Nhiên Hiên, một trong nhưng nguyên nhân đó là gương mặt kia của Mặc Nhiên Hiên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ Mặc Nhiên Hiên gần như có thể nói là xấu xí nhất trong nhân tài kiệt xuất, Tạ Thanh Thanh chủ động dâng nụ hôn, so với để cho nàng ta chết còn khó chịu hơn.
"Tỷ."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Không muốn? Được thôi, phế bỏ một thân huyền lực."
"Không, ta đồng ý, ta đồng ý." Tạ Thanh Thanh nói với mình, nhịn một chút liền qua, nhịn một chút liền qua.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi môi của nàng ta tiếp xúc đến mùi hôi trong miệng Mặc Nhiên Hiên, Tạ Thanh Thanh không chút khách khí ói ra.
"Ọe." Mùi chua thật khó ngửi, khiến người ta nôn mửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Nhiên Hiên thấy trong mắt Tạ Thanh Thanh chán ghét cùng ủy khuất, trong lòng lạnh đi.
"Tỷ, ta làm rồi, tỷ có phải tha thứ cho ta?" Tạ Thanh Thanh theo bản năng ngừng thở.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Trời hôm nay thật xanh!"
Tạ Thanh Thanh trợn to: "Tạ Cửu, ngươi gạt ta."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu cười một tiếng, lừa nàng ta thì như thế nào, Tạ Cửu ta quyết không làm chuyện ngu ngốc thả hổ về rừng lưu lại hậu hoạn.
Tạ Phong Khuynh không nhìn nổi nữa, lên tiếng dạy dỗ Tạ Cửu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ngươi là cái thá gì, còn không cút đi." Tạ Cửu phất tay, xem thường nói.
Tạ Phong Khuynh tuy không xem Tạ Cửu là nữ nhi, nhưng ở trước mặt người ngoài, Tạ Cửu khiến hắn mất hết mặt mũi, không có một chút tôn nghiêm làm phụ thân, Tạ Phong Khuynh cảm thấy mặt mình nóng hừng hựt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới cơn nóng giận, Tạ Phong Khuynh không để ý thân phận, ra tay tấn công.
“Ầm” một tiếng, những viên đá xanh nơi Tạ Cửu đang đứng vỡ nát.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Xuống tay nặng như vậy, Tạ Phong Khuynh, ngươi muốn giết ta sao?"
Tạ Phong Khuynh ngơ ngác nhìn tay mình, hắn có hạ thủ lưu tình sao, nếu không sao một phế vật có thể tránh khỏi công kích của hắn? Hắn đã là Huyền Tương, so với Huyền Giả còn cao hơn ba cấp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ngươi sử dụng yêu pháp gì?" Tạ Phong Khuynh nói.
Tạ Cửu cười nhưng không nói, nắm đấm xinh xắn hướng về phía Tạ Khuynh Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hô!
Sau lưng Tạ Khuynh Phong một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa bay khỏi khung, bàn ghế vỡ nát tại chỗ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Quả nhiên ngươi có thể tu luyện huyền lực."
Nữ nhân này không thể giữ lại!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Phong Khuynh bạo khởi, lúc này phóng thích uy áp Huyền Tương, người có tu vi thấp hơn Tạ Phong Khuynh, từng người mồ hôi lạnh chảy nhễ nhãi, khom người quỳ xuống. Nhìn lại Tạ Cửu, nàng vẫn đứng thẳng tắp, đầu đội trời chân đạp đất, như một tòa núi cao nguy nga.
"Huyền Giả cấp ba, ngươi là Huyền Giả cấp ba."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Phong Khuynh thấy rõ thực lực chân chính của Tạ Cửu, con mắt như muốn rơi ra:
“Huyền Giả cấp ba, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ngươi đã lên Huyền Giả cấp ba."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thiên phú khủng khiếp như vậy, Tạ Cửu không hổ là thân nữ nhi của người nữ nhân kia.
Không thể giữ lại, đứa con gái này không thể giữ lại, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng không thể giữ lại nữ nhân này, phải giết nàng ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ám vệ."
Tạ Phong Khuynh hét lớn một tiếng, sau đó hơn chừng mười người ám vệ bao vây Tạ Cửu:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Giết nữ nhi bất hiếu này."
Ám vệ lĩnh mệnh, hô một tiếng xông lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ám vệ là một trong con bài tẩy của Tạ gia, tu vi thấp nhất cũng là cấp bậc Đại Huyền Sư, bọn họ từ bốn phương tám hướng vây công tới, Tạ Cửu chỉ có thể khó khăn ngăn cản.
Tạ Phong Khuynh nắm lấy thời cơ, một ngân thương xuất hiện trong tay hắn. Ngân thương trực đảo hoàng long, đâm thẳng vào tim Tạ Cửu. Ngân thương thế như chẻ tre, Tạ Cửu không cách nào ngăn lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Tạ Cửu, thật xin lỗi, là muội sai, tỷ tỷ đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân, xin tỷ tha thứ cho muội, muội dập đầu nhận sai với tỷ, nhưng muội không thể phế bỏ huyền lực, cầu tỷ đại từ đại bi, tha cho muội lần này.” Tạ Thanh Thanh mặt đầy nước mắt, nhìn qua hết sức chật vật.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Muốn ta tha thứ ngươi cũng không phải không được?" Tạ Cửu nói.
"Tỷ, tỷ nói."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt (1), Tạ Thanh Thanh rất hiểu đạo lý này.
(1) Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt: người thông minh biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi thiệt thòi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Bây giờ đi hôn Hiên ca ca của ngươi một cái." Nụ cười Tạ Cửu tà ác, lòng tràn đầy vui mừng.
Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, Tạ Thanh Thanh thích Mặc Nhiên Hiên, một trong nhưng nguyên nhân đó là gương mặt kia của Mặc Nhiên Hiên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ Mặc Nhiên Hiên gần như có thể nói là xấu xí nhất trong nhân tài kiệt xuất, Tạ Thanh Thanh chủ động dâng nụ hôn, so với để cho nàng ta chết còn khó chịu hơn.
"Tỷ."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Không muốn? Được thôi, phế bỏ một thân huyền lực."
"Không, ta đồng ý, ta đồng ý." Tạ Thanh Thanh nói với mình, nhịn một chút liền qua, nhịn một chút liền qua.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi môi của nàng ta tiếp xúc đến mùi hôi trong miệng Mặc Nhiên Hiên, Tạ Thanh Thanh không chút khách khí ói ra.
"Ọe." Mùi chua thật khó ngửi, khiến người ta nôn mửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Nhiên Hiên thấy trong mắt Tạ Thanh Thanh chán ghét cùng ủy khuất, trong lòng lạnh đi.
"Tỷ, ta làm rồi, tỷ có phải tha thứ cho ta?" Tạ Thanh Thanh theo bản năng ngừng thở.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Trời hôm nay thật xanh!"
Tạ Thanh Thanh trợn to: "Tạ Cửu, ngươi gạt ta."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Cửu cười một tiếng, lừa nàng ta thì như thế nào, Tạ Cửu ta quyết không làm chuyện ngu ngốc thả hổ về rừng lưu lại hậu hoạn.
Tạ Phong Khuynh không nhìn nổi nữa, lên tiếng dạy dỗ Tạ Cửu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ngươi là cái thá gì, còn không cút đi." Tạ Cửu phất tay, xem thường nói.
Tạ Phong Khuynh tuy không xem Tạ Cửu là nữ nhi, nhưng ở trước mặt người ngoài, Tạ Cửu khiến hắn mất hết mặt mũi, không có một chút tôn nghiêm làm phụ thân, Tạ Phong Khuynh cảm thấy mặt mình nóng hừng hựt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới cơn nóng giận, Tạ Phong Khuynh không để ý thân phận, ra tay tấn công.
“Ầm” một tiếng, những viên đá xanh nơi Tạ Cửu đang đứng vỡ nát.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Xuống tay nặng như vậy, Tạ Phong Khuynh, ngươi muốn giết ta sao?"
Tạ Phong Khuynh ngơ ngác nhìn tay mình, hắn có hạ thủ lưu tình sao, nếu không sao một phế vật có thể tránh khỏi công kích của hắn? Hắn đã là Huyền Tương, so với Huyền Giả còn cao hơn ba cấp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ngươi sử dụng yêu pháp gì?" Tạ Phong Khuynh nói.
Tạ Cửu cười nhưng không nói, nắm đấm xinh xắn hướng về phía Tạ Khuynh Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hô!
Sau lưng Tạ Khuynh Phong một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa bay khỏi khung, bàn ghế vỡ nát tại chỗ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Quả nhiên ngươi có thể tu luyện huyền lực."
Nữ nhân này không thể giữ lại!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Phong Khuynh bạo khởi, lúc này phóng thích uy áp Huyền Tương, người có tu vi thấp hơn Tạ Phong Khuynh, từng người mồ hôi lạnh chảy nhễ nhãi, khom người quỳ xuống. Nhìn lại Tạ Cửu, nàng vẫn đứng thẳng tắp, đầu đội trời chân đạp đất, như một tòa núi cao nguy nga.
"Huyền Giả cấp ba, ngươi là Huyền Giả cấp ba."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tạ Phong Khuynh thấy rõ thực lực chân chính của Tạ Cửu, con mắt như muốn rơi ra:
“Huyền Giả cấp ba, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, ngươi đã lên Huyền Giả cấp ba."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thiên phú khủng khiếp như vậy, Tạ Cửu không hổ là thân nữ nhi của người nữ nhân kia.
Không thể giữ lại, đứa con gái này không thể giữ lại, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng không thể giữ lại nữ nhân này, phải giết nàng ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ám vệ."
Tạ Phong Khuynh hét lớn một tiếng, sau đó hơn chừng mười người ám vệ bao vây Tạ Cửu:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Giết nữ nhi bất hiếu này."
Ám vệ lĩnh mệnh, hô một tiếng xông lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ám vệ là một trong con bài tẩy của Tạ gia, tu vi thấp nhất cũng là cấp bậc Đại Huyền Sư, bọn họ từ bốn phương tám hướng vây công tới, Tạ Cửu chỉ có thể khó khăn ngăn cản.
Tạ Phong Khuynh nắm lấy thời cơ, một ngân thương xuất hiện trong tay hắn. Ngân thương trực đảo hoàng long, đâm thẳng vào tim Tạ Cửu. Ngân thương thế như chẻ tre, Tạ Cửu không cách nào ngăn lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bình luận facebook