-
Chương 9 END
Nghe mẹ nói mà tôi buồn cười, sao gặp chuyện gì cũng có thể đi xem mắt để thay đổi tâm trạng.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý đi, dù sao tắt điện thoại rồi cũng hơi buồn chán.
Đối phương là con trai của đồng nghiệp mẹ, vừa tốt nghiệp tiến sĩ, ngoại hình cũng khá, chỉ có điều mắt để trên trời.
Hệ thống: "Khả năng hai người yêu nhau là 95%."
Hệ thống: "Khả năng hai người kết hôn là 90%."
Hệ thống: "Khả năng đối phương thích bạn là 98%."
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, lại nhìn kỹ đối tượng xem mắt, ngay cả khi không có Hách Liên Thịnh, tôi cũng không động lòng với anh ta.
Theo như hệ thống nói, dù đối tượng xem mắt không phải chân mệnh thiên tử của tôi, thì ít nhất cũng là duyên số.
Khả năng này được tính toán như thế nào nhỉ?
"Nghe nói anh làm giảng viên đại học?"
"Đúng vậy, thu nhập ổn định và có kỳ nghỉ. Nghe nói em làm streamer? Nếu chúng ta kết hôn, tốt nhất em nên đổi công việc để có nhiều thời gian chăm sóc gia đình hơn."
"Đổi công việc gì?"
Đối tượng xem mắt không ngần ngại trả lời: "Công việc trong cơ quan nhà nước là tốt nhất."
"Ồ, vậy thì cảm giác chúng ta không hợp lắm, điều kiện của anh quá tốt." Tôi giả vờ tiếc nuối.
Đối tượng xem mắt gật đầu tán thành, "Đúng vậy, nhưng em cũng đừng tự ti, mẹ anh rất thích em và khen em xinh đẹp, không ngờ ngoài đời em còn đẹp hơn cả trong ảnh."
Nói đơn giản, ý anh ta là tôi chỉ có gương mặt là ăn điểm.
"Cảm ơn... vì mẹ anh thích em, nhưng em vừa nhớ ra có việc phải làm, nên em xin phép đi trước."
Thật sự không muốn lãng phí thời gian với người kỳ quặc này, tôi lấy cớ để rời đi.
Làm sao mà khả năng kết hôn của tôi với anh ta lại lên tới 90% được nhỉ?
Đối tượng xem mắt còn tỏ vẻ tiếc nuối, sau khi đề nghị trao đổi số liên lạc thì rời đi.
Vừa bật điện thoại lên, hàng loạt tin nhắn ập vào danh sách thông báo.
Tiếp theo, điện thoại reo lên, nhìn vào thì thấy đó là cuộc gọi từ cô bạn thân.
"Tớ biết, tớ biết cậu nói trên Facebook rằng muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bữa tiệc sinh nhật của tớ thì cậu phải đến chứ."
Cô bạn nhanh chóng nói luôn trước khi tôi kịp mở miệng.
"Xin lỗi bạn yêu, tớ quên mất sinh nhật cậu, cậu gửi cho tớ thời gian và địa điểm, tớ sẽ đến đúng giờ."
Tôi vỗ nhẹ vào đầu, cảm thấy có lỗi vì đã quên sinh nhật bạn thân, nhưng không nhận ra giọng cô ấy có chút gượng gạo.
"Được rồi, vậy tớ yên tâm rồi."
Sau khi xác nhận thông tin từ cô bạn, tôi vừa chuẩn bị tắt điện thoại thì một thông báo tin tức hiện lên: 【Sốc! Ảnh đế Hách Liên Thịnh sẽ tổ chức lễ đính hôn...】
Ngực tôi nhói lên, sau đó tắt màn hình điện thoại.
….
Ai ngờ vào ngày sinh nhật của cô bạn thân, tôi lại mặc bộ đồ ếch xanh lố bịch, làm bản thân bị mất mặt một phen.
Hách Liên Thịnh kéo tay tôi, "Để tôi giới thiệu, đây chính là vị hôn thê của tôi."
"??"
Cơn giận trong tôi bùng lên, tôi giật mạnh chiếc đầu ếch xuống, "Hách Liên Thịnh, anh có ý gì?"
Khách mời xung quanh khi nhìn thấy mặt tôi, bắt đầu xì xào, đèn flash từ các phóng viên chớp nháy liên tục.
"Mộng Mộng, tôi biết em có thể cảm nhận được nhiều thứ, nhưng trong đó không bao gồm cảm xúc của tôi."
Tim tôi chợt thót lại, "Anh thì biết gì?"
Ngay cả lúc này, hệ thống vẫn nói với tôi, "Khả năng kết hôn của bạn với Hách Liên Thịnh là 0."
Hách Liên Thịnh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, "Những gì anh biết em cũng biết, hãy nhớ lại đi, Mộng Mộng."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng động tác ngày càng chậm.
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện nhiều ký ức chưa từng có.
Những ký ức này kéo dài đến 30 năm sau, tôi thực sự đã kết hôn với đối tượng xem mắt, nhưng khi đến tuổi trung niên thì bị ung thư, không còn sống được bao lâu, chồng tôi chưa đợi tôi ch/3t đã ngoại tình và ly hôn, trớ trêu thay tình nhân hắn là một nữ streamer xinh đẹp.
Lúc đó tôi thấy một quảng cáo của Tập đoàn Hách Liên, tham gia thử nghiệm sản phẩm AI thế hệ mới, có cơ hội tải toàn bộ ý thức lên mạng và trở thành nhóm cư dân điện tử đầu tiên.
Cuộc sống thực tế không còn hy vọng, sống trong thế giới ảo chẳng phải cũng là một cách thoát ly sao.
Không ngờ thử nghiệm này không đơn giản như vẻ ngoài, mục tiêu cuối cùng của việc tải ý thức lên thế giới ảo là để đánh thức ý thức của tổng giám đốc Hách Liên Thịnh, người đang sống cuộc sống thực vật.
Một nhóm người thử nghiệm đều thất bại, chỉ có tôi trong thế giới ảo đã kết nối được với Hách Liên Thịnh -- chúng tôi đã yêu nhau. Để anh ấy có thể trải qua những cảm xúc mạnh mẽ, tôi liên tục gây đau khổ cho anh ấy, cuối cùng anh ấy đã tỉnh lại.
Nhưng cuộc đời tôi đã đi đến hồi kết, trong giây phút cuối cùng vẫn có thể tìm thấy tình yêu đích thực, dù có tiếc nuối nhưng càng nhiều hơn là sự biết ơn.
Không ngờ tôi có thể cùng Hách Liên Thịnh trở về quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.
Hóa ra cái gọi là hệ thống chỉ là AI đến từ tương lai, tất cả các phân tích xác suất đều là những sự kiện sắp xảy ra.
Không lạ gì khi hệ thống luôn nói rằng tôi và Hách Liên Thịnh không có khả năng, vì trong cơ sở dữ liệu của nó, chúng tôi không có sự giao thoa.
Tôi vuốt lên khuôn mặt của Hách Liên Thịnh, giọng run run, "Tất cả đều đã thay đổi."
"Đúng vậy, anh không kịp xử lý chuyện của Lăng Vân, em sẽ không trách anh chứ?"
Tôi lắc đầu, chợt nhớ đến cuộc hôn nhân đầy kịch tính của Hách Liên Thịnh, vợ anh ta không chỉ bao nuôi trai trẻ, cuối cùng còn phát hiện ra đứa con không phải của mình.
"Mộng Mộng, em có muốn lấy anh không?"
Tôi kiễng chân hôn lên má anh ấy.
"Em đồng ý."
Trong ký ức của tôi, không hề có công nghệ du hành xuyên thời gian.
Tất cả những điều này có thật không? Hách Liên Thịnh đã phải trả giá gì?
Đây là quá khứ, hay một không gian song song?
Tôi là người thật, hay chỉ là một đoạn dữ liệu?
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi, tôi nhìn về phía xa, người đàn ông mặc vest, mỉm cười đứng yên đợi tôi bước tới.
Tôi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ nhất, khoác tay bố từng bước tiến về phía anh.
Hết.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý đi, dù sao tắt điện thoại rồi cũng hơi buồn chán.
Đối phương là con trai của đồng nghiệp mẹ, vừa tốt nghiệp tiến sĩ, ngoại hình cũng khá, chỉ có điều mắt để trên trời.
Hệ thống: "Khả năng hai người yêu nhau là 95%."
Hệ thống: "Khả năng hai người kết hôn là 90%."
Hệ thống: "Khả năng đối phương thích bạn là 98%."
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, lại nhìn kỹ đối tượng xem mắt, ngay cả khi không có Hách Liên Thịnh, tôi cũng không động lòng với anh ta.
Theo như hệ thống nói, dù đối tượng xem mắt không phải chân mệnh thiên tử của tôi, thì ít nhất cũng là duyên số.
Khả năng này được tính toán như thế nào nhỉ?
"Nghe nói anh làm giảng viên đại học?"
"Đúng vậy, thu nhập ổn định và có kỳ nghỉ. Nghe nói em làm streamer? Nếu chúng ta kết hôn, tốt nhất em nên đổi công việc để có nhiều thời gian chăm sóc gia đình hơn."
"Đổi công việc gì?"
Đối tượng xem mắt không ngần ngại trả lời: "Công việc trong cơ quan nhà nước là tốt nhất."
"Ồ, vậy thì cảm giác chúng ta không hợp lắm, điều kiện của anh quá tốt." Tôi giả vờ tiếc nuối.
Đối tượng xem mắt gật đầu tán thành, "Đúng vậy, nhưng em cũng đừng tự ti, mẹ anh rất thích em và khen em xinh đẹp, không ngờ ngoài đời em còn đẹp hơn cả trong ảnh."
Nói đơn giản, ý anh ta là tôi chỉ có gương mặt là ăn điểm.
"Cảm ơn... vì mẹ anh thích em, nhưng em vừa nhớ ra có việc phải làm, nên em xin phép đi trước."
Thật sự không muốn lãng phí thời gian với người kỳ quặc này, tôi lấy cớ để rời đi.
Làm sao mà khả năng kết hôn của tôi với anh ta lại lên tới 90% được nhỉ?
Đối tượng xem mắt còn tỏ vẻ tiếc nuối, sau khi đề nghị trao đổi số liên lạc thì rời đi.
Vừa bật điện thoại lên, hàng loạt tin nhắn ập vào danh sách thông báo.
Tiếp theo, điện thoại reo lên, nhìn vào thì thấy đó là cuộc gọi từ cô bạn thân.
"Tớ biết, tớ biết cậu nói trên Facebook rằng muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bữa tiệc sinh nhật của tớ thì cậu phải đến chứ."
Cô bạn nhanh chóng nói luôn trước khi tôi kịp mở miệng.
"Xin lỗi bạn yêu, tớ quên mất sinh nhật cậu, cậu gửi cho tớ thời gian và địa điểm, tớ sẽ đến đúng giờ."
Tôi vỗ nhẹ vào đầu, cảm thấy có lỗi vì đã quên sinh nhật bạn thân, nhưng không nhận ra giọng cô ấy có chút gượng gạo.
"Được rồi, vậy tớ yên tâm rồi."
Sau khi xác nhận thông tin từ cô bạn, tôi vừa chuẩn bị tắt điện thoại thì một thông báo tin tức hiện lên: 【Sốc! Ảnh đế Hách Liên Thịnh sẽ tổ chức lễ đính hôn...】
Ngực tôi nhói lên, sau đó tắt màn hình điện thoại.
….
Ai ngờ vào ngày sinh nhật của cô bạn thân, tôi lại mặc bộ đồ ếch xanh lố bịch, làm bản thân bị mất mặt một phen.
Hách Liên Thịnh kéo tay tôi, "Để tôi giới thiệu, đây chính là vị hôn thê của tôi."
"??"
Cơn giận trong tôi bùng lên, tôi giật mạnh chiếc đầu ếch xuống, "Hách Liên Thịnh, anh có ý gì?"
Khách mời xung quanh khi nhìn thấy mặt tôi, bắt đầu xì xào, đèn flash từ các phóng viên chớp nháy liên tục.
"Mộng Mộng, tôi biết em có thể cảm nhận được nhiều thứ, nhưng trong đó không bao gồm cảm xúc của tôi."
Tim tôi chợt thót lại, "Anh thì biết gì?"
Ngay cả lúc này, hệ thống vẫn nói với tôi, "Khả năng kết hôn của bạn với Hách Liên Thịnh là 0."
Hách Liên Thịnh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, "Những gì anh biết em cũng biết, hãy nhớ lại đi, Mộng Mộng."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng động tác ngày càng chậm.
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện nhiều ký ức chưa từng có.
Những ký ức này kéo dài đến 30 năm sau, tôi thực sự đã kết hôn với đối tượng xem mắt, nhưng khi đến tuổi trung niên thì bị ung thư, không còn sống được bao lâu, chồng tôi chưa đợi tôi ch/3t đã ngoại tình và ly hôn, trớ trêu thay tình nhân hắn là một nữ streamer xinh đẹp.
Lúc đó tôi thấy một quảng cáo của Tập đoàn Hách Liên, tham gia thử nghiệm sản phẩm AI thế hệ mới, có cơ hội tải toàn bộ ý thức lên mạng và trở thành nhóm cư dân điện tử đầu tiên.
Cuộc sống thực tế không còn hy vọng, sống trong thế giới ảo chẳng phải cũng là một cách thoát ly sao.
Không ngờ thử nghiệm này không đơn giản như vẻ ngoài, mục tiêu cuối cùng của việc tải ý thức lên thế giới ảo là để đánh thức ý thức của tổng giám đốc Hách Liên Thịnh, người đang sống cuộc sống thực vật.
Một nhóm người thử nghiệm đều thất bại, chỉ có tôi trong thế giới ảo đã kết nối được với Hách Liên Thịnh -- chúng tôi đã yêu nhau. Để anh ấy có thể trải qua những cảm xúc mạnh mẽ, tôi liên tục gây đau khổ cho anh ấy, cuối cùng anh ấy đã tỉnh lại.
Nhưng cuộc đời tôi đã đi đến hồi kết, trong giây phút cuối cùng vẫn có thể tìm thấy tình yêu đích thực, dù có tiếc nuối nhưng càng nhiều hơn là sự biết ơn.
Không ngờ tôi có thể cùng Hách Liên Thịnh trở về quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.
Hóa ra cái gọi là hệ thống chỉ là AI đến từ tương lai, tất cả các phân tích xác suất đều là những sự kiện sắp xảy ra.
Không lạ gì khi hệ thống luôn nói rằng tôi và Hách Liên Thịnh không có khả năng, vì trong cơ sở dữ liệu của nó, chúng tôi không có sự giao thoa.
Tôi vuốt lên khuôn mặt của Hách Liên Thịnh, giọng run run, "Tất cả đều đã thay đổi."
"Đúng vậy, anh không kịp xử lý chuyện của Lăng Vân, em sẽ không trách anh chứ?"
Tôi lắc đầu, chợt nhớ đến cuộc hôn nhân đầy kịch tính của Hách Liên Thịnh, vợ anh ta không chỉ bao nuôi trai trẻ, cuối cùng còn phát hiện ra đứa con không phải của mình.
"Mộng Mộng, em có muốn lấy anh không?"
Tôi kiễng chân hôn lên má anh ấy.
"Em đồng ý."
Trong ký ức của tôi, không hề có công nghệ du hành xuyên thời gian.
Tất cả những điều này có thật không? Hách Liên Thịnh đã phải trả giá gì?
Đây là quá khứ, hay một không gian song song?
Tôi là người thật, hay chỉ là một đoạn dữ liệu?
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi, tôi nhìn về phía xa, người đàn ông mặc vest, mỉm cười đứng yên đợi tôi bước tới.
Tôi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ nhất, khoác tay bố từng bước tiến về phía anh.
Hết.
Bình luận facebook