Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
Chương 89: CHƯƠNG 77.1
Chương 77.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton
Beta: Minh Lý
Xu Xu không có ý định luyện thành cao thủ tuyệt thế võ lâm làm gì cả, lúc trước đi theo Chu lão gia tử học bộ chưởng pháp này, Chu lão gia tử cũng không nhiều lời, nàng chỉ là coi như rèn luyện thân thể để phòng thân.
Hiện tại có thể luyện ra khí kình cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn, về sau nàng lại thêm được một cách để phòng vệ.
Trong chốn võ lâm có thể tu luyện ra khí kình thật ra là chuyện rất bình thường, nhưng đại đa số đều là bắt đầu luyện công từ khi còn bé.
Những người trong vòng nửa năm ngắn ngủi có thể tu luyện ra khí kình cũng không nhiều, gần như là không có.
Khí kình chính là nội công, hiện giờ Xu Xu chỉ đạt tới cảnh giới sơ kỳ, nhưng châm cứu trị liệu lại có hiệu quả như vậy rồi, ngay cả Phục thần y cũng chỉ dùng những phương pháp đơn giản nhất để châm cứu, ông ấy không khỏi cảm khái, Xu Xu quả nhiên rất có tiềm năng học y thuật, thành tựu sau này chắc chắn sẽ cao hơn sư phụ, tuổi già rồi mà còn có thể thu được đồ nhi như Xu Xu thế này, cũng coi như có thể an tâm nghỉ ngơi.
Xu Xu cũng muốn đi cảm tạ Chu lão gia tử, nhưng mà hẳn là phải chờ chuyện của Tam Nương xong rồi mới đi được.
Xu Xu bỏ ra ba bốn ngày phối thuốc cho Tô Tam Nương.
Tô Tam Nương là khó sinh nên dẫn đến suy yếu sau khi sinh, thân thể cần phải điều dưỡng, nàng vẫn lấy nhân sâm làm chủ dược, dùng cam lộ và các loại dược liệu khác phối thành để trị liệu.
Lần này thì khác với lúc nấu thuốc cho Tam Nương sinh con một chút, suy yếu sau sinh dùng chừng nhân sâm mười năm liền đủ rồi.
Xu Xu phối xong ba bình, sau khi dùng xong ba bình này thì tình trạng thể hư, suy nhược sau khi sinh của Tô Tam Nương sẽ có thể cải thiện tốt hơn.
Lúc nàng đưa thuốc qua cho Tô Tam Nương, Tam Nương vẫn còn nằm ở trên giường, sắc mặt và môi của nàng ấy không có chút huyết sắc nào, Lý Bằng Sinh mỗi ngày đều có nấu canh gà cho Tam Nương uống, đây cũng là yêu cầu của Xu Xu, sau khi rửa sạch những vết bẩn, mỗi ngày uống một bát, thức ăn thì còn phải lấy thanh đạm làm chủ.
“Tam Nương, đây là dược hoàn mà ta đã giúp ngươi phối xong, mỗi ngày dùng một viên, liên tục phục dụng trong vòng ba tháng liền sẽ tốt hơn.” Xu Xu nói, nhìn qua lớp tã lót còn đang quấn lại bên cạnh của Tam Nương, bên trong có một đứa bé nhỏ nhỏ, mặt hơi tái xanh, nàng nhìn đều đau lòng, ôm cũng không dám ôm, “Chuyện đứa bé này không cần quá lo lắng, nếu như có chuyện khác, thì kêu Lý đại ca đi phủ Định Quốc công tìm ta là được”
Đứa bé trong tã là một tiểu cô nương, tóc cũng rất thưa thớt, Xu Xu hi vọng tiểu nữ hài này có thể bình an lớn lên.
Tô Tam Nương cảm kích nói: “Tam cô nương, thật đa tạ cô nương.” Ánh mắt của Tam Nương nhìn vào cổ tay của Xu Xu
Thời tiết vẫn còn khá nóng khô, hôm nay Xu Xu mặc một chiếc váy ngắn, lúc giơ cánh tay lên, do tay áo rộng nên lập tức bị tụt xuống giữa khuỷu tay, Tô Tam Nương giả bộ như lơ đãng, rồi nói: “Vòng tay mà Tam cô nương đang đeo nhìn trông có vẻ rất độc đáo, không biết là làm bằng vật liệu gì?"
Nói đến cái vòng tay này, Xu Xu nhíu mày, đưa tay kéo kéo vòng tay ra, tất nhiên nàng sẽ không kéo vòng tay xuống được, nàng trầm giọng nói: “Ta cũng không biết thứ này là làm bằng vật liệu gì.”
Tô Tam Nương cười hỏi: “Nhìn nó rất độc đáo, không biết Tam cô nương mua nó ở nơi nào?”.
Xu Xu ấp úng không nói ra lời, Tô Tam Nương đã từng trà trộn trong giang hồ rất nhiều năm, nàng ấy cũng có thể nhìn mặt người khác mà nói chuyện, rất là hiểu lòng người, lúc mà nàng ấy thấy dáng vẻ ấp úng của Xu Xu liền biết được chiếc vòng tay này là có người khác đưa cho Tam cô nương, nhưng Tam cô nương rõ ràng là cũng không muốn đeo cái vòng tay này, hẳn là bị ép buộc phải mang lên cái vòng tay này.
Tô Tam Nương cũng không hỏi thêm nữa, quay lại chủ đề chính, “Ta và Linh Nhi thật sự rất cảm kích ân cứu mạng này của Tam cô nương, về sau nếu cô nương có chỗ nào cần đến ta Tam cô nương cứ việc nói, cũng không dám giấu giếm cô nương nữa, trước kia ta cũng là người trong võ lâm, một nữ nhân như ta trà trộn khắp giang hồ, lăn lộn từ Nam ra Bắc, năm ngoái vô tình gặp được Lý đại ca, lòng ta cảm nhận được sự ấm áp nên mới rời khỏi giang hồ, nhưng mà ta vẫn còn có chút nhân mạch có thể dùng, nếu cô nương có việc gì bận bịu thì có thể tới kêu ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng để giúp cô nương.”
(*) Nhân mạch: thế lực riêng
Linh Nhi cũng chính là tên mà Tô Tam Nương đặt con nữ nhi của mình
Xu Xu không ngờ tới Tam Nương vậy mà cũng là người trong võ lâm, nàng có chút nghi ngờ, rồi nói: “Thật ra nếu như vậy cũng tốt, ta cũng có một số việc hi vọng Tam Nương có thể giúp một chút, Tam Nương nếu có người quen biết, có thể giúp ta điều tra một vài người hay không?”
“Tam cô nương cứ nói.”
Xu Xu cẩn thận nhớ lại dáng vẻ và tướng mạo của mấy tên đạo tặc lúc đó, tổng cộng là tám người, đều là nam tử, tên cầm đầu cao khoảng tám thước*, cả người hắn rất là cường tráng, giọng nói rất là thô, cuống họng hắn có vẻ là từng bị đánh trúng dẫn đến tổn thương, còn nữa là một người rất chi là thấp bé, khoảng sáu thước năm, còn có một người có con mắt nhỏ như đậu xanh, một người vành tai rất lớn, một người có một vết sẹo rất sâu chém ngang lông mày
(*) Thước: đơn vị đo khoảng cách của Trung Quốc, 1 thước(xích) ≈ 31,242cm:
=> 8 thước ≈ 2,5m, 6,5 thước ≈ 2m (Tính theo thời Minh, tùy thời đơn vị sẽ khác nhau))
Đám cướp lúc trước thấy được ở Bạch Cư Tự, hẳn là người mà Tống Ngưng Quân thuê đến để cướp đoạt bình ngọc mà nàng nắm giữ, nhiều người như vậy hơn nữa đa số là người trong võ lâm, quan phủ rất khó để truy xét được, nhưng nếu là người trong võ lâm thì có thể sẽ nhận ra được bọn chúng, Xu Xu muốn nhanh chóng vạch trần tất cả bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, để cho nàng ta không ở phủ Định Quốc Công làm hại người khác nữa
Những người kia mặc dù che mặt, nhưng một chút đặc điểm đặc biệt thì nàng vẫn nhớ.
Tô Tam Nương cẩn thận ghi nhớ lại, nàng ấy cũng không nhận ra những người này là ai.
Tam Nương bèn nói: “Tam cô nương đừng lo lắng, ta sẽ kêu gọi các bằng hữu trong võ lâm của ta cố gắng chú ý rồi sẽ tìm ra người cho Tam cô nương thôi, mấy đặc điểm này của bọn chúng tương đối rõ ràng, hẳn rất nhanh sẽ tìm ra được, không biết Tam cô nương tìm những người này để làm cái gì ?”
Xu Xu đơn giản chỉ nói ra những chuyện liên quan đến Bạch Cư Tự làm lí do, nhưng nàng cố gắng giấu đi ân oán của nàng và Tống Ngưng Quân, chỉ nói là, chuyện lúc đó chút kỳ quái, nên muốn tìm bọn họ giúp cô điều tra rõ ràng chuyện đó.
Tô Tam Nương nói: “Tam cô nương cứ việc yên tâm, ta sẽ nhờ người khác giúp đỡ tìm xem sao.”
Xu Xu thở phào, “Đa tạ Tam Nương, Tam Nương hãy tĩnh dưỡng thân thể của mình thật tốt, những chuyện kia cũng không cần vội”
Xu Xu sau đó lại đi tới Vương phủ ở phía nam một chuyến, đi tìm Chu lão gia tử để hỏi chuyện bộ chưởng pháp kia là như thế nào.
Lúc Chu lão gia tử biết được Xu Xu luyện ra được khí kình thì cũng không quá kinh ngạc, từ lúc trước ông ấy nhận ra tốc độ phản ứng của Xu Xu rất nhanh, thích hợp luyện võ, nên mới dạy cho nàng bộ chưởng pháp này.
Nếu như có thể luyện tốt xong bộ chưởng pháp này, thì khi đi ra ngoài hành tẩu giang hồ đều không cần lo sợ chuyện gì, Chu lão gia tử còn căn dặn Xu Xu phải luyện nó thật tốt, chớ có xem thường bộ chưởng pháp này.
Xu Xu dở khóc dở cười, sau đó trịnh trọng nói cảm ơn Chu lão gia tử
Cùng lúc đó ở Quan Bình viện.
Tống Ngưng Quân thấy cách ngày thành thân còn chỉ có khoảng bốn tháng, nàng ta càng ngày càng cảm thấy lo lắng
Cuối cùng muốn đi gặp Thôi thị để bàn về chuyện hôn phu của nàng ta, nàng ta nhớ kỹ hôn phu của mình có tên là Đặng Chính Nguy.
Nhà hắn ở một huyện thành ở bên cạnh kinh đô, trong nhà chỉ có tổ mẫu, hắn cũng coi như là có vận may rất tốt, kỳ thi Hương vào mùa xuân đạt được thứ tự cũng khá tốt, lúc đi thi Đình lại chạm tới được vị trí tiến sĩ, sau đó đi vào Hàn Lâm viện, về sau hắn ta cũng được thăng quan tiến chức, thăng tới năm, sáu phẩm, nhưng Tống Ngưng Quân nào có thèm vị trí phu nhân của tên quan viên năm, sáu phẩm này
Đặng Chính Nguy bây giờ đã vào làm ở Hàn Lâm viện, hắn cũng không có khả năng lúc nào cũng về huyện thành để chiếu cố tổ mẫu, nên hắn ở kinh thành thuê một cái viện nhỏ, mang tổ mẫu vào kinh thành sống chung với hắn
Lúc hắn thấy một cô nương đứng trước cửa nhà mình, không khỏi khẽ giật mình, hỏi: “Xin hỏi cô nương là…?”
Tống Ngưng Quân nhạt tiếng nói: “Ta là Nhị cô nương ở phủ Định Quốc Công”
“Đây không phải là đối tượng đính hôn của mình sao?” Hắn tự nghĩ thầm
Đặng Chính Nguy sắc mặt tái đỏ, lắp bắp nói: “Nhị, Nhị cô nương tới đây là có chuyện gì sao?, Chờ mấy tháng nữa Chính Nguy ta liền có thể thành thân với Nhị cô nương rồi, Nhị cô nương nên đợi ở trong nhà chuẩn bị gả chứ”
Trong lòng Tống Ngưng Quân tràn đầy chán ghét: “Ta cũng không nói nhảm với công tử, ngài nên biết được thân phận của ta, ta cũng không có mang trong mình dòng máu của phủ Định Quốc Công, nếu gả cho ngài cũng không thể trợ giúp được gì, ngài cưới ta cũng không có chỗ tốt nữa, hơn nữa ta cũng không muốn gả cho ngài, mong ngài hãy đi bàn bạc lại với mẫu thân của ta, hủy bỏ hôn sự này đi.”
“Sao có thể chứ Nhị cô nương, tính tình của ta cũng giống như tên vậy, là người đoan chính, chuyện nào đã nói ra thì nhất quyết không rút lại, lúc ta và mẫu thân cô nương nói chuyện hôn sự, bà ấy cũng đã nói cho ta biết thân thế của cô nương, ta không để ý chuyện đó đâu, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ mưu lợi bằng thân phận hôn phu của Nhị cô nương phủ Định Quốc Công, huống chi là lời này là lời mà phụ mẫu của ta đã nói ra trước khi mất, hôn sự lần này các trưởng bối trong nhà cũng đã đồng ý hứa hẹn, Đặng Chính Nguy ta cũng sẽ không thay đổi lời nói của mình, sau khi thành thân với Nhị cô nương, ta cũng sẽ đối đãi Nhị cô nương thật tốt”.
Tống Ngưng Quân có chút tức giận nói “Nhưng ta cũng không muốn gả cho ngươi.”
Đặng Chính Nguy vẫn là câu nói đó, “Phụ mẫu đã căn dặn việc này trước khi mất, việc hôn nhân đã định ra, xin Nhị cô nương trở về chuẩn bị thật tốt để gả cho ta.”
Tống Ngưng Quân tức giận, phất tay áo rời đi, người này thật sự là không thông minh, cũng không nhìn nhìn xem thử thân phận của hắn là gì.
Đường này không làm được rồi, Tống Ngưng Quân lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Trở lại phủ Định Quốc Công , ngày hôm sau nàng đi thỉnh an Thịnh thị, sau đó lại nghe thấy Lưu ma ma khen nức nở Tống Ngưng Xu trước mặt Thịnh thị, “Tam cô nương là một người rất biết quan tâm người khác, ba bình dưỡng sinh hoàn mà vài ngày trước của lão phu nhân còn chưa ăn xong, Tam cô nương hôm nay lại đưa thêm ba bình tới, nói là mấy tháng sau lại tặng tiếp ba bình, thân thể liền sẽ trở nên tốt hơn.”
“Xu Xu là đứa nhỏ rất tốt.” Thịnh thị cảm thán một câu.
Lưu ma ma cũng cười tủm tỉm đáp lại, “Còn không phải sao, Tam cô nương mấy ngày trước đây còn cứu được một sản phụ khó sinh đấy, những thứ này đều là đại công đức, khắp kinh thành ai cũng khen Tam cô nương có tâm địa Bồ Tát.”
Trong lòng Thịnh thị cũng mềm đi, bà ngày càng cảm thấy Xu Xu rất là tốt, càng thêm yêu quý nàng, không kiêu ngạo không hấp tấp, tâm địa cũng rất tốt.
Tống Ngưng Quân đang ở dưới hiên nhà nghe vậy, tim đau như bị dao cắt, chẳng lẽ tổ mẫu bây giờ cũng càng ngày càng thích Tống Ngưng Xu ư?
Tống Ngưng Quân đẩy rèm ra rồi đi vào nhà, bắt gặp Lưu ma ma đang lấy ra một viên dược hoàn từ một cái bình sứ rồi cho vào tay, lấy thêm một chén nước ấm rồi đưa cả hai cho Thịnh thị.
Chương 77.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton
Beta: Minh Lý
Xu Xu không có ý định luyện thành cao thủ tuyệt thế võ lâm làm gì cả, lúc trước đi theo Chu lão gia tử học bộ chưởng pháp này, Chu lão gia tử cũng không nhiều lời, nàng chỉ là coi như rèn luyện thân thể để phòng thân.
Hiện tại có thể luyện ra khí kình cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn, về sau nàng lại thêm được một cách để phòng vệ.
Trong chốn võ lâm có thể tu luyện ra khí kình thật ra là chuyện rất bình thường, nhưng đại đa số đều là bắt đầu luyện công từ khi còn bé.
Những người trong vòng nửa năm ngắn ngủi có thể tu luyện ra khí kình cũng không nhiều, gần như là không có.
Khí kình chính là nội công, hiện giờ Xu Xu chỉ đạt tới cảnh giới sơ kỳ, nhưng châm cứu trị liệu lại có hiệu quả như vậy rồi, ngay cả Phục thần y cũng chỉ dùng những phương pháp đơn giản nhất để châm cứu, ông ấy không khỏi cảm khái, Xu Xu quả nhiên rất có tiềm năng học y thuật, thành tựu sau này chắc chắn sẽ cao hơn sư phụ, tuổi già rồi mà còn có thể thu được đồ nhi như Xu Xu thế này, cũng coi như có thể an tâm nghỉ ngơi.
Xu Xu cũng muốn đi cảm tạ Chu lão gia tử, nhưng mà hẳn là phải chờ chuyện của Tam Nương xong rồi mới đi được.
Xu Xu bỏ ra ba bốn ngày phối thuốc cho Tô Tam Nương.
Tô Tam Nương là khó sinh nên dẫn đến suy yếu sau khi sinh, thân thể cần phải điều dưỡng, nàng vẫn lấy nhân sâm làm chủ dược, dùng cam lộ và các loại dược liệu khác phối thành để trị liệu.
Lần này thì khác với lúc nấu thuốc cho Tam Nương sinh con một chút, suy yếu sau sinh dùng chừng nhân sâm mười năm liền đủ rồi.
Xu Xu phối xong ba bình, sau khi dùng xong ba bình này thì tình trạng thể hư, suy nhược sau khi sinh của Tô Tam Nương sẽ có thể cải thiện tốt hơn.
Lúc nàng đưa thuốc qua cho Tô Tam Nương, Tam Nương vẫn còn nằm ở trên giường, sắc mặt và môi của nàng ấy không có chút huyết sắc nào, Lý Bằng Sinh mỗi ngày đều có nấu canh gà cho Tam Nương uống, đây cũng là yêu cầu của Xu Xu, sau khi rửa sạch những vết bẩn, mỗi ngày uống một bát, thức ăn thì còn phải lấy thanh đạm làm chủ.
“Tam Nương, đây là dược hoàn mà ta đã giúp ngươi phối xong, mỗi ngày dùng một viên, liên tục phục dụng trong vòng ba tháng liền sẽ tốt hơn.” Xu Xu nói, nhìn qua lớp tã lót còn đang quấn lại bên cạnh của Tam Nương, bên trong có một đứa bé nhỏ nhỏ, mặt hơi tái xanh, nàng nhìn đều đau lòng, ôm cũng không dám ôm, “Chuyện đứa bé này không cần quá lo lắng, nếu như có chuyện khác, thì kêu Lý đại ca đi phủ Định Quốc công tìm ta là được”
Đứa bé trong tã là một tiểu cô nương, tóc cũng rất thưa thớt, Xu Xu hi vọng tiểu nữ hài này có thể bình an lớn lên.
Tô Tam Nương cảm kích nói: “Tam cô nương, thật đa tạ cô nương.” Ánh mắt của Tam Nương nhìn vào cổ tay của Xu Xu
Thời tiết vẫn còn khá nóng khô, hôm nay Xu Xu mặc một chiếc váy ngắn, lúc giơ cánh tay lên, do tay áo rộng nên lập tức bị tụt xuống giữa khuỷu tay, Tô Tam Nương giả bộ như lơ đãng, rồi nói: “Vòng tay mà Tam cô nương đang đeo nhìn trông có vẻ rất độc đáo, không biết là làm bằng vật liệu gì?"
Nói đến cái vòng tay này, Xu Xu nhíu mày, đưa tay kéo kéo vòng tay ra, tất nhiên nàng sẽ không kéo vòng tay xuống được, nàng trầm giọng nói: “Ta cũng không biết thứ này là làm bằng vật liệu gì.”
Tô Tam Nương cười hỏi: “Nhìn nó rất độc đáo, không biết Tam cô nương mua nó ở nơi nào?”.
Xu Xu ấp úng không nói ra lời, Tô Tam Nương đã từng trà trộn trong giang hồ rất nhiều năm, nàng ấy cũng có thể nhìn mặt người khác mà nói chuyện, rất là hiểu lòng người, lúc mà nàng ấy thấy dáng vẻ ấp úng của Xu Xu liền biết được chiếc vòng tay này là có người khác đưa cho Tam cô nương, nhưng Tam cô nương rõ ràng là cũng không muốn đeo cái vòng tay này, hẳn là bị ép buộc phải mang lên cái vòng tay này.
Tô Tam Nương cũng không hỏi thêm nữa, quay lại chủ đề chính, “Ta và Linh Nhi thật sự rất cảm kích ân cứu mạng này của Tam cô nương, về sau nếu cô nương có chỗ nào cần đến ta Tam cô nương cứ việc nói, cũng không dám giấu giếm cô nương nữa, trước kia ta cũng là người trong võ lâm, một nữ nhân như ta trà trộn khắp giang hồ, lăn lộn từ Nam ra Bắc, năm ngoái vô tình gặp được Lý đại ca, lòng ta cảm nhận được sự ấm áp nên mới rời khỏi giang hồ, nhưng mà ta vẫn còn có chút nhân mạch có thể dùng, nếu cô nương có việc gì bận bịu thì có thể tới kêu ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng để giúp cô nương.”
(*) Nhân mạch: thế lực riêng
Linh Nhi cũng chính là tên mà Tô Tam Nương đặt con nữ nhi của mình
Xu Xu không ngờ tới Tam Nương vậy mà cũng là người trong võ lâm, nàng có chút nghi ngờ, rồi nói: “Thật ra nếu như vậy cũng tốt, ta cũng có một số việc hi vọng Tam Nương có thể giúp một chút, Tam Nương nếu có người quen biết, có thể giúp ta điều tra một vài người hay không?”
“Tam cô nương cứ nói.”
Xu Xu cẩn thận nhớ lại dáng vẻ và tướng mạo của mấy tên đạo tặc lúc đó, tổng cộng là tám người, đều là nam tử, tên cầm đầu cao khoảng tám thước*, cả người hắn rất là cường tráng, giọng nói rất là thô, cuống họng hắn có vẻ là từng bị đánh trúng dẫn đến tổn thương, còn nữa là một người rất chi là thấp bé, khoảng sáu thước năm, còn có một người có con mắt nhỏ như đậu xanh, một người vành tai rất lớn, một người có một vết sẹo rất sâu chém ngang lông mày
(*) Thước: đơn vị đo khoảng cách của Trung Quốc, 1 thước(xích) ≈ 31,242cm:
=> 8 thước ≈ 2,5m, 6,5 thước ≈ 2m (Tính theo thời Minh, tùy thời đơn vị sẽ khác nhau))
Đám cướp lúc trước thấy được ở Bạch Cư Tự, hẳn là người mà Tống Ngưng Quân thuê đến để cướp đoạt bình ngọc mà nàng nắm giữ, nhiều người như vậy hơn nữa đa số là người trong võ lâm, quan phủ rất khó để truy xét được, nhưng nếu là người trong võ lâm thì có thể sẽ nhận ra được bọn chúng, Xu Xu muốn nhanh chóng vạch trần tất cả bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, để cho nàng ta không ở phủ Định Quốc Công làm hại người khác nữa
Những người kia mặc dù che mặt, nhưng một chút đặc điểm đặc biệt thì nàng vẫn nhớ.
Tô Tam Nương cẩn thận ghi nhớ lại, nàng ấy cũng không nhận ra những người này là ai.
Tam Nương bèn nói: “Tam cô nương đừng lo lắng, ta sẽ kêu gọi các bằng hữu trong võ lâm của ta cố gắng chú ý rồi sẽ tìm ra người cho Tam cô nương thôi, mấy đặc điểm này của bọn chúng tương đối rõ ràng, hẳn rất nhanh sẽ tìm ra được, không biết Tam cô nương tìm những người này để làm cái gì ?”
Xu Xu đơn giản chỉ nói ra những chuyện liên quan đến Bạch Cư Tự làm lí do, nhưng nàng cố gắng giấu đi ân oán của nàng và Tống Ngưng Quân, chỉ nói là, chuyện lúc đó chút kỳ quái, nên muốn tìm bọn họ giúp cô điều tra rõ ràng chuyện đó.
Tô Tam Nương nói: “Tam cô nương cứ việc yên tâm, ta sẽ nhờ người khác giúp đỡ tìm xem sao.”
Xu Xu thở phào, “Đa tạ Tam Nương, Tam Nương hãy tĩnh dưỡng thân thể của mình thật tốt, những chuyện kia cũng không cần vội”
Xu Xu sau đó lại đi tới Vương phủ ở phía nam một chuyến, đi tìm Chu lão gia tử để hỏi chuyện bộ chưởng pháp kia là như thế nào.
Lúc Chu lão gia tử biết được Xu Xu luyện ra được khí kình thì cũng không quá kinh ngạc, từ lúc trước ông ấy nhận ra tốc độ phản ứng của Xu Xu rất nhanh, thích hợp luyện võ, nên mới dạy cho nàng bộ chưởng pháp này.
Nếu như có thể luyện tốt xong bộ chưởng pháp này, thì khi đi ra ngoài hành tẩu giang hồ đều không cần lo sợ chuyện gì, Chu lão gia tử còn căn dặn Xu Xu phải luyện nó thật tốt, chớ có xem thường bộ chưởng pháp này.
Xu Xu dở khóc dở cười, sau đó trịnh trọng nói cảm ơn Chu lão gia tử
Cùng lúc đó ở Quan Bình viện.
Tống Ngưng Quân thấy cách ngày thành thân còn chỉ có khoảng bốn tháng, nàng ta càng ngày càng cảm thấy lo lắng
Cuối cùng muốn đi gặp Thôi thị để bàn về chuyện hôn phu của nàng ta, nàng ta nhớ kỹ hôn phu của mình có tên là Đặng Chính Nguy.
Nhà hắn ở một huyện thành ở bên cạnh kinh đô, trong nhà chỉ có tổ mẫu, hắn cũng coi như là có vận may rất tốt, kỳ thi Hương vào mùa xuân đạt được thứ tự cũng khá tốt, lúc đi thi Đình lại chạm tới được vị trí tiến sĩ, sau đó đi vào Hàn Lâm viện, về sau hắn ta cũng được thăng quan tiến chức, thăng tới năm, sáu phẩm, nhưng Tống Ngưng Quân nào có thèm vị trí phu nhân của tên quan viên năm, sáu phẩm này
Đặng Chính Nguy bây giờ đã vào làm ở Hàn Lâm viện, hắn cũng không có khả năng lúc nào cũng về huyện thành để chiếu cố tổ mẫu, nên hắn ở kinh thành thuê một cái viện nhỏ, mang tổ mẫu vào kinh thành sống chung với hắn
Lúc hắn thấy một cô nương đứng trước cửa nhà mình, không khỏi khẽ giật mình, hỏi: “Xin hỏi cô nương là…?”
Tống Ngưng Quân nhạt tiếng nói: “Ta là Nhị cô nương ở phủ Định Quốc Công”
“Đây không phải là đối tượng đính hôn của mình sao?” Hắn tự nghĩ thầm
Đặng Chính Nguy sắc mặt tái đỏ, lắp bắp nói: “Nhị, Nhị cô nương tới đây là có chuyện gì sao?, Chờ mấy tháng nữa Chính Nguy ta liền có thể thành thân với Nhị cô nương rồi, Nhị cô nương nên đợi ở trong nhà chuẩn bị gả chứ”
Trong lòng Tống Ngưng Quân tràn đầy chán ghét: “Ta cũng không nói nhảm với công tử, ngài nên biết được thân phận của ta, ta cũng không có mang trong mình dòng máu của phủ Định Quốc Công, nếu gả cho ngài cũng không thể trợ giúp được gì, ngài cưới ta cũng không có chỗ tốt nữa, hơn nữa ta cũng không muốn gả cho ngài, mong ngài hãy đi bàn bạc lại với mẫu thân của ta, hủy bỏ hôn sự này đi.”
“Sao có thể chứ Nhị cô nương, tính tình của ta cũng giống như tên vậy, là người đoan chính, chuyện nào đã nói ra thì nhất quyết không rút lại, lúc ta và mẫu thân cô nương nói chuyện hôn sự, bà ấy cũng đã nói cho ta biết thân thế của cô nương, ta không để ý chuyện đó đâu, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ mưu lợi bằng thân phận hôn phu của Nhị cô nương phủ Định Quốc Công, huống chi là lời này là lời mà phụ mẫu của ta đã nói ra trước khi mất, hôn sự lần này các trưởng bối trong nhà cũng đã đồng ý hứa hẹn, Đặng Chính Nguy ta cũng sẽ không thay đổi lời nói của mình, sau khi thành thân với Nhị cô nương, ta cũng sẽ đối đãi Nhị cô nương thật tốt”.
Tống Ngưng Quân có chút tức giận nói “Nhưng ta cũng không muốn gả cho ngươi.”
Đặng Chính Nguy vẫn là câu nói đó, “Phụ mẫu đã căn dặn việc này trước khi mất, việc hôn nhân đã định ra, xin Nhị cô nương trở về chuẩn bị thật tốt để gả cho ta.”
Tống Ngưng Quân tức giận, phất tay áo rời đi, người này thật sự là không thông minh, cũng không nhìn nhìn xem thử thân phận của hắn là gì.
Đường này không làm được rồi, Tống Ngưng Quân lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Trở lại phủ Định Quốc Công , ngày hôm sau nàng đi thỉnh an Thịnh thị, sau đó lại nghe thấy Lưu ma ma khen nức nở Tống Ngưng Xu trước mặt Thịnh thị, “Tam cô nương là một người rất biết quan tâm người khác, ba bình dưỡng sinh hoàn mà vài ngày trước của lão phu nhân còn chưa ăn xong, Tam cô nương hôm nay lại đưa thêm ba bình tới, nói là mấy tháng sau lại tặng tiếp ba bình, thân thể liền sẽ trở nên tốt hơn.”
“Xu Xu là đứa nhỏ rất tốt.” Thịnh thị cảm thán một câu.
Lưu ma ma cũng cười tủm tỉm đáp lại, “Còn không phải sao, Tam cô nương mấy ngày trước đây còn cứu được một sản phụ khó sinh đấy, những thứ này đều là đại công đức, khắp kinh thành ai cũng khen Tam cô nương có tâm địa Bồ Tát.”
Trong lòng Thịnh thị cũng mềm đi, bà ngày càng cảm thấy Xu Xu rất là tốt, càng thêm yêu quý nàng, không kiêu ngạo không hấp tấp, tâm địa cũng rất tốt.
Tống Ngưng Quân đang ở dưới hiên nhà nghe vậy, tim đau như bị dao cắt, chẳng lẽ tổ mẫu bây giờ cũng càng ngày càng thích Tống Ngưng Xu ư?
Tống Ngưng Quân đẩy rèm ra rồi đi vào nhà, bắt gặp Lưu ma ma đang lấy ra một viên dược hoàn từ một cái bình sứ rồi cho vào tay, lấy thêm một chén nước ấm rồi đưa cả hai cho Thịnh thị.
Bình luận facebook