Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-74
Chương 74: CHƯƠNG 64
Chương 64
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta: Minh Lý
Vị Phùng thế tử này tên là Phùng Vũ, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng quần là áo lượt, lúc tổ phụ hắn ta vẫn còn là Thuận Quốc Công cũng rất cưng chiều hắn ta, sau này trao lại tước vị cho phụ thân của Phùng Vũ, thường xuyên dẫn tôn tử dạo chơi khắp nơi, để Phùng Vũ có thể nổi tiếng quần là áo lượt khắp kinh thành này không thể bỏ qua công lao của vị lão gia tử này.
Lại thêm nương của Phùng Vũ cũng như vậy nên Phùng Vũ được sủng đến mức coi trời bằng vung.
Lúc này nghe nói Tam cô nương Tống gia có thể cứu sống được con sư tử trắng gần như sắp chết, liền có chút động tâm.
Hắn ta không được người trong nhà dạy bảo nên tùy hứng làm bậy, cảm thấy con sư tử trắng kia là của hắn ta, cho dù vứt bỏ rồi cũng vẫn là của hắn ta, bây giờ lại được Tam cô nương Tống gia cứu sống rồi, tất nhiên muốn vật quy nguyên chủ*. Mà hắn ta ta chính là vị nguyên chủ kia.
(*): Vật về với người chủ ban đầu.
Hơn nữa Phùng Vũ bóp tim gãi phổi muốn biết cuối cùng sư tử trắng đã thật sự được cứu sống hay không.
Phùng Vũ lập tức căn dặn tiểu tư: "Đi, gọi người đến phủ Định Quốc Công bắt con sư tử về đây cho ta."
Tiểu tư thấy khó xử, hắn ta vẫn có phần tự mình biết mình, cùng là Phủ Quốc Công, cả nhà phủ Định Quốc Công người ta làm triều thần, trước đó vài ngày thế tử nhà hắn ta còn bị Nhị lão gia phủ Định Quốc Công vạch tội, phạt giam cầm một tháng, hiện tại lại chạy đến phủ Định Quốc Công làm ầm ĩ lên, người ta có thể quan tâm đến bọn hắn mới là lạ.
Tiểu tư do dự nói: "Thế tử, lỡ như họ nhất quyết không cho thì làm sao?"
Phùng Vũ hừ lạnh nói: "Đó là sủng vật của ta, làm gì có chuyện nhặt được đồ của người khác mà không trả về chủ cũ, cho dù bọn họ có bẩm báo lên Thánh Thượng cũng không chiếm được lý."
Tiểu tư cảm thấy đầu óc đều muốn nổ ra, rõ ràng con sư tử trắng kia gần như sắp chết, thế tử sai họ quăng nó ra ngoài.
Bây giờ người ta cứu sống được, lại đến nhà người ta đòi, không chừng còn bị người ta chê cười cho đến mức nào nữa.
Cũng chỉ trách hắn ta, ai bảo nhiều chuyện nói ra với thế tử làm gì.
Phùng Vũ tung một cước đá vào mông tiểu tư, quát: "Còn không mau đi đi."
Trong miệng tiểu tư cay đắng khổ sở, chỉ có thể ra ngoài gọi người chạy đến phủ Định Quốc Công một chuyến.
Thực ra hai nhà cùng nằm trong một con hẻm, cách chỉ vài nhà, khoảng cách không được xem là xa.
Chừng nửa khắc đồng hồ, Bình Tử dẫn theo người đến cửa ngách phủ Định Quốc Công, tiến lên gõ cửa, người gác cổng mở cửa ra, thấy bên ngoài có vài người ăn mặc như người hầu, lên tiếng hỏi họ muốn làm gì.
Bình Tử lập tức tiến lên khom người cười nói: "Là như vậy, nô tài là người bên cạnh Phùng thế tử của phủ Thuận Quốc Công, nghe nói Tam cô nương của phủ Định Quốc Công nhặt được sủng vật của thế tử nhà chúng ta, cho nên bây giờ mới đến nhà cầu xin, hi vọng Tam cô nương có thể trả lại sủng vật cho thế tử nhà chúng ta."
Người gác cổng mù mờ một lúc, suy nghĩ cẩn thận lời người này nói xong, sắc mặt hắn thay đổi, muốn mắng Phùng thế tử và đám cẩu nô tài này không biết xấu hổ, nhưng lại nghĩ dù sao mình cũng chỉ là người giữ cửa, không hay nếu đắc tội với người khác, chỉ có thể nói: "Chẳng lẽ các người nhầm rồi sao, cái gì mà nhặt được sủng vật của thế tử, Tam cô nương phủ chúng tôi không hề nhặt được sủng vật của thế tử, mà là nhặt được con sư tử trắng sắp chết bị người ta vứt bỏ từ trong đống rác."
Bình Tử mặt dày nghiêm túc nói: "Đúng, đó chính là sủng vật của thế tử nhà chúng ta, thế tử không cho ai vứt bỏ, không biết là tên nô tài nào to gan dám tự tiện quyết định."
Nói lời này định lừa gạt quỷ à, chính Bình Tự nói ra còn cảm thấy đỏ mặt.
Người gác cổng tức đến mức bật cười, nhưng việc này phải bẩm báo với chủ tử trong phủ, hắn ta cho nô tài phủ Thuận Quốc Công chờ ở bên ngoài, gọi người đi bẩm báo với nhóm chủ tử một tiếng.
Chuyện này bẩm báo với Thôi thị trước, Thôi thị cười lạnh nói: "Ả Kỷ thị kia thật không biết xấu hổ, nuôi dạy nhi tử cũng không biết xấu hổ theo, rõ ràng đã hành hạ sư tử trắng kia gần chết rồi vứt ra khỏi phủ, được Bảo nhi của ta nhặt về trị liệu khỏi, bây giờ còn thối tha không biết xấu hổ đến nhà cầu xin, ta thực sự chưa thấy ai mặt dày như vậy, cả nhà họ sao lại không ngại mất mặt như vậy chứ!"
Thực ra Thôi thị và Kỷ thị - phu nhân của phủ Thuận Quốc Công cũng không hợp nhau còn có ân oán từ thời còn trẻ, Thôi thị cũng không rõ tại sao Kỷ thị lại không vừa mắt bà.
Lúc ấy hai người đều là tân phụ, lúc tham dự tiệc Kỷ thị còn đâm thọc Thôi thị vài câu.
Mặc dù tính tình Thôi thị mềm yếu, nhưng cũng không phải mặc kệ cho người khác bắt nạt, bà cũng đại diện cho mặt mũi phu quân phu gia, tất nhiên phải chất vấn Kỷ thị có ý gì.
Kỷ thị hừ một tiếng, không nói gì nữa, nhưng về sau cũng ghét Thôi thị ra mặt, Thôi thị cũng không nhịn bà ta, hai người cứ ghét qua ghét lại như vậy đến mười năm.
Thực ra từ đầu đến cuối Thôi thị đều không nghĩ ra lúc còn là cô nương hai người không hề gặp nhau thì vì sao Kỷ thị lại không thích bà như vậy.
Đến lúc hai người được gả đi cũng không ai biết ai, khi đó Thôi thị là cô nương tiểu môn hộ, phụ thân bà là quan nhỏ lục phẩm, nhưng không phải là nhà thấp kém. Khi đó phủ Định Quốc Công cũng chỉ là phủ Định An Bá, cho nên Thôi thị mới có thể gả vào, về sau kinh thành xảy ra trận phản loạn, phủ Định An Bá lập đại công mới được thăng tước vị.
Thôi thị cũng là người có phúc, có người nói bà vượng phu.
Bản thân gả vào bá phủ, vốn có công chống lại phản quân, sau đó Tống Kim Lương cũng được thăng chức, bà tự dùng của hồi môn của mình mở cửa hiệu làm ăn buôn bán sinh lời lớn, càng làm lại càng lớn.
Khi đó Kỷ thị được gả vào một đại môn hộ, chính nữ hầu môn, hai người vốn không hề có gì có thể tiếp xúc với nhau, Thôi thị không hiểu vì sao Kỷ thị cứ nhắm vào bà.
Thực ra chuyện này chỉ có bản thân Kỷ thị biết, lúc bà ta chờ được gả đi từng gặp Tống Kim Lương một lần, Tống Kim Lương thời còn niên thiếu quả thực rất tuấn mỹ, Kỷ thị gặp qua một lần liền động động tâm, ai ngờ sau đó Thôi thị lại gả cho người trong lòng bà ta nên bà ta liền trút giận lên Thôi thị.
Tống Kim Lương cũng không biết chuyện này, Kỷ thị không ầm ĩ ra bên ngoài nên cũng thật sự oan uổng cho Thôi thị.
Cứ như vậy đối đầu đến tận mười năm.
Hiện tại Kỷ thị dung túng nhi tử đến đòi con sư tử trắng Xu Xu đã chữa khỏi, có quỷ Thôi thị mới thèm để ý đến cả nhà họ, tất nhiên là để phủ vệ đuổi người đi rồi.
Sự việc cũng truyền đến tai Xu Xu, buổi tối nàng từ Đức Thiện Đường về mới nghe nha hoàn Thấm Hoa viện kể lại, cũng không quá coi trọng.
Nàng không định quan tâm đến Phùng thế tử, hiện tại muốn lấy lại sư tử trắng đúng là chuyện vớ vẩn nực cười.
Xu Xu chỉ xem đó như truyện cười nghe xong liền đi lên lầu bôi thuốc cho sư tử trắng ăn.
Hiện tại Xu Xu vẫn chưa dám thả sư tử trắng trong viện, bởi vì sư tử trắng chỉ gần gũi nàng, còn với những người khác vẫn mang theo địch ý, thỉnh thoảng đám nha hoàn vào xem nàng cho nó ăn, sư tử trắng vẫn bất an gầm gừ lên, không chịu ăn nữa, còn ra vẻ muốn tấn công với đám nha hoàn.
Xu Xu chỉ có thể tiếp tục nhốt sư tử trắng trong lồng sắt, nhưng ngày thường vẫn cho đám nha hoàn bà tử vào qua lại một vòng.
Dù sao cũng phải để sư tử trắng làm quen với sự tồn tại của con người, Xu Xu nghĩ cho dù nàng đem thả sư tử trắng về núi, sợ nó sẽ lại chạy về như báo xa-li, sư tử trắng lại còn có thù địch với con người, nếu lỡ như về đến gặp ai đó, không chừng nó sẽ há miệng cắn người cũng nên.
Tạm thời cứ nuôi trước đã.
... ...
Nói về Bình Tử bị người phủ Định Quốc Công giảng đạo cho một trận, tất nhiên sẽ không trả lại sư tử trắng cho hắn ta.
Vì thế Bình Tử trở về phủ Thuận Quốc Công, nói với Phùng thế tử rằng ngay cả cửa phủ Định Quốc Công cũng chưa vào được, người ta không muốn trả lại, khuyên bảo Phùng Vũ vài câu, là bọn hắn không chiếm lý, làm gì có ai hành sự như vậy, nhưng mà đó là phủ Định Quốc Công chứ không phải nhà bình thường mà dễ dàng bắt nạt được.
Phùng Vũ khí lại đá hắn ta một phát, căm hận nói: "Sáng mai ta sẽ đích thân đến nhà, cũng không tin bọn họ dám không trả."
Ngày tiếp theo, hắn ta thực sự đích thân đến phủ Định Quốc Công một chuyến, kết quả người gác cổng vừa mở cửa, nhìn thấy Phùng thế tử, liền đi vào thông báo một tiếng, nhóm chủ tử không gặp, người gác cổng cũng hết cách, nói chi tiết với Phùng thế tử rồi liền đóng cửa lại, Phùng thế tử rất tức giận, hắn ta quần là áo lượt nhưng cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn ta sẽ không kêu người xông vào Phủ Quốc Công, nếu không ngay cả tổ phụ hắn ta cũng không cứu được hắn ta.
Hắn ta tức giận giậm chân, không thể xông vào Quốc Công Phủ, ỉu xìu trở về phủ Thuận Quốc Công.
Kỷ thị - phu nhân phủ Thuận Quốc Công thấy, liền mở miệng nói: "Ôi bảo bối của nương, con vừa đi đâu vậy, mấy ngày này con đừng có ra ngoài, phụ thân con vẫn còn đang nổi nóng, tránh ông ấy gây phiền toái cho con, phụ thân con mà tức giận lên thì nương cũng không ngăn được đâu."
Mấy ngày trước, Phùng Vũ đi đấu thú thua mấy vạn lượng làm cho Thuận Quốc Công tức giận cho hắn ta một trận đòn.
Làm cho lưng Phùng Vũ đầy dấu roi, Kỷ thị khóc đến mức mắt sưng húp lên.
Bà ta không cản được Thuận Quốc Công, chỉ có thể khuyên nhi tử mấy ngày này đừng nên trêu chọc Thuận Quốc Công.
Phùng Vũ không kiên nhẫn đẩy Kỷ thị ra, nói:"Nương đừng xen vào chuyện của con."
Kỷ thị rất đau lòng, nói: "Ta chính là nương của con, sao con có thể nói chuyện với nương như vậy chứ..." Bà ta cầm khăn lau khóe mắt, nhìn có vẻ rất đau lòng.
"Nương, con không sao, nương đừng xen vào chuyện của con được không?" Phùng Vũ bị dáng vẻ này của nương hắn ta làm cho đau đầu.
Kỷ thị không còn cách nào, đành mặc cho nhi tử về phòng, gọi Bình Tử bên cạnh nhi tử lên hỏi chuyện.
Bình Tử khổ sở, cũng không dám lừa gạt, kể lại chuyện hai ngày nay với phu nhân Thuận Quốc Công.
Kỷ thị nghe vậy, cầm chặt khăn mắng Thôi thị và Xu Xu một trận, mắng là được cả mẹ lẫn con, đắc ý cái gì chứ, cốt nhục mình bị một người đàn bà nông dân nuôi nấng mười mấy năm trời, nếu là bà ta mà xảy ra chuyện để cho cốt nhục thân sinh của mình chịu khổ hơn mười năm thì còn mặt mũi nào mà sống, đâm đầu chết cho rồi.
Mắng xong, trong lòng Kỷ thị thoải mái hơn rồi.
Nhưng bà ta vẫn lo lắng cho nhi tử, sủng ái nhi tử, nhi tử muốn gì bà ta đều chấp nhận thỏa mãn.
Hiện giờ nhi tử muốn đòi lại sư tử trắng, tất nhiên bà ta phải giúp, hơn nữa đó lại còn là sủng vật của nhi tử.
Có thể thấy câu được cả mẹ lẫn con thực sự không phải là giả, hai mẫu tử này đều rất vô lại.
Phùng Vũ vào không được cửa lớn phủ Định Quốc Công liền nghĩ cách khác.
- - - -
Hôm sau, Xu Xu dùng bữa trưa xong liền ngồi xe ngựa đến Đức Thiện Đường.
Mới ra đầu ngõ, đột nhiên nhảy ra mấy tên chặn trước mặt xe ngựa, phu xe vội vàng kéo dây cương, con ngựa dừng lại, xe ngựa cũng đột ngột dừng lại, vì xe ngựa dừng gấp, người trong xe không thăng bằng được nên đều ngã hết, may mắn Xu Xu vịn thành xe nên mới không sao, Trân Châu và Linh Thảo đều bị đập người vào thành xe.
Trân Châu vội vàng đứng dậy, thấy cô nương không sao mới đẩy mành chính ra đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy trước xe ngựa có vài người ngăn lại, dẫn đầu là một thiếu niên da trắng tuấn tú mặc cẩm bào đội mũ ngọc.
Trân Châu cũng mặc kệ mấy người này là ai, nàng ấy nhíu mày khiển trách: "Ngươi là ai, muốn làm gì?"
Thiếu niên này chính là Phùng Vũ, đừng nhìn hắn ta chỉ quần là áo lượt không thôi, mà thực sự dáng dấp cũng rất đẹp, khuôn mặt Kỷ thị cũng không kém, hắn ta giống khuôn mặt của Kỷ thị.
"Ta là Phùng Tiểu Gia của nhà ngươi đấy." Phùng Vũ ngẩng đầu dáng vẻ rất hung hãn, nói: "Bên trong là Tam cô nương Tống gia nhà ngươi phải không, sao lại nhặt sủng vật của ta về nuôi thế?"
Tên thối tha này còn không biết xấu hổ, Trân Châu tức đến mức bật cười, nhưng dù sao nàng ấy vẫn chỉ là một nha hoàn, đó là thế tử của Quốc Công Phủ, nàng không thể thay cô nương ra tay.
Vừa nghe là Phùng thế tử, Xu Xu nhíu mày, lúc này nàng đang vội đến Đức Thiện Đường.
Phùng thế tử còn đang kêu gào: "Sao? Tam cô nương bắt sủng vật của ta rồi không dám ra mặt gặp ta à?"
Xu Xu buồn bực, đẩy mành ra xuống xe ngựa.
Chuyện Tam cô nương Tống gia của phủ Định Quốc Công theo Phục thần y học y, khắp kinh thành đều biết.
Hơn nữa, Tam cô nương Tống gia thường xuyên chẩn bệnh ở Đức Thiện Đường, chuyện này chỉ cần nghe ngóng cũng có thể biết được, Phùng Vũ phái người đi tìm hiểu nên tất nhiên nghe được hết.
Cho nên hắn ta đã nghĩ ra cách như vậy, định đích thân đến ngăn xe ngựa Tam cô nương Tống gia lại, nghĩ một tiểu nha đầu như nàng, chắc chắn da mặt mỏng, đến lúc đó, dạy dỗ nàng vài câu, không chừng nàng sẽ trả sư tử trắng lại cho hắn ta, hơn nữa còn là sư tử trắng đã được thuần phục, vậy chẳng phải sau này hắn ta cũng có sủng vật của riêng mình hay sao? Nếu như thế thì chắc chắn ta hắn ta sẽ xem sư tử trắng như bảo bối, sẽ không để nó đến trường đấu thú nữa.
Phùng Vũ đang tưởng tượng rất tươi đẹp thì thấy rèm xe ngựa bị vén ra, một thiếu niên dáng người nhỏ xinh, mặc áo choàng cẩm rèn màu trắng ngà bước xuống.
Nhưng tập trung nhìn vào, thiếu niên kia là một cô thiếu nữ, chỉ là ăn mặc như nam nhi mà thôi, tóc búi trong mũ ngọc, da thịt nhẵn nhụi như gốm sứ, mặt mày như họa, môi đỏ thắm, dù cho cách ăn mặc như nam nhi thì cũng có thể nhìn ra dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành.
Phùng Vũ chưa từng gặp Xu Xu, có người trong kinh thành đồn rằng dung mạo Xu Xu xuất chúng, được xưng là mỹ nhân đệ nhất của kinh thành, lúc đó hắn ta cũng chẳng thèm dòm ngó đến.
Mặc dù hắn ta là thế tử của phủ Thuận Quốc Công, nhưng cũng không ham mê nữ sắc, về phần lần trước bị Nhị lão gia Tống gia vạch tội hắn ta trên đường đùa giỡn con gái nhà lành thật sự quá oan uổng, hắn ta chỉ đi qua chợ thấy một con vẹt được người ta bày bán, con vẹt kia có bộ lông tươi đẹp, lung linh xinh xắn, nên sinh lòng yêu thích, huýt sáo với con vẹt kia, nói vài câu ướt át, đơn giản là khen ngợi vẻ đẹp của con vẹt kia, hắn ta cảm thấy dáng dấp con vẹt kia lại còn đáng yêu hơn cả nữ nhân.
Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, đứng bên cạnh con vẹt là một phụ nhân xinh đẹp, là tiểu thiếp được sủng ái của một vị quan nào đó trong kinh thành.
Tiểu thiếp kia cho rằng Phùng Vũ trêu ghẹo nàng ta trên đường, thẹn quá thành giận, gọi gia nô muốn đánh Phùng Vũ.
Tính tình Phùng Vũ cũng rất ngang ngược, hơn nữa sao có thể không biết ngượng mà nói với người ta hắn ta khen con vẹt.
Nên cứ như vậy liền bị đánh, sau khi về hắn ta còn bị Thuận Quốc Công đánh cho một trận.
Sau đó, ai ai cũng nói hắn ta là trêu ghẹo con gái nhà lành, thực ra trong phòng hắn ta cũng không có nhiều thị thiếp.
Thị thiếp trong nhà đều do nương hắn ta đưa qua cho hắn ta, tâm tư hắn ta vốn không ham mê nữ sắc, mà thường xuyên cân nhắc xem chơi thế nào, uống rượu mang chim đi dạo, chọi gà đấu thú.
Nhưng trước mắt lần đầu tiên hắn ta bị sắc đẹp mê hoặc, thì ra sắc đẹp cũng có thể động lòng người như vậy.
Phùng Vũ miệng khô lưỡi đắng, liền quên cả mục đích đến.
Xu Xu nhíu mày: "Phùng thế tử, con sư tử trắng kia là ta nhặt được từ trong đống rác, lúc nhặt được thì cổ nó có một lỗ thủng, máu me đầy mình, căn bản là phần chết nhiều hơn phần sống, dù vào tay ai cũng chỉ còn đường chết, ta thấy nó đáng thương nên mang về phủ cứu sống, sao ngươi còn không biết xấu hổ nghiêm mặt mà nói là sủng vật ngươi vứt bỏ?"
"Ta, ta..." Phùng Vũ ta vài tiếng, mặt đỏ tai hồng, trán thấm ra một tầng mồ hôi dày đặc.
Hắn ta cảm thấy quá mất mặt, ngày thường được tổ phụ tổ mẫu và Kỷ thị sủng ái, chuyện gì cũng đều làm được, nhưng thực tế hắn ta vẫn là kẻ biết tốt xấu.
Giống như chuyện lúc này, nói ra là hắn ta không đúng nhưng hắn ta vẫn cứ khăng khăng muốn đòi lại sư tử trắng.
Xe ngựa Xu Xu bị người khác ngăn lại, xung quanh người đến người đi đều nín thở đứng xem.
Nàng buồn bực nói: "Phùng thế tử còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ ta không trả lại sư tử trắng thì hôm nay ngươi không cho ta đi sao?"
Xu Xu vừa dứt lời, phủ vệ phía sau tiến lên, rút đao ra.
Phùng Vũ hoảng sợ, hắn ta vội vàng giải thích: "Không, làm gì có, đều, đều là lỗi của ta, xin Tam cô nương đừng trách, là ta hồ đồ, ta đi ngay đây." Hắn ta cũng không biết vì sao mình phải giải thích, chỉ là đối diện với đôi mắt trong veo của Xu Xu, hắn ta liền hối hận vì đã đến.
Hắn ta nói đi là đi, xoay người liền dẫn người hầu vội vàng rời đi, bóng dáng có chút chật vật.
Xu Xu mím môi, thấy hắn ta xoay người đi rồi, cũng không nói gì thêm, lên xe ngựa tiếp tục để phu xe chạy đến Đức Thiện Đường.
Chương 64
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta: Minh Lý
Vị Phùng thế tử này tên là Phùng Vũ, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng quần là áo lượt, lúc tổ phụ hắn ta vẫn còn là Thuận Quốc Công cũng rất cưng chiều hắn ta, sau này trao lại tước vị cho phụ thân của Phùng Vũ, thường xuyên dẫn tôn tử dạo chơi khắp nơi, để Phùng Vũ có thể nổi tiếng quần là áo lượt khắp kinh thành này không thể bỏ qua công lao của vị lão gia tử này.
Lại thêm nương của Phùng Vũ cũng như vậy nên Phùng Vũ được sủng đến mức coi trời bằng vung.
Lúc này nghe nói Tam cô nương Tống gia có thể cứu sống được con sư tử trắng gần như sắp chết, liền có chút động tâm.
Hắn ta không được người trong nhà dạy bảo nên tùy hứng làm bậy, cảm thấy con sư tử trắng kia là của hắn ta, cho dù vứt bỏ rồi cũng vẫn là của hắn ta, bây giờ lại được Tam cô nương Tống gia cứu sống rồi, tất nhiên muốn vật quy nguyên chủ*. Mà hắn ta ta chính là vị nguyên chủ kia.
(*): Vật về với người chủ ban đầu.
Hơn nữa Phùng Vũ bóp tim gãi phổi muốn biết cuối cùng sư tử trắng đã thật sự được cứu sống hay không.
Phùng Vũ lập tức căn dặn tiểu tư: "Đi, gọi người đến phủ Định Quốc Công bắt con sư tử về đây cho ta."
Tiểu tư thấy khó xử, hắn ta vẫn có phần tự mình biết mình, cùng là Phủ Quốc Công, cả nhà phủ Định Quốc Công người ta làm triều thần, trước đó vài ngày thế tử nhà hắn ta còn bị Nhị lão gia phủ Định Quốc Công vạch tội, phạt giam cầm một tháng, hiện tại lại chạy đến phủ Định Quốc Công làm ầm ĩ lên, người ta có thể quan tâm đến bọn hắn mới là lạ.
Tiểu tư do dự nói: "Thế tử, lỡ như họ nhất quyết không cho thì làm sao?"
Phùng Vũ hừ lạnh nói: "Đó là sủng vật của ta, làm gì có chuyện nhặt được đồ của người khác mà không trả về chủ cũ, cho dù bọn họ có bẩm báo lên Thánh Thượng cũng không chiếm được lý."
Tiểu tư cảm thấy đầu óc đều muốn nổ ra, rõ ràng con sư tử trắng kia gần như sắp chết, thế tử sai họ quăng nó ra ngoài.
Bây giờ người ta cứu sống được, lại đến nhà người ta đòi, không chừng còn bị người ta chê cười cho đến mức nào nữa.
Cũng chỉ trách hắn ta, ai bảo nhiều chuyện nói ra với thế tử làm gì.
Phùng Vũ tung một cước đá vào mông tiểu tư, quát: "Còn không mau đi đi."
Trong miệng tiểu tư cay đắng khổ sở, chỉ có thể ra ngoài gọi người chạy đến phủ Định Quốc Công một chuyến.
Thực ra hai nhà cùng nằm trong một con hẻm, cách chỉ vài nhà, khoảng cách không được xem là xa.
Chừng nửa khắc đồng hồ, Bình Tử dẫn theo người đến cửa ngách phủ Định Quốc Công, tiến lên gõ cửa, người gác cổng mở cửa ra, thấy bên ngoài có vài người ăn mặc như người hầu, lên tiếng hỏi họ muốn làm gì.
Bình Tử lập tức tiến lên khom người cười nói: "Là như vậy, nô tài là người bên cạnh Phùng thế tử của phủ Thuận Quốc Công, nghe nói Tam cô nương của phủ Định Quốc Công nhặt được sủng vật của thế tử nhà chúng ta, cho nên bây giờ mới đến nhà cầu xin, hi vọng Tam cô nương có thể trả lại sủng vật cho thế tử nhà chúng ta."
Người gác cổng mù mờ một lúc, suy nghĩ cẩn thận lời người này nói xong, sắc mặt hắn thay đổi, muốn mắng Phùng thế tử và đám cẩu nô tài này không biết xấu hổ, nhưng lại nghĩ dù sao mình cũng chỉ là người giữ cửa, không hay nếu đắc tội với người khác, chỉ có thể nói: "Chẳng lẽ các người nhầm rồi sao, cái gì mà nhặt được sủng vật của thế tử, Tam cô nương phủ chúng tôi không hề nhặt được sủng vật của thế tử, mà là nhặt được con sư tử trắng sắp chết bị người ta vứt bỏ từ trong đống rác."
Bình Tử mặt dày nghiêm túc nói: "Đúng, đó chính là sủng vật của thế tử nhà chúng ta, thế tử không cho ai vứt bỏ, không biết là tên nô tài nào to gan dám tự tiện quyết định."
Nói lời này định lừa gạt quỷ à, chính Bình Tự nói ra còn cảm thấy đỏ mặt.
Người gác cổng tức đến mức bật cười, nhưng việc này phải bẩm báo với chủ tử trong phủ, hắn ta cho nô tài phủ Thuận Quốc Công chờ ở bên ngoài, gọi người đi bẩm báo với nhóm chủ tử một tiếng.
Chuyện này bẩm báo với Thôi thị trước, Thôi thị cười lạnh nói: "Ả Kỷ thị kia thật không biết xấu hổ, nuôi dạy nhi tử cũng không biết xấu hổ theo, rõ ràng đã hành hạ sư tử trắng kia gần chết rồi vứt ra khỏi phủ, được Bảo nhi của ta nhặt về trị liệu khỏi, bây giờ còn thối tha không biết xấu hổ đến nhà cầu xin, ta thực sự chưa thấy ai mặt dày như vậy, cả nhà họ sao lại không ngại mất mặt như vậy chứ!"
Thực ra Thôi thị và Kỷ thị - phu nhân của phủ Thuận Quốc Công cũng không hợp nhau còn có ân oán từ thời còn trẻ, Thôi thị cũng không rõ tại sao Kỷ thị lại không vừa mắt bà.
Lúc ấy hai người đều là tân phụ, lúc tham dự tiệc Kỷ thị còn đâm thọc Thôi thị vài câu.
Mặc dù tính tình Thôi thị mềm yếu, nhưng cũng không phải mặc kệ cho người khác bắt nạt, bà cũng đại diện cho mặt mũi phu quân phu gia, tất nhiên phải chất vấn Kỷ thị có ý gì.
Kỷ thị hừ một tiếng, không nói gì nữa, nhưng về sau cũng ghét Thôi thị ra mặt, Thôi thị cũng không nhịn bà ta, hai người cứ ghét qua ghét lại như vậy đến mười năm.
Thực ra từ đầu đến cuối Thôi thị đều không nghĩ ra lúc còn là cô nương hai người không hề gặp nhau thì vì sao Kỷ thị lại không thích bà như vậy.
Đến lúc hai người được gả đi cũng không ai biết ai, khi đó Thôi thị là cô nương tiểu môn hộ, phụ thân bà là quan nhỏ lục phẩm, nhưng không phải là nhà thấp kém. Khi đó phủ Định Quốc Công cũng chỉ là phủ Định An Bá, cho nên Thôi thị mới có thể gả vào, về sau kinh thành xảy ra trận phản loạn, phủ Định An Bá lập đại công mới được thăng tước vị.
Thôi thị cũng là người có phúc, có người nói bà vượng phu.
Bản thân gả vào bá phủ, vốn có công chống lại phản quân, sau đó Tống Kim Lương cũng được thăng chức, bà tự dùng của hồi môn của mình mở cửa hiệu làm ăn buôn bán sinh lời lớn, càng làm lại càng lớn.
Khi đó Kỷ thị được gả vào một đại môn hộ, chính nữ hầu môn, hai người vốn không hề có gì có thể tiếp xúc với nhau, Thôi thị không hiểu vì sao Kỷ thị cứ nhắm vào bà.
Thực ra chuyện này chỉ có bản thân Kỷ thị biết, lúc bà ta chờ được gả đi từng gặp Tống Kim Lương một lần, Tống Kim Lương thời còn niên thiếu quả thực rất tuấn mỹ, Kỷ thị gặp qua một lần liền động động tâm, ai ngờ sau đó Thôi thị lại gả cho người trong lòng bà ta nên bà ta liền trút giận lên Thôi thị.
Tống Kim Lương cũng không biết chuyện này, Kỷ thị không ầm ĩ ra bên ngoài nên cũng thật sự oan uổng cho Thôi thị.
Cứ như vậy đối đầu đến tận mười năm.
Hiện tại Kỷ thị dung túng nhi tử đến đòi con sư tử trắng Xu Xu đã chữa khỏi, có quỷ Thôi thị mới thèm để ý đến cả nhà họ, tất nhiên là để phủ vệ đuổi người đi rồi.
Sự việc cũng truyền đến tai Xu Xu, buổi tối nàng từ Đức Thiện Đường về mới nghe nha hoàn Thấm Hoa viện kể lại, cũng không quá coi trọng.
Nàng không định quan tâm đến Phùng thế tử, hiện tại muốn lấy lại sư tử trắng đúng là chuyện vớ vẩn nực cười.
Xu Xu chỉ xem đó như truyện cười nghe xong liền đi lên lầu bôi thuốc cho sư tử trắng ăn.
Hiện tại Xu Xu vẫn chưa dám thả sư tử trắng trong viện, bởi vì sư tử trắng chỉ gần gũi nàng, còn với những người khác vẫn mang theo địch ý, thỉnh thoảng đám nha hoàn vào xem nàng cho nó ăn, sư tử trắng vẫn bất an gầm gừ lên, không chịu ăn nữa, còn ra vẻ muốn tấn công với đám nha hoàn.
Xu Xu chỉ có thể tiếp tục nhốt sư tử trắng trong lồng sắt, nhưng ngày thường vẫn cho đám nha hoàn bà tử vào qua lại một vòng.
Dù sao cũng phải để sư tử trắng làm quen với sự tồn tại của con người, Xu Xu nghĩ cho dù nàng đem thả sư tử trắng về núi, sợ nó sẽ lại chạy về như báo xa-li, sư tử trắng lại còn có thù địch với con người, nếu lỡ như về đến gặp ai đó, không chừng nó sẽ há miệng cắn người cũng nên.
Tạm thời cứ nuôi trước đã.
... ...
Nói về Bình Tử bị người phủ Định Quốc Công giảng đạo cho một trận, tất nhiên sẽ không trả lại sư tử trắng cho hắn ta.
Vì thế Bình Tử trở về phủ Thuận Quốc Công, nói với Phùng thế tử rằng ngay cả cửa phủ Định Quốc Công cũng chưa vào được, người ta không muốn trả lại, khuyên bảo Phùng Vũ vài câu, là bọn hắn không chiếm lý, làm gì có ai hành sự như vậy, nhưng mà đó là phủ Định Quốc Công chứ không phải nhà bình thường mà dễ dàng bắt nạt được.
Phùng Vũ khí lại đá hắn ta một phát, căm hận nói: "Sáng mai ta sẽ đích thân đến nhà, cũng không tin bọn họ dám không trả."
Ngày tiếp theo, hắn ta thực sự đích thân đến phủ Định Quốc Công một chuyến, kết quả người gác cổng vừa mở cửa, nhìn thấy Phùng thế tử, liền đi vào thông báo một tiếng, nhóm chủ tử không gặp, người gác cổng cũng hết cách, nói chi tiết với Phùng thế tử rồi liền đóng cửa lại, Phùng thế tử rất tức giận, hắn ta quần là áo lượt nhưng cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn ta sẽ không kêu người xông vào Phủ Quốc Công, nếu không ngay cả tổ phụ hắn ta cũng không cứu được hắn ta.
Hắn ta tức giận giậm chân, không thể xông vào Quốc Công Phủ, ỉu xìu trở về phủ Thuận Quốc Công.
Kỷ thị - phu nhân phủ Thuận Quốc Công thấy, liền mở miệng nói: "Ôi bảo bối của nương, con vừa đi đâu vậy, mấy ngày này con đừng có ra ngoài, phụ thân con vẫn còn đang nổi nóng, tránh ông ấy gây phiền toái cho con, phụ thân con mà tức giận lên thì nương cũng không ngăn được đâu."
Mấy ngày trước, Phùng Vũ đi đấu thú thua mấy vạn lượng làm cho Thuận Quốc Công tức giận cho hắn ta một trận đòn.
Làm cho lưng Phùng Vũ đầy dấu roi, Kỷ thị khóc đến mức mắt sưng húp lên.
Bà ta không cản được Thuận Quốc Công, chỉ có thể khuyên nhi tử mấy ngày này đừng nên trêu chọc Thuận Quốc Công.
Phùng Vũ không kiên nhẫn đẩy Kỷ thị ra, nói:"Nương đừng xen vào chuyện của con."
Kỷ thị rất đau lòng, nói: "Ta chính là nương của con, sao con có thể nói chuyện với nương như vậy chứ..." Bà ta cầm khăn lau khóe mắt, nhìn có vẻ rất đau lòng.
"Nương, con không sao, nương đừng xen vào chuyện của con được không?" Phùng Vũ bị dáng vẻ này của nương hắn ta làm cho đau đầu.
Kỷ thị không còn cách nào, đành mặc cho nhi tử về phòng, gọi Bình Tử bên cạnh nhi tử lên hỏi chuyện.
Bình Tử khổ sở, cũng không dám lừa gạt, kể lại chuyện hai ngày nay với phu nhân Thuận Quốc Công.
Kỷ thị nghe vậy, cầm chặt khăn mắng Thôi thị và Xu Xu một trận, mắng là được cả mẹ lẫn con, đắc ý cái gì chứ, cốt nhục mình bị một người đàn bà nông dân nuôi nấng mười mấy năm trời, nếu là bà ta mà xảy ra chuyện để cho cốt nhục thân sinh của mình chịu khổ hơn mười năm thì còn mặt mũi nào mà sống, đâm đầu chết cho rồi.
Mắng xong, trong lòng Kỷ thị thoải mái hơn rồi.
Nhưng bà ta vẫn lo lắng cho nhi tử, sủng ái nhi tử, nhi tử muốn gì bà ta đều chấp nhận thỏa mãn.
Hiện giờ nhi tử muốn đòi lại sư tử trắng, tất nhiên bà ta phải giúp, hơn nữa đó lại còn là sủng vật của nhi tử.
Có thể thấy câu được cả mẹ lẫn con thực sự không phải là giả, hai mẫu tử này đều rất vô lại.
Phùng Vũ vào không được cửa lớn phủ Định Quốc Công liền nghĩ cách khác.
- - - -
Hôm sau, Xu Xu dùng bữa trưa xong liền ngồi xe ngựa đến Đức Thiện Đường.
Mới ra đầu ngõ, đột nhiên nhảy ra mấy tên chặn trước mặt xe ngựa, phu xe vội vàng kéo dây cương, con ngựa dừng lại, xe ngựa cũng đột ngột dừng lại, vì xe ngựa dừng gấp, người trong xe không thăng bằng được nên đều ngã hết, may mắn Xu Xu vịn thành xe nên mới không sao, Trân Châu và Linh Thảo đều bị đập người vào thành xe.
Trân Châu vội vàng đứng dậy, thấy cô nương không sao mới đẩy mành chính ra đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy trước xe ngựa có vài người ngăn lại, dẫn đầu là một thiếu niên da trắng tuấn tú mặc cẩm bào đội mũ ngọc.
Trân Châu cũng mặc kệ mấy người này là ai, nàng ấy nhíu mày khiển trách: "Ngươi là ai, muốn làm gì?"
Thiếu niên này chính là Phùng Vũ, đừng nhìn hắn ta chỉ quần là áo lượt không thôi, mà thực sự dáng dấp cũng rất đẹp, khuôn mặt Kỷ thị cũng không kém, hắn ta giống khuôn mặt của Kỷ thị.
"Ta là Phùng Tiểu Gia của nhà ngươi đấy." Phùng Vũ ngẩng đầu dáng vẻ rất hung hãn, nói: "Bên trong là Tam cô nương Tống gia nhà ngươi phải không, sao lại nhặt sủng vật của ta về nuôi thế?"
Tên thối tha này còn không biết xấu hổ, Trân Châu tức đến mức bật cười, nhưng dù sao nàng ấy vẫn chỉ là một nha hoàn, đó là thế tử của Quốc Công Phủ, nàng không thể thay cô nương ra tay.
Vừa nghe là Phùng thế tử, Xu Xu nhíu mày, lúc này nàng đang vội đến Đức Thiện Đường.
Phùng thế tử còn đang kêu gào: "Sao? Tam cô nương bắt sủng vật của ta rồi không dám ra mặt gặp ta à?"
Xu Xu buồn bực, đẩy mành ra xuống xe ngựa.
Chuyện Tam cô nương Tống gia của phủ Định Quốc Công theo Phục thần y học y, khắp kinh thành đều biết.
Hơn nữa, Tam cô nương Tống gia thường xuyên chẩn bệnh ở Đức Thiện Đường, chuyện này chỉ cần nghe ngóng cũng có thể biết được, Phùng Vũ phái người đi tìm hiểu nên tất nhiên nghe được hết.
Cho nên hắn ta đã nghĩ ra cách như vậy, định đích thân đến ngăn xe ngựa Tam cô nương Tống gia lại, nghĩ một tiểu nha đầu như nàng, chắc chắn da mặt mỏng, đến lúc đó, dạy dỗ nàng vài câu, không chừng nàng sẽ trả sư tử trắng lại cho hắn ta, hơn nữa còn là sư tử trắng đã được thuần phục, vậy chẳng phải sau này hắn ta cũng có sủng vật của riêng mình hay sao? Nếu như thế thì chắc chắn ta hắn ta sẽ xem sư tử trắng như bảo bối, sẽ không để nó đến trường đấu thú nữa.
Phùng Vũ đang tưởng tượng rất tươi đẹp thì thấy rèm xe ngựa bị vén ra, một thiếu niên dáng người nhỏ xinh, mặc áo choàng cẩm rèn màu trắng ngà bước xuống.
Nhưng tập trung nhìn vào, thiếu niên kia là một cô thiếu nữ, chỉ là ăn mặc như nam nhi mà thôi, tóc búi trong mũ ngọc, da thịt nhẵn nhụi như gốm sứ, mặt mày như họa, môi đỏ thắm, dù cho cách ăn mặc như nam nhi thì cũng có thể nhìn ra dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành.
Phùng Vũ chưa từng gặp Xu Xu, có người trong kinh thành đồn rằng dung mạo Xu Xu xuất chúng, được xưng là mỹ nhân đệ nhất của kinh thành, lúc đó hắn ta cũng chẳng thèm dòm ngó đến.
Mặc dù hắn ta là thế tử của phủ Thuận Quốc Công, nhưng cũng không ham mê nữ sắc, về phần lần trước bị Nhị lão gia Tống gia vạch tội hắn ta trên đường đùa giỡn con gái nhà lành thật sự quá oan uổng, hắn ta chỉ đi qua chợ thấy một con vẹt được người ta bày bán, con vẹt kia có bộ lông tươi đẹp, lung linh xinh xắn, nên sinh lòng yêu thích, huýt sáo với con vẹt kia, nói vài câu ướt át, đơn giản là khen ngợi vẻ đẹp của con vẹt kia, hắn ta cảm thấy dáng dấp con vẹt kia lại còn đáng yêu hơn cả nữ nhân.
Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, đứng bên cạnh con vẹt là một phụ nhân xinh đẹp, là tiểu thiếp được sủng ái của một vị quan nào đó trong kinh thành.
Tiểu thiếp kia cho rằng Phùng Vũ trêu ghẹo nàng ta trên đường, thẹn quá thành giận, gọi gia nô muốn đánh Phùng Vũ.
Tính tình Phùng Vũ cũng rất ngang ngược, hơn nữa sao có thể không biết ngượng mà nói với người ta hắn ta khen con vẹt.
Nên cứ như vậy liền bị đánh, sau khi về hắn ta còn bị Thuận Quốc Công đánh cho một trận.
Sau đó, ai ai cũng nói hắn ta là trêu ghẹo con gái nhà lành, thực ra trong phòng hắn ta cũng không có nhiều thị thiếp.
Thị thiếp trong nhà đều do nương hắn ta đưa qua cho hắn ta, tâm tư hắn ta vốn không ham mê nữ sắc, mà thường xuyên cân nhắc xem chơi thế nào, uống rượu mang chim đi dạo, chọi gà đấu thú.
Nhưng trước mắt lần đầu tiên hắn ta bị sắc đẹp mê hoặc, thì ra sắc đẹp cũng có thể động lòng người như vậy.
Phùng Vũ miệng khô lưỡi đắng, liền quên cả mục đích đến.
Xu Xu nhíu mày: "Phùng thế tử, con sư tử trắng kia là ta nhặt được từ trong đống rác, lúc nhặt được thì cổ nó có một lỗ thủng, máu me đầy mình, căn bản là phần chết nhiều hơn phần sống, dù vào tay ai cũng chỉ còn đường chết, ta thấy nó đáng thương nên mang về phủ cứu sống, sao ngươi còn không biết xấu hổ nghiêm mặt mà nói là sủng vật ngươi vứt bỏ?"
"Ta, ta..." Phùng Vũ ta vài tiếng, mặt đỏ tai hồng, trán thấm ra một tầng mồ hôi dày đặc.
Hắn ta cảm thấy quá mất mặt, ngày thường được tổ phụ tổ mẫu và Kỷ thị sủng ái, chuyện gì cũng đều làm được, nhưng thực tế hắn ta vẫn là kẻ biết tốt xấu.
Giống như chuyện lúc này, nói ra là hắn ta không đúng nhưng hắn ta vẫn cứ khăng khăng muốn đòi lại sư tử trắng.
Xe ngựa Xu Xu bị người khác ngăn lại, xung quanh người đến người đi đều nín thở đứng xem.
Nàng buồn bực nói: "Phùng thế tử còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ ta không trả lại sư tử trắng thì hôm nay ngươi không cho ta đi sao?"
Xu Xu vừa dứt lời, phủ vệ phía sau tiến lên, rút đao ra.
Phùng Vũ hoảng sợ, hắn ta vội vàng giải thích: "Không, làm gì có, đều, đều là lỗi của ta, xin Tam cô nương đừng trách, là ta hồ đồ, ta đi ngay đây." Hắn ta cũng không biết vì sao mình phải giải thích, chỉ là đối diện với đôi mắt trong veo của Xu Xu, hắn ta liền hối hận vì đã đến.
Hắn ta nói đi là đi, xoay người liền dẫn người hầu vội vàng rời đi, bóng dáng có chút chật vật.
Xu Xu mím môi, thấy hắn ta xoay người đi rồi, cũng không nói gì thêm, lên xe ngựa tiếp tục để phu xe chạy đến Đức Thiện Đường.