• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Suối tiên của xu nữ - trọng sinh ta đem bàn tay vàng cướp về (3 Viewers)

  • Chap-72

Chương 72: CHƯƠNG 62




Chương 62


Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Ngày Đẹp Tươi


Beta: Minh Lý





Tần Yến Đường vừa nói ra, Thôi thị và Tống Ngọc Cẩn có hơi sửng sốt, Xu Xu thì không có gì bất ngờ, nàng chỉ không ngờ được Nhị ca lại trở thành bạn tốt với hắn mà thôi.





Xu Xu vội vàng giơ tay, mềm giọng nói: "Tần công tử đừng khách sáo như vậy, lúc trước chỉ là cử thủ chi lao*, tuyệt đối không dám nhận đại lễ của Tần công tử."





(*): Ý nói việc nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực nào, chỉ như một cái nhấc tay.





"Yến đường, ngươi và xá muội?" Tống Ngọc Cẩn nghi ngờ hỏi.





Tần Yến Đường kể lại chuyện nửa năm trước đến kinh thành đi thi vào ở khách điếm Đồng Phúc bị mất lộ phí đi thi, được Xu Xu giúp đỡ.





Mọi người liền hiểu ra, không ngờ trước đó hai người lại có cơ duyên như vậy.





Xu Xu chỉ có thể mỉm cười nói: "Lúc trước chỉ là trùng hợp muốn đến cửa hiệu bên cạnh khách điếm Đồng Phúc mua điểm tâm thôi, Tần công tử không cần để ở trong lòng."





Nàng vẫn có chút chột dạ, dù sao lúc trước cũng chỉ muốn làm xáo trộn mối quan hệ đồng minh giữa Trạng Nguyên tương lai và Tống Ngưng Quân, hiện tại hắn lại trở thành bạn tốt của Nhị ca, sau này tốt nhất mình vẫn nên tránh đi thì hơn.





"Với Tam cô nương chỉ là trùng hợp, còn với Yến Đường mà nói lại là chuyện liên quan đến tương lai cả đời." Giọng nói Tần Yến Đường sang sảng, ôn hòa lễ độ.





Xu Xu hiểu rất rõ, cho dù không có nàng và Tống Ngưng Quân giúp Tần Yến Đường giải vây thì với sự thông minh và tính tình của hắn, muốn ở lại kinh thành tiếp tục kỳ thi cũng dễ như trở bàn tay.





Người như hắn cũng sẽ không biểu hiện thái độ như bây giờ, thực ra thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, nếu không thì cũng sẽ không thể leo lên được vị trí thủ phủ nội các trong thời gian ngắn ngủi mười mấy năm, có thể nói Thục vương thiện võ, còn người này chính là lưỡi dao sắc bén trong tay Thục vương, túc trí đa mưu, thay Thục vương thanh toán những tranh chấp trên triều đình.





Xu Xu cũng xem như hiểu biết về tính cách hắn, dáng vẻ lúc này chỉ là biểu hiện giả dối.





Nàng cũng không dám xem thường, chỉ có thể tiếp tục nói: "Tần công tử và Nhị ca ta đã là bạn tốt, sau này không cần khách sáo như vậy, chuyện trước đó, nếu ai gặp phải thì cũng đều sẽ ra tay thôi."





Thôi thị cũng cười nói: "Xu Xu nói đúng lắm, Tần công tử không cần khách sáo như vậy, sau này cháu và Ngọc Cẩn là quan hệ bằng hữu, nếu như có chuyện gì thì có thể đến phủ Quốc Công."





Đã là bằng hữu của Ngọc Cẩn, dù sao cũng phải xây dựng quan hệ tốt, hơn nữa lại còn là Trạng Nguyên trẻ tuổi, tài hoa hơn người như thế này nữa.





Thôi thị nhìn về phía Xu Xu, bà cảm nhận được ánh mắt Trạng Nguyên này nhìn Xu Xu không như bình thường.





Nhưng cũng đúng thôi, Xu Xu nhà bà khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, ai mà không thích chứ?





Thích cô nương như vậy mới đúng là bình thường.





Thôi thị sai nha hoàn bà tử dâng trà bánh qua đại sảnh, lúc này mới dẫn Xu Xu đi khỏi.





Xu Xu cũng không quá để ý đến chuyện của Tần Yến Đường, chuyện lúc trước giúp đỡ hắn làm nàng cảm thấy rất chột dạ, sau này vẫn tránh đi thì hơn.





Xu Xu cùng Thôi thị rời đi, buổi tối hai mẹ con qua viện của Tứ đệ cùng nhau ăn cơm.





Tống Kim Lương cùng uống rượu nói chuyện phiếm với Ngọc Cẩn và những bằng hữu của nhi tử.





Buổi tối trở về phòng, Tống Kim Lương rửa mặt chải đầu xong liền thay quần áo ngủ, ôm lấy Thôi thị ngồi trên giường nói chuyện phiếm, ông liên tục khen ngợi Tần Yến Đường.





Thôi thị cười nói: "Rất ít khi thấy lão gia khen ai đó, sao lại xem trọng đứa nhỏ này như vậy."





"Đứa nhỏ này vừa có dũng lại vừa có mưu." Tống Kim Lương cười nói: "Từ trong giọng điệu có thể kết luận ra được, hơn nữa tính tình hắn hoàn toàn không giống với Ngọc Cẩn, Ngọc Cẩn quá ôn hòa, sau này con đường làm quan cũng sẽ rất đoan chính, còn đứa nhỏ này thì không như vậy, để nó vào chốn quan trường vài năm, không chừng sẽ càng thông minh lanh lợi lão luyện hơn, bây giờ còn bộc lộ chút non nớt."





Thôi thị cũng động tâm hỏi: "Đứa nhỏ này là Trạng Nguyên năm nay, hơn nữa mới mười sáu mười bảy tuổi, không biết đã làm mai cho ai chưa?" Nhìn cũng biết là con cháu nhà nghèo khó, cho đến bây giờ bà vẫn không hề nghĩ sẽ tìm cho Xu Xu một nhà giàu có quyền thế, sợ sau này săn sóc sẽ không chu đáo.





"Sao, nàng muốn làm mai cho Xu Xu à?" Tống Kim Lương nhìn ra ý định của thê tử, ông lắc đầu nói: "Để xem đã, ta hỏi tình huống nhà hắn, hắn chỉ nói gia mẫu mất sớm, không bằng lòng nói đến phụ thân và những chuyện khác, cho thấy trong nhà cũng có không ít chuyện, vả lại tính tình hắn cũng không khiêm tốn như mặt ngoài, tâm tư hắn rất sâu, nếu với tư cách một thiếu niên mới bước vào con đường làm quan thì ta thật sự thưởng thức hắn, nhưng để hắn làm vị hôn phu tương lai của Xu Xu thì ta không nhìn ra được điểm tốt gì của hắn, để xem thêm rồi hãy nói."





Thực tế ông cũng muốn Xu Xu ở thêm vài năm nữa, làm một người phụ thân, cảm thấy ai cũng không xứng với Xu Xu, suy cho cùng thì là ai cũng muốn cướp đoạt mất nữ nhi nhu thuận của ông.





Thôi thị gật gật đầu, nói: "Thiếp chỉ là muốn theo dõi lẫn nhau trước, đúng là không cần vội, Xu Xu còn hai tháng nữa mới tròn mười bốn, đến lúc đó thiếp định mời người thân đến dự tiệc là được rồi, không định mở đại tiệc, chờ đến lễ cập kê của Xu Xu rồi sẽ phát thiệp mời những thế gia vọng tộc đứng đầu trong kinh thành đến dự lễ, lão gia cảm thấy thế nào?"





Tất nhiên Tống Kim Lương cũng đồng ý, trước đó vài ngày chuyện giữa Xu Xu và Tống Ngưng Quân ầm ĩ cả kinh thành ai ai cũng biết, không dễ để làm lớn, nếu không thì sẽ còn có người nhai lại lưỡi ** của Xu Xu.





(**): Ý muốn nói có người sẽ nói ra nói vào, so bì tị nạnh với Xu Xu.





Đợi Tống Ngưng Quân gả ra ngoài rồi, lễ cập kê của Xu Xu có thể tổ chức lớn hơn.





Dù sao trong hai năm này, họ cũng chưa định cho Xu Xu xuất giá, nhiều nhất chỉ định hôn sự trước đã, mà lúc này vẫn chưa nhìn thấy nhà nào tốt.





... ...





Xu Xu cũng không biết tính toán của mẫu thân và phụ thân, buổi tối nàng từ viện của Tứ đệ về lại Thấm Hoa Viện liền bận rộn trong thư phòng.





Đa số thời gian nàng đều muốn tiếp xúc với những dược liệu này nhiều hơn.





Lúc nàng phối thuốc cũng không thích có nha hoàn bà tử bên cạnh, đều cho họ làm việc của mình, chỉ để lại báo xa-li nằm bò trên mặt đất bầu bạn với nàng.





Tuy Xu Xu đã đặt cho báo xa-li tên là Tiểu Lỵ, nhưng bình thường vẫn thích gọi nó là Meo Meo, nó cũng sẽ đáp lại Xu Xu một tiếng meo.





Đương nhiên, chỉ có Xu Xu gọi nó như vậy, nó mới chịu phản ứng, còn những người khác trong Thấm Hoa Viện gọi, nó đều sẽ quẳng cái đầu lông lá mềm như nhung nằm lên chân trước, dáng vẻ lười biếng.





Xu Xu nuôi nó cũng đã hơn nửa năm, càng ngày nó càng lớn hơn so với cuối năm trước, nhưng nó vẫn chưa đến một tuổi nên chưa được xem là trưởng thành, hình dáng báo xa-li còn lớn hơn cả báo xa-li trưởng thành ngoài môi trường hoang dã, tứ chi to khỏe, da lông tỏa sáng, dáng người mạnh mẽ tràn đầy sức mạnh, một đôi đồng tử màu vàng lúc nhìn người khác thì bình tĩnh sâu thẳm, nhưng lúc nhìn Xu Xu lại ấm áp nũng nịu, đây thực sự là cảm giác thật kỳ diệu.





Cũng có hơi vô lý, nhưng đám nha hoàn Thấm Hoa Viện đều cảm thấy ánh mắt báo xa-li nhìn Xu Xu rất dịu dàng.





Thực tế, các nàng đều cảm thấy hình như báo xa-li nghe hiểu được tiếng người, nhưng nó chỉ phản ứng với cô nương, chứ không để ý đáp lại những người khác.





Cô nương quá lợi hại, ngay cả sủng vật nuôi cũng rất thông minh!





Mỗi ngày lúc Xu Xu ở trong thư phòng, báo xa-li đều làm bạn với nàng.





Thực ra vẫn có một vài điều khiến Xu Xu nghi ngờ, đêm hôm trước lúc Thục vương vào khuê phòng của nàng, sao báo xa-li lại không ngăn Thục vương lại.





Theo lý thuyết, báo xa-li rất bảo vệ nàng, ngày thường có ai dám đến làm tổn thương nàng, chắc chắn báo xa-li sẽ ngăn lại.





Xu Xu cũng đã từng hỏi báo xa-li việc này, nó liền nhìn về phía Xu Xu kêu meo meo, cũng không biết là ý gì.





Xu Xu ở trong thư phòng bận rộn đến giờ hợi mới về phòng ngủ lại.





Báo xa-li nằm bò lên trên cửa phòng nàng, không chịu di chuyển chỗ khác.





Ngày tiếp theo, Xu Xu tập hai bộ chưởng pháp, dùng xong bữa sáng, liền đến Thanh Nghiễn Các theo Trình tiên sinh đọc sách.





Hôm nay, Tống Ngưng Quân cũng qua đây, nàng ta ngồi ở phía trên, đợi đến lúc Trình tiên sinh đến, Tống Ngưng Quân đứng dậy hành lễ với Trình tiên sinh: "Tiên sinh, trước đó sức khỏe đệ tử không tốt, lại làm sai một số chuyện khiến phụ thân mẫu thân tức giận, đệ tử cũng quá dại dột, suy nghĩ quá đáng, bị bệnh mấy ngày, vẫn chưa hề xin nghỉ với tiên sinh, đều là đệ tử không đúng, hiện giờ đệ tử đã nghĩ thông suốt rồi, sau này chắc chắn sẽ theo tiên sinh học văn chương và học cả ứng xử thật tốt."





Trình tiên sinh thấy nàng ta khiêm tốn lễ phép nên nhàn nhạt nói: "Trở lại thì tốt rồi, hy vọng ngươi biết mình sai chỗ nào có thể sửa chữa chỗ ấy, chứ không phải lừa gạt người khác lừa gạt bản thân mình."





"Đệ tử xin ghi nhớ lời tiên sinh dạy bảo."





"Ngồi xuống đi."





Xu Xu có phần không yên lòng về hành động này, bên người nàng đều là nha hoàn bà tử, dù sao muốn các nàng ấy giúp đỡ làm việc cũng có chút bất tiện, nhưng bên người lại không có lấy một tiểu tư tin được.





Xu Xu định buổi tối từ Đức Thiện Đường về sẽ tìm mẫu thân nói cần hai tiểu tư, nàng cảm thấy với tính tình của Tống Ngưng Quân thì chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chờ xuất giá, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nàng phải có chút tính toán, nhân cơ hội lần này vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, đưa Tống Ngưng Quân vào ngục giam, nơi đó mới chính là nơi nàng ta nên ở.





Hiện tại muốn vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân cũng khá dễ dàng.





Thứ nhất, bản thân Xu Xu đã chiếm được vị trí riêng ở phủ Quốc Công, không chỉ phụ mẫu, bá phụ bá mẫu thúc phụ thúc mẫu, các huynh đệ tỷ muội đều xem nàng như người thân, làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.





Chuyện thứ hai chính là, phụ thân mẫu thân đã không còn tin tưởng Tống Ngưng Quân, có thể tổ phụ tổ mẫu vẫn còn che chở cho nàng ta, nhưng nếu nàng có thể để lộ bộ mặt rắn rết của Tống Ngưng Quân thì tổ phụ tổ mẫu là người hiểu lí lẽ, sẽ không ai chấp nhận bầu bạn cùng rắn rết.





Về sở trường dùng độc của Tống Ngưng Quân, nàng cũng phải chú ý.





Thế cho nên lần này Xu Xu nghe giảng có chút qua loa, nàng đã ghi chép lại trọng điểm trong vở, định chờ tối về sẽ xem lại hết một lần.





Lúc ăn trưa, Xu Xu liền nói với Thôi thị rằng bên người không có tiểu tư, dù sao ngày thường cũng không thể để cho thị vệ trong phủ làm chân chạy vặt mãi được.





Thôi thị nghe xong, liền nói: "Được rồi, buổi tối con từ Đức Thiện Đường về, ta sẽ điều cho con hai tiểu tư qua Thấm Hoa viện."





Người cho nữ nhi dùng, chắc chắn phải chọn người tin cậy trung thành, phải chọn lựa kỹ càng, phẩm hạnh phải tốt, chuyện nhà cửa cũng phải điều tra rõ ràng đã.





Xu Xu dịu dàng nói: "Đa tạ mẫu thân."





Thấy nữ nhi ôm lấy tay mình lắc lắm làm nũng, trong lòng Thôi thị lại mềm nhũn.





Buổi chiều Xu Xu tiếp tục đi đến Đức Thiện Đường, mang theo hai nha hoàn hai phủ vệ.





Vẫn vào khoảng giờ Thân mới rời khỏi Đức Thiện Đường định đi về phủ, trở về Quốc Công Phủ phải mất ít nhất hơn nửa canh giờ.





Hơn nữa Quốc Công Phủ còn ở bên cạnh Hoàng Thành, Hoàng Thành là cung điện Thánh Thượng ở, xung quanh đều là hoàng thân quốc thích, hầu tước nhất đẳng cùng các trọng thần nhất nhị phẩm trong triều.





Trong con hẻm phủ Định Quốc Công có đến mấy phủ Quốc Công khác.





Xu Xu ngồi xe ngựa, Trân Châu Linh Thảo ở bên trong cùng nàng, dọc theo đường đi miệng hai nha hoàn cũng hoạt động liên tục, chuyện gì nghe nói cũng kể hết lại với Xu Xu.





Trân Châu nói: "Cô nương có điều không biết, nô tỳ nghe nói gần đây Phùng thế tử của phủ Thuận Quốc Công mới vừa được dỡ bỏ lệnh cấm, chạy đi đấu thú, đặt cược rất lớn, tận hai ba vạn lượng bạc, liền cược con sư tử trắng mà hắn nuôi thắng, kết quả nô tỳ nghe nói hắn thua, trở về bị phụ thân hắn đánh cho một trận, thực sự đáng đời."





Xu Xu nghe, suy nghĩ xem vị Phùng thế tử của phủ Thuận Quốc Công này là ai.





Nàng cũng có chút ấn tượng.





Chính là chuyện hơn nửa năm trước Thục vương giao báo xa-li cho nàng, may mắn vị Phùng thế tử của phủ Thuận Quốc Công không biết mua từ đâu về một con sư tử trắng con.





Nghe nói vô cùng đáng giá, bởi vì chưa từng thấy qua sư tử màu trắng, cho nên mọi người trong kinh thành đều cá cược xem lần này Phùng thế tử có thuần phục được con sư tử trắng này hay không, và con sư tử trắng này có thể sống sót được bao lâu trong tay Phùng thế tử.





Vì chuyện của Phùng thế tử, kinh thành cũng không ai rảnh rỗi đi nói chuyện của nàng và Thục vương.





Sau đó vài ngày, thân thế của nàng và Tống Ngưng Quân bị tuôn ra, phu nhân Thuận Quốc Công còn ngại chuyện chưa đủ lớn còn cho người đến phủ Định Quốc Công cầu thân, muốn cưới Xu Xu về làm thiếp hầu hạ Phùng thế tử.





Chuyện này làm Thôi thị tức giận đến phát run, cuối cùng bị Tống Kim Lương vạch tội Phùng thế tử, vị Phùng thế tử này bị Thánh Thượng giam cầm một tháng không thể ra khỏi phủ.





Gần đây hẳn là mới vừa bỏ lệnh cấm.





Vậy mà lại làm ầm ĩ lên rồi.





Xu Xu hỏi: "Vậy chẳng phải con sư tử trắng kia sẽ phải chết sao?" Con thú bị thua trong trận đấu thú tất nhiên không có kết thúc tốt rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom