• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Suối tiên của xu nữ - trọng sinh ta đem bàn tay vàng cướp về (3 Viewers)

  • Chap-31

Chương 31: CHƯƠNG 28 ( 2 )




Chương 28.2
Nhóm Dịch : Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta: Minh Lý
Phục thần y kiểm tra gần sắp xong thì Phục Xuân Vinh vội vội vàng vàng chạy vào nói: "Sư phụ, có người bệnh phát bệnh nặng đến Đức Thiện Đường."

Phục thần y vội vàng đứng dậy, dặn dò Xu Xu: "Xu Xu, con tự mình vào thư phòng của ta lấy sách, rồi về phủ sớm đi."

Dứt lời lại tạ lỗi với Thục Vương: "Điện hạ, độc còn lại trên người ngài chỉ cần đến hai lần nữa là hoàn toàn sạch sẽ, cách ngày hãy đến đây, lão phu đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh cho người khác trước, điện hạ xin cứ tùy ý."

Thục Vương đứng dậy, nói: "Bổn vương cũng hồi phủ trước, không quấy rầy thần y."

Dứt lời, nhanh chóng rời khỏi.

Phục thần y cũng đi theo Phục Xuân Vinh qua Đức Thiện Đường.

Tiểu Lục Tử dẫn Xu Xu qua thư phòng, Xu Xu cầm hai quyển sách đã học xong trả lại chỗ cũ, lấy ra hai quyển khác, nàng cũng chưa đi khỏi đó ngay, tiếp tục nhìn những bộ sách khác, lại nhìn thấy một quyển các phương thuốc, đều là tự sáng tác.

Xu Xu lấy sách các phương thuốc xuống lật xem, nhận ra là chữ viết của sư phụ.

Các phương thuốc này là sự phụ dựa theo kinh nghiệm tích lũy của mình sáng tác ra, nàng nhìn xem, đều là các phương thuốc kỳ lạ, thậm chí còn có phương thuốc giảm béo, phương thuốc dưỡng nhan, phương thuốc sinh đẻ, phương thuốc đuổi côn trùng, đều có chút ly kỳ cổ quái, Xu Xu xem thấy rất thú vị, cũng mang theo ra ngoài.

Dù sao cũng là phương thuốc mà sư phụ nghĩ ra được, Xu Xu phải đi qua Đức Thiện Đường nói một tiếng với sư phụ, Đức Thiện Đường kín người, sư phụ đang bắt mạch giúp người bệnh, Xu Xu đứng ở ngoài cửa giơ tay chỉ vào sách phương thuốc, sư phụ nhìn thấy, vẫy vẫy tay ra hiệu cho phép nàng cầm về phủ tùy ý xem.

Lúc này Xu Xu mới ôm sách về phủ.

Lúc lên xe ngựa, nàng liền phát hiện chiếc xe ngựa sơn mài đen của Thục Vương đã rời khỏi đó.

Trở lại Phủ Định Quốc Công là khoảng giờ Thân, chân trước nàng vừa về đến, chân sau Đại ca Nhị ca cũng từ trường thi trở về.

Xu Xu nghe nói Nhị ca trở về, thay quần áo xong vội vàng đi qua chính viện, Tống Ngọc Cẩn đang kể lại tình huống thi Hương lần này với mẫu thân: "Hình như cũng không tệ, đều là những bài văn và đề mục khá quen thuộc với con, hơn nữa trong mấy ngày nay con cũng không hề có cảm giác mệt mỏi, trạng thái tinh thần không tồi."

Nói ra cũng rất kỳ lạ, tất cả thí sinh ra khỏi trường thi đều với bộ dạng sống không bằng chết.

Ngoại trừ hắn và đại huynh, hai người thần thái sáng láng, tinh thần hưng phấn, hoàn toàn không có bộ dáng khổ sở chật vật mấy ngày qua.

Khuôn mặt Tống Ngọc Cẩn tuấn lãng, toàn thân mặc cẩm bào màu thạch anh, trước mắt ngoại trừ trên người hơi có mùi chua chua thì tinh thần và sắc mặt đúng là không tệ.

Hắn và Xu Xu chào hỏi qua mới nói: "Mẫu thân, muội muội, con về phòng rửa mặt chải đầu đã, người đầy mùi mồ hôi bẩn quá."

Cho dù tinh thần sắc mặt không tệ, nhưng ở trong trường thi chín ngày chưa rửa mặt chải đầu, trên người vẫn hết sức khó chịu.

Thôi thị vội vàng nói: "Mau đi đi, buổi tối còn phải qua bên tổ phụ tổ mẫu dự yến tiệc."

Hôm nay là ngày đặc biệt, trong nhà tất nhiên phải bày yến tiệc.

Tống Ngọc Cẩn trở về phòng rửa mặt, thay đổi thành một thân áo suông trắng tinh sạch sẽ với những hoa văn tối màu, tóc cũng được gội sạch dùng ngọc quan bó lại, lại là một thiếu niên, thanh tú tuấn nhã.

Lúc Tống Ngọc Cẩn qua bên tổ phụ tổ mẫu, mọi người đã gần đông đủ.

Tống Xương Đức biết trong hai tôn nhi, Tống Ngọc Cẩn thuở nhỏ đã siêng năng, chăm chỉ học tập, không cần quá lo lắng.

Chỉ có trưởng tôn từ nhỏ đã cứng đầu, ngồi không yên, đưa đi Quốc Tử Giám cũng không được, lần này có lẽ không được lọt vào bảng vàng.

Nhưng mà vẫn phải hỏi tình hình một phen.

Hỏi Tống Ngọc Cẩn trước, Tống Ngọc Cẩn trả lời cũng giống như đã nói với Thôi thị, nói cảm thấy bài làm cũng không tệ lắm.

Tống Xương Đức lại hỏi trưởng tôn: "Ngọc Bách cảm thấy lần thi này thế nào?"

Sắc mặt Tống Ngọc Bách trầm lắng có chút cứng đờ, hắn thì có thể thi thế nào, hắn chỉ là làm nền, có được hay không hắn cũng không cần.

Ban đầu nghĩ là thời gian qua đi, mỗi ngày nằm xuống ngủ một giấc là xong, ngày thường hắn cũng thích nướng một giấc, ai mà ngờ, đến chỗ trường thi, hắn ăn uống no đủ, tùy ý viết vào bài thi, rồi nằm xuống muốn ngủ, nhưng lại ngủ không được, đến buổi tối buồn ngủ đột kích đến, lập tức ngủ mê mệt.

Buổi sáng lại dậy rất sớm, số người trong trường thi dậy sớm như vậy chỉ có vài người.

Vào ban ngày hắn cũng không buồn ngủ, chỉ có thể cố chịu đựng thời gian, chịu đựng đến tối mới buồn ngủ.

Cứ như vậy chịu đựng chín ngày, hắn đều đã mất hết bình tĩnh.

Đây cũng là lần đầu tiên Tống Ngọc Bách thi Hương.

Hắn cảm thấy mình không thích hợp với con đường làm quan, thực ra hắn cũng có khát vọng, hắn nguyện ý làm võ tướng giống như tổ phụ, ra chiến trường giết địch, bảo vệ biên cương.

Khi còn bé tổ phụ cũng dạy hắn tập võ, hiện tại mỗi ngày hắn đều luyện đao luyện kiếm, nhưng tổ phụ không chấp nhận cho hắn đến quân doanh, tổ phụ nói với hắn là: "Chiến trường không phải trò chơi, lại rất vô tình." Ông không muốn đưa con cháu Tống gia vào chiến trường, lúc trước Tống gia chỉ còn lại nhất mạch là ông, phụ thân của ông, các huynh đệ của ông ấy tất cả đều chết trên chiến trường.

Ông ấy già rồi, ông sợ chuyện không hay, không cho người Tống gia tiếp tục làm võ tướng, cho nên ba nhi tử, đều đi theo con đường khoa cử làm quan.

Cho nên lúc Tống gia đã làm đến vị trí Định Quốc Công, ông cũng không đồng ý với đề nghị đến quân doanh của trưởng tôn lúc trước.

Ông không muốn trưởng tôn chết trên chiến trường.

Tống Ngọc Bách ấp úng nói: "Cũng đã hoàn thành."

Ít nhất ban ngày nhanh nhẹn ban đêm ngủ ngon.

Tống Xương Đức thở dài trong lòng, thực ra chỉ để cho trưởng tôn đi thi Hương thử xem sao thôi, chứ biết hắn không muốn.

Thôi quên đi, sau này từ bỏ làm quan, từ từ chịu đựng đi lên.

Huống chi tước vị trưởng tôn, ngày sau Ngọc Bách cũng phải thừa kế, không cần phải đi vào con đường làm quan.

Tống Xương Đức không hỏi nhiều nữa, người một nhà hoan hoan hỉ hỉ thưởng thức tiệc.

Dùng xong yến tiệc, moi người tản ra.

Xu Xu về phòng làm bài tập Trình tiên sinh bố trí, rồi sau đó tiếp tục lật xem sách thuốc lấy từ thư phòng sư phụ mang về.

... ...

Ngày thoáng chốc qua nhanh, trong nháy mắt đã năm sáu ngày sau, công bố kết quả thi còn mười ngày nữa.

Nhiều ngày qua Xu Xu đã xem xong hai quyển sách khác của sư phụ cho, nàng phát hiện mình cũng xem như có chút tiến bộ, ban đầu phải đọc đi đọc lại bốn lần mới hiểu được đầy đủ lượng tri thức trong một quyển sách.

Trước mắt lại chỉ cần hai lần, lúc lật xem lần đầu tiên trong lòng nàng đã có ấn tượng đại khái, có thể ghi nhớ nội dung, xem lại lần nữa sẽ thấy có cảm giác hiểu tường tận thông suốt.

Xu Xu biết đây có thể là công dụng của cam lộ, mỗi lần nàng đều uống gần nửa cốc cam lộ.

Chuyện này nàng cũng không nói ra bên ngoài, chỉ yên lặng học tập.

Tập sách các phương thuốc tìm thấy trong thư phòng sư phụ cũng đã xem xong, nàng lại còn thử phương thuốc trong sách làm thành một bình thuốc giúp tóc đen mượt.

Viên thuốc tóc đen.

Tên cũng là nghĩa, có thể làm cho mái tóc trở nên đen tuyền óng ả mượt mà.

Tóc Xu Xu vốn đã mềm mượt như tơ lụa, không dùng được viên thuốc tóc đen.

Nàng tìm trong các tiểu nha hoàn một người tóc thưa thớt khô vàng, là Hạnh Nhi – nha hoàn tam đẳng bên cạnh nàng, Hạnh Nhi và Hoa Mai được điều đến Thấm Hoa Viện để thay cho Thanh Hao Thanh Trúc bị chuyển đi.

Hai tiểu nha hoàn mới bị bán vào trong phủ, gầy gò ốm yếu, đầu tóc Hạnh Nhi lại càng khô vàng.

Xu Xu đưa lọ viên thuốc tóc đen này cho Hạnh Nhi dùng thử.

Đây là lượng dùng được trong một tháng, trong phương thuốc nàng còn tăng thêm một số lượng cam lộ.

Cam Lộ tẩm bổ vạn vật, có thể tăng thêm hiệu quả của thuốc, là thuốc ba phần độc, cũng sẽ tổn thương gan thận một chút, vài giọt cam lộ có thể làm giảm bớt độc tính bên trong, làm cho đơn thuốc càng thêm ôn hòa.

Xu Xu giao bình sứ nhỏ cho Hạnh Nhi, hòa nhã nói: "Đây là viên thuốc tóc đen, lượng thuốc dùng trong một tháng, ngươi cầm lấy dùng thử xem, nếu lo lắng thì không nhất thiết phải dùng."

Hạnh Nhi không nghĩ gì lập tức nhận lấy bình sứ, vui mừng nói: "Cô nương, nô tỳ nguyện ý dùng thử, mỗi ngày một viên sao?"

Vì đầu tóc nàng ta rất thưa thớt khô vàng, từ nhỏ đã bị đám bạn cùng thôn cười nhạo, ngay cả nam hài đều cười nhạo nàng ta là nha đầu tóc vàng, thậm chí lúc trước vì nguyên nhân đầu tóc khô vàng lưa thưa này mà bị bán với giá ít hơn vài lượng bạc so với Hoa Mai, may mắn chủ tử Phủ Định Quốc Công thiện tâm, mua cả hai nàng ta về.

Cô nương gia, ai mà không thích đẹp, nàng ta cũng là trong độ tuổi thiếu nữ, đương nhiên cũng hi vọng có mái tóc đen mượt.

Xu Xu cười nói: "Một ngày một viên là được."

Viên thuốc này của nàng, lớn nhỏ không quá nửa móng tay cái, rất dễ uống chung với nước.

Hạnh Nhi cầm bình thuốc vui mừng lui xuống.

Xu Xu không sợ viên thuốc tóc đen mình điều chế làm xấu tiểu nha đầu, hiện giờ nàng cũng xem như rõ như lòng bàn tay với dược tính của các loại dược liệu.

Rất rõ ràng viên thuốc tóc đen được điều chế này không có vấn đề, đều là những dược liệu giúp kích thích mọc tóc và một vài thứ bổ dưỡng khác.

Uống thử nếu không có hiệu quả, thì cũng không có hại.

Đây cũng không phải có thể thấy được hiệu quả ngay lập tức.

Xu Xu gác chuyện này sang một bên, buổi trưa nàng đến chỗ sư phụ trả lại mấy quyển sách đã mượn.

Hôm nay lại không gặp Thục Vương, nàng nhớ ngày đó sư phụ có nói Thục Vương chỉ cần hai lần đến nữa là có thể thanh lọc hết độc tố còn lại trong cơ thể ra, bây giờ đã qua năm sáu ngày rồi, tất nhiên độc tố cũng đã thanh lọc hết nên sẽ không đến nữa.

Phục thần y vẫn đang chẩn bệnh ở Đức Thiện Đường.

Biết được tiểu đồ nhi qua, Phục thần y vẫy vẫy tay, bảo nàng tự mình đến thư phòng tiếp tục tìm sách xem.

Xu Xu muốn thuộc lòng và hiểu tường tận hết các loại thảo dược trong thư phòng sư phụ cũng cần phải mất hai tháng, nàng lấy hai quyển sách thảo mộc rồi lại rời đi.

Trở về Phủ Định Quốc Công lại thấy Tiết thị đến phủ đang ngồi nói chuyện với mẫu thân.

Tiết thị cầm chiếc khăn tay của Thôi thị, lúc này đang cầm khăn đỏ mắt nói chuyện với Thôi thị: “Ta thực sự rất ngưỡng mộ ngươi, từ nhỏ ta thấy ngươi bộ dáng xinh đẹp nên mới muốn làm bằng hữu với ngươi, không như ta, sinh ra đã người cao ngựa lớn, tam đại năm thô*, sau khi lớn lên nhìn cũng tráng kiện, ta liền thích những người dễ nhìn như các ngươi, sinh khuê nữ cũng là một đoàn ngọc tuyết. Ta cũng biết phu quân không thích kiểu như ta, trước đó vài ngày hắn lại còn nạp thiếp thất ta không nói, mà ta chỉ nói với hắn, bảo hắn để tâm chút đến hôn sự của Châu Châu, hắn lại không kiên nhẫn đáp lại ta, nói bảo hắn để tâm như thế nào đây, sao không để Châu Châu tự mình đi soi gương đi!"
* Vóc người cao lớn, thô kệch
Châu Châu là nữ nhi của Tiết thị, Phương Châu Châu, cùng tuổi với Xu Xu.

Tiết thị càng nghĩ càng thương tâm, tiếng khóc dần lớn hơn, bà ấy thút tha thút thít nói: "Châu Châu cũng là nữ nhi của hắn, ta bảo hắn quan tâm một chút đến hôn sự của nữ nhi thì có gì không đúng, sao hắn có thể nói ra những lời như vậy, ta chỉ muốn còn vài ngày nữa sẽ đến ngày công bố kết quả thi, nhìn xem có ai trúng cử, không cần phải danh gia vọng tộc, chọn một chàng thanh niên gia thế bình thường, có chút lòng cầu tiến, vậy thì có gì không đúng? Người làm phụ thân như hắn sao không nghĩ thay cho Châu Châu một chút, ta từng nếm qua khổ cực, biết nam nhân ai cũng thích đẹp, đó cũng không phải sai, vậy thì tìm cho Châu Châu một nơi có thể áp chế..."

"Thật là quá đáng giận, hắn mà dám nói như vậy với nữ nhi của mình sao?" Đây là điểm Tiết thị không thể chấp nhận nhất, quả thực bà cũng tan nát trái tim vì nữ nhi.

Xu Xu đứng ở ngoài cửa, do dự có nên vào hay không.

Nàng biết Phương Châu Châu, tiểu nữ nhi của Tiết thị, cùng tuổi với nàng, muội muội của vị hôn phu kiếp trước đến cửa từ hôn nàng.

Xu Xu vì chuyện kiếp trước Phương Dương Hoằng đến Phủ Định Quốc Công từ hôn nàng, cầu hôn Tống Ngưng Quân nên nàng không thích hắn, nhưng cũng không thành kiến với những người khác trong Phương gia.

Cũng rất thích Tiết di, bà ấy là một trưởng bối tốt.

Về phần Phương Châu Châu, bản tính không xấu, nhưng có thể vì hình thể nên rất tự ti, nói chuyện lúc nào cũng cắp thương cặp gậy (điệu bộ hung dữ), dường như chỉ cần có ai nhắc đến từ tráng kiện, béo, nàng ta đều sẽ nổi điên.

Có thể không nổi điên sao, ngay cả phụ thân mình cũng đều ghét bỏ.

Thực tế, Phương Châu Châu không hề béo, cũng không xấu, chỉ vì vóc người nàng ta cao, nữ tử đầu cao đều chịu thiệt, nếu có thể duy trì được dáng người thướt tha thì không nói, nhưng hơi ăn nhiều một chút, nhiều thịt một chút lại có vẻ rất tráng kiện, cô nương nhỏ xinh chút nhưng trên người nhiều thịt mập mạp trông vẫn đáng yêu hơn.

Cũng vì nguyên nhân như vậy,

Tiết thị rất lo lắng đến hôn sự của nữ nhi.

Hiện tại lại bị Thành Nghị Hầu nói như vậy, bà ấy thật sự tức đến mức mất đi lý trí, cãi nhau ầm ĩ một trận với Thành Nghị Hầu, chạy đến than thở với khuê hữu.

Thôi thị nghe xong liền thở dài, cũng không biết an ủi hảo hữu thế nào.

Xu Xu định lặng lẽ lui ra, đề tài này nàng không xen vào được.

Nhưng nàng có phương thuốc giảm béo, thích hợp với Phương Châu Châu, bớt thời giờ nàng thử điều chế một phen.

Đang định lui ra, Tiết thị ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên môi hồng răng trắng ngoài cửa, sợ run lên nhìn rõ thì ra là Xu Xu.

Tiết thị lau nước mắt, ngoắc ngoắc Xu Xu: "Xu Xu, qua đây, trò chuyện với di."

Xu Xu liền ngoan ngoãn đi vào phòng, ngồi bên cạnh Tiết thị, nói: "Tiết di, người đừng khóc nữa."

Tiết thị sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Xu Xu, vẫn nhịn không được thở dài một tiếng: "Vẫn là Xu Xu tri kỷ."

Hài tử xinh đẹp như vậy, nhìn thôi cũng đã cảnh đẹp ý vui, bà ấy thực sự muốn kéo Xu Xu về Phương gia, thay đổi huyết mạch tam đại năm thô của nhà bà ấy.

Nhưng nhìn thấy Xu Xu ăn mặc như vậy, bà ấy nghi hoặc hỏi: "Xu Xu sao lại mặc thành như vậy?"


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom