• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Suối tiên của xu nữ - trọng sinh ta đem bàn tay vàng cướp về (1 Viewer)

  • Chap-112

Chương 112: CHƯƠNG 95




Chương 95





Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Nhung Vũ


Beta: Minh Lý





Tiêu Thận quốc thờ phụng quỷ thần, rất thịnh hành cổ thuật, trên người có đeo những vật lạ, tín ngưỡng, ăn, mặc, ở, đi lại của họ đều khác với Đại Ngu.





Xu Xu nghĩ rằng đó là thật, mặc kệ là kiểu tri thức gì thì nó cũng luôn có cái đúng.





Trình tiên sinh dạy dỗ nghiêm túc, dạy hai ba ngày, tóm lại nàng cũng biết được một chút lễ nghi khi ăn và cả những kiêng kị.





Trình tiên sinh sau khi thành thân cũng dạo chơi khắp nơi hai ba năm nay, cũng đã tới Tiêu Thận quốc, nếu không bà ấy cũng không biết được mấy cái này.





Hai ba ngày này, Xu Xu vẫn ăn xong bữa trưa thì tới Đức Thiện Đường.





Kỳ thật y thuật của nàng đã tốt hơn Đại sư huynh Phù Vinh Xuân rất nhiều, nhưng học thì không có giới hạn, y học là như thế, Xu Xu học mấy cái này thì nhanh, sách thuốc trong phòng Phục thần y nàng đọc được một nửa.





Rất nhiều loại bệnh mà nàng có thể tự chẩn bệnh, một vài chứng bệnh quá khó còn chưa từng gặp thì nàng cũng chưa biết được.





Nhưng Phục thần y hiểu rõ, cho dù đồ nhi chưa tiếp xúc với mấy chứng bệnh khó, nhưng nếu gặp thì nàng cũng có thể khám và chữa được.





Xu Xu ngày nào cũng vậy, phần lớn những người trong kinh thành đã biết nàng định thân với Thục Vương, dù sao bữa tiệc trong cung nàng cũng ngồi ở phía sau Thục Vương.





Mấy người quen Thôi thị cũng hỏi bà, Thôi thị không gạt, chuyện này khẳng định không thể che giấu, đã hợp bát tự, lại chỉ có mấy ngày nữa là đưa sính lễ tới.





Chuyện không giấu được thì Thôi thị cũng thừa nhận, vì thế chỉ trong mấy ngày, mấy người trong kinh thành đều biết chuyện Xu Xu đính hôn với Thục Vương.





Cũng bởi vậy mà trong kinh thành nơi nơi đều là người nghị luận.





"Tống Tam cô nương đá đính hôn với Thục Vương, sao còn cả ngày tới Đức Thiện Đường chẩn bệnh?"





"Không biết nữa, về sau cũng là Vương phi, xuất đầu lộ diện như vậy có phải làm tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia không? Hơn nữa nàng là một cô nương cả ngày ra ngoài, nhỡ gặp phải người xấu thì thế nào?"





"Các ngươi chưa nghe nói sao? Tống Tam cô nương không chỉ có y thuật tốt mà võ công cũng tốt, lúc trong cung mở tiệc chiêu đãi sứ thần Tiêu Thận quốc, công chúa Tiêu Thận tỷ thí với Tống Tam cô nương, kết quả Tống Tam cô nương một chiêu đã thắng ."





"Nữ tử học y còn học võ công, Tống Tam cô nương lại lớn lên ở nông thôn, danh môn khuê tú đâu có ai như vậy."





Cũng có mấy phụ nhân ven đường nói đỡ Xu Xu, "Nữ tử thì không được học y không được luyện võ sao ? Nếu ngươi có bản lĩnh thì bị bệnh đừng tới Đức Thiện Đường."





"Ha ha, ta cũng chỉ nói thôi. . . . . ."





Đây đều là mấy lời dân chúng bàn, đại đa số mấy thế gia không dám nói gì ra ngoài, nhưng trong đáy lòng thì cười cợt Xu Xu, cảm thấy trước kia nàng có thể không giống danh môn khuê tú nhưng hiện tại cũng đã định thân với Thục Vương rồi, sau này còn là Vương phi, là người hoàng gia, sao còn có thể xuất đầu lộ diện như thế.





Các nàng cảm thấy Xu Xu không xứng với Thục Vương, nếu là cô nương nhà các nàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, học chút nữ hồng công việc vặt, đây mới là bộ dáng Vương phi nên có.





Đương nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu các nàng chứ không dám nói ra.





Xu Xu cũng không để ý người ngoài nói gì, việc này nàng đã nghĩ cả cuộc đời nàng rồi, căn bản sẽ không để mấy lời của người ngoài lọt vào tai.





Ngày hôm sau, Xu Xu rèn luyện xong thì ăn sáng cùng mẫu thân.





Nhị ca và Tứ đệ cũng ở đó, Tứ đệ đã không cần nàng và Nhị ca dùng máu làm thuốc dẫn, uống thuốc một năm rưỡi, thân thể hắn đã khỏi hẳn.





Ngay cả Phục thần y cũng phải thầm than, ông ấy nghĩ Tống Ngọc Đình phải cần ba năm mới có thể từ từ khôi phục, nhưng hôm nay Tống Ngọc Đình khỏi hẳn, chỉ cần một năm rưỡi.





Nhưng dù sao bệnh đã lâu năm, thân thể Tống Ngọc Đình vẫn có chút hư tổn, đầu óc không được thông minh lắm, cái này cần từ từ điều dưỡng.





Xu Xu phối thuốc cho Tống Ngọc Đình dùng nửa năm, cũng là bởi vậy mà thân thể Tống Ngọc Đình mới khỏe nhanh như vậy.





Còn một đợt trị liệu nữa, Xu Xu chỉ sợ thân thể của Tống Ngọc Đình không chịu nổi, hư không thể bổ, cần phải điều dưỡng phần suy yếu trước đã.





Đương nhiên cũng là dùng cam lộ để điều dưỡng, mỗi ngày một giọt, Xu Xu không để lộ việc dùng cam lộ cho Tứ đệ biết, nàng đã nghĩ cách để cho người làm mua một chút mật ong rừng thuần khiết, tính toán làm chút tương hoa đào, nữ tử mỗi ngày dùng một chén có thể mỹ dung dưỡng nhan, Tống Ngọc Đình uống thì cũng có thể điều dưỡng cho thân thể hắn ôn hòa hơn.





Cách làm tương hoa đào cũng đơn giản, rửa sạch sẽ hoa đào rồi nghiền ra lấy nước sau đó pha cùng cam lộ thành tương hoa đào, để lạnh trong vòng bảy ngày là thành mật dẻo có thể dùng được .





Hôm nay thân thể Trình tiên sinh không thoải mái, nhiễm phong hàn, cần tĩnh dưỡng hai ba ngày, các cô nương trong phủ không cần đi học, Xu Xu tính toán đi tới vườn đào một chuyến.





Vườn đào cũng là vườn ở trong phủ Quốc Công, chỉ là mỗi tối nó căn bản chỉ là một vườn trái cây hoang vắng, lúc trước Xu Xu không biết chỗ ngồi đó, nơi đó không ai để ý đến, nó ở dưới gốc một cây đào.





Đầu mùa đông năm trước, Xu Xu biết đến vườn đào này thì nàng luôn tới đây vào cho mấy cây đào vài giọt cam lộ.





Một tháng trước toàn bộ vườn đào đã sống lại, một vườn đào đầy lá xanh, hiện tại đều kết nụ hoa, có mấy bông hoa đào nở ra vô cùng tươi đẹp.





Nụ hoa trong vườn đào đã nở nhiều lắm, về sau chỉ cần giâm cành, trái cây nhiều không ăn kịp, phải để lại một số lượng hoa vừa đủ.





Xu Xu không muốn lãng phí, tính toán ăn sáng xong thì tới vườn đào hái hoa đào làm tương hoa đào.





Lúc này ăn sáng xong, Xu Xu nói với Thôi thị muốn tới đào viên.





Tống Ngọc Đình cũng nói: "Tam tỷ, ta đi cùng tỷ."





Mỗi ngày hắn ngoài việc đọc sách thì cũng không còn gì để làm.





"Được, Tứ đệ cùng đi."





Vì thế tỷ đệ hai người dẫn mấy tiểu nha hoàn tới hái hoa đào.





Có bọn nha hoàn giúp đỡ, hái cũng rất nhanh, rất nhanh đã hái được mấy rổ, lúc này báo xa-li và sư tử trắng cũng chơi với nhau trong vườn đào.





Xu Xu đang muốn quay về Thấm Hoa viện, lại thấy một cô nương mặc hồng y đầu búi tóc nhỏ cùng đám nô bộc đi tới đây.





Cô nương xinh đẹp này không phải ai khác, chính là Phù Hoa, tiểu công chúa Tiêu Thận quốc.





Xu Xu cầm giỏ hoa đào nhìn Phù Hoa, sao tiểu công chúa lại đến phủ Quốc Công?





Phù Hoa cũng nhìn thấy Xu Xu đứng dưới gốc cây đào, hơi hơi run rẩy, mỗi lần nhìn thấy Bảo Phúc huyền quân này thì nàng ta đều kinh diễm.





Lúc cung yến nàng mặc trang phục của huyền quân, dung mạo khuynh quốc, lúc này lại giống như phù dung trong nước, vô cùng mềm mại.





Ánh mắt Phù Hoa dừng lại ở mấy sủng vật bên cạnh Xu Xu, nàng ta bước lại gần.





Một con là báo xa-li, con còn lại chính là sư tử trắng, chuẩn xác mà nói báo xa-li cũng rất được, lông màu vàng, đôi mắt cũng vàng đồng uy phong lẫm liệt, còn được nuôi tốt hơn Tướng Quân của nàng ta, Phù Hoa hừ một tiếng, bước nhanh tới trước mặt Xu Xu





Xu Xu đặt rổ ở bên chân, sau đó phúc thân, "Bái kiến công chúa điện hạ."





Phù Hoa hừ một tiếng, "Đứng lên đi."





Xu Xu đứng dậy, "Không biết hôm nay công chúa tới phủ Quốc Công có chuyện gì?"





Nàng ta tiến vào của phủ Quốc Công cũng không ai dám ngăn đón, mấy người thông bẩm chỉ nhìn nhau, nhìn tiểu công chúa trực tiếp vào phủ Quốc Công.





Phù Hoa trầm mặc rồi nói: "Mấy ngày trước luận võ ở bữa tiệc trong cung, ta có chút không phục, nên muốn so tài với ngươi một lần nữa."





Lúc này đổi thành Xu Xu trầm mặc, cũng may Phù Hoa nhanh chóng bị hoa đào của Xu Xu hấp dẫn lực chú ý, nàng ta hiếu kỳ nói: "Ngươi hái hoa làm gì?"





Xu Xu trả lời, "Làm tương hoa đào."





Mắt Phù Hoa sáng lên, "Tương hoa đào có thể ăn không? Có phải ăn ngon lắm không?"





Xu Xu nói: "Có thể mỹ dung dưỡng nhan, còn có bổ dưỡng thân mình."





Hai người nói chuyện, báo xa-li và sư tử trắng ngồi chồm hổm bên chân Xu Xu, Tướng Quân Phù Hoa mang đến ngồi đối diện.





Ba con thú cũng không tranh đấu, chỉ bình yên ngồi đó.





"Ta có thể ở đây làm cùng ngươi không?" Rốt cuộc Phù Hoa vẫn là một tiểu cô nương, nháy mắt đã bị tương hoa đào hấp dẫn lực chú ý, "Tiêu Thận quốc chúng ta chỉ có rượu hoa đào, hơn nữa uống cũng không ngon tí nào, rất cay mà còn độc nữa." Nàng ta cũng không thích nên không bao giờ uống tiếp.





Xu Xu cười nói: "Nếu công chúa muốn xem thì đương nhiên là có thể." Chỉ là một cô gái khờ dại ngây thơ.





Phù Hoa cao hứng nói: "Ta ở đây cùng ngươi."





Hoa đào cũng đã hái xong, Xu Xu liền dẫn tiểu công chúa và bọn nha hoàn quay về Thấm Hoa viện, ba con mãnh thú cũng đi theo, chúng nó lúc này rất dịu ngoan, làm sao còn có thể gọi là mãnh thú.





Phù Hoa cũng không nghĩ Tướng Quân có thể ở chung với con thú khác như vậy, nếu lúc trước nó vào núi gặp mãnh thú, nó sẽ săn mồi rất hung tàn.





Trở về phòng bếp nhỏ của thấm hoa viện, Xu Xu bận rộn rửa hoa đào, Phù Hoa cũng hỗ trợ, còn đùa rất vui vẻ.





Rửa xong còn phải làm tương, buổi chiều mới có thể nghiền được.





Lúc này cần đào một hố đất, rồi đặt hoa đào vào trong đó .





Đã tới buổi trưa, Phù Hoa cũng không muốn hồi cung, nói với Xu Xu: "Ta ở lại phủ Quốc Công dùng cơm trưa, buổi chiều giúp ngươi nghiền hoa đào được không?"





Đôi mắt nàng ấy trông mong nhìn Xu Xu, sao Xu Xu dám cự tuyệt đích, tiếp xúc nửa ngày nàng phát hiện tâm tính tiểu công chúa thật đơn thuần.





Xu Xu chỉ có thể nói ‘được’.





Mấy ngày trước Xu Xu vừa nghe Trình tiên sinh nói qua về thói quen ẩm thực của Tiêu Thận quốc, buổi trưa còn cố ý để phòng bếp làm đồ ăn của Tiêu Thận quốc, canh cá chua.





Xu Xu hiếu khách, cảm thấy tiểu công chúa ngàn dặm xa xôi tới Đại Ngu thì cũng nên chiêu đãi.






Canh cá chua chỉ cần để thịt bò và một ít nguyên liệu khác để hoàn thành, canh cay ngon miệng, cũng có mùi nhè nhẹ, là mùi hương liệu.





Lúc làm Xu Xu còn dùng chút cam lộ, cam lộ đều để ở vườn đào, buổi chiều Xu Xu còn phải dùng chúng nó nghiền lẫn với hoa đào.





Phù Hoa ở phòng bếp nhỏ hỗ trợ, đợi đến khi canh cá chua làm xong thì mặt nàng ấy đã đỏ bừng, nếm thử một ngụm, sau đó nước mắt rơi xuống như mưa, nàng ấy khóc ròng nói, "Canh cá này ngươi làm mùi vị thật sự rất giống mẫu phi ta làm, ta nhớ mẫu phi ."





Xu Xu bị dọa, vội vàng nói: "Công chúa đừng khóc ."





Phù Hoa tiếp tục khóc, "Mẫu phi của ta đã qua đời cách đây không lâu. . . . . ."





Xu Xu thở dài, cũng không khuyên, đợi đến lúc Phù Hoa khóc xong, lại để cho nha hoàn mang nước ấm cho công chúa rửa mặt.





Phù Hoa thật sự ngượng ngùng, không hé răng.





Thôi thị biết Công chúa Tiêu Thận ở phủ Quốc Công dùng cơm trưa, cũng biết nàng ấy không muốn ăn cùng nhiều người, cho nên để cho Xu Xu và Phù Hoa cùng ăn với nhau.





Hai Tiểu cô nương ăn xong thì cùng tán gẫu.





Lúc dùng bữa Xu Xu không thể nào nói chuyện, Phù Hoa nói rất nhiều, còn hỏi Xu Xu, "Có phải cái người Ninh phi trong hoàng cung không thích ngươi không? Đã nhiều ngày bà ta ngầm nói xấu ngươi trước mặt ta."





Chú thích: Vì nhân vật công chúa là người tốt nên bọn mình quyết định chuyển đổi xưng hô nhé :smile:))
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom