• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Suối tiên của xu nữ - trọng sinh ta đem bàn tay vàng cướp về (4 Viewers)

  • Chap-103

Chương 103: CHƯƠNG 86




Chương 86


Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Thuongton999


Beta: Minh Lý


Thầm nghĩ ở trong lòng, Xu Xu cảm thấy mình đáng lẽ không nên chột dạ như thế, giữa nàng và Thục Vương căn bản không có chuyện gì mờ ám, quan hệ giữa nàng và ngài ấy hoàn toàn trong sáng, trừ chuyện bị ép buộc đeo lên chiếc vòng tay này. Cũng không có gì khó nói.





Số lần hai người gặp mặt không tính là nhiều, chỉ là ——





Xu Xu nhớ tới lúc năm ngoái, trước khi mà Thục Vương rời khỏi kinh thành, ngài ấy còn tới nắm tay nàng thật chặt rồi mang cho nàng cái vòng tay này, còn nói nàng hãy đợi ngài ấy trở về......





Thế nhưng, đó là chuyện to lớn lắm sao?





Trong lúc đó, gần một năm dài như vậy, ngay cả một lá thư cũng không chịu hồi âm lại cho nàng, Xu Xu liền cho rằng ngài ấy đã......





Hiện tại ngài ấy lại đột nhiên xuất hiện, còn ở trước mặt bạn thân của nàng mà mang nàng đi như thế này, Xu Xu cảm thấy mình thật sự không nên quá chột dạ, thậm chí hẳn là nên lẽ thẳng khí hùng* một chút, nhưng ——


(*) Ý nghĩa tương tự câu “Cây ngay không sợ chết đứng”


Nàng vừa bước vào đã gặp một nam nhân mặc lớp áo bào màu đen khoác lên áo lông cừu dày, quay đầu lại nhìn nàng, mở miệng nhàn nhạt nói: “Vào đi, bản vương có mấy lời muốn nói cùng với nàng”





Xu Xu đột nhiên cảm thấy có chút khiếp đảm.





Nàng quay đầu đưa mắt nhìn về hướng của hai người bạn thân đang ở phía trên thuyền đối diện, rồi mới đi theo gót chân của Thục Vương và đi vào bên trong khoang thuyền.





Bên trên chiếc thuyền nhỏ ở đối diện, Phương Châu Châu nắm lấy lan can thuyền rồi nâng lên khuôn mặt nhỏ sau đó lắp bắp nói: “Thục, Thục Vương làm sao lại bắt Xu Xu đi? Điện hạ có thể làm điều gì tổn thương Xu Xu hay không?”





Khang Bình rất nhỏ giọng nói: “Phó Liễm Chi ca ca sẽ không làm gì tổn thương Xu Xu đâu, ca ca của ta thích Xu Xu mà. Lúc trước sau khi chuyện của công chúa ở phủ Vinh Xương xảy ra, đường huynh còn giải vây cho Xu Xu đấy” Từ lúc đó nàng ấy đã biết đường huynh khẳng định rất ưa thích Xu Xu. Nhưng Khang Bình vẫn còn có chút xoắn xuýt, một người là bạn thân tốt nhất của mình, người còn lại lại là đường huynh của mình, đường huynh đều đã đến mười chín tuổi rồi, thật vất vả mới gặp được người mà huynh ấy thích......





Khang Bình cúi thấp đầu, nhỏ giọng thở dài.





“Điện hạ thật sự thích Xu Xu ư?” Phương Châu Châu cực kỳ kinh ngạc, lại rất nhỏ giọng nói thầm, “Hừ, nếu vậy sao điện hạ có thể đối xử với cô nương mà mình thích một cách thô bạo như thế được chứ.”





Khang Bình rất trầm mặc, nàng ấy cảm thấy đường huynh nếu không phải là Thục vương, chắc chắn sẽ có tám phần sẽ bị huynh đệ trong nhà Xu Xu đánh cho một trận tơi bời, chẳng lẽ đường huynh thật sự không biết cách để đối xử với một tiểu cô nương như thế sao?





Xu Xu bước chân theo Thục Vương đi vào khoang buồng nhỏ ở bên trong thuyền, tuy nói là buồng nhỏ nhưng mà so với buồng ở chiếc thuyền bên kia của các nàng lớn hơn rất nhiều, tuy vậy nhưng bên trong có phần hơi lạnh lẽo và đơn độc, ngoại trừ mấy chiếc ghế gỗ cùng với một chiếc bàn vuông thì không còn vật gì khác





Mấy tên thị vệ đeo trường đao đều đứng ở bên ngoài khoang thuyền, Phó Liễm Chi tùy ý lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, cho dù chỉ là tùy ý ngồi như vậy, nhưng mà tư thế ngồi của hắn rất đoan chính, lưng hắn thẳng tắp, xương cốt bên trong đều lộ ra khí thế của võ tướng, cả người tràn đầy phong thái, hơn nữa tướng mạo của hắn còn rất tuấn mỹ, không giống thân hình thô kệch thông thường của mấy người võ tướng, thậm chí càng lộ thêm vẻ khôi ngô tuấn tú.





Xu Xu chậm rãi đi tới, sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh Thục vương, đôi mắt chất chứa ẩn tình, nàng nhìn về Thục vương đang ngồi ở đối diện, nàng còn chưa có tháo xuống chiếc áo choàng màu xanh nhạt, vẫn đội lên mũ áo choàng lông thú màu trắng mềm mại, lông rũ xuống che lấy một phần gương mặt tuyệt mỹ của nàng. Da nàng trắng như tuyết, ánh mắt diễm tình cùng với đôi môi đang hé nụ cười khiến cho trong lòng Thục Vương có chút ngẩn ngơ.





Xu Xu khẩn trương tay nắm lấy mép váy rồi kéo vòng qua đầu gối sau đó khuỵu gối xuống, e thẹn cúi xuống nhỏ giọng nói: “Không biết điện hạ có chuyện gì muốn nói với thần nữ, xin ngài cứ nói.”





Phó Liễm Chi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, lại nhớ tới mật tín mấy ngày nay mà Liên Thành đã đưa đến dưới trướng của hắn, những mật tín này đều là ghi chép những chuyện liên quan tới Xu Xu, mối quan hệ giữa nàng cùng với Tần trạng nguyên càng ngày càng thân mật, từ lúc nàng tiến vào cung xem bệnh cho Vệ trắc phi, sau đó Nhị hoàng tử nảy sinh suy nghĩ bất chính với nàng, Nhị hoàng tử say rượu rồi làm càn, còn nhiều chuyện khác nữa…





Phó Liễm Chi buông thõng mí mắt hơi mỏng của hắn xuống rồi nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ của nàng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Nàng cũng đã sắp qua mười bốn tuổi, tính ra cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, ngày mai bản vương sẽ để cho Tào Quốc Công phu nhân tới phủ để cùng bản vương thương lượng chuyện chung thân đại sự của nàng.”





“Sao chứ, sao có thể nhanh như vậy?” Xu Xu kinh ngạc đến vô cùng, trước giờ trong đầu nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.





Xu Xu ngước mắt, đôi mắt nhướng lên ngơ ngác nhìn về phía Thục Vương, nàng thực sự cảm thấy đau lòng đến phát khóc.





Chẳng lẽ hắn thật sự bỏ ra ngàn dặm xa xôi rồi chạy về đây để gặp nàng chính là vì chuyện này sao?





Không nên nha, đáng lẽ thật sự không nên như vậy, hắn đáng lẽ không nên có thứ tình cảm này với nàng chứ, rõ ràng hai người đều không gặp nhau hơn một năm này, thời gian nói có vẻ ngắn nhưng thật sự rất dài. Nàng nghĩ khi mà gặp lại nhau hẳn sẽ là tin mừng của hắn mới phải, sao lại là hắn tới cầu hôn mình...





Đôi tay của Xu Xu vẫn run run, cố gắng nắm lấy mép váy để lấy bình tĩnh, mắt đã thực sự muốn khóc nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ lẩm bẩm nói: “Điện hạ, ngài có phải tính sai rồi không?”





“Ta đã tính sai chuyện gì chứ?” Phó Liễm Chi giọng đanh thép nhắc lại lời của nàng, “Trước khi ta rời kinh đi ra nước ngoài, bản vương đã từng cùng nàng nói qua chuyện này, ta có nói là nàng hãy chờ bản vương trở về kinh thành”





Xu Xu nhìn chằm chằm đóa hoa ngọc lan nho nhỏ được thêu trên váy nàng, cánh hoa trắng noãn tinh tế điểm điểm trên nền váy xanh khiến nó càng trở nên tao nhã, ngón tay của nàng vô ý thức nắm lấy đóa bông hoa kia xoa đi xoa lại như muốn bóp nát cả đóa hoa kia, nhỏ giọng rồi lắp bắp nói: “Điện hạ, điện hạ… nhưng, nhưng thần nữ đã đính hôn rồi”





Mặc dù trong lòng nàng cũng không có quá nhiều cảm tình với Tần trạng nguyên kia, càng không muốn phá hư mối nhân duyên của Tần Yến Đường, nhưng bây giờ nàng cũng chỉ là được Thục Vương đeo cho một tấm ngọc bài, hơn nữa nếu Tần Yến Đường không có tỏ tình với nàng thì cũng thôi đi, nhưng đằng này Yến Đường ca ca vừa lại mới bày tỏ tình cảm với nàng ngày hôm qua, nàng kỳ thật phải cần cân nhắc mấy ngày, trong đầu từ đầu đến bây giờ đều suy nghĩ thật kỹ chuyện ấy, nàng đều dự định hôm nay trở về sẽ cùng nhị ca và Tần đại ca nói chuyện này cho thật rõ ràng





Xu Xu nói xong lời này càng thêm chột dạ, không dám ngước mắt, khóe mắt đã rưng rưng muốn khóc, dòng lệ nhỏ dần lăn xuống khuôn mặt lúc này của nàng, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng lên.





Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói ra với nàng: “Nàng dự định thành thần với Tần trạng nguyên Tần Yến Đường sao?”





Xu Xu chưa từng nói qua chuyện này nên lấy làm ngạc nhiên “Vì sao điện hạ ngài ấy lại biết?”, nàng thầm nghĩ trong lòng





Thấy nàng không lên tiếng, Phó Liễm Chi có chút bực dọc, lông mày của hắn dần cau có lạnh xuống, tia mắt mang theo một chút cáu giận, hắn nói: “Nếu nàng dám to gan cùng vị quan trạng nguyên này đính hôn, nàng thử đi đoán xem Phó Lệ Nguyên sau khi biết được chuyện này sẽ đối phó với hắn như thế nào?”





Xu Xu đưa mắt nhìn lên, con ngươi đen nhánh xinh đẹp tựa hồ mang theo một tia giận dữ.





“Mặc kệ là có nguyên nhân gì, Phó Lệ Nguyên vẫn rất để ý đến nàng, hắn sẽ không cho phép nàng đính thân cùng với Tần Yến Đường trạng nguyên.” Phó Liễm Chi tuy không thích nói nhiều lời như vậy, nhưng cũng phải buộc nói ra, sau đó nhẹ nhàng đưa tay sang bên cạnh, đưa tay lên bàn trà, bàn tay trái nhẹ nhàng vuốt qua đường vân bên trên của bát trà, rồi tiếp tục chậm rãi nói xong “Tần Yến Đường cũng chỉ là một quan trạng nguyên nho nhỏ, gia thế phổ thông, hắn không có cách nào che chở cho nàng cả đời này, càng thêm không có cách nào che chở chính bản thân của hắn, coi như hai người nếu như thật sự thành thân với nhau, khẳng định không tới nửa tháng, hắn liền sẽ xảy ra chuyện xấu, về sau con đường thăng quan tiến chức của hắn cũng sẽ bởi vì nàng mà bị mất hết, thậm chí tính mạng của hắn không biết còn có giữ được hay không”





Phó Liễm Chi nói xong liền bưng bát trà trên bàn trà nhấp một miệng, trà xanh còn đang tỏa ra khói hương nghi ngút.





Con mắt hắn nhìn qua, phát hiện Xu Xu đang giận dữ nhìn lại hắn. Bên trong cặp mắt đen nhánh xinh đẹp đó dần dần thấm ra từng giọt nước mắt, nhìn hắn không chút sợ hãi rồi gằn giọng: “Ngài biết tất cả mọi chuyện?”





Thực ra thì hắn chuyện gì cũng đều biết được, dù thân hắn ở biên cương nhưng mỗi động tĩnh ở kinh thành hắn đều được thông báo tường tận, nhất là những việc liên quan đến Xu Xu thì hắn lại càng để tâm, hắn cũng đã sớm rõ ràng mọi chuyện xảy ra kinh thành của nàng.





“Chẳng lẽ ngài ấy thật sự đã biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này?” Nàng thầm nghĩ





“Cho nên hắn dự định trơ mắt nhìn nàng lâm vào hoàn cảnh này sao, sau đó lại bỗng dưng từ đâu xuất hiện ra, rồi nói cho nàng biết, chỉ có hắn mới có thể cứu nàng ra tình cảnh khốn cực như thế này sao?” Nàng thầm nghĩ, càng nghĩ càng lại thêm tức giận vô cùng





Nàng cực kì tức giận, mắt nhìn có chút hung ác như dã thú, mà nàng lại nghĩ đến rất nhiều chuyện về ngài ấy.





Nàng tự cho mình cả đời này có thể vì mình mà sống, có thể làm tất cả những chuyện mình muốn làm, có thể tự lo cho bản thân





Xem ra vẫn do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, sinh ra đã là nữ tử, cho dù có muốn trốn cũng không trốn thoát được chuyện này, cả một đời đều bị trói buộc lại từng cái từng cái, ước muốn đều bị trói buộc trong đó, có chút giống như nằm trong lao ngục vô hình





Xu Xu chùi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ, nước mắt lại không cầm được thuận theo hai gò má mà rơi xuống, nàng cảm thấy tuy có chút mất mặt, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ ấy không nhúc nhích.





Phó Liễm Chi nhìn lấy thấy thiếu nữ đang đứng ở đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của nàng, nước mắt đang rơi từng giọt, hắn cảm thấy có chút đau lòng. Dáng người hắn vốn dĩ là cao lớn, hắn chậm rãi đứng lên, nàng vừa vặn ngồi đối diện với hắn, hắn nhấc chân đi hai bước, liền đi tới trước mặt Xu Xu, sau đó nửa gối quỳ xuống tới, thân hình của hắn cao lớn, nửa chân quỳ xuống trước mặt Xu Xu đang ngồi trên ghế gỗ, thế mà cũng còn lộ ra hơi cao một chút so với nàng.





Xu Xu ngây người, sững sờ nhìn xem người đàn ông đang trong tư thế nửa quỳ ở trước mặt nàng.





Phó Liễm Chi ở trước mặt Xu Xu, ánh mắt tựa hồ ôn hòa đi rất nhiều, hắn đưa tay, ngón cái của lòng bàn tay xoa xoa trên gương mặt trắng nõn đang tràn đầy nước mắt của nàng, “Đừng khóc, không phải như nàng nghĩ đâu.”





Thật sự thì đúng là hắn biết được toàn bộ động tĩnh trong kinh thành, nhưng không phải hắn cố ý để cho nàng lâm vào mức độ này rồi mới làm như vậy, hắn biết nàng không muốn bị giữ trong nhà, nếu như phụ hoàng trực tiếp ban hôn, nàng sợ sẽ không thể tùy ý đi ra ngoài được nữa, càng thêm không cần phải nhắc tới chuyện đi Đức Thiện đường học y rồi xem bệnh cho người ta, nếu như trực tiếp bị ban hôn, nàng sẽ càng thêm kháng cự và không đồng ý với hắn





Xu Xu cảm nhận được lòng bàn tay hắn có chút thô ráp, thân thể có chút cứng lại, nàng lắp bắp nói: “Điện, điện hạ không cần phải như thế này.”





Tựa hồ sợ hắn tiếp tục dùng lòng bàn tay lau nước mắt bên trên gò má nàng, nàng vội vàng đưa tay lấy ống tay áo, lau lung tung ở trên mặt.





Chỉ là Phó Liễm Chi cũng không làm gì nhưng cũng không có dự định lui về tại chỗ, hắn hơi cúi đầu nhìn đôi mắt của nàng, còn có lông mi đang ướt át, đáy lòng từng chút gợn sóng nổi lên, trong đó còn có một cảm giác cực kì khó chịu, bỗng nhiên hắn đưa ngón trỏ ra lau một chỗ lông mi còn ướt nước mắt kia của nàng.





“Ngày mai cũng vừa vặn để Tào Quốc Công phu nhân tới cửa cầu thân được không?” Phó Liễm Chi thanh âm âm trầm thấp nặng nề, mang theo ý mê hoặc.





“Chỉ đính hôn thôi, không phải ban hôn, mọi người đều sẽ không biết, nàng vẫn có thể tiếp tục học y.” Hắn tiếp tục trầm thấp thanh âm nói.





Xu Xu chỉ cảm thấy có chút ngẩn ngơ, nàng hơi khó hiểu, ở giữa mũi ngửi được đều tràn đầy hương thơm nhàn nhạt của trầm mộc trên người hắn, trên cả người hắn tựa hồ đều được bao phủ lượn lờ hương khí trầm mộc nhàn nhạt.





Xu Xu cả người đều đang run lấy, tay cũng có chút rung động, nàng hai tay bóp chặt lại buông thõng rũ xuống trên gối.





Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu cho dù có gả cho người khác nhưng cũng có thể yêu cầu tiếp tục làm nghề y, nếu như vậy thì ——





Xu Xu ngẩng đầu đưa mắt nhìn, nói ra câu hỏi trong lòng nàng đang thắc mắc “Điện hạ, nếu như chúng ta đã đính thân, thần nữ còn có thể tiếp tục học y để đến Đức Thiện đường giúp người dân xem bệnh không?”





“Cũng được”. Phó Liễm Chi có chút vui vẻ nói.





“Như vậy sau khi thành thân…” Xu Xu cố gắng cổ họng giữ bình tĩnh, kiên định hỏi: “Thần nữ phải chăng vẫn như cũ có thể đi theo sư phụ học y, đi giúp người xem bệnh?”





Hắn chắc là biết được điều này có ý nghĩa như thế nào với nàng, tạm thời không nói hắn sau này có thể sẽ leo lên hoàng vị hay không, coi như hiện tại có địa vị hoàng tử cao quý, hoàng phi của hắn thế mà còn đi ra ngoài giúp người khác xem bệnh, chỉ sợ ngay cả hoàng đế trong cung đều sẽ không đồng ý đi.





Lần này Phó Liễm Chi nhìn nàng hồi lâu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia của nàng lộ ra vẻ kiên định, thật lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Được”





“Điện hạ thật cho phép thần nữ sao?” Đôi mắt của Xu Xu đều phát sáng lên.





“Tất nhiên là thật, bản vương sẽ không lừa nàng.” Hắn khẽ thở dài một tiếng.





Xu Xu nhịp tim rung lên một chút ấm áp, nếu như Thục vương đã đồng ý cho nàng sau khi thành thân vẫn còn có thể tiếp tục đi Đức Thiện đường giúp cho người khác xem bệnh, như vậy cho dù có đính hôn cũng không sao.





Dù sao đời trước ngài ấy cũng không có nhân duyên, mình chết sớm cũng không có nhân duyên, nếu có thể tiếp tục làm nghề y, gả cho điện hạ cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn hủy đi nhân duyên của Tần đại ca.





“Xu Xu có bằng lòng cùng bản vương đính thân hay không?”





“Bằng lòng” Xu Xu trong lòng an định lại, nàng cười nói, “Thần nữ nguyện ý.”





Phó Liễm Chi trong lòng nhàn nhạt nghĩ đến, có chút không vui nghĩ thầm : “Có phải là ai cũng được chỉ cần đồng ý cho nàng sau khi thành thân tiếp tục làm nghề y, nàng liền nguyện ý gả cho người đó đúng không?” Nhưng hắn cũng không vạch trần nàng.





“Thôi, không nên cưỡng cầu quá nhiều.”





Đã quyết định như thế đi, tảng đá lớn trong lòng Xu Xu rơi xuống đất, cũng không còn xoắn xuýt như trước nữa, nàng mềm giọng nói: “Điện hạ, ngài hãy nhớ như lời đã hứa, thần nữ bây giờ sẽ đi qua bên phía Châu Châu cùng với Khang Bình.”





Phó Liễm Chi vẫn nửa quỳ trên ván gỗ ở trong buồng nhỏ, đôi mắt nửa cụp xuống, chậm rãi nói: “Đáng lẽ, nàng phải ở bên cạnh bản vương nhiều hơn.”





Xu Xu nhanh chóng liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng Châu Châu cùng với Khang Bình vẫn còn đang chờ thần nữ, như thế này cũng không tốt lắm. Đến cùng chúng ta chưa có thành thân, chuyện đính thân vẫn nên đợi sau ngày mai trưởng bối hai nhà mới bắt đầu trao đổi, hai người vụng trộm đợi ở trong khoang thuyền này thì người khác sẽ nghĩ như thế nào.”





“Uhm.” Phó Liễm Chi chậm rãi thốt ra tiếng, nhưng người hắn vẫn không nhúc nhích, vẫn như tư thế cũ nửa quỳ ở trước mặt nàng, thân hình hắn cao lớn khiến khoảng cách với nàng trở nên rất gần.





Phó Liễm Chi cảm thấy mùi trên người Xu Xu rất dễ chịu, nhàn nhạt rất mát lạnh hương khí, nhưng cũng không phải mùi của son phấn nước thơm, hắn chậm rãi nói: “Trên người Xu Xu có bôi hương gì sao?”





“Hương?” Xu Xu ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn. Hắn vẫn đưa đôi mắt tò mò có chút hưng phấn nhìn nàng.





Xu Xu giơ tay lên lưng ngửi một cái, “Không có mùi hương gì, không có nha.”





Nàng mềm giọng nói: “Điện hạ ngài chắc nhầm rồi, hôm nay thần nữ không có dùng son phấn hay là nước thơm gì cả, cũng không có bôi hương.”





Nàng xưa nay không có dùng tới hương, có đôi khi bôi lên son phấn bột nước trên thân mới có thể phát ra một tia hương khí.





“Không có sao? “Phó Liễm Chi nhìn chằm chằm vào mu bàn tay trắng như ngọc của nàng, không biết hắn lại nghĩ thứ gì.





“Điện hạ.” Xu Xu nho nhỏ tiếng nói: “Không còn sớm nữa rồi, điện hạ nên sớm trở về nghỉ ngơi, thần nữ cũng nên đi tìm Châu Châu cùng Khang Bình, nếu không nhìn thấy thần nữ sẽ khiến bọn họ phải lo lắng.”





Hắn làm sao còn giữ bộ dạng này ở trước mặt nàng được nữa, nghĩ chút cũng có hơi mất mặt, dù gì thì hắn cũng là thân phận hoàng tử cao quý như thế vậy mà lại quỳ trước mặt một nữ nhân, dù cho chính là nữ nhân mà hắn yêu thương đi chăng nữa , lỡ đâu lại làm cho thị vệ phía ngoài nhìn thấy được vậy thì làm sao bây giờ? Hắn vội vàng đứng thẳng người lên, đưa đôi mắt có nét tươi cười nhìn về phía nàng





Xu Xu nhịn không được, mặt có chút trở nên đỏ bừng, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, vội hướng nhìn về phía màn cửa đang buông thõng ngoài khoang thuyền, sau đó nàng đưa mắt nhìn xung quanh, giả vờ như đang ngắm phong cảnh.





Phó Liễm Chi đưa cặp mắt tuấn tú của hắn nhìn về phía nàng thêm một lần nữa, hắn nâng lên mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng như đang xấu hổ ghi rõ trên hai gò má trắng nõn của Xu Xu, hắn rất thích vẻ e thẹn đó. Sau cùng, hắn chậm rãi nói: “Vậy nàng có thể cho bản vương ôm một cái không.” Hiện tại lại nghe thấy Thục vương nói lời này, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng chậm rãi càng trở nên đỏ bừng hơn, giống như là đang bị lửa đốt.





Xu Xu cũng không có phản đối lại Thục vương, nên hắn mạnh dạn đưa hai tay về phía trước nắm chặt eo thon nhỏ của Xu Xu. Nàng bất giác thả lỏng người để yên tư thế ấy một hồi lâu, Thục Vương đưa tay ôm thật chặt eo của nàng.





Người nàng ôm vào cũng thật là mềm, hắn rất thích được như thế.





Xu Xu kỳ thật đã cảm thấy nơi này có chút lạnh, trong khoang thuyền lớn như vậy mà ngay cả một cái lò than cũng không có, nàng nghĩ nên sớm đi trở về ôm cái lò sưởi ấm mà mẫu thân đã đưa cho nàng để làm ấm trước khi đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom