Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102: CHƯƠNG 85.2
Chương 85.2
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton999
Beta: Minh Lý
Phục thần y kiểm tra cẩn thận qua đứa bé một lượt, khích lệ nói: “Xu Xu làm rất tốt, thủ pháp xử lý cũng rất thành thạo, xương cốt cũng được chỉnh lại rất tốt.”
Phục thần y với Xu Xu cùng nhau thương lượng qua phương thuốc, viết xong phương thuốc cho đứa bé dùng, Xu Xu đi về phía hậu viện chính tay nấu chín thuốc thoa chân cho đứa bé.
Cái phương thuốc này bên trong có bỏ thêm cam lộ, Xu Xu dùng cam lộ nấu xong thuốc, chứa ở trong bình thuốc rồi giao cho mẫu thân đứa bé, nói cho bà ấy lọ thuốc này có thể dùng nửa tháng, mỗi ngày đều phải bôi lên chỗ chân gãy cho đứa bé, nửa tháng sau nàng sẽ lại phối tiếp cho một bình thuốc khác.
Mẫu thân đứa bé cao hứng tiếp nhận bình thuốc, bên kia người gây ra họa đã mang tiền đến trả dược phí, lại đưa thêm cho mẫu thân đứa bé ít ngân lượng bồi bổ, Phục thần y cũng giúp đỡ viết xong phương thuốc cần sử dụng mỗi ngày.
Người gây ra họa lại cùng mẫu thân đứa bé thương lượng việc bồi thường.
Chuyện còn lại không phải chuyện Xu Xu có thể can thiệp, chờ bên kia thương lượng xong, mẫu thân đứa bé thuê xe ngựa để đưa đứa bé trở về nhà.
Xu Xu tiếp tục lưu lại Đức Thiện đường giúp người dân xem bệnh, chẩn mạch, bốc thuốc.
Hôm nay mùng tám tết, bệnh nhân không coi là nhiều, Dược quán cũng không quá ồn ào như mọi ngày, điều đó khiến trong lòng Xu Xu bình tĩnh nhiều.
Đợi buổi tối trở lại phủ Quốc Công, không nghĩ tới Tần Yến Đường cũng ở đó, hắn mới vừa cùng dùng qua bữa tối với Nhị ca ở bên kia, bàn bạc với Nhị ca nói là đưa Xu Xu đi dạo đêm ở Dong Hà.
Dong Hà chính là kênh đào ở gần kinh thành, vừa qua năm mới, các công tử các cô nương trong kinh thành đều rất thích đi dạo trên sông trong đêm, thưởng thức phong cảnh đêm ở sau kinh thành.
Vào ban ngày kinh thành là nơi phồn hoa hưng thịnh, vui vẻ phồn vinh, trong đêm kinh thành liền thêm một số thế lực sắc thái thần bí.
Tần Yến Đường cười nói: “Hai ngày trước cùng Nhị ca nàng đi thưởng thức Dong Hà, có chút cảm thán, liền vẽ lên bức tranh này, không biết Tam muội muội có thể thích hay không.”
Xu Xu dịu dàng nói: “Rất thích, đa tạ Tần đại ca.’’
Tống Ngọc Cẩn cũng nói: “Ta cảm thấy trong đêm du lịch Dong Hà cũng không tệ lắm, Xu Xu tắm rửa xong có thể cùng các bằng hữu cùng nhau đi nhìn một cái.”
“Nhị ca, ta biết rồi, Châu Châu với Khang Bình hẹn ta mấy ngày nữa đi thưởng ngoạn Dong Hà, mấy ngày nữa ta sẽ đi cùng các nàng ấy.”
Giọng nói của Xu Xu vẫn mềm mại, lại rất ôn hòa,mấy ngày này nàng cũng chưa đi ra ngoài lần nào, nên dự định trời tối ngày mai đi với các nàng ấy cùng nhau ra ngoài dạo chơi.
Tết năm ngoái phát sinh hoả hoạn, cho nên đêm giao thừa năm nay , hội đèn lồng cũng quạnh quẽ không ít, năm nay tất cả mọi người đều đi tới sông Dong hà để ngắm cảnh, thưởng ngoạn không khí mát dịu trên sông, nam thanh nữ tú đều tụ tập đi chơi nơi này.
Tần Yến Đường thỉnh thoảng sẽ tìm Xu Xu nói chuyện phiếm, cũng coi như khách quen của Thấm Hoa viện, bọn nha hoàn xuống dưới bưng nước trà và điểm tâm tới, trong đại sảnh còn có Trân Châu và Linh Lung làm bạn, còn có Nhị ca tự mình tiếp khách, bên ngoài truyền đến không ít lời bàn tán .
Thấy Xu Xu không yên lòng, Tống Ngọc Cẩn nói: “Xu Xu có tâm sự gì sao?’’
Xu Xu lắc đầu, có mấy lời nàng cũng không biết nên nói cho người nhà như thế nào, kỳ thật trong lòng chính nàng cũng có chút u sầu.
Tần Yến Đường nhìn qua Xu Xu, ôn nhu nói: “Kỳ thật ta có mấy lời muốn nói với Tam muội muội.’’
Xu Xu ngẩng đầu, nhìn về phía đôi mắt ôn hòa của Tần Yến Đường, nàng cũng dự liệu được hắn muốn nói cái gì.
Tống Ngọc Cẩn đại khái trong lòng cũng minh bạch, cũng muốn nhường chỗ chỗ hai người, đứng lên nói: “Ta ra ngoài đi dạo trong đình viện một chút, Yến Đường nói xong cũng ra chung nha.”
“Được thôi”, Tần Yến Đường nhỏ giọng có ám chỉ cảm ơn
Đợi đến lúc Tống Ngọc Cẩn rời đi, Trân Châu với Linh Lung cũng lui ra, cửa đại sảnh vẫn mở ra, Xu Xu và Tần Yến Đường ngồi xuống ghế đối diện nhau.
Xu Xu nắm chặt chén trà trong tay, nàng nghe thấy giọng nói ôn tồn của Tần Yến Đường vang lên “Xu Xu, ta thực lòng rất cảm kích muội’’
“Ta biết lời này đáng lẽ không nên nói với Xu Xu thế này, nhưng thực tình rất thích muội, ta muốn tự mình tới cửa cầu hôn muội, chỉ là ta nghĩ trong nội tâm ta có chút áy náy, nên mới thông báo trước cho Xu Xu." Cặp mắt phượng của Tần Yến Đường chăm chú nhìn qua thiếu nữ đứng ở đối diện, “ Gia thế nhà ta cũng không cho là tốt, nhưng ta vẫn hi vọng có thể cầu hôn được Xu Xu, Xu Xu nếu như không nguyện ý gả cho ta, ta cũng có thể chấp nhận điều đó, nhưng nếu Xu Xu là chấp nhận, cả đời này ta sẽ không để cho Xu Xu chịu thiệt thòi làm một phu nhân nhỏ bé.”
Hắn biết rõ ràng nàng muốn nhất là cái gì.
Xu Xu nhẹ nhàng cầm chén trà nhưng ngón tay run một cái.
Kỳ thật nàng lúc hôm nay giúp đỡ đứa bé kia chữa trị chân cũng có nghĩ qua, nếu như về sau không thể tiếp tục làm nghề y, nàng tình nguyện xuống tóc làm ni cô, cả một đời không thành gia lập thất.
Hiện tại Tần Yến Đường ngồi ở trước mặt nàng, nói cho nàng, nếu như gả cho hắn, về sau hắn sẽ ủng hộ nàng tiếp tục làm nghề y.
“Tình cảm có thể bồi dưỡng, nàng có phải cần nên suy nghĩ một chút không?” Dù là nàng biết đời trước hắn có một gia đình rất tốt trong việc hôn nhân......
Trái tim Xu Xu cũng nhẹ nhàng run rẩy, nàng do dự rất nhiều, bóp lấy lòng bàn tay rồi khó nhọc nói: “Tần đại ca, huynh để cho muội suy nghĩ thêm mấy ngày đi.’’
"Tốt." Tần Yến Đường dịu dàng nói: “Xu Xu, ban đêm muội cũng nên sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Xu Xu gật đầu, đứng dậy đưa tiễn Tần Yến Đường rời đi, trong đình viện, Tống Ngọc Cẩn ngồi trên băng ghế đá, quay đầu lại liền thấy hảo hữu đang cười ôn hòa với mình.
Xu Xu đứng dưới mái hiên nhà nhìn xem Nhị ca và Tần Yến Đường rời đi.
Nàng khe khẽ thở dài, bỗng nhiên sờ lấy ngọc bài trên tay, cứng lại, lại nhấp môi.
Nếu như nàng thật sự đồng ý huynh ấy, vậy cái ngọc bài này nên làm cái gì đây?
............
Hai ngày sau, Xu Xu cũng có chút lơ đãng đi, bọn nha hoàn hầu hạ bên người nàng đều phát hiện cô nương nhà mình luôn luôn lôi kéo ngọc bài trên cổ tay.
Đợi đến mười hai giờ ngày hôm đó, Xu Xu vẫn không có biện pháp gì với ngọc bài trên cổ tay, hôm nay lại là ngày hẹn Châu Châu và Khang Bình đi thưởng ngoạn Dong hà
Xu Xu cũng không có quên, nàng dự định tối nay sẽ cùng hai người bạn thân cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh sông.
Thôi thị cũng biết Xu Xu hôm nay sẽ đi chơi bên ngoài
Nên bữa tối liền chuẩn bị từ sớm, giờ Thân đã chuẩn bị tốt bữa tối, sau khi ăn xong, Xu Xu thay y phục rồi đi ra ngoài.
Bên trong là chiếc áo thêu thêm hoa vải bồi, cùng màu với váy dài, khoác lên áo choàng gấm làm bằng lông thỏ và cũng thêu với lông chim màu đỏ, làn da của nàng như ngọc, bên dưới là chiếc giày màu trắng vải bồi, áo choàng màu đỏ chót bọc bên ngoài, làm cho nàng càng thêm phần kiều diễm, choàng lên áo choàng mũ lông thỏ khiến cho khuôn mặt của nàng nhìn mềm mềm nhỏ nhỏ.
Xu Xu cũng chưa trang điểm son phấn, đêm hôm khuya khoắt, cùng hai người bạn thân nhất đi ngắm cảnh sông với nhau, tự nhiên cũng không cần trang phục lộng lẫy, làm sao dễ chịu thoải mái là được.
Trước đó Thôi thị có căn dặn nàng một phen, kêu bọn nha hoàn chiếu cố tốt cho Xu Xu, còn nói là trên thuyền rất lạnh, kêu Xu Xu ôm một cái lò sưởi nhỏ theo để làm ấm
Như vậy mới yên tâm cho Xu Xu dẫn nha hoàn và phủ vệ đi ra ngoài.
Mọi người hẹn gặp nhau ở bến tàu.
Xu Xu đến bến tàu, sắc trời cũng không tính là rất tối, lộ ra ánh sáng mông lung.
Bên cạnh bến tàu thả neo rất nhiều thuyền lớn hoa lệ xinh đẹp, trên bến tàu người đến người đi, đều là nhóm các thế gia cô nương và công tử, hẹn nhau đi chơi.
Xu Xu đợi khoảng nửa khắc đồng hồ, sau đó thấy Châu Châu và Khang Bình mang theo nha hoàn đi tới bên bến thuyền.
Xu Xu vẫy vẫy tay với hai người, hai cô nương ấy liền nắm lên mép váy vui vẻ chạy chậm đến phía Xu Xu .
Trước đó đã chọn thuyền xong rồi, lúc này người đều đã đến đông đủ, ba cô nương liền trực tiếp leo lên thuyền.
Thuyền để ngắm cảnh sông rất lớn, có mấy cái buồng nhỏ nối với nhau trên tàu, màn cửa rủ xuống, bên ngoài treo thêm đèn lồng, trong khoang thuyền còn có bàn ghế và một chiếc giường trúc để cho người khác nghỉ ngơi, và thêm một cái lò nhỏ để nấu nước.
Bên trong cũng coi như là ấm áp, Xu Xu tiến vào bên trong buồng nhỏ của thuyền, mắt nhìn xa xăm, thật ra đây là lần đầu tiên nàng đi ngắm cảnh sông, đối với mấy cái này đều cảm thấy rất mới lạ
Châu Châu và Khang Bình đứng ở bên ngoài nhìn cảnh đêm, giọng nói của Châu Châu rất hưng phấn, “Xu Xu, mau ra đây, xem cảnh đêm này hôm nay rất đẹp nha.”
Xu Xu tạm thời quên hết mọi thứ sầu lo, đem bình sưởi đang trong ngực ôm lặng lẽ bỏ xuống, ra ngoài bên ngoài nhìn cảnh đêm với hai người bạn thân cùng nhau.
Đứng ở bên ngoài khoang thuyền, Xu Xu có chút ngây người, nhìn cảnh đêm của kinh thành từ bên trên thuyền trông thật là lộng lẫy.
Mặt hồ chung quanh đã hoàn toàn tối xuống, trên mặt hồ thả neo rất nhiều thuyền, phía trên đều treo đèn lồng, khắp nơi đều tràn đầy ánh đèn lung linh, ánh đèn nơi xa trong kinh thành cũng là nối thành một dãy dài, trên bầu trời còn có đầy sao lấp lóe.
Rất đẹp.
Xu Xu bình tĩnh lại, bờ sông còn có gió thổi, vẫn còn có chút lạnh.
Nhưng mà như vậy cảnh đẹp đủ để cho người ta coi nhẹ những cơn gió lạnh này.
Châu Châu nói với hai người: “Chờ một lúc chúng ta du ngoạn sông, còn có thể đi qua chợ đêm đi một vòng, bên trong rất có rất nhiều quà vặt.”
Châu Châu từ khi sau khi gầy lại thì cơ bản cũng rất ít ăn bữa khuya, nhưng mà hôm nay cùng bạn thân đi ngắm cảnh sông với nhau, nàng thực sự rất vui vẻ nên khá là thèm ăn.
Khang Bình nhỏ giọng nói: “Cũng tốt.”
Nàng ấy cũng muốn nếm thử quà vặt bên ngoài ăn thế nào.
Ba người đứng ở bên trên boong tàu vui vẻ tán gẫu cùng nhau, bên cạnh đột nhiên có một chiếc thuyền lớn đi tới, so với chiếc thuyền này của các nàng còn cao lớn hơn rất nhiều, phía trên không có đèn lồng, mà là những miếng vải đen.
Chiếc thuyền kia đi qua sát bên chỗ thuyền của Xu Xu, boong tàu cũng rất cao.
Ba người có chút ngây người, thuyền lớn này cách thuyền của các nàng quá gần rồi, lỡ như hai thuyền chạm vào nhau thì làm sao bây giờ?
Châu Châu rất lo lắng, nhìn lên phía trên thuyền lớn rồi lớn giọng nói, “Các ngươi chèo thuyền kiểu gì vậy, có thể cách xa một chút không, nếu lỡ va chạm thì làm sao?".
Bên trên khoang thuyền lớn có một nam tử thân hình cao lớn đi tới, đứng trên thuyền, nhìn về phía các nàng
Châu Châu im lặng, Khang Bình chậm rãi trừng lớn mắt, nàng ấy sao có cảm giác người đứng đối diện mình có chút giống như là Đại đường huynh?
Xu Xu có thị lực rất tốt, ngay khi người ở trên khoang thuyền lộ mặt, nàng lập tức nhận ra kia là Thục Vương điện hạ, hắn mặc một lớp áo bào màu đen, tóc tùy ý buộc ở sau lưng.
Xu Xu liền giật mình, hắn làm sao lại về kinh thành vào lúc này? Theo ký ức kiếp trước của nàng thì đáng lẽ ngài ấy phải hai tháng sau mới trở về cơ mà?
Bên trên thuyền lớn bỗng có một thị vệ thắp đèn lên, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của Thục Vương, hắn nhếch môi, biểu lộ rất lãnh đạm.
Chỉ như vậy thôi cũng làm cho họ cho nhận ra được khuôn mặt của hắn, bờ môi mọi người nín lại không dám lên tiếng.
Phó Liễm Chi nhìn xuống phía dưới thuyền nhỏ, nhìn vào sắc mặt của tiểu cô nương đang mặc áo lông thỏ, thấy vậy, hắn thầm nghĩ thì ra nàng còn biết chột dạ a.
“Tới đây.” Hắn nói.
Xu Xu lặng lẽ lùi về sau nửa bước.
Lông mày của Phó Liễm Chi hơi nhíu lại, hắn vận khởi nội công, cả người trực tiếp đạp lên tấm ván thuyền, nhảy lên xuôi theo hướng gió mà hạ cánh xuống phía chiếc thuyền nhỏ ở bên dưới.
Không đợi ba vị cô nương kịp phản ứng, hắn liền đã ôm eo của Xu Xu, ôm chặt vào trong ngực, mũi chân nhẹ nhàng bật lên, bay lên như là cánh chim vỗ nhẹ rồi về tới bên trên khoang thuyền lớn kia.
Hai vị cô nương trên thuyền nhỏ cùng với mấy người nha hoàn đều có chút ngây người, sau đó Phương Châu Châu kịp phản ứng, ghé vào bên cạnh lan can thuyền rồi lên tiếng nói: “Điện hạ, ngài, ngài muốn làm cái gì!”
Xu Xu kỳ thật ngay từ đầu liền đã cố né tránh, nhưng căn bản cũng trốn không thoát được.
Cho đến khi đụng vào lồng ngực cứng rắn của Thục Vương, nàng mới giật mình là đã bị hắn ôm thân eo đi lên phía trên chiếc thuyền lớn
Phó Liễm Chi buông Xu Xu ra, quay đầu lại nói với Phương Châu Châu: “Bản vương tìm Xu Xu có một số việc.”
Xu Xu thấy hai người bạn thân trên khoang thuyền phía dưới có vẻ lo lắng, nàng lắc đầu ra hiệu với các nàng
Sắc mặt nàng bây giờ bỗng có chút trắng đi, không hiểu sao còn cảm thấy hơi chột dạ.
Chương 85.2
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton999
Beta: Minh Lý
Phục thần y kiểm tra cẩn thận qua đứa bé một lượt, khích lệ nói: “Xu Xu làm rất tốt, thủ pháp xử lý cũng rất thành thạo, xương cốt cũng được chỉnh lại rất tốt.”
Phục thần y với Xu Xu cùng nhau thương lượng qua phương thuốc, viết xong phương thuốc cho đứa bé dùng, Xu Xu đi về phía hậu viện chính tay nấu chín thuốc thoa chân cho đứa bé.
Cái phương thuốc này bên trong có bỏ thêm cam lộ, Xu Xu dùng cam lộ nấu xong thuốc, chứa ở trong bình thuốc rồi giao cho mẫu thân đứa bé, nói cho bà ấy lọ thuốc này có thể dùng nửa tháng, mỗi ngày đều phải bôi lên chỗ chân gãy cho đứa bé, nửa tháng sau nàng sẽ lại phối tiếp cho một bình thuốc khác.
Mẫu thân đứa bé cao hứng tiếp nhận bình thuốc, bên kia người gây ra họa đã mang tiền đến trả dược phí, lại đưa thêm cho mẫu thân đứa bé ít ngân lượng bồi bổ, Phục thần y cũng giúp đỡ viết xong phương thuốc cần sử dụng mỗi ngày.
Người gây ra họa lại cùng mẫu thân đứa bé thương lượng việc bồi thường.
Chuyện còn lại không phải chuyện Xu Xu có thể can thiệp, chờ bên kia thương lượng xong, mẫu thân đứa bé thuê xe ngựa để đưa đứa bé trở về nhà.
Xu Xu tiếp tục lưu lại Đức Thiện đường giúp người dân xem bệnh, chẩn mạch, bốc thuốc.
Hôm nay mùng tám tết, bệnh nhân không coi là nhiều, Dược quán cũng không quá ồn ào như mọi ngày, điều đó khiến trong lòng Xu Xu bình tĩnh nhiều.
Đợi buổi tối trở lại phủ Quốc Công, không nghĩ tới Tần Yến Đường cũng ở đó, hắn mới vừa cùng dùng qua bữa tối với Nhị ca ở bên kia, bàn bạc với Nhị ca nói là đưa Xu Xu đi dạo đêm ở Dong Hà.
Dong Hà chính là kênh đào ở gần kinh thành, vừa qua năm mới, các công tử các cô nương trong kinh thành đều rất thích đi dạo trên sông trong đêm, thưởng thức phong cảnh đêm ở sau kinh thành.
Vào ban ngày kinh thành là nơi phồn hoa hưng thịnh, vui vẻ phồn vinh, trong đêm kinh thành liền thêm một số thế lực sắc thái thần bí.
Tần Yến Đường cười nói: “Hai ngày trước cùng Nhị ca nàng đi thưởng thức Dong Hà, có chút cảm thán, liền vẽ lên bức tranh này, không biết Tam muội muội có thể thích hay không.”
Xu Xu dịu dàng nói: “Rất thích, đa tạ Tần đại ca.’’
Tống Ngọc Cẩn cũng nói: “Ta cảm thấy trong đêm du lịch Dong Hà cũng không tệ lắm, Xu Xu tắm rửa xong có thể cùng các bằng hữu cùng nhau đi nhìn một cái.”
“Nhị ca, ta biết rồi, Châu Châu với Khang Bình hẹn ta mấy ngày nữa đi thưởng ngoạn Dong Hà, mấy ngày nữa ta sẽ đi cùng các nàng ấy.”
Giọng nói của Xu Xu vẫn mềm mại, lại rất ôn hòa,mấy ngày này nàng cũng chưa đi ra ngoài lần nào, nên dự định trời tối ngày mai đi với các nàng ấy cùng nhau ra ngoài dạo chơi.
Tết năm ngoái phát sinh hoả hoạn, cho nên đêm giao thừa năm nay , hội đèn lồng cũng quạnh quẽ không ít, năm nay tất cả mọi người đều đi tới sông Dong hà để ngắm cảnh, thưởng ngoạn không khí mát dịu trên sông, nam thanh nữ tú đều tụ tập đi chơi nơi này.
Tần Yến Đường thỉnh thoảng sẽ tìm Xu Xu nói chuyện phiếm, cũng coi như khách quen của Thấm Hoa viện, bọn nha hoàn xuống dưới bưng nước trà và điểm tâm tới, trong đại sảnh còn có Trân Châu và Linh Lung làm bạn, còn có Nhị ca tự mình tiếp khách, bên ngoài truyền đến không ít lời bàn tán .
Thấy Xu Xu không yên lòng, Tống Ngọc Cẩn nói: “Xu Xu có tâm sự gì sao?’’
Xu Xu lắc đầu, có mấy lời nàng cũng không biết nên nói cho người nhà như thế nào, kỳ thật trong lòng chính nàng cũng có chút u sầu.
Tần Yến Đường nhìn qua Xu Xu, ôn nhu nói: “Kỳ thật ta có mấy lời muốn nói với Tam muội muội.’’
Xu Xu ngẩng đầu, nhìn về phía đôi mắt ôn hòa của Tần Yến Đường, nàng cũng dự liệu được hắn muốn nói cái gì.
Tống Ngọc Cẩn đại khái trong lòng cũng minh bạch, cũng muốn nhường chỗ chỗ hai người, đứng lên nói: “Ta ra ngoài đi dạo trong đình viện một chút, Yến Đường nói xong cũng ra chung nha.”
“Được thôi”, Tần Yến Đường nhỏ giọng có ám chỉ cảm ơn
Đợi đến lúc Tống Ngọc Cẩn rời đi, Trân Châu với Linh Lung cũng lui ra, cửa đại sảnh vẫn mở ra, Xu Xu và Tần Yến Đường ngồi xuống ghế đối diện nhau.
Xu Xu nắm chặt chén trà trong tay, nàng nghe thấy giọng nói ôn tồn của Tần Yến Đường vang lên “Xu Xu, ta thực lòng rất cảm kích muội’’
“Ta biết lời này đáng lẽ không nên nói với Xu Xu thế này, nhưng thực tình rất thích muội, ta muốn tự mình tới cửa cầu hôn muội, chỉ là ta nghĩ trong nội tâm ta có chút áy náy, nên mới thông báo trước cho Xu Xu." Cặp mắt phượng của Tần Yến Đường chăm chú nhìn qua thiếu nữ đứng ở đối diện, “ Gia thế nhà ta cũng không cho là tốt, nhưng ta vẫn hi vọng có thể cầu hôn được Xu Xu, Xu Xu nếu như không nguyện ý gả cho ta, ta cũng có thể chấp nhận điều đó, nhưng nếu Xu Xu là chấp nhận, cả đời này ta sẽ không để cho Xu Xu chịu thiệt thòi làm một phu nhân nhỏ bé.”
Hắn biết rõ ràng nàng muốn nhất là cái gì.
Xu Xu nhẹ nhàng cầm chén trà nhưng ngón tay run một cái.
Kỳ thật nàng lúc hôm nay giúp đỡ đứa bé kia chữa trị chân cũng có nghĩ qua, nếu như về sau không thể tiếp tục làm nghề y, nàng tình nguyện xuống tóc làm ni cô, cả một đời không thành gia lập thất.
Hiện tại Tần Yến Đường ngồi ở trước mặt nàng, nói cho nàng, nếu như gả cho hắn, về sau hắn sẽ ủng hộ nàng tiếp tục làm nghề y.
“Tình cảm có thể bồi dưỡng, nàng có phải cần nên suy nghĩ một chút không?” Dù là nàng biết đời trước hắn có một gia đình rất tốt trong việc hôn nhân......
Trái tim Xu Xu cũng nhẹ nhàng run rẩy, nàng do dự rất nhiều, bóp lấy lòng bàn tay rồi khó nhọc nói: “Tần đại ca, huynh để cho muội suy nghĩ thêm mấy ngày đi.’’
"Tốt." Tần Yến Đường dịu dàng nói: “Xu Xu, ban đêm muội cũng nên sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Xu Xu gật đầu, đứng dậy đưa tiễn Tần Yến Đường rời đi, trong đình viện, Tống Ngọc Cẩn ngồi trên băng ghế đá, quay đầu lại liền thấy hảo hữu đang cười ôn hòa với mình.
Xu Xu đứng dưới mái hiên nhà nhìn xem Nhị ca và Tần Yến Đường rời đi.
Nàng khe khẽ thở dài, bỗng nhiên sờ lấy ngọc bài trên tay, cứng lại, lại nhấp môi.
Nếu như nàng thật sự đồng ý huynh ấy, vậy cái ngọc bài này nên làm cái gì đây?
............
Hai ngày sau, Xu Xu cũng có chút lơ đãng đi, bọn nha hoàn hầu hạ bên người nàng đều phát hiện cô nương nhà mình luôn luôn lôi kéo ngọc bài trên cổ tay.
Đợi đến mười hai giờ ngày hôm đó, Xu Xu vẫn không có biện pháp gì với ngọc bài trên cổ tay, hôm nay lại là ngày hẹn Châu Châu và Khang Bình đi thưởng ngoạn Dong hà
Xu Xu cũng không có quên, nàng dự định tối nay sẽ cùng hai người bạn thân cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh sông.
Thôi thị cũng biết Xu Xu hôm nay sẽ đi chơi bên ngoài
Nên bữa tối liền chuẩn bị từ sớm, giờ Thân đã chuẩn bị tốt bữa tối, sau khi ăn xong, Xu Xu thay y phục rồi đi ra ngoài.
Bên trong là chiếc áo thêu thêm hoa vải bồi, cùng màu với váy dài, khoác lên áo choàng gấm làm bằng lông thỏ và cũng thêu với lông chim màu đỏ, làn da của nàng như ngọc, bên dưới là chiếc giày màu trắng vải bồi, áo choàng màu đỏ chót bọc bên ngoài, làm cho nàng càng thêm phần kiều diễm, choàng lên áo choàng mũ lông thỏ khiến cho khuôn mặt của nàng nhìn mềm mềm nhỏ nhỏ.
Xu Xu cũng chưa trang điểm son phấn, đêm hôm khuya khoắt, cùng hai người bạn thân nhất đi ngắm cảnh sông với nhau, tự nhiên cũng không cần trang phục lộng lẫy, làm sao dễ chịu thoải mái là được.
Trước đó Thôi thị có căn dặn nàng một phen, kêu bọn nha hoàn chiếu cố tốt cho Xu Xu, còn nói là trên thuyền rất lạnh, kêu Xu Xu ôm một cái lò sưởi nhỏ theo để làm ấm
Như vậy mới yên tâm cho Xu Xu dẫn nha hoàn và phủ vệ đi ra ngoài.
Mọi người hẹn gặp nhau ở bến tàu.
Xu Xu đến bến tàu, sắc trời cũng không tính là rất tối, lộ ra ánh sáng mông lung.
Bên cạnh bến tàu thả neo rất nhiều thuyền lớn hoa lệ xinh đẹp, trên bến tàu người đến người đi, đều là nhóm các thế gia cô nương và công tử, hẹn nhau đi chơi.
Xu Xu đợi khoảng nửa khắc đồng hồ, sau đó thấy Châu Châu và Khang Bình mang theo nha hoàn đi tới bên bến thuyền.
Xu Xu vẫy vẫy tay với hai người, hai cô nương ấy liền nắm lên mép váy vui vẻ chạy chậm đến phía Xu Xu .
Trước đó đã chọn thuyền xong rồi, lúc này người đều đã đến đông đủ, ba cô nương liền trực tiếp leo lên thuyền.
Thuyền để ngắm cảnh sông rất lớn, có mấy cái buồng nhỏ nối với nhau trên tàu, màn cửa rủ xuống, bên ngoài treo thêm đèn lồng, trong khoang thuyền còn có bàn ghế và một chiếc giường trúc để cho người khác nghỉ ngơi, và thêm một cái lò nhỏ để nấu nước.
Bên trong cũng coi như là ấm áp, Xu Xu tiến vào bên trong buồng nhỏ của thuyền, mắt nhìn xa xăm, thật ra đây là lần đầu tiên nàng đi ngắm cảnh sông, đối với mấy cái này đều cảm thấy rất mới lạ
Châu Châu và Khang Bình đứng ở bên ngoài nhìn cảnh đêm, giọng nói của Châu Châu rất hưng phấn, “Xu Xu, mau ra đây, xem cảnh đêm này hôm nay rất đẹp nha.”
Xu Xu tạm thời quên hết mọi thứ sầu lo, đem bình sưởi đang trong ngực ôm lặng lẽ bỏ xuống, ra ngoài bên ngoài nhìn cảnh đêm với hai người bạn thân cùng nhau.
Đứng ở bên ngoài khoang thuyền, Xu Xu có chút ngây người, nhìn cảnh đêm của kinh thành từ bên trên thuyền trông thật là lộng lẫy.
Mặt hồ chung quanh đã hoàn toàn tối xuống, trên mặt hồ thả neo rất nhiều thuyền, phía trên đều treo đèn lồng, khắp nơi đều tràn đầy ánh đèn lung linh, ánh đèn nơi xa trong kinh thành cũng là nối thành một dãy dài, trên bầu trời còn có đầy sao lấp lóe.
Rất đẹp.
Xu Xu bình tĩnh lại, bờ sông còn có gió thổi, vẫn còn có chút lạnh.
Nhưng mà như vậy cảnh đẹp đủ để cho người ta coi nhẹ những cơn gió lạnh này.
Châu Châu nói với hai người: “Chờ một lúc chúng ta du ngoạn sông, còn có thể đi qua chợ đêm đi một vòng, bên trong rất có rất nhiều quà vặt.”
Châu Châu từ khi sau khi gầy lại thì cơ bản cũng rất ít ăn bữa khuya, nhưng mà hôm nay cùng bạn thân đi ngắm cảnh sông với nhau, nàng thực sự rất vui vẻ nên khá là thèm ăn.
Khang Bình nhỏ giọng nói: “Cũng tốt.”
Nàng ấy cũng muốn nếm thử quà vặt bên ngoài ăn thế nào.
Ba người đứng ở bên trên boong tàu vui vẻ tán gẫu cùng nhau, bên cạnh đột nhiên có một chiếc thuyền lớn đi tới, so với chiếc thuyền này của các nàng còn cao lớn hơn rất nhiều, phía trên không có đèn lồng, mà là những miếng vải đen.
Chiếc thuyền kia đi qua sát bên chỗ thuyền của Xu Xu, boong tàu cũng rất cao.
Ba người có chút ngây người, thuyền lớn này cách thuyền của các nàng quá gần rồi, lỡ như hai thuyền chạm vào nhau thì làm sao bây giờ?
Châu Châu rất lo lắng, nhìn lên phía trên thuyền lớn rồi lớn giọng nói, “Các ngươi chèo thuyền kiểu gì vậy, có thể cách xa một chút không, nếu lỡ va chạm thì làm sao?".
Bên trên khoang thuyền lớn có một nam tử thân hình cao lớn đi tới, đứng trên thuyền, nhìn về phía các nàng
Châu Châu im lặng, Khang Bình chậm rãi trừng lớn mắt, nàng ấy sao có cảm giác người đứng đối diện mình có chút giống như là Đại đường huynh?
Xu Xu có thị lực rất tốt, ngay khi người ở trên khoang thuyền lộ mặt, nàng lập tức nhận ra kia là Thục Vương điện hạ, hắn mặc một lớp áo bào màu đen, tóc tùy ý buộc ở sau lưng.
Xu Xu liền giật mình, hắn làm sao lại về kinh thành vào lúc này? Theo ký ức kiếp trước của nàng thì đáng lẽ ngài ấy phải hai tháng sau mới trở về cơ mà?
Bên trên thuyền lớn bỗng có một thị vệ thắp đèn lên, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của Thục Vương, hắn nhếch môi, biểu lộ rất lãnh đạm.
Chỉ như vậy thôi cũng làm cho họ cho nhận ra được khuôn mặt của hắn, bờ môi mọi người nín lại không dám lên tiếng.
Phó Liễm Chi nhìn xuống phía dưới thuyền nhỏ, nhìn vào sắc mặt của tiểu cô nương đang mặc áo lông thỏ, thấy vậy, hắn thầm nghĩ thì ra nàng còn biết chột dạ a.
“Tới đây.” Hắn nói.
Xu Xu lặng lẽ lùi về sau nửa bước.
Lông mày của Phó Liễm Chi hơi nhíu lại, hắn vận khởi nội công, cả người trực tiếp đạp lên tấm ván thuyền, nhảy lên xuôi theo hướng gió mà hạ cánh xuống phía chiếc thuyền nhỏ ở bên dưới.
Không đợi ba vị cô nương kịp phản ứng, hắn liền đã ôm eo của Xu Xu, ôm chặt vào trong ngực, mũi chân nhẹ nhàng bật lên, bay lên như là cánh chim vỗ nhẹ rồi về tới bên trên khoang thuyền lớn kia.
Hai vị cô nương trên thuyền nhỏ cùng với mấy người nha hoàn đều có chút ngây người, sau đó Phương Châu Châu kịp phản ứng, ghé vào bên cạnh lan can thuyền rồi lên tiếng nói: “Điện hạ, ngài, ngài muốn làm cái gì!”
Xu Xu kỳ thật ngay từ đầu liền đã cố né tránh, nhưng căn bản cũng trốn không thoát được.
Cho đến khi đụng vào lồng ngực cứng rắn của Thục Vương, nàng mới giật mình là đã bị hắn ôm thân eo đi lên phía trên chiếc thuyền lớn
Phó Liễm Chi buông Xu Xu ra, quay đầu lại nói với Phương Châu Châu: “Bản vương tìm Xu Xu có một số việc.”
Xu Xu thấy hai người bạn thân trên khoang thuyền phía dưới có vẻ lo lắng, nàng lắc đầu ra hiệu với các nàng
Sắc mặt nàng bây giờ bỗng có chút trắng đi, không hiểu sao còn cảm thấy hơi chột dạ.