-
Chương 57
Tuệ Nguyệt cảm thấy, sau khi trở về, tiểu thư nhà mình trở nên vô cùng cổ quái.
Ban ngày nàng đọc sách luyện chữ, thỉnh thoảng lại ngồi uống trà ngắm hoa với phu nhân, còn nói cười với mình. Ngảy xưa cứ cách ba ngày là phải ra ngoài mua trang sức mới một lần giờ thì còn chẳng muốn ra khỏi sân, tính tình cũng trầm tĩnh hơn, mỗi cái giơ tay mỗi lần nhấc chân đều có sự nhẹ nhàng của tiểu thư khuê các. Nhìn thoáng qua thì thấy bình thường, nhưng Tuệ Nguyệt vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Cứ qua nửa tháng như vậy, cuối cùng Tuệ Nguyệt cũng nhận ra, đã rất lâu rồi tiểu thư không nhắc đến Thái tử!
Đường Ngọc Phỉ ngồi trước bàn, tay áo phải được xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt. Nàng đoan chính cầm bút, nghiêm túc viết từng chữ một: Xem Chu Thành Bích tư sôi nổi, tiều tụy rời ra vì nhớ quân. Tuệ Nguyệt nhích chân quay qua nhìn một chút, trong lòng lập tức nổi lên bão tố, nhất định là tiểu thư nhà mình gặp chuyện đau lòng ở phủ Thái tử, nên mới dùng phương pháp này để biểu đạt nỗi khổ tương tư!
Thấy tiểu thư nhà mình viết xong một câu thơ, thổi nét mực trên giấy rồi ném qua một bên, Tuệ Nguyệt hỏi dò: “Tiểu thư, cái này có cần đưa đến phủ Thái tử không?”
“Không cần, ta chỉ là luyện chữ một chút thôi.” Đường Ngọc Phỉ bình tĩnh trả lời, tiếp tục nghiêm túc luyện chữ.
Tuệ Nguyệt càng rối, nghẹn nửa ngày nói: “Tiểu thư, nếu người thật sự nhớ Thái Tử, ta……” Một lúc lâu cũng không thể nói thêm gì, người ta là Thái Tử, nàng có thể làm gì? Tuệ Nguyệt cảm thấy tiểu thư nhà nàng thật đáng thương.
Đường Ngọc Phỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, bỏ cây bút xuống, lấy khăn tay lau đi vết mực dính trên tay, nói một cách cao xa thâm thúy: “Ai bảo ta nhớ Thái tử? Thiên hạ khắp nơi toàn cỏ lạ, chờ ta chống chịu qua mấy ngày đau khổ vì thất tình này, nam nhân trong thiên hạ ta muốn ai chả được?” Dứt lời, nàng còn liếc mắt về một hướng xa xăm, hừ mạnh một tiếng.
Tuệ Nguyệt suy nghĩ gì đó, vẻ mặt như đang ngộ đạo, Dạ Kiêu ngồi trong bóng tối như ngồi trên đống than, lo lắng sốt ruột.
Nhưng những ngày an nhàn như vậy lại chẳng kéo dài được lâu, đột nhiên Đường Ngọc Phỉ nhận được một tin vô cùng kinh hoàng: Bệ hạ triệu nàng vào cung!
“Lão gia, hay là ta đi cùng Ngọc Nhi luôn, tuổi nàng còn nhỏ, lỡ như chọc phải chuyện gì thì sao.” Tướng quốc phu nhân quá quan tâm nên bị loạn, không nhịn được thốt ra những lời này.
Quả nhiên, Đường tướng quốc trừng mắt liếc nàng: “Bệ hạ chỉ triệu một mình Ngọc nhi vào cung, bà định vào kiểu gì?”
Trên mặt Tướng quốc phu nhân viết lên mấy chữ u sầu thật, lo lắng nói: “Ông có biết vì sao Bệ hạ lại triệu Ngọc Nhi vào cung không?”
Sắc mặt Đường tướng quốc xanh mét lắc đầu, mọi chuyện xảy ra đột ngột, làm sao hắn biết được tâm tư của Bệ hạ chứ?
Mà so với phu thê Tướng quốc, Đường Ngọc Phỉ lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng biết hiện giờ mình đang ở dưới chân thiên tử, khắp nơi đều là tai mắt của Chính Gia Đế, chuyện mình làm thế nào hắn cũng biết một ít. May sao khắp Kinh thành đều đã biết tâm tư của nàng dành cho Thiên Lý Thanh, những chuyện nàng làm cũng không phải là chuyện đại nghịch bất đạo, có lẽ Chính Gia Đế sẽ không làm khó nàng.
Đã như vậy thì đến đâu hay đến đó vậy.
Sau khi trấn an phu thê Tướng quốc, Đường Ngọc Phỉ ôm tâm trạng lạc quan tiến vào cung.
Sau khi soát người ở cửa cung, một lão Thái giám đưa nàng đi gặp Chính Gia Đế. Trên đường đi, Đường Ngọc Phỉ nói bóng nói gió, thử thăm dò một chút nhưng lão Thái giám này không biết gì thật, nàng cũng đành từ bỏ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Điều khiến Đường Ngọc Phỉ ngạc nhiên là, lão Thái giám lại dẫn nàng đến Ngự Hoa Viên. Nàng nhìn về phía xa xa trong đình hóng gió, Chính Gia Đế mặc thường phục đang đứng quay lưng lại với nàng, bên ngoài đình có mấy người hầu đứng thủ, có vẻ như Chính Gia Đế đến đây du ngoạn.
Tình cảnh như thế này làm Đường Ngọc Phỉ càng thêm cảnh giác, cúi thấp đầu, không dám nhìn nhiều, yên tĩnh chờ lão Thái giám đi vào thông báo, nàng đến hành lễ trước mặt Chính Gia Đế.
Nghe được âm thanh miễn lễ nàng mới dám ngẩng đầu, Chính Gia Đế vẫn đưa lưng về phía nàng, trong lòng bàn tay vẫn còn vài viên thức ăn cho cá, có vẻ như đang rất thích ý.
“Lại đây.” Chính Gia Đế nhàn nhạt nói.
Đường Ngọc Phỉ lấy lại bình tĩnh, đánh bạo tiến lên vài bước, đứng song song với Chính Gia Đế.
Trong hồ nước là mấy con cá chép đang quẫy đuôi bơi lội, lớn nhỏ gầy béo khác nhau, Chính Gia Đế rải xuống vài viên thức ăn cho cá, tạo nên vài vòng gợn sóng trên mặt hồ, nhóm cá chép lập tức lao về phía trước tranh đoạt thức ăn. Hắn không nói chuyện, Đường Ngọc Phỉ cũng chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến khi thức ăn cho cá trong tay Chính Gia Đế đã hết, hắn vỗ nhẹ tay.
“Con cá vây đuôi hồng đằng kia, bình thường thích trốn ở nơi sâu nhất, nhưng đoạt thức ăn lại thuộc hạng nhanh nhất.” Chính Gia Đế nhận khăn tay từ một Thái giám, lau lau tay, đột nhiên nói: “Nếu nói nó có âm mưu thì chỉ cần chút thức ăn đã có thể dụ dỗ nó, ngươi cho rằng thế nào?”
“Cá không có ý thức, chẳng qua theo bản năng mà đoạt thức ăn thôi.” Đường Ngọc Phỉ nhìn đôi tay đang xoa xoa chiếc khăn của Chính Gia Đế, bình tĩnh cẩn thận đáp.
Bây giờ Chính Gia Đế mới quay lại nhìn nàng, phát hiện thiếu nữ bên cạnh bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như phong thái ngày đó trong yến tiệc. Hắn cảm thấy có chút thú vị, vào vấn đề chính: “Ngày trước, Đường tướng quốc vào cung mời Thái y, ngươi có biết là vì chuyện gì không?”
“Thưa bệ hạ, thần nữ ăn phải đồ có độc, có lẽ gia phụ vì vậy mà quấy rầy đến Thái y trong cung.” Đường Ngọc Phỉ biết những việc này không qua được mắt Chính Gia Đế, thành thật trả lời.
“Trúng độc ở đâu?”
“Sau khi rời khỏi phủ Thái tử ạ.” Đường Ngọc Phỉ rũ mắt.
Chính Gia Đế thấy nàng nói thật không hề giấu diếm, tinh tế nhìn gương mặt nàng, lộ ra thâm trầm trong mắt. Mãi một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi cũng coi như là tình thâm ý trọng với Thái tử.”
Khi Thiên Lý Thanh nhận được tin Đường tiểu thư được mời một mình vào cung từ Dạ Kiêu liền thay đồ tiến cung, trong lòng mang theo cảm xúc mà hắn cũng không hề nhận ra. Hắn không biết Chính Gia Đế triệu nàng vì chuyện gì nhưng chắc chắn là liên quan đến hắn.
Một đường thuận lợi vào cung nhưng hắn lại bị một người không hề ngờ tới cản lại.
Sắc mặt Đồng Dương quận chúa hơi tiều tụy, trong mắt mang đôi phần mỏi mệt, cắn môi nhìn Thiên Lý Thanh đầy tủi thân: “A Thanh ca ca, ta bị người hãm hại.”
Sau khi nàng biết Đường Ngọc Phỉ uống chén thuốc của nàng xong thì suýt bỏ mạng, nàng không kiềm chế được mà hoảng hốt đến tìm Tam hoàng tử. Rõ ràng hắn nói với nàng lượng độc này không đủ làm chết ngay, chắc chắn điểm này nàng mới dám đưa thuốc cho Thái tử, nhưng vì sao lại xảy ra chuyện như thế này? Làm sao nàng có thể gặp mặt Thái tử bây giờ?!
Tuy nàng thích Thiên Lý Sóc nhưng nàng biết là do Thiên Lý Thanh đối xử với nàng có khác biệt. Huống chi ở một góc nào đó trong lòng nàng cũng hưởng thụ sự khác biệt này.
Ban đầu Thiên Lý Thanh cũng coi là còn tốt với vị Quận chúa này nhưng hôm nay lại có chút chán ghét, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta sẽ sai người đi điều tra.”
Hắn nhấc chân muốn đi, Đồng Dương quận chúa bất ngờ chặn hắn lại, không chịu nhượng đường.
“A Thanh ca ca, ngươi đang trách ta đúng không? Nhưng chuyện này không phải là do Đồng Dương sai, Đồng Dương không muốn khiến ngươi……” Nhìn thần sắc bình tĩnh của Thiên Lý Thanh nàng không thể nào thốt ra nổi từ chết, đột nhiên có chút e ngại.
“Bổn cung còn có việc, ngươi tránh ra.” Thiên Lý Thanh lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, ngữ khí lãnh đạm hơn vài phần. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hốc mắt Đồng Dương quận chúa lập tức đỏ lên như gặp phải chuyện rất tủi thân, thấp giọng nói: “Ta không cho, A Thanh ca ca, đây là lần thứ hai rồi, rõ ràng ngươi đã hứa sẽ không dùng “bổn cung” với ta nữa mà.”
Mạch Thanh Khoa ở phía sau đã đoán được ý của chủ tử liền ra hiệu cho người đứng sau, nhóm người hầu lập tức tiến lên chặn Đồng Dương quận chúa lại, nhường lại một lối đi cho Thiên Lý Thanh.
Nếu như là ngày xưa có lẽ Mạch Thanh Khoa còn cảm thấy kinh ngạc. Nhưng sau khi hắn biết Đường tiểu thư uống xong thuốc mà Đồng Dương quận chúa dâng lên cho Thái tử thì suýt không kịp cứu, hắn có chút sợ hãi và đề phòng người này. Ngày thường nhìn biểu hiện có thể thấy Quận chúa không phải người ngu, không ai có thể tin nổi nàng bị người ta gài bẫy đâu. Huống chi, người trong phủ đã sớm ghét thái độ cậy sủng mà kiêu của nàng.
Nghĩ vậy, hắn lại thấy cảm kích vị tiểu thư Tướng phủ kia hơn một chút, Mạch Thanh Khoa âm thầm nhíu mày.
Thiên Lý Thanh không thèm liếc nàng lấy một cái, lập tức đi về phía Ngự Hoa Viên.
Đồng Dương quận chúa chỉ còn có thể giận dỗi dậm chân, tức giận gọi Thiên Lý Thanh, nhưng giờ hắn không còn tâm trạng để ý nàng nữa, chẳng quay đầu lại mà đi thẳng làm Đồng Dương quận chúa tức giận đến trắng cả mặt, trong lòng có chút hoảng loạn.
Nàng âm trầm nhìn bóng dáng Thiên Lý Thanh đi xa, cuối cùng cũng không bỏ được sĩ diện để đuổi theo hắn, đành cắn răng không cam lòng rời đi.
Khuôn mặt Thiên Lý Thanh ngàn năm như một bước vào Ngự Hoa Viên, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đứng trong Ngự Hoa Viên.
Đường Ngọc Phỉ đứng bên cạnh Chính Gia Đế, không hề có vẻ sợ hãi cần che chở. Tuy mảnh mai nhưng lại có cảm giác nàng cứng cỏi từ trong xương cốt, cứ như bên dưới cơ thể này là một linh hồn đã ngoài trăm tuổi, như một đóa u lan âm thầm nở rộ khiến người ta chỉ cần vô tình nhìn một cái đã không thể rời mắt.
Nàng quay lưng về phía Thiên Lý Thanh nói gì đó, Chính Gia Đế đã sớm nhìn thấy hắn.
Người hầu muốn tiến lên ngăn cản lại bị ánh mắt của Chính Gia Đế ngăn lại, cứ như không hề để ý việc cuộc nói chuyện này bị Thiên Lý Thanh nghe thấy. Khuôn mặt của Thiên Lý Thanh không thay đổi gì nhưng bước chân lại dần chậm lại.
“Hai đời Đường gia đều làm Tướng, nâng đỡ Tiên hoàng và trẫm, những chuyện khác cũng an phận thủ thường, không hề vượt phép.” Chính Gia Đế nhìn Đường Ngọc Phỉ nhàn nhạt nói: “Trẫm cũng không muốn làm khó nhà trung thần, nếu muốn trẫm tứ hôn trẫm sẽ khôm phản đối. Nhưng trẫm đợi mãi không thấy, cũng có chút ngạc nhiên.”
Đế vương cúi đầu, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm thiếu nữ khiến người sợ hãi: “Ngươi cản Đường Tướng lại phải không? Nói thử xem cuối cùng là ngươi muốn gì?”
Đường Ngọc Phỉ mím môi, không hề sợ hãi ánh mắt kia một chút nào, lẳng lặng nhìn đế vương một lúc lâu, thản nhiên nói: “Đường Ngọc Phỉ thích Thái Tử, không vì thân phận cũng không vì địa vị cũng không muốn phần tình cảm này bị người ta lợi dụng, phê bình, càng không muốn khiến người mình thương phải chịu tủi thân.”
“Lòng ta có hắn là chuyện của riêng ta, hắn không thể can thiệp, hắn không cần ta cũng là chuyện của riêng hắn, ta không thể cưỡng cầu. Có lẽ sẽ có một ngày nào đó Thái tử có thể nhìn thấy điểm tốt của ta, nhưng nếu phải dùng tứ hôn để trói hắn lại bên mình, thần nữ cũng sẽ tự thấy mình thật đáng thương.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Những lời này Thiên Lý Thanh nghe được một cách rõ ràng, biểu tình không đổi hằng ngày đã có chút rạn nứt, ánh mắt hắn nhìn Đường Ngọc Phỉ có chút ngạc nhiên. Đứng cách nàng chỉ vài bước chân nhưng lại không thể tới gần.
Chính Gia Đế thu hết tất cả vào trong mắt, cười một tiếng không rõ lý do, giọng nói đạm mạc: “Lời nói thì thật dễ nghe, không bàn đến thân phận hay địa vị, ngươi có thể mang lại cho hắn cái gì?”
Đường Ngọc Phỉ cao ngạo ngẩng đầu, nâng cằm, đôi mắt sáng như sao, nhẹ nhàng kiên định nói: “Chỉ có một tấm chân tình này mà thôi.”