• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot SỦNG VỢ LÊN TRỜI (3 Viewers)

  • Chương 18: Thật ra là muốn hôn cô

Đường Ngọc Sở cũng chẳng hề hay biết lúc này Cố Ngọc Lam đang hận cô vô cùng, song dù có biết thì cô cũng không thèm để tâm, bởi vì nỗi hận trong lòng cô còn to lớn hơn nhiều.



Sau khi bước ra khỏi sảnh tổ chức tiệc thì Đường Ngọc Sở cũng chẳng chút do dự nào mà bước thẳng ra ngoài gọi xe, định sẽ quay về nhà của Lục Triều Dương.



Tối nay cô ở đây hứng chịu hết mọi sự khinh thường và sỉ nhục, cuối cùng cái tên hiện lên trong đầu cô lại chính là Lục Triều Dương.



Rõ ràng người nọ lạnh lùng như vậy, nhưng lại có thể dễ dàng xua đi bóng tối lạnh lẽo trong lòng cô, khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.



Nỗi khao khát được trở về bỗng dâng trào, vậy nên trong thoáng chốc cô đã không nhận bóng hình đang đứng cách đó không xa.



"Bà xã!"



Người nọ nhẹ giọng gọi cô, giọng nói ấy vang vọng trong đêm tối có vẻ trong trẻo vô cùng.



Đường Ngọc Sở giật mình, cô quay lại nhìn anh.



Anh đứng dưới ánh đèn đường cách cô không xa, trên người mặc một bộ vét màu đen, khí thế cao quý thanh tao ấy khi đắm chìm trong bóng tối càng hiển hiện rõ hơn, những tia sáng mông lung như phủ lên người anh một thứ ánh sáng nhạt nhòa, ở anh toát lên một sức hút mê hoặc đến lạ.



"Triều Dương?"



Sau khi thấy rõ mặt người nọ thì trong lòng Đường Ngọc Sở thoáng có hơi ngạc nhiên, song niềm vui sướng vẫn chiếm phần hơn.



Cô vừa muốn được trông thấy anh thì anh đã xuất hiện rồi!



Cũng không biết do đâu, song ngay khoảnh khắc được trông thấy Lục Triều Dương thì trái tim chơi vơi của cô cũng yên ổn như đã tìm được bến đỗ của mình.



"Sao anh lại ở đây?" Cô mau chóng bước đến trước mặt anh, miệng hỏi.



"Đón em về nhà."



Một tay anh cắm trong túi quần, nụ cười vẫn cứ nhàn nhàn như thế.



Trái tim cô hơi run lên, bỗng cô đột nhiên cảm thấy rất muốn được ôm lấy anh một chút.



"Em... có thể ôm anh không?"



Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt cô có vẻ gì đó rất tội nghiệp, thật giống như một chú cún bị người ta bắt nạt đang tìm kiếm sự an ủi nơi chủ nhân của mình.



Lục Triều Dương ngẩn ra, nhưng sau đó anh cũng mau chóng gật đầu rồi dang rộng vòng tay hướng về phía cô.



Đường Ngọc Sở nhào vào vòng ôm của anh, hai tay cô xiết chặt eo anh, bờ má áp vào lồng ngực anh.



Mùi hương thuộc về anh bao phủ lấy cô, tiếng tim đập mạnh khỏe khoắn vang lên bên tai cô, từng điều nhỏ nhỏ một đều khiến người ta hết sức yên lòng.



Lục Triều Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay anh chầm chậm vuốt ve mái tóc cô: "Em thắng rồi đấy, sao lại uể oải như vậy chứ?"



Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Em không phải uể oải, chỉ là đang xót thương cho chính mình thôi."



Cô dường như đã nhận ra có điều gì sai sai, thế là cô ngẩng đầu lên nhìn anh, kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết em thắng chứ?"



Lục Triều Dương lại đẩy đầu cô trở lại trong lồng ngực mình: "Ở đất Bắc Ninh này không có chuyện gì giấu được anh cả."



Đầu óc Đường Ngọc Sở cũng rất nhanh nhạy, ngay sau đó cô cũng đã hiểu ra: "Lúc đó anh cũng có mặt?"



"Ừm."



Lục Triều Dương trả lời cô một cách bâng quơ, song trong lòng cô lại thấy rung động, cảm giác như có một luồng hơi ấm đang chảy tràn trong tim.



Chẳng trách!



Chẳng trách sao anh lại đứng đây đợi cô về nhà, chẳng trách sao anh cũng đang mặc đồ dự tiệc.



"Vậy người tên Triệu Phàm kia là anh tìm tới phải không?"



Cô cũng mau chóng nhìn ra điểm mấu chốt.



"Đây đã là cách nhẹ nhàng nhất có thể."



Lục Triều Dương không phủ nhận, giọng anh bỗng hơi đanh lại.



"Cảm ơn anh!" Đường Ngọc Sở cảm động nói.



Buổi tiệc này đối với cô chẳng khác gì tra tấn, Cố Ngọc Lam cố ý gây chuyện khiến ai ai cũng hiểu nhầm rồi chửi bới cô, lúc ấy cô chẳng cũng chỉ là cắn răng cố chịu mà thôi.



Nếu không có Triệu Phàm đứng ra làm chứng cho cô thì chắc chắn cô sẽ còn phải chịu nhiều sự khinh bỉ hơn nữa.



Lần này dù cô đã thắng, nhưng lại cảm thấy sức cùng lực cạn, cho đến khi được nhìn thấy Lục Triều Dương thì cô mới cảm thấy bớt phần mỏi mệt.



"Anh đã nói rồi, ở cạnh anh thì không kẻ nào có thể đụng tới em cả."



Anh đẩy cô ra khỏi lồng ngực mình, hai tay trìu mến vuốt ve khuôn mặt cô: "Hôm nay em đối đầu với Cố Ngọc Lam trước mặt mọi người, cái giá phải trả quá lớn, tổn hại kẻ địch tám phần thì em cũng phải gánh tổn thương mười phần, thế thì thiệt quá, lần sau cứ để anh giải quyết hết cho em."



"Anh sẽ làm gì?"



Đường Ngọc Sở mở to mắt nhìn anh, cô tò mò hỏi.



"Anh có thể khiến bọn họ mãi mãi không ngóc đầu lên nổi!"



Nói đến đây thì ánh mắt Lục Triều Dương đã bén ngót như dao, vẻ mặt anh vô cùng u ám, trông anh lúc này hệt như một vị Hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn.



Trông thấy dáng vẻ này của anh thì Đường Ngọc Sở cũng có thể hiểu rằng những gì anh nói không phải chỉ là lời nói đùa thôi.



Nhưng cuối cũng cô cũng chỉ lắc đầu rồi nói: "Tuy em cũng muốn vậy, nhưng tạm thời khoan hãy làm thế đã, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi, nếu tiêu diệt bọn họ ngay lập tức thì còn gì là cảm giác vui sướng của thắng lợi nữa, phải tra tấn bọn họ từ từ kia. Dù là Bùi Hằng Phúc hay Cố Ngọc Lam thì em phải đòi lại tất cả những thứ bọn họ đã nợ em, từ lớn đến nhỏ không bỏ qua kẻ nào!"



Giọng Đường Ngọc Sở chắc như đinh đóng cột, cả Lục Triều Dương cũng cảm nhận được sự kiên quyết đó của cô.



Anh cúi mắt nhìn cô, suy nghĩ một thoáng rồi miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cứ y theo lời bà xã vậy."



"Vậy sau này anh đừng nhúng tay nữa, em tự nghĩ cách trả thù họ." Đường Ngọc Sở lại ra thêm điều kiện.



Lúc này thì Lục Triều Dương không còn dễ tính như ban nãy: "Xem tình huống lúc đó nữa."



Nếu chuyện hôm nay tái diễn lần nữa thì chắc chắn anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



"Lần sau em sẽ để ý hơn, chuyện lần này coi như một bài học vậy."



Đường Ngọc Sở giơ ba ngón tay lên đảm bảo.



"Chuyện đó nói sau đi, nên về nhà thôi, mà so với việc đó thì điều anh quan tâm hơn là bà xã sẽ lấy gì làm quà cảm ơn anh đây?"



Lục Triều Dương cũng không nói thẳng là sẽ đồng ý với cô, sau đó anh kéo tay cô ngồi lên chiếc xe đậu ven đường, nói một câu có vẻ đầy ẩn ý.



Đường Ngọc Sở rõ ràng không hiểu lời anh nói có ý gì, cô ngồi ở ghế phụ lái ngây ngô hỏi lại: "Quà cảm ơn gì cơ?"



"Cảm ơn vì đã giúp em. Vừa nãy em chỉ nói cảm ơn thôi, lời ngoài miệng không có thành ý gì cả, anh thích hành động thực tiễn hơn."



Lục Triều Dương nghiêng mặt, trầm giọng, anh đặt ngón tay thon dài lên môi Đường Ngọc Sở, nhẹ nhàng mơn trớn, đáy mắt anh như có một ngọn lửa thiêu đốt, biểu lộ suy nghĩ của anh một cách hết sức rõ ràng.



Đã từng nếm qua hương vị của cô, anh giờ đã nghiện sự ngọt ngào ấy.



Quà cảm ơn chỉ là một cái cớ, thật ra anh chỉ muốn hôn cô mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom