-
Chương 48: Cằm của nàng bị đau
Mỗi ngày hắn đều sống trong sự giày vò, vậy mà nữ nhi của kẻ thù gϊếŧ cha lại ở đây vui vẻ uống rượu, làm sao hắn cho phép điều đó xảy ra được cơ chứ.
Ngày nào hắn còn sống, nàng đừng mong được yên ổn.
Cảm giác đau đớn truyện tới từ cằm khiến cho Vân Cẩm Nguyệt nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Nàng mở mắt ra, ngay lập tức khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Khiêm đập vào mắt, trong đó còn có cơn thịnh nộ cao ngút trời.
Nàng không biết bản thân đã làm gì chọc giận hắn, nàng chỉ uống rượu thôi mà, hắn gây sự với nàng là hắn quá đáng trước mà.
Nàng cả giận nói: “Chỗ này là chỗ của ta, ai quy định ta không được phép uống rượu ở đây? Vương phủ có quy định đó sao?”
“Đây là chỗ của ngươi? Ngươi đừng quên, đây là Vương phủ của bản vương, quy tắc ở đây là bản vương đặt ra, bản vương nói không thể chính là không thể.” Sở Minh Khiêm lạnh lùng nói.
Vân Cẩm Nguyệt cười nhạt, trong mắt tràn đây chế giễu: “Ngươi đang cố ý gây sự với ta, ngươi không ở bên phòng Nam Cung Nhu, chạy tới chỗ ta làm cái gì? Đừng nói với ta, ngươi tới đây nhìn lén ta, có hứng thú với ta đấy.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, bản vương thà có hứng thú với một con chó còn hơn là có hứng thú với ngươi.”
“Ồ, thật là không ngờ tới, Vương gia lại có sở thích kì quái đến vậy, lại có hứng thú với một con chó.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Ngươi! Miệng lưỡi ngươi cũng bén nhọn đấy, không trị được khỏi vết thương cho Mạch Trúc, bản vương sẽ cho ngươi biết tay.” Sở Minh Khiêm nói xong, hung hăng đẩy ngã Vân Cẩm Nguyệt ở trên mặt đất, không chút thương tiếc.
Bàn chân vừa chạm vào nền đất lạnh băng, Vân Cẩm Nguyệt lạnh đến mức cắn chặt răng, cơn say rượu qua đi, nàng mới biết lúc này lạnh như thế nào.
“Giày, giày, Phượng Nhi, mau cầm giày tới đây cho ta, ta lạnh quá.”
Lúc Vân Cẩm Nguyệt loay hoay đi giày vào, Sở Minh Khiêm đã sớm tức giận rời đi.
Nam nhân này giống như một thùng thuốc súng, suốt ngày gây sự với nàng nàng hận không thể cắn chết hắn.
…
Bên trong Vũ Nhu Các, Nam Cung Nhu nghe Đàm nhi bẩm báo xong, móng tay sắc nhọn hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
“Ngươi nói Vương phi không chỉ chữa thương cho Mạch Trúc mà còn được sắp xếp một phòng bếp nhỏ sao?” Nam Cung Nhu không thể tin được hỏi.
Đàm nhi gật đầu: “Đúng vậy, Vương phi cũng không biết đã làm gì mà đột nhiên hiểu biết y thuật, nàng ta là người đã giúp Mạch Trúc rút đầu mũi tên sắt ra, sau đó tình hình của Mạch Trúc đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Vương gia thấy thế thì đã cho gọi vài nha hoàn qua chỗ của Vương phi, còn sắp xếp cho nàng ta một căn bếp nhỏ. Nghe nói lúc Vương phi ăn cơm, Vương gia còn chạy tới nhìn lén.”
“Thật sao?” Nam Cung Nhu nghe xong mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt, trong mắt phát ra một tia ghen tỵ.
“Trương ma ma tận mắt chứng kiến thì chuyện này hoàn toàn chính xác. Nhưng mà, Trương ma ma cũng nói, Vương gia bảo nếu Vương phi trị được khỏi vết thương cho Mạch Trúc thì sẽ không phạt nàng ta tội gây náo loạn trong đêm động phòng của Vương gia và người nữa, còn nếu nàng ta trị không khỏi, Vương gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, thậm chí còn xử nặng hơn.”
“Vậy chàng ấy đi nhìn lén nàng ta làm cái gì?”
Chẳng lẽ, Vương gia cảm thấy Vương phi đẹp nên có hứng thú với nàng ta?
Đàm nhi khinh thường giễu cợt: “Đấy chẳng qua là mấy lời thổi phồng của bọn nha hoàn ở Phi Nguyệt Các thôi, họ nói Vương gia chạy tới lén nhìn Vương phi nương nương, khác gì đang tự dát vàng lên mặt mình không. Vương gia chán ghét Vương phi như vậy, sao mà có thể chạy tới nhìn lén nàng ta, với lại nhìn nàng ta còn không đẹp bằng người, nô tì đoán Vương gia đi gặp Vương phi, chắc chắn là để trách mắng nàng ta, bởi vì lúc đó Vương phi uống rượu, say khướt ở trong sân, nói rất to, chắc là đã kinh động đến Vương gia nên Vương gia mới tới đó để cảnh cáo.”
Nam Cung Nhu sửng sốt.
Dựa theo bố cục của Vương phủ, chỗ của Vương gia và Vương phi cách nhau đúng một bức tường.
Mà Vũ Nhu Các của nàng ta, lại cách Tinh Thần Các của Vương gia rất xa.
Ngày nào hắn còn sống, nàng đừng mong được yên ổn.
Cảm giác đau đớn truyện tới từ cằm khiến cho Vân Cẩm Nguyệt nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Nàng mở mắt ra, ngay lập tức khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Khiêm đập vào mắt, trong đó còn có cơn thịnh nộ cao ngút trời.
Nàng không biết bản thân đã làm gì chọc giận hắn, nàng chỉ uống rượu thôi mà, hắn gây sự với nàng là hắn quá đáng trước mà.
Nàng cả giận nói: “Chỗ này là chỗ của ta, ai quy định ta không được phép uống rượu ở đây? Vương phủ có quy định đó sao?”
“Đây là chỗ của ngươi? Ngươi đừng quên, đây là Vương phủ của bản vương, quy tắc ở đây là bản vương đặt ra, bản vương nói không thể chính là không thể.” Sở Minh Khiêm lạnh lùng nói.
Vân Cẩm Nguyệt cười nhạt, trong mắt tràn đây chế giễu: “Ngươi đang cố ý gây sự với ta, ngươi không ở bên phòng Nam Cung Nhu, chạy tới chỗ ta làm cái gì? Đừng nói với ta, ngươi tới đây nhìn lén ta, có hứng thú với ta đấy.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, bản vương thà có hứng thú với một con chó còn hơn là có hứng thú với ngươi.”
“Ồ, thật là không ngờ tới, Vương gia lại có sở thích kì quái đến vậy, lại có hứng thú với một con chó.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Ngươi! Miệng lưỡi ngươi cũng bén nhọn đấy, không trị được khỏi vết thương cho Mạch Trúc, bản vương sẽ cho ngươi biết tay.” Sở Minh Khiêm nói xong, hung hăng đẩy ngã Vân Cẩm Nguyệt ở trên mặt đất, không chút thương tiếc.
Bàn chân vừa chạm vào nền đất lạnh băng, Vân Cẩm Nguyệt lạnh đến mức cắn chặt răng, cơn say rượu qua đi, nàng mới biết lúc này lạnh như thế nào.
“Giày, giày, Phượng Nhi, mau cầm giày tới đây cho ta, ta lạnh quá.”
Lúc Vân Cẩm Nguyệt loay hoay đi giày vào, Sở Minh Khiêm đã sớm tức giận rời đi.
Nam nhân này giống như một thùng thuốc súng, suốt ngày gây sự với nàng nàng hận không thể cắn chết hắn.
…
Bên trong Vũ Nhu Các, Nam Cung Nhu nghe Đàm nhi bẩm báo xong, móng tay sắc nhọn hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
“Ngươi nói Vương phi không chỉ chữa thương cho Mạch Trúc mà còn được sắp xếp một phòng bếp nhỏ sao?” Nam Cung Nhu không thể tin được hỏi.
Đàm nhi gật đầu: “Đúng vậy, Vương phi cũng không biết đã làm gì mà đột nhiên hiểu biết y thuật, nàng ta là người đã giúp Mạch Trúc rút đầu mũi tên sắt ra, sau đó tình hình của Mạch Trúc đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Vương gia thấy thế thì đã cho gọi vài nha hoàn qua chỗ của Vương phi, còn sắp xếp cho nàng ta một căn bếp nhỏ. Nghe nói lúc Vương phi ăn cơm, Vương gia còn chạy tới nhìn lén.”
“Thật sao?” Nam Cung Nhu nghe xong mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt, trong mắt phát ra một tia ghen tỵ.
“Trương ma ma tận mắt chứng kiến thì chuyện này hoàn toàn chính xác. Nhưng mà, Trương ma ma cũng nói, Vương gia bảo nếu Vương phi trị được khỏi vết thương cho Mạch Trúc thì sẽ không phạt nàng ta tội gây náo loạn trong đêm động phòng của Vương gia và người nữa, còn nếu nàng ta trị không khỏi, Vương gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, thậm chí còn xử nặng hơn.”
“Vậy chàng ấy đi nhìn lén nàng ta làm cái gì?”
Chẳng lẽ, Vương gia cảm thấy Vương phi đẹp nên có hứng thú với nàng ta?
Đàm nhi khinh thường giễu cợt: “Đấy chẳng qua là mấy lời thổi phồng của bọn nha hoàn ở Phi Nguyệt Các thôi, họ nói Vương gia chạy tới lén nhìn Vương phi nương nương, khác gì đang tự dát vàng lên mặt mình không. Vương gia chán ghét Vương phi như vậy, sao mà có thể chạy tới nhìn lén nàng ta, với lại nhìn nàng ta còn không đẹp bằng người, nô tì đoán Vương gia đi gặp Vương phi, chắc chắn là để trách mắng nàng ta, bởi vì lúc đó Vương phi uống rượu, say khướt ở trong sân, nói rất to, chắc là đã kinh động đến Vương gia nên Vương gia mới tới đó để cảnh cáo.”
Nam Cung Nhu sửng sốt.
Dựa theo bố cục của Vương phủ, chỗ của Vương gia và Vương phi cách nhau đúng một bức tường.
Mà Vũ Nhu Các của nàng ta, lại cách Tinh Thần Các của Vương gia rất xa.