• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sủng Phi Đường (3 Viewers)

  • chap-57

Chương 57




Lâm Tam Tư vì là phận nữ quyến, lại đang mang bầu nên không tiện ra gặp Lưu Sinh, đành bảo Bách Hợp dắt ra trước cửa sổ, chọn một nơi nào mà có thể nhìn rõ bên dưới, nhưng người bên dưới lại không thể nhìn thấy nàng.



Lưu Sinh trước đây chưa từng gặp Hoắc Dực nên không biết thân phận của Hoắc Dực, nhưng khí chất cao quý của Hoắc Dực khiến cho hắn không khỏi kinh sợ, suýt nữa là quỳ rập xuống.Người bên trong viện sau khi nhìn thấy Hoắc Dực cũng lập tức đứng nghiêm chỉnh lại, cho nên hắn đoán chắc Hoắc Dực không phải là người bình thường.



Tầm mắt của Lưu Sinh không lưu lại quá lâu trên người Hoắc Dực, Tống Cảnh Ngưỡng lên tiếng: “Lưu công tử cầm trong tay lệnh bài xuất nhập của Ninh vương phủ, nói vậy chắc hẳn có đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở đó?”



Lưu Sinh vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì hắn đã không ôm may mắn giơ lệnh bài ra rồi. “Tiểu sinh chẳng qua chỉ là một nô tài ở Ninh vương phủ, không đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì cả.”



Tống Cảnh Ngưỡng nghe vậy chỉ cười nhạt, đi theo bên cạnh Hoắc Dực đã lâu, nên nụ cười lạnh của hắn cũng có mấy phần giống Hoắc Dực. “Lời này của Lưu công tử thật kỳ lạ, nếu ngươi không đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì, vậy tại sao lại có lệnh bài? Ai mà không biết trong mấy vương phủ ở kinh thành, chỉ có những người được vương gia tín nhiệm nhất mới được giao cho lệnh bài?” Ngừng lại một chút, hắn to giọng nói tiếp: “Không lẽ là ngươi ăn trộm?”



“Xằng bậy.” Lưu Sinh tức giận nói: “Tiểu sinh mặc dù bất tài, nhưng cũng là người đọc sách thánh hiền mà khôn lớn, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện trộm cắp!”



Nhìn dáng vẻ tức giận của Lưu Sinh, Tống Cảnh Ngưỡng nở nụ cười xảo quyệt. “Tại hạ xin bái phục tính cách của Lưu công tử, tuy nhiên công tử nhà ta và Ninh vương gia có chút giao tình, nếu kể chuyện hôm nay gặp Lưu công tử cho Ninh vương gia, có khi Ninh vương gia lại niệm tình giúp Lưu công tử đi tìm mẫu thân đấy!”



Lưu Sinh nghe vậy thì nhũn cả chân, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này: “Xin đa tạ ý tốt, nhưng đây là chuyện riêng của nhà tiểu sinh, không cần phiền đến Ninh vương gia! Tiểu sinh còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ.”



Hoắc Dực thờ ơ nhìn Lưu Sinh, thanh âm không có chút hơi ấm: “Có người phải chịu tội oan vì ngươi, mà ngươi còn ở đây thong dong như vậy được sao?”



Lưu Sinh trong lòng căng thẳng, một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo chảy đầy mồ hôi. “Tiểu sinh không hề quen biết công tử, tại sao công tử lại nói ra những lời ấy?”



Đôi mắt của Hoắc Dực hơi híp lại, Tống Cảnh Ngưỡng đứng bên cạnh lập tức đáp lời hộ: “Ngươi không nhận ra chúng ta, nhưng chúng ta lại biết ngươi.” Tống Cảnh Ngưỡng đi tới trước mặt Lưu Sinh, trước buổi trưa hắn đã nhận được mật lệnh của Hoắc Dực, sai hắn đi điều tra chuyện của Ninh vương phi.Vốn hắn cảm thấy chuyện này hơi khó khăn, nhưng không ngờ hắn mới chỉ ngồi trên bờ tường Ninh vương phủ khoảng hai ba canh giờ là đã biết hết mọi chuyện.Nghĩ cũng thấy Ninh vương này thật đáng thương, cả Ninh vương phủ đều biết sự thật, chỉ duy nhất hắn ta là không hay biết gì.



“Lưu Sinh, toàn bộ vùng Chiết Tây đều biết rõ, năm nay ngươi hai mươi mốt tuổi, năm ngoái vào kinh thành đi thi, muốn vào nhờ vả Ninh vương.Tuy nhiên sau đó lại gặp được ái thiếp của Ninh vương là Phẩm phu nhân, hai người vừa gặp đã yêu, bên nhau ân ái, thường xuyên hẹn gặp nhau ở Ninh vương phủ, có đúng hay không?” Tống Cảnh Ngưỡng nghiêng đầu nhìn Lưu Sinh, thầm nghĩ hắn còn lớn hơn Lưu Sinh mấy tuổi, thế mà đến bây giờ vẫn chưa gặp được một nữ tử nào có thể khiến cho hắn yêu đến quên mình!



Đột nhiên một gương mặt xinh đẹp lóe lên trong đầu hắn, làm Tống Cảnh Ngưỡng không khỏi run lên một chút.



Lưu Sinh mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Tiểu sinh đúng là gặp được nữ nhân mình yêu mến ở Ninh vương phủ, nhưng đó không phải là Phẩm phu nhân mà ngươi nói, mà là Hứa tiểu thư, thiên kim tiểu thư của tuần phủ đại nhân Chiết Tây.Tiểu sinh từ trước đã có duyên gặp mặt nàng một lần, đối với nàng nảy sinh lòng ái mộ, lần này nguyên nhân vào kinh cũng là vì nàng, lại không ngờ có thể gặp được nàng ở Ninh vương phủ.Sau đó mới biết thì ra tâm ý của Hứa tiểu thư cũng giống ta, hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt rồi làm ra chuyện kia thì có gì mà không được?”



“Lưu công tử ơi là Lưu công tử, thế nhân đều nói người đọc sách nhiều quá thì sẽ trở nên ngu ngốc, ban đầu ta còn không tin, bây giờ mới thấy đúng là thế thật.” Tống Cảnh Ngưỡng đi một vòng quanh người Lưu Sinh, nhìn hắn từ trên xuống dưới, thầm nghĩ tên này đúng là quá ngu ngốc, lại đi tin lời của Phẩm phu nhân! Liền nói: “Sau khi ngươi rời khỏi Chiết Tây, không biết là Hứa tiểu thư đã được gả vào Ninh vương phủ làm thiếp rồi sao?”



Lưu Sinh giật mình kinh sợ nói: “Gả vào Ninh vương phủ làm thiếp? Làm sao có thể? Đó là biểu tỷ của nàng mà…” Ngoài miệng dù nói vậy, nhưng trong lòng Lưu Sinh không hiểu sao lại khẽ run, hắn một lòng ái mộ Hứa tiểu thư, nên chẳng bao giờ hoài nghi lời nàng ta nói, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì hình như đúng là có chỗ không đúng…



“Sao lại không thể?” Tống Cảnh Ngưỡng hếch cằm lên, vô cùng đồng cảm nói: “Người ta bây giờ là ái thiếp của Ninh vương rồi, bằng không ngươi cho rằng Ninh vương phủ là nơi mà ngươi có thể ra vào dễ dàng như thế được sao? Ngươi cho rằng hạ nhân của Ninh vương phủ sẽ đối xử một cách cung kính như vậy với biểu muội của một tiểu thiếp ư?”



Lưu Sinh vô cùng hoảng sợ, nhưng hắn vẫn không thể tin được, lúc Hứa tiểu thư ngả vào lòng hắn, những lời mà nàng nói sao có thể giả được? “Không, đây không phải sự thật! Các ngươi nhất định là đang gạt ta đúng không?”



Tống Cảnh Ngưỡng làm ra bộ mặt có mà ăn no rỗi việc mới đi lừa ngươi, bực tức nói: “Gạt ngươi? Chuyện Ninh vương phủ nạp thiếp cũng không phải chuyện bí mật, ở kinh thành này ngươi cứ tùy tiện kéo một người mà hỏi thử xem là biết ngay, cả ngươi và Ninh vương đều thật đáng thương, lại bị một nữ nhân lừa gạt như vậy.”



Lưu Sinh mặt trắng bệch, hai chân run rẩy quỳ rạp xuống đất. “Nàng sẽ không gạt ta đâu, nàng đã nói là muốn cùng ta trở về Chiết Tây mà…” Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lưu Sinh ngẩng lên nói: “Các ngươi nói gì ta cũng không tin đâu, nếu nàng đúng là ái thiếp của Ninh vương như lời các ngươi nói, vậy vì sao đến bây giờ nàng vẫn còn giữ tấm thân trong trắng? Ninh vương là người ham mê nữ sắc, sao có thể không động lòng với một nữ tử xinh đẹp như vậy? Huống hồ còn là tiểu thiếp mà hắn lấy về?”



Tống Cảnh Ngưỡng: “…”



Tống Cảnh Ngưỡng quay ra nhìn Hoắc Dực, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, lúc hắn đi điều tra cũng không thể tìm hiểu xem Phẩm phu nhân có còn trinh tiết hay không, với lại ai mà nghĩ đến chuyện này cơ chứ, từ khi Phẩm phu nhân vào Ninh vương phủ, không phải hàng đêm Ninh vương đều chỉ sủng ái một mình nàng ta hay sao?!



Hoắc Dực hiển nhiên cũng không ngờ tới chuyện này, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nói: “Ninh vương không phải là người biết kìm chế, nếu như ngươi vẫn còn giữ lý trí, ta tin rằng ngươi tự có cách để nhận ra được.”



Lưu Sinh nghe xong càng thêm mơ hồ hơn, hắn không tin là Hứa tiểu thư lừa gạt hắn, nhưng lời mà mấy người này nói thì cũng có vẻ không phải là bịa đặt, bởi vì nếu muốn biết chân tướng sự thật thì rất đơn giản, chỉ cần tìm đại một người để hỏi là xong.



Lưu Sinh vừa nghĩ vừa hồi tưởng lại về khoảng thời gian này, hắn nhớ có một lần, khi hắn ở trong sảnh đường chờ Hứa tiểu thư đến, quả thật có nghe một nha hoàn gọi nàng là Phẩm phu nhân.Hắn cũng đã hỏi qua nàng, nhưng nàng nói với hắn là do nàng và biểu tỷ lớn lên nhìn giống nhau nên bọn nha hoàn nhận lầm người, lúc ấy hắn đã tin là thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, cứ coi như là hai người giống nhau đi, tuy vậy một người thì vào vương phủ làm thiếp, một người lại là tiểu thư chưa thành thân, cách ăn mặc chắc chắn không giống nhau, sao bọn nha hoàn có thể nhận lầm được?



Còn một lần khác, khi hắn và Hứa tiểu thư đang say sưa ân ái, Hứa tiểu thư vòng tay ôm lấy hắn, miệng còn khẽ ngâm nga: “Vương gia…Cuối cùng thần thiếp cũng thuộc về người rồi…”



Lưu Sinh càng nghĩ càng giận, lập tức đứng lên muốn đi tìm Hứa tiểu thư để hỏi cho ra lẽ.



“Đứng lại.”



Âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía sau, khiến cho người ta cảm thấy run sợ.



Lưu Sinh xoay người, đôi mắt đã hàm chứa nước mắt, hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có ai coi hắn như tên ngốc mà lừa gạt như vậy cả!



“Ta không quan tâm mục đích các ngươi nói cho ta biết chuyện này là để làm gì, ta chỉ muốn lập tức đi tìm nàng để hỏi cho rõ ràng.”



“Chuyện của Hứa tiểu thư giải quyết như thế nào là do ta quyết định.” Hoắc Dực nhếch môi, hỏi: “Vậy còn Ninh vương phi, ngươi định làm thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom