• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu (6 Viewers)

  • Chương 878

70878.



Sao anh có thể không muốn biết chứ, nhưng biết chỉ khiến anh đau lòng thêm thôi!





Bây giờ anh chỉ muốn cô ở bên cạnh bồi anh.





“Chắc em ngủ đủ rồi nhỉ?” Anh nằm một bên, một mực ôm lấy cô trong lòng: “Cố Linh, em thật lợi hại!”





“Vẫn thua anh!” Cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh nặng quá, đè em đau muốn chết, có thể đi xuống được chưa?”





“Đi xuống?” Anh nhìn cô, không tin được người mà anh ngày đêm mong nhớ cuối cùng đã xuất hiện trước mặt anh.





Trong lòng của anh rất phức tạp, cô ấy vẫn còn sống!





Cô còn sống là đủ rồi, còn muốn cầu cái gì, hơn nữa còn ở bên cạnh anh.





“Không xuống không xuống, đi ngủ đi ngủ, mà giờ em hơi đói, muốn ăn chút gì đó, anh ăn trưa chưa?” Cô đã quan tâm anh hơn trước.





Anh dời tầm mắt nhìn xuống bụng cô: “Đi thôi, em muốn ăn gì?”





Sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy?





Có thể là cô lo mình sẽ bị cảm động, nên liền đứng dậy rời đi.





Hai người rất nhanh đi tới phòng ăn, nhân viên phục vụ bày biện bữa ăn thịnh soạn một cách nhanh chóng.





Cô nhìn Mẫn Lệ đang rót rượu, cồn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng tinh trùng, gần đây chắc anh uống rất nhiều rượu nên tỷ lệ thành công không cao chút nào!





Anh vừa định uống rượu đã bị cô cướp mất ly rượu, đổ hết rượu vào thùng rác.





“Em làm gì vậy?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu cô muốn làm gì.





“Không được uống rượu, không tốt cho sức khỏe!” Cô nhất định trước kỳ rụng trứng tháng sau phải khiến anh kiêng rượu, cai thuốc, nâng cao chất lượng tinh trùng.





“Lấy cho tôi cái ly khác!” Anh không quan tâm cô nữa, trong lòng vừa cảm động vì sự quan tâm của cô, nhưng buồn càng nhiều hơn.





“Không được! Không được đưa cho anh ấy!” Cố Linh trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ đứng kế bên: “Chuyện này nhất định phải nghe tôi, không được đưa cho anh ấy!”





“Em là ai mà phải nghe em?” Anh cười chế giễu, bây giờ cô không chỉ muốn quản anh, còn muốn quản người hầu của anh.





“Em là bà xã anh! Là Mẫn phu nhân, đương nhiên phải nghe em!” Cô buông tay ra khỏi ly rượu, miệng cười hiền từ: “Những thứ này thật phiền phức, đều đem đi bỏ hết cho tôi!”





“Có phải em hơi quá phận rồi không? Lúc trước rời đi sao không nghĩ đến cảm nhận của anh, bây giờ anh muốn chút rượu em cũng muốn quản?”





“Phải! Trước đây là em có lỗi với anh, nên bây giờ em trở về rồi, em sẽ làm tốt trách nhiệm của một người vợ hiền, trước tiên là quan tâm sức khỏe của anh, nên tuyệt đối không thể để anh uống rượu.” Cô đưa đôi đũa cho anh: “Ăn cơm đi! Đừng uống rượu nữa, anh có bụng bia rồi đó!”





“Nói bậy!” Anh theo bản năng nhìn xuống bụng: “Đây là cơ bụng, đâu ra bụng bia.”





“Nếu anh cứ tiếp tục uống, chắc chắn sẽ có, đến lúc đó đừng trách sao em chê anh. Em chỉ thích nam nhân thân hình đẹp thôi, như anh của trước đây vậy, vì vậy......đừng uống nữa, được không?”





“Đêm nay không uống.” Đêm nay anh không muốn cãi nhau với cô.





“Vậy tốt, tạm thời vậy đi!”





Trong một tháng trời, cô luôn bồi bên cạnh anh, chăm sóc anh, quản anh!





Mẫn Lệ bao năm nay đã quen uống rượu, hút thuốc, giờ cảm thấy có chút buồn bực.





Đêm nay không uống rượu, nhưng bù lại được ngồi ăn cơm chung với cô, anh khẽ quay sang nhìn cô, tâm tình cũng thoải mái đi nhiều.





Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, cả đời anh không uống rượu cũng được.





Thì ra chấp niệm của anh đối với cô đã sâu đến vậy!





Sau khi ăn cơm tối, Cố Linh không muốn đi ngủ sớm như vậy, vẫn như trước ngồi trên salon xem TV.





Mẫn Lệ sau khi tắm ra thì đi tới ngồi bên cạnh cô, khí túc cùng mùi thơm cơ thể của cô nhàn nhạt thoảng qua, anh lại muốn gần cô thêm một chút.





------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------





Chậm rãi, anh đưa tay về phía cô, vòng tay qua ôm chiếc eo thon của cô, mặt tiến sát mặt cô, một tay choàng lên vai, anh hít một hơi thật sau.





Khí tức của cô vẫn mê người như vậy.





Thân thể cô trở nên căng thẳng, khí tức của nam nhân truyền đến với khoảng cách gần như vậy, cô nhớ lại hai người đã không gần nhau hơn 10 ngày.





Cô chỉ dám nhìn chằm chằm vào TV.





Tay anh bắt đầu luồng vào quần áo của cô, anh hôn lên cổ cô rồi đẩy cô ngã xuống.





Toàn thân cô ngã nằm xuống ghế salon mềm mại, ánh mắt đắm đuối nhìn anh, cô khẽ cắn nhẹ đôi môi quyến rũ của mình.





Hai người hôn nhau rất mãnh liệt, dù đã lâu không gặp nhưng chuyện này hai người vẫn rất hợp nhau, anh dễ dàng khơi dậy những điểm mẫn cảm trên người cô.





Bỗng nhiên, thân thể trầm xuống, cô nhắm mắt, hai tay bám lấy lưng anh, khẽ rên lên từng tiếng.





Mềm mại ghế sô pha bắt đầu chập trùng lên xuống, càng ngày càng kích động.





“Bà xã......”





Âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng truyền vào tai cô, Dương Y Y nói đúng, âm thanh của anh luôn trầm ấm như vậy, chứ không cao như cô nhớ.





Nhưng cô cảm thấy như vậy càng mang đậm tính đàn ông, cô càng thích!





Lúc đang động tình mãnh liệt như vậy vẫn kêu cô là bà xã, vậy có phải anh vẫn chấp nhận cô là Mẫn phu nhân không?





Ở trên ghế salon vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh lại tiếp tục ẳm cô đi về phía chiếc giường lớn bắt đầu lại chiến trường lên xuống trập trùng khi nãy.





Hôm sau, Cố Linh thức dậy trên giường lớn, theo bản năng lấy tay sờ bên cạnh, không thấy Mẫn Lệ đâu cả.





Ngược lại cảm giác trong phòng có mùi thuốc lá nhàn nhạt.





Cô mở to hai mắt, quay sang nhìn Mẫn Lệ đang không ngừng hút thuốc.





Ánh mắt hướng xuống dưới, đã không ít tàn thuốc, anh đã hút bao nhiêu điếu vậy?





Cả đêm không ngủ?





Cô cả đầu đau nhức rời giường, đi đến lấy khăn tắm của anh quấn quanh người, đi về phía anh





Một Mẫn Lệ cô đơn như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.





Là bởi vì cô sao?





Nghĩ đến khả năng này, tim cô lại quặn đau từng hồi, cô đi về phía anh, giựt lấy điếu thuốc đang hút dở trên tay anh, “Thuốc cũng không được hút!”





Mẫn Lệ nghe giọng cô, ngước đầu lên nhìn cô đang cầm điếu thuốc của anh bỏ vào gạt tàn, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, để lộ xương quai xanh, trên người toàn vết hôn của cuộc chiến máu lửa đêm qua.





Vết tích thuộc về anh!





Anh chậm rãi giang hai tay ra, ôm cô vào lòng: “Anh đã suy nghĩ cả đêm, em nợ anh nhiều như vậy, anh cũng nợ em không ít, vậy chúng ta cứ tra tấn nhau cả đời đi nhé!”





“Anh không nợ gì em cả!” Anh như vậy cũng là do cô mà ra.





“Có, anh nợ em một buổi lễ đám cưới.” Bọn họ kết hôn đã 4 năm, cũng chỉ có với nhau tờ giấy hôn thú trong giờ phút nông nỗi đó.





------ App: inovel – Nhóm dịch: Boss ------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom