• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sức nóng của một ác ma (5 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 21

Thượng Mộng Nhàn cũng nở nụ cười, cô ta buổi chiều tan học không có về nhà trước, mà đứng đợi Bùi Xuyên tan học ở trêи con đường kia.
Vòng qua vườn trường là đến chỗ khóm hoa thạch lựu nở rực rỡ, Bùi Xuyên theo bản năng nhìn qua tảng đá Bối Dao thường xuyên ngồi kia.
Chung quanh là tiểu hoa nhi mùa hè nở khắp nơi, anh nhìn đến một bóng dáng sau bụi hoa.
Bùi Xuyên bước chân chậm lại, anh từ nơi đó đi qua đi, chờ cô gái theo kịp.
“Cậu chính là Bùi Xuyên?” Ngữ khí nhẹ nhàng nghịch ngợm từ bên cạnh người truyền đến.
Mày nhỏ của anh khó phát hiện mà nhăn lại, mới phát hiện người nọ là thiếu nữ không quen biết.
Thượng Mộng Nhàn theo đi lên, ánh mắt mịt mờ mà đảo qua cẳng chân Bùi Xuyên, che dấu thần sắc ở trong mắt.
“Tôi là Thượng Mộng Nhàn, là lớp số 1 sơ nhị, nghe nói bên kia nhà mọi người ở mới xây một cái công viên nhỏ phải không? Cậu có thể mang tôi đi nhìn xem không?”
“Không thể.”
Ý cười trêи mặt Thượng Mộng Nhàn cứng đờ một giây, trong mắt khinh thường, nhưng là nghĩ đến nếu người đối với Phương Mẫn Quân khịt mũi coi thường, về sau sẽ giống như chó Nhật lấy lòng mình, cô ta liền nhịn xuống không kiên nhẫn trong lòng.
“Không sao, tôi tự mình đi cũng không sao.” Cô ta cố ý vô tình đi ở phía trước anh. Mùa hè nên cô ta mặc một cái váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài mỹ lệ.
Thượng Mộng Nhàn áo trêи là áo ngắn tay màu hoa hồng diễm lệ, lộ ra nửa bên bả vai, cô ta có loại phong tình mà nữ sinh tuổi này đều không có. Thượng Mộng Nhàn chắc chắn anh sẽ bị mình hấp dẫn, bước chân ưu nhã lại không chút để ý.
Trêи mặt Bùi Xuyên không có biểu tình, xuất hiện một tia trào phúng cực ít.
~~~
Bối Dao tan học đi một chuyến đến quầy bán quà vặt trước trường học, cô làm vòng bình an hạt châu màu đỏ thật xinh đẹp, nhưng là cứ đưa như vậy tựa hồ không tốt lắm, cô nghĩ tới nghĩ lui lại bỏ ra ba đồng tiền mua một cái túi đựng, đem vòng bình an kết cẩn thận mà thả vào.
Bối Dao nhanh chóng chạy theo nhưng chạy đến chỗ khóm hoa thạch lựu, đã không thấy bóng dáng của Bùi Xuyên đâu.
“Vẫn là không đợi mình.” Cô khe khẽ thở dài, trêи lưng là cặp sách nhỏ của mình, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, bước chân nhanh hơn trêи con đường đi về nhà. Trêи con đường từ sơ trung về đến nhà này, gần đây có xây công viên mới. Nghe nói còn mất hai năm mới có thể làm xong, điều này làm những đứa trẻ ở tiểu khu tức giận, có một loại tiếc nuối kêu “Trường học luôn chờ chúng ta tốt nghiệp liền sửa chữa lại”, công viên cũng như thế.
Chờ công viên sửa được rồi, các thiếu niên thiếu nữ liền đi học cao trung rồi.
Trêи đường hoa dại nở rực rỡ, dưới ánh nắng ngày hè, Bối Dao dùng tay nhỏ quạt gió. Cô bước chân vội vàng, không bao lâu, ngước mắt liền thấy bóng dáng Bùi Xuyên.
Sống lưng anh thẳng tắp, bước đi bởi vì không nhanh, thoạt nhìn nhiều thêm một phần thong dong.
Thiếu niên thanh tuyển, bên người anh lại theo một thiếu nữ. Bối Dao ngẩn người, ôm quà tặng ngừng lại. Cây kẽo kẹt kẽo kẹt mà kêu, Bối Dao lau tầng mồ hôi mỏng trêи trán, ngồi ở trêи tảng đá dưới tàng cây bách.
Cô nhìn bọn họ đi xa.
Vòng bình an bị cô ôm ở trong ngực, Bối Dao lần đầu tiên hoài nghi chữ viết ở trong quyển vở nhỏ kia là thật hay không.
Bùi Xuyên này lạnh như băng sương, sẽ giống như ở trong bút ký, đem ai đó trở thành tâm can mà yêu quý sao? Tâm trí hiện giờ của cô là mười hai tuổi, tuy rằng có mấy năm ký ức, nhưng lại chưa đến tuổi rung động, Bùi Xuyên lại có bạn bè mới, thoạt nhìn vẫn là nữ sinh thật xinh đẹp, cô thật lòng mà vui vẻ cho anh.
Bối Dao nghỉ đủ rồi, mới theo con đường này chậm rãi đi trở về.
Bùi Xuyên cũng không biết Bối Dao ở đằng sau, anh cho rằng cô đã về nhà trước rồi.
Thượng Mộng Nhàn ở bên cạnh đang nói chuyện: “Có phải cô Trương lớp cậu nói chuyện có hay không mang theo khẩu âm? Âm cuối sẽ cao lên?”
Bùi Xuyên mắt nhìn tiểu khu xưa cũ cách đó không xa, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Ngón tay anh lơ đãng khảy khóa bên cạnh cửa sắt, cửa sắt kia dễ như trở bàn tay liền mở ra, cửa sắt đinh linh linh rung động.
Một đường không thấy anh mở miệng, đột nhiên nghe anh đáp lại, Thượng Mộng Nhàn kinh hỉ cực kỳ, thế cho nên không phát hiện động tác của Bùi Xuyên. Cô ta đắc ý mà nghĩ, này không phải để ý mình sao, giả vờ thanh cao cái gì? Phỏng chừng này một đường đi này đều trộm nhìn mình. Thượng Mộng Nhàn cười, vừa định nói chuyện, đột nhiên từ tiểu khu lao ra một con chó hung mãnh sủa như điên.
Con chó này đấu đá lung tung, đảo mắt đã chạy đến bên cửa sắt.
Nếu là cửa đóng lại còn tốt, đáng tiếc cửa bị Bùi Xuyên “Vô ý thức” mở ra, con chó kia lao tới, ngửa thẳng đầu mà sủa.
Thượng Mộng Nhàn sợ tới mức thét chói tai: “Tránh ra, con chó chết tiệt, cút xa một chút.”
Một mặt cô ta kêu, một mặt hướng đến phía sau Bùi Xuyên để trốn. Muốn đẩy anh đi đối phó cái con chó kia.
Trong mắt Bùi Xuyên hiện lên một tia lạnh lẽo, vừa muốn dịch thân mình, liền thấy Bối Dao ở nơi xa đang ôm túi quà.
Thân thể anh đột nhiên cứng lại.
Con đường này là con đường mà anh cùng Bối Dao về nhà, Bối Dao vẫn luôn có chút sợ hãi con chó gặp người liền sủa như điên này của nhà bà Chu. Bà Chu yêu mến Bối Dao, vì thế còn làm riêng cửa sắt.
Lão nhân gia cố ý dặn dò Bối Dao cùng những đứa nhỏ trong tiểu khu bọn họ không được mở khóa cửa sắt, chó nhà bà hung dữ, cắn người không tốt.
Chính là Bùi Xuyên vừa rồi đem nó mở ra.
Anh không biết Bối Dao có nhìn thấy hay không, lại từ lòng bàn chân dâng lên một tia lạnh lẽo. Bùi Xuyên che dấu chính mình ti tiện, nhưng là anh không thể không thừa nhận, bắt đầu từ rất nhỏ, anh sớm đã không có loại phẩm chất thiện lương này.
Cha anh thiện lương cùng chính nghĩa mà cái giá phải trả lại chính là đôi chân của anh.
Con chó kia sủa hai tiếng liền nhào tới, Thượng Mộng Nhàn hoảng loạn thét lên chói tai. Tháng năm đầu hạ, người anh lại như là bị đông cứng ở tại chỗ, không sức lực đi trốn. Bối Dao chạy tới chỗ bọn họ.
Cô đang cầm túi quà trêи tay cũng không quản, nhặt đất đá trêи mặt đất ném con chó kia: “Tránh ra, không được cắn người.”
Tay cô phát run, đánh trúng con chó kia, nó “Ngao” một tiếng, xoay người hướng về phía cô sủa như điên.
Bối Dao nhặt một hòn đá, cũng mặc kệ có chính xác hay không, liều mạng hướng trêи người con chó mà ném.
Cô đứng ở phía trước anh, run rẩy hướng đến con chó kia mà rống: “Còn không đi đánh ngươi!”
Con chó kia cuối cùng kẹp chặt cái đuôi chạy vào cửa sắt.
Bối Dao không cao bằng Bùi Xuyên, cô phải nhón chân lên mới đem cửa sắt đóng lại được.
“Bùi Xuyên.” Thanh âm thiếu nữ nôn nóng, “Nó có cắn cậu không? Có chỗ nào đau hay không?”
Đôi mắt đen của Bùi Xuyên chăm chú nhìn cô. Hồi lâu anh thấp giọng nói: “Không có.”
Bối Dao nhíu mày nhìn cô gái phía sau anh so với mình lớn hơn, cô thoạt nhìn có chút quen mắt, là sơ nhị Thượng Mộng Nhàn sao? Bối Dao có chút tức giận, cô đi tới liền nhìn thấy một màn Thượng Mộng Nhàn đem Bùi Xuyên đẩy ra kia, cô tuy rằng cho rằng tâm lý Thượng Mộng Nhàn là sợ hãi, nhưng là cô ta làm như vậy Bối Dao không thể tha thứ.
Thượng Mộng Nhàn cũng muốn hỏng mất, cô ta vốn dĩ chính là tính toán dụ dỗ tên tàn phế này một chút rồi đá hắn đi, nhưng ai ngờ được đến trêи đường lao ra một con chó chứ? Nghĩ đến hình ảnh mình vừa nãy thét chói tai, Thượng Mộng Nhàn quả thực muốn đâm tường.
Cô ta chạy nhanh mà nói: “Hôm nay tôi về nhà trước.”
Bối Dao cùng Bùi Xuyên cùng nhau đi về nhà. Cô không cao hứng, mắt hạnh cũng không nhìn anh, Bùi Xuyên rũ mắt, nhìn trong tay cô xách theo đồ vật, hỏi cô, “Cậu đang cầm cái gì?”
“Cái này nha, quà sinh nhật cho cậu, Bùi Xuyên, sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng cậu lại thêm một tuổi!”
Anh nhận lấy, thấy thần sắc cô không có gì khác thường, mới biết cô cái gì đều không có thấy.
Bối Dao có chút do dự: “Bùi Xuyên, bạn mới kia của cậu một chút đều không tốt, cô ta muốn đem cậu đẩy ra.”
Anh không tỏ ý kiến: “Ừ.”
“Cậu không cần chơi cùng với cậu ta được không?” Khi nói lời này, cô rất thấp thỏm, rốt cuộc đó là hoa hậu giảng đường Thượng Mộng Nhàn tất cả nam sinh đều thừa nhận. Tuy rằng qua một hai năm nữa, cô có lẽ sẽ còn xinh đẹp hơn so với Thượng Mộng Nhàn, nhưng hiện tại cô chỉ là cô gái mang theo sự bụ bẫm của trẻ con mà thôi.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Được.”
Cô cho rằng chính mình “Xúi giục” anh, mang theo một chút ngượng ngùng nhẹ nhàng mà khụ khụ.
Hoàng hôn đem bóng dáng ấm áp của cô kéo đến thật dài, cô mang theo chút tính trẻ con mà đi dẫm bóng cây.
Đôi tay của Bùi Xuyên để ở trong túi, nhìn bóng dáng cô.
Nếu anh không nói, cô cả đời sẽ không biết được anh chính là rắn độc, mà không phải sơn dương. Cô bài xích người có tâm tư ác độc như vậy, nếu có một ngày cô biết mình và Thượng Mộng Nhàn không hề khác nhau, thậm chí càng ác độc, thì cô sẽ làm gì đây?
Mùa hạ nóng đến nỗi làm lòng người hốt hoảng, bạn tốt hỏi Thượng Mộng Nhàn: “Tình huống thế nào rồi?”
Thượng Mộng Nhàn không có khả năng nói ra chuyện mất mặt thiếu chút nữa bị chó cắn, giọng nói của cô ta khinh miệt nói: “Cũng chỉ có vậy thôi, tớ cùng hắn đi một đoạn đường, hắn liền chủ động cùng tớ nói chuyện.”
Bạn tốt tuyệt không kinh ngạc: “Cậu phỏng chừng là nữ sinh đẹp nhất mà hắn gặp qua đi, đời này khả năng cũng không ai sẽ thích hắn, hắn kϊƈɦ động một chút là bình thường.”
Thượng Mộng Nhàn há miệng thở dốc, lại ngậm lại. Cô ta như thế nào có thể nói người kia phản ứng đặc biệt bình đạm, nhưng là nghĩ lại tưởng tượng, giống bạn tốt nói, hắn phỏng chừng cơ hội nhìn thấy cô nương khác xinh đẹp khác đều không có, đối với mình mê luyến lấy lòng, khẳng định là sớm muộn gì cũng sẽ quỳ gối dưới váy cô ta.
Cô ta không thiếu kẻ ái mộ, nhưng là một kẻ tàn khuyết lại lãnh đạm ái mộ, nghe tới liền rất có tính khiêu chiến.
Bị người như vậy thích, làm hắn biến thành con chó Nhật nhỏ phỏng chừng đều có khả năng đi. Bất quá hắn lớn lên nhưng thật ra cũng không tệ lắm, thanh thanh lãnh lãnh, dung nhan kiên nghị, bằng không Thượng Mộng Nhàn cũng sẽ không chịu đựng ghê tởm đi tới gần hắn. Huống chi cô ta nghe nói hắn thế nhưng lại là học bá đứng đầu khối.
Thượng Mộng Nhàn biết loại người này thiếu nhất là tình cảm, cô ta từ trong ngăn kéo lấy ra chocolate nhập khẩu nam sinh khác đưa, thừa dịp buổi chiều không có tiết học, mang chocolate đi xuống tầng của lớp 7 số 1.
Thượng Mộng Nhàn ngăn lại một học sinh của lớp 7 số 1: “Có thể giúp tôi gọi Bùi Xuyên lớp mọi người ra ngoài một không?”
Tiểu nam sinh kia nhìn thấy là mỹ nữ nổi danh của sơ nhị, mặt có chút hồng đồng ý.
Bùi Xuyên nghe nói bên ngoài có người tìm anh, anh buông sách đi ra ngoài.
Giữa hè ve không ngừng kêu, trong phòng học quạt treo ở trêи đỉnh đầu chậm rì rì mà quay, thời gian cũng trở nên thong thả.
Bùi Xuyên đi ra ngoài nhìn đến Thượng Mộng Nhàn, anh thần sắc cũng không thay đổi: “Có việc sao?”
“Đây là bạn của mẹ tôi từ nước ngoài mang chocolate về, ăn khá tốt, cảm ơn cậu lần trước dẫn đường cho tôi, tôi muốn chia cho cậu cùng nhau nếm thử.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom