Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 19
Trong mắt hạnh của cô hình ảnh bộ dáng giờ phút này của anh, sau đó cặp mắt kia chậm rãi cong lên tới, giống như là khắp nơi sắc hoa đào đầy trời vô cùng động lòng người: “Không phải, cậu ở bên cạnh tớ thì tớ không sợ hãi, nếu nó xông tới, tớ sẽ bảo hộ cậu.”
Quả cầu đang phình lên trong lòng anh như là bị kim đâm một cái, bỗng nhiên nhụt chí.
Về đến nhà, cô do dự hỏi anh: “Bùi Xuyên, chúng ta hòa giải sao?”
Anh nói: “Câm miệng, về nhà.”
Bối Dao hiểu ý anh, vui vẻ mà cười.
~~~
Bùi Xuyên cảm thấy chính mình đặc biệt không biết cố gắng, rõ ràng không có ý định dễ dàng tha thứ cho Bối Dao như vậy, chính là không thể hiểu được lại hòa giải.
Trác Doanh Tĩnh đi tìm giáo viên yêu cầu đổi chỗ ngồi, cô ta ấp úng không dám nói nguyên nhân, vì thế chỗ ngồi rốt cuộc đổi không thành.
Mùng một mùa xuân của học kỳ sau, đối với trong tiểu khu bọn nhỏ đã xảy ra một chuyện lớn —— nhà của Phương Mẫn Quân ở nội thành trung tâm mua phòng ở, hết năm người một nhà liền dọn ra khỏi tiểu khu, chuyện này cùng trí nhớ của Bối Dao giống nhau như đúc, nhà Phương Mẫn Quân sẽ dần dần có tiền, bởi vì hai năm sau giá nhà sẽ tăng lên.
Một đoàn thiếu niên lưu luyến không rời mà nhìn Phương Mẫn Quân ngồi trêи xe máy, Bối Dao cũng đi tiễn cô ta.
Năm nay Bối Dao còn chưa cao lên, chỉ có thể đứng ở phía sau đám người. Cô tích cóp một tháng tiền tiêu vặt, mua cho Phương Mẫn Quân một cái ví tiền hình thỏ con.
Phương Mẫn Quân cao ngạo tiếp nhận quà tặng của mỗi người, sau đó dương cằm gật gật đầu.
Bùi Xuyên ở nơi xa lạnh lùng nhìn, có vẻ cùng bọn họ không hợp nhau. Bối Dao tích cóp tiền tiêu vặt anh biết, một tháng này cô đều không có mua một cái kẹo nào, bất luận một chai đồ uống gì.
Bối Dao dùng sức vẫy vẫy tay: “Mẫn Mẫn, phải về chơi nha!”
Phương Mẫn Quân nhìn các thiếu niên thiếu nữ phía sau, trong lòng trừ bỏ tràn đầy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vì dọn nhà mới, cuối cùng có một chút phiền muộn. Cô ta sờ túi tiền, biểu tình phức tạp mà nhìn Bối Dao, Phương Mẫn Quân cùng Bối Dao so sánh hơn mười năm, cô ta cũng không thích Bối Dao, chính là cũng không có cách nào chán ghét cô.
Bối Dao như là ánh trăng nhu hòa, không có một tia sắc bén góc cạnh.
Nhưng mà nhìn Bối Dao tinh xảo lại mang theo ngũ quan phúng phính của trẻ con, trong lòng Phương Mẫn Quân cơ hồ theo bản năng dâng lên nguy cơ.
Hiện tại Bối Dao nhìn như là cô bé ngốc manh , nếu có một ngày cô biến thành thiếu nữ mỹ lệ thì sao? Vậy chính là cô ta có một thứ duy nhất để so với Bối Dao cũng không còn sao.
“Không sao, tớ còn học một trường học với các cậu mà.” Phương Mẫn Quân xua xua tay, ngồi trêи xe rồi đi.
Cuối mùa xuân Trần Hổ cùng Lý Đạt đang đi đào tổ kiến, Bùi Xuyên xuống lầu vứt rác lúc đi qua chỗ rẽ nhìn thấy.
Lý Đạt cười hì hì nói: “Trần Hổ, cậu mấy ngày nay đều không vui, có phải hay không là vì Phương Mẫn Quân đi rồi?”
“Không có.”
“Cậu đừng gạt tớ, cậu thích cô ấy có phải hay không?”
Trần Hổ lỗ tai đều đỏ: “Đi, đánh rắm, mới, mới không phải.”
“Cậu thích cô ấy thì nói với cô ấy đi, hoặc là tan học đưa cô ấy về nhà.”
Trần Hổ ỉu xìu nói: “Tớ cũng muốn, nhưng chị họ tớ nói khoảng cách sinh ra cái đẹp. Con gái đều không thích con trai dính người, thân cận quá sẽ xem mình như là anh trai. Chờ tớ lớn lên vừa cao lại đẹp trai, tớ liền đi tìm Mẫn Mẫn.”
Bùi Xuyên nắm chặt túi rác, chờ bọn họ đi rồi, anh mới đi ra ngoài đem rác ném đi.
Ngày hôm sau tan học, Bối Dao phát hiện, Bùi Xuyên đã hòa giải với cô không có chờ cô, một mình đi rồi.
Bối Dao gần đây cảm thấy rất có nguy cơ, bởi vì ở trong trí nhớ của cô, cha mẹ Bùi Xuyên sơ trung đã ly hôn, mà hiện tại tựa hồ còn chưa có xảy ra.
Sắp nghênh đón sơ nhị, sơ nhị sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện lớn.
Tỷ như Bùi Xuyên tính cách sẽ đại biến.
Tỷ như Phương Mẫn Quân diện mạo bắt đầu thay đổi, minh tinh Thường Tuyết bởi vì chen chân vào gia đình người khác mà bị dư luận ném đá.
Mà Bối Dao…… Cô rốt cuộc đã có ký ức năm nhất cao trung.
Cô nhìn trong gương khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của mình.
Trong trí nhớ, qua một mùa đông này…… Cô sẽ giống như bướm phá kén mà bắt đầu lột xác.
Ký ức quá mức mơ hồ xa xăm, Bối Dao thậm chí hoài nghi, cô thật sự sẽ biến thành hoa hậu giảng đường Cao Trung làm người kinh diễm sao?
Mùa đông năm 2003, tuyết rơi đầy toàn bộ tiểu khu, núi xanh trong khoảnh khắc đầu bạc.
Trêи TV các loại tin tức đều bị Thường Tuyết chiếm đầu đề. “Ngày xưa Ngọc Nữ thế nhưng thành tiểu tam, phú hào Hongkong vì người đẹp mà vứt bỏ vợ con.”
“Thường Tuyết ngã bước, hình tượng cao lãnh tan vỡ.”
“Bộ phim điện ảnh mới của Thường Tuyết phòng bán vé gặp phải nguy cơ.”
……
Đủ loại tin tức ác liệt ảnh hưởng rất lớn, mọi người ăn xong cơm chiều, liền vây quanh ở trước TV xem tin tức như vậy. Các fan của Thường Tuyết cũng không dám tin tưởng cái tin tức này, còn có ý đồ làm sáng tỏ, đương sự Thường Tuyết vẫn luôn không có lộ diện.
Không biết ai chỉnh Thường Tuyết, chuyện này quan hệ xã hội cuối cùng vẫn là không có làm tốt, giống như núi lửa phun trào, tin tức Thường Tuyết làm tiểu tam truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nhân thiết “Ngọc Nữ” gần mười năm không còn tồn tại nữa, từ đây Thường Tuyết rời khỏi sân khấu của một minh tinh.
Triệu Chi Lan nghẹn họng nhìn trân trối tin tức che trời lấp đất cùng các loại báo chí, bà nhịn không được cảm thán nói: “Mệnh a, có đôi khi thật đúng là nói không chừng.”
Thường Tuyết xuống dốc, điều mà Triệu Tú kiêu ngạo nhất đã không còn, ngược lại dưới ảnh hưởng như vậy, xuất hiện một loại kỳ dị xấu hổ.
Triệu Tú vẫn luôn đem Phương Mẫn Quân lui tới đắp nặn theo hình tượng của Thường Tuyết, hiện giờ Thường Tuyết bị bắt rời khỏi giới giải trí, phỏng chừng Triệu Tú không bao giờ nguyện ý để cho Phương Mẫn Quân cùng Thường Tuyết liên hệ đến.
Bối Dao nhìn tin tức này, nhíu mày trầm tư, nếu Phương Mẫn Quân cuối cùng lớn lên không giống Thường Tuyết như vậy, đối với Phương Mẫn Quân mà nói, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Nhưng Phương Mẫn Quân đã dọn ra tiểu khu, hiện giờ lại là nghỉ đông, không biết Phương Mẫn Quân là tình huống như thế nào.
Bối Dao có chút lo lắng cho cô ta, tuy rằng Phương Mẫn Quân có chút cao lãnh, nhưng rốt cuộc không phải người xấu tội ác tày trời. Cô nhớ tới nhà Bùi Xuyên có di động cùng điện thoại.
Bên ngoài tuyết rơi lớn, Bối Dao ôm bài tập nghỉ đông của mình đi đến nhà Bùi Xuyên.
Bùi Hạo Bân mở cửa, mặt mày giãn ra: “Là Bối Dao a, bên ngoài lạnh lẽo, mau tiến vào đi.”
“Cảm ơn chú Bùi ạ.”
“Tiểu Xuyên ở trong phòng, để chú đi gọi nó. Dì Tưởng không ở nhà, Bối Dao tùy tiện ngồi nhé.”
Bối Dao liên thanh nói lời cảm ơn.
Nhà Bùi Xuyên sạch sẽ ngăn nắp, Bùi Hạo Bân là quân nhân, cho nên trong phòng đồ vật bày biện chỉnh chỉnh tề tề. Đây là lần thứ hai từ lúc nhỏ đến bây giờ Bối Dao đến Bùi gia.
Bùi Xuyên cũng không thích không gian riêng tư bị xâm phạm, cho nên Bối Dao vẫn luôn tôn trọng kiêng kị này của anh.
Bùi Hạo Bân cẩu thả, lại không nghĩ nhiều như vậy. Cửa phòng ở tận cùng bên trong đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Bùi Hạo Bân mở ra, Bối Dao vừa quay đầu, liền thấy một Bùi Xuyên rất nhiều năm chưa thấy.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lớn, anh ngồi ở bàn học, lắp ráp một cái dụng cụ kỳ quái mà cô nhìn không hiểu.
Thiếu niên thân hình vẫn như cũ hơi đơn bạc, anh ngồi ở trêи xe lăn, trêи đùi che lại bằng cái thảm rất dài màu đen.
Anh quay đầu, liền thấy Bối Dao đang ôm sách.
Không khí trong một cái chớp mắt an tĩnh.
Bối Dao lần đầu tiên biết, anh ở nhà đều là không mang chi giả. Chỉ cần trước mặt người khác, Bùi Xuyên vĩnh viễn mang chi giả, thế cho nên làm người quên mất, anh trước nay đều không có chân.
Bộ cảm biến trong tay Bùi Xuyên tích tích hai tiếng, anh rũ mắt, đốt ngón tay rõ ràng bắn ra. Nó vỡ vụn.
Bùi Hạo Bân nói: “Tiểu Xuyên a, Bối Dao tới, các con cùng nhau chơi, cha có việc phải ra ngoài.”
Bùi Hạo Bân quần áo đều không kịp đổi, vội vàng ra ngoài.
“Thất thần làm cái gì, lại đây.”
Bối Dao xấu hổ cực kỳ, cô giống khi còn nhỏ co quắp giống nhau, sau khi tiến vào phòng anh hô hấp đều nhịn không được thả nhẹ.
“Bài tập không làm được?”
“Không phải.” Bối Dao ôm chặt bài tập nghỉ đông, hỏi anh, “Cậu có thể liên hệ được với Phương Mẫn Quân không?”
Bùi Xuyên ngước mắt, lạnh như băng đọc từng chữ: “Xen vào việc người khác.”
“Cậu ấy cùng chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu không lo lắng cho cậu ấy sao?”
Bùi Xuyên dừng một chút, anh cảm thấy có chút buồn cười. Bối Dao đem anh nghĩ đến thật tốt quá, Phương Mẫn Quân là ai, anh dựa vào cái gì để ý cô ta chết sống tốt xấu? Nhưng mà trong ánh mắt nghiêm túc của cô, những lời này anh lại theo bản năng cảm thấy không thể nói cho cô nghe.
“Cậu có số điện thoại của cô ấy?”
“Không có.”
“Địa chỉ đâu?”
Bối Dao cúi đầu, mặt có chút hồng: “Không có.”
Bùi Xuyên liếc nhìn cô một cái, cô giống chim cút nhỏ, xấu hổ đến hận không thể đem chính mình chôn xuống.
Anh di chuyển xe lăn, đi ra phòng khách để máy bàn.
Bối Dao nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.
Ngón tay thiếu niên đang ngồi ấn lên phím ấn xuống mấy con số, liền đối diện với cô đang ngồi xổm xuống ngẩng đầu mắt to nhìn anh chờ mong. Anh dời mắt, thấp giọng nói: “Chào cô Lý, em là Bùi Xuyên. Cô có thể cho em xin số điện thoại nhà bạn học Phương Mẫn Quân không ạ?”
“Lý do ấy ạ? Nhà bạn ấy lần trước chuyển nhà, có đồ để ở nhà em, muốn thông báo cho bạn ấy lấy về ạ.”
“Tốt, cảm ơn cô, em nhớ kỹ.”
Anh ngắt điện thoại, lại tích tích tích ấn xuống mấy số, sau đó đem ống nghe đưa cho Bối Dao.
Bối Dao cầm điện thoại, đầu kia rất nhanh liền thông. Là thanh âm của Triệu Tú: “Uy? Tìm ai?”
“Dì Tú, con là Bối Dao, con có thể cùng Mẫn Mẫn nói chuyện không?”
“Con đợi chút, để dì đi gọi con bé .”
Qua thật lâu, lúc Bối Dao có chút bất an, đầu kia truyền đến thanh âm khàn khàn của cô gái: “Uy.”
Quả cầu đang phình lên trong lòng anh như là bị kim đâm một cái, bỗng nhiên nhụt chí.
Về đến nhà, cô do dự hỏi anh: “Bùi Xuyên, chúng ta hòa giải sao?”
Anh nói: “Câm miệng, về nhà.”
Bối Dao hiểu ý anh, vui vẻ mà cười.
~~~
Bùi Xuyên cảm thấy chính mình đặc biệt không biết cố gắng, rõ ràng không có ý định dễ dàng tha thứ cho Bối Dao như vậy, chính là không thể hiểu được lại hòa giải.
Trác Doanh Tĩnh đi tìm giáo viên yêu cầu đổi chỗ ngồi, cô ta ấp úng không dám nói nguyên nhân, vì thế chỗ ngồi rốt cuộc đổi không thành.
Mùng một mùa xuân của học kỳ sau, đối với trong tiểu khu bọn nhỏ đã xảy ra một chuyện lớn —— nhà của Phương Mẫn Quân ở nội thành trung tâm mua phòng ở, hết năm người một nhà liền dọn ra khỏi tiểu khu, chuyện này cùng trí nhớ của Bối Dao giống nhau như đúc, nhà Phương Mẫn Quân sẽ dần dần có tiền, bởi vì hai năm sau giá nhà sẽ tăng lên.
Một đoàn thiếu niên lưu luyến không rời mà nhìn Phương Mẫn Quân ngồi trêи xe máy, Bối Dao cũng đi tiễn cô ta.
Năm nay Bối Dao còn chưa cao lên, chỉ có thể đứng ở phía sau đám người. Cô tích cóp một tháng tiền tiêu vặt, mua cho Phương Mẫn Quân một cái ví tiền hình thỏ con.
Phương Mẫn Quân cao ngạo tiếp nhận quà tặng của mỗi người, sau đó dương cằm gật gật đầu.
Bùi Xuyên ở nơi xa lạnh lùng nhìn, có vẻ cùng bọn họ không hợp nhau. Bối Dao tích cóp tiền tiêu vặt anh biết, một tháng này cô đều không có mua một cái kẹo nào, bất luận một chai đồ uống gì.
Bối Dao dùng sức vẫy vẫy tay: “Mẫn Mẫn, phải về chơi nha!”
Phương Mẫn Quân nhìn các thiếu niên thiếu nữ phía sau, trong lòng trừ bỏ tràn đầy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vì dọn nhà mới, cuối cùng có một chút phiền muộn. Cô ta sờ túi tiền, biểu tình phức tạp mà nhìn Bối Dao, Phương Mẫn Quân cùng Bối Dao so sánh hơn mười năm, cô ta cũng không thích Bối Dao, chính là cũng không có cách nào chán ghét cô.
Bối Dao như là ánh trăng nhu hòa, không có một tia sắc bén góc cạnh.
Nhưng mà nhìn Bối Dao tinh xảo lại mang theo ngũ quan phúng phính của trẻ con, trong lòng Phương Mẫn Quân cơ hồ theo bản năng dâng lên nguy cơ.
Hiện tại Bối Dao nhìn như là cô bé ngốc manh , nếu có một ngày cô biến thành thiếu nữ mỹ lệ thì sao? Vậy chính là cô ta có một thứ duy nhất để so với Bối Dao cũng không còn sao.
“Không sao, tớ còn học một trường học với các cậu mà.” Phương Mẫn Quân xua xua tay, ngồi trêи xe rồi đi.
Cuối mùa xuân Trần Hổ cùng Lý Đạt đang đi đào tổ kiến, Bùi Xuyên xuống lầu vứt rác lúc đi qua chỗ rẽ nhìn thấy.
Lý Đạt cười hì hì nói: “Trần Hổ, cậu mấy ngày nay đều không vui, có phải hay không là vì Phương Mẫn Quân đi rồi?”
“Không có.”
“Cậu đừng gạt tớ, cậu thích cô ấy có phải hay không?”
Trần Hổ lỗ tai đều đỏ: “Đi, đánh rắm, mới, mới không phải.”
“Cậu thích cô ấy thì nói với cô ấy đi, hoặc là tan học đưa cô ấy về nhà.”
Trần Hổ ỉu xìu nói: “Tớ cũng muốn, nhưng chị họ tớ nói khoảng cách sinh ra cái đẹp. Con gái đều không thích con trai dính người, thân cận quá sẽ xem mình như là anh trai. Chờ tớ lớn lên vừa cao lại đẹp trai, tớ liền đi tìm Mẫn Mẫn.”
Bùi Xuyên nắm chặt túi rác, chờ bọn họ đi rồi, anh mới đi ra ngoài đem rác ném đi.
Ngày hôm sau tan học, Bối Dao phát hiện, Bùi Xuyên đã hòa giải với cô không có chờ cô, một mình đi rồi.
Bối Dao gần đây cảm thấy rất có nguy cơ, bởi vì ở trong trí nhớ của cô, cha mẹ Bùi Xuyên sơ trung đã ly hôn, mà hiện tại tựa hồ còn chưa có xảy ra.
Sắp nghênh đón sơ nhị, sơ nhị sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện lớn.
Tỷ như Bùi Xuyên tính cách sẽ đại biến.
Tỷ như Phương Mẫn Quân diện mạo bắt đầu thay đổi, minh tinh Thường Tuyết bởi vì chen chân vào gia đình người khác mà bị dư luận ném đá.
Mà Bối Dao…… Cô rốt cuộc đã có ký ức năm nhất cao trung.
Cô nhìn trong gương khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của mình.
Trong trí nhớ, qua một mùa đông này…… Cô sẽ giống như bướm phá kén mà bắt đầu lột xác.
Ký ức quá mức mơ hồ xa xăm, Bối Dao thậm chí hoài nghi, cô thật sự sẽ biến thành hoa hậu giảng đường Cao Trung làm người kinh diễm sao?
Mùa đông năm 2003, tuyết rơi đầy toàn bộ tiểu khu, núi xanh trong khoảnh khắc đầu bạc.
Trêи TV các loại tin tức đều bị Thường Tuyết chiếm đầu đề. “Ngày xưa Ngọc Nữ thế nhưng thành tiểu tam, phú hào Hongkong vì người đẹp mà vứt bỏ vợ con.”
“Thường Tuyết ngã bước, hình tượng cao lãnh tan vỡ.”
“Bộ phim điện ảnh mới của Thường Tuyết phòng bán vé gặp phải nguy cơ.”
……
Đủ loại tin tức ác liệt ảnh hưởng rất lớn, mọi người ăn xong cơm chiều, liền vây quanh ở trước TV xem tin tức như vậy. Các fan của Thường Tuyết cũng không dám tin tưởng cái tin tức này, còn có ý đồ làm sáng tỏ, đương sự Thường Tuyết vẫn luôn không có lộ diện.
Không biết ai chỉnh Thường Tuyết, chuyện này quan hệ xã hội cuối cùng vẫn là không có làm tốt, giống như núi lửa phun trào, tin tức Thường Tuyết làm tiểu tam truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nhân thiết “Ngọc Nữ” gần mười năm không còn tồn tại nữa, từ đây Thường Tuyết rời khỏi sân khấu của một minh tinh.
Triệu Chi Lan nghẹn họng nhìn trân trối tin tức che trời lấp đất cùng các loại báo chí, bà nhịn không được cảm thán nói: “Mệnh a, có đôi khi thật đúng là nói không chừng.”
Thường Tuyết xuống dốc, điều mà Triệu Tú kiêu ngạo nhất đã không còn, ngược lại dưới ảnh hưởng như vậy, xuất hiện một loại kỳ dị xấu hổ.
Triệu Tú vẫn luôn đem Phương Mẫn Quân lui tới đắp nặn theo hình tượng của Thường Tuyết, hiện giờ Thường Tuyết bị bắt rời khỏi giới giải trí, phỏng chừng Triệu Tú không bao giờ nguyện ý để cho Phương Mẫn Quân cùng Thường Tuyết liên hệ đến.
Bối Dao nhìn tin tức này, nhíu mày trầm tư, nếu Phương Mẫn Quân cuối cùng lớn lên không giống Thường Tuyết như vậy, đối với Phương Mẫn Quân mà nói, chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Nhưng Phương Mẫn Quân đã dọn ra tiểu khu, hiện giờ lại là nghỉ đông, không biết Phương Mẫn Quân là tình huống như thế nào.
Bối Dao có chút lo lắng cho cô ta, tuy rằng Phương Mẫn Quân có chút cao lãnh, nhưng rốt cuộc không phải người xấu tội ác tày trời. Cô nhớ tới nhà Bùi Xuyên có di động cùng điện thoại.
Bên ngoài tuyết rơi lớn, Bối Dao ôm bài tập nghỉ đông của mình đi đến nhà Bùi Xuyên.
Bùi Hạo Bân mở cửa, mặt mày giãn ra: “Là Bối Dao a, bên ngoài lạnh lẽo, mau tiến vào đi.”
“Cảm ơn chú Bùi ạ.”
“Tiểu Xuyên ở trong phòng, để chú đi gọi nó. Dì Tưởng không ở nhà, Bối Dao tùy tiện ngồi nhé.”
Bối Dao liên thanh nói lời cảm ơn.
Nhà Bùi Xuyên sạch sẽ ngăn nắp, Bùi Hạo Bân là quân nhân, cho nên trong phòng đồ vật bày biện chỉnh chỉnh tề tề. Đây là lần thứ hai từ lúc nhỏ đến bây giờ Bối Dao đến Bùi gia.
Bùi Xuyên cũng không thích không gian riêng tư bị xâm phạm, cho nên Bối Dao vẫn luôn tôn trọng kiêng kị này của anh.
Bùi Hạo Bân cẩu thả, lại không nghĩ nhiều như vậy. Cửa phòng ở tận cùng bên trong đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Bùi Hạo Bân mở ra, Bối Dao vừa quay đầu, liền thấy một Bùi Xuyên rất nhiều năm chưa thấy.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lớn, anh ngồi ở bàn học, lắp ráp một cái dụng cụ kỳ quái mà cô nhìn không hiểu.
Thiếu niên thân hình vẫn như cũ hơi đơn bạc, anh ngồi ở trêи xe lăn, trêи đùi che lại bằng cái thảm rất dài màu đen.
Anh quay đầu, liền thấy Bối Dao đang ôm sách.
Không khí trong một cái chớp mắt an tĩnh.
Bối Dao lần đầu tiên biết, anh ở nhà đều là không mang chi giả. Chỉ cần trước mặt người khác, Bùi Xuyên vĩnh viễn mang chi giả, thế cho nên làm người quên mất, anh trước nay đều không có chân.
Bộ cảm biến trong tay Bùi Xuyên tích tích hai tiếng, anh rũ mắt, đốt ngón tay rõ ràng bắn ra. Nó vỡ vụn.
Bùi Hạo Bân nói: “Tiểu Xuyên a, Bối Dao tới, các con cùng nhau chơi, cha có việc phải ra ngoài.”
Bùi Hạo Bân quần áo đều không kịp đổi, vội vàng ra ngoài.
“Thất thần làm cái gì, lại đây.”
Bối Dao xấu hổ cực kỳ, cô giống khi còn nhỏ co quắp giống nhau, sau khi tiến vào phòng anh hô hấp đều nhịn không được thả nhẹ.
“Bài tập không làm được?”
“Không phải.” Bối Dao ôm chặt bài tập nghỉ đông, hỏi anh, “Cậu có thể liên hệ được với Phương Mẫn Quân không?”
Bùi Xuyên ngước mắt, lạnh như băng đọc từng chữ: “Xen vào việc người khác.”
“Cậu ấy cùng chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu không lo lắng cho cậu ấy sao?”
Bùi Xuyên dừng một chút, anh cảm thấy có chút buồn cười. Bối Dao đem anh nghĩ đến thật tốt quá, Phương Mẫn Quân là ai, anh dựa vào cái gì để ý cô ta chết sống tốt xấu? Nhưng mà trong ánh mắt nghiêm túc của cô, những lời này anh lại theo bản năng cảm thấy không thể nói cho cô nghe.
“Cậu có số điện thoại của cô ấy?”
“Không có.”
“Địa chỉ đâu?”
Bối Dao cúi đầu, mặt có chút hồng: “Không có.”
Bùi Xuyên liếc nhìn cô một cái, cô giống chim cút nhỏ, xấu hổ đến hận không thể đem chính mình chôn xuống.
Anh di chuyển xe lăn, đi ra phòng khách để máy bàn.
Bối Dao nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh.
Ngón tay thiếu niên đang ngồi ấn lên phím ấn xuống mấy con số, liền đối diện với cô đang ngồi xổm xuống ngẩng đầu mắt to nhìn anh chờ mong. Anh dời mắt, thấp giọng nói: “Chào cô Lý, em là Bùi Xuyên. Cô có thể cho em xin số điện thoại nhà bạn học Phương Mẫn Quân không ạ?”
“Lý do ấy ạ? Nhà bạn ấy lần trước chuyển nhà, có đồ để ở nhà em, muốn thông báo cho bạn ấy lấy về ạ.”
“Tốt, cảm ơn cô, em nhớ kỹ.”
Anh ngắt điện thoại, lại tích tích tích ấn xuống mấy số, sau đó đem ống nghe đưa cho Bối Dao.
Bối Dao cầm điện thoại, đầu kia rất nhanh liền thông. Là thanh âm của Triệu Tú: “Uy? Tìm ai?”
“Dì Tú, con là Bối Dao, con có thể cùng Mẫn Mẫn nói chuyện không?”
“Con đợi chút, để dì đi gọi con bé .”
Qua thật lâu, lúc Bối Dao có chút bất an, đầu kia truyền đến thanh âm khàn khàn của cô gái: “Uy.”