• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sức nóng của một ác ma (4 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 117

tượng tốt để lựa chọn kết hôn. Đầu tiên là gia đình cậu ta, cha mẹ ly hôn, sau đó Bùi đội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai muốn nhận nuôi cậu ta cả. Đứa nhỏ lớn lên trong gia đình như thế tính cách không bình thường được, nghĩ đến cũng nhiều, loại gia đình này làm người lo lắng lắm.”


“Con ngẫm lại đi, con gả cho cậu ta, nhà cậu ta trước có mẹ ruột, sau có mẹ kế em kế, còn có một người cha không rõ tình cảm thế nào. Thậm chí hai đứa sắp kết hôn mà mẹ ruột cậu ta còn không biết ở nơi nào.”


“Tiếp theo, cậu ta từng ngồi tù, con gả cho cậu ta rồi sẽ phải nhận rất nhiều đàm tiếu. Có vài người độc mồm độc miệng, nói chuyện đặc biệt khó nghe. Cuối cùng chính là…… Thân thể cậu ta có vấn đề, người khác bởi vì cái này sẽ nhìn con với ánh mắt không giống nhau. Không nói người khác như thế nào, chỉ nói chính cậu ta, hiện tại còn trẻ không có gì để nói, về sau già rồi, cuộc sống của hai người có nhiều điều bất tiện. Chẳng lẽ con sẽ phải làm trâu ngựa hầu hạ cậu ta sao?”


Bối Dao lẳng lặng nghe, chờ Triệu Chi Lan nói xong. Cô nhìn hẻm phố nơi xa thấy nó vô cùng náo nhiệt, ánh hoàng hôn kéo bóng dáng cô ra thật dài.


“Gia đình anh ấy không tốt, không có nghĩa là anh ấy không tốt. Mẹ, trêи đời này người bị hại hình như luôn có tội. Nếu anh ấy không làm được con sẽ dạy anh ấy, nếu anh ấy không lý giải được con sẽ dẫn dắt. Không có chuyện cuộc sống tốt hay xấu, không có chuyện vận mệnh đối với anh ấy không công bằng thì chúng ta có thể đối xử với anh ấy không công bằng.”


Giọng cô rất bình thản: “Thời gian là của chính mình, bản thân không ngại thì người khác nói lời đàm tiếu cũng chỉ là râu ria. Thân thể của anh ấy…… Con hiểu, nhưng mẹ nói kết hôn là việc của hai người, lúc tuổi trẻ anh ấy sủng ái con hơn nửa cuộc đời, đến lúc già rồi, con cũng nên chăm sóc anh ấy không phải sao?”


Lời này khiến Triệu Chi Lan sửng sốt, bà sợ con gái còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên mới nói đạo lý này cho cô, không nghĩ tới Dao Dao sẽ nói những lời thế này.


Trong lòng Triệu Chi Lan xúc động, trêи mặt lại vẫn không chịu buông tha: “Nói thì dễ lắm. Chúng ta đi mua đồ ăn trước.”


Bà bán đậu hũ tuổi đã già, nếp nhăn trêи mặt chằng chịt, giống như nếp gấp.


Triệu Chi Lan ngày thường mua đồ ăn thích cò kè mặc cả, nhưng lúc mua đậu hũ của bà thì không mặc cả bao giờ, mỗi lần còn mua nhiều hơn chút.


Hai mẹ con mua thức ăn, Triệu Chi Lan nghiêng mắt nhìn con gái: “Không nói lại con nhanh mồm nhanh miệng, chưa sinh hoạt cùng nhau nói thì dễ nghe, đến lúc đó để xem con có hối hận không?” Sau đó bà hạ giọng nói, “Con xem bà Trần đi, chồng bà ấy là người mù, có bao nhiêu người biết sau lưng bà ấy khổ thế nào? Tuổi trẻ đã phải chịu không ít tội, già rồi còn phải mỗi ngày đẩy xe đậu phụ đi bán từ khi trời chưa sáng. Chồng bà ấy cho dù muốn cũng chẳng thể giúp được gì, con nói cả đời này có phải khổ không?”


Triệu Chi Lan nói xong thì nhớ tới cái thẻ ngân hàng hơn 500 vạn kia, phải kéo căng mặt để duy trì được biểu cảm nghiêm túc.


Bối Dao ngẩn người, cô nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mỗi ngày bà Trần đều cười, những dì khác có chồng là người kiện toàn mà có thấy ai tươi cười đâu.”


“……” Triệu Chi Lan thẹn quá hóa giận, “Mẹ mặc kệ con!”


Mua xong đồ ăn trở về.


Triệu Chi Lan “mặc kệ con” nhịn một đường, nhưng cuối cùng nhịn không được: “Mẹ nói cho con biết con mới bao nhiêu tuổi, còn mẹ bao nhiêu tuổi? Con ăn cơm còn không nhiều bằng mẹ ăn muối đâu! Con còn đang đi học đó, vạn nhất qua mấy năm nữa đổi ý, đến lúc đó con khóc nhè cũng không kịp nữa rồi. Chỉ nói cơ bản nhất là kết hôn rồi phải cùng giường, con nói thật với mẹ, cậu ta đã chạm vào con chưa?”


Lúc trước Bối Dao còn có thể đạm nhiên mà nói tiếp, nhưng mẹ cô ngày thường luôn dặn cô phải bảo vệ chính mình lúc này lại hỏi thẳng vấn đề này khiến mặt cô đỏ lên: “Không, không có.”


Triệu Chi Lan thở ra một hơi khi nghe thấy câu trả lời này. Cuối cùng cũng không chán ghét Bùi Xuyên hơn, coi như cậu ta biết đúng mực.


Triệu Chi Lan nói: “Mẹ cũng nói thật, dù sao mẹ cũng nhìn cậu ta lớn lên, nhân phẩm không có vấn đề gì. Nhưng cậu ta không giống người kiện toàn, thân thể có tàn khuyết. Thời đại này của các con không thịnh hành cái gì mà trinh tiết với trong sạch, mẹ chỉ hy vọng con biết, con muốn cùng giường với cậu ta, con phải biết đúng mực. Con hiện tại mới có bao nhiêu tuổi? Thực sự muốn sống với cậu ta cả đời sao? Có con rồi thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó muốn……” Muốn ly hôn đều khó khăn.


Bà định nói thế nhưng lại thấy lời này không may mắn vì thế Triệu Chi Lan cố xoay sang hướng khác: “Mấy thứ này chính con tự cân nhắc đi.”


Được rồi, cân nhắc ấy à, Bối Dao không biết làm sao lại nghĩ đến cái giường tân hôn lớn ở thành phố B.


Cô yên lặng đỏ mặt, quả thực muốn che lại cái mặt đang nóng lên này đi.


Phải nha, đây là việc duy nhất khiến cô thấy có chút mờ mịt, hoảng sợ.


Bối Dao đi theo Triệu Chi Lan vào phòng, Bối Lập Tài đang buồn chán không hé răng xem TV, tiểu Bối Quân đang viết bài thi Triệu Chi Lan tìm cho hắn. Dưới mông hắn như có cắm đinh, xoắn đến xoắn đi, mắt nhịn không được liên tục nhìn vào trong bếp.


Bối Dao xách theo cá cùng đồ ăn đi vào, Bùi Xuyên ngước mắt vừa vặn nhìn vào mắt cô. Cô chớp chớp mắt, trong mắt sáng long lanh, sau đó cô nở nụ cười. Nỗi khẩn trương trong lòng hắn từ khi cô ra cửa lập tức tan biến, Bùi Xuyên cũng nhịn không được cong môi.


Một bữa cơm này do Bùi Xuyên làm. Hắn cố ý lấy lòng cha mẹ Bối Dao nên làm rất dụng tâm.


Triệu Chi Lan không chọn được tật xấu gì thì chỉ đành nói đến việc chính: “Đã quyết định lễ kết hôn ngày nào chưa?”


Bùi Xuyên buông chiếc đũa, nói: “Đều nghe dì.”


Triệu Chi Lan kỳ thật muốn nói chán ghét, cũng không phải chán ghét Bùi Xuyên bởi vì bà biết hắn đã làm nhiều việc. Chỉ là con gái bà nuôi lớn, coi như trân như bảo, vốn dĩ trong lòng rất không đành, cho dù là ai thì bà cũng khó mà vui vẻ được.


Nhưng nghe thấy những lời Bối Dao nói xong thì trong lòng Triệu Chi Lan cũng bình thường lại ít nhiều.


Triệu Chi Lan nói: “Ngày mai tôi sẽ đi xem bát tự của hai đứa, rồi để người ta chọn ngày lành. Có thể cuối tuần này là được, mặc dù thời gian có hơi gấp. Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, hai ngày sợ sẽ bận. Bên nhà anh, Bùi đội cũng nên được thông báo, những người muốn mời cũng phải viết thiệp. Hôn lễ làm xong Bối Dao còn phải về đi học.”


Nghe thấy bà nhắc tới Bùi Hạo Bân, Bối Dao nhịn không được ngước mắt xem Bùi Xuyên. Đã rất nhiều năm Bùi Xuyên bất hòa với Bùi Hạo Bân. Bối Dao lo lắng hắn khó chịu nhưng Bùi Xuyên lại hết sức bình tĩnh nói: “Bên kia cháu sẽ thông báo, ngày kia cháu sẽ mang Dao Dao qua ăn bữa cơm với họ.”


Rốt cuộc cha mẹ vẫn còn ở trên đời, chuyện kết hôn này cũng không có khả năng không thông báo. Người sống trên đời, cũng không thể sống một mình được. Đối với thế hệ cha mẹ bọn họ mà nói thì ngày hôn lễ này bề ngoài phải làm được thật tốt, và đầy đủ.


Triệu Chi Lan thở dài.


Ăn xong cơm chiều, Bối Dao phải ở lại nhà, còn Bùi Xuyên quay về ở căn nhà chung cư cũ trước kia. Trước đó hắn đã nhờ Kim Tử Dương mua lại căn phòng này, bên trong cũng đổi mới hoàn toàn.





Hắn đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống, thành phố C về đêm không tính là phồn hoa, ánh đèn dưới chân chỉ lác đác vài chỗ. Hắn nhớ tới Bùi Hạo Bân đã nhiều năm không gặp, trong mắt cũng không có quá nhiều cảm xúc.


*


Hôn lễ được định vào thứ ba.


Trước đó, Bùi Xuyên mang theo Bối Dao đi Bùi gia một chuyến.


Buổi sáng hắn đến đón cô thì thấy Bối Dao có chút khẩn trương. Không phải cô chưa từng thấy chú Bùi, chỉ là với thân phận hiện tại thì đây là lần đầu tiên.


Bùi Xuyên vén lọn tóc giúp cô ra sau tai, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa má cô: “Đừng sợ, anh đã nói với ông ấy rồi, chỉ là ăn một bữa cơm thôi.”


Cô gật gật đầu, do dự hồi lâu mới hỏi hắn: “Bùi Xuyên, anh có biết anh có một đứa em trai không?”


Bùi Xuyên nhàn nhạt gật đầu, nhìn cô với ánh mắt nhu hòa: “Yên tâm, anh không ngại.”


Hiện tại có em rồi thì mọi thứ trong quá khứ đều có thể tha thứ.


Bữa cơm này Bùi Xuyên không muốn ăn ở Bùi gia vì thế cuối cùng bọn họ hẹn ở một tiệm cơm gần đó. Lúc Bùi Xuyên mang theo Bối Dao đi vào thì mấy người Bùi Hạo Bân đã ở đó.


Cửa vừa đẩy ra thì Bùi Hạo Bân đã nhìn lại đây.


Nhiều năm trôi qua, Bùi Hạo Bân thay đổi rất lớn. Khi còn trẻ sống lưng ông ta thẳng tắp, nhưng hiện tại tóc đã bạc một nửa, trên mặt có chút già nua. Bùi Xuyên vừa tiến đến thì ánh mắt ông ta đã nhìn con trai, không được tự nhiên mà xoa xoa tay.


Sau đó Bùi Hạo Bân lại nhìn về phía Bối Dao, lộ ra nụ cười có chút bất an lại khẩn trương: “Bối Dao ngồi đi.”


Bùi Xuyên kéo ghế cho Bối Dao, sau đó ngồi xuống cạnh bàn. Trong lòng Tào Lị là một đứa bé tầm 4 tuổi, là con trai của Tào Lị, Bùi Gia Đống. Tối hôm qua hắn đã được mẹ mình thông báo là hôm nay sẽ đi gặp một anh trai người sau này sẽ đoạt toàn bộ tiền của hắn.


Đôi mắt Bùi Gia Đống đen lúng liếng, tò mò mà nhìn “Anh”.


Anh trai này lớn hơn hắn nhiều, từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Bùi Gia Đống có chút mất mát.


Bạch Ngọc Đồng cũng ở đó, ngày hôm qua biết được tin tức thì cô ta cực kỳ kinh ngạc. Không ngờ Bùi Xuyên thực sự cưới được Bối Dao. Cô ta cảm thấy Bối Dao bị mù rồi, Bùi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom