-
Chương 7
Ta không tài nào ngủ lại được, chỉ ôm chăn ngồi ngơ ngẩn đến sáng.
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu ló dạng, Tùng Tuyết mang nước rửa mặt vào, nàng đặc biệt nói thêm: “Bên Hoàng hậu vừa truyền tin, sẽ chọn chính phi cho Thái tử.”
Ta khựng lại: “Chọn chính phi?”
“Đúng vậy, nghe nói đích nữ của nhà họ Lý và thứ nữ của nhà Mộ Dung đều nằm trong danh sách… Công chúa…”
Tùng Tuyết còn chưa nói hết câu, ta đã nhảy xuống giường, xỏ giày vội vàng chạy về phía Đông Cung.
Vừa bước vào cổng, ta đã gặp ngay một thanh niên mặc đồ giản dị.
Chàng trai ấy có đôi mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao, dung mạo vô cùng nổi bật, hoàn toàn trái ngược với trang phục đơn giản của mình.
"Thảo dân bái kiến Bát công chúa." Hắn ta cúi đầu hành lễ rất quy củ.
"Miễn lễ." Ta vội đi gặp Thẩm Túc, cũng chẳng chú ý nhiều đến người này.
Lúc này mới vừa qua giờ Mão, Thẩm Túc đang luyện kiếm trong sân, thấy ta đến liền thu kiếm lại, nở nụ cười dịu dàng nhìn ta.
Hình như, mỗi lần gặp ta, hắn đều cười như vậy.
"Sao hôm nay muội dậy sớm thế?"
Ồ, phải rồi, bình thường ta ngủ đến khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy từ giờ Mão quả thật là chuyện hiếm có.
Ta khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: "Hoàng huynh có phải sắp thành thân không?"
Nghe ta nói vậy, trong mắt Thẩm Túc thoáng qua một tia u ám, sau đó hắn dịu giọng đáp: "Mấy ngày trước mẫu hậu có nhắc đến chuyện này."
Ta hỏi tiếp: "Vậy hoàng huynh có ai vừa ý không?"
"Xem như là có." Thẩm Túc chậm rãi đáp.
"Ai vậy?"
"Là nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Khuynh Thành phải không?"
"Không phải."
"Không phải thì tốt." Ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười trở lại, "Rốt cuộc là cô nương nhà ai mà có thể khiến hoàng huynh động lòng vậy?"
Thẩm Túc chỉ lặng lẽ nhìn ta mà không nói gì.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến một khả năng, lòng ta chợt dâng lên nỗi chua xót: "Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ không làm gì cô nương đó đâu."
"Trước đây ta nhầm lẫn khi coi tình cảm kính yêu huynh trưởng là tình yêu nam nữ, giờ ta đã hiểu rõ rồi, ta sẽ đặt mình đúng chỗ, không để hoàng huynh và hoàng tẩu tương lai khó xử."
Thẩm Túc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
"Ta biết hoàng huynh có lẽ không tin, vì vậy ta đã xin Phụ hoàng ban hôn, ba ngày nữa sẽ chọn phò mã cho ta."
Khi âm cuối vừa rơi xuống, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, mấy sợi tóc trước trán Thẩm Túc bay phất phơ, trong đôi mắt phượng hơi xếch của hắn dâng lên cảm xúc mà ta không thể hiểu được.
Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng khàn khàn: "Muội nói thật sao?"
Ta gật đầu: "Ừm."
"Ta sắp mười bảy tuổi rồi, cũng đã đến lúc chọn phò mã."
Ta vốn là người nói được làm được. Chiều hôm đó, một loạt tranh chân dung của các quý nữ danh giá được gửi đến Đông Cung, ngày hôm sau, điện Hải Đường của ta cũng nhận được một loạt chân dung của các công tử thế gia.
Con trai trưởng của phủ Quốc công, con trai thứ của phủ Thừa tướng, đại lang của phủ Thái phó…
Theo lý mà nói, một nữ tử không được sủng ái như ta, là con của một tài nhân nhỏ bé, không đáng để kết duyên với những công tử thuộc tầng lớp cao quý này.
Nhưng ta có một huynh trưởng tốt.
Hoàng đế có chín người con, Thẩm Túc là đích trưởng tử, gia thế mẫu thân hùng hậu, bản thân lại xuất chúng vượt trội, khiến cho các đại thần trong triều không có ý định ủng hộ bất kỳ Hoàng tử nào khác.
Vì họ biết rõ rằng, trừ phi Thẩm Túc c.h.ế.t, nếu không, không có Hoàng tử nào có thể giành lấy ngôi vị từ tay hắn.
Là muội muội được Hoàng đế tương lai yêu thương nhất, không thiếu kẻ quyền quý muốn cưới ta để có thể dựa vào Thẩm Túc.
Huống chi, ta cũng không phải là một mỹ nhân tầm thường. Đích nữ của nhà Thái phó được ca ngợi là tài nữ đệ nhất của kinh thành.
Còn ta, chỉ dựa vào dung mạo đã được xưng tụng là một trong hai mỹ nhân của kinh thành, cùng với nàng.
Sau khi ta đến tuổi cập kê, nhiều công tử thế gia đã cầu hôn với Hoàng đế, nhưng vì khi đó ta đang dòm ngó Thẩm Túc nên tất cả đều bị ta từ chối.
"Người này trông cũng được đấy." Ta cầm bức tranh lên ngắm nghía, Tùng Tuyết bên cạnh kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.
"Công chúa thực sự đã buông bỏ Thái tử sao?"
"…Thật đến không thể thật hơn."
Nhìn bộ dạng ta nghiêm túc chọn lựa tranh, cuối cùng Tùng Tuyết cũng tin.
Nàng liếc nhìn bức tranh trong tay ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tốt thì tốt thật, nhưng so với Thái tử điện hạ vẫn kém một bậc."
Ta siết chặt bức tranh trong tay.
Tâm trí có phần trống rỗng.
Thẩm Túc là đích trưởng tử của Hoàng đế, ngay từ khi sinh ra đã được phong làm Thái tử, mang theo vinh quang vô hạn.
Hắn cũng không phụ lòng mong đợi, văn võ song toàn, khí chất cao quý, cử chỉ và lời nói đều là chuẩn mực của hoàng gia.
Quan trọng nhất là hắn sở hữu dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Ngoài những tin đồn về việc hắn có thể là đoạn tụ hoặc mắc bệnh kín, không có một khuyết điểm nào.
Vì vậy, không chỉ có nhiều nữ tử si mê hắn, mà còn có không ít nam tử ngưỡng mộ tài văn võ của hắn.
Bên cạnh một người như vậy, những nam tử khác thật khó lọt vào mắt ta.
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu ló dạng, Tùng Tuyết mang nước rửa mặt vào, nàng đặc biệt nói thêm: “Bên Hoàng hậu vừa truyền tin, sẽ chọn chính phi cho Thái tử.”
Ta khựng lại: “Chọn chính phi?”
“Đúng vậy, nghe nói đích nữ của nhà họ Lý và thứ nữ của nhà Mộ Dung đều nằm trong danh sách… Công chúa…”
Tùng Tuyết còn chưa nói hết câu, ta đã nhảy xuống giường, xỏ giày vội vàng chạy về phía Đông Cung.
Vừa bước vào cổng, ta đã gặp ngay một thanh niên mặc đồ giản dị.
Chàng trai ấy có đôi mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao, dung mạo vô cùng nổi bật, hoàn toàn trái ngược với trang phục đơn giản của mình.
"Thảo dân bái kiến Bát công chúa." Hắn ta cúi đầu hành lễ rất quy củ.
"Miễn lễ." Ta vội đi gặp Thẩm Túc, cũng chẳng chú ý nhiều đến người này.
Lúc này mới vừa qua giờ Mão, Thẩm Túc đang luyện kiếm trong sân, thấy ta đến liền thu kiếm lại, nở nụ cười dịu dàng nhìn ta.
Hình như, mỗi lần gặp ta, hắn đều cười như vậy.
"Sao hôm nay muội dậy sớm thế?"
Ồ, phải rồi, bình thường ta ngủ đến khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy từ giờ Mão quả thật là chuyện hiếm có.
Ta khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: "Hoàng huynh có phải sắp thành thân không?"
Nghe ta nói vậy, trong mắt Thẩm Túc thoáng qua một tia u ám, sau đó hắn dịu giọng đáp: "Mấy ngày trước mẫu hậu có nhắc đến chuyện này."
Ta hỏi tiếp: "Vậy hoàng huynh có ai vừa ý không?"
"Xem như là có." Thẩm Túc chậm rãi đáp.
"Ai vậy?"
"Là nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Khuynh Thành phải không?"
"Không phải."
"Không phải thì tốt." Ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười trở lại, "Rốt cuộc là cô nương nhà ai mà có thể khiến hoàng huynh động lòng vậy?"
Thẩm Túc chỉ lặng lẽ nhìn ta mà không nói gì.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến một khả năng, lòng ta chợt dâng lên nỗi chua xót: "Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ không làm gì cô nương đó đâu."
"Trước đây ta nhầm lẫn khi coi tình cảm kính yêu huynh trưởng là tình yêu nam nữ, giờ ta đã hiểu rõ rồi, ta sẽ đặt mình đúng chỗ, không để hoàng huynh và hoàng tẩu tương lai khó xử."
Thẩm Túc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
"Ta biết hoàng huynh có lẽ không tin, vì vậy ta đã xin Phụ hoàng ban hôn, ba ngày nữa sẽ chọn phò mã cho ta."
Khi âm cuối vừa rơi xuống, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, mấy sợi tóc trước trán Thẩm Túc bay phất phơ, trong đôi mắt phượng hơi xếch của hắn dâng lên cảm xúc mà ta không thể hiểu được.
Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng khàn khàn: "Muội nói thật sao?"
Ta gật đầu: "Ừm."
"Ta sắp mười bảy tuổi rồi, cũng đã đến lúc chọn phò mã."
Ta vốn là người nói được làm được. Chiều hôm đó, một loạt tranh chân dung của các quý nữ danh giá được gửi đến Đông Cung, ngày hôm sau, điện Hải Đường của ta cũng nhận được một loạt chân dung của các công tử thế gia.
Con trai trưởng của phủ Quốc công, con trai thứ của phủ Thừa tướng, đại lang của phủ Thái phó…
Theo lý mà nói, một nữ tử không được sủng ái như ta, là con của một tài nhân nhỏ bé, không đáng để kết duyên với những công tử thuộc tầng lớp cao quý này.
Nhưng ta có một huynh trưởng tốt.
Hoàng đế có chín người con, Thẩm Túc là đích trưởng tử, gia thế mẫu thân hùng hậu, bản thân lại xuất chúng vượt trội, khiến cho các đại thần trong triều không có ý định ủng hộ bất kỳ Hoàng tử nào khác.
Vì họ biết rõ rằng, trừ phi Thẩm Túc c.h.ế.t, nếu không, không có Hoàng tử nào có thể giành lấy ngôi vị từ tay hắn.
Là muội muội được Hoàng đế tương lai yêu thương nhất, không thiếu kẻ quyền quý muốn cưới ta để có thể dựa vào Thẩm Túc.
Huống chi, ta cũng không phải là một mỹ nhân tầm thường. Đích nữ của nhà Thái phó được ca ngợi là tài nữ đệ nhất của kinh thành.
Còn ta, chỉ dựa vào dung mạo đã được xưng tụng là một trong hai mỹ nhân của kinh thành, cùng với nàng.
Sau khi ta đến tuổi cập kê, nhiều công tử thế gia đã cầu hôn với Hoàng đế, nhưng vì khi đó ta đang dòm ngó Thẩm Túc nên tất cả đều bị ta từ chối.
"Người này trông cũng được đấy." Ta cầm bức tranh lên ngắm nghía, Tùng Tuyết bên cạnh kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.
"Công chúa thực sự đã buông bỏ Thái tử sao?"
"…Thật đến không thể thật hơn."
Nhìn bộ dạng ta nghiêm túc chọn lựa tranh, cuối cùng Tùng Tuyết cũng tin.
Nàng liếc nhìn bức tranh trong tay ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tốt thì tốt thật, nhưng so với Thái tử điện hạ vẫn kém một bậc."
Ta siết chặt bức tranh trong tay.
Tâm trí có phần trống rỗng.
Thẩm Túc là đích trưởng tử của Hoàng đế, ngay từ khi sinh ra đã được phong làm Thái tử, mang theo vinh quang vô hạn.
Hắn cũng không phụ lòng mong đợi, văn võ song toàn, khí chất cao quý, cử chỉ và lời nói đều là chuẩn mực của hoàng gia.
Quan trọng nhất là hắn sở hữu dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Ngoài những tin đồn về việc hắn có thể là đoạn tụ hoặc mắc bệnh kín, không có một khuyết điểm nào.
Vì vậy, không chỉ có nhiều nữ tử si mê hắn, mà còn có không ít nam tử ngưỡng mộ tài văn võ của hắn.
Bên cạnh một người như vậy, những nam tử khác thật khó lọt vào mắt ta.