-
Chương 14
Thẩm Túc ngồi xuống mép giường, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc xích trên chân ta, rồi lắc đầu: "Ta sẽ không tin muội nữa."
"Chiêu Quân, ta vốn không muốn đối xử với muội như thế này."
"Là do muội không nghe lời, lại còn muốn rời bỏ ta."
Thẩm Túc tự tay xé bỏ lớp vỏ dịu dàng, bộc lộ linh hồn méo mó đầy bệnh hoạn bên trong.
"Ta yêu muội, muội muốn gì ta cũng có thể cho, nhưng duy nhất một điều, muội không được rời bỏ ta."
"Tại sao điều duy nhất này mà muội cũng không thể đáp ứng ta?"
"Nếu đã vậy, đừng trách ta phải giam giữ muội."
Thẩm Túc nâng chân phải của ta lên, cúi người đặt một nụ hôn lên mắt cá chân bị trói bởi chiếc xích vàng.
Nụ hôn này không chứa đựng chút dục vọng nào, chỉ đầy ắp sự nhiệt thành và tôn sùng, tôn sùng với đức tin cao nhất trong lòng hắn.
Lạ lùng thay, ta lại không cảm thấy quá bất ngờ.
Cứ như thể, tận sâu trong lòng, ta luôn cảm thấy Thẩm Túc vốn nên là như vậy.
Và… ừm… ta lại càng thích hắn hơn…
"Bảy ngày nữa sẽ là đại hôn." Thẩm Túc bỗng nói ra một câu.
Hắn mỉm cười: "Trước đó, muội sẽ phải chịu ủy khuất một thời gian."
"Sau khi đại hôn xong, ta sẽ tự mình mở khóa cho muội."
Ta há hốc miệng: "Nhanh vậy sao? Huynh không suy nghĩ lại à?"
Thẩm Túc không nói gì nữa, chỉ đắp chăn cho ta rồi đứng dậy rời đi.
Chiều hôm đó, cung nhân mang đến một bộ trang phục cưới.
Màu đỏ rực như lửa, tinh xảo lộng lẫy.
Càng nhìn ta càng thấy quen.
Chẳng phải đây là bộ y phục mà ta đã tự tay may trước đây sao.
Chỉ là lúc đó vẫn còn một phần nhỏ chưa hoàn thành, giờ thì đã được may vá đầy đủ.
"Đây là do hoàng huynh tìm thợ thêu làm giúp ta sao?"
Cung nữ mang trang phục cưới đến cung kính đáp: "Là bệ hạ đích thân học từ thợ thêu, tự tay khâu từng mũi kim một."
"…"
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trong những việc liên quan đến ta, Thẩm Túc chưa bao giờ nhờ cậy ai khác, những gì tự mình làm được thì nhất định không để người khác động vào, vẫn luôn là như thế.
Ta không tự chủ mà tưởng tượng cảnh hắn xâu kim, cúi đầu khâu từng mũi để may vá chiếc áo cưới.
Thật đảm đang làm sao.
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Ngươi bảo bệ hạ đến đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngài ấy."
Cung nữ nhỏ giọng đáp: "Bệ hạ đã căn dặn, trước khi đại hôn sẽ không đến điện Hải Đường."
"…"
Quả nhiên, suốt sáu ngày tiếp theo, mặc ta làm loạn thế nào, Thẩm Túc thật sự không xuất hiện nữa.
Mãi cho đến ngày đại hôn.
Mười dặm đỏ thắm, cả nước chúc mừng.
Ta với thân phận là nhị tiểu thư vừa được tìm về không lâu của phủ Uy Dũng Hầu, tiến cung lên ngôi Hoàng hậu.
Uy Dũng Hầu không có bất kỳ phản đối nào.
Ai mà không muốn nhà mình có một vị Hoàng hậu, dù không phải con gái ruột của mình, chỉ cần có danh phận cũng là điều tốt.
Vì vậy, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Hồng nến lay động, cả gian phòng tràn ngập sắc đỏ của lụa là.
Thẩm Túc trong bộ hỷ phục màu đỏ càng toát lên vẻ yêu mị hiếm thấy thường ngày, khiến dung mạo hắn thêm phần yêu kiều, vô cùng tuấn mỹ.
Hắn lần nữa vén khăn voan của ta lên, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta thở dài một hơi.
"Đến nước này rồi, ta cũng không giấu huynh nữa."
Ta kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Về cốt truyện, hệ thống, và cả Lục Cẩn Yến.
Trong suốt quá trình ta nói, trên gương mặt Thẩm Túc không hề có chút ngạc nhiên.
"Huynh... đã biết từ trước?"
"Ừ."
Ta sững sờ: "Sao huynh biết? Huynh biết từ khi nào?"
Ngón tay Thẩm Túc khẽ động, chiếc đai lưng màu đỏ tuột ra, hắn dùng giọng điệu lơ đễnh nói: "Theo như trong sách nói, tình trạng của ta có lẽ là tái sinh."
"Những gì muội nói về cốt truyện kiếp trước, ta đều đã trải qua."
"Sau khi c.h.ế.t, ta không biết vì sao lại quay trở về năm ta mười tám tuổi."
Ta nghe mà có chút mơ hồ, trong khoảnh khắc lóe sáng, ta nhận ra một điểm mấu chốt: "Huynh tái sinh về năm mười tám tuổi, tức là năm năm trước."
"Lần đầu tiên ta hôn huynh là ba năm trước, khi đó huynh đã là Thẩm Túc của kiếp trước, đã thích ta, nên... lúc đó huynh đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?"
"Phải." Hắn thừa nhận một cách thẳng thắn.
Nếu không thích, làm sao một nam nhân bảy thước lại không thể đẩy một nữ nhân yếu đuối ra.
Hắn cố tình không muốn đẩy ta ra quá nhanh.
Đông Cung canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài nơi Thái tử tắm rửa không thể nào không có ai canh gác.
Hắn cố tình để ta vào.
Lần đầu tiên ta hạ dược, Thẩm Túc thực sự đã nhận ra có độc trong trà, nhưng hắn không vạch trần, mà uống hết như ta mong muốn.
Từng chuyện từng chuyện một, hắn đều tự lấy mình làm mồi, cố tình dụ ta.
Nhưng khi ta sắp đạt được mục đích, hắn lại tỉnh táo rút lui, lần này đến lần khác, dằn vặt ta đến phát điên.
Khiến ý định muốn có được hắn của ta càng thêm kiên định.
Và đó chính là điều Thẩm Túc muốn.
"Chiêu Quân, ta vốn không muốn đối xử với muội như thế này."
"Là do muội không nghe lời, lại còn muốn rời bỏ ta."
Thẩm Túc tự tay xé bỏ lớp vỏ dịu dàng, bộc lộ linh hồn méo mó đầy bệnh hoạn bên trong.
"Ta yêu muội, muội muốn gì ta cũng có thể cho, nhưng duy nhất một điều, muội không được rời bỏ ta."
"Tại sao điều duy nhất này mà muội cũng không thể đáp ứng ta?"
"Nếu đã vậy, đừng trách ta phải giam giữ muội."
Thẩm Túc nâng chân phải của ta lên, cúi người đặt một nụ hôn lên mắt cá chân bị trói bởi chiếc xích vàng.
Nụ hôn này không chứa đựng chút dục vọng nào, chỉ đầy ắp sự nhiệt thành và tôn sùng, tôn sùng với đức tin cao nhất trong lòng hắn.
Lạ lùng thay, ta lại không cảm thấy quá bất ngờ.
Cứ như thể, tận sâu trong lòng, ta luôn cảm thấy Thẩm Túc vốn nên là như vậy.
Và… ừm… ta lại càng thích hắn hơn…
"Bảy ngày nữa sẽ là đại hôn." Thẩm Túc bỗng nói ra một câu.
Hắn mỉm cười: "Trước đó, muội sẽ phải chịu ủy khuất một thời gian."
"Sau khi đại hôn xong, ta sẽ tự mình mở khóa cho muội."
Ta há hốc miệng: "Nhanh vậy sao? Huynh không suy nghĩ lại à?"
Thẩm Túc không nói gì nữa, chỉ đắp chăn cho ta rồi đứng dậy rời đi.
Chiều hôm đó, cung nhân mang đến một bộ trang phục cưới.
Màu đỏ rực như lửa, tinh xảo lộng lẫy.
Càng nhìn ta càng thấy quen.
Chẳng phải đây là bộ y phục mà ta đã tự tay may trước đây sao.
Chỉ là lúc đó vẫn còn một phần nhỏ chưa hoàn thành, giờ thì đã được may vá đầy đủ.
"Đây là do hoàng huynh tìm thợ thêu làm giúp ta sao?"
Cung nữ mang trang phục cưới đến cung kính đáp: "Là bệ hạ đích thân học từ thợ thêu, tự tay khâu từng mũi kim một."
"…"
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trong những việc liên quan đến ta, Thẩm Túc chưa bao giờ nhờ cậy ai khác, những gì tự mình làm được thì nhất định không để người khác động vào, vẫn luôn là như thế.
Ta không tự chủ mà tưởng tượng cảnh hắn xâu kim, cúi đầu khâu từng mũi để may vá chiếc áo cưới.
Thật đảm đang làm sao.
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Ngươi bảo bệ hạ đến đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngài ấy."
Cung nữ nhỏ giọng đáp: "Bệ hạ đã căn dặn, trước khi đại hôn sẽ không đến điện Hải Đường."
"…"
Quả nhiên, suốt sáu ngày tiếp theo, mặc ta làm loạn thế nào, Thẩm Túc thật sự không xuất hiện nữa.
Mãi cho đến ngày đại hôn.
Mười dặm đỏ thắm, cả nước chúc mừng.
Ta với thân phận là nhị tiểu thư vừa được tìm về không lâu của phủ Uy Dũng Hầu, tiến cung lên ngôi Hoàng hậu.
Uy Dũng Hầu không có bất kỳ phản đối nào.
Ai mà không muốn nhà mình có một vị Hoàng hậu, dù không phải con gái ruột của mình, chỉ cần có danh phận cũng là điều tốt.
Vì vậy, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Hồng nến lay động, cả gian phòng tràn ngập sắc đỏ của lụa là.
Thẩm Túc trong bộ hỷ phục màu đỏ càng toát lên vẻ yêu mị hiếm thấy thường ngày, khiến dung mạo hắn thêm phần yêu kiều, vô cùng tuấn mỹ.
Hắn lần nữa vén khăn voan của ta lên, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta thở dài một hơi.
"Đến nước này rồi, ta cũng không giấu huynh nữa."
Ta kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Về cốt truyện, hệ thống, và cả Lục Cẩn Yến.
Trong suốt quá trình ta nói, trên gương mặt Thẩm Túc không hề có chút ngạc nhiên.
"Huynh... đã biết từ trước?"
"Ừ."
Ta sững sờ: "Sao huynh biết? Huynh biết từ khi nào?"
Ngón tay Thẩm Túc khẽ động, chiếc đai lưng màu đỏ tuột ra, hắn dùng giọng điệu lơ đễnh nói: "Theo như trong sách nói, tình trạng của ta có lẽ là tái sinh."
"Những gì muội nói về cốt truyện kiếp trước, ta đều đã trải qua."
"Sau khi c.h.ế.t, ta không biết vì sao lại quay trở về năm ta mười tám tuổi."
Ta nghe mà có chút mơ hồ, trong khoảnh khắc lóe sáng, ta nhận ra một điểm mấu chốt: "Huynh tái sinh về năm mười tám tuổi, tức là năm năm trước."
"Lần đầu tiên ta hôn huynh là ba năm trước, khi đó huynh đã là Thẩm Túc của kiếp trước, đã thích ta, nên... lúc đó huynh đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?"
"Phải." Hắn thừa nhận một cách thẳng thắn.
Nếu không thích, làm sao một nam nhân bảy thước lại không thể đẩy một nữ nhân yếu đuối ra.
Hắn cố tình không muốn đẩy ta ra quá nhanh.
Đông Cung canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài nơi Thái tử tắm rửa không thể nào không có ai canh gác.
Hắn cố tình để ta vào.
Lần đầu tiên ta hạ dược, Thẩm Túc thực sự đã nhận ra có độc trong trà, nhưng hắn không vạch trần, mà uống hết như ta mong muốn.
Từng chuyện từng chuyện một, hắn đều tự lấy mình làm mồi, cố tình dụ ta.
Nhưng khi ta sắp đạt được mục đích, hắn lại tỉnh táo rút lui, lần này đến lần khác, dằn vặt ta đến phát điên.
Khiến ý định muốn có được hắn của ta càng thêm kiên định.
Và đó chính là điều Thẩm Túc muốn.