-
Chương 81
Năm 3435, lúc vào hạ, ngoài trời nắng chang chang, cây cỏ sinh sôi nảy mầm. Cuộc sống như vậy vốn nên là thời điểm Chu Tước nóng nảy nhất, nhưng A Sửu lại cực kỳ yên tĩnh. Trạng thái này của A Sửu đã kéo dài hơn một trăm năm. Mặc dù bên ngoài thì A Sửu không có gì thay đổi nhưng khí chất đều đã thay đổi rất nhiều. Từ một cô nương nhỏ tuổi đã trưởng thành thành một vị cô nương, trở nên yên tĩnh, chững chạc hơn.
Đoạn Thần mê man một trăm năm, mọi chuyện lớn nhỏ trong Ma tộc đều do A Sửu xử lý. Thỉnh thoảng A Sửu còn phải xử lý chuyện của Phượng Hoàng tộc nữa, và cũng học tập pháp thuật của Phượng Hoàng tộc. Mỗi ngày chuyện A Sửu cần phải làm rất nhiều, lịch trình cực kỳ dày đặc. Nhưng bất kể làm chuyện gì thì A Sửu đều muốn canh giữ bên cạnh Đoạn Thần. A Sửu liên tục mong chờ, chờ sau khi sư phụ tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy là nàng.
Phê xong một đống sổ con, A Sửu vươn vai, thở dài một hơi, nhìn về phía giường. Thấy Đoạn Thần vẫn không có chút phản ứng gì, chỉ yên tĩnh nằm ở trên giường, A Sửu thở sâu đi tới, vươn tay sờ mặt Đoạn Thần.
"Sư phụ, sổ con hôm nay ta đều xử lý xong rồi! Ta chỉ dùng ba canh giờ để xử lý xong xuôi chính sự của Phượng Hoàng tộc và Ma tộc, có phải ta rất lợi hại không? Sư phụ, khi nào thì người tỉnh lại? Đã lâu rồi ta không được nghe giọng của người nên đã mau quên mất giọng của người thế nào rồi. Sư phụ, người bất tỉnh lâu như vậy ta sẽ bị đám người Ân trưởng lão bức hôn. Mấy vị trưởng lão cảm thấy ta đã lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy không có lợi cho Phượng Hoàng tộc, mà bộ dáng người lại như vậy nên bọn họ đã bắt đầu xem xét đối tượng khác cho ta rồi. Sư phụ, người mau tỉnh lại đi! Nếu không ta phải lập gia đình mất!" A Sửu uất ức nằm trên người Đoạn Thần, cọ xát vào vạt áo trước ngực của hắn.
Yên tĩnh trong chốc lát, A Sửu phát giác điều khác thường. Phát hiện tim Đoạn Thần đập nhanh hơn so với bình thường, A Sửu đứng dậy, vừa mong đợi vừa khẩn trương nhìn chằm chằm Đoạn Thần."Sư phụ? Sư phụ, có phải người sắp tỉnh hay không?"
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Đoạn Thần có phản ứng gì, sắc mặt hồng hào của A Sửu lập tức chậm rãi trở thành mất mát. A Sửu nhịn không được lập tức khóc òa lên. Khóc rất lớn, khóc đến mức cực kỳ đau lòng. Phát tiết mọi sự sợ hãi và uất ức bấy lâu nay vào trận khóc này, tiếng khóc cũng cực kỳ vang dội.
A Sửu khóc cực kỳ lợi hại, khóc đến quên mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Khóc cái gì, bản quân không có chết. Không được phép khóc..." Đoạn Thần nhíu mi mở mắt ra, muốn đứng dậy nhưng lại bị A Sửu đè nặng nên dậy không nổi.
A Sửu cho là mình muốn Đoạn Thần tỉnh lại đến điên rồi nên mới nghe nhầm. Sững sờ một chút, A Sửu lau con mắt mơ màng đầy nước rồi cúi đầu nhìn Đoạn Thần. Phát hiện Đoạn Thần ở dưới thân thật sự đã mở mắt ra, vẻ mặt còn đang bực bội. Lúc này A Sửu mới xác định mình không có nghe nhầm. Kích động bổ nhào xuống, A Sửu chặn trên người Đoạn Thần, ôm chặt hắn hô lớn: "Sư phụ! Người đã tỉnh! Sư phụ! Cuối cùng người đã tỉnh rồi! Không phải là ta ảo tưởng! Sư phụ có phải người thật sự đã tỉnh rồi không vậy?"
Đoạn Thần không còn gì để nói, bàn tay bị A Sửu đè dưới thân dùng sức kéo, rút tay ra ngoài rồi duỗi ra dùng sức bóp má trái A Sửu một cái. Bất đắc dĩ nói: "Lần này có phân rõ được là ảo giác hay không chưa?"
"Không phải là ảo giác! Là thật! Sư phụ thật sự tỉnh rồi! Thật là tốt quá. Sư phụ, một trăm năm, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" A Sửu nín khóc mỉm cười, tay lại dùng sức níu lấy y phục Đoạn Thần, chảy nước mũi, mặt đầy nước mắt, ngu ngốc cười rộ lên với Đoạn Thần.
"Xấu xí, vừa xấu lại vừa bẩn, mau đứng lên." Đoạn Thần kéo A Sửu ra, muốn đứng dậy.
A Sửu không thuận theo, tính tình lại tùy hứng, đè trên người Đoạn Thần."Không muốn! Ta không muốn đứng dậy. Sư phụ không được phép ghét bỏ ta!"
"Đứng lên." Nhìn chằm chằm nàng, Đoạn Thần bình tĩnh nói.
"Không muốn!" A Sửu không chịu.
"Đứng lên." Đoạn Thần lặp lại lần nữa, kêu A Sửu đứng lên.
"Không muốn!" A Sửu lại từ chối.
"Bản quân kêu ngươi đứng lên." Đoạn Thần bất đắc dĩ nói.
"Không muốn! Sư phụ, người ta không muốn!" A Sửu cọ xát trên người Đoạn Thần.
Đoạn Thần cảm thấy tà áo mình đã ướt, hắn như thấy được cảnh tượng nước mắt nước mũi dính trên quần áo mình. Đoạn Thần từ bỏ giãy giụa, thuận thế ôm lấy A Sửu.
==== Ngoại truyện ngắn ====
Thần Ma hai giới nghênh đón việc đại hỷ lớn nhất, Ma quân Đoạn Thần và Thượng thần Phượng Hoàng tộc thành thân!
Trải qua đêm động phòng hoa chúc, A Sửu giống như kẻ điên vậy, chuyện mong đợi nhất mỗi ngày chính là cùng nghỉ ngơi với Đoạn Thần. Đối mặt với ánh mắt như sói đói của A Sửu, đầu Đoạn Thần đầy hắc tuyến, hắn rất muốn bỏ trốn.
Nhưng bất kể Đoạn Thần đi đâu thì A Sửu cũng có thể tìm được hắn một cách chính xác. Điều này khiến Đoạn Thần cực kỳ hối hận, tại sao lúc trước hắn lại hạ "Tỏa hồn chút" chứ! Thật đúng là mua dây buộc mình mà!
Bên ngoài sau giờ ngọ mặt trời nóng rừng rực, trong Huyền Diệp điện, Đoạn Thần hết sức chuyên chú phê sổ con. A Sửu ngồi bên cạnh đọc tạp thư một lát nhưng tâm trạng lại không bình tĩnh được, diễn dafnlê quysdôn gấp quyển sách lại, tiến đến bên cạnh Đoạn Thần, mở miệng nói: "Sư phụ, thời gian không còn sớm, còn một canh giờ nữa là trời tối rồi. Hay là hôm nay chúng ta dùng bữa tối sớm một chút rồi nghỉ ngơi sớm đi được không?"
Đoạn Thần: "..." Mắt hắn không rời khỏi sách, nhìn chằm chằm sổ con, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ, giống như không nghe thấy lời nói của A Sửu vậy.
A Sửu mất hứng, chống nạnh nói: "Sư phụ, lời ta nói với chàng, chàng có nghe thấy không?"
Nhìn thấy bộ dáng này của A Sửu, Đoạn Thần không còn cách nào giả bộ nữa, đành phải mở miệng hỏi: "Nàng mới vừa nói cái gì?"
"Ta nói thời gian không còn sớm nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi. Sư phụ, chàng đã phê sổ con cả một ngày, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi. Hôm nay chúng ta dùng bữa tối sớm rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." A Sửu chớp mắt, ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Đoạn Thần.
Ha ha, trong lòng Đoạn Thần không còn gì để nói, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Bản quân không biết mệt mỏi. Nếu nàng mệt mỏi thì đi ăn cái gì rồi nghỉ ngơi trước đi! Không cần ở bên cạnh bản quân nữa."
"Sư phụ, chàng phê nhiều sổ con như vậy, sao có thể không mệt được! Sư phụ, chàng đừng cậy mạnh, mau thả đồ xuống, cùng ta ăn bữa tối rồi nghỉ ngơi thôi!" A Sửu nói xong liền động thủ cướp sổ con trong tay Đoạn Thần, để qua một bên.
Đoạn Thần liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, bình tĩnh nói: "Sắc trời còn sớm, bản quân chưa buồn ngủ."
"Chàng không buồn ngủ nhưng ta buồn ngủ! Sư phụ, chúng ta về Lăng Hoa Điện ngủ được không?" A Sửu trơ mắt nhìn Đoạn Thần.
Ha ha, ngủ sao? Là muốn làm vài chuyện trên giường mới đúng đi! Đoạn Thần bình tĩnh nói: "Nàng đã mệt nhọc như vậy thì đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Không muốn! Sư phụ, ta muốn chàng ngủ với ta! Sư phụ, đi thôi, chúng ta đi về ngủ được không!" A Sửu kéo cánh tay Đoạn Thần, làm nũng.
"Nói thật đi, nàng thật sự muốn ngủ hay là muốn làm chuyện gì khác?" Đoạn Thần nhướn mày hỏi A Sửu.
A Sửu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Muốn làm những chuyện khác... Sư phụ, gần đây bốn vị trưởng lão đều thúc giục ta, hỏi thân thể ta như thế nào, có gì kỳ lạ hay không. Bọn họ thấy chúng ta thành thân đã vài năm mà còn không có động tĩnh gì thì cho rằng chàng không được!"
Đoạn Thần nghe xong thì sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Mấy lão già chết tiệt này, lại dám hoài nghi hắn không được!
"Đứng lên, đi, đi về ngủ!" Đoạn Thần dùng một tay ôm lấy A Sửu đi ra ngoài.
- -- ------ -------- TOÀN VĂN HOÀN
Đoạn Thần mê man một trăm năm, mọi chuyện lớn nhỏ trong Ma tộc đều do A Sửu xử lý. Thỉnh thoảng A Sửu còn phải xử lý chuyện của Phượng Hoàng tộc nữa, và cũng học tập pháp thuật của Phượng Hoàng tộc. Mỗi ngày chuyện A Sửu cần phải làm rất nhiều, lịch trình cực kỳ dày đặc. Nhưng bất kể làm chuyện gì thì A Sửu đều muốn canh giữ bên cạnh Đoạn Thần. A Sửu liên tục mong chờ, chờ sau khi sư phụ tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy là nàng.
Phê xong một đống sổ con, A Sửu vươn vai, thở dài một hơi, nhìn về phía giường. Thấy Đoạn Thần vẫn không có chút phản ứng gì, chỉ yên tĩnh nằm ở trên giường, A Sửu thở sâu đi tới, vươn tay sờ mặt Đoạn Thần.
"Sư phụ, sổ con hôm nay ta đều xử lý xong rồi! Ta chỉ dùng ba canh giờ để xử lý xong xuôi chính sự của Phượng Hoàng tộc và Ma tộc, có phải ta rất lợi hại không? Sư phụ, khi nào thì người tỉnh lại? Đã lâu rồi ta không được nghe giọng của người nên đã mau quên mất giọng của người thế nào rồi. Sư phụ, người bất tỉnh lâu như vậy ta sẽ bị đám người Ân trưởng lão bức hôn. Mấy vị trưởng lão cảm thấy ta đã lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy không có lợi cho Phượng Hoàng tộc, mà bộ dáng người lại như vậy nên bọn họ đã bắt đầu xem xét đối tượng khác cho ta rồi. Sư phụ, người mau tỉnh lại đi! Nếu không ta phải lập gia đình mất!" A Sửu uất ức nằm trên người Đoạn Thần, cọ xát vào vạt áo trước ngực của hắn.
Yên tĩnh trong chốc lát, A Sửu phát giác điều khác thường. Phát hiện tim Đoạn Thần đập nhanh hơn so với bình thường, A Sửu đứng dậy, vừa mong đợi vừa khẩn trương nhìn chằm chằm Đoạn Thần."Sư phụ? Sư phụ, có phải người sắp tỉnh hay không?"
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Đoạn Thần có phản ứng gì, sắc mặt hồng hào của A Sửu lập tức chậm rãi trở thành mất mát. A Sửu nhịn không được lập tức khóc òa lên. Khóc rất lớn, khóc đến mức cực kỳ đau lòng. Phát tiết mọi sự sợ hãi và uất ức bấy lâu nay vào trận khóc này, tiếng khóc cũng cực kỳ vang dội.
A Sửu khóc cực kỳ lợi hại, khóc đến quên mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Khóc cái gì, bản quân không có chết. Không được phép khóc..." Đoạn Thần nhíu mi mở mắt ra, muốn đứng dậy nhưng lại bị A Sửu đè nặng nên dậy không nổi.
A Sửu cho là mình muốn Đoạn Thần tỉnh lại đến điên rồi nên mới nghe nhầm. Sững sờ một chút, A Sửu lau con mắt mơ màng đầy nước rồi cúi đầu nhìn Đoạn Thần. Phát hiện Đoạn Thần ở dưới thân thật sự đã mở mắt ra, vẻ mặt còn đang bực bội. Lúc này A Sửu mới xác định mình không có nghe nhầm. Kích động bổ nhào xuống, A Sửu chặn trên người Đoạn Thần, ôm chặt hắn hô lớn: "Sư phụ! Người đã tỉnh! Sư phụ! Cuối cùng người đã tỉnh rồi! Không phải là ta ảo tưởng! Sư phụ có phải người thật sự đã tỉnh rồi không vậy?"
Đoạn Thần không còn gì để nói, bàn tay bị A Sửu đè dưới thân dùng sức kéo, rút tay ra ngoài rồi duỗi ra dùng sức bóp má trái A Sửu một cái. Bất đắc dĩ nói: "Lần này có phân rõ được là ảo giác hay không chưa?"
"Không phải là ảo giác! Là thật! Sư phụ thật sự tỉnh rồi! Thật là tốt quá. Sư phụ, một trăm năm, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" A Sửu nín khóc mỉm cười, tay lại dùng sức níu lấy y phục Đoạn Thần, chảy nước mũi, mặt đầy nước mắt, ngu ngốc cười rộ lên với Đoạn Thần.
"Xấu xí, vừa xấu lại vừa bẩn, mau đứng lên." Đoạn Thần kéo A Sửu ra, muốn đứng dậy.
A Sửu không thuận theo, tính tình lại tùy hứng, đè trên người Đoạn Thần."Không muốn! Ta không muốn đứng dậy. Sư phụ không được phép ghét bỏ ta!"
"Đứng lên." Nhìn chằm chằm nàng, Đoạn Thần bình tĩnh nói.
"Không muốn!" A Sửu không chịu.
"Đứng lên." Đoạn Thần lặp lại lần nữa, kêu A Sửu đứng lên.
"Không muốn!" A Sửu lại từ chối.
"Bản quân kêu ngươi đứng lên." Đoạn Thần bất đắc dĩ nói.
"Không muốn! Sư phụ, người ta không muốn!" A Sửu cọ xát trên người Đoạn Thần.
Đoạn Thần cảm thấy tà áo mình đã ướt, hắn như thấy được cảnh tượng nước mắt nước mũi dính trên quần áo mình. Đoạn Thần từ bỏ giãy giụa, thuận thế ôm lấy A Sửu.
==== Ngoại truyện ngắn ====
Thần Ma hai giới nghênh đón việc đại hỷ lớn nhất, Ma quân Đoạn Thần và Thượng thần Phượng Hoàng tộc thành thân!
Trải qua đêm động phòng hoa chúc, A Sửu giống như kẻ điên vậy, chuyện mong đợi nhất mỗi ngày chính là cùng nghỉ ngơi với Đoạn Thần. Đối mặt với ánh mắt như sói đói của A Sửu, đầu Đoạn Thần đầy hắc tuyến, hắn rất muốn bỏ trốn.
Nhưng bất kể Đoạn Thần đi đâu thì A Sửu cũng có thể tìm được hắn một cách chính xác. Điều này khiến Đoạn Thần cực kỳ hối hận, tại sao lúc trước hắn lại hạ "Tỏa hồn chút" chứ! Thật đúng là mua dây buộc mình mà!
Bên ngoài sau giờ ngọ mặt trời nóng rừng rực, trong Huyền Diệp điện, Đoạn Thần hết sức chuyên chú phê sổ con. A Sửu ngồi bên cạnh đọc tạp thư một lát nhưng tâm trạng lại không bình tĩnh được, diễn dafnlê quysdôn gấp quyển sách lại, tiến đến bên cạnh Đoạn Thần, mở miệng nói: "Sư phụ, thời gian không còn sớm, còn một canh giờ nữa là trời tối rồi. Hay là hôm nay chúng ta dùng bữa tối sớm một chút rồi nghỉ ngơi sớm đi được không?"
Đoạn Thần: "..." Mắt hắn không rời khỏi sách, nhìn chằm chằm sổ con, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ, giống như không nghe thấy lời nói của A Sửu vậy.
A Sửu mất hứng, chống nạnh nói: "Sư phụ, lời ta nói với chàng, chàng có nghe thấy không?"
Nhìn thấy bộ dáng này của A Sửu, Đoạn Thần không còn cách nào giả bộ nữa, đành phải mở miệng hỏi: "Nàng mới vừa nói cái gì?"
"Ta nói thời gian không còn sớm nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi. Sư phụ, chàng đã phê sổ con cả một ngày, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi. Hôm nay chúng ta dùng bữa tối sớm rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." A Sửu chớp mắt, ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Đoạn Thần.
Ha ha, trong lòng Đoạn Thần không còn gì để nói, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Bản quân không biết mệt mỏi. Nếu nàng mệt mỏi thì đi ăn cái gì rồi nghỉ ngơi trước đi! Không cần ở bên cạnh bản quân nữa."
"Sư phụ, chàng phê nhiều sổ con như vậy, sao có thể không mệt được! Sư phụ, chàng đừng cậy mạnh, mau thả đồ xuống, cùng ta ăn bữa tối rồi nghỉ ngơi thôi!" A Sửu nói xong liền động thủ cướp sổ con trong tay Đoạn Thần, để qua một bên.
Đoạn Thần liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, bình tĩnh nói: "Sắc trời còn sớm, bản quân chưa buồn ngủ."
"Chàng không buồn ngủ nhưng ta buồn ngủ! Sư phụ, chúng ta về Lăng Hoa Điện ngủ được không?" A Sửu trơ mắt nhìn Đoạn Thần.
Ha ha, ngủ sao? Là muốn làm vài chuyện trên giường mới đúng đi! Đoạn Thần bình tĩnh nói: "Nàng đã mệt nhọc như vậy thì đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Không muốn! Sư phụ, ta muốn chàng ngủ với ta! Sư phụ, đi thôi, chúng ta đi về ngủ được không!" A Sửu kéo cánh tay Đoạn Thần, làm nũng.
"Nói thật đi, nàng thật sự muốn ngủ hay là muốn làm chuyện gì khác?" Đoạn Thần nhướn mày hỏi A Sửu.
A Sửu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Muốn làm những chuyện khác... Sư phụ, gần đây bốn vị trưởng lão đều thúc giục ta, hỏi thân thể ta như thế nào, có gì kỳ lạ hay không. Bọn họ thấy chúng ta thành thân đã vài năm mà còn không có động tĩnh gì thì cho rằng chàng không được!"
Đoạn Thần nghe xong thì sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Mấy lão già chết tiệt này, lại dám hoài nghi hắn không được!
"Đứng lên, đi, đi về ngủ!" Đoạn Thần dùng một tay ôm lấy A Sửu đi ra ngoài.
- -- ------ -------- TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận facebook