-
Chương 72
Sau khi Triệu ma ma rời đi, A Sửu lập tức chạy đến gầm giường, lấy hết mấy món ăn nàng đã giấu mấy ngày nay ra. Đi đến cửa sổ rồi liếc nhìn xuống dưới. Xác định sân nhỏ phía dưới không có người thì A Sửu từ từ leo ra khỏi cửa sổ. Sau đó khép cửa lại, nhẹ nhàng giẫm đạp lên gạch ngói vụn mò mẫm đi qua phía bên trái.
Cẩn thận bò đến cuối mái hiên, A Sửu hít sâu, tung người nhảy lên tiểu lâu ở đối diện. Một tiếng "Ầm" vang lên, trán A Sửu đụng phải một cây cột, cũng may hai tay nắm chặt được cây cột đó nên nửa người lơ lửng trong không trung. Mở mắt ra, A Sửu cắn răng, chậm rãi leo lên.
Bò lên trên tiểu lâu, A Sửu thuận thế đi xuống dưới tiểu lâu, dọc theo đường đi còn nghe được không tạp âm dơ bẩn ưm a a. Nếu như là lúc trước, A Sửu nhất định sẽ hiếu kỳ ở lại xem cho rõ ràng. Nhưng sau khi đã mơ hồ hiểu được một chút, vừa nghĩ tới đêm nay sau khi lên đài biểu diễn xong thì nàng cũng có thể làm chuyện như vậy cùng với nam nhân khác thì A Sửu liền thấy sợ hãi. Nàng nhất định phải chạy trốn! Nàng không muốn sống ở chỗ này! Không muốn bị nam nhân khác mò mẫm!
Trong lòng càng sợ hãi, A Sửu đi càng nhanh. Trên đường đụng phải một nô tài, tên nô tài kinh ngạc chỉ vào A Sửu. A Sửu cảm thấy tình hình không tốt, xông tới che miệng hắn, ác độc đập vào gáy hắn một cái. Vốn định lập tức rời đi, nhưng A Sửu mới đi được hai bước thì lại quay lại kéo tên nô tài kia vào một góc, cởi áo khoác ngoài của hắn ra, sau đó cũng cởi áo ngoài của mình ra rồi mặc áo hắn vào. A Sửu cởi bỏ đồ trang sức vướng víu trên tóc đen xuống, búi một kiểu tóc đơn giản rồi đội mũ của tên nô tài đó lên, cúi đầu nhanh chân rời đi.
Sau đó cắm đầu chạy về phía chỗ vắng người, A Sửu cảm thấy nơi càng ít người thì càng không dễ bị phát hiện. Có thể tất cả mọi người cho rằng nàng chạy ra ngoài, nhưng thật ra nàng không có chạy. Trước tiên cứ trốn trong Phú Quý lâu vài ngày, đợi mọi người buông lỏng cảnh giác vội vàng chạy đi bắt nàng thì nàng lại vụng trộm chuồn ra ngoài.
Chạy loạn một lúc để xem có nơi nào ít người để trốn không, A Sửu chạy đến một viện hoang hết sức vắng vẻ. Cảm thấy có chút là lạ, nhưng cũng không nhìn ra có gì khác thường. A Sửu cẩn thận đi qua đám cỏ dại vào bên trong. Vừa đi chưa được vài bước, nhìn thấy cỏ dại trước mặt bị dập nát, rốt cuộc A Sửu cũng biết chỗ này có gì kỳ lạ rồi. Nơi này có người. Hơn nữa còn thường xuyên đến đây!
Nhận ra được điểm này, sự sợ hãi trong lòng A Sửu bỗng chốc gia tăng, dưới ánh mặt trời chói chang, trán nàng toát đầy mồ hôi lạnh. A Sửu do dự, không biết nên có nên đi về phía trước hay là đổi một nơi khác. Lát nữa tất cả mọi người đều sẽ phát hiện nàng biến mất. Vậy phải làm sao bây giờ! Lui về phía sau vài bước, đổi một nơi khác thì không còn kịp nữa rồi, còn chưa kịp ra khỏi đây thì đã bị mọi người bắt được rồi.
A Sửu khẽ cắn răng, hồi hộp cảnh giác rón rén đi về phía trước.
Cả một đường không có người, cảm giác sợ hãi của A Sửu không mãnh liệt như lúc nãy nữa. Tâm trạng cũng dần yên tĩnh lại, liên tục đi dọc theo đám cỏ dại bị dẫm nát ở phía trước, A Sửu thấy bức tường bị lấp kín. Dưới góc tường có tảng đá nhỏ nhô lên. Đi đến thì phát hiện tảng đá kia hết sức bóng loáng, ngoài mặt không có chút bùn đất, A Sửu hoài nghi tảng đá này thường xuyên được người ta sờ vuốt. Xoa xoa đôi bàn tay, A Sửu thử nâng tảng đá lên nhưng rồi phát hiện nó rất nặng, vốn không thể ôm được. Bất đắc dĩ, A Sửu đành đứng dậy, đi về phía bên cạnh, thử đẩy tảng đá từ phía bên đó. Dùng sức đẩy, không đầy một lát, tảng đá đã bị đẩy ra, nàng thấy được một cái hố! Mắt nàng phát sáng, nhìn chằm chằm cái hố này, tim A Sửu đột nhiên đập cực kỳ nhanh. Không biết cái hố này dẫn đi đâu, chui từ nơi này thì có thể ra ngoài hay không...
Trong lòng A Sửu đấu tranh, nắm chặt quả đấm, nằm xuống rồi chui vào trong hố. Lúc cả người A Sửu gần như đã sắp chui ra thì đột nhiên, chân bị người khác kéo lại. Trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi, A Sửu dùng sức đạp theo bản năng rồi liều mạng bò lên phía trước. Hai tay nắm lấy cái thân cây bên cạnh, chân dùng sức nhiều lần ra sau, cuối cùng đá văng cái tay đang nắm lấy chân nàng. Nàng không dám quay đầu lại nên liền đứng lên chạy về phía trước.
A Sửu cố gắng xông về phía trước nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hét to ở đằng sau.
"Mau lên, có ai không! Thanh Liễu chạy trốn rồi! Mau lên, có ai không! Mau tới bắt Thanh Liễu đi!" Đó là một giọng nữ.
Chạy được một đoạn đường, A Sửu không chịu nổi, cũng không dám dừng lại, chỉ có thể thở hổn hển chậm rãi chạy về phía trước. Mũ đã rơi chẳng biết từ lúc nào, cả đầu tóc đen nhánh bay phấp phới theo gió, mặt mũi đầy mồ hôi, cực kỳ chật vật.
Chẳng phân biệt được phương hướng chạy mà cứ chạy đến một con đường, bộ dáng A Sửu thu hút nhiều sự chú ý. Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm A Sửu, trong ánh mắt đều đầy sự đề phòng và hoài nghi.
A Sửu bất chấp mọi ánh nhìn, lúc này nàng đã chạy không nổi nữa. Nhận ra chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, không nên chạy vào chỗ đông người, những người đuổi theo vừa hỏi thăm người đi đường thì đã biết rõ hành tung của nàng! A Sửu cảm thấy hối hận, nhưng lúc này cũng không phải là lúc tự trách, điều quan trọng hơn là nhất định phải tìm nơi để trốn!
A Sửu thay đổi tuyến đường chạy về phía ít người, trốn vào một con hẻm nhỏ. Thật sự là chạy hết nổi rồi, đỡ tường há mồm thở dốc.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, lỗ tai dán vào tường, nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân vội vàng đi tới gần nàng, A Sửu luống cuống. Nhìn trái nhìn phải xem coi có chỗ nào để trốn không. Thấy phía trước có một gốc cây cao lớn, cành lá sum xuê thì A Sửu chạy tới, vội vã bò lên cây. Vốn định leo lên chỗ cao nhất nhưng mới leo đến chỗ cao thì người của Phú Quý lâu đã đuổi tới. A Sửu không dám cử động, đè nén hơi thở, cúi đầu xuống nhìn, quan sát tình huống phía dưới.
"Người đâu! Sao lại không thấy đâu!" Nhìn quanh một vòng, đây là một cái góc cụt, không có chỗ để chạy trốn, một tên nam nhân thô kệch sốt ruột lên tiếng hỏi.
"Đừng nóng vội! Vào gõ cửa mấy nhà trong ngõ xem thử coi, xem có ai giấu người hay không." Một nam nhân thô kệch khác có kinh nghiệm hơn lạnh nhạt chỉ vào mấy gia đình ở phía trước.
Vì vậy, vài tên cao lớn thô kệch gõ mạnh "Rầm rầm rầm" vào cửa nhà người dân.
A Sửu đứng khuất sau tàng cây nhìn thấy vậy thì kinh hồn táng đảm, một tay nắm chặt thân cây, một tay dùng sức che miệng. Nếu còn có thêm một tay nữa thì A Sửu nhất định sẽ đặt ở ngực để che ngực lại, tận lực làm cho tim mình đừng đập nhanh như vậy.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, nên người trong nhà cuối cùng cũng chạy ra mở cửa. Một vị thư sinh còn trẻ tuổi vừa nhìn thấy vài tên hung thần như sát nhân nhìn mình chằm chằm thì vội vàng mở miệng hỏi thăm: "Các vị huynh đệ, xin hỏi... Có chuyện gì?"
"Tiền trong tiệm chúng ta bị một nữ nhân trộm mất, mấy người chúng ta đuổi theo đến đây nhưng không tìm được người, muốn hỏi thử xem ngươi có thấy một nam nhân tuấn tú có dáng dấp giống nữ nhân hay không?" Tên nam nhân thô kệch tương đối lạnh nhạt mở miệng trước. Ngụ ý rõ ràng là: Chúng ta đuổi theo đến đây nhưng không thấy người, có phải là ngươi đã che giấu hay không?
Sao thư sinh lại không nghe ra ý trong lời nói được nên lập tức lúng túng lắc đầu, phất tay nói: "Không dám không dám! Thật không dám đấu diếm, tại hạ chỉ còn một tháng nữa là sẽ tham gia thi tú tài, một lòng ngồi đọc sách thánh hiền trong phòng, không để ý đến chuyện bên ngoài, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, cũng không gặp bất cứ nữ nhân nào."
"Ít nói lời vô ích! Đại ca, lục soát trước rồi nói sau! Nếu đuổi không kịp người, trở về người chịu phạt sẽ là chúng ta!" Tên nam nhân thô kệch có tính tình nóng nảy không còn nhẫn nại nữa, dứt lời liền đẩy tên thư sinh ra xông vào.
"Ban ngày ban mặt, sao các ngươi có thể như thế! Còn có vương pháp hay không! Buồn cười! Thật buồn cười!" Tên thư sinh bị đẩy ngã xuống đất tức đến đỏ mặt, chỉ có thể chỉ mấy tên hán tử thô kệch đang xông vào nhà mình, cao giọng mắng to.
A Sửu núp trên tàng cây, nhìn xuyên qua khe hở, cách một khoảng nhíu mày nhìn chằm chằm căn phòng, trong quan sát động tĩnh bên cạnh.
Lúc thư sinh đứng lên, chú ý thấy giữa cành lá rậm rạp trên cây to bên ngoài viện có một ánh mắt đang nhìn thì đột nhiên hô to một tiếng: "Có người núp trên tàng cây!"
Nghe vậy, đám hán tử thô kệch đang lục soát trong phòng lập tức lao ra. A Sửu sớm đã bị giật mình, thậm chí còn nghĩ trực tiếp nhảy xuống cây, dứt khoát để Thanh Liễu chết. Cùng lắm thì lại nhập vào thân thể người khác thêm lần nữa. Ý tưởng này vừa xuất hiện thì A Sửu đã cảm thấy rất tốt. Cây cao như vậy, té xuống là có thể chết đúng không?
A Sửu buông tay ra, nhắm mắt nhảy xuống. Nhưng ngoài ý muốn A Sửu không cảm thấy thân thể va chạm đau đớn. Ngược lại còn ngửi thấy một hơi thở quen thuộc, đây là...
"Sư phụ!" A Sửu mở mắt ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái cằm của Đoạn Thần. Lúc này nàng mới phát hiện mình đang ở trong lòng Đoạn Thần.
Nhíu mi ghét bỏ liếc mắt nhìn người trong ngực, nếu không phải bận tâm đến linh hồn trong thân thể này là A Sửu thì Đoạn Thần đã sớm mặc kệ.
"Câm miệng, không được quấy rồi." Đoạn Thần không chịu nổi một nữ nhân xa lạ, một giọng nói xa lạ, dùng một vẻ mặt quen thuộc gọi hắn. Cho dù biết rõ linh hồn hiện đang thao túng thân thể này là A Sửu, nhưng Đoạn Thần lại cảm thấy quá miễn cưỡng. Vung tay áo lên, vội vàng làm đám hán tử thô kệch và cả tên thư sinh đã trông thấy tất cả hôn mê, Đoạn Thần ôm A Sửu bay lên trời.
Cẩn thận bò đến cuối mái hiên, A Sửu hít sâu, tung người nhảy lên tiểu lâu ở đối diện. Một tiếng "Ầm" vang lên, trán A Sửu đụng phải một cây cột, cũng may hai tay nắm chặt được cây cột đó nên nửa người lơ lửng trong không trung. Mở mắt ra, A Sửu cắn răng, chậm rãi leo lên.
Bò lên trên tiểu lâu, A Sửu thuận thế đi xuống dưới tiểu lâu, dọc theo đường đi còn nghe được không tạp âm dơ bẩn ưm a a. Nếu như là lúc trước, A Sửu nhất định sẽ hiếu kỳ ở lại xem cho rõ ràng. Nhưng sau khi đã mơ hồ hiểu được một chút, vừa nghĩ tới đêm nay sau khi lên đài biểu diễn xong thì nàng cũng có thể làm chuyện như vậy cùng với nam nhân khác thì A Sửu liền thấy sợ hãi. Nàng nhất định phải chạy trốn! Nàng không muốn sống ở chỗ này! Không muốn bị nam nhân khác mò mẫm!
Trong lòng càng sợ hãi, A Sửu đi càng nhanh. Trên đường đụng phải một nô tài, tên nô tài kinh ngạc chỉ vào A Sửu. A Sửu cảm thấy tình hình không tốt, xông tới che miệng hắn, ác độc đập vào gáy hắn một cái. Vốn định lập tức rời đi, nhưng A Sửu mới đi được hai bước thì lại quay lại kéo tên nô tài kia vào một góc, cởi áo khoác ngoài của hắn ra, sau đó cũng cởi áo ngoài của mình ra rồi mặc áo hắn vào. A Sửu cởi bỏ đồ trang sức vướng víu trên tóc đen xuống, búi một kiểu tóc đơn giản rồi đội mũ của tên nô tài đó lên, cúi đầu nhanh chân rời đi.
Sau đó cắm đầu chạy về phía chỗ vắng người, A Sửu cảm thấy nơi càng ít người thì càng không dễ bị phát hiện. Có thể tất cả mọi người cho rằng nàng chạy ra ngoài, nhưng thật ra nàng không có chạy. Trước tiên cứ trốn trong Phú Quý lâu vài ngày, đợi mọi người buông lỏng cảnh giác vội vàng chạy đi bắt nàng thì nàng lại vụng trộm chuồn ra ngoài.
Chạy loạn một lúc để xem có nơi nào ít người để trốn không, A Sửu chạy đến một viện hoang hết sức vắng vẻ. Cảm thấy có chút là lạ, nhưng cũng không nhìn ra có gì khác thường. A Sửu cẩn thận đi qua đám cỏ dại vào bên trong. Vừa đi chưa được vài bước, nhìn thấy cỏ dại trước mặt bị dập nát, rốt cuộc A Sửu cũng biết chỗ này có gì kỳ lạ rồi. Nơi này có người. Hơn nữa còn thường xuyên đến đây!
Nhận ra được điểm này, sự sợ hãi trong lòng A Sửu bỗng chốc gia tăng, dưới ánh mặt trời chói chang, trán nàng toát đầy mồ hôi lạnh. A Sửu do dự, không biết nên có nên đi về phía trước hay là đổi một nơi khác. Lát nữa tất cả mọi người đều sẽ phát hiện nàng biến mất. Vậy phải làm sao bây giờ! Lui về phía sau vài bước, đổi một nơi khác thì không còn kịp nữa rồi, còn chưa kịp ra khỏi đây thì đã bị mọi người bắt được rồi.
A Sửu khẽ cắn răng, hồi hộp cảnh giác rón rén đi về phía trước.
Cả một đường không có người, cảm giác sợ hãi của A Sửu không mãnh liệt như lúc nãy nữa. Tâm trạng cũng dần yên tĩnh lại, liên tục đi dọc theo đám cỏ dại bị dẫm nát ở phía trước, A Sửu thấy bức tường bị lấp kín. Dưới góc tường có tảng đá nhỏ nhô lên. Đi đến thì phát hiện tảng đá kia hết sức bóng loáng, ngoài mặt không có chút bùn đất, A Sửu hoài nghi tảng đá này thường xuyên được người ta sờ vuốt. Xoa xoa đôi bàn tay, A Sửu thử nâng tảng đá lên nhưng rồi phát hiện nó rất nặng, vốn không thể ôm được. Bất đắc dĩ, A Sửu đành đứng dậy, đi về phía bên cạnh, thử đẩy tảng đá từ phía bên đó. Dùng sức đẩy, không đầy một lát, tảng đá đã bị đẩy ra, nàng thấy được một cái hố! Mắt nàng phát sáng, nhìn chằm chằm cái hố này, tim A Sửu đột nhiên đập cực kỳ nhanh. Không biết cái hố này dẫn đi đâu, chui từ nơi này thì có thể ra ngoài hay không...
Trong lòng A Sửu đấu tranh, nắm chặt quả đấm, nằm xuống rồi chui vào trong hố. Lúc cả người A Sửu gần như đã sắp chui ra thì đột nhiên, chân bị người khác kéo lại. Trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi, A Sửu dùng sức đạp theo bản năng rồi liều mạng bò lên phía trước. Hai tay nắm lấy cái thân cây bên cạnh, chân dùng sức nhiều lần ra sau, cuối cùng đá văng cái tay đang nắm lấy chân nàng. Nàng không dám quay đầu lại nên liền đứng lên chạy về phía trước.
A Sửu cố gắng xông về phía trước nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hét to ở đằng sau.
"Mau lên, có ai không! Thanh Liễu chạy trốn rồi! Mau lên, có ai không! Mau tới bắt Thanh Liễu đi!" Đó là một giọng nữ.
Chạy được một đoạn đường, A Sửu không chịu nổi, cũng không dám dừng lại, chỉ có thể thở hổn hển chậm rãi chạy về phía trước. Mũ đã rơi chẳng biết từ lúc nào, cả đầu tóc đen nhánh bay phấp phới theo gió, mặt mũi đầy mồ hôi, cực kỳ chật vật.
Chẳng phân biệt được phương hướng chạy mà cứ chạy đến một con đường, bộ dáng A Sửu thu hút nhiều sự chú ý. Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm A Sửu, trong ánh mắt đều đầy sự đề phòng và hoài nghi.
A Sửu bất chấp mọi ánh nhìn, lúc này nàng đã chạy không nổi nữa. Nhận ra chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, không nên chạy vào chỗ đông người, những người đuổi theo vừa hỏi thăm người đi đường thì đã biết rõ hành tung của nàng! A Sửu cảm thấy hối hận, nhưng lúc này cũng không phải là lúc tự trách, điều quan trọng hơn là nhất định phải tìm nơi để trốn!
A Sửu thay đổi tuyến đường chạy về phía ít người, trốn vào một con hẻm nhỏ. Thật sự là chạy hết nổi rồi, đỡ tường há mồm thở dốc.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, lỗ tai dán vào tường, nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân vội vàng đi tới gần nàng, A Sửu luống cuống. Nhìn trái nhìn phải xem coi có chỗ nào để trốn không. Thấy phía trước có một gốc cây cao lớn, cành lá sum xuê thì A Sửu chạy tới, vội vã bò lên cây. Vốn định leo lên chỗ cao nhất nhưng mới leo đến chỗ cao thì người của Phú Quý lâu đã đuổi tới. A Sửu không dám cử động, đè nén hơi thở, cúi đầu xuống nhìn, quan sát tình huống phía dưới.
"Người đâu! Sao lại không thấy đâu!" Nhìn quanh một vòng, đây là một cái góc cụt, không có chỗ để chạy trốn, một tên nam nhân thô kệch sốt ruột lên tiếng hỏi.
"Đừng nóng vội! Vào gõ cửa mấy nhà trong ngõ xem thử coi, xem có ai giấu người hay không." Một nam nhân thô kệch khác có kinh nghiệm hơn lạnh nhạt chỉ vào mấy gia đình ở phía trước.
Vì vậy, vài tên cao lớn thô kệch gõ mạnh "Rầm rầm rầm" vào cửa nhà người dân.
A Sửu đứng khuất sau tàng cây nhìn thấy vậy thì kinh hồn táng đảm, một tay nắm chặt thân cây, một tay dùng sức che miệng. Nếu còn có thêm một tay nữa thì A Sửu nhất định sẽ đặt ở ngực để che ngực lại, tận lực làm cho tim mình đừng đập nhanh như vậy.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, nên người trong nhà cuối cùng cũng chạy ra mở cửa. Một vị thư sinh còn trẻ tuổi vừa nhìn thấy vài tên hung thần như sát nhân nhìn mình chằm chằm thì vội vàng mở miệng hỏi thăm: "Các vị huynh đệ, xin hỏi... Có chuyện gì?"
"Tiền trong tiệm chúng ta bị một nữ nhân trộm mất, mấy người chúng ta đuổi theo đến đây nhưng không tìm được người, muốn hỏi thử xem ngươi có thấy một nam nhân tuấn tú có dáng dấp giống nữ nhân hay không?" Tên nam nhân thô kệch tương đối lạnh nhạt mở miệng trước. Ngụ ý rõ ràng là: Chúng ta đuổi theo đến đây nhưng không thấy người, có phải là ngươi đã che giấu hay không?
Sao thư sinh lại không nghe ra ý trong lời nói được nên lập tức lúng túng lắc đầu, phất tay nói: "Không dám không dám! Thật không dám đấu diếm, tại hạ chỉ còn một tháng nữa là sẽ tham gia thi tú tài, một lòng ngồi đọc sách thánh hiền trong phòng, không để ý đến chuyện bên ngoài, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, cũng không gặp bất cứ nữ nhân nào."
"Ít nói lời vô ích! Đại ca, lục soát trước rồi nói sau! Nếu đuổi không kịp người, trở về người chịu phạt sẽ là chúng ta!" Tên nam nhân thô kệch có tính tình nóng nảy không còn nhẫn nại nữa, dứt lời liền đẩy tên thư sinh ra xông vào.
"Ban ngày ban mặt, sao các ngươi có thể như thế! Còn có vương pháp hay không! Buồn cười! Thật buồn cười!" Tên thư sinh bị đẩy ngã xuống đất tức đến đỏ mặt, chỉ có thể chỉ mấy tên hán tử thô kệch đang xông vào nhà mình, cao giọng mắng to.
A Sửu núp trên tàng cây, nhìn xuyên qua khe hở, cách một khoảng nhíu mày nhìn chằm chằm căn phòng, trong quan sát động tĩnh bên cạnh.
Lúc thư sinh đứng lên, chú ý thấy giữa cành lá rậm rạp trên cây to bên ngoài viện có một ánh mắt đang nhìn thì đột nhiên hô to một tiếng: "Có người núp trên tàng cây!"
Nghe vậy, đám hán tử thô kệch đang lục soát trong phòng lập tức lao ra. A Sửu sớm đã bị giật mình, thậm chí còn nghĩ trực tiếp nhảy xuống cây, dứt khoát để Thanh Liễu chết. Cùng lắm thì lại nhập vào thân thể người khác thêm lần nữa. Ý tưởng này vừa xuất hiện thì A Sửu đã cảm thấy rất tốt. Cây cao như vậy, té xuống là có thể chết đúng không?
A Sửu buông tay ra, nhắm mắt nhảy xuống. Nhưng ngoài ý muốn A Sửu không cảm thấy thân thể va chạm đau đớn. Ngược lại còn ngửi thấy một hơi thở quen thuộc, đây là...
"Sư phụ!" A Sửu mở mắt ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái cằm của Đoạn Thần. Lúc này nàng mới phát hiện mình đang ở trong lòng Đoạn Thần.
Nhíu mi ghét bỏ liếc mắt nhìn người trong ngực, nếu không phải bận tâm đến linh hồn trong thân thể này là A Sửu thì Đoạn Thần đã sớm mặc kệ.
"Câm miệng, không được quấy rồi." Đoạn Thần không chịu nổi một nữ nhân xa lạ, một giọng nói xa lạ, dùng một vẻ mặt quen thuộc gọi hắn. Cho dù biết rõ linh hồn hiện đang thao túng thân thể này là A Sửu, nhưng Đoạn Thần lại cảm thấy quá miễn cưỡng. Vung tay áo lên, vội vàng làm đám hán tử thô kệch và cả tên thư sinh đã trông thấy tất cả hôn mê, Đoạn Thần ôm A Sửu bay lên trời.