-
Chương 27
Edit: susublue
Ở phía Đông, trời còn chưa sáng, A Sửu đã bị Lăng Sương quát.
"Lăng Sương, làm sao vậy? Ta còn chưa ngủ đủ mà? Chưa muốn dậy!" Kéo chăn che mặt lại, giọng A Sửu có chút khàn khàn.
"Tiểu chủ, Viêm hộ pháp đến. Hắn nói phụng lệnh Quân Thượng, đến dạy võ công cho người. Viêm hộ pháp nói, nếu một phút đồng hồ sau người còn chưa đến thì sau này mỗi ngày đều sẽ huấn luyện thêm nửa canh giờ nữa. Người mau dậy đi!" Lăng Sương khuyên nhủ.
Nghe vậy, A Sửu lập tức tỉnh lại. Vén chăn lên rời giường, hung hăng xoa mặt, nói với Lăng Sương: "Vậy ngươi mau rửa mặt cho ta!"
Chờ A Sửu thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng xong thì đã qua một phút đồng hồ. Nhìn thấy Viêm hộ pháp lạnh mặt đứng nghiêm trang thì A Sửu lúng túng cười hỏi: "Viêm hộ pháp, sao lại đột nhiên bắt đầu luyện võ? Ngươi không nói sớm cho ta biết, ta không có chuẩn bị gì cả."
"Đêm qua đột nhiên Quân Thượng ra lệnh, thuộc hạ thấy tiểu chủ đã nghỉ ngơi nên không quấy rầy tiểu chủ, vì vậy sáng nay mới tới sớm. Thuộc hạ có dặn dò ma nữ Thượng Duyên Điện, nếu như sau một phút đồng hồ mà tiểu chủ không xuất hiện thì sau này mỗi ngày tiểu chủ phải huấn luyện thêm nửa canh giờ. Tiểu chủ có biết chưa?" Viêm hộ pháp không đổi sắc mặt hỏi.
"A, ta biết rồi. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, ta không biết chút tin tức gì nên không có chuẩn bị! Lần này coi như bỏ qua đi, Viêm hộ pháp!" A Sửu đáng thương nhìn Viêm hộ pháp.
Viêm hộ pháp không hề lay động, lạnh nhạt nói: "Nếu tiểu chủ đã biết thì xin hãy tuân thủ quy tắc của thuộc hạ!"
A Sửu bĩu môi, trong lòng thầm mắng Viêm hộ pháp không phải người tốt, đi theo Viêm hộ pháp đến hậu hoa viên. Xem Viêm hộ pháp diễn luyện, học theo động tác của hắn, bắt đầu luyện võ.
Liên tiếp hai tháng, mỗi ngày huấn luyện bốn canh giờ, A Sửu mệt muốn chết. Mặc dù mệt, dienxxdafnnleequysdoon nhưng không uổng công cố gắng. A Sửu đã có chút thành tựu, có thể đánh với Viêm hộ pháp được một chiêu thức. Đối với chuyện này, A Sửu rất đắc ý. Vì thế đặc biệt chạy tới Lăng Hoa Điện.
Lâu rồi không gặp A Sửu, Hàn hộ pháp cảm thấy quá thanh tịnh, thanh tịnh đến mức có chút nhàm chán. Lúc đang nhàm chán thì thấy A Sửu đến. Hàn hộ pháp tiến lên ngăn cản A Sửu lại, mặc dù mặt vẫn còn cứng nhắc nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: "Thuộc hạ tham kiến tiểu chủ. Tiểu chủ, Quân Thượng nói không cho phép người tới Lăng Hoa Điện quấy rầy người bế quan."
A Sửu không mở miệng đáp lại Hàn hộ pháp, mà lấy giấy bút đã chuẩn bị từ lúc trước ra, viết vài dòng: "Ừ, ta biết rồi. Lần này ta đến không đi vào cũng không nói chuyện, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến sư phụ ".
Thấy vậy, Hàn hộ pháp sinh lòng hiếu kỳ. Không đi vào cũng không nói chuyện, tiểu chủ đến Lăng Hoa Điện làm gì?
Giống như là nhận ra Hàn hộ pháp nghi hoặc, A Sửu viết lên giấy: "Gần đây ta có học võ công nên muốn biểu diễn cho sư phụ xem. Mặc kệ người có thể nhìn thấy hay không, ta đều muốn biểu diễn".
Nghe vậy, Hàn hộ pháp hiểu rõ gật đầu, nhường đường cho A Sửu. Nếu tiểu chủ đã không đi vào trong để náo loạn, không nói những lời nói dơ bẩn nữa thì có thể biểu diễn.
A Sửu viết lên giấy câu "Cám ơn Hàn hộ pháp".
Hàn hộ pháp có chút ngượng ngùng, lắc đầu một cái.
A Sửu cao hứng, đứng ở cửa chính Lăng Hoa Điện, đến trước mặt các ma sĩ đang canh gác, bắt đầu biểu diễn võ nghệ mà nàng đã học được trong thời gian này.
Cơ thể như Giao Long, động tác bén nhạy, gọn gàng linh hoạt. Phối hợp với mái tóc đen dài của A Sửu, từng chiêu thức nhảy nhót uyển chuyển, tóc đen chuyển động theo thân thể, giống như dòng nước chảy, triền miên cùng múa với động tác của A Sửu. Mỹ nhân múa võ, có thể nói là khiến chư vị ma sĩ canh gác mở to mắt mà nhìn, trầm mê trong đó.
Trong Lăng Hoa Điện, kể từ khi A Sửu bắt đầu tập võ, không có thời gian tới quấy rầy hắn, Đoạn Thần điều chỉnh thời gian làm việc về ban ngày còn ban đêm thì nghỉ ngơi. Viêm hộ pháp đi dạy A Sửu tập võ, Đoạn Thần kêu Xích hộ pháp vào Lăng Hoa Điện, canh giữ bên cạnh để đợi lệnh.
Đoạn Thần mới vừa phê hết sổ con, cũng cảm nhận được A Sửu đến. Nhìn xuyên thấu qua tầng tầng chướng ngại vật, nhìn thẳng động tĩnh bên ngoài. Đoạn Thần thấy kỳ quái vì sao Hàn hộ pháp lại không đuổi A Sửu đi. Không những không đuổi A Sửu mà còn để A Sửu ở lại. Mặc dù Đoạn Thần thấy A Sửu viết chữ trên giấy nhưng lại không nhìn thấy nội dung trên đó.
Nhưng mà khi Đoạn Thần chứng kiến A Sửu múa võ thì hắn cũng hiểu được A Sửu tới làm gì. Nghiêm túc nhìn chằm chằm A Sửu biểu diễn, Đoạn Thần nhìn rất say sưa. Ánh mắt tùy ý liếc qua thì phát hiện những ma sĩ canh gác ngoài Lăng Hoa Điện đều nhìn chằm chằm A Sửu đến mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài, giống như đang nhìn sắc đẹp, sắc đẹp Đoạn Thần lập tức trở nên âm trầm.
Vỗ bàn một cái thật mạnh, Đoạn Thần chỉ Xích hộ pháp, tức giận nói: "Cái đồ xấu xí này! Thật là mất mặt xấu hổ! Ngươi ra ngoài đuổi nàng đi cho bản quân"
Vừa dứt lời, lúc Xích hộ pháp lĩnh mệnh xoay người muốn đi ra ngoài lại bị Đoạn Thần gọi lại. Suy nghĩ một chút, Đoạn Thần nói: "Ngươi nói với Hàn hộ pháp, từ nay về sau không cần dẫn ma sĩ đến Lăng Hoa Điện hộ giá nữa! Mọi thứ như thế nào thì cứ khôi phục lại như cũ đi!"
"Nhưng Quân Thượng, thương thế của người..." Xích hộ pháp khó khăn nói.
"Vết thương của bản quân đã sớm tốt lên rồi! Ngươi kêu bọn họ đều lui hết đi! Hủy hết mọi phòng thủ cho bản quân!" Đoạn Thần nói rất quyết liệt, trong lời nói còn có chút tức giận. Ban đầu Đoạn Thần bị A Sửu làm bị thương cũng không có quá nghiêm trọng. Nhưng bản thân hắn bối rối, không biết nên đối xử với A Sửu thế nào cho nên dứt khoát lấy lý do bế quan chữa thương để trốn tránh A Sửu. Chủ yếu là để trốn nàng. Thứ hai là lúc Đoạn Thần ấp A Sửu nở đã tổn thất quá nhiều tu vi. Hắn vẫn muốn tìm một cơ hội tu dưỡng, bồi bổ lại tu vi hao tổn cho nên mới dứt khoát nói bế quan, núp trong Lăng Hoa Điện, vừa tu dưỡng vừa xử lý chính sự.
Nghe thấy Ma quân nói không còn gì đáng ngại thì Xích hộ pháp mới yên tâm lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Lúc này A Sửu mới vừa luyện hết ba chiêu, hơi mệt nên ngừng lại muốn nghỉ ngơi một chút. Không ngờ vừa mới dừng lại thì liền nghe thấy tiếng mở cửa. Nhìn thấy Xích hộ pháp đi ra chứ không phải là Đoạn Thần, A Sửu lập tức thất vọng. Buồn chán ngẩng đầu, không có tinh thần hỏi: "Xích hộ pháp, có phải sư phụ lại ra lệnh muốn ngươi ra đuổi ta đi không?"
"Cũng không phải. Thuộc hạ phụng lệnh Quân Thượng kêu Hàn hộ pháp dẫn ma sĩ rời khỏi Lăng Hoa Điện, khôi phục lại cương vị lúc trước." Xích hộ pháp nhìn Hàn hộ pháp, trả lời A Sửu.
Nghe vậy, Hàn hộ pháp vốn có chút không yên lòng, nhưng nhận được ánh mắt trấn an của Xích hộ pháp thì hiểu rõ gật đầu, chắp tay nói: "Thuộc hạ biết rõ, tất cả nghe theo mệnh lệnh Quân Thượng dẫn ma sĩ rút khỏi Lăng Hoa Điện!" Nói xong, Hàn hộ pháp dẫn ma sĩ trật tự ngay ngắn rời khỏi Lăng Hoa Điện.
Trong lòng A Sửu cao hứng, vốn dĩ nghĩ là Xích hộ pháp ra ngoài là vì sư phụ lại hạ lệnh muốn đuổi nàng đi! Không ngờ lần này người bị đuổi đi không phải là nàng, mà là Hàn hộ pháp! Nghĩ đến cái gì, dien*dafn;lle#quysdo0n A Sửu có chút kích động, hỏi Xích hộ pháp: "Xích hộ pháp, có phải sư phụ muốn ra ngoài không?" Tất cả tâm trạng của A Sửu đều viết ở trên mặt khiến người khác vừa nhìn là hiểu ngay.
Xích hộ pháp lắc đầu, nói: "Thuộc hạ không biết, Quân Thượng không có nói về việc xuất quan."
"A. Còn chưa muốn xuất quan sao? Vậy sau này ta có thể đến tìm sư phụ nói chuyện nữa không? Ta không đi vào mà chỉ ngồi ở bên ngoài thôi. Dù không nói lời nào cũng được, ta biểu diễn võ công học được mỗi ngày cho sư phụ xem cũng được! Ta bảo đảm không lên tiếng, nhất định yên lặng biểu diễn!" A Sửu cười nịnh nọt.
"Quân Thượng không có ra mệnh lệnh về chuyện này, người chỉ kêu thuộc hạ chuyển lời nói Hàn hộ pháp dẫn ma sĩ rời khỏi Lăng Hoa Điện thôi." Xích hộ pháp tỉnh táo nghiêm túc trả lời A Sửu.
"Sư phụ không có nói gì về việc muốn đuổi ta đi sao?" A Sửu cười rất sáng lạn, hỏi Xích hộ pháp thêm lần nữa.
"Đúng!" Xích hộ pháp gật đầu.
A Sửu vui vẻ, chạy một vòng quanh cây cột đỏ, hét về phía cửa chính của Lăng Hoa Điện: "Sư phụ! Có phải người đã tha thứ cho ta rồi, không giận ta nữa đúng không? Có phải mỗi ngày ta đều có thể tới thăm người đúng không?"
Thấy A Sửu cười ngọt hơn cả hoa, sáng hơn ánh mặt trời, thì Đoạn Thần ngồi trong Lăng Hoa Điện cười giễu cợt một cái. Nhẹ mắng: "Đồ ngốc"
Ở phía Đông, trời còn chưa sáng, A Sửu đã bị Lăng Sương quát.
"Lăng Sương, làm sao vậy? Ta còn chưa ngủ đủ mà? Chưa muốn dậy!" Kéo chăn che mặt lại, giọng A Sửu có chút khàn khàn.
"Tiểu chủ, Viêm hộ pháp đến. Hắn nói phụng lệnh Quân Thượng, đến dạy võ công cho người. Viêm hộ pháp nói, nếu một phút đồng hồ sau người còn chưa đến thì sau này mỗi ngày đều sẽ huấn luyện thêm nửa canh giờ nữa. Người mau dậy đi!" Lăng Sương khuyên nhủ.
Nghe vậy, A Sửu lập tức tỉnh lại. Vén chăn lên rời giường, hung hăng xoa mặt, nói với Lăng Sương: "Vậy ngươi mau rửa mặt cho ta!"
Chờ A Sửu thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng xong thì đã qua một phút đồng hồ. Nhìn thấy Viêm hộ pháp lạnh mặt đứng nghiêm trang thì A Sửu lúng túng cười hỏi: "Viêm hộ pháp, sao lại đột nhiên bắt đầu luyện võ? Ngươi không nói sớm cho ta biết, ta không có chuẩn bị gì cả."
"Đêm qua đột nhiên Quân Thượng ra lệnh, thuộc hạ thấy tiểu chủ đã nghỉ ngơi nên không quấy rầy tiểu chủ, vì vậy sáng nay mới tới sớm. Thuộc hạ có dặn dò ma nữ Thượng Duyên Điện, nếu như sau một phút đồng hồ mà tiểu chủ không xuất hiện thì sau này mỗi ngày tiểu chủ phải huấn luyện thêm nửa canh giờ. Tiểu chủ có biết chưa?" Viêm hộ pháp không đổi sắc mặt hỏi.
"A, ta biết rồi. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, ta không biết chút tin tức gì nên không có chuẩn bị! Lần này coi như bỏ qua đi, Viêm hộ pháp!" A Sửu đáng thương nhìn Viêm hộ pháp.
Viêm hộ pháp không hề lay động, lạnh nhạt nói: "Nếu tiểu chủ đã biết thì xin hãy tuân thủ quy tắc của thuộc hạ!"
A Sửu bĩu môi, trong lòng thầm mắng Viêm hộ pháp không phải người tốt, đi theo Viêm hộ pháp đến hậu hoa viên. Xem Viêm hộ pháp diễn luyện, học theo động tác của hắn, bắt đầu luyện võ.
Liên tiếp hai tháng, mỗi ngày huấn luyện bốn canh giờ, A Sửu mệt muốn chết. Mặc dù mệt, dienxxdafnnleequysdoon nhưng không uổng công cố gắng. A Sửu đã có chút thành tựu, có thể đánh với Viêm hộ pháp được một chiêu thức. Đối với chuyện này, A Sửu rất đắc ý. Vì thế đặc biệt chạy tới Lăng Hoa Điện.
Lâu rồi không gặp A Sửu, Hàn hộ pháp cảm thấy quá thanh tịnh, thanh tịnh đến mức có chút nhàm chán. Lúc đang nhàm chán thì thấy A Sửu đến. Hàn hộ pháp tiến lên ngăn cản A Sửu lại, mặc dù mặt vẫn còn cứng nhắc nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: "Thuộc hạ tham kiến tiểu chủ. Tiểu chủ, Quân Thượng nói không cho phép người tới Lăng Hoa Điện quấy rầy người bế quan."
A Sửu không mở miệng đáp lại Hàn hộ pháp, mà lấy giấy bút đã chuẩn bị từ lúc trước ra, viết vài dòng: "Ừ, ta biết rồi. Lần này ta đến không đi vào cũng không nói chuyện, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến sư phụ ".
Thấy vậy, Hàn hộ pháp sinh lòng hiếu kỳ. Không đi vào cũng không nói chuyện, tiểu chủ đến Lăng Hoa Điện làm gì?
Giống như là nhận ra Hàn hộ pháp nghi hoặc, A Sửu viết lên giấy: "Gần đây ta có học võ công nên muốn biểu diễn cho sư phụ xem. Mặc kệ người có thể nhìn thấy hay không, ta đều muốn biểu diễn".
Nghe vậy, Hàn hộ pháp hiểu rõ gật đầu, nhường đường cho A Sửu. Nếu tiểu chủ đã không đi vào trong để náo loạn, không nói những lời nói dơ bẩn nữa thì có thể biểu diễn.
A Sửu viết lên giấy câu "Cám ơn Hàn hộ pháp".
Hàn hộ pháp có chút ngượng ngùng, lắc đầu một cái.
A Sửu cao hứng, đứng ở cửa chính Lăng Hoa Điện, đến trước mặt các ma sĩ đang canh gác, bắt đầu biểu diễn võ nghệ mà nàng đã học được trong thời gian này.
Cơ thể như Giao Long, động tác bén nhạy, gọn gàng linh hoạt. Phối hợp với mái tóc đen dài của A Sửu, từng chiêu thức nhảy nhót uyển chuyển, tóc đen chuyển động theo thân thể, giống như dòng nước chảy, triền miên cùng múa với động tác của A Sửu. Mỹ nhân múa võ, có thể nói là khiến chư vị ma sĩ canh gác mở to mắt mà nhìn, trầm mê trong đó.
Trong Lăng Hoa Điện, kể từ khi A Sửu bắt đầu tập võ, không có thời gian tới quấy rầy hắn, Đoạn Thần điều chỉnh thời gian làm việc về ban ngày còn ban đêm thì nghỉ ngơi. Viêm hộ pháp đi dạy A Sửu tập võ, Đoạn Thần kêu Xích hộ pháp vào Lăng Hoa Điện, canh giữ bên cạnh để đợi lệnh.
Đoạn Thần mới vừa phê hết sổ con, cũng cảm nhận được A Sửu đến. Nhìn xuyên thấu qua tầng tầng chướng ngại vật, nhìn thẳng động tĩnh bên ngoài. Đoạn Thần thấy kỳ quái vì sao Hàn hộ pháp lại không đuổi A Sửu đi. Không những không đuổi A Sửu mà còn để A Sửu ở lại. Mặc dù Đoạn Thần thấy A Sửu viết chữ trên giấy nhưng lại không nhìn thấy nội dung trên đó.
Nhưng mà khi Đoạn Thần chứng kiến A Sửu múa võ thì hắn cũng hiểu được A Sửu tới làm gì. Nghiêm túc nhìn chằm chằm A Sửu biểu diễn, Đoạn Thần nhìn rất say sưa. Ánh mắt tùy ý liếc qua thì phát hiện những ma sĩ canh gác ngoài Lăng Hoa Điện đều nhìn chằm chằm A Sửu đến mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài, giống như đang nhìn sắc đẹp, sắc đẹp Đoạn Thần lập tức trở nên âm trầm.
Vỗ bàn một cái thật mạnh, Đoạn Thần chỉ Xích hộ pháp, tức giận nói: "Cái đồ xấu xí này! Thật là mất mặt xấu hổ! Ngươi ra ngoài đuổi nàng đi cho bản quân"
Vừa dứt lời, lúc Xích hộ pháp lĩnh mệnh xoay người muốn đi ra ngoài lại bị Đoạn Thần gọi lại. Suy nghĩ một chút, Đoạn Thần nói: "Ngươi nói với Hàn hộ pháp, từ nay về sau không cần dẫn ma sĩ đến Lăng Hoa Điện hộ giá nữa! Mọi thứ như thế nào thì cứ khôi phục lại như cũ đi!"
"Nhưng Quân Thượng, thương thế của người..." Xích hộ pháp khó khăn nói.
"Vết thương của bản quân đã sớm tốt lên rồi! Ngươi kêu bọn họ đều lui hết đi! Hủy hết mọi phòng thủ cho bản quân!" Đoạn Thần nói rất quyết liệt, trong lời nói còn có chút tức giận. Ban đầu Đoạn Thần bị A Sửu làm bị thương cũng không có quá nghiêm trọng. Nhưng bản thân hắn bối rối, không biết nên đối xử với A Sửu thế nào cho nên dứt khoát lấy lý do bế quan chữa thương để trốn tránh A Sửu. Chủ yếu là để trốn nàng. Thứ hai là lúc Đoạn Thần ấp A Sửu nở đã tổn thất quá nhiều tu vi. Hắn vẫn muốn tìm một cơ hội tu dưỡng, bồi bổ lại tu vi hao tổn cho nên mới dứt khoát nói bế quan, núp trong Lăng Hoa Điện, vừa tu dưỡng vừa xử lý chính sự.
Nghe thấy Ma quân nói không còn gì đáng ngại thì Xích hộ pháp mới yên tâm lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Lúc này A Sửu mới vừa luyện hết ba chiêu, hơi mệt nên ngừng lại muốn nghỉ ngơi một chút. Không ngờ vừa mới dừng lại thì liền nghe thấy tiếng mở cửa. Nhìn thấy Xích hộ pháp đi ra chứ không phải là Đoạn Thần, A Sửu lập tức thất vọng. Buồn chán ngẩng đầu, không có tinh thần hỏi: "Xích hộ pháp, có phải sư phụ lại ra lệnh muốn ngươi ra đuổi ta đi không?"
"Cũng không phải. Thuộc hạ phụng lệnh Quân Thượng kêu Hàn hộ pháp dẫn ma sĩ rời khỏi Lăng Hoa Điện, khôi phục lại cương vị lúc trước." Xích hộ pháp nhìn Hàn hộ pháp, trả lời A Sửu.
Nghe vậy, Hàn hộ pháp vốn có chút không yên lòng, nhưng nhận được ánh mắt trấn an của Xích hộ pháp thì hiểu rõ gật đầu, chắp tay nói: "Thuộc hạ biết rõ, tất cả nghe theo mệnh lệnh Quân Thượng dẫn ma sĩ rút khỏi Lăng Hoa Điện!" Nói xong, Hàn hộ pháp dẫn ma sĩ trật tự ngay ngắn rời khỏi Lăng Hoa Điện.
Trong lòng A Sửu cao hứng, vốn dĩ nghĩ là Xích hộ pháp ra ngoài là vì sư phụ lại hạ lệnh muốn đuổi nàng đi! Không ngờ lần này người bị đuổi đi không phải là nàng, mà là Hàn hộ pháp! Nghĩ đến cái gì, dien*dafn;lle#quysdo0n A Sửu có chút kích động, hỏi Xích hộ pháp: "Xích hộ pháp, có phải sư phụ muốn ra ngoài không?" Tất cả tâm trạng của A Sửu đều viết ở trên mặt khiến người khác vừa nhìn là hiểu ngay.
Xích hộ pháp lắc đầu, nói: "Thuộc hạ không biết, Quân Thượng không có nói về việc xuất quan."
"A. Còn chưa muốn xuất quan sao? Vậy sau này ta có thể đến tìm sư phụ nói chuyện nữa không? Ta không đi vào mà chỉ ngồi ở bên ngoài thôi. Dù không nói lời nào cũng được, ta biểu diễn võ công học được mỗi ngày cho sư phụ xem cũng được! Ta bảo đảm không lên tiếng, nhất định yên lặng biểu diễn!" A Sửu cười nịnh nọt.
"Quân Thượng không có ra mệnh lệnh về chuyện này, người chỉ kêu thuộc hạ chuyển lời nói Hàn hộ pháp dẫn ma sĩ rời khỏi Lăng Hoa Điện thôi." Xích hộ pháp tỉnh táo nghiêm túc trả lời A Sửu.
"Sư phụ không có nói gì về việc muốn đuổi ta đi sao?" A Sửu cười rất sáng lạn, hỏi Xích hộ pháp thêm lần nữa.
"Đúng!" Xích hộ pháp gật đầu.
A Sửu vui vẻ, chạy một vòng quanh cây cột đỏ, hét về phía cửa chính của Lăng Hoa Điện: "Sư phụ! Có phải người đã tha thứ cho ta rồi, không giận ta nữa đúng không? Có phải mỗi ngày ta đều có thể tới thăm người đúng không?"
Thấy A Sửu cười ngọt hơn cả hoa, sáng hơn ánh mặt trời, thì Đoạn Thần ngồi trong Lăng Hoa Điện cười giễu cợt một cái. Nhẹ mắng: "Đồ ngốc"