• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Con không muốn xuống núi đâu

Người đàn ông thích bày vẽ



“Con thật sự không muốn xuống núi đâu thưa sư nương!”

Tại một đỉnh núi vô danh ở Long Hạ,



Tô Lân ôm một người phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi mà tha thiết cầu xin.



Tuy nhìn bề ngoài, người phụ nữ này đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ. Người phụ nữ này chẳng những có khuôn mặt xinh đẹp mà dáng vóc cũng giống như một yêu tinh.



Kết hợp với chiếc váy đỏ mà người này đang mặc lại khiến người ta choáng ngợp.



“Con đã hai mươi tuổi rồi Lân Nhi, đã đến lúc con phải xuống núi!”



“Vả lại sư nương đã chọn một người vợ cho con, đối phương sẽ đến đón con ngay thôi. Cô gái này còn xinh đẹp hơn cả Vĩnh Mỹ và Du Á con thường gặp nhiều!”



Lý Hồng Thường đành khuyên nhủ đệ tử của mình!



“Người coi con thành loại người gì vậy sư nương!”



“Ở trong lòng của con, chỉ có người là phụ nữ đẹp nhất, không ai có thể cướp đi vị trí đó của người!”



“Con xin người đấy, con không muốn xuống núi. Người để con ở lại đây đi mà!”



Tô Lân vừa giả vờ đáng thương vừa cầu xin, đầu thì cọ qua cọ lại trên cơ thể của Lý Hồng Thường!



Đương nhiên, Lý Hồng Thường cũng biết được Tô Lân đang cố ý, nhưng cô ấy lại không tức giận mà tươi cười, yêu chiều nói.



“Con nghe sư nương nói này Lân Nhi. Con phải nhanh xuống núi đi, với lại, thứ mà sư nương với vài vị sư phụ của con giao cho, con phải cất kỹ vào đấy!”



Gương mặt của Lý Hồng Thường trở nên nghiêm túc.



“Nhưng mà con xuống núi rồi thì sẽ rất nhớ người đấy sư nương!”



Tô Lân càng cọ mạnh lên cơ thể của đối phương.



Đúng lúc này có một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo trắng tinh đi đến.



Vả lại gương mặt của cô gái này đẹp không kém cạnh gì người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ kia, khí chất lạnh lùng như sen tuyết ngàn năm trên núi tuyết nên trông cô này vừa có cảm giác quyến rũ lại vừa cao quý thanh khiết!



“Người này là người vợ sắp cưới của con đấy Lân Nhi, con thật sự không muốn đi cùng với cô ấy so?”



Lý Hồng Thường vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với Tô Lân.



Tô Lân hơi tò mò nhìn sang cô gái mới đến kia, lập tức bị nhan sắc của cô làm bất ngờ, sững sờ tại chỗ!



“Mong tiền bối cho hỏi, đồ đệ của người đã chuẩn bị xong hết chưa?”



Hạ Băng Ngữ ra sau núi, cung kính nói với người thiếu phụ mặc đồ đỏ kia.



“Hầy, ta khuyên bảo nó hết sức rồi nhưng đồ đệ này của ta không chịu xuống núi. Con tự nói chuyện với nó đi…”



Lý Hồng Thường mới nói nửa câu, đột nhiên khựng lại.



Lúc này, cô ấy phát hiện Tô Lân vốn đứng ở bên cạnh mình không biết đã biến mất từ lúc nào!



Mà đúng lúc này, Tô Lân đi ra khỏi căn nhà tranh ở gần đó, thậm chí anh còn đeo một cái túi hành lý trên lưng.



“Con đã chuẩn bị xong hết để xuống núi rồi thưa sư nương!”





Lý Hồng Thường nhìn thái độ thay đổi như chong chóng của đồ đệ mình mà đen mặt hỏi: “Không phải vừa rồi con kiên quyết không chịu xuống núi à?”



“Có chuyện đó ạ? Chắc là sư nương nhớ nhầm rồi?”



“Con đã trưởng thành thưa sư nương, vậy nên con có thể tự chăm sóc bản thân mình. Bây giờ con xuống núi trước, sau này có thời gian rảnh rỗi con sẽ về thăm người!”



Tô Lân dùng vẻ mặt thâm tình nhìn Lý Hồng Thường!



“Cút đi! Con nhanh cút hộ sư nương cái!”



Lý Hồng Thường nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ!



“Chị nhỏ, chúng ta mau đi thôi nào!”



Tô Lân không quan tâm Lý Hồng Thường mà đi thẳng đến vị trí đối diện của Hạ Băng Ngữ nói.



“Chẳng lẽ anh không muốn nói gì với sư nương của mình sao?”



Hạ Băng Ngữ nhìn gương mặt đen như đít nồi của Lý Hồng Thường mà hỏi.



“Không cần đâu, sư thương của tôi không thích mấy câu lừa tình, đạo đức giả. Vậy nên chúng ta mau đi thôi!”



Tô Lân vội vàng đến mức không đợi nổi nữa mà kéo tay Hạ Băng Ngữ đi xuống núi!



Lý Hồng Thường theo nhìn bóng của Tô Lân đi xa, gương mặt cũng từ từ trở lại bình thường, ánh mắt xinh đẹp đầy ẩn ý, cô ấy thầm nói: “Hôm nay ly biệt, không biết ngày nào chúng ta mới gặp lại nhau được, sư nương chỉ mong con có thể tháo gỡ bí mật bản thân và chấp nhận số phận của mình!”



“Con đừng trách mấy người bọn ta, tất cả mọi chuyện bọn ta làm chỉ vì muốn tốt cho con”.



Bên kia, Tô Lân theo Hạ Băng Ngữ xuống chân núi, hai người vẫn không nghỉ mà tiếp tục tiến thẳng về phía trước.



Nhưng trong lúc họ muốn đi tiếp, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại bên cạnh họ.



Tiếp theo đó, cửa xe mở ra, một đám người mang vẻ mặt đầy dữ tợn bước ra ngoài. Trong tay mỗi người đều cầm một cây đao, người đàn ông dẫn đầu bọn họ là một tên đầu trọc lóc!



“Các người là ai?”



Hạ Băng Ngữ nhìn đám người kia, vô cùng cảnh giác.



“Xem ra chúng tôi đã đến đúng lúc rồi nhỉ cô Hạ! Có người đã trả tiền thuê bọn tôi chặn đường, làm mọi cách không cho cô trở về nhà họ Hạ!”



Người đàn ông đầu trọc cười khằng khặc giải thích.



“Chắc là Hạ Quốc Đông đã thuê các người đến đây, đúng không?”



Hạ Băng Ngữ nhìn đầu trọc kia bằng đôi mắt sắc lẹm!



“Dù cô biết nhiều như thế thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Hôm nay, ngay tại chỗ này, sẽ không ai cứu được cô đâu!”



Người đàn ông đầu trọc không nói dong dài nữa, gã ta đưa mắt ra hiệu với tay sai của mình, ý bảo họ đã có thể ra tay rồi.



Thoáng chốc, một đám người cầm dao đi đến gần chỗ Hạ Băng Ngữ.



Hạ Băng Ngữ không kìm được, quay đầu lại liếc Tô Lân.



Dù sao anh cũng là đàn ông, vậy nên anh phải đứng ra giúp đỡ mình chứ nhỉ?



“Mấy người… Là ai? Muốn gì?”



Nhưng chuyện Hạ Băng Ngữ không ngờ đến nhất là Tô Lân lại tỏ vẻ sợ sệt, thậm chí còn vừa nói vừa run.






Chương 2: Anh yêu vợ

Mặc dù có chút không ưa Tô Lân quê mùa, nhưng Hạ Băng Ngữ cũng chẳng có lựa chọn nào khác, lấy xong giấy đăng ký kết hôn liền đưa anh đến biệt thự của nhà họ Hạ!

Căn biệt thự nằm ở khu vực tương đối phồn hoa, bố trí cùng thiết kế bên trong càng thêm xa hoa sang trọng.

“Oa! Vợ ơi, đây là nhà của chúng ta sao? Chỗ này xa hoa quá đi!”

“Chỉ là không biết giường có to hay không, có mềm hay không, có thể chịu được sự giày vò của hai chúng ta hay không?”

Tô Lân vừa đánh giá căn biệt thự sang trọng vừa hơi lo lắng nói.

Hạ Băng Ngữ đầu đầy vạch đen, không kiềm được nói: “Anh bớt nói vài câu đi, trong nhà ngoài tôi ra còn có bố tôi cùng với chú hai ở chung nữa!”

“Chẳng qua là gặp mặt phụ huynh thôi mà, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ hài lòng!”

Tô Lân cười giả lả bảo đảm.

Hạ Băng Ngữ lười chẳng buồn để ý đến anh, tự mình đi thẳng vào sảnh chính của căn biệt thự.

Trên sô pha trong sảnh chính, có một người đàn ông trung niên và một thanh niên đang ngồi, dáng vẻ có vài phần giống nhau, có lẽ là cha con.

Hai người đang nói chuyện gì đó, nhìn thấy Hạ Băng Ngữ trở về thì sắc mặt trầm xuống.

“Băng Ngữ, hôm nay cháu đi đâu làm gì mà bây giờ mới về?”

Người đàn ông trung niên giả trân quan tâm hỏi.

“Chú hai, chú chắc là rất không mong muốn nhìn thấy tôi về đây đúng không?”

Hạ Băng Ngữ lạnh lùng hỏi.

“Băng Ngữ, cháu nói gì vậy?”

“Cháu là cháu gái của chú, chú sao có thể không hy vọng cháu trở về chứ?”

Hạ Băng Ngữ đanh mặt lại.

Hạ Băng Ngữ lười không buồn nói tiếp nữa.

Hạ Quốc Đông này mặc dù trên danh nghĩa là chú hai của cô, nhưng vẫn luôn muốn cô biến mất hoặc gả cô ra ngoài, bởi vì như vậy thì tập đoàn Hạ Thị mới thuộc về ông ta.

Không cần nghĩ thì Hạ Băng Ngữ cũng biết, nhóm người của gã đầu trọc hôm nay chắc chắn là do Hạ Quốc Đông phái đến đối phó với mình!

“Ha ha, chú hai phải không, lần đầu gặp mong chú chỉ bảo nhiều hơn!”

Lúc này, Tô Lân mặt mày tươi cười hớn hở đi về phía Hạ Quốc Đông, đồng thời nhiệt tình đưa tay ra.

“Đồ nhà quê này, mày từ đâu đến đây vậy? Đừng có làm bẩn sàn nhà tao, mau cút đi!”

Người thanh niên kia chính là con trai của Hạ Quốc Đông, Hạ Phi. Anh ta nhìn thấy cách ăn mặc quê mùa Tô Lân thì lập tức mở miệng quát.

“Cậu gọi tôi là gì?”

Tô Lân nghe thấy cách xưng hô của anh ta thì hơi giận.

“Gọi mày là thằng nhà quê, sao nào? Mày không phục à?”

Hạ Phi sải bước đi đến, anh ta hầu như không hề coi Tô Lân ra gì!

Bốp!

Tô Lân vung một bạt tai, đánh cho Hạ Phi ngã vật ra đất: “Uổng cho cậu là người thành phố, vậy mà lại thiếu giáo dục như thế, đáng đánh đòn!”

Ở bên cạnh, Hạ Quốc Đông ngây ra như phỗng.

Con trai ông ta mới chỉ nói một câu thằng nhà quê mà đã bị ăn đòn luôn rồi.

Vậy thì ai mới là người thiếu giáo dục hả!

“Thằng ranh, mày rốt cuộc là ai, dám đánh người của nhà họ Hạ!”

Hoàn hồn lại, Hạ Quốc Đông mới đanh mặt hỏi.

“Tôi là chồng của Hạ Băng Ngữ!”

Tô Lân cũng nhìn ra được, bố con Hạ Quốc Đông chẳng phải hạng tốt lành gì, cho nên cũng dẹp bỏ luôn thái độ thân thiện, ôm lấy eo của Hạ Băng Ngữ nói.

“Cái gì?!”

Hạ Quốc Đông và Hạ Phi đều ngây ra.

Hạ Băng Ngữ vừa ra ngoài một chuyến mà về đến nhà đã có thêm một ông chồng?

“Băng Ngữ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hạ Quốc Đông vẻ mặt bất thiện chất vấn.
Chương 3: Thức dậy

苏醒

Còn chữa được

Tô Lân đi theo Hạ Băng Ngữ đến căn phòng trên tầng hai liền nhìn thấy trên giường bên trong có một người đàn ông trung niên đang nằm.

Mà trên người của người đàn ông nọ còn gắn dây kết nối với monitor theo dõi sức khỏe.

Hơn nữa, người đàn ông trung niên này trông có vẻ rõ ràng là đã nằm liệt trên giường rất lâu rồi, cả người đều trắng bệch, gầy trơ xương.

Lúc này, những bác sĩ tư nhân của nhà họ Hạ đang bận bịu cấp cứu cho người đàn ông trung niên.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đều dừng tay lại.

Một ông lão mặc áo blouse trắng đi đến bên cạnh Hạ Băng Ngữ, đầy vẻ xin lỗi nói: “Xin lỗi cô Hạ, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, mọi người có thể chuẩn bị lo hậu sự cho ông Hạ rồi”.

“Ba!”

Hạ Băng Ngữ nghe được tin này, nước mắt không kiềm được tràn ra, nằm bò bên giường khóc nức nở.

“Băng Ngữ, thành thật chia buồn, mọi người đều rất buồn vì cái chết của anh hai, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là chuẩn bị hậu sự cho anh ấy”.

Hạ Quốc Đông lên tiếng an ủi, giả bộ đau buồn, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại khó mà giấu được.

Hạ Phi còn lấy điện thoại ra: “Trước đó tôi đã xem xong đất mộ rồi, bây giờ gọi điện cho bọn họ, tối nay đưa bác cả đi hỏa táng rồi đem chôn là được!”

Bốp!

Không đợi Hạ Phi gọi điện thoại, Tô Lân đã cho anh ta một bạt tai: “Đây là bác cả của cậu đấy, còn chưa có chết mà cậu đã muốn đưa ông ấy đi hỏa táng, cậu có còn là con người không?!”

“Thằng nhà quê, tao liều mạng với mày!”

Hạ Phi đôi mắt vằn tia máu lao thẳng về phía Tô Lân.

Mới có bao lâu mà Tô Lân đã cho anh ta ăn ba cái tát, thân là cậu chủ của nhà họ Hạ, anh ta có khi nào từng phải chịu sự đối xử như vậy?

Tô Lân vung chân đạp bay Hạ Phi, phẫn nộ nói: “Tôi chỉ mới dạy dỗ cậu hai câu, cậu đã muốn đánh tôi, bạo lực quá đấy!”

“Đủ rồi!”

“Thằng ranh, mày ba lần bảy lượt đánh con trai tao, thực sự coi Hạ Quốc Đông tao như cục đất mà chà đạp à?”

“Việc hôm nay, nếu như mày không cho tao lời giải thích rõ ràng thì tao tuyệt đối sẽ khiến cho mày không bước được chân ra khỏi nhà họ Hạ!”

Hạ Quốc Đông vẻ mặt uy nghiêm nói.

“Ông hung dữ vậy định dọa ai chứ? Việc này rõ ràng là con trai ông không phải, ba vợ tôi rõ ràng vẫn còn sống, con trai ông lại muốn đưa ông ấy đi hỏa thiêu? Đây không phải là muốn mưu sát à!”

“Nếu như vậy mà cũng được, thì bây giờ tôi mang lão già sống giai như đỉa như ông đi hỏa táng luôn, ông có bằng lòng không?”

Tô Lân bĩu môi, phản bác không chút khoan nhượng.

Hạ Quốc Đông tức đến mức muốn chửi bậy, ông ta lần đầu tiên trong đời gặp phải phường lấy ba tấc lưỡi đánh hạ cả giang sơn như này!

“Tô Lân, anh nói ba tôi vẫn còn sống, có thật không?”

Hạ Băng Ngữ nhìn về phía Tô Lân, như thể đang cố gắng níu kéo lấy cơ hội cuối cùng!

“Cô Hạ, hô hấp của ba cô đã ngừng rồi, tim cũng dừng đập, đã mất hẳn dấu hiệu sinh tồn, người thanh niên này chắc chỉ nói bừa mà thôi!”

Ông lão áo blouse trắng lắc lắc đầu.

Ông ta tên là Lý Tế Dân, là một danh ý nổi tiếng khắp cả thành phố Thiên Giang, lần này nhà họ Hạ chi ra một số tiền rất lớn mới mời được ông ấy đến làm bác sĩ tư nhân.

Đôi mắt của Hạ Băng Ngữ bỗng trở nên ảm đạm, lời nói của Lý Thế Dân khá là có sức nặng.

“Ha ha, đây chỉ là phương pháp chẩn đoán của những bác sĩ mới vào nghề như mấy người thôi, đối với tôi mà nói, chỉ cần người cha vợ vẫn chưa lạnh hẳn thì vẫn còn có khả năng chữa được!”

Tô Lân khẽ cười, đi đến trước giường bệnh.

Tiếp đó, ai cũng không nhìn rõ được động tác của anh, chín cây kim màu đen bỗng nhiên xuất hiện trên người của Hạ Quốc Lương, cũng chính là người đàn ông trung niên đang nằm trên giường.

Ngay sau đó, bàn tay Tô Lân vung lên, chín cây kim đồng thời rung lên bần bật, cùng lúc đó từng luồng từng luồng linh khí thông qua sự giao động của cây kim đi vào trong người Hạ Quốc Lương!

“Tít tít tít!”

Âm thanh từ máy monitor đột ngột vang lên, nhịp tim của Hạ Quốc Lương xuất hiện như một kỳ tích!

“Làm sao có thể như vậy được?!”

Lý Tế Dân, Hạ Quốc Đông, Hạ Phi đều trợn tròn mắt kinh hãi!

“Ba!”

Hạ Băng Ngữ đầy vẻ vui mừng, nhìn ba mình đang nằm trên giường mà có thêm mấy phần hy vọng!
Chương 4: Vợ ơi, anh đói

“Ba! Ba cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Hạ Băng Ngữ xúc động, vội vàng chạy đến bên giường.

“Băng Ngữ, gần đây xảy ra chuyện gì sao? Ba cảm thấy mình đã hôn mê rất lâu rồi”.

Sắc mặt của Hạ Quốc Đông đã khá hơn rất nhiều.

“Ba, trong khoảng thời gian ba hôn mê này...”.

Hạ Băng Ngữ kể lại hết những chuyện từ sau khi Hạ Quốc Lương hôn mê cho ông nghe, bao gồm cả việc mình đi tìm Tô Lân kết hôn, cùng với việc vừa rồi anh đã chữa trị cho ông.

“Bất kể ra sao, hôn sự này là do ông nội con hẹn ước, con đi thực hiện cũng là việc nên làm”.

Hạ Quốc Lương nghe xong liền gật đầu, cũng không có ý kiến gì nữa.

Sau đó, ông nhìn về phía Tô Lân, thoáng mỉm cười: “Tô Lân phải không, cảm ơn đã cứu tôi”.

“Ba vợ, ba nói vậy thì khách sáo quá, mọi người đều là người nhà, có gì mà cảm ơn với không cảm ơn!”

“Chỉ cần sau này con gái ba chịu nghe lời con, sinh cho con vài thằng nhóc béo tròn là con đã mãn nguyện rồi!”

Tô Lân cười sảng khoái nói.

Hạ Băng Ngữ lườm anh một cái, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt thoáng lạnh đi, nói: “Đúng rồi ba, việc Tô Lân nói ba bị trúng độc...”.

Hạ Quốc Lương sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Việc này trong lòng ba đã có tính toán, đợi khi ba khỏi hẳn, sẽ tự xử lý, con đừng nhúng tay vào nữa”.

Hạ Băng Ngữ gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Bởi vì Hạ Quốc Lương tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, Hạ Băng Ngữ và Tô Lân rời khỏi phòng của ông.

“Vợ ơi, anh đói rồi”.

Tô Lân xoa xoa bụng nói.

“Muốn ăn gì?”

Hạ Băng Ngữ hờ hững hỏi.

“Hì hì, vợ à, hay là em...”

“Cút!!”

Hạ Băng Ngữ lạnh lùng quát.

Nếu không phải vì anh đã cứu sống ba cô thì sợ là cô đã không nhịn được mà cho anh một bạt tai từ lâu rồi.

Mà lúc này, trong một căn phòng khác của biệt thự.

“Ba, thằng nhãi mà con khốn Hạ Băng Ngữ đưa về kia thật là quá ngông cuồng, chúng ta tuyệt đối không được tha cho nó!”

Hạ Phi ôm mặt, gương mặt đầy vẻ độc ác.

“Một gã nhà quê mà thôi, muốn giải quyết rất đơn giản, bây giờ quan trọng nhất vẫn là cướp được tập đoàn Hạ Thi về tay, Hạ Quốc Lương đã tỉnh lại rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều nữa!”

Hạ Quốc Đông vẻ mặt âm trầm nói.

“Ba, ba có ý kiến gì hay không?”

Hạ Phi tò mò hỏi.

“Trong khoảng thời gian này, tình hình kinh doanh của tập đoàn Hạ Thi xuống dốc không phanh, ba chút nữa sẽ liên hệ với Lý Vy, bảo anh ta kết nối với những cổ đông khác, bãi miễn chức chủ tịch của Hạ Băng Ngữ!”

“Còn có cậu chủ Trương, không phải vẫn luôn theo đuổi Hạ Băng Ngữ à, con liên hệ với anh ta, nói là nhà họ Hạ đồng ý với mối hôn sự này, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đến để đề nghị kết thông gia!”

Hạ Quốc Đông bật cười đầy nham hiểm.

Ở bên kia, Hạ Băng Ngữ đưa Tô Lân rời khỏi biệt thự, đến một khu trung tâm thương mại lớn để ăn lẩu.

Ăn xong, Hạ Băng Ngữ không đưa Tô Lân trở về ngay mà đi thang máy lên tầng trên.

“Vợ ơi, chúng ta đi làm gì đó?”

Tô Lân gãi gãi đầu hỏi.

“Đi mua cho anh mấy bộ quần áo, anh ăn mặc như vậy thực sự hơi quê mùa một chút”.

“Vẫn là vợ biết thương anh, nào, hôn một cái!”

Tô Lân muốn nhào qua hôn lên mặt Hạ Băng Ngữ, nhưng bị cô tránh qua một bên.

Rất nhanh sau đó, hai người đã đến khu bán quần áo nam, Hạ Băng Ngữ cẩn thận lựa chọn quần áo cho Tô Lân.

Hạ Băng Ngữ có vóc dáng cao ráo, khí chất lạnh lùng, lại thêm gương mặt tuyệt sắc, hoàn toàn xứng với danh hiệu nữ thần.

Mà Tô Lân thì lại ăn mặc quần áo cũ kỹ, trên người còn đeo một cái túi vải chéo, trông đặc sệt vẻ nhà quê lên tỉnh.

Hai người này đi chung với nhau cũng hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người xung quanh.

“Ô! Đây không phải là Tổng giám đốc Hạ à? Mấy ngày không gặp, sao lại tụt dốc thế này, tìm một nông dân để làm bạn trai rồi à!”

Đột nhiên, một người phụ nữ đi tới.

Cô ta khoảng ba mươi tuổi, trên mặt trang điểm đậm, toàn thân thoang thoảng mùi phấn, ăn mặc như một người giàu sổi.

"Lý Vy, chuyện của tôi không liên quan đến cô, đừng can thiệp vào việc!"

Hạ Băng Ngữ lạnh lùng nói.

"Cô Hạ tính tình nóng nảy như vậy, tôi thật sự sợ hãi!"

Lý Vy khoa trương vỗ ngực, liếc nhìn Tô Lân, cười lạnh nói: “Thật sự không ngờ cô Hạ bề ngoài lạnh lùng thuần khiết như vậy, lại trong lòng lại đói khát đến mức như vậy!”

"Mà này, công việc của tên quê mùa này thực sự tốt như vậy sao? Có thể khiến Hạ tổng không thể kiềm chế được?”

"Cô...", Hạ Băng Ngữ mặt đỏ bừng nói.

Cái miệng của Lý Vy này thực sự quá độc ác.

"Ồ, thứ rác rưởi hôi hám này từ đâu đến? Thật sự là hôi chết đi được!"

Tô Lân vỗ mũi, vẻ mặt chán ghét nói.

Lý Vy nhìn bốn phía, sắc mặt lạnh lùng: “Đồ quê mùa, anh đang nói tôi à?”

Tô Lân nhìn Lý Vy như nhìn một kẻ ngốc: "Ngoài cô ra còn có ai hôi thối như vậy? Cô còn cần phải hỏi sao? Thật sự là ngu ngốc!"

Lý Vy trong lòng hiện lên một tia chột dạ, lạnh lùng quát: "Đồ quê mùa, nếu anh còn nói nhảm, tin hay không tôi sẽ tìm người làm anh tàn phế?!"

"Đùa à?!"

“Nếu tôi đọc không lầm thì cô vừa tiếp xúc với ít nhất tám người đàn ông trong vòng một giờ phải không?”

"Kỳ thật cũng không thể trách cô, nội tiết của cô mất cân bằng nghiêm trọng, dẫn đến khu vực đó nhu cầu rất lớn, chỉ một người khó có thể giải quyết."

“Chỉ là thời gian lâu như vậy, thân thể bị tổn thương, nhẹ thì không tự chủ được nặng thì dẫn đến đến vô sinh, về sau cô nên kiềm chế hơn một chút, đúng không?”

Tô Lân lắc đầu nói.

Những người xung quanh nghe được lời này, đều dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Lý Vy.

Hơn nữa, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhưng cho dù Lý Vy xịt nước hoa nhưng vẫn ngửi thấy mùi hôi thối!

“Đồ nhà quê, hôm nay tôi sẽ xé miệng anh ra!”

Lý Vy trở nên tức giận và lao về phía Tô Lân.

Tô Lân không hề sợ hãi, anh vung tay một cái, một cây kim bạc đâm vào bụng Lý Vy!

"Ah!"

Lý Vy kêu lên một tiếng, cảm giác được một luồng nhiệt không thể khống chế tuôn ra!

Những người chứng kiến không ngờ rằng Lý Vy sẽ không kiềm chế được ở nơi công cộng, lập tức bịt mũi, liên tục lùi về phía sau với vẻ mặt chán ghét!

"Anh... anh đã làm gì tôi thế?"

Lý Vy mặt đỏ bừng, kinh ngạc và tức giận nhìn Tô Lân!

"Đó không phải là việc của tôi, là bản thân cô không tự chủ được!"

Tô Lân vẻ mặt vô tội.

"Đợi đã, tôi sẽ không để anh đi đâu!"

Lý Vy tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết hiện tại không phải lúc quan tâm, cô ta bắt chéo chân, nhanh chóng rời khỏi đây.

"Em yêu, không sao đâu!"

Tô Lân nhìn Hạ Băng Ngữ mỉm cười.

"Tô Lân, vừa rồi anh làm gì vậy?"

Đôi mắt đẹp của Hạ Băng Ngữ tràn đầy tò mò.

"Ha ha, rất đơn giản, chỉ là phong ấn cô ta mà thôi, hơn nữa lời anh vừa nói đều là sự thật, vợ à, về sau nên tránh xa cô ta ra!"

Tô Lân mỉm cười nói.

Sau đó, sau khi hai người mua quần áo xong, họ cùng nhau trở về biệt thự nhà họ Hạ.

Hạ Băng Ngữ bận rộn một ngày, sau khi trở về liền vào phòng tắm tắm rửa.

Nửa giờ sau, Hạ Băng Ngữ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bước ra khỏi phòng tắm, thân hình quyến rũ hiện ra lờ mờ.

Nhưng khi Hạ Băng Ngữ đi tới phòng ngủ, sắc mặt cô đột nhiên tối sầm.

Lúc này Tô Lân đang nằm trên giường, có vẻ như không thể chờ đợi được nữa.

Nhìn thấy Hạ Băng Ngữ trở lại, Tô Lân hoàn toàn không để ý tới biểu tình của cô, nhanh chóng vỗ vỗ đầu giường nói: "Em yêu, mau đến đây đi, anh đang nóng lòng muốn động phòng nè!"
Chương 5: Vật bất phàm

“Anh làm gì trên giường của tôi vậy hả?”, Hạ Băng Ngữ đen mặt hỏi.

“Chúng ta đã kết hôn rồi, đương nhiên việc tiếp theo là động phòng, mau mau sinh cho tôi một thằng cu mập mạp chứ!”, Tô Lân nói một cách đương nhiên.

“Ai muốn động phòng với anh hả, mau mau dọn đồ của anh, cút khỏi phòng tôi ngay!”, Hạ Bằng Ngữ cố nén lửa giận, lạnh lùng nói.

“Vợ à, bộ em định thủ tiết thờ chồng à?”, Tô Lân mếu máo nói.

“Tôi lặp lại lần nữa, cút!”

Hạ Băng Ngữ không nhịn nổi nữa.

Bất đắc dĩ, Tô Lân đành phải chui ra khỏi ổ chăn ấm, sau khi mặc quần áo tử tế, anh mới thu dọn đồ đạc của mình.

Lạch cạch!

Một cái lệnh bài bằng đồng thau từ trong túi của Tô Lân rơi ra, thoạt nhìn phầm chất thì có vẻ là vật bất phàm.

“Đây là thứ gì?”, Hạ Băng Ngữ hiếu kỳ hỏi.

“Đây là Phong Nguyệt lệnh do Tứ sư phụ cho anh, chính là cái người mà lúc em đón anh xuống núi đã nhìn thấy đấy, cấm tấm lệnh bài này có thể tiếp quản toàn bộ lầu Phong Nguyệt!”, Tô Lân hờ hững đáp.

Lầu Phong Nguyệt?

Hạ Băng Ngữ có hơi ngạc nhiên, bởi lẽ cô cũng có chút hiểu biết về lầu Phong Nguyệt.

Lầu Phong Nguyệt là câu lạc bộ gió trăng lớn nhất Long Hạ, nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với người ra vào, ngoại trừ tầng lớp quyền quý, người bình thường rất khó tiến vào đó!

Không chỉ thế, theo một số nguồn tin ít ỏi, lầu Phong Nguyệt không đơn giản như mặt ngoài, nước trong đó rất sâu.

Nhưng nếu nói chỉ dựa vào một tấm lệnh bài là có thể tiếp quản lầu Phong Nguyệt thì… đùa à?

Hạ Băng Ngữ không hỏi lại, mà chỉ thờ ơ nói: “Anh nói thứ này là do Tứ sư phụ của anh cho anh à, theo như anh nói thì hẳn là anh còn có các vị sư phụ khác?”

“Đúng vậy!”

“Anh có tổng cộng tám vị sư phụ, bọn họ đều giao những thứ quý giá nhất của mình cho anh!”

“Đây là tiền Ngũ Đế do Nhị sư phụ cho anh, có thể trừ tà tránh sát, chiêm bốc thiên cơ!”

“Đây là Quỷ Cốc Cửu Châm do Tam sư phụ cho anh, có thể phổ độ chúng sinh, cũng có thể giết người vô hình!”

“Đây là Thương Long binh phù do Ngũ sư phụ cho anh, có thể tiếp quản toàn bộ chiến đội Thương Long!”

“Đây là…”

Tô Lân lấy ra từng món đồ mà các sư phụ đã cho mình!

Hạ Băng Ngữ nhìn mà đầu đầy vạch đen, tổng cộng có tám vị sư phụ, mà mỗi vị đều lợi hại đến tận trời, dù là ai thì cũng khó mà tin được!

“Được rồi, tôi cần nghỉ ngơi, không rảnh nói khoác với anh, anh mau ra ngoài đi!”

Hạ Băng Ngữ không kiên nhẫn đuổi khách.

Tô Lân thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi thì sực nhớ ra điều gì đó, anh bước đến trước người Hạ Băng Ngữ, tháo chiếc nhẫn có khắc hình một con rồng đen trên tay mình xuống, rồi đeo lên tay cô.

“Anh làm gì vậy?”

Hạ Băng Ngữ giật mình, vội rút tay mình về.

“Đây là nhẫn Hắc Long do Thất sư phụ đưa cho anh, có thể tiếp quản điện Hắc Long, bất kể là ở ngoài nước hay trong nước đều có được quyền thế khủng bố!”

“Em đeo nó đi, một vài nhân vật lớn có tri thức tuyệt đối không dám đụng đến em!”

“Chúng ta vừa kết hôn, chiếc nhẫn này xem như vật đính ước mà anh tặng em, em nhất định phải giữ cho thật kỹ đấy!”, Tô Lân cười hì hì giải thích.

Hạ Băng Ngữ tức giận liếc mắt, chỉ là một cái nhẫn nát, nếu quả thật có năng lực to lớn như Tô Lân nói thì… đúng là có quỷ!

Nhưng Tô Lân cũng không nói gì thêm, mà đi thẳng ra khỏi phòng Hạ Băng Ngữ!

Hạ Băng Ngữ nhìn chiếc nhẫn bị vỡ trên tay, vốn định vứt nó đi, nhưng sau khi nghĩ lại, đó là tâm nguyện của Tô Lân, cô vẫn giữ nó!

Sau đó Hạ Băng Ngữ trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, hôm nay cô bận rộn một ngày, thực sự rất mệt mỏi!

Tô Lân dạo quanh biệt thự một lúc mới tìm được một căn phòng thích hợp.

Căn phòng này không chỉ rất ngăn nắp, ngay cả chăn ga gối đệm cũng được làm rất thơm, mùi thơm rất dễ chịu!

"Haha, vợ thật tốt bụng, cô ấy đã chuẩn bị một căn phòng như vậy cho riêng mình, vừa to vừa mềm!"

Tô Lân nằm trên giường vui vẻ ngủ đi!

Không lâu sau, căn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một người phụ nữ nồng nặc mùi rượu bước vào.

Người phụ nữ có thân hình cực kỳ nóng bỏng, chỉ mới ngoài đôi mươi, vẻ ngoài thuần khiết, quyến rũ pha chút quyến rũ khiến người ta khó có thể quên được chỉ sau một cái nhìn!

Sau khi người phụ nữ vào phòng, cô ấy không bật đèn vì quá mệt mà chỉ nằm xuống giường và ngủ thiếp đi!

Ngủ được một lúc, người phụ nữ cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó, tưởng là thú nhồi bông của mình nên trực tiếp bắt chéo chân đặt lên trên!

Đêm đã trôi qua!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Băng Ngữ tỉnh dậy không lâu, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết!

Sắc mặt Hạ Băng Ngữ thay đổi, cô nhận ra giọng nói đó là của Tô Lân, phát ra từ phòng bên cạnh của Lâm Phi Huyên!

"Không hay rồi!"

Hạ Băng Ngữ hét lớn một tiếng, chạy nhanh tới!

Lâm Phi Huyên là một người bạn tốt mà cô gặp ở Long Đô khi còn nhỏ, cô kém cô ba tuổi, cô ta chuyển đến Giang Thành để học đại học hai năm trước và sống cùng cô!

Chỉ là tối hôm qua cô quá mệt mỏi, quên nói cho Tô Lân chuyện này, hai người tuyệt đối không được xung đột!

Hạ Băng Ngữ đương nhiên không lo lắng Lâm Phi Huyên, dù sao cô ta cũng là thành viên của câu lạc bộ võ thuật !

Nỗi lo lớn nhất của cô là nếu Tô Lân khiêu khích Lâm Phi Huyên, anh nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!

Rất nhanh, Hạ Băng Ngữ đã tới phòng Lâm Phi Huyên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô liền sững sờ!

Lúc này, Tô Lân đang nằm trên giường, ôm chặt chăn, vẻ mặt phẫn uất, như bị Lâm Phi Huyên sỉ nhục trăm lần!

Nhìn thấy Hạ Băng Ngữ đi tới, Tô Lân đột nhiên như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng nói: "Em yêu, cuối cùng em cũng đến rồi! Không những nửa đêm leo lên giường của anh, vén váy liền định bỏ đi, em phải làm chủ cho anh đấy!”

"Đồ khốn nạn!"

"Rõ ràng là anh đến giường của ta ngủ, lợi dụng tôi, dám đổi trắng thay đen, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh..."

Lâm Phi Huyên tức giận giơ tay định đánh Tô Lân, lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cứng đờ: "Đồ khốn nạn, vừa rồi anh gọi Băng Ngữ là gì?"

"Em yêu! Có vấn đề gì không?"

Tô Lân tự tin hỏi.

Lâm Phi Huyên đột nhiên không thể hiểu được tình hình, quay đầu nhìn Hạ Băng Ngữ: "Chị Băng Ngữ, chuyện gì vậy?"

"Phi Huyên, là như thế này..."

Hạ Băng Ngữ kéo Lâm Phi Huyên đến bên cạnh, thấp giọng giải thích!

“Thì ra là một gã nhà quê bị kéo qua làm lá chắn!”

Lâm Phi Huyên nghe xong liền gật đầu rõ ràng.

"Nhân tiện, Phi Huyên, hai người có chuyện gì vậy?"

Hạ Băng Ngữ cau mày hỏi.

"Chị Băng Ngữ, ngày hôm qua em cùng trường tới chúc mừng sinh nhật của bạn, uống hơi nhiều một chút, về đến nhà liền ngủ quên..."

Lâm Phi Huyên giải thích những gì đã xảy ra ở đây.

"Xem ra đây chỉ là hiểu lầm thôi, Tô Lân không biết đây là phòng của em, vậy thì quên đi."

Hạ Băng Ngữ nghe xong bất đắc dĩ nói.

"Ồ được!"

Lâm Phi Huyên bất đắc dĩ gật đầu, sau đó hung hăng nhìn Tô Lân: "Sao anh còn nằm? Tại sao anh vẫn không xuống khỏi giường của tôi?"

Tô Lân lắc đầu, chính trực nói: "Không! Cô ngủ với tôi còn chưa bồi thường cho tôi!"

"Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện chơi xong không trả tiền"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom