-
Chương 144-146
Chương 144: Hắn không đơn giản đâu
Trương Trần thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn về phía ông ta, cười nói: “Ông già, chúng ta tiếp tục chứ?”
“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận”, ông ta cắn răng mắng.
Từ lúc nào ông ta lại trở thành con cừu non bị giết thịt vậy, chỉ có thể nói là ông ta đánh giá thấp Trương Trần.
“Ông phải hiểu một chuyện, là các ông gây sự với tôi trước. Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông không nắm bắt, vậy thì đừng có trách tôi. Cái truyền thống ‘kính già yêu trẻ’ chắc sẽ bị phá vỡ bởi tôi rồi”, Trương Trần lộ ra ánh mắt khát máu, từ túi vải ở hông lấy ra một cây kim vàng sau đó áp sát lại phía Tiền Bá.
“Cũng không có gì, chỉ cần đâm trúng ông thì ông sẽ giống con sư tử đến thời kỳ rống đực. Đến lúc đó ông sẽ không phân biệt được đâu là nam là nữ, thậm chí là người hay chó, ông cũng không để ý đến nữa”.
Tiền Bá nghe thấy thế thì trong lòng ớn lạnh. Hai mắt ông ta kinh hãi, khuôn mặt già nua cũng nhăn nheo lại, nói: “Đúng… Đúng là tên ác quỷ, cậu không phải là người….”.
“Được, tôi sẽ nói cho cậu”, Tiền Bá không thể chịu được nữa. Nếu so với dày vò xác thịt thì dày vò về tâm lý đáng sợ hơn. Ông ta từng này tuổi rồi, căn bản không thể tưởng tượng nổi hậu quả của việc mình bị đâm kim kia.
“Mạnh Thanh Vân là người nhà họ Mạnh, ở đó được gọi là kinh đô phát triển kinh tế. Mặc dù nhà họ Mạnh không phải quá mạnh nhưng đối với những người ở nơi nhỏ bé như các cậu cũng được coi là mãnh hổ đấy”.
“Tất cả những công ty gắn mác tập đoàn Mãnh Thị đều là công ty con của nhà họ Mạnh, hơn nữa mối quan hệ của nhà này cũng phức tạp, không phải nơi rác rưởi như các cậu có thể tưởng tượng được đâu…”, mặc dù nói với vẻ không cam tâm nhưng ông ta nói không hề ấp úng.
Trương Trần gật đầu, sau đó phế hai tay của ông ta rồi ném điện thoại cho họ gọi xe cứu thương, còn anh thì phủi mông rời đi.
…
“Sao hôm nay lại đến muộn thế này?”, trong trung tâm điều dưỡng, tâm trạng của Trần Bắc Vọng rất tốt. Ông ấy đã dần hồi phục, sức lực cũng được tầm 50% như thời kỳ đỉnh cao, Tiểu Vương căn bản không đỡ được quá ba chiêu của ông ấy.
Tất cả công lao này đều thuộc về Trương Trần, vì vậy, bất luận từ phương diện gì thì ông ấy đều coi trọng Trương Trần, hoàn toàn coi anh là hậu thế của mình.
“Trên đường gặp chút chuyện nhỏ”, Trương Trần lắc đầu, lấy cây kim vàng ra bắt đầu tôi luyện.
“Chỉ e không phải là chuyện nhỏ chăng?”, Trần Bắc Vọng cười ha ha nhìn vạt áo của Trương Trần có dính chút máu nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Ông Trần! Thời gian này ông không được uống rượu nữa”, Trương Trần châm kim cho Trần Bắc Vọng rồi nói.
“Sao vậy?”, Trần Bắc Vọng trừng mắt hỏi. Đối với những quân nhân cứng rắn như bọn họ thì rượu chính là tính mạng. Chỉ cần không có nhiệm vụ thì sẽ phải uống hết ba bát lớn.
“Nếu như ông không muốn khôi phục hoàn toàn”, Trương Trần nhún vai nói.
“Tiểu tử thối, còn uy hiếp tôi nữa cơ à”, Trần Bắc Vọng cười mắng một câu.
Trương Trần không có tâm trạng nói đùa mà chỉ đáp lại hai câu cho xong. Sau khi chữa trị xong buổi hôm nay rồi rời đi luôn.
“Tiểu Vương! Cậu đi điều tra cho tôi xem cậu nhóc đó gặp phải chuyện gì rồi? Là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”, sau khi Trương Trần rời đi, Trần Bắc Vọng gọi Tiểu Vương đến căn dặn.
“Ông Trần, chuyện này không hay lắm chăng, thân phận của chúng ta khác mà”.
“Khác cái quái gì, chỉ cần không phạm pháp thì có gì không được. Cút đi cho tôi”.
“Vâng…”.
…
Trong phòng bệnh của bệnh viện thành phố, Trương Quốc Hồng đã tỉnh lại, chỉ có điều toàn thân đang cắm toàn dụng cụ y tế, bà ta không thể cử động được, chỉ đợi chiều làm phẫu thuật.
Mạnh Thanh Vân ở bên cạnh gọt cam cho Trương Quốc Hồng, bà ta càng nhìn càng thấy ưng, cảm thán nói: “Thanh Vân! Cháu đúng là có lòng, bác mà có con trai như cháu thì cũng không đến nỗi bị như này”.
Mạnh Thanh Vân khẽ cười chứ không nói gì.
“Tiểu Mạnh này! Cháu không cần quan tâm bác đâu, để bác trai làm là được rồi. Cháu đi ra ngoài đi dạo với Thủy Y đi, con bé này cứng đầu lắm. Tính tình tốt nhưng chẳng có chủ kiến gì cả, cháu nhẫn nại chút nha”, Trương Quốc Hồng nói với ý nghĩa sâu xa.
“Bác gái cứ yên tâm, chuyện gì thì cũng có cháu đây rồi”, Mạnh Thanh Vân khẽ cười một tiếng, còn Phương Thủy Y thì có chút gượng gạo, làm sao mà cô không hiểu tâm tư của Mạnh Thanh Vân.
Trương Quốc Hồng vốn có tiếng nói trong nhà, lần này bà ta suýt chết nên Phương Thủy Y không dám làm trái lời của bà ta nên lúc này cùng Mạnh Thanh Vân đi đến bãi cỏ phía sau bệnh viện rồi tìm ghế đá ngồi.
Mạnh Thanh Vân nhìn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại và khuôn mặt của Phương Thủy Y nên không kìm được mà giơ tay ra nắm lấy. Nhưng Phương Thủy Y lại tránh sang một bên, chuyển chủ đề, nói: “Anh Mạnh, cảm ơn anh nhiều. Anh yên tâm, tôi sẽ trả tiền cho anh theo đúng lợi tức, anh cho tôi tài khoản ngân hàng của anh, chắc nửa tháng tôi sẽ trả được cho anh”.
“Thủy Y! Cô khách khí quá, sao cô cứ một mình gánh hết mọi việc vậy”.
“Cô là con gái, những chuyện như này nên để đàn ông làm. Tên vô dụng như Trương Trần thì có thể làm gì, lẽ nào cô không cảm thấy mệt sao?”, trong lòng Mạnh Thanh Vân thấy phẫn nộ, hắn hận nỗi không thể lột trần Phương Thủy Y ra nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn và bắt đầu tấn công.
Hắn muốn Phương Thủy Y cam tâm tình nguyện trèo lên giường của hắn rồi nũng nịu với hắn và cầu xin hắn hãy ‘vui vẻ’ với mình.
Năm sáu năm qua đi rồi, giờ hắn không muốn dùng thuốc nữa, như vậy chẳng có gì thú vị cả.
Phương Thủy Y nghe thấy thế thì trầm ngâm. Thử hỏi, có người con gái nào không muốn có một chỗ dựa, có ai không muốn được làm công chúa chứ? Nhưng Trương Trần chẳng có bản lĩnh gì cả. Thời gian trước khó khăn lắm mới chữa khỏi cho ông cụ Tôn nhưng Trương Trần vẫn không hiểu cách tận dụng mối quan hệ này. Và rồi vì một số chuyện nhỏ mà dùng hết mối ân tình này rồi.
“Anh Mạnh! Tôi mệt quá rồi, anh để tôi nghĩ chút, được không?”
“Không sao, tất cả những thứ này cô không nên gánh hết, cô đợi lát, tôi lên xem bác trai bác gái thế nào, cô không cần lo đâu”, Mạnh Thanh Vân nói với giọng nhẹ nhàng và quan tâm, nói xong rồi đi lên tầng luôn.
Thấy Mạnh Thanh Vân quay về, vợ chồng Trương Quốc Hồng thấy ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiểu Mạnh, sao thế?”
“Tâm trạng của Thủy Y vẫn còn nặng nề lắm ạ, cháu có thể hiểu được”, Mạnh Thanh Vân nói.
“Cháu thật tốt, chỉ là con bé Thủy Y cứng đầu quá. Cháu không cần lo đâu, con bé và thằng vô dụng Trương Trần chỉ là hữu danh vô thực. Nếu cháu có ý thì chúng nó sắp ly hôn rồi, chuyện này Thủy Y bắt đầu cân nhắc rồi”.
“Thật không ạ, vậy cũng không uổng công cháu đợi chờ năm sáu năm”, Mạnh Thanh Vân nói với dáng vẻ vui mừng.
“Há?”, vợ chồng Trương Quốc Hồng kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mạnh, cháu quen Thủy Y từ lâu rồi sao. Cháu đúng thật là, sao không nói sớm, nếu không thì ban đầu đã không xảy ra chuyện đó”.
“Lúc đó cháu ra nước ngoài do gia tộc đào tạo, sau khi có bản lĩnh mới có thể bảo vệ được người mình yêu, vì vậy mới bỏ lỡ một thời gian đấy ạ”, Mạnh Thanh Vân nói với vẻ hụt hẫng.
Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt hắn biến đổi, vội nói: “Bác gái, cháu có chút chuyện cần xử lý, chiều cháu lại đến thăm bác”, Mạnh Thanh Vân rời khỏi phòng bệnh rồi trực tiếp đi lên khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng 21.
Tiền Bá nằm ở trong đó với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt đục ngàu tràn đầy vẻ uất hận và khủng hoảng.
“Tiền Bá! Chuyện này là thế nào? Với thân thủ của bác thì ai có thể đánh bác thành ra như này?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiền Bá, Mạnh Thanh Vân kinh hãi. Thân thủ của hắn là do Tiền Bá dạy nên hắn hiểu hơn ai hết.
“Cậu chủ! Chúng ta nhìn nhầm rồi, tên Trương Trần đó… Biết võ đấy”, Tiền Bá nhớ lại trạng thái điên cuồng như chiến thần của Trương Trần mà trong lòng sợ hãi.
“Làm sao có thể thế được, bác là quán quân trong cuộc đấu võ tự do mà, hắn dựa vào đâu chứ?”, Mạnh Thanh Vân nói với vẻ khó tin.
“Cậu chủ! Điều này là thật đó”, Tiền Bá cũng chật vật gật đầu, ông ta cũng hy vọng đây chỉ là giấc mơ.
“Cậu chủ! Theo như ý của tôi thì chúng ta đừng chọc vào Trương Trần nữa, thằng nhóc đó… Không đơn giản đâu”.
“Không thể nào”, Mạnh Thanh Vân tức giận đập bàn, quát lớn: “Chưa nói đến việc con tiện nhân Phương Thủy Y chắc chắn phải ‘qua tay’ tôi mà chỉ riêng việc bác phải nằm ở đây, nếu bố tôi biết được chắc chắn cũng trách tôi, chuyện này sao cho qua như vậy được”.
“Nhưng mà cậu chủ….”.
“Không cần nói nhiều nữa, tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, bác cứ cố gắng dưỡng thương đi. Tôi sẽ để thằng Trương Trần biết rằng, con châu chấu có giỏi đến đâu thì cũng không sống qua được mùa thu”.
…
Trong phòng bệnh của Trương Quốc Hồng, một y tá đẩy cửa bước vào, cầm theo hóa đơn tiền viện phí và một tờ cam kết”.
“Người nhà của Trương Quốc Hồng ký tên vào đây. Đây là bản cam kết và những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật. Nếu ký tên rồi, một giờ chiều chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật”.
“Được, tôi sẽ ký ngay”, Phương Thiên Bàng vội ký tên luôn.
Lúc này, Phương Thủy Y cũng quay lại, Trương Quốc Hồng gọi cô đến trước mặt, nói với giọng nặng nề: “Con gái ngoan! Con đừng để mẹ lo lắng nữa. Con nghĩ lần này mẹ xảy ra chuyện thật sự là do đối tác lần trước báo thù sao?”
“Mẹ xảy ra chuyện thì không sao, quan trọng là con đấy. Mẹ nghe nói thời gian này Tiểu Mạnh lo toan hết cho chúng ta, tiền chữa trị cũng là cậu ấy bỏ ra. Con mau ly hôn với Trương Trần đi rồi thử đón nhận Tiểu Mạnh. Con cũng không phải cô chủ cao quý gì, làm gì có lắm chuyện tốt được như thế. Có người đối tốt với con, lại có năng lực như vậy, con còn yêu cầu gì nữa?”
“Mẹ, chuyện này mình đừng quan tâm nữa”.
“Sao lại không quan tâm được. Thủy Y! Mẹ nói cho con biết, một giờ chiều mẹ vào phòng phẫu thuật rồi. Lúc đi ra, mẹ hy vọng nhìn thấy giấy ly hôn của con và Trương Trần, con hiểu không?”
“Mẹ, con sẽ suy nghĩ kỹ”, cô thấy bất lực, chỉ đáp lại một câu cho xong.
Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái đã đến buổi chiều. Để tránh phẫu thuật xảy ra phiền phức gì không mong muốn, Trương Quốc Hồng không ăn cơm trưa.
Một nhóm bác sĩ và y tá đi vào đưa Trương Quốc Hồng lên trên giường chuyên dụng dành cho phẫu thuật, sau đó đẩy vào phòng, đóng cửa lại và bật đèn đỏ.
Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng lo lắng đợi ở bên ngoài.
Lúc này, Trương Trần một mình đứng ở sân thượng khách sạn. Triệu Chí Hào ở phía sau báo cáo động tĩnh của tập đoàn Xương Thịnh và phía tỉnh An Hoa.
Xảy ra chuyện này, Trương Trần không thể không đề phòng.
Chương 145: Mạnh Thanh Vân ra điều kiện
“Cậu Trương! Phía tập đoàn Xương Thịnh tạm thời cậu không cần lo gì, bọn họ giờ lo cho thân mình cũng không nổi rồi. Còn phía tỉnh An Hoa, từ sau khi vợ chồng Trương Quốc Hồng bị đánh thì tạm thời cũng không có động tĩnh gì”.
Trương Trần gật đầu, nói: “Để ý thêm chút, phía bệnh viện cũng cử thêm vài người nữa canh chừng, đừng để xảy ra chuyện gì. Còn về nhà họ Mạnh thì ông không phải bận tâm, tôi xử lý là được”.
“Tôi hiểu rồi”, Triệu Chí Hào gật đầu, sau đó cầm túi tài liệu rời đi. Nhưng không bao lâu, ông ta lại quay lại.
“Sao thế?”, Trương Trần nói.
“Trương Quốc Hồng làm phẫu thuật lúc một giờ nhưng ban nãy người mà tôi phái đến canh chừng, truyền lại tin là trong lúc phẫu thuật xảy ra chút sơ suất, tính mạng Trương Quốc Hồng đang nguy hiểm, bệnh viện thành phố đang hết cách”.
Triệu Chí Hào nói: “Nếu cậu muốn ra tay thì tôi đã chuẩn bị xong xe ở dưới tầng khách sạn rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát”, lời nói vừa dứt thì Trương Trần đã xông ra ngoài như mũi tên.
Trương Trần khó tưởng tượng, nếu như Trương Quốc Hồng chết thì Phương Thủy Y sẽ buồn đến mức nào.
…
Trong bệnh viện, trong lúc Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y biết tin phẫu thuật không thuận lợi, hai bố con sững người ra. Từ biểu cảm không dám tin đến lắc đầu khóc lóc, cuối cùng là tiếng kêu khóc thảm thiết.
“Tại sao, tại sao lại không thuận lợi, các người mau vào cấp cứu đi chứ”, Phương Thủy Y vội nắm chặt quần áo của bác sĩ hét lên nói.
Bác sĩ lắc đầu nói với vẻ áy náy: “Đây cũng là một phần rủi ro trong khi phẫu thuật. Chúng tôi cũng không muốn thấy kết quả như này nhưng dựa vào sức của bệnh viện chúng tôi thì đã không còn cách nào cứu chữa rồi”.
“Vậy nơi khác thì sao?”, Phương Thủy Y với vẻ mặt hy vọng nắm chặt áo bác sĩ, run rẩy hỏi.
“Có thể thử ở hai nơi là thủ đô và thành phố Thượng Đô nhưng cũng chỉ là thử thôi. Hơn nữa, hai nơi này cách quá xa, bệnh nhân ở trong kia đã không còn nhiều thời gian rồi”, bác sĩ lại lắc đầu nói với vẻ xin lỗi.
“Tôi đập chết loại chó nhà ông”, Phương Thiên Bàng nghe thấy vậy thì giơ nắm đấm đập vào mặt bác sĩ.
Ông ta lớn tiếng kêu đau đớn: “Rủi ro à? Tại các người không dốc sức cứu chữa, có phải chúng tôi không cho các người tiền đâu, sao các người lại làm vợ tôi thành ra như vậy, tôi phải bắt ông đền mạng…”.
Phương Thiên Bàng đã mất bình tĩnh, ông ta quét nhìn xung quanh nhưng ở đây không có đồ gì làm vũ khí được, vì vậy ông ta nắm chặt cổ áo bác sĩ rồi há miệng ra cắn.
Còn Phương Thủy Y như hoa lê dưới trời mưa, như bèo trôi vô vọng.
“Thưa ông, xin ông đừng sốt ruột, bác sĩ chính của chúng tôi vẫn đang ở bên trong ổn định tình hình, để ông ấy ra nói tình hình cụ thể cho mọi người nghe. Hiện giờ vợ của ông vẫn chưa hết hy vọng đâu ạ”, bác sĩ đó đẩy Phương Thiên Bàng ra rồi vội chui vào phòng. Rõ ràng ông ta đã ứng phó biết bao lần với tình huống như này rồi.
Không bao lâu, người đội mũ khử trùng ở bên trong đi ra. Ông ta tháo khẩu trang xuống, nói: “Người nhà bệnh nhân đừng kích động, nghe tôi nói được không?”
“Vâng, ông cứ nói”, Phương Thủy Y đỏ mắt, nói.
“Hiện giờ bệnh nhân đã tạm ổn định nhưng không chịu được bao lâu. Biện pháp trước mắt vẫn có, các người có từng nghe nói đến danh y ở Giang Lăng- Vương Hiển Chi không?”
“Có nghe nói rồi, nghe nói người này từng chữa khỏi cho một nhân vật tầm cỡ ở thủ đô, từ đó nổi tiếng luôn”, Phương Thiên Bàng gật đầu, nói.
Bác sĩ đó không nói dài dòng, nói thẳng luôn: “Chỉ cần các người có thể gọi ông ấy đến đây thì vẫn còn hy vọng”.
“Mời Vương Hiển Chi sao?”, Phương Thiên Bàng ngây người ra, sau đó thất thần hỏi: “Làm sao có thể?”
Vương Hiển Chi đã nghỉ hưu từ lâu rồi, nơi ở cũng không cố định. Hơn nữa bọn họ cũng không quen ông ấy, nhân vật như vậy thì sao họ mời được chứ?
“Bệnh viện chúng tôi sẽ mời thử nhưng không ai biết được tung tích của ông ấy, đây cũng là chuyện khó đó”, bác sĩ nói với vẻ khó xử.
Họ có thể tìm thử nhưng thời gian không đợi người, muộn nhất cũng phải tối mai mới xuất hiện.
Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y thấy tuyệt vọng, cả Long Quốc lớn như vậy, họ đi đâu tìm một người mà nơi ở không cố định?
“Bác… Bác sĩ! Thật sự không còn cách nào khác sao?”, Phương Thiên Bàng nhìn bác sĩ nói với vẻ cầu khẩn, bác sĩ thì lắc đầu nói với vẻ áy náy: “Cách này là cách tốt nhất hiện giờ rồi”.
“Thủy Y! Cô đừng lo quá, tôi quen Vương Hiển Chi”, lúc này một giọng nói truyền lại, chỉ thấy Mạnh Thanh Vân đút tay túi quần bước tới, nói: “Có phải là Vương Hiển Chi được gọi là danh y Giang Lăng đấy không?
“Đúng vậy”, bác sĩ gật đầu đáp. Vương Hiển Chi từng đến bệnh viện của họ để thuyết trình, ông bác sĩ này cũng vô cùng sùng bái Vương Hiển Chi, dù sao thì cũng một người là Tây y, một người là Đông y.
“Tiểu Mạnh! Cháu có thể tìm được thần y Vương Hiển Chi à?”, Phương Thiên Bàng nghe thấy vậy thì liền nhìn lại.
Phương Thủy Y cũng nhìn lại, nhỏ giọng nói: “Anh Mạnh! Cầu xin anh đấy…”.
“Điều này…”, Mạnh Thanh Vân lắc đầu, nói có chút khó xử: “Thủy Y! Không phải tôi không muốn giúp cô, chỉ là Vương Hiển Chi đã tuyên bố nghỉ hưu rồi, ông ta sẽ không ra tay đâu. Trừ khi có người quen mời ông ta hoặc ai mà ông ta nợ tình thôi”.
“Đúng thế”, bác sĩ kia cũng gật đầu nói.
“Vậy… Vậy thì phải làm sao?”, vừa mới thắp lên được hy vọng lại rơi vào tuyệt vọng, Phương Thủy Y chỉ cảm thấy bất lực.
Mạnh Thanh Vân cân nhắc một chút, nói: “Cũng không phải không có cách nhưng cô phải chịu thiệt chút”.
“Tiểu Mạnh! Cháu đừng giấu bác nữa, Thủy Y giúp được gì thì cháu cứ nói đi”.
“Gia tộc của cháu có chút quen biết với Vương Hiển Chi nên chắc mời được ông ta. Nhưng mọi người cũng biết, người như ông ta thì một lần giúp người nó đáng tiền đến mức nào”.
“Nhưng tiếc là hiện giờ cháu vẫn chưa nắm quyền gia tộc nên không tận dụng được quá nhiều mối quan hệ, nếu không thì cháu đã liên hệ lâu rồi. Nhưng gia tộc cháu mà liên hệ thì có một nguyên tắc, nếu như không phải thân thiết thì gia tộc sẽ không giúp ạ”.
Nói đến mức này, cả Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y đều hiểu được. Đây là muốn Phương Thủy Y đồng ý làm bạn gái của Mạnh Thanh Vân, thậm chí là đính hôn. Như vậy mới là danh chính ngôn thuận. Là con dâu của nhà họ Mạnh thì tất nhiên họ sẽ có nghĩa vụ giúp rồi.
Phương Thủy Y cắn môi không nói gì, lúc này Phương Thiên Bàng tức giận nói: “Thủy Y! Con còn đợi gì nữa. Cứ coi như mẹ con không gặp chuyện này thì con và Trương Trần cũng sắp ly hôn rồi, hơn nữa Tiểu Mạnh đối xử với con như vậy, rốt cuộc con muốn thế nào?”
“Con…Con…”, Phương Thủy Y thấy khó xử. Còn Mạnh Thanh Vân cứ đứng kè kè bên cạnh, quyền quyết định là ở Phương Thủy Y, chứ hắn không quan tâm gì đến tình hình của Trương Quốc Hồng hiện giờ.
Lúc này, Trương Trần thấy cảnh này thì tức như muốn nổ tung. Chỉ vì một người tên là Vương Hiển Chi mà ép người ta làm bạn gái mình?
“Vương Hiển Chi thì anh không mời nổi đâu”, Trương Trần phẫn nộ nói.
Mọi người nhìn lại, ánh mắt Mạnh Thanh Vân lạnh lùng cực độ, cười lạnh nói: “Tôi không mời được, lẽ nào anh mời được”.
“Tất nhiên”, Trương Trần gật đầu, nói.
“Pụp”, Mạnh Thanh Vân bật cười, nhìn hai bố con Phương Thiên Bàng, nói: “Bác trai, thời gian không còn nhiều, nếu như Trương Trần có cách thì tất nhiên không phải khiến Thủy Y chịu thiệt rồi”.
“Tiểu Mạnh, cháu nói gì vậy, con bé Thủy Y nhà bác có thể đi theo cháu thì sao gọi là thiệt được?”, Phương Thiên Bàng nói có chút bất mãn. Ông ta càng nhìn càng thấy ưng Mạnh Thanh Vân, còn càng nhìn Trương Trần thì càng thấy ghét.
“Thủy Y! Trương Trần đến đúng lúc lắm, đừng nghe nó nói linh tinh nữa, con mau ly hôn với nó đi, sau đó đính hôn với Tiểu Mạnh. Mấy năm nay con cũng đúng mực với Trương Trần rồi”.
Phương Thủy Y thấy vô cùng khó quyết, đây không phải là vấn đề ly hôn hay không mà căn bản là cô không thích Mạnh Thanh Vân, đây mới là điểm mấu chốt.
Nhưng nếu như cô không đồng ý thì gia tộc nhà họ Mạnh dựa vào đâu mà giúp nhà cô? Đây là việc dùng tiền cũng không làm được?
“Trương Trần! Anh cút đi cho tôi”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần với vẻ ghét bỏ, cô lớn tiếng mắng.
“Anh là người đàn ông của em cơ mà”, Trương Trần bình thản nói.
“Anh có xứng không?”, Phương Thủy Y lạnh lùng nói.
“Anh Mạnh, nếu như tôi đồng ý với anh thì người nhà anh có thể mời Vương Hiển Chi đến giúp mẹ tôi không?”, Phương Thủy Y nhìn Mạnh Thanh Vân hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.
Mạnh Thanh Vân thì cười lạnh một tiếng, cái gì mà đính hôn hay không, vợ của hắn nhất định phải là môn đăng hộ đối. Còn Phương Thủy Y thì sao, với hắn, nếu thành ‘đồ chơi’ cho hắn thì hợp hơn.
Tất nhiên chuyện này cũng như việc huấn luyện đại bàng vậy, không cần vội. Đợi khi tính khí Phương Thủy Y dễ chịu dần thì hắn có thể làm gì thì làm.
“Ha ha! Thủy Y, cô yên tâm, tôi không ép cô. Mặc dù tôi thích cô nhưng tôi nghĩ rằng chuyện này nên cả hai bên tình nguyện, chúng ta cứ thể hiện ý trước, nếu không tôi cũng khó ăn nói với người nhà”, Mạnh Thanh Vân nói đến đây thì cũng phần nào thể hiện ra ý của hắn rồi.
Lời này vừa dứt, bất luận là Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng đều tăng thêm thiện cảm với hắn. Rõ ràng hắn đang nắm thóp nhưng lại không thừa lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng, điều này khiến họ rất cảm động.
“Vậy thì được”, Phương Thủy Y gật đầu, nói: “Anh Mạnh, nếu như anh mời được thần y Vương Hiển Chi thì anh nói gì tôi cũng nghe”.
“Cô yên tâm, giờ tôi sẽ bảo người nhà liên hệ luôn”, trong lòng Mạnh Thanh Vân mừng thầm, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Phương Thủy Y không do dự gì mà nằm trên giường. Lúc đó hắn chính là chủ nhân đang cầm roi quất lên người đẹp.
“Trương Trần như mày biết võ thì đã sao, vợ mày sang tay tao rồi thì mày làm gì được”, Mạnh Thanh Vân cười nghĩ thầm, lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.
“Bố ơi, chỗ con xảy ra chút chuyện, bố tận dụng mối quan hệ liên lạc với Vương Hiển Chi được không?”
“Vâng, con đợi tin từ bố”, Mạnh Thanh Vân đặt điện thoại xuống, đắc ý nhìn Trương Trần, sau đó nói với Phương Thủy Y: “Thủy Y! Cô yên tâm, bố tôi đã liên lạc rồi, tin là sẽ nhanh có kết quả thôi. Bác gái chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.
Chương 146: Không mời được
"Tôi nói anh không mời nổi là không mời nổi!"
Trương Trần lạnh lùng nói, anh cũng lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số rồi nói: "Vương Hiển Chi, anh đang ở đâu?"
"...", ở bên kia điện thoại, Vương Hiển Chi hơi sửng sốt, ông ấy nhìn cô cháu gái cưng của mình, cười khổ nói: "Chú em, anh đang hái thuốc trên Hoa Sơn, sao cậu nổi giận đùng đùng vậy?"
"Lát nữa sẽ có người gọi điện cho anh, bất kể chuyện gì thì anh cũng cứ từ chối cho em!"
Dứt lời, Trương Trần tắt máy cái rụp.
Mạnh Thanh Vân và bác sĩ phẫu thuật chính há hốc mồm, sau đó cười phá lên.
"Ha ha, Trương Trần ơi là Trương Trần, hài chết mất, anh là tên hề à?"
"Gọi điện cho Vương Hiển Chi, còn dùng giọng điệu ấy, anh là ai? Anh dựa vào cái gì?"
"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!", bác sĩ mổ chính cũng không nhịn được nói một câu.
Vương Hiển Chi là ai? Ngay cả một số ông trùm cũng phải kính trọng ông ấy, dù sao chẳng ai dám bảo đảm rằng mình không ốm đau gì, nhưng cậu thanh niên này đúng là ngông cuồng.
Không biết anh có thực lực ấy hay là bị điên nữa.
Đương nhiên là mọi người nghiêng về điều thứ hai hơn, dù sao khả năng xảy ra điều thứ nhất chẳng khác nào tỉ lệ trúng xổ số.
Phương Thủy Y cũng không nhịn được nữa, cô lạnh giọng quát: "Anh chưa đủ mất mặt hay sao? Anh có biết là mình giống một thằng hề lắm không hả?"
"Thủy Y, sao em cứ không chịu tin anh vậy?", Trương Trần bất đắc dĩ nói.
Phương Thủy Y cười lạnh một tiếng, nói: "Tin anh, tôi lấy gì để tin anh? Anh không ý thức được mình là cái thá gì sao? Vương Hiển Chi là ai? Anh suốt ngày ru rú trong nhà, sao lại quen biết người ta, còn nói với giọng điệu ấy, làm bộ làm tịch thì cũng phải có logic chứ!"
"Bây giờ anh cút đi cho tôi, tôi nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Trương Trần trầm mặc một lúc mới nói: "Em đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết sao?"
Phương Thủy Y không nói được gì nữa, cô nổi giận quay lưng đi, không nhìn thấy cũng sẽ đỡ bực hơn.
"Ha ha, Thủy Y, đừng giận, cô không cần để ý tới loại người này, anh ta không ý thức được vị trí của mình đấy mà!", Mạnh Thanh Vân an ủi.
Không bao lâu sau, điện thoại của Mạnh Thanh Vân lại vang lên, Phương Thủy Y vội vàng nhìn sang. Mạnh Thanh Vân cười gật đầu, sau đó mới bắt máy.
"Bố à?"
"Cái gì? Sao lại thế?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân, mọi người cảm thấy không ổn, Phương Thiên Bàng không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Cháu, người nhà cháu nói là hôm nay ông Vương Hiển Chi có việc quan trọng phải làm", Mạnh Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi nói.
"Chuyện quan trọng? E là Vương Hiển Chi chẳng thèm nể mặt cái người trong điện thoại đâu nhỉ?", lúc này Trương Trần mới cười lạnh nói.
Mọi người bỗng sực hiểu, sau đó mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trương Trần. Nghĩ tới câu nói của Trương Trần vừa rồi, ai nấy đều hoảng sợ: "Chắc, chắc không phải là vì anh ta đấy chứ?"
"Không thể nào!", người đầu tiên lên tiếng phản bác là Mạnh Thanh Vân.
Giữa bố hắn và Trương Trần, Vương Hiển Chi lựa chọn Trương Trần, sao lại có thể như thế được? Hơn nữa Trương Trần còn nói chuyện với giọng điệu đó, Vương Hiển Chi có phải cháu anh đâu.
"Nhưng, nhưng chuyện này...", Phương Thiên Bàng cũng không tin.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi. Chuyện này chẳng có gì hết, bác yên tâm, để cháu gọi lại về nhà, bảo bố cháu đưa ra ít lợi ích nữa", Mạnh Thanh Vân giải thích rồi cuống quýt cầm điện thoại tới chỗ lối thoát khẩn cấp.
Hắn tuyệt đối không tin chuyện này là do Trương Trần làm, nhưng quả thật bố hắn đã nói trong điện thoại rằng không phải Vương Hiển Chi có việc, mà là ông ấy đã nói rõ rằng hôm nay dù là ai thì ông ấy cũng không giúp.
Mạnh Thanh Vân vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn gọi lại nói: "Bố, rốt cuộc là sao vậy ạ? Chuyện này rất quan trọng, bố đừng qua loa với con!"
"Thằng ranh, con là con bố, bố còn qua loa với con được sao? Bố cũng không biết chuyện này là sao nữa, lão già chết tiệt Vương Hiển Chi ấy cứ làm như bố nợ tiền ông ta vậy, chẳng để bố có cơ hội lên tiếng, chỉ nói rằng hôm nay sẽ không giúp ai hết, bố còn chưa kịp kể ra sẽ hậu tạ gì thì lão đã tắt máy rồi!"
"Chỉ hôm nay thôi sao?"
"Ông ta nói như thế. Mà này, con kiếm bạn gái ở đâu ra? Chỉ vì một đứa con gái chơi xong là bỏ mà phải dùng đến mối quan hệ này, con đang phá sản hộ bố đấy à?", giọng nói ở bên kia có vẻ không hài lòng cho lắm.
"Được rồi, con tắt máy đây!"
Mạnh Thanh Vân giật mình, những gì mà bố hắn kể lại giống hệt với ý của Trương Trần.
Hắn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cười lạnh trong lòng rồi lại bày ra vẻ mặt tươi cười tự tin, đi tới trước cửa phòng phẫu thuật.
"Sao rồi anh Mạnh?", Phương Thủy Y vội vàng hỏi.
"Tôi đã hỏi bố tôi rồi, đúng là hôm nay Vương Hiển Chi không tới được, nhưng chắc là ngày mai sẽ không có vấn đề gì cả".
"Chỉ cần là các cuộc phẫu thuật lớn thì đều có nguy cơ rủi ro, với khả năng chữa bệnh hiện nay, cùng lắm chỉ có mười hai tiếng để cứu chữa", Trương Trần nói chen vào.
Theo bản năng, hai người Phương Thiên Bàng nhìn về phía bác sĩ phẫu thuật chính, ông ta cũng cười khổ gật đầu.
Nếu có thời gian thì bọn họ hoàn toàn có thể tới thủ đô hoặc là bệnh việc quốc tế của Thượng Đô, vấn đề nằm ở chỗ thời gian!
"Trương Trần, anh đứng đó nói mát vui lắm à? Ít nhất đây cũng là hi vọng, nào giống anh, chỉ biết đứng ngây ra đó", Mạnh Thanh Vân kìm nén cơn phẫn nộ, phản bác lại.
"Ai nói tôi không làm gì, tôi đã mời một bác sĩ tới", Trương Trần nói.
"Mời ai? Không biết là loại vô danh tiểu tốt nào, có tác dụng gì đây?"
Phương Thủy Y cũng cảm thấy mệt mỏi, hiển nhiên cô cũng nghĩ như thế, cho dù Trương Trần có thể mời được một bác sĩ tới đây thì cũng chẳng thể sánh với Vương Hiển Chi được.
"Từ bao giờ mà Trương thần y đã chiến thắng Hàn y lại trở thành loại vô danh tiểu tốt, ai cho anh cái dũng khí ấy?", Trương Trần nói.
Mọi người sửng sốt, Mạnh Thanh Vân cũng ngây ra một lúc, sau đó mới không kìm nổi bật cười: "Anh đừng nói với tôi bác sĩ mà anh mời tới là Trương thần y đã chiến thắng Hàn y ở bệnh viện ngày trước!"
Đám Phương Thủy Y cũng nhìn Trương Trần với vẻ mặt khó tin.
Mọi người đều biết lúc trước Trương thần y chỉ là một người bình thường, có người nói anh không xứng đại diện cho Long Quốc, Trương thần y cũng không phản bác, chỉ một mình bước lên sàn thi đấu.
Anh lớn tiếng tuyên bố, không để anh đại diện Long Quốc thì anh cũng chẳng thèm, anh sẽ đại diện cho Trung y của Long Quốc, đại diện cho cốt khí của Long Quốc.
Trong cuộc so tài ấy, từ kiến thức cơ bản, cách châm cứu cho đến hiệu quả thực tế khi chữa trị cho bệnh nhân của anh đều hơn xa Hàn y, Hàn y còn vì thế mà loại bỏ quốc tịch Hàn của Trương thần y.
Từ đó về sau, tin tức về Trương thần y như chìm xuống biển, không ai thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vậy mà bây giờ Trương Trần lại nói là mời nhân vật ấy tới, đang ăn nói hàm hồ hả?
"Trương Trần, chém gió ít thôi, sắp thành bão luôn rồi!", Mạnh Thanh Vân cười lạnh nói.
"Nếu tôi mời được thì sao?"
"Chỉ dựa vào tên phế vật như anh, nếu thật sự mời được, tôi sẽ bò từ tầng ba này ra khỏi bệnh viện", Mạnh Thanh Vân nói. Hắn không tin Trương Trần lại mời được Trương thần y tới, tưởng rằng mình cũng họ Trương thì người ta sẽ nể mặt sao? Nằm mơ!
Chuyện này còn buồn cười hơn cả vụ Vương Hiển Chi lúc nãy.
"Được!", Trương Trần gật đầu.
"Nếu anh không mời được thì sao?", Mạnh Thanh Vân nói.
"Đương nhiên là tôi cũng sẽ như anh!"
"Không được!", Phương Thủy Y vội vàng nói: "Trương Trần, anh đừng khoác lác nữa, anh muốn bò ra ngoài thật sao? Đến lúc đó e là anh sẽ lên đầu trang tin tức mất!"
Trương Trần nhún vai, anh cười nói: "Đó là nếu anh thua, nhưng anh sẽ không thua, em cứ chờ mà xem!"
"Anh...", Phương Thủy Y cạn lời luôn rồi. Cô đã sống với Trương Trần bao năm, đến giờ cô vẫn không biết Trương Trần lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nữa.
Lúc này, một y tá chạy từ tầng trên xuống, tới chỗ bọn họ rồi sốt sắng nói: "Chủ nhiệm Hàn, cấp trên nói rằng lát nữa Trương thần y sẽ tới đây, bảo chúng ta mau chóng tới đó, ông xử lý những chuyện dang dở nhanh lên nhé!"
"Cái gì?", mọi người khiếp sợ, bác sĩ phẫu thuật chính cũng nghệt mặt ra.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, chẳng lẽ chính thằng nhóc này đã gọi tới thật sao?
Bác sĩ phẫu thuật chính chẳng buồn quan tâm ai gọi tới, ông ta lập tức xông vào phòng phẫu thuật bảo những người trong đó chuẩn bị thuốc kiềm chế bệnh tình của Trương Quốc Hồng, sau đó lớn tiếng nói: "Trương thần y tới thật rồi, tám mươi, chín mươi phần trăm là mẹ cô sẽ được cứu. Người ta là nhân vật lớn đấy, tuyệt đối không được thất lễ, tôi phải đi họp đây!"
Phương Thủy Y không nghe được gì cả, cô nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp, rất lâu sau mới do dự nói: "Trương, Trương Trần... Anh gọi tới thật hả?"
"Không thể có chuyện đó được!", Mạnh Thanh Vân lập tức nói.
"Thủy Y, cô nghĩ lại đi, Trương thần y là ai cơ chứ, sao anh ta lại mời được!"
Trương Trần nhún vai, anh nói: "Trương thần y tới thì chắc là lần này không sao nữa rồi, đến lúc đó anh sẽ cảm ơn người ta, em cứ chờ ở đây đi, anh còn việc phải làm!"
Trương Trần vừa nói vừa đi xa, Trương thần y xuất hiện thì anh nhất định phải biến mất, anh có biết phân thân đâu.
Còn chuyện nói rõ thân phận ra với Phương Thủy Y thì càng không thể được.
"Anh Mạnh, làm phiền anh rồi, bây giờ tôi phải đi mua chút quà cáp, đến lúc đó tôi cần cầu xin người ta, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ", Phương Thủy Y vội vàng nói rồi chạy ra ngoài.
...
Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang khuấy thuốc bôi cho Trương Trần, cô ta bĩu môi nói: "Chẳng phải bình thường anh hay đeo khẩu trang sao? Vì sao lần này lại thay đổi khuôn mặt, không thấy mệt à!"
"Mệt, tôi cũng thấy mệt, nhưng đây chẳng phải là cuộc sống sao?"
Trương Trần cảm thán một câu, anh lấy ngón tay phết thuốc bôi mà Chu Viên Viên vừa khuấy, sau đó bôi lên mặt mình.
Lần này anh xuất hiện, chắc chắn sẽ làm mọi người xôn xao, nhỡ đâu ai đó giật khẩu trang của anh ra trong lúc bối rối thì anh đừng mong được yên ổn, chắc chắn nhà họ Trương cũng sẽ chú ý tới.
Khuôn mặt của Trương Trần dần dần thay đổi, sau đó anh đeo khẩu trang vào rồi ra khỏi phòng khám.
Triệu Chí Hào mở cửa xe, ông ta cười khổ nói: "Cậu Trương, lần này Hoài Bắc lại sục sôi lên vì cậu mất thôi!"
Trương Trần thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn về phía ông ta, cười nói: “Ông già, chúng ta tiếp tục chứ?”
“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận”, ông ta cắn răng mắng.
Từ lúc nào ông ta lại trở thành con cừu non bị giết thịt vậy, chỉ có thể nói là ông ta đánh giá thấp Trương Trần.
“Ông phải hiểu một chuyện, là các ông gây sự với tôi trước. Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông không nắm bắt, vậy thì đừng có trách tôi. Cái truyền thống ‘kính già yêu trẻ’ chắc sẽ bị phá vỡ bởi tôi rồi”, Trương Trần lộ ra ánh mắt khát máu, từ túi vải ở hông lấy ra một cây kim vàng sau đó áp sát lại phía Tiền Bá.
“Cũng không có gì, chỉ cần đâm trúng ông thì ông sẽ giống con sư tử đến thời kỳ rống đực. Đến lúc đó ông sẽ không phân biệt được đâu là nam là nữ, thậm chí là người hay chó, ông cũng không để ý đến nữa”.
Tiền Bá nghe thấy thế thì trong lòng ớn lạnh. Hai mắt ông ta kinh hãi, khuôn mặt già nua cũng nhăn nheo lại, nói: “Đúng… Đúng là tên ác quỷ, cậu không phải là người….”.
“Được, tôi sẽ nói cho cậu”, Tiền Bá không thể chịu được nữa. Nếu so với dày vò xác thịt thì dày vò về tâm lý đáng sợ hơn. Ông ta từng này tuổi rồi, căn bản không thể tưởng tượng nổi hậu quả của việc mình bị đâm kim kia.
“Mạnh Thanh Vân là người nhà họ Mạnh, ở đó được gọi là kinh đô phát triển kinh tế. Mặc dù nhà họ Mạnh không phải quá mạnh nhưng đối với những người ở nơi nhỏ bé như các cậu cũng được coi là mãnh hổ đấy”.
“Tất cả những công ty gắn mác tập đoàn Mãnh Thị đều là công ty con của nhà họ Mạnh, hơn nữa mối quan hệ của nhà này cũng phức tạp, không phải nơi rác rưởi như các cậu có thể tưởng tượng được đâu…”, mặc dù nói với vẻ không cam tâm nhưng ông ta nói không hề ấp úng.
Trương Trần gật đầu, sau đó phế hai tay của ông ta rồi ném điện thoại cho họ gọi xe cứu thương, còn anh thì phủi mông rời đi.
…
“Sao hôm nay lại đến muộn thế này?”, trong trung tâm điều dưỡng, tâm trạng của Trần Bắc Vọng rất tốt. Ông ấy đã dần hồi phục, sức lực cũng được tầm 50% như thời kỳ đỉnh cao, Tiểu Vương căn bản không đỡ được quá ba chiêu của ông ấy.
Tất cả công lao này đều thuộc về Trương Trần, vì vậy, bất luận từ phương diện gì thì ông ấy đều coi trọng Trương Trần, hoàn toàn coi anh là hậu thế của mình.
“Trên đường gặp chút chuyện nhỏ”, Trương Trần lắc đầu, lấy cây kim vàng ra bắt đầu tôi luyện.
“Chỉ e không phải là chuyện nhỏ chăng?”, Trần Bắc Vọng cười ha ha nhìn vạt áo của Trương Trần có dính chút máu nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Ông Trần! Thời gian này ông không được uống rượu nữa”, Trương Trần châm kim cho Trần Bắc Vọng rồi nói.
“Sao vậy?”, Trần Bắc Vọng trừng mắt hỏi. Đối với những quân nhân cứng rắn như bọn họ thì rượu chính là tính mạng. Chỉ cần không có nhiệm vụ thì sẽ phải uống hết ba bát lớn.
“Nếu như ông không muốn khôi phục hoàn toàn”, Trương Trần nhún vai nói.
“Tiểu tử thối, còn uy hiếp tôi nữa cơ à”, Trần Bắc Vọng cười mắng một câu.
Trương Trần không có tâm trạng nói đùa mà chỉ đáp lại hai câu cho xong. Sau khi chữa trị xong buổi hôm nay rồi rời đi luôn.
“Tiểu Vương! Cậu đi điều tra cho tôi xem cậu nhóc đó gặp phải chuyện gì rồi? Là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”, sau khi Trương Trần rời đi, Trần Bắc Vọng gọi Tiểu Vương đến căn dặn.
“Ông Trần, chuyện này không hay lắm chăng, thân phận của chúng ta khác mà”.
“Khác cái quái gì, chỉ cần không phạm pháp thì có gì không được. Cút đi cho tôi”.
“Vâng…”.
…
Trong phòng bệnh của bệnh viện thành phố, Trương Quốc Hồng đã tỉnh lại, chỉ có điều toàn thân đang cắm toàn dụng cụ y tế, bà ta không thể cử động được, chỉ đợi chiều làm phẫu thuật.
Mạnh Thanh Vân ở bên cạnh gọt cam cho Trương Quốc Hồng, bà ta càng nhìn càng thấy ưng, cảm thán nói: “Thanh Vân! Cháu đúng là có lòng, bác mà có con trai như cháu thì cũng không đến nỗi bị như này”.
Mạnh Thanh Vân khẽ cười chứ không nói gì.
“Tiểu Mạnh này! Cháu không cần quan tâm bác đâu, để bác trai làm là được rồi. Cháu đi ra ngoài đi dạo với Thủy Y đi, con bé này cứng đầu lắm. Tính tình tốt nhưng chẳng có chủ kiến gì cả, cháu nhẫn nại chút nha”, Trương Quốc Hồng nói với ý nghĩa sâu xa.
“Bác gái cứ yên tâm, chuyện gì thì cũng có cháu đây rồi”, Mạnh Thanh Vân khẽ cười một tiếng, còn Phương Thủy Y thì có chút gượng gạo, làm sao mà cô không hiểu tâm tư của Mạnh Thanh Vân.
Trương Quốc Hồng vốn có tiếng nói trong nhà, lần này bà ta suýt chết nên Phương Thủy Y không dám làm trái lời của bà ta nên lúc này cùng Mạnh Thanh Vân đi đến bãi cỏ phía sau bệnh viện rồi tìm ghế đá ngồi.
Mạnh Thanh Vân nhìn đôi tay nhỏ nhắn mềm mại và khuôn mặt của Phương Thủy Y nên không kìm được mà giơ tay ra nắm lấy. Nhưng Phương Thủy Y lại tránh sang một bên, chuyển chủ đề, nói: “Anh Mạnh, cảm ơn anh nhiều. Anh yên tâm, tôi sẽ trả tiền cho anh theo đúng lợi tức, anh cho tôi tài khoản ngân hàng của anh, chắc nửa tháng tôi sẽ trả được cho anh”.
“Thủy Y! Cô khách khí quá, sao cô cứ một mình gánh hết mọi việc vậy”.
“Cô là con gái, những chuyện như này nên để đàn ông làm. Tên vô dụng như Trương Trần thì có thể làm gì, lẽ nào cô không cảm thấy mệt sao?”, trong lòng Mạnh Thanh Vân thấy phẫn nộ, hắn hận nỗi không thể lột trần Phương Thủy Y ra nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn và bắt đầu tấn công.
Hắn muốn Phương Thủy Y cam tâm tình nguyện trèo lên giường của hắn rồi nũng nịu với hắn và cầu xin hắn hãy ‘vui vẻ’ với mình.
Năm sáu năm qua đi rồi, giờ hắn không muốn dùng thuốc nữa, như vậy chẳng có gì thú vị cả.
Phương Thủy Y nghe thấy thế thì trầm ngâm. Thử hỏi, có người con gái nào không muốn có một chỗ dựa, có ai không muốn được làm công chúa chứ? Nhưng Trương Trần chẳng có bản lĩnh gì cả. Thời gian trước khó khăn lắm mới chữa khỏi cho ông cụ Tôn nhưng Trương Trần vẫn không hiểu cách tận dụng mối quan hệ này. Và rồi vì một số chuyện nhỏ mà dùng hết mối ân tình này rồi.
“Anh Mạnh! Tôi mệt quá rồi, anh để tôi nghĩ chút, được không?”
“Không sao, tất cả những thứ này cô không nên gánh hết, cô đợi lát, tôi lên xem bác trai bác gái thế nào, cô không cần lo đâu”, Mạnh Thanh Vân nói với giọng nhẹ nhàng và quan tâm, nói xong rồi đi lên tầng luôn.
Thấy Mạnh Thanh Vân quay về, vợ chồng Trương Quốc Hồng thấy ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiểu Mạnh, sao thế?”
“Tâm trạng của Thủy Y vẫn còn nặng nề lắm ạ, cháu có thể hiểu được”, Mạnh Thanh Vân nói.
“Cháu thật tốt, chỉ là con bé Thủy Y cứng đầu quá. Cháu không cần lo đâu, con bé và thằng vô dụng Trương Trần chỉ là hữu danh vô thực. Nếu cháu có ý thì chúng nó sắp ly hôn rồi, chuyện này Thủy Y bắt đầu cân nhắc rồi”.
“Thật không ạ, vậy cũng không uổng công cháu đợi chờ năm sáu năm”, Mạnh Thanh Vân nói với dáng vẻ vui mừng.
“Há?”, vợ chồng Trương Quốc Hồng kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mạnh, cháu quen Thủy Y từ lâu rồi sao. Cháu đúng thật là, sao không nói sớm, nếu không thì ban đầu đã không xảy ra chuyện đó”.
“Lúc đó cháu ra nước ngoài do gia tộc đào tạo, sau khi có bản lĩnh mới có thể bảo vệ được người mình yêu, vì vậy mới bỏ lỡ một thời gian đấy ạ”, Mạnh Thanh Vân nói với vẻ hụt hẫng.
Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt hắn biến đổi, vội nói: “Bác gái, cháu có chút chuyện cần xử lý, chiều cháu lại đến thăm bác”, Mạnh Thanh Vân rời khỏi phòng bệnh rồi trực tiếp đi lên khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng 21.
Tiền Bá nằm ở trong đó với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt đục ngàu tràn đầy vẻ uất hận và khủng hoảng.
“Tiền Bá! Chuyện này là thế nào? Với thân thủ của bác thì ai có thể đánh bác thành ra như này?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiền Bá, Mạnh Thanh Vân kinh hãi. Thân thủ của hắn là do Tiền Bá dạy nên hắn hiểu hơn ai hết.
“Cậu chủ! Chúng ta nhìn nhầm rồi, tên Trương Trần đó… Biết võ đấy”, Tiền Bá nhớ lại trạng thái điên cuồng như chiến thần của Trương Trần mà trong lòng sợ hãi.
“Làm sao có thể thế được, bác là quán quân trong cuộc đấu võ tự do mà, hắn dựa vào đâu chứ?”, Mạnh Thanh Vân nói với vẻ khó tin.
“Cậu chủ! Điều này là thật đó”, Tiền Bá cũng chật vật gật đầu, ông ta cũng hy vọng đây chỉ là giấc mơ.
“Cậu chủ! Theo như ý của tôi thì chúng ta đừng chọc vào Trương Trần nữa, thằng nhóc đó… Không đơn giản đâu”.
“Không thể nào”, Mạnh Thanh Vân tức giận đập bàn, quát lớn: “Chưa nói đến việc con tiện nhân Phương Thủy Y chắc chắn phải ‘qua tay’ tôi mà chỉ riêng việc bác phải nằm ở đây, nếu bố tôi biết được chắc chắn cũng trách tôi, chuyện này sao cho qua như vậy được”.
“Nhưng mà cậu chủ….”.
“Không cần nói nhiều nữa, tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, bác cứ cố gắng dưỡng thương đi. Tôi sẽ để thằng Trương Trần biết rằng, con châu chấu có giỏi đến đâu thì cũng không sống qua được mùa thu”.
…
Trong phòng bệnh của Trương Quốc Hồng, một y tá đẩy cửa bước vào, cầm theo hóa đơn tiền viện phí và một tờ cam kết”.
“Người nhà của Trương Quốc Hồng ký tên vào đây. Đây là bản cam kết và những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật. Nếu ký tên rồi, một giờ chiều chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật”.
“Được, tôi sẽ ký ngay”, Phương Thiên Bàng vội ký tên luôn.
Lúc này, Phương Thủy Y cũng quay lại, Trương Quốc Hồng gọi cô đến trước mặt, nói với giọng nặng nề: “Con gái ngoan! Con đừng để mẹ lo lắng nữa. Con nghĩ lần này mẹ xảy ra chuyện thật sự là do đối tác lần trước báo thù sao?”
“Mẹ xảy ra chuyện thì không sao, quan trọng là con đấy. Mẹ nghe nói thời gian này Tiểu Mạnh lo toan hết cho chúng ta, tiền chữa trị cũng là cậu ấy bỏ ra. Con mau ly hôn với Trương Trần đi rồi thử đón nhận Tiểu Mạnh. Con cũng không phải cô chủ cao quý gì, làm gì có lắm chuyện tốt được như thế. Có người đối tốt với con, lại có năng lực như vậy, con còn yêu cầu gì nữa?”
“Mẹ, chuyện này mình đừng quan tâm nữa”.
“Sao lại không quan tâm được. Thủy Y! Mẹ nói cho con biết, một giờ chiều mẹ vào phòng phẫu thuật rồi. Lúc đi ra, mẹ hy vọng nhìn thấy giấy ly hôn của con và Trương Trần, con hiểu không?”
“Mẹ, con sẽ suy nghĩ kỹ”, cô thấy bất lực, chỉ đáp lại một câu cho xong.
Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái đã đến buổi chiều. Để tránh phẫu thuật xảy ra phiền phức gì không mong muốn, Trương Quốc Hồng không ăn cơm trưa.
Một nhóm bác sĩ và y tá đi vào đưa Trương Quốc Hồng lên trên giường chuyên dụng dành cho phẫu thuật, sau đó đẩy vào phòng, đóng cửa lại và bật đèn đỏ.
Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng lo lắng đợi ở bên ngoài.
Lúc này, Trương Trần một mình đứng ở sân thượng khách sạn. Triệu Chí Hào ở phía sau báo cáo động tĩnh của tập đoàn Xương Thịnh và phía tỉnh An Hoa.
Xảy ra chuyện này, Trương Trần không thể không đề phòng.
Chương 145: Mạnh Thanh Vân ra điều kiện
“Cậu Trương! Phía tập đoàn Xương Thịnh tạm thời cậu không cần lo gì, bọn họ giờ lo cho thân mình cũng không nổi rồi. Còn phía tỉnh An Hoa, từ sau khi vợ chồng Trương Quốc Hồng bị đánh thì tạm thời cũng không có động tĩnh gì”.
Trương Trần gật đầu, nói: “Để ý thêm chút, phía bệnh viện cũng cử thêm vài người nữa canh chừng, đừng để xảy ra chuyện gì. Còn về nhà họ Mạnh thì ông không phải bận tâm, tôi xử lý là được”.
“Tôi hiểu rồi”, Triệu Chí Hào gật đầu, sau đó cầm túi tài liệu rời đi. Nhưng không bao lâu, ông ta lại quay lại.
“Sao thế?”, Trương Trần nói.
“Trương Quốc Hồng làm phẫu thuật lúc một giờ nhưng ban nãy người mà tôi phái đến canh chừng, truyền lại tin là trong lúc phẫu thuật xảy ra chút sơ suất, tính mạng Trương Quốc Hồng đang nguy hiểm, bệnh viện thành phố đang hết cách”.
Triệu Chí Hào nói: “Nếu cậu muốn ra tay thì tôi đã chuẩn bị xong xe ở dưới tầng khách sạn rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát”, lời nói vừa dứt thì Trương Trần đã xông ra ngoài như mũi tên.
Trương Trần khó tưởng tượng, nếu như Trương Quốc Hồng chết thì Phương Thủy Y sẽ buồn đến mức nào.
…
Trong bệnh viện, trong lúc Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y biết tin phẫu thuật không thuận lợi, hai bố con sững người ra. Từ biểu cảm không dám tin đến lắc đầu khóc lóc, cuối cùng là tiếng kêu khóc thảm thiết.
“Tại sao, tại sao lại không thuận lợi, các người mau vào cấp cứu đi chứ”, Phương Thủy Y vội nắm chặt quần áo của bác sĩ hét lên nói.
Bác sĩ lắc đầu nói với vẻ áy náy: “Đây cũng là một phần rủi ro trong khi phẫu thuật. Chúng tôi cũng không muốn thấy kết quả như này nhưng dựa vào sức của bệnh viện chúng tôi thì đã không còn cách nào cứu chữa rồi”.
“Vậy nơi khác thì sao?”, Phương Thủy Y với vẻ mặt hy vọng nắm chặt áo bác sĩ, run rẩy hỏi.
“Có thể thử ở hai nơi là thủ đô và thành phố Thượng Đô nhưng cũng chỉ là thử thôi. Hơn nữa, hai nơi này cách quá xa, bệnh nhân ở trong kia đã không còn nhiều thời gian rồi”, bác sĩ lại lắc đầu nói với vẻ xin lỗi.
“Tôi đập chết loại chó nhà ông”, Phương Thiên Bàng nghe thấy vậy thì giơ nắm đấm đập vào mặt bác sĩ.
Ông ta lớn tiếng kêu đau đớn: “Rủi ro à? Tại các người không dốc sức cứu chữa, có phải chúng tôi không cho các người tiền đâu, sao các người lại làm vợ tôi thành ra như vậy, tôi phải bắt ông đền mạng…”.
Phương Thiên Bàng đã mất bình tĩnh, ông ta quét nhìn xung quanh nhưng ở đây không có đồ gì làm vũ khí được, vì vậy ông ta nắm chặt cổ áo bác sĩ rồi há miệng ra cắn.
Còn Phương Thủy Y như hoa lê dưới trời mưa, như bèo trôi vô vọng.
“Thưa ông, xin ông đừng sốt ruột, bác sĩ chính của chúng tôi vẫn đang ở bên trong ổn định tình hình, để ông ấy ra nói tình hình cụ thể cho mọi người nghe. Hiện giờ vợ của ông vẫn chưa hết hy vọng đâu ạ”, bác sĩ đó đẩy Phương Thiên Bàng ra rồi vội chui vào phòng. Rõ ràng ông ta đã ứng phó biết bao lần với tình huống như này rồi.
Không bao lâu, người đội mũ khử trùng ở bên trong đi ra. Ông ta tháo khẩu trang xuống, nói: “Người nhà bệnh nhân đừng kích động, nghe tôi nói được không?”
“Vâng, ông cứ nói”, Phương Thủy Y đỏ mắt, nói.
“Hiện giờ bệnh nhân đã tạm ổn định nhưng không chịu được bao lâu. Biện pháp trước mắt vẫn có, các người có từng nghe nói đến danh y ở Giang Lăng- Vương Hiển Chi không?”
“Có nghe nói rồi, nghe nói người này từng chữa khỏi cho một nhân vật tầm cỡ ở thủ đô, từ đó nổi tiếng luôn”, Phương Thiên Bàng gật đầu, nói.
Bác sĩ đó không nói dài dòng, nói thẳng luôn: “Chỉ cần các người có thể gọi ông ấy đến đây thì vẫn còn hy vọng”.
“Mời Vương Hiển Chi sao?”, Phương Thiên Bàng ngây người ra, sau đó thất thần hỏi: “Làm sao có thể?”
Vương Hiển Chi đã nghỉ hưu từ lâu rồi, nơi ở cũng không cố định. Hơn nữa bọn họ cũng không quen ông ấy, nhân vật như vậy thì sao họ mời được chứ?
“Bệnh viện chúng tôi sẽ mời thử nhưng không ai biết được tung tích của ông ấy, đây cũng là chuyện khó đó”, bác sĩ nói với vẻ khó xử.
Họ có thể tìm thử nhưng thời gian không đợi người, muộn nhất cũng phải tối mai mới xuất hiện.
Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y thấy tuyệt vọng, cả Long Quốc lớn như vậy, họ đi đâu tìm một người mà nơi ở không cố định?
“Bác… Bác sĩ! Thật sự không còn cách nào khác sao?”, Phương Thiên Bàng nhìn bác sĩ nói với vẻ cầu khẩn, bác sĩ thì lắc đầu nói với vẻ áy náy: “Cách này là cách tốt nhất hiện giờ rồi”.
“Thủy Y! Cô đừng lo quá, tôi quen Vương Hiển Chi”, lúc này một giọng nói truyền lại, chỉ thấy Mạnh Thanh Vân đút tay túi quần bước tới, nói: “Có phải là Vương Hiển Chi được gọi là danh y Giang Lăng đấy không?
“Đúng vậy”, bác sĩ gật đầu đáp. Vương Hiển Chi từng đến bệnh viện của họ để thuyết trình, ông bác sĩ này cũng vô cùng sùng bái Vương Hiển Chi, dù sao thì cũng một người là Tây y, một người là Đông y.
“Tiểu Mạnh! Cháu có thể tìm được thần y Vương Hiển Chi à?”, Phương Thiên Bàng nghe thấy vậy thì liền nhìn lại.
Phương Thủy Y cũng nhìn lại, nhỏ giọng nói: “Anh Mạnh! Cầu xin anh đấy…”.
“Điều này…”, Mạnh Thanh Vân lắc đầu, nói có chút khó xử: “Thủy Y! Không phải tôi không muốn giúp cô, chỉ là Vương Hiển Chi đã tuyên bố nghỉ hưu rồi, ông ta sẽ không ra tay đâu. Trừ khi có người quen mời ông ta hoặc ai mà ông ta nợ tình thôi”.
“Đúng thế”, bác sĩ kia cũng gật đầu nói.
“Vậy… Vậy thì phải làm sao?”, vừa mới thắp lên được hy vọng lại rơi vào tuyệt vọng, Phương Thủy Y chỉ cảm thấy bất lực.
Mạnh Thanh Vân cân nhắc một chút, nói: “Cũng không phải không có cách nhưng cô phải chịu thiệt chút”.
“Tiểu Mạnh! Cháu đừng giấu bác nữa, Thủy Y giúp được gì thì cháu cứ nói đi”.
“Gia tộc của cháu có chút quen biết với Vương Hiển Chi nên chắc mời được ông ta. Nhưng mọi người cũng biết, người như ông ta thì một lần giúp người nó đáng tiền đến mức nào”.
“Nhưng tiếc là hiện giờ cháu vẫn chưa nắm quyền gia tộc nên không tận dụng được quá nhiều mối quan hệ, nếu không thì cháu đã liên hệ lâu rồi. Nhưng gia tộc cháu mà liên hệ thì có một nguyên tắc, nếu như không phải thân thiết thì gia tộc sẽ không giúp ạ”.
Nói đến mức này, cả Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y đều hiểu được. Đây là muốn Phương Thủy Y đồng ý làm bạn gái của Mạnh Thanh Vân, thậm chí là đính hôn. Như vậy mới là danh chính ngôn thuận. Là con dâu của nhà họ Mạnh thì tất nhiên họ sẽ có nghĩa vụ giúp rồi.
Phương Thủy Y cắn môi không nói gì, lúc này Phương Thiên Bàng tức giận nói: “Thủy Y! Con còn đợi gì nữa. Cứ coi như mẹ con không gặp chuyện này thì con và Trương Trần cũng sắp ly hôn rồi, hơn nữa Tiểu Mạnh đối xử với con như vậy, rốt cuộc con muốn thế nào?”
“Con…Con…”, Phương Thủy Y thấy khó xử. Còn Mạnh Thanh Vân cứ đứng kè kè bên cạnh, quyền quyết định là ở Phương Thủy Y, chứ hắn không quan tâm gì đến tình hình của Trương Quốc Hồng hiện giờ.
Lúc này, Trương Trần thấy cảnh này thì tức như muốn nổ tung. Chỉ vì một người tên là Vương Hiển Chi mà ép người ta làm bạn gái mình?
“Vương Hiển Chi thì anh không mời nổi đâu”, Trương Trần phẫn nộ nói.
Mọi người nhìn lại, ánh mắt Mạnh Thanh Vân lạnh lùng cực độ, cười lạnh nói: “Tôi không mời được, lẽ nào anh mời được”.
“Tất nhiên”, Trương Trần gật đầu, nói.
“Pụp”, Mạnh Thanh Vân bật cười, nhìn hai bố con Phương Thiên Bàng, nói: “Bác trai, thời gian không còn nhiều, nếu như Trương Trần có cách thì tất nhiên không phải khiến Thủy Y chịu thiệt rồi”.
“Tiểu Mạnh, cháu nói gì vậy, con bé Thủy Y nhà bác có thể đi theo cháu thì sao gọi là thiệt được?”, Phương Thiên Bàng nói có chút bất mãn. Ông ta càng nhìn càng thấy ưng Mạnh Thanh Vân, còn càng nhìn Trương Trần thì càng thấy ghét.
“Thủy Y! Trương Trần đến đúng lúc lắm, đừng nghe nó nói linh tinh nữa, con mau ly hôn với nó đi, sau đó đính hôn với Tiểu Mạnh. Mấy năm nay con cũng đúng mực với Trương Trần rồi”.
Phương Thủy Y thấy vô cùng khó quyết, đây không phải là vấn đề ly hôn hay không mà căn bản là cô không thích Mạnh Thanh Vân, đây mới là điểm mấu chốt.
Nhưng nếu như cô không đồng ý thì gia tộc nhà họ Mạnh dựa vào đâu mà giúp nhà cô? Đây là việc dùng tiền cũng không làm được?
“Trương Trần! Anh cút đi cho tôi”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần với vẻ ghét bỏ, cô lớn tiếng mắng.
“Anh là người đàn ông của em cơ mà”, Trương Trần bình thản nói.
“Anh có xứng không?”, Phương Thủy Y lạnh lùng nói.
“Anh Mạnh, nếu như tôi đồng ý với anh thì người nhà anh có thể mời Vương Hiển Chi đến giúp mẹ tôi không?”, Phương Thủy Y nhìn Mạnh Thanh Vân hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.
Mạnh Thanh Vân thì cười lạnh một tiếng, cái gì mà đính hôn hay không, vợ của hắn nhất định phải là môn đăng hộ đối. Còn Phương Thủy Y thì sao, với hắn, nếu thành ‘đồ chơi’ cho hắn thì hợp hơn.
Tất nhiên chuyện này cũng như việc huấn luyện đại bàng vậy, không cần vội. Đợi khi tính khí Phương Thủy Y dễ chịu dần thì hắn có thể làm gì thì làm.
“Ha ha! Thủy Y, cô yên tâm, tôi không ép cô. Mặc dù tôi thích cô nhưng tôi nghĩ rằng chuyện này nên cả hai bên tình nguyện, chúng ta cứ thể hiện ý trước, nếu không tôi cũng khó ăn nói với người nhà”, Mạnh Thanh Vân nói đến đây thì cũng phần nào thể hiện ra ý của hắn rồi.
Lời này vừa dứt, bất luận là Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng đều tăng thêm thiện cảm với hắn. Rõ ràng hắn đang nắm thóp nhưng lại không thừa lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng, điều này khiến họ rất cảm động.
“Vậy thì được”, Phương Thủy Y gật đầu, nói: “Anh Mạnh, nếu như anh mời được thần y Vương Hiển Chi thì anh nói gì tôi cũng nghe”.
“Cô yên tâm, giờ tôi sẽ bảo người nhà liên hệ luôn”, trong lòng Mạnh Thanh Vân mừng thầm, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Phương Thủy Y không do dự gì mà nằm trên giường. Lúc đó hắn chính là chủ nhân đang cầm roi quất lên người đẹp.
“Trương Trần như mày biết võ thì đã sao, vợ mày sang tay tao rồi thì mày làm gì được”, Mạnh Thanh Vân cười nghĩ thầm, lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.
“Bố ơi, chỗ con xảy ra chút chuyện, bố tận dụng mối quan hệ liên lạc với Vương Hiển Chi được không?”
“Vâng, con đợi tin từ bố”, Mạnh Thanh Vân đặt điện thoại xuống, đắc ý nhìn Trương Trần, sau đó nói với Phương Thủy Y: “Thủy Y! Cô yên tâm, bố tôi đã liên lạc rồi, tin là sẽ nhanh có kết quả thôi. Bác gái chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.
Chương 146: Không mời được
"Tôi nói anh không mời nổi là không mời nổi!"
Trương Trần lạnh lùng nói, anh cũng lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số rồi nói: "Vương Hiển Chi, anh đang ở đâu?"
"...", ở bên kia điện thoại, Vương Hiển Chi hơi sửng sốt, ông ấy nhìn cô cháu gái cưng của mình, cười khổ nói: "Chú em, anh đang hái thuốc trên Hoa Sơn, sao cậu nổi giận đùng đùng vậy?"
"Lát nữa sẽ có người gọi điện cho anh, bất kể chuyện gì thì anh cũng cứ từ chối cho em!"
Dứt lời, Trương Trần tắt máy cái rụp.
Mạnh Thanh Vân và bác sĩ phẫu thuật chính há hốc mồm, sau đó cười phá lên.
"Ha ha, Trương Trần ơi là Trương Trần, hài chết mất, anh là tên hề à?"
"Gọi điện cho Vương Hiển Chi, còn dùng giọng điệu ấy, anh là ai? Anh dựa vào cái gì?"
"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!", bác sĩ mổ chính cũng không nhịn được nói một câu.
Vương Hiển Chi là ai? Ngay cả một số ông trùm cũng phải kính trọng ông ấy, dù sao chẳng ai dám bảo đảm rằng mình không ốm đau gì, nhưng cậu thanh niên này đúng là ngông cuồng.
Không biết anh có thực lực ấy hay là bị điên nữa.
Đương nhiên là mọi người nghiêng về điều thứ hai hơn, dù sao khả năng xảy ra điều thứ nhất chẳng khác nào tỉ lệ trúng xổ số.
Phương Thủy Y cũng không nhịn được nữa, cô lạnh giọng quát: "Anh chưa đủ mất mặt hay sao? Anh có biết là mình giống một thằng hề lắm không hả?"
"Thủy Y, sao em cứ không chịu tin anh vậy?", Trương Trần bất đắc dĩ nói.
Phương Thủy Y cười lạnh một tiếng, nói: "Tin anh, tôi lấy gì để tin anh? Anh không ý thức được mình là cái thá gì sao? Vương Hiển Chi là ai? Anh suốt ngày ru rú trong nhà, sao lại quen biết người ta, còn nói với giọng điệu ấy, làm bộ làm tịch thì cũng phải có logic chứ!"
"Bây giờ anh cút đi cho tôi, tôi nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Trương Trần trầm mặc một lúc mới nói: "Em đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết sao?"
Phương Thủy Y không nói được gì nữa, cô nổi giận quay lưng đi, không nhìn thấy cũng sẽ đỡ bực hơn.
"Ha ha, Thủy Y, đừng giận, cô không cần để ý tới loại người này, anh ta không ý thức được vị trí của mình đấy mà!", Mạnh Thanh Vân an ủi.
Không bao lâu sau, điện thoại của Mạnh Thanh Vân lại vang lên, Phương Thủy Y vội vàng nhìn sang. Mạnh Thanh Vân cười gật đầu, sau đó mới bắt máy.
"Bố à?"
"Cái gì? Sao lại thế?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân, mọi người cảm thấy không ổn, Phương Thiên Bàng không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Cháu, người nhà cháu nói là hôm nay ông Vương Hiển Chi có việc quan trọng phải làm", Mạnh Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi nói.
"Chuyện quan trọng? E là Vương Hiển Chi chẳng thèm nể mặt cái người trong điện thoại đâu nhỉ?", lúc này Trương Trần mới cười lạnh nói.
Mọi người bỗng sực hiểu, sau đó mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trương Trần. Nghĩ tới câu nói của Trương Trần vừa rồi, ai nấy đều hoảng sợ: "Chắc, chắc không phải là vì anh ta đấy chứ?"
"Không thể nào!", người đầu tiên lên tiếng phản bác là Mạnh Thanh Vân.
Giữa bố hắn và Trương Trần, Vương Hiển Chi lựa chọn Trương Trần, sao lại có thể như thế được? Hơn nữa Trương Trần còn nói chuyện với giọng điệu đó, Vương Hiển Chi có phải cháu anh đâu.
"Nhưng, nhưng chuyện này...", Phương Thiên Bàng cũng không tin.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi. Chuyện này chẳng có gì hết, bác yên tâm, để cháu gọi lại về nhà, bảo bố cháu đưa ra ít lợi ích nữa", Mạnh Thanh Vân giải thích rồi cuống quýt cầm điện thoại tới chỗ lối thoát khẩn cấp.
Hắn tuyệt đối không tin chuyện này là do Trương Trần làm, nhưng quả thật bố hắn đã nói trong điện thoại rằng không phải Vương Hiển Chi có việc, mà là ông ấy đã nói rõ rằng hôm nay dù là ai thì ông ấy cũng không giúp.
Mạnh Thanh Vân vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn gọi lại nói: "Bố, rốt cuộc là sao vậy ạ? Chuyện này rất quan trọng, bố đừng qua loa với con!"
"Thằng ranh, con là con bố, bố còn qua loa với con được sao? Bố cũng không biết chuyện này là sao nữa, lão già chết tiệt Vương Hiển Chi ấy cứ làm như bố nợ tiền ông ta vậy, chẳng để bố có cơ hội lên tiếng, chỉ nói rằng hôm nay sẽ không giúp ai hết, bố còn chưa kịp kể ra sẽ hậu tạ gì thì lão đã tắt máy rồi!"
"Chỉ hôm nay thôi sao?"
"Ông ta nói như thế. Mà này, con kiếm bạn gái ở đâu ra? Chỉ vì một đứa con gái chơi xong là bỏ mà phải dùng đến mối quan hệ này, con đang phá sản hộ bố đấy à?", giọng nói ở bên kia có vẻ không hài lòng cho lắm.
"Được rồi, con tắt máy đây!"
Mạnh Thanh Vân giật mình, những gì mà bố hắn kể lại giống hệt với ý của Trương Trần.
Hắn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cười lạnh trong lòng rồi lại bày ra vẻ mặt tươi cười tự tin, đi tới trước cửa phòng phẫu thuật.
"Sao rồi anh Mạnh?", Phương Thủy Y vội vàng hỏi.
"Tôi đã hỏi bố tôi rồi, đúng là hôm nay Vương Hiển Chi không tới được, nhưng chắc là ngày mai sẽ không có vấn đề gì cả".
"Chỉ cần là các cuộc phẫu thuật lớn thì đều có nguy cơ rủi ro, với khả năng chữa bệnh hiện nay, cùng lắm chỉ có mười hai tiếng để cứu chữa", Trương Trần nói chen vào.
Theo bản năng, hai người Phương Thiên Bàng nhìn về phía bác sĩ phẫu thuật chính, ông ta cũng cười khổ gật đầu.
Nếu có thời gian thì bọn họ hoàn toàn có thể tới thủ đô hoặc là bệnh việc quốc tế của Thượng Đô, vấn đề nằm ở chỗ thời gian!
"Trương Trần, anh đứng đó nói mát vui lắm à? Ít nhất đây cũng là hi vọng, nào giống anh, chỉ biết đứng ngây ra đó", Mạnh Thanh Vân kìm nén cơn phẫn nộ, phản bác lại.
"Ai nói tôi không làm gì, tôi đã mời một bác sĩ tới", Trương Trần nói.
"Mời ai? Không biết là loại vô danh tiểu tốt nào, có tác dụng gì đây?"
Phương Thủy Y cũng cảm thấy mệt mỏi, hiển nhiên cô cũng nghĩ như thế, cho dù Trương Trần có thể mời được một bác sĩ tới đây thì cũng chẳng thể sánh với Vương Hiển Chi được.
"Từ bao giờ mà Trương thần y đã chiến thắng Hàn y lại trở thành loại vô danh tiểu tốt, ai cho anh cái dũng khí ấy?", Trương Trần nói.
Mọi người sửng sốt, Mạnh Thanh Vân cũng ngây ra một lúc, sau đó mới không kìm nổi bật cười: "Anh đừng nói với tôi bác sĩ mà anh mời tới là Trương thần y đã chiến thắng Hàn y ở bệnh viện ngày trước!"
Đám Phương Thủy Y cũng nhìn Trương Trần với vẻ mặt khó tin.
Mọi người đều biết lúc trước Trương thần y chỉ là một người bình thường, có người nói anh không xứng đại diện cho Long Quốc, Trương thần y cũng không phản bác, chỉ một mình bước lên sàn thi đấu.
Anh lớn tiếng tuyên bố, không để anh đại diện Long Quốc thì anh cũng chẳng thèm, anh sẽ đại diện cho Trung y của Long Quốc, đại diện cho cốt khí của Long Quốc.
Trong cuộc so tài ấy, từ kiến thức cơ bản, cách châm cứu cho đến hiệu quả thực tế khi chữa trị cho bệnh nhân của anh đều hơn xa Hàn y, Hàn y còn vì thế mà loại bỏ quốc tịch Hàn của Trương thần y.
Từ đó về sau, tin tức về Trương thần y như chìm xuống biển, không ai thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vậy mà bây giờ Trương Trần lại nói là mời nhân vật ấy tới, đang ăn nói hàm hồ hả?
"Trương Trần, chém gió ít thôi, sắp thành bão luôn rồi!", Mạnh Thanh Vân cười lạnh nói.
"Nếu tôi mời được thì sao?"
"Chỉ dựa vào tên phế vật như anh, nếu thật sự mời được, tôi sẽ bò từ tầng ba này ra khỏi bệnh viện", Mạnh Thanh Vân nói. Hắn không tin Trương Trần lại mời được Trương thần y tới, tưởng rằng mình cũng họ Trương thì người ta sẽ nể mặt sao? Nằm mơ!
Chuyện này còn buồn cười hơn cả vụ Vương Hiển Chi lúc nãy.
"Được!", Trương Trần gật đầu.
"Nếu anh không mời được thì sao?", Mạnh Thanh Vân nói.
"Đương nhiên là tôi cũng sẽ như anh!"
"Không được!", Phương Thủy Y vội vàng nói: "Trương Trần, anh đừng khoác lác nữa, anh muốn bò ra ngoài thật sao? Đến lúc đó e là anh sẽ lên đầu trang tin tức mất!"
Trương Trần nhún vai, anh cười nói: "Đó là nếu anh thua, nhưng anh sẽ không thua, em cứ chờ mà xem!"
"Anh...", Phương Thủy Y cạn lời luôn rồi. Cô đã sống với Trương Trần bao năm, đến giờ cô vẫn không biết Trương Trần lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nữa.
Lúc này, một y tá chạy từ tầng trên xuống, tới chỗ bọn họ rồi sốt sắng nói: "Chủ nhiệm Hàn, cấp trên nói rằng lát nữa Trương thần y sẽ tới đây, bảo chúng ta mau chóng tới đó, ông xử lý những chuyện dang dở nhanh lên nhé!"
"Cái gì?", mọi người khiếp sợ, bác sĩ phẫu thuật chính cũng nghệt mặt ra.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, chẳng lẽ chính thằng nhóc này đã gọi tới thật sao?
Bác sĩ phẫu thuật chính chẳng buồn quan tâm ai gọi tới, ông ta lập tức xông vào phòng phẫu thuật bảo những người trong đó chuẩn bị thuốc kiềm chế bệnh tình của Trương Quốc Hồng, sau đó lớn tiếng nói: "Trương thần y tới thật rồi, tám mươi, chín mươi phần trăm là mẹ cô sẽ được cứu. Người ta là nhân vật lớn đấy, tuyệt đối không được thất lễ, tôi phải đi họp đây!"
Phương Thủy Y không nghe được gì cả, cô nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp, rất lâu sau mới do dự nói: "Trương, Trương Trần... Anh gọi tới thật hả?"
"Không thể có chuyện đó được!", Mạnh Thanh Vân lập tức nói.
"Thủy Y, cô nghĩ lại đi, Trương thần y là ai cơ chứ, sao anh ta lại mời được!"
Trương Trần nhún vai, anh nói: "Trương thần y tới thì chắc là lần này không sao nữa rồi, đến lúc đó anh sẽ cảm ơn người ta, em cứ chờ ở đây đi, anh còn việc phải làm!"
Trương Trần vừa nói vừa đi xa, Trương thần y xuất hiện thì anh nhất định phải biến mất, anh có biết phân thân đâu.
Còn chuyện nói rõ thân phận ra với Phương Thủy Y thì càng không thể được.
"Anh Mạnh, làm phiền anh rồi, bây giờ tôi phải đi mua chút quà cáp, đến lúc đó tôi cần cầu xin người ta, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ", Phương Thủy Y vội vàng nói rồi chạy ra ngoài.
...
Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang khuấy thuốc bôi cho Trương Trần, cô ta bĩu môi nói: "Chẳng phải bình thường anh hay đeo khẩu trang sao? Vì sao lần này lại thay đổi khuôn mặt, không thấy mệt à!"
"Mệt, tôi cũng thấy mệt, nhưng đây chẳng phải là cuộc sống sao?"
Trương Trần cảm thán một câu, anh lấy ngón tay phết thuốc bôi mà Chu Viên Viên vừa khuấy, sau đó bôi lên mặt mình.
Lần này anh xuất hiện, chắc chắn sẽ làm mọi người xôn xao, nhỡ đâu ai đó giật khẩu trang của anh ra trong lúc bối rối thì anh đừng mong được yên ổn, chắc chắn nhà họ Trương cũng sẽ chú ý tới.
Khuôn mặt của Trương Trần dần dần thay đổi, sau đó anh đeo khẩu trang vào rồi ra khỏi phòng khám.
Triệu Chí Hào mở cửa xe, ông ta cười khổ nói: "Cậu Trương, lần này Hoài Bắc lại sục sôi lên vì cậu mất thôi!"
Bình luận facebook