Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Tô Mặc Nhiên ý bảo Liễu Nghiên Vũ đừng nói nữa, có người đi tới chỗ các cô.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một nam một nữ một trước một sau xuất hiện trong phòng, là Hoàng Dương và Tôn Hiểu Mỹ.
Tô Mặc Nhiên nhìn thấy Hoàng Dương, chân mày không tự chủ được cau lại.
"Hiểu Mỹ, sao hai người lại tới?" Liễu Nghiên Vũ nói, kể từ sau khi Tôn Hiểu Mỹ chuyển ra khỏi nhà họ Trương liền không trở lại nữa, hai người gặp nhau ở trường học cũng không có cơ hội nói chuyện. Tôn Hiểu Mỹ ở trường học kết bạn mới, hiện giờ cô ấy trên căn bản cũng ở chung một chỗ với những bạn mới kia, rất ít tìm đến Liễu Nghiên Vũ.
"Không có gì, hôm nay vừa đúng có rảnh rỗi nên tới." Tôn Hiểu Mỹ nói.
"A, tới đây có chuyện gì không?" Tô Mặc Nhiên hỏi.
Tôn Hiểu Mỹ liếc mắt nhìn Hoàng Dương đứng bên cạnh, sau đó mở miệng nói: "Là có chút chuyện muốn nói cùng hai người."
Tô Mặc Nhiên gật đầu một cái nói: "Vậy ngồi xuống nói đi."
Tôn Hiểu Mỹ kéo Hoàng Dương ngồi chung trên ghế đối diện bọn họ.
Sau khi Tôn Hiểu Mỹ ngồi xuống, nói: "Hôm nay tôi tới chủ yếu là muốn nói một chuyện, đó chính là tôi muốn rút tiền từ Khuynh thành."
Trong khoảng thời gian này sau khi Tôn Hiểu Mỹ chuyển ra khỏi nhà họ Trương đều ở chung một chỗ với Hoàng Dương, hai người bọn họ thương lượng cảm thấy tự bọn họ hoàn toàn có thể mở một cửa hàng bán quần áo giống như Khuynh thành, không cần dựa vào Tô Mặc Nhiên.
Nếu như cô tiếp tục hợp tác với mấy người Tô Mặc Nhiên, cô vĩnh viễn chỉ có thể cầm một số ít, phần lớn đều để cho Tô Mặc Nhiên cầm đi.
Mấy ngày nay cô đã biết rõ đường dây nhập hàng và giá tiền của Khuynh thành, hiện giờ chỉ thiếu tiền bạc mở tiệm. Gia đình cô và Hoàng Dương hai người đều không giàu có hơn nữa anh chị em đông đảo, trong nhà tự nhiên không chịu lấy tiền ra cho bọn họ làm ăn.
Cô điều tra sổ sách Khuynh thành hơn ba tháng này tới nay, trừ đi tiền vốn ít nhất kiếm được trên dưới một vạn rưỡi, dựa theo chia tỷ lệ cô có thể có được tới một ngàn rưỡi, số tiền này hoàn toàn có thể mở một cửa hàng rồi. [email protected]0n
Nhưng lúc trước khi ba người các cô hùn vốn đã ký hợp đồng, nửa năm chia tiền lãi một lần, bây giờ còn chưa đến thời gian, sổ sách của Khuynh thành đều do Tô Mặc Nhiên quản lý, tiền tự nhiên cũng ở đó.
Vốn cô không có ý định rút tiền, định chờ nửa năm sau nhận được tiền lãi, cô trước cùng Hoàng Dương mở một cửa hàng bán quần áo, như vậy cô hai đầu lợi đều kiếm được tiền đều không làm trễ nải.
Kế hoạch thì tốt, nhưng ở giữa xảy ra biến cố.
Khi cô viết thư về nhà nhất thời nhịn không được khoe khoang một chút với trong nhà, nói cô ở kinh thành cùng bạn học hùn vốn mở cửa hàng quần áo kiếm rất nhiều tiền. Anh chị em ở nhà biết tin tức này đều hết sức hâm mộ ghen tỵ cô, điều này khiến cho cô cảm thấy ưu việt chưa bao giờ có. Cho đến sau đó chị em gái chị em bạn dâu nói muốn đến trong cửa hàng ở kinh thành giúp đỡ, cô nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý, vốn cô nghĩ dù nói thế nào cô cũng coi như là một bà chủ nhỏ, quyền lợi bố trí hai công nhân viên vẫn có.Không ngờ cô vừa mới nói ra, Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ hai người đều phản đối, điều này làm cho cô rất căm tức, cô đã cam đoan với người trong nhà còn có Hoàng Dương, như bây giờ làm cho cô trực tiếp không xuống đài được.
Người trong nhà thúc giục đến gấp gáp muốn lập tức đến kinh thành, nếu Tô Mặc Nhiên không chịu, cô chỉ có thể một lần nữa mở ra một cửa hàng, mình làm bà chủ, đến lúc đó muốn sắp xếp ai còn không phải do mình định đoạt.
Thời gian cấp bách, cô không chờ được thời gian nửa năm tới chia hoa hồng, cô phải lấy được tiền ngay bây giờ, mở cửa hàng, nếu không cô sẽ không có mặt mũi trước mặt thân thích nhà cô và người nhà Hoàng Dương.
Thật ra thì, chủ ý bắt đầu từ số không của Tôn Hiểu Mỹ vẫn là do Hoàng Dương đưa cho, ban đầu biết Khuynh thành mở tiệm, anh cũng không coi trọng, nhưng sau đó Khuynh thành buôn bán càng ngày càng tốt, anh mới coi trọng. Anh vốn định thông qua quan hệ của Tôn Hiểu Mỹ làm một chút chỗ tốt, không ngờ lời nói không nói ra miệng liền trực tiếp bị Tô Mặc Nhiên phá hỏng.
Trong thời gian đến kinh thành một năm này, Hoàng Dương vẫn muốn bằng tất cả biện pháp dính lấy quan hệ với Tô Mặc Nhiên, Tô Mặc Nhiên lại vẫn không đáp lại, hơn nữa thái độ đối với anh cũng càng ngày càng lạnh nhạt. Hoàng Dương biết anh không chiếm được chỗ tốt gì từ chỗ Tô Mặc Nhiên, nói không chừng thời gian dài ngay cả Tôn Hiểu Mỹ cũng sẽ xa lạ với cô.
Vì vậy anh liền lợi dụng Tôn Hiểu Mỹ, thuyết phục cô rút tiền đầu tư và hoa hồng từ Khuynh thành ra, cùng anh mở cửa hàng, như vậy bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn. Anh còn giật dây Tôn Hiểu Mỹ đi trộm điều tra sổ sách và nguồn gốc nhập hàng của Khuynh thành, đến lúc đó bọn họ có thể theo đơn hốt thuốc, không cần tự mình tìm nguồn cung cấp một lần nữa. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Hiểu Mỹ, sao bây giờ cậu lại muốn rút tiền, chúng ta hợp tác không phải rất tốt sao?" Liễu Nghiên Vũ vừa nghe Tôn Hiểu Mỹ muốn giải tán hợp tác lập tức kích động lên.
Cho dù Liễu Nghiên Vũ giữ lại Tôn Hiểu Mỹ thế nào, cô ta vẫn không lay động, kiên trì muốn rút tiền.
Tô Mặc Nhiên và Nghiên Vũ đều cảm thấy lần này Tôn Hiểu Mỹ hoàn toàn cách xa các cô, coi như miễn cưỡng lưu lại, cũng chỉ lưu được người không giữ được tâm.
Tô Mặc Nhiên không làm khó Tôn Hiểu Mỹ, mặc dù còn chưa tới thời gian chốt hoa hồng, cô vẫn nghe theo tiền lời trên sổ sách chia cho cô ta một thành lời.
Tôn Hiểu Mỹ nhận được tiền đếm, số lượng chính xác, chỉ nhiều không ít, vì vậy cô gật đầu một cái với Hoàng Dương, Hoàng Dương lấy ra phần hợp đồng lúc trước họ đã ký đưa cho Tô Mặc Nhiên.
Hai người cầm tiền liền chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút." Tô Mặc Nhiên gọi hai người chuẩn bị rời đi.
"Sao vậy, đổi ý?" Tôn Hiểu Mỹ tỏ vẻ giễu cợt nhìn Tô Mặc Nhiên, cô cũng biết sự tình không thể thuận lợi như vậy, Tô Mặc Nhiên sao sẽ có lòng tốt như thế không làm khó dễ cô, cô đã làm xong chuẩn bị phải đền tiền vì vi phạm điều ước.
"Xin trả lại chìa khóa nhà họ Trương."
Lời Tô Mặc Nhiên nói ra khỏi miệng hoàn toàn khác suy nghĩ trong lòng Tôn Hiểu Mỹ, thật ra thì cô cũng không ngại hành động của Tôn Hiểu Mỹ, coi như là vì tình nghĩa năm đó ở Đông Bắc, cô không muốn so đo quá nhiều với Tôn Hiểu Mỹ. Nhưng còn chìa khóa nhất định phải lấy lại, ban đầu bởi vì cô nên Tôn Hiểu Mỹ mới có thể vào ở nhà họ Trương, hiện giờ nếu không ở nơi này nữa, trả lại chìa khóa là lễ phép căn bản nhất, hơn nữa hiện giờ Tôn Hiểu Mỹ đã cách lòng với các cô, để một kẻ có lòng dại khó lường có thể tùy ý ra vào nhà họ Trương là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
"Cô..."
Tôn Hiểu Mỹ không ngờ Tô Mặc Nhiên muốn nói lại là chuyện này, lập tức thở phì phò một phát móc chùm chìa khóa từ trong túi tiền ra, tháo hai chìa khóa thuộc về nhà họ Trương ra, chụp lên bàn: "Cho cô, ai mà thèm, hừ.""Hiểu Mỹ." Liễu Nghiên Vũ vội vã kêu, đáng tiếc Tôn Hiểu Mỹ cũng không cho cô cơ hội nói chuyện đã trực tiếp kéo Hoàng Dương đi ra cửa chính nhà họ Trương.
Tôn Hiểu Mỹ tâm tình phức tạp nhìn cửa chính nhà họ Trương đóng lại trước mắt cô, cô biết lần này tình ý giữa cô và Tô Mặc Nhiên hoàn toàn đứt. Liếc nhìn Hoàng Dương bên người cô, cô cũng không hối hận, đây là người cô yêu cay đắng mấy năm, tương lai bọn họ nhất định sẽ thăng chức rất nhanh làm rạng rỡ tổ tiên.
Hoàng Dương cũng không biết rối rắm trong lòng Tôn Hiểu Mỹ, anh chỉ biết anh sẽ nhanh chóng có cửa hàng của riêng mình, giống như từng tờ tiền mặt một đang chen chúc mà đến, nghĩ tới đây anh lập tức kéo tay Tôn Hiểu Mỹ đi về, phải nhanh chóng mở cửa hàng, sớm mở một ngày sẽ sớm kiếm tiền một ngày. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Sau khi Tôn Hiểu Mỹ đi, Liễu Nghiên Vũ và Tô Mặc Nhiên rơi vào trầm mặc, hồi lâu, Liễu Nghiên Vũ mới khàn giọng chậm rãi vang lên: "Mặc Nhiên, em nói Hiểu Mỹ sao lại như biến thành người khác vậy?"
"Tiểu nhân xúi giục, tâm trí không kiên định, bị phù hoa kinh thành làm chói hoa mắt."
"Haizzz..." Liễu Nghiên Vũ bất đắc dĩ thở dài, sư tình cho tới bây giờ, nói cái gì nữa cũng vô ích.
"Nghiên Vũ, mỗi người có duyên của mỗi người, chị cũng đừng lo lắng, vẫn đến thương lượng một chút chuyện của chính chúng ta đi, rất nhiều khách hàng oán trách cửa hàng của chúng ta thật sự quá xa, ý định của em là mở hai chi nhánh, trước kia tình huống của Hiểu Mỹ còn ở đó em không dám có động tác lớn, hiện giờ cô ta lui ra tai họa ngầm loại bỏ, chúng ta vừa vặn có thể rộng chân rộng tay."
"Nhưng Hiểu Mỹ cũng sẽ bắt đầu mở cửa hàng giống chúng ta, đến lúc đó Khuynh thành liền bị ảnh hưởng, lúc này khuếch trương cửa hàng có phải không tốt lắm không."
Nghe lời Liễu Nghiên Vũ nói, Tô Mặc Nhiên giảo hoạt cười một tiếng: "Yên tâm đi, chị làm như tất cả mọi người đều có thể nhập hàng giá tiền thấp đến như vậy và số lượng quần áo lớn như Khuynh thành sao? Người khác nhập hàng giá tiền đều cao hơn với chúng ta thêm nữa còn hạn chế số lượng."
"Hả? Tại sao lại vậy chứ?" Liễu Nghiên Vũ thật sự chưa từng nghe nói tới tin tức như thế, bởi vì việc nhập hàng vẫn luôn do Tô Mặc Nhiên quản lý, cô chưa bao giờ hỏi tới.
"Bởi vì em là nhà thiết kế quần áo của công ty quần áo ở Hongkong kia, tất cả những trang phục và trang sức tinh xảo đẹp đẽ kia của Khuynh thành bán ra đều do em thiết kế ra, cho nên Khuynh thành mới có thể lấy giá vốn nhập hàng."
Nghe xong, Liễu Nghiên Vũ bị chấn động, "Trời ạ, những quần áo kia là do em thiết kế? Trời, trời!"
Liễu Nghiên Vũ càng không ngừng vỗ ngực, cô quả thật không thể nào tin nổi những quần áo xinh đẹp tinh xảo kia xuất ra từ tay Tô Mặc Nhiên, cô chỉ biết Mặc Nhiên biết trị bệnh lại không nghĩ rằng ngay cả quần áo cũng sẽ thiết kế.
Liễu Nghiên Vũ đột nhiên khựng lại, nghĩ đến điều gì, "Vậy Hiểu Mỹ đi nhập hàng giá tiền liền cao, cô ấy..."
Liễu Nghiên Vũ Kỳ thật ra rất mâu thuẫn, đối với hành động của Tôn Hiểu Mỹ, nói thật ra cô rất đau lòng, nhưng sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn rất sâu dày. Hiện giờ cô rất mâu thuẫn, vừa sợ Tôn Hiểu Mỹ kiếm tiền ảnh hưởng đến việc buôn bán của Khuynh thành, lại sợ cô ấy không kiếm được tiền bị lỗ vốn.
Tô Mặc Nhiên biết cô ấy lo lắng điều gì, vì vậy vỗ vỗ tay của cô ấy nói: "Đừng lo lắng, mặc dù giá tiền đắt hơn chúng ta số lượng cũng có hạn chế nhưng vẫn có lợi nhuận, chỉ có điều không giống chúng ta mỗi ngày lời đấu vàng như vậy thôi, nếu như kinh doanh tốt cũng sẽ kiếm được tiền, chỉ sợ cô ấy tìm vài người không đáng tin cậy, đến lúc đó không nói được."
"Đúng vậy, hi vọng cô ấy có thể như lời chúng ta đã nói với cô ấy."
Hai người nhìn thẳng vào mắt, cười khổ một tiếng, đoán chừng Tôn Hiểu Mỹ đã sớm quên lời khuyên của các cô đi, nếu không cũng sẽ không rút tiền từ Khuynh thành.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một nam một nữ một trước một sau xuất hiện trong phòng, là Hoàng Dương và Tôn Hiểu Mỹ.
Tô Mặc Nhiên nhìn thấy Hoàng Dương, chân mày không tự chủ được cau lại.
"Hiểu Mỹ, sao hai người lại tới?" Liễu Nghiên Vũ nói, kể từ sau khi Tôn Hiểu Mỹ chuyển ra khỏi nhà họ Trương liền không trở lại nữa, hai người gặp nhau ở trường học cũng không có cơ hội nói chuyện. Tôn Hiểu Mỹ ở trường học kết bạn mới, hiện giờ cô ấy trên căn bản cũng ở chung một chỗ với những bạn mới kia, rất ít tìm đến Liễu Nghiên Vũ.
"Không có gì, hôm nay vừa đúng có rảnh rỗi nên tới." Tôn Hiểu Mỹ nói.
"A, tới đây có chuyện gì không?" Tô Mặc Nhiên hỏi.
Tôn Hiểu Mỹ liếc mắt nhìn Hoàng Dương đứng bên cạnh, sau đó mở miệng nói: "Là có chút chuyện muốn nói cùng hai người."
Tô Mặc Nhiên gật đầu một cái nói: "Vậy ngồi xuống nói đi."
Tôn Hiểu Mỹ kéo Hoàng Dương ngồi chung trên ghế đối diện bọn họ.
Sau khi Tôn Hiểu Mỹ ngồi xuống, nói: "Hôm nay tôi tới chủ yếu là muốn nói một chuyện, đó chính là tôi muốn rút tiền từ Khuynh thành."
Trong khoảng thời gian này sau khi Tôn Hiểu Mỹ chuyển ra khỏi nhà họ Trương đều ở chung một chỗ với Hoàng Dương, hai người bọn họ thương lượng cảm thấy tự bọn họ hoàn toàn có thể mở một cửa hàng bán quần áo giống như Khuynh thành, không cần dựa vào Tô Mặc Nhiên.
Nếu như cô tiếp tục hợp tác với mấy người Tô Mặc Nhiên, cô vĩnh viễn chỉ có thể cầm một số ít, phần lớn đều để cho Tô Mặc Nhiên cầm đi.
Mấy ngày nay cô đã biết rõ đường dây nhập hàng và giá tiền của Khuynh thành, hiện giờ chỉ thiếu tiền bạc mở tiệm. Gia đình cô và Hoàng Dương hai người đều không giàu có hơn nữa anh chị em đông đảo, trong nhà tự nhiên không chịu lấy tiền ra cho bọn họ làm ăn.
Cô điều tra sổ sách Khuynh thành hơn ba tháng này tới nay, trừ đi tiền vốn ít nhất kiếm được trên dưới một vạn rưỡi, dựa theo chia tỷ lệ cô có thể có được tới một ngàn rưỡi, số tiền này hoàn toàn có thể mở một cửa hàng rồi. [email protected]0n
Nhưng lúc trước khi ba người các cô hùn vốn đã ký hợp đồng, nửa năm chia tiền lãi một lần, bây giờ còn chưa đến thời gian, sổ sách của Khuynh thành đều do Tô Mặc Nhiên quản lý, tiền tự nhiên cũng ở đó.
Vốn cô không có ý định rút tiền, định chờ nửa năm sau nhận được tiền lãi, cô trước cùng Hoàng Dương mở một cửa hàng bán quần áo, như vậy cô hai đầu lợi đều kiếm được tiền đều không làm trễ nải.
Kế hoạch thì tốt, nhưng ở giữa xảy ra biến cố.
Khi cô viết thư về nhà nhất thời nhịn không được khoe khoang một chút với trong nhà, nói cô ở kinh thành cùng bạn học hùn vốn mở cửa hàng quần áo kiếm rất nhiều tiền. Anh chị em ở nhà biết tin tức này đều hết sức hâm mộ ghen tỵ cô, điều này khiến cho cô cảm thấy ưu việt chưa bao giờ có. Cho đến sau đó chị em gái chị em bạn dâu nói muốn đến trong cửa hàng ở kinh thành giúp đỡ, cô nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý, vốn cô nghĩ dù nói thế nào cô cũng coi như là một bà chủ nhỏ, quyền lợi bố trí hai công nhân viên vẫn có.Không ngờ cô vừa mới nói ra, Tô Mặc Nhiên và Liễu Nghiên Vũ hai người đều phản đối, điều này làm cho cô rất căm tức, cô đã cam đoan với người trong nhà còn có Hoàng Dương, như bây giờ làm cho cô trực tiếp không xuống đài được.
Người trong nhà thúc giục đến gấp gáp muốn lập tức đến kinh thành, nếu Tô Mặc Nhiên không chịu, cô chỉ có thể một lần nữa mở ra một cửa hàng, mình làm bà chủ, đến lúc đó muốn sắp xếp ai còn không phải do mình định đoạt.
Thời gian cấp bách, cô không chờ được thời gian nửa năm tới chia hoa hồng, cô phải lấy được tiền ngay bây giờ, mở cửa hàng, nếu không cô sẽ không có mặt mũi trước mặt thân thích nhà cô và người nhà Hoàng Dương.
Thật ra thì, chủ ý bắt đầu từ số không của Tôn Hiểu Mỹ vẫn là do Hoàng Dương đưa cho, ban đầu biết Khuynh thành mở tiệm, anh cũng không coi trọng, nhưng sau đó Khuynh thành buôn bán càng ngày càng tốt, anh mới coi trọng. Anh vốn định thông qua quan hệ của Tôn Hiểu Mỹ làm một chút chỗ tốt, không ngờ lời nói không nói ra miệng liền trực tiếp bị Tô Mặc Nhiên phá hỏng.
Trong thời gian đến kinh thành một năm này, Hoàng Dương vẫn muốn bằng tất cả biện pháp dính lấy quan hệ với Tô Mặc Nhiên, Tô Mặc Nhiên lại vẫn không đáp lại, hơn nữa thái độ đối với anh cũng càng ngày càng lạnh nhạt. Hoàng Dương biết anh không chiếm được chỗ tốt gì từ chỗ Tô Mặc Nhiên, nói không chừng thời gian dài ngay cả Tôn Hiểu Mỹ cũng sẽ xa lạ với cô.
Vì vậy anh liền lợi dụng Tôn Hiểu Mỹ, thuyết phục cô rút tiền đầu tư và hoa hồng từ Khuynh thành ra, cùng anh mở cửa hàng, như vậy bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn. Anh còn giật dây Tôn Hiểu Mỹ đi trộm điều tra sổ sách và nguồn gốc nhập hàng của Khuynh thành, đến lúc đó bọn họ có thể theo đơn hốt thuốc, không cần tự mình tìm nguồn cung cấp một lần nữa. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
"Hiểu Mỹ, sao bây giờ cậu lại muốn rút tiền, chúng ta hợp tác không phải rất tốt sao?" Liễu Nghiên Vũ vừa nghe Tôn Hiểu Mỹ muốn giải tán hợp tác lập tức kích động lên.
Cho dù Liễu Nghiên Vũ giữ lại Tôn Hiểu Mỹ thế nào, cô ta vẫn không lay động, kiên trì muốn rút tiền.
Tô Mặc Nhiên và Nghiên Vũ đều cảm thấy lần này Tôn Hiểu Mỹ hoàn toàn cách xa các cô, coi như miễn cưỡng lưu lại, cũng chỉ lưu được người không giữ được tâm.
Tô Mặc Nhiên không làm khó Tôn Hiểu Mỹ, mặc dù còn chưa tới thời gian chốt hoa hồng, cô vẫn nghe theo tiền lời trên sổ sách chia cho cô ta một thành lời.
Tôn Hiểu Mỹ nhận được tiền đếm, số lượng chính xác, chỉ nhiều không ít, vì vậy cô gật đầu một cái với Hoàng Dương, Hoàng Dương lấy ra phần hợp đồng lúc trước họ đã ký đưa cho Tô Mặc Nhiên.
Hai người cầm tiền liền chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút." Tô Mặc Nhiên gọi hai người chuẩn bị rời đi.
"Sao vậy, đổi ý?" Tôn Hiểu Mỹ tỏ vẻ giễu cợt nhìn Tô Mặc Nhiên, cô cũng biết sự tình không thể thuận lợi như vậy, Tô Mặc Nhiên sao sẽ có lòng tốt như thế không làm khó dễ cô, cô đã làm xong chuẩn bị phải đền tiền vì vi phạm điều ước.
"Xin trả lại chìa khóa nhà họ Trương."
Lời Tô Mặc Nhiên nói ra khỏi miệng hoàn toàn khác suy nghĩ trong lòng Tôn Hiểu Mỹ, thật ra thì cô cũng không ngại hành động của Tôn Hiểu Mỹ, coi như là vì tình nghĩa năm đó ở Đông Bắc, cô không muốn so đo quá nhiều với Tôn Hiểu Mỹ. Nhưng còn chìa khóa nhất định phải lấy lại, ban đầu bởi vì cô nên Tôn Hiểu Mỹ mới có thể vào ở nhà họ Trương, hiện giờ nếu không ở nơi này nữa, trả lại chìa khóa là lễ phép căn bản nhất, hơn nữa hiện giờ Tôn Hiểu Mỹ đã cách lòng với các cô, để một kẻ có lòng dại khó lường có thể tùy ý ra vào nhà họ Trương là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
"Cô..."
Tôn Hiểu Mỹ không ngờ Tô Mặc Nhiên muốn nói lại là chuyện này, lập tức thở phì phò một phát móc chùm chìa khóa từ trong túi tiền ra, tháo hai chìa khóa thuộc về nhà họ Trương ra, chụp lên bàn: "Cho cô, ai mà thèm, hừ.""Hiểu Mỹ." Liễu Nghiên Vũ vội vã kêu, đáng tiếc Tôn Hiểu Mỹ cũng không cho cô cơ hội nói chuyện đã trực tiếp kéo Hoàng Dương đi ra cửa chính nhà họ Trương.
Tôn Hiểu Mỹ tâm tình phức tạp nhìn cửa chính nhà họ Trương đóng lại trước mắt cô, cô biết lần này tình ý giữa cô và Tô Mặc Nhiên hoàn toàn đứt. Liếc nhìn Hoàng Dương bên người cô, cô cũng không hối hận, đây là người cô yêu cay đắng mấy năm, tương lai bọn họ nhất định sẽ thăng chức rất nhanh làm rạng rỡ tổ tiên.
Hoàng Dương cũng không biết rối rắm trong lòng Tôn Hiểu Mỹ, anh chỉ biết anh sẽ nhanh chóng có cửa hàng của riêng mình, giống như từng tờ tiền mặt một đang chen chúc mà đến, nghĩ tới đây anh lập tức kéo tay Tôn Hiểu Mỹ đi về, phải nhanh chóng mở cửa hàng, sớm mở một ngày sẽ sớm kiếm tiền một ngày. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Sau khi Tôn Hiểu Mỹ đi, Liễu Nghiên Vũ và Tô Mặc Nhiên rơi vào trầm mặc, hồi lâu, Liễu Nghiên Vũ mới khàn giọng chậm rãi vang lên: "Mặc Nhiên, em nói Hiểu Mỹ sao lại như biến thành người khác vậy?"
"Tiểu nhân xúi giục, tâm trí không kiên định, bị phù hoa kinh thành làm chói hoa mắt."
"Haizzz..." Liễu Nghiên Vũ bất đắc dĩ thở dài, sư tình cho tới bây giờ, nói cái gì nữa cũng vô ích.
"Nghiên Vũ, mỗi người có duyên của mỗi người, chị cũng đừng lo lắng, vẫn đến thương lượng một chút chuyện của chính chúng ta đi, rất nhiều khách hàng oán trách cửa hàng của chúng ta thật sự quá xa, ý định của em là mở hai chi nhánh, trước kia tình huống của Hiểu Mỹ còn ở đó em không dám có động tác lớn, hiện giờ cô ta lui ra tai họa ngầm loại bỏ, chúng ta vừa vặn có thể rộng chân rộng tay."
"Nhưng Hiểu Mỹ cũng sẽ bắt đầu mở cửa hàng giống chúng ta, đến lúc đó Khuynh thành liền bị ảnh hưởng, lúc này khuếch trương cửa hàng có phải không tốt lắm không."
Nghe lời Liễu Nghiên Vũ nói, Tô Mặc Nhiên giảo hoạt cười một tiếng: "Yên tâm đi, chị làm như tất cả mọi người đều có thể nhập hàng giá tiền thấp đến như vậy và số lượng quần áo lớn như Khuynh thành sao? Người khác nhập hàng giá tiền đều cao hơn với chúng ta thêm nữa còn hạn chế số lượng."
"Hả? Tại sao lại vậy chứ?" Liễu Nghiên Vũ thật sự chưa từng nghe nói tới tin tức như thế, bởi vì việc nhập hàng vẫn luôn do Tô Mặc Nhiên quản lý, cô chưa bao giờ hỏi tới.
"Bởi vì em là nhà thiết kế quần áo của công ty quần áo ở Hongkong kia, tất cả những trang phục và trang sức tinh xảo đẹp đẽ kia của Khuynh thành bán ra đều do em thiết kế ra, cho nên Khuynh thành mới có thể lấy giá vốn nhập hàng."
Nghe xong, Liễu Nghiên Vũ bị chấn động, "Trời ạ, những quần áo kia là do em thiết kế? Trời, trời!"
Liễu Nghiên Vũ càng không ngừng vỗ ngực, cô quả thật không thể nào tin nổi những quần áo xinh đẹp tinh xảo kia xuất ra từ tay Tô Mặc Nhiên, cô chỉ biết Mặc Nhiên biết trị bệnh lại không nghĩ rằng ngay cả quần áo cũng sẽ thiết kế.
Liễu Nghiên Vũ đột nhiên khựng lại, nghĩ đến điều gì, "Vậy Hiểu Mỹ đi nhập hàng giá tiền liền cao, cô ấy..."
Liễu Nghiên Vũ Kỳ thật ra rất mâu thuẫn, đối với hành động của Tôn Hiểu Mỹ, nói thật ra cô rất đau lòng, nhưng sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn rất sâu dày. Hiện giờ cô rất mâu thuẫn, vừa sợ Tôn Hiểu Mỹ kiếm tiền ảnh hưởng đến việc buôn bán của Khuynh thành, lại sợ cô ấy không kiếm được tiền bị lỗ vốn.
Tô Mặc Nhiên biết cô ấy lo lắng điều gì, vì vậy vỗ vỗ tay của cô ấy nói: "Đừng lo lắng, mặc dù giá tiền đắt hơn chúng ta số lượng cũng có hạn chế nhưng vẫn có lợi nhuận, chỉ có điều không giống chúng ta mỗi ngày lời đấu vàng như vậy thôi, nếu như kinh doanh tốt cũng sẽ kiếm được tiền, chỉ sợ cô ấy tìm vài người không đáng tin cậy, đến lúc đó không nói được."
"Đúng vậy, hi vọng cô ấy có thể như lời chúng ta đã nói với cô ấy."
Hai người nhìn thẳng vào mắt, cười khổ một tiếng, đoán chừng Tôn Hiểu Mỹ đã sớm quên lời khuyên của các cô đi, nếu không cũng sẽ không rút tiền từ Khuynh thành.
Bình luận facebook