Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Còn nhớ rõ sự tình tối qua sao?
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Tuy rằng Tần Nhiên thoạt nhìn có vẻ ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, đúng chất một phú nhị đại ăn chơi trác táng, nhưng trên thực tế, hắn cũng có nghề nghiệp, hắn là một bác sĩ tâm lý.
Trước đây tất nhiên Tô Ánh Hàm chưa từng đem cái nghề nghiệp này của Tần Nhiên để trong mắt, nhưng giờ sự việc lại có liên quan đến Tần Tu, cô không khỏi nghiêm túc hẳn.
" Anh xác định anh thật sự hiểu cách phân tích tâm lý người khác sao? "
" Em đây là đang hoài nghi năng lực của anh sao bảo bối? Anh trai em tốt xấu gì cũng là cầm được bằng tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng đấy. "
Tô Ánh Hàm nghe ngữ khí của hắn rất chắc chắn, liền thử tin tưởng hắn một lần xem sao, nhưng còn chưa đợi cô cẩn thận hỏi lại, bên kia phía Tần Nhiên lại truyền đến một loạt âm thanh sột sột soạt soạt.
Ngay sau đó Tần Nhiên vội vàng nói với Tô Ánh Hàm: " Đối tượng của anh dọn gạch xong trở về rồi, tối lại nói chuyện tiếp", sau đó liền tắt máy.
Tô Ánh Hàm: "Alo? Alo? "
Cái vẹo gì vậy, Tần Nhiên người này quả nhiên vẫn là trước sau như một không đáng tin cậy.
Nguyên cả buổi tối Tần Nhiên cũng không có gọi lại, Tô Ánh Hàm nằm ở trên giường rồi ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Tô Ánh Hàm xoa xoa mắt bước xuống giường, lúc xuống nhà không thấy Tần Tu, chỉ có một vị quản gia khoảng năm mươi tuổi tiến đến nói chuyện với cô.
" Thiếu gia trước khi đi có dặn, Tô tiểu thư ngài nếu có nhu cầu gì có thể nói cho tôi biết. "
Tô Ánh Hàm trong lòng thất vọng cực kỳ, nhưng vẫn không quên vở kịch " Say rượu đứt phim " của mình hôm qua, làm bộ ngây thơ: " Thiếu gia? Thiếu gia nào cơ? "
Quản gia ôn hòa cung kính đáp: " Là Tần gia thiếu gia, Tần Tu. "
Tô Ánh Hàm tiếp tục làm bộ kinh ngạc: "Nguyên lai là Tần đại ca, ngày hôm qua là anh ấy đưa tôi trở về sao?"
Quản gia nói: "Đúng vậy."
Tô Ánh Hàm nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khó xử hỏi: "Tần đại ca, anh ấy khi nào mới trở về?"
Quản gia: "Chuyện này... Lúc thiếu gia đi không có nói."
Tô Ánh Hàm: "Vậy mong ông giúp tôi nói cho anh ấy biết, tôi ở đây chờ anh ấy trở về, chuyện ngày hôm qua tôi muốn đích thân cảm ơn anh ấy."
Quản gia đáp ứng: "Được, tôi ngay lập tức chuyển lời giúp Tô tiểu thư."
Quản gia lập tức liên hệ với Tần Tu, nhưng Tần Tu vẫn không nói khi nào anh trở về, Tô Ánh Hàm cũng không nóng nảy, ở nhà đọc sách uống trà chậm rãi chờ anh, trông rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Chờ đến khi kim đồng hồ trên tường đã qua 9 giờ, Tần Tu mới trở về. Ngoài trời hôm nay vẫn cứ mưa rả rích không ngừng, khi anh bước vào nhà, sự ẩm ướt dày đặc trên người anh cũng không thể ngăn nổi hormone phái nam đang tỏa ra mãnh liệt.
Trong nháy mắt, Tô Ánh Hàm quên cả hô hấp.
"Tô tiểu thư?" Tần Tu cởi áo khoác đưa cho quản gia, sau đó đi tới chỗ Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm nhìn cà vạt được thắt trên cổ áo cài kín mít của anh, rõ ràng là một bộ dáng nghiêm chỉnh cấm dục, nhưng lại cứ khiến cô nhớ đến hình ảnh quyến rũ của anh tối hôm qua trong phòng tắm.
Vì thế mặt Tô Ánh Hàm nhanh chóng đỏ lên, nói chuyện cũng không tự giác mà lắp bắp: "Tần, Tần đại ca..."
Tần Tu lúc này đã đi đến trước mặt cô, thanh âm vẫn là trước sau như một lạnh thấu xương cùng đạm mạc: "Còn đang đợi tôi sao?"
"Vâng..." Tô Ánh Hàm bình ổn hô hấp, khuôn mặt nhỏ hồng ngẩng lên, giương mắt nhìn về phía Tần Tu, "Em muốn giáp mặt cảm ơn anh."
Quản gia đưa trà nóng tới, Tần Tu tiếp nhận, đảo qua đảo lại, nhưng không uống.
Anh rũ mắt nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang thẹn thùng, ngũ quan trước giờ luôn trưng ra đường cong lạnh lùng cương nghị lúc này điểm ý cười: "Cảm ơn tôi?"
"Vâng ạ... " Quanh thân tràn đầy hơi thở của Tần Tu, hô hấp Tô Ánh Hàm nhanh chóng trở nên dồn dập, chân mềm hẳn đi, trả lời: "Cảm ơn anh đã đưa em về."
Tần Tu đặt chén trà qua một bên, hơi hơi cúi người tới gần Tô Ánh Hàm, thanh âm thấp đi mấy phần: "Còn nhớ rõ sự tình tối qua sao?"
____________
spoil nhẹ chương sau này:
Tô Ánh Hàm làm bộ thiếu nữ đơn thuần đáng yêu trong sáng vô tội, cô nhìn Tần Tu, lộ ra vẻ ngọt ngào say lòng người, điểm chút ngây thơ ngượng ngùng tươi cười với anh: "Bởi vì Tần đại ca vừa nhìn chính là chính nhân quân tử nha, nếu hôm qua là Tần đại ca giúp em thay quần áo, em hoàn toàn yên tâm."
Lần này Tần Tu thật sự cười thành tiếng.
Ly trà nóng trong tay sớm bị anh ném qua một bên, anh vén tay áo lên, một lần nữa tới gần Tô Ánh Hàm.
Thật gần.
Hơi thở tràn đầy hormone nam tính mà cô cố gắng bỏ qua kia cũng ngày càng dày đặc.
Tô Ánh Hàm nắm chặt ngón tay, hô hấp hoàn toàn rối loạn, tiểu huyệt phía dưới một lần nữa trở nên ẩm ướt.
Sau đó cô nghe thấy tiếng Tần Tu quanh quẩn bên tai: "Ai nói với em anh là chính nhân quân tử?"
__
thế là chương sau con sói đã nói thẳng cho con cừu biết nó là sói, vậy con cừu của chúng ta trả lời sao đây =))))))
Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Tuy rằng Tần Nhiên thoạt nhìn có vẻ ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, đúng chất một phú nhị đại ăn chơi trác táng, nhưng trên thực tế, hắn cũng có nghề nghiệp, hắn là một bác sĩ tâm lý.
Trước đây tất nhiên Tô Ánh Hàm chưa từng đem cái nghề nghiệp này của Tần Nhiên để trong mắt, nhưng giờ sự việc lại có liên quan đến Tần Tu, cô không khỏi nghiêm túc hẳn.
" Anh xác định anh thật sự hiểu cách phân tích tâm lý người khác sao? "
" Em đây là đang hoài nghi năng lực của anh sao bảo bối? Anh trai em tốt xấu gì cũng là cầm được bằng tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng đấy. "
Tô Ánh Hàm nghe ngữ khí của hắn rất chắc chắn, liền thử tin tưởng hắn một lần xem sao, nhưng còn chưa đợi cô cẩn thận hỏi lại, bên kia phía Tần Nhiên lại truyền đến một loạt âm thanh sột sột soạt soạt.
Ngay sau đó Tần Nhiên vội vàng nói với Tô Ánh Hàm: " Đối tượng của anh dọn gạch xong trở về rồi, tối lại nói chuyện tiếp", sau đó liền tắt máy.
Tô Ánh Hàm: "Alo? Alo? "
Cái vẹo gì vậy, Tần Nhiên người này quả nhiên vẫn là trước sau như một không đáng tin cậy.
Nguyên cả buổi tối Tần Nhiên cũng không có gọi lại, Tô Ánh Hàm nằm ở trên giường rồi ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Tô Ánh Hàm xoa xoa mắt bước xuống giường, lúc xuống nhà không thấy Tần Tu, chỉ có một vị quản gia khoảng năm mươi tuổi tiến đến nói chuyện với cô.
" Thiếu gia trước khi đi có dặn, Tô tiểu thư ngài nếu có nhu cầu gì có thể nói cho tôi biết. "
Tô Ánh Hàm trong lòng thất vọng cực kỳ, nhưng vẫn không quên vở kịch " Say rượu đứt phim " của mình hôm qua, làm bộ ngây thơ: " Thiếu gia? Thiếu gia nào cơ? "
Quản gia ôn hòa cung kính đáp: " Là Tần gia thiếu gia, Tần Tu. "
Tô Ánh Hàm tiếp tục làm bộ kinh ngạc: "Nguyên lai là Tần đại ca, ngày hôm qua là anh ấy đưa tôi trở về sao?"
Quản gia nói: "Đúng vậy."
Tô Ánh Hàm nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khó xử hỏi: "Tần đại ca, anh ấy khi nào mới trở về?"
Quản gia: "Chuyện này... Lúc thiếu gia đi không có nói."
Tô Ánh Hàm: "Vậy mong ông giúp tôi nói cho anh ấy biết, tôi ở đây chờ anh ấy trở về, chuyện ngày hôm qua tôi muốn đích thân cảm ơn anh ấy."
Quản gia đáp ứng: "Được, tôi ngay lập tức chuyển lời giúp Tô tiểu thư."
Quản gia lập tức liên hệ với Tần Tu, nhưng Tần Tu vẫn không nói khi nào anh trở về, Tô Ánh Hàm cũng không nóng nảy, ở nhà đọc sách uống trà chậm rãi chờ anh, trông rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Chờ đến khi kim đồng hồ trên tường đã qua 9 giờ, Tần Tu mới trở về. Ngoài trời hôm nay vẫn cứ mưa rả rích không ngừng, khi anh bước vào nhà, sự ẩm ướt dày đặc trên người anh cũng không thể ngăn nổi hormone phái nam đang tỏa ra mãnh liệt.
Trong nháy mắt, Tô Ánh Hàm quên cả hô hấp.
"Tô tiểu thư?" Tần Tu cởi áo khoác đưa cho quản gia, sau đó đi tới chỗ Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm nhìn cà vạt được thắt trên cổ áo cài kín mít của anh, rõ ràng là một bộ dáng nghiêm chỉnh cấm dục, nhưng lại cứ khiến cô nhớ đến hình ảnh quyến rũ của anh tối hôm qua trong phòng tắm.
Vì thế mặt Tô Ánh Hàm nhanh chóng đỏ lên, nói chuyện cũng không tự giác mà lắp bắp: "Tần, Tần đại ca..."
Tần Tu lúc này đã đi đến trước mặt cô, thanh âm vẫn là trước sau như một lạnh thấu xương cùng đạm mạc: "Còn đang đợi tôi sao?"
"Vâng..." Tô Ánh Hàm bình ổn hô hấp, khuôn mặt nhỏ hồng ngẩng lên, giương mắt nhìn về phía Tần Tu, "Em muốn giáp mặt cảm ơn anh."
Quản gia đưa trà nóng tới, Tần Tu tiếp nhận, đảo qua đảo lại, nhưng không uống.
Anh rũ mắt nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang thẹn thùng, ngũ quan trước giờ luôn trưng ra đường cong lạnh lùng cương nghị lúc này điểm ý cười: "Cảm ơn tôi?"
"Vâng ạ... " Quanh thân tràn đầy hơi thở của Tần Tu, hô hấp Tô Ánh Hàm nhanh chóng trở nên dồn dập, chân mềm hẳn đi, trả lời: "Cảm ơn anh đã đưa em về."
Tần Tu đặt chén trà qua một bên, hơi hơi cúi người tới gần Tô Ánh Hàm, thanh âm thấp đi mấy phần: "Còn nhớ rõ sự tình tối qua sao?"
____________
spoil nhẹ chương sau này:
Tô Ánh Hàm làm bộ thiếu nữ đơn thuần đáng yêu trong sáng vô tội, cô nhìn Tần Tu, lộ ra vẻ ngọt ngào say lòng người, điểm chút ngây thơ ngượng ngùng tươi cười với anh: "Bởi vì Tần đại ca vừa nhìn chính là chính nhân quân tử nha, nếu hôm qua là Tần đại ca giúp em thay quần áo, em hoàn toàn yên tâm."
Lần này Tần Tu thật sự cười thành tiếng.
Ly trà nóng trong tay sớm bị anh ném qua một bên, anh vén tay áo lên, một lần nữa tới gần Tô Ánh Hàm.
Thật gần.
Hơi thở tràn đầy hormone nam tính mà cô cố gắng bỏ qua kia cũng ngày càng dày đặc.
Tô Ánh Hàm nắm chặt ngón tay, hô hấp hoàn toàn rối loạn, tiểu huyệt phía dưới một lần nữa trở nên ẩm ướt.
Sau đó cô nghe thấy tiếng Tần Tu quanh quẩn bên tai: "Ai nói với em anh là chính nhân quân tử?"
__
thế là chương sau con sói đã nói thẳng cho con cừu biết nó là sói, vậy con cừu của chúng ta trả lời sao đây =))))))
Bình luận facebook