Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-28
Chương 28: Đến khi tôi thao đủ thì thôi
Convert: Vesperine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Tô Ánh Hàm cao trào, nhưng Tần Tu lại không vì vậy mà buông tha cô.
Bởi vì trước đó đã bắn hai lần, lúc này đây Tần Tu kiên trì không bắn, chờ đến Tô Ánh Hàm không còn co rút nữa, nam căn đang chôn trong tiểu huyệt Tô Ánh Hàm lại lần nữa trừu động.
"Ân ~ anh như thế nào lại..."
Tần Tu đem quy đầu hướng chỗ sâu bên trong đẩy một cái, hô hấp thô nặng: "Vừa rồi kêu rất êm tai, tiếp tục."
Xương Tô Ánh Hàm tê rần, đỏ mặt ưm một tiếng.
Cuối cùng cô vẫn rên lên.
Tần Tu nửa hiếp bức nửa dụ dỗ cô nói "dương v*t của anh trai thật thô thật dài", còn kêu "Tiểu tao hóa bị côn th*t lớn đâm thật thoải mái, thật sướng ~", Tần Tu rõ ràng là thích nghe những lời này, Tô Ánh Hàm càng kêu thì anh thao càng nhanh càng mạnh.
Anh càng kịch liệt, Tô Ánh Hàm càng sướng muốn lên trời, ngay từ đầu cô nói những lời đó là do bị dụ dỗ cùng hiếp bức, nhưng đến cuối cùng, Tô Ánh Hàm hoàn toàn là không khống chế được chính mình mà rên lên.
"Ân ~ a! Thật sướng nha ~"
"Anh trai làm tiểu tao hóa thật sướng... A ~ thoải mái muốn chết ~ muốn nữa... Ngô ~ ân! A ~"
"Thích côn th*t lớn... Thích, anh trai bắn cho em đi ~ bắn cho em ~"
"Ân ~ a!"
Tô Ánh Hàm kiều suyễn như vậy, Tần Tu tự nhiên là muốn thỏa mãn cô, đem nùng tinh bắn tràn huyệt đạo khẩn hẹp ướt ái.
Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa bị thao đến ngất xỉu.
Cao trào tới mãnh liệt, dư vị lần này kéo dài rất lâu, đợi đến khi Tô Ánh Hàm phản ứng lại, Tần Tu đã ôm cô từ gara tới phòng tắm, bỏ cô vào bồn, ngồi xổm giữa hai chân cô moi đào tinh dịch.
Nhìn người đàn ông đang dùng biểu tình nghiêm túc câu lộng tiểu huyệt, Tô Ánh Hàm không khỏi chôn mặt vào tay.
Cô thật sự thẹn thùng.
Lúc nãy tuy rằng Tần Tu cố ý dụ dỗ, nhưng mà cô kêu cũng quá dâm đãng đi?
Tần Tu có phát hiện điều gì hay không?
Trong lúc Tô Ánh Hàm miên man suy nghĩ, Tần Tu gảy nhẹ ngón tay, đốt ngón tay lại lần nữa xẹt qua điểm mẫn cảm của Tô Ánh Hàm.
"Ân ~"
Tần Tu kéo bàn tay đang bụm mặt của cô xuống, nhìn chằm chằm mắt cô, trầm giọng nói: "Kêu ra."
Tô Ánh Hàm sao có thể kêu được?
Những thanh âm rên rỉ lúc nãy đã quá mức không phù hợp với vai diễn của cô rồi, lúc này lại tiếp tục kêu nữa, thế nào cũng lộ tẩy mất.
Vì thế Tô Ánh Hàm liền nghiêng đầu qua một bên, không nghe Tần Tu nói cũng không nhìn Tần Tu, đỏ mặt cắn môi.
Tần Tu bỏ thêm hai ngón tay vào.
Tiểu huyệt dù bị dương v*t điên cuồng thao làm, lúc này nuốt vào bốn ngón tay vẫn gian nan như cũ, nhưng Tần Tu lại còn cố ý đem đầu ngón tay chọc vào điểm mẫn cảm của cô, kề sát mị thịt, hướng vào bên trong xoay tròn tham nhập.
"Không được, không được..."
Tô Ánh Hàm lại muốn khóc.
Tần Tu lạnh lùng cứng rắn lặp lại: "Kêu ra, kêu cho tôi nghe."
Tô Ánh Hàm chỉ có thể kêu lên.
Lúc đầu là anh anh ô ô, sau đó trở thành ân ân a a, cuối cùng Tần ôm cô vào trong ngực, để cô cưỡi trên ngón tay mình dâm đãng làm càn, Tô Ánh Hàm bị kích thích chịu không được, hoàn toàn buông thả bản thân.
"Thoải mái... Ngô..."
"Bị ngón tay của anh trai thao thật sướng ~"
"Ân ~ a..."
Từng ngón chân của Tô Ánh Hàm cuộn lại, cổ ngửa ra sau, bị ngón tay của Tần Tu đùa bỡn cao trào một lần nữa.
"Thoải mái như vậy?" Tần Tu hỏi Tô Ánh Hàm, nhưng lúc này đây Tô Ánh Hàm đã trả lời không nổi.
Cô được Tần Tu hầu hạ tắm rửa, sau đó bị anh ôm về phòng. Nếu không phải một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới, có khả năng Tô Ánh Hàm liền trực tiếp ngủ mất.
"Di động của em kêu."
Tô Ánh Hàm xoa mắt bò dậy, phát hiện Tần Tu đã đưa túi xách đến trước mặt cô.
Là Tần Nhiên.
Tô Ánh Hàm tức khắc từ mơ hồ chuyển thành thanh tỉnh hơn phân nửa.
Tần Tu giương mày: "Sao lại không nhận?"
Tô Ánh Hàm hít sâu một hơi, sau đó nhận điện thoại.
"A-anh Tần Nhiên..."
Không biết Tần Nhiên có nhận ra manh mối từ kiểu xưng hô không bình thường này của cô hay không.
Cũng may Tần Nhiên không hổ là khuê mật tốt của cô, hắn nháy mắt đã hiểu ra, không nói thêm những thứ khác, chỉ hỏi Tô Ánh Hàm: "Em hiện giờ đang ở đâu?"
Tô Ánh Hàm nhìn về phía Tần Tu, mím môi.
Mà Tần Tu chỉ là nhìn cô, rõ ràng không tính toán mở miệng.
"Em...em..." Tô Ánh Hàm chỉ có thể làm bộ khó xử nói bừa, "Thực xin lỗi anh Tần Nhiên, em không nên thừa dịp anh nghỉ ngơi đi ra ngoài, em..."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhu của Tần Nhiên, hệt như một người bạn trai đủ tư cách: "Không có việc gì, Hàm Hàm, không cần nóng nảy, anh cũng sẽ không giận em, chúng ta chậm rãi nói chuyện."
Tô Ánh Hàm lại nhìn về phía Tần Tu một lần nữa.
Tần Tu ôm cánh tay ngồi ở đối diện, mày hướng lên trên nhíu nhíu.
Tô Ánh Hàm không hiểu sao lại mặt đỏ tim đập, căng da đầu nói: "Chuyện, chuyện là bạn của em đột nhiên kêu em tới..."
Tần Nhiên ở đầu bên kia điện thoại cười săn sóc: "Việc này có gì đâu, em cứ nói thẳng với anh là được rồi.
"Được rồi, anh đã biết." Tần Nhiên thậm chí còn tìm cho Tô Ánh Hàm một cái lý do thật hoàn hảo, "Đều là chuyện tư mật của nữ sinh các em, cho nên không thể nói, phải giữ bí mật, đúng không?"
Tô Ánh Hàm: "Đúng vậy..."
Tần Nhiên: "Vậy thì hôm nay em cứ ở lại bồi cô ấy thật tốt, không sao, không cần băn khoăn đến anh."
Tô Ánh Hàm trong lòng ấm áp: "Cảm ơn anh, anh Tần Nhiên."
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, cuối cùng ngắt điện thoại. Ngay lúc đó Tần Tu cũng đứng lên, đi tới chỗ Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm theo bản năng lui về phía sau, còn vùi mình vào trong chăn. Tần Tu đem chăn kéo xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang mang theo nước mắt của cô.
"Khóc cái gì?"
Tô Ánh Hàm ủy khuất: "Tôi, tôi cảm thấy tôi như vậy là không đúng, anh Tần Nhiên tốt với tôi như vậy, tôi lại đối xử với anh ấy như thế... Sao tôi lại có thể làm vậy?"
Thần sắc cùng biểu tình của Tần Tu lạnh đi vài phần, ánh mắt nhìn về phía Tô Ánh Hàm cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Tô Ánh Hàm sợ hãi, trực tiếp đem mặt chôn vào trong chăn, tiếp tục khóc nức nở. Nhưng thật nhanh Tô Ánh Hàm đã bị Tần Tu ôm từ trong chăn ra.
"Anh, anh..."
"Muốn nói cái gì?"
Mặt Tô Ánh Hàm còn treo nước mắt, nhu nhược đáng thương mà nhìn Tần Tu, thanh âm cũng mềm hẳn: "Chúng ta có thể hay không, có thể hay không... đừng như vậy nữa?"
Tần Tu nâng ngón trỏ, quét quét hàng mi dính nước mắt của Tô Ánh Hàm: "Đừng cái gì?"
Tô Ánh Hàm: "Đừng, đừng tiếp tục loại quan hệ không chính đáng này nữa."
Tần Tu nâng cằm cô lên, thanh âm rõ ràng là lưu luyến, nhưng ánh mắt lại lộ ra lạnh lẽo: "Cái gì gọi là quan hệ không chính đáng? Nói rõ ràng, nếu không tôi sẽ không hiểu đâu."
Tô Ánh Hàm khóc càng dữ hơn: "Chính là... Chính là việc chúng ta ngủ với nhau, tôi rõ ràng là em dâu của anh, anh là anh trai của chồng chưa cưới tôi, chúng ta như vậy... Như vậy xem như là yêu đương vụng trộm đi?"
Tay đang nắm lấy cằm cô của Tần Tu dùng thêm một chút lực, bức cô giương mắt nhìn về phía mình: "Vậy em nguyện ý từ hôn với Tần Nhiên rồi gả cho tôi sao?"
Tô Ánh Hàm: "Điều này đương nhiên không thể!"
Biểu tình Tần Tu không thay đổi, ngón cái kéo đôi môi xinh đẹp cùng răng của cô ra, nhét vào cái miệng nhỏ mê người của Tô Ánh Hàm.
"Ngô..."
"Không thể, vậy thì tiếp tục."
Nói xong Tần Tu liền đem Tô Ánh Hàm ném tới trên giường, cường thế tách hai chân cô ra.
Tô Ánh Hàm khóc lóc giãy giụa: "Anh... Anh còn muốn như vậy bao lâu nữa?"
Thần sắc Tần Tu lạnh nhạt: "Đến khi tôi thao em đủ mới thôi."
_____
5h sáng mai sẽ ra thêm một chương nữa nhaaa
btw, tôi xin được thông báo với các cô là tôi đã phát hiện truyện bị reup =))))
Convert: Vesperine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Tô Ánh Hàm cao trào, nhưng Tần Tu lại không vì vậy mà buông tha cô.
Bởi vì trước đó đã bắn hai lần, lúc này đây Tần Tu kiên trì không bắn, chờ đến Tô Ánh Hàm không còn co rút nữa, nam căn đang chôn trong tiểu huyệt Tô Ánh Hàm lại lần nữa trừu động.
"Ân ~ anh như thế nào lại..."
Tần Tu đem quy đầu hướng chỗ sâu bên trong đẩy một cái, hô hấp thô nặng: "Vừa rồi kêu rất êm tai, tiếp tục."
Xương Tô Ánh Hàm tê rần, đỏ mặt ưm một tiếng.
Cuối cùng cô vẫn rên lên.
Tần Tu nửa hiếp bức nửa dụ dỗ cô nói "dương v*t của anh trai thật thô thật dài", còn kêu "Tiểu tao hóa bị côn th*t lớn đâm thật thoải mái, thật sướng ~", Tần Tu rõ ràng là thích nghe những lời này, Tô Ánh Hàm càng kêu thì anh thao càng nhanh càng mạnh.
Anh càng kịch liệt, Tô Ánh Hàm càng sướng muốn lên trời, ngay từ đầu cô nói những lời đó là do bị dụ dỗ cùng hiếp bức, nhưng đến cuối cùng, Tô Ánh Hàm hoàn toàn là không khống chế được chính mình mà rên lên.
"Ân ~ a! Thật sướng nha ~"
"Anh trai làm tiểu tao hóa thật sướng... A ~ thoải mái muốn chết ~ muốn nữa... Ngô ~ ân! A ~"
"Thích côn th*t lớn... Thích, anh trai bắn cho em đi ~ bắn cho em ~"
"Ân ~ a!"
Tô Ánh Hàm kiều suyễn như vậy, Tần Tu tự nhiên là muốn thỏa mãn cô, đem nùng tinh bắn tràn huyệt đạo khẩn hẹp ướt ái.
Tô Ánh Hàm thiếu chút nữa bị thao đến ngất xỉu.
Cao trào tới mãnh liệt, dư vị lần này kéo dài rất lâu, đợi đến khi Tô Ánh Hàm phản ứng lại, Tần Tu đã ôm cô từ gara tới phòng tắm, bỏ cô vào bồn, ngồi xổm giữa hai chân cô moi đào tinh dịch.
Nhìn người đàn ông đang dùng biểu tình nghiêm túc câu lộng tiểu huyệt, Tô Ánh Hàm không khỏi chôn mặt vào tay.
Cô thật sự thẹn thùng.
Lúc nãy tuy rằng Tần Tu cố ý dụ dỗ, nhưng mà cô kêu cũng quá dâm đãng đi?
Tần Tu có phát hiện điều gì hay không?
Trong lúc Tô Ánh Hàm miên man suy nghĩ, Tần Tu gảy nhẹ ngón tay, đốt ngón tay lại lần nữa xẹt qua điểm mẫn cảm của Tô Ánh Hàm.
"Ân ~"
Tần Tu kéo bàn tay đang bụm mặt của cô xuống, nhìn chằm chằm mắt cô, trầm giọng nói: "Kêu ra."
Tô Ánh Hàm sao có thể kêu được?
Những thanh âm rên rỉ lúc nãy đã quá mức không phù hợp với vai diễn của cô rồi, lúc này lại tiếp tục kêu nữa, thế nào cũng lộ tẩy mất.
Vì thế Tô Ánh Hàm liền nghiêng đầu qua một bên, không nghe Tần Tu nói cũng không nhìn Tần Tu, đỏ mặt cắn môi.
Tần Tu bỏ thêm hai ngón tay vào.
Tiểu huyệt dù bị dương v*t điên cuồng thao làm, lúc này nuốt vào bốn ngón tay vẫn gian nan như cũ, nhưng Tần Tu lại còn cố ý đem đầu ngón tay chọc vào điểm mẫn cảm của cô, kề sát mị thịt, hướng vào bên trong xoay tròn tham nhập.
"Không được, không được..."
Tô Ánh Hàm lại muốn khóc.
Tần Tu lạnh lùng cứng rắn lặp lại: "Kêu ra, kêu cho tôi nghe."
Tô Ánh Hàm chỉ có thể kêu lên.
Lúc đầu là anh anh ô ô, sau đó trở thành ân ân a a, cuối cùng Tần ôm cô vào trong ngực, để cô cưỡi trên ngón tay mình dâm đãng làm càn, Tô Ánh Hàm bị kích thích chịu không được, hoàn toàn buông thả bản thân.
"Thoải mái... Ngô..."
"Bị ngón tay của anh trai thao thật sướng ~"
"Ân ~ a..."
Từng ngón chân của Tô Ánh Hàm cuộn lại, cổ ngửa ra sau, bị ngón tay của Tần Tu đùa bỡn cao trào một lần nữa.
"Thoải mái như vậy?" Tần Tu hỏi Tô Ánh Hàm, nhưng lúc này đây Tô Ánh Hàm đã trả lời không nổi.
Cô được Tần Tu hầu hạ tắm rửa, sau đó bị anh ôm về phòng. Nếu không phải một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới, có khả năng Tô Ánh Hàm liền trực tiếp ngủ mất.
"Di động của em kêu."
Tô Ánh Hàm xoa mắt bò dậy, phát hiện Tần Tu đã đưa túi xách đến trước mặt cô.
Là Tần Nhiên.
Tô Ánh Hàm tức khắc từ mơ hồ chuyển thành thanh tỉnh hơn phân nửa.
Tần Tu giương mày: "Sao lại không nhận?"
Tô Ánh Hàm hít sâu một hơi, sau đó nhận điện thoại.
"A-anh Tần Nhiên..."
Không biết Tần Nhiên có nhận ra manh mối từ kiểu xưng hô không bình thường này của cô hay không.
Cũng may Tần Nhiên không hổ là khuê mật tốt của cô, hắn nháy mắt đã hiểu ra, không nói thêm những thứ khác, chỉ hỏi Tô Ánh Hàm: "Em hiện giờ đang ở đâu?"
Tô Ánh Hàm nhìn về phía Tần Tu, mím môi.
Mà Tần Tu chỉ là nhìn cô, rõ ràng không tính toán mở miệng.
"Em...em..." Tô Ánh Hàm chỉ có thể làm bộ khó xử nói bừa, "Thực xin lỗi anh Tần Nhiên, em không nên thừa dịp anh nghỉ ngơi đi ra ngoài, em..."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhu của Tần Nhiên, hệt như một người bạn trai đủ tư cách: "Không có việc gì, Hàm Hàm, không cần nóng nảy, anh cũng sẽ không giận em, chúng ta chậm rãi nói chuyện."
Tô Ánh Hàm lại nhìn về phía Tần Tu một lần nữa.
Tần Tu ôm cánh tay ngồi ở đối diện, mày hướng lên trên nhíu nhíu.
Tô Ánh Hàm không hiểu sao lại mặt đỏ tim đập, căng da đầu nói: "Chuyện, chuyện là bạn của em đột nhiên kêu em tới..."
Tần Nhiên ở đầu bên kia điện thoại cười săn sóc: "Việc này có gì đâu, em cứ nói thẳng với anh là được rồi.
"Được rồi, anh đã biết." Tần Nhiên thậm chí còn tìm cho Tô Ánh Hàm một cái lý do thật hoàn hảo, "Đều là chuyện tư mật của nữ sinh các em, cho nên không thể nói, phải giữ bí mật, đúng không?"
Tô Ánh Hàm: "Đúng vậy..."
Tần Nhiên: "Vậy thì hôm nay em cứ ở lại bồi cô ấy thật tốt, không sao, không cần băn khoăn đến anh."
Tô Ánh Hàm trong lòng ấm áp: "Cảm ơn anh, anh Tần Nhiên."
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, cuối cùng ngắt điện thoại. Ngay lúc đó Tần Tu cũng đứng lên, đi tới chỗ Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm theo bản năng lui về phía sau, còn vùi mình vào trong chăn. Tần Tu đem chăn kéo xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang mang theo nước mắt của cô.
"Khóc cái gì?"
Tô Ánh Hàm ủy khuất: "Tôi, tôi cảm thấy tôi như vậy là không đúng, anh Tần Nhiên tốt với tôi như vậy, tôi lại đối xử với anh ấy như thế... Sao tôi lại có thể làm vậy?"
Thần sắc cùng biểu tình của Tần Tu lạnh đi vài phần, ánh mắt nhìn về phía Tô Ánh Hàm cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Tô Ánh Hàm sợ hãi, trực tiếp đem mặt chôn vào trong chăn, tiếp tục khóc nức nở. Nhưng thật nhanh Tô Ánh Hàm đã bị Tần Tu ôm từ trong chăn ra.
"Anh, anh..."
"Muốn nói cái gì?"
Mặt Tô Ánh Hàm còn treo nước mắt, nhu nhược đáng thương mà nhìn Tần Tu, thanh âm cũng mềm hẳn: "Chúng ta có thể hay không, có thể hay không... đừng như vậy nữa?"
Tần Tu nâng ngón trỏ, quét quét hàng mi dính nước mắt của Tô Ánh Hàm: "Đừng cái gì?"
Tô Ánh Hàm: "Đừng, đừng tiếp tục loại quan hệ không chính đáng này nữa."
Tần Tu nâng cằm cô lên, thanh âm rõ ràng là lưu luyến, nhưng ánh mắt lại lộ ra lạnh lẽo: "Cái gì gọi là quan hệ không chính đáng? Nói rõ ràng, nếu không tôi sẽ không hiểu đâu."
Tô Ánh Hàm khóc càng dữ hơn: "Chính là... Chính là việc chúng ta ngủ với nhau, tôi rõ ràng là em dâu của anh, anh là anh trai của chồng chưa cưới tôi, chúng ta như vậy... Như vậy xem như là yêu đương vụng trộm đi?"
Tay đang nắm lấy cằm cô của Tần Tu dùng thêm một chút lực, bức cô giương mắt nhìn về phía mình: "Vậy em nguyện ý từ hôn với Tần Nhiên rồi gả cho tôi sao?"
Tô Ánh Hàm: "Điều này đương nhiên không thể!"
Biểu tình Tần Tu không thay đổi, ngón cái kéo đôi môi xinh đẹp cùng răng của cô ra, nhét vào cái miệng nhỏ mê người của Tô Ánh Hàm.
"Ngô..."
"Không thể, vậy thì tiếp tục."
Nói xong Tần Tu liền đem Tô Ánh Hàm ném tới trên giường, cường thế tách hai chân cô ra.
Tô Ánh Hàm khóc lóc giãy giụa: "Anh... Anh còn muốn như vậy bao lâu nữa?"
Thần sắc Tần Tu lạnh nhạt: "Đến khi tôi thao em đủ mới thôi."
_____
5h sáng mai sẽ ra thêm một chương nữa nhaaa
btw, tôi xin được thông báo với các cô là tôi đã phát hiện truyện bị reup =))))
Bình luận facebook