Rumtran9x
Tác giả VW
-
Chương 04: Cao Thị Mỹ Duyên
Sân sau nhà ngoại Minh và nhà kế bên chỉ là một hàng rào nhỏ, không cây cối nên cậu có thể nhìn thấy sân nhà kế bên. Có lẽ tiếng ken két vừa rồi làm cô bé phát hiện có người nhìn trộm hay sao mà nàng chạy một cách vội vã vô nhà? Minh nghĩ ngợi rồi tự trách mình nếu mở cửa nhẹ nhàng hơn thì nàng đã không phát hiện ra.
Sáng hôm sau, Minh thức dậy khá sớm, ra sân sau hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Ngoại đã dậy và đang lui cui nấu cơm. Cậu nhìn qua chỗ cô bé tắm đêm qua, bất chợt Minh nghĩ đến việc có thể nàng đoán được mình trộm nhìn nàng tắm, việc này không hay chút nào. Nhìn dưới chân thấy cây tầm vông vừa tầm tay, nhưng hơi ngắn, chỉ khoảng 1,5m làm Minh nổi hứng đi vài bài quyền. Đi xong hai bài quyền, thấy trái xoài non phía xa, cậu nhẹ nhàng di chuyển đến làm một cú đá xoay 360 độ, trái xoài non tạm biệt cây xoài và bay đi đâu đó Minh không biết nữa.
Ngoại gọi cậu bảo đánh răng rửa mặt và sai sang bà Tư kế bên, mời bả qua ăn cơm. Minh thấy lạ thắc mắc hỏi thì ngoại bảo ngoại và bà Tư xưa nay vẫn nấu ăn chung như vậy.
Vội đánh răng rồi sang nhà kế bên, với một chút lo lắng về chuyện đêm qua, chắc chắn cô bé ở nhà bà Tư sẽ nhìn Minh bằng con mắt khó chịu. Đến trước cửa nhà, thấy một bà cụ ngồi trên ghế uống trà, Minh lễ phép thưa: "Dạ bà ơi, ngoại con mời bà qua ăn cơm ạ."
Bên góc nhà là một cô bé rất đẹp đầy diễm lệ đang ngồi đung đưa trên võng, mặc áo hai dây màu đen hở lưng và cặp vú, lộ rõ cả đầu vú đỏ hồng, làn da trắng nõn khiến Minh nhìn không rời mắt.
Nàng nhìn cậu cười bẽn lẽn, không có vẻ gì muốn ăn tươi nuốt sống Minh vì chuyện tối qua cả.
Bà Tư nói: "Ừ , cháu vào chơi đã. Bà đã nghe ngoại con kể, con về thăm ngoại lâu chưa?"
Minh trả lời: "Dạ, cháu mới đến sáng hôm qua ạ."
Bà hỏi thêm: "Cha mẹ cháu khỏe không?"
"Dạ cám ơn bà, cha mẹ con đều khỏe ạ." Cậu trả lời.
"Con về trước đi, lát bà sang ngay." Bà Tư nói.
Minh dạ một tiếng rồi xin phép bà về. Bụng nghĩ chà đúng là cô bé tối qua, xinh thật. Cậu mang thắc mắc về hỏi ngoại, bà bảo: "À con bé Duyên nó cũng như con, cha mẹ ở thành phố A, về thăm ngoại nó."
"Bên đó chỉ có mình bé Duyên thôi hả ngoại?" Minh hỏi thêm.
"Ừ, mình nó với bà Tư thôi." Ngoại nói.
"À, thì ra cô bé về thăm ngoại, chính cô bé này tắm khỏa thân đêm qua, khi nãy cô bé không có vẻ gì là khó chịu với mình cả, ngược lại là đàng khác. Như vậy, hoặc là cô bé quên chuyện tiếng ken két cửa sổ đêm qua do mình mở, hoặc cô bé nghĩ đó tiếng ma hay đại loại như vậy" Minh nghĩ.
Minh phụ ngoại đưa thức ăn lên bàn, nhà ngoại chỉ có một cái bàn duy nhất: vừa làm nơi ăn uống, vừa là bàn tiếp khách. Lát sau bà Tư cùng bé Duyên qua. Minh cũng không nói gì nhiều, và một ít không tự nhiên khi ăn cơm với người lạ, nhưng bé Duyên thì không có vẻ như thế, cô bé ngồi ăn rất tự nhiên và vô tư, thỉnh thoảng ném cái nhìn thích thú về phía Minh nữa, cậu cũng cười lại rồi cúi xuống ăn. Thái độ của nàng làm Minh khó hiểu, sao lại vui vẻ với Minh – một người nàng chưa từng quen biết? Tuy nhiên khi nhìn Duyên thì cậu có một cảm giác rất thân quen không rõ tại sao.
Sau bữa ăn, Minh thủng thẳng ra trước nhà, nhìn ngắm các con đò chạy ngang, tiếng gió nhè nhẹ, mang theo hương thơm mùi lúa chín. Phía bên kia sông, vài người đàn ông vác cuốc ra đồng...
Đang mải mê, chợt nghe tiếng gọi sau lưng: "Chào anh."
"Chào em, em tên gì?" Minh quay lại mỉm cười và hỏi lại.
"Em tên Duyên, đầy đủ là Cao Thị Mỹ Duyên, mười tám tuổi, em về quê thăm ngoại em được gần nửa tháng rồi. Hôm nay lần đầu tiên ăn cơm có anh nữa chứ mấy hôm trước, em vẫn ăn cơm với ngoại anh hoài, ngoại anh cũng ăn cơm bên ngoại em nữa." Cô bé cười đáp lại.
"Uhm, anh tên Minh, Nguyễn Lê Quang Minh, hai mươi tuổi, anh cũng mới biết đây. Ngoại em sống có một mình giống ngoại anh hả?" Minh giới thiệu về mình.
"Dạ" Cô bé đáp.
"Nếu vậy thì góp gạo thổi cơm chung tiện hơn." Rồi Minh hỏi thêm: "Em còn đi học không?"
"Dạ, em vừa mới thi tuyển sinh Đại học. Còn anh?" Cô bé đáp.
"Anh mới thi xong môn cuối học kỳ tư đại học." Cậu mỉm cười đáp cô bé.
"À." Cô bé mỉm cười.
"Hì." Minh vừa cười đáp vừa phải kiềm chế "thằng em" đang biểu tình mỗi lần cậu thấy bầu vú lớn bằng quả cam của cô bé đập vào mắt mình, có vẻ cô nàng khá thoải mái trong chuyện ăn mặc nên mới chọn bộ thiếu vải đến vậy.
Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác: "Anh về thăm nội lâu không?"
"Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp xếp thời gian về lại thành phố A. Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà, lát em có đi đâu chơi không?" Minh hỏi.
"Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi." Duyên trả lời.
"Em có dám ra ruộng chơi không?" Minh hỏi thêm.
"Ra một mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa." Nàng đáp.
"Hì, không phải ra một mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với anh không. Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ. Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn." Minh bày tỏ.
Nàng chỉ cười, gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, Minh thức dậy khá sớm, ra sân sau hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Ngoại đã dậy và đang lui cui nấu cơm. Cậu nhìn qua chỗ cô bé tắm đêm qua, bất chợt Minh nghĩ đến việc có thể nàng đoán được mình trộm nhìn nàng tắm, việc này không hay chút nào. Nhìn dưới chân thấy cây tầm vông vừa tầm tay, nhưng hơi ngắn, chỉ khoảng 1,5m làm Minh nổi hứng đi vài bài quyền. Đi xong hai bài quyền, thấy trái xoài non phía xa, cậu nhẹ nhàng di chuyển đến làm một cú đá xoay 360 độ, trái xoài non tạm biệt cây xoài và bay đi đâu đó Minh không biết nữa.
Ngoại gọi cậu bảo đánh răng rửa mặt và sai sang bà Tư kế bên, mời bả qua ăn cơm. Minh thấy lạ thắc mắc hỏi thì ngoại bảo ngoại và bà Tư xưa nay vẫn nấu ăn chung như vậy.
Vội đánh răng rồi sang nhà kế bên, với một chút lo lắng về chuyện đêm qua, chắc chắn cô bé ở nhà bà Tư sẽ nhìn Minh bằng con mắt khó chịu. Đến trước cửa nhà, thấy một bà cụ ngồi trên ghế uống trà, Minh lễ phép thưa: "Dạ bà ơi, ngoại con mời bà qua ăn cơm ạ."
Bên góc nhà là một cô bé rất đẹp đầy diễm lệ đang ngồi đung đưa trên võng, mặc áo hai dây màu đen hở lưng và cặp vú, lộ rõ cả đầu vú đỏ hồng, làn da trắng nõn khiến Minh nhìn không rời mắt.
Nàng nhìn cậu cười bẽn lẽn, không có vẻ gì muốn ăn tươi nuốt sống Minh vì chuyện tối qua cả.
Bà Tư nói: "Ừ , cháu vào chơi đã. Bà đã nghe ngoại con kể, con về thăm ngoại lâu chưa?"
Minh trả lời: "Dạ, cháu mới đến sáng hôm qua ạ."
Bà hỏi thêm: "Cha mẹ cháu khỏe không?"
"Dạ cám ơn bà, cha mẹ con đều khỏe ạ." Cậu trả lời.
"Con về trước đi, lát bà sang ngay." Bà Tư nói.
Minh dạ một tiếng rồi xin phép bà về. Bụng nghĩ chà đúng là cô bé tối qua, xinh thật. Cậu mang thắc mắc về hỏi ngoại, bà bảo: "À con bé Duyên nó cũng như con, cha mẹ ở thành phố A, về thăm ngoại nó."
"Bên đó chỉ có mình bé Duyên thôi hả ngoại?" Minh hỏi thêm.
"Ừ, mình nó với bà Tư thôi." Ngoại nói.
"À, thì ra cô bé về thăm ngoại, chính cô bé này tắm khỏa thân đêm qua, khi nãy cô bé không có vẻ gì là khó chịu với mình cả, ngược lại là đàng khác. Như vậy, hoặc là cô bé quên chuyện tiếng ken két cửa sổ đêm qua do mình mở, hoặc cô bé nghĩ đó tiếng ma hay đại loại như vậy" Minh nghĩ.
Minh phụ ngoại đưa thức ăn lên bàn, nhà ngoại chỉ có một cái bàn duy nhất: vừa làm nơi ăn uống, vừa là bàn tiếp khách. Lát sau bà Tư cùng bé Duyên qua. Minh cũng không nói gì nhiều, và một ít không tự nhiên khi ăn cơm với người lạ, nhưng bé Duyên thì không có vẻ như thế, cô bé ngồi ăn rất tự nhiên và vô tư, thỉnh thoảng ném cái nhìn thích thú về phía Minh nữa, cậu cũng cười lại rồi cúi xuống ăn. Thái độ của nàng làm Minh khó hiểu, sao lại vui vẻ với Minh – một người nàng chưa từng quen biết? Tuy nhiên khi nhìn Duyên thì cậu có một cảm giác rất thân quen không rõ tại sao.
Sau bữa ăn, Minh thủng thẳng ra trước nhà, nhìn ngắm các con đò chạy ngang, tiếng gió nhè nhẹ, mang theo hương thơm mùi lúa chín. Phía bên kia sông, vài người đàn ông vác cuốc ra đồng...
Đang mải mê, chợt nghe tiếng gọi sau lưng: "Chào anh."
"Chào em, em tên gì?" Minh quay lại mỉm cười và hỏi lại.
"Em tên Duyên, đầy đủ là Cao Thị Mỹ Duyên, mười tám tuổi, em về quê thăm ngoại em được gần nửa tháng rồi. Hôm nay lần đầu tiên ăn cơm có anh nữa chứ mấy hôm trước, em vẫn ăn cơm với ngoại anh hoài, ngoại anh cũng ăn cơm bên ngoại em nữa." Cô bé cười đáp lại.
"Uhm, anh tên Minh, Nguyễn Lê Quang Minh, hai mươi tuổi, anh cũng mới biết đây. Ngoại em sống có một mình giống ngoại anh hả?" Minh giới thiệu về mình.
"Dạ" Cô bé đáp.
"Nếu vậy thì góp gạo thổi cơm chung tiện hơn." Rồi Minh hỏi thêm: "Em còn đi học không?"
"Dạ, em vừa mới thi tuyển sinh Đại học. Còn anh?" Cô bé đáp.
"Anh mới thi xong môn cuối học kỳ tư đại học." Cậu mỉm cười đáp cô bé.
"À." Cô bé mỉm cười.
"Hì." Minh vừa cười đáp vừa phải kiềm chế "thằng em" đang biểu tình mỗi lần cậu thấy bầu vú lớn bằng quả cam của cô bé đập vào mắt mình, có vẻ cô nàng khá thoải mái trong chuyện ăn mặc nên mới chọn bộ thiếu vải đến vậy.
Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác: "Anh về thăm nội lâu không?"
"Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp xếp thời gian về lại thành phố A. Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà, lát em có đi đâu chơi không?" Minh hỏi.
"Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi." Duyên trả lời.
"Em có dám ra ruộng chơi không?" Minh hỏi thêm.
"Ra một mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa." Nàng đáp.
"Hì, không phải ra một mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với anh không. Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ. Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn." Minh bày tỏ.
Nàng chỉ cười, gật đầu đồng ý.
Bình luận facebook