Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Vào đó bao lâu rồi️
Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Lúc Tưởng Uyển tới đồn cảnh sát, chỉ thấy trong đó đang cãi cọ ầm ĩ, nơi nơi đều là tiếng than khóc.
Nếu không phải nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, cô không biết Văn Tẫn đã đưa hết đám người Tưởng Khoan Vượng vào đồn.
Trên đường ngồi xe tới, cô vẫn luôn lo lắng.
Anh nói thẳng như vậy, không biết có bị hiểu lầm, bị vu hãm, bị người ta đánh hay không?
Mới vừa đi đến cửa đã đụng phải Đồng La Thiêu, cậu ta chào cô, "Chị tới rồi?"
"Ừ." Tưởng Uyển lo lắng hỏi, "Văn Tẫn đâu?"
"Chị yên tâm đi, luật sư đang ở đây." Đồng La Thiêu thở phào một hơi, "Làm em sợ muốn chết, nếu không phải luật sư vừa vặn ở chỗ bọn em, em cũng không biết A Tẫn mạnh tay như vậy."
Ai cũng không nghĩ đến, một người ngày thường ít lời chỉ lo cúi đầu chơi game, sẽ đột nhiên làm ra một chuyện lớn như vậy: Bị đe dọa tống tiền, mang tiền đi đồng thời báo cảnh, còn lấy được chứng cứ ghi âm quan trọng nhất.
Tiền ở đó, đe dọa tống tiền trực tiếp định tội.
Ghi âm ở đây, liên lụy lộ ra án sai chín năm trước, Tưởng Uyển làm nhân vật trọng yếu, chỉ cần dựa theo lời khai thật, cảnh sát lại tìm thêm chứng cứ khác, không bao lâu sau, toàn bộ người một nhà Tưởng Khoan Vượng sẽ phải ngồi tù.
"Anh ấy có bị đánh không?" Tưởng Uyển kéo Đồng La Thiêu hỏi.
Đồng La Thiêu kinh ngạc há miệng, "Cậu ấy không đánh người khác là may lắm rồi, sao lại bị đánh?"
Tưởng Uyển nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Từ khi đi vào lấy lời khai cho tới khi đi ra, cô ở trong một căn phòng thẩm vấn khác, cách khe hở trên cửa có thể thấy Văn Tẫn, cả người anh mặc đồ thể thao màu trắng, ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cô, trước mặt là cảnh sát.
Cô chỉ thấy được sống lưng thẳng tắp của anh.
Trước khi cửa bị đóng lại, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên, "Cô ấy là vợ tương lai của tôi, tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất cứ một thương tổn nào nữa."
Cô ngơ ngẩn đứng ở cửa, có cảnh sát đi vào, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả âm thanh.
Có cảnh sát tới đây, đưa cô tới một phòng thẩm vấn khác.
Trước mặt là hai cảnh sát một nam một nữ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tưởng Uyển không tự chủ được ngồi thẳng người, nghiêm túc hẳn lên.
Nữ cảnh sát nhìn cô nói, "Câu hỏi tiếp theo của chúng tôi, hy vọng cô có thể trả lời nghiêm túc, nếu có nửa câu nói dối, pháp luật sẽ nghiêm trị không tha."
"Được."
Nam cảnh sát hỏi, "Tưởng Khoan Vượng là ba của cô?"
"Đúng vậy."
"Chín năm trước, cô gánh tội thay cho một người tên Lý Hâm Nhụy?"
Tưởng Uyển nhớ tới kiếp sống chín năm trong tù, cô hít sâu một hơi, giọng nói có chút run.
"Vâng."
Nửa giờ sau, cô được cảnh sát đưa ra ngoài, còn chưa ra tới nơi, đã thấy một người phụ nữ ôm con gào khóc nhào tới, "Cô chính là Tưởng Uyển?! Cô có bệnh à! Sao cô lại đi tố cáo em trai ruột của mình! Con tôi phải làm sao bây giờ?! Nó còn chưa đến một tuổi!"
Cô ta nói xong ném con vào lòng Tưởng Uyển, "Dù sao loại người nhà này, tôi sẽ không nuôi dù chỉ một người, anh ta phải ngồi tù, không có chuyện tôi chờ anh ta đâu... Nếu cô không thả em trai cô ra, vậy thì cô tự nuôi đi!"
"Này ——" Tưởng Uyển không kịp nói một câu, người phụ nữ kia đã xoay người chạy đi.
Cô ôm đứa bé đuổi theo, người phụ nữ kia chạy lên xe, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Đứa bé trong ngực khóc đến mức tím tái mặt mày, Tưởng Uyển một bên ôm nhẹ giọng dỗ dành, một bên tìm cảnh sát hỏi tình huống, "Người vừa rồi..."
Một nữ cảnh sát nói, "Là vợ của Tưởng Đào, em dâu của cô, náo loạn ở đây nửa giờ, nghe nói cô là chị gái của Tưởng Đào thì tìm tới, con nhỏ khóc lâu như vậy cũng không dỗ, đồng nghiệp của tôi phải bảo cô ta cho đứa nhỏ uống sữa, nhẫn tâm quá..."
Con của Tưởng Đào.
Tưởng Uyển cúi đầu nhìn, đứa bé khóc khàn cả giọng, miệng há to, lộ ra hai cái răng bên dưới.
Cô xin cảnh sát một cốc nước, bón cho đứa bé một ít, sau khi ôm đứa bé ngồi trên ghế, Đồng La Thiêu tiến vào thấy cô ôm đứa bé trong ngực thì ngồi xuống hỏi.
Đúng lúc này Văn Tẫn từ phòng thẩm vấn đi ra.
Vừa nhấc đầu, thấy Tưởng Uyển và Đồng La Thiêu ngồi cùng nhau, trong lòng cô còn ôm một đứa bé.
Anh nhìn một lát, quay đầu lại hỏi luật sư, "Tôi vào đó bao lâu rồi?"
Luật sư: "..."
Beta: Đậu Xanh
Lúc Tưởng Uyển tới đồn cảnh sát, chỉ thấy trong đó đang cãi cọ ầm ĩ, nơi nơi đều là tiếng than khóc.
Nếu không phải nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, cô không biết Văn Tẫn đã đưa hết đám người Tưởng Khoan Vượng vào đồn.
Trên đường ngồi xe tới, cô vẫn luôn lo lắng.
Anh nói thẳng như vậy, không biết có bị hiểu lầm, bị vu hãm, bị người ta đánh hay không?
Mới vừa đi đến cửa đã đụng phải Đồng La Thiêu, cậu ta chào cô, "Chị tới rồi?"
"Ừ." Tưởng Uyển lo lắng hỏi, "Văn Tẫn đâu?"
"Chị yên tâm đi, luật sư đang ở đây." Đồng La Thiêu thở phào một hơi, "Làm em sợ muốn chết, nếu không phải luật sư vừa vặn ở chỗ bọn em, em cũng không biết A Tẫn mạnh tay như vậy."
Ai cũng không nghĩ đến, một người ngày thường ít lời chỉ lo cúi đầu chơi game, sẽ đột nhiên làm ra một chuyện lớn như vậy: Bị đe dọa tống tiền, mang tiền đi đồng thời báo cảnh, còn lấy được chứng cứ ghi âm quan trọng nhất.
Tiền ở đó, đe dọa tống tiền trực tiếp định tội.
Ghi âm ở đây, liên lụy lộ ra án sai chín năm trước, Tưởng Uyển làm nhân vật trọng yếu, chỉ cần dựa theo lời khai thật, cảnh sát lại tìm thêm chứng cứ khác, không bao lâu sau, toàn bộ người một nhà Tưởng Khoan Vượng sẽ phải ngồi tù.
"Anh ấy có bị đánh không?" Tưởng Uyển kéo Đồng La Thiêu hỏi.
Đồng La Thiêu kinh ngạc há miệng, "Cậu ấy không đánh người khác là may lắm rồi, sao lại bị đánh?"
Tưởng Uyển nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Từ khi đi vào lấy lời khai cho tới khi đi ra, cô ở trong một căn phòng thẩm vấn khác, cách khe hở trên cửa có thể thấy Văn Tẫn, cả người anh mặc đồ thể thao màu trắng, ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cô, trước mặt là cảnh sát.
Cô chỉ thấy được sống lưng thẳng tắp của anh.
Trước khi cửa bị đóng lại, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên, "Cô ấy là vợ tương lai của tôi, tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất cứ một thương tổn nào nữa."
Cô ngơ ngẩn đứng ở cửa, có cảnh sát đi vào, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả âm thanh.
Có cảnh sát tới đây, đưa cô tới một phòng thẩm vấn khác.
Trước mặt là hai cảnh sát một nam một nữ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tưởng Uyển không tự chủ được ngồi thẳng người, nghiêm túc hẳn lên.
Nữ cảnh sát nhìn cô nói, "Câu hỏi tiếp theo của chúng tôi, hy vọng cô có thể trả lời nghiêm túc, nếu có nửa câu nói dối, pháp luật sẽ nghiêm trị không tha."
"Được."
Nam cảnh sát hỏi, "Tưởng Khoan Vượng là ba của cô?"
"Đúng vậy."
"Chín năm trước, cô gánh tội thay cho một người tên Lý Hâm Nhụy?"
Tưởng Uyển nhớ tới kiếp sống chín năm trong tù, cô hít sâu một hơi, giọng nói có chút run.
"Vâng."
Nửa giờ sau, cô được cảnh sát đưa ra ngoài, còn chưa ra tới nơi, đã thấy một người phụ nữ ôm con gào khóc nhào tới, "Cô chính là Tưởng Uyển?! Cô có bệnh à! Sao cô lại đi tố cáo em trai ruột của mình! Con tôi phải làm sao bây giờ?! Nó còn chưa đến một tuổi!"
Cô ta nói xong ném con vào lòng Tưởng Uyển, "Dù sao loại người nhà này, tôi sẽ không nuôi dù chỉ một người, anh ta phải ngồi tù, không có chuyện tôi chờ anh ta đâu... Nếu cô không thả em trai cô ra, vậy thì cô tự nuôi đi!"
"Này ——" Tưởng Uyển không kịp nói một câu, người phụ nữ kia đã xoay người chạy đi.
Cô ôm đứa bé đuổi theo, người phụ nữ kia chạy lên xe, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Đứa bé trong ngực khóc đến mức tím tái mặt mày, Tưởng Uyển một bên ôm nhẹ giọng dỗ dành, một bên tìm cảnh sát hỏi tình huống, "Người vừa rồi..."
Một nữ cảnh sát nói, "Là vợ của Tưởng Đào, em dâu của cô, náo loạn ở đây nửa giờ, nghe nói cô là chị gái của Tưởng Đào thì tìm tới, con nhỏ khóc lâu như vậy cũng không dỗ, đồng nghiệp của tôi phải bảo cô ta cho đứa nhỏ uống sữa, nhẫn tâm quá..."
Con của Tưởng Đào.
Tưởng Uyển cúi đầu nhìn, đứa bé khóc khàn cả giọng, miệng há to, lộ ra hai cái răng bên dưới.
Cô xin cảnh sát một cốc nước, bón cho đứa bé một ít, sau khi ôm đứa bé ngồi trên ghế, Đồng La Thiêu tiến vào thấy cô ôm đứa bé trong ngực thì ngồi xuống hỏi.
Đúng lúc này Văn Tẫn từ phòng thẩm vấn đi ra.
Vừa nhấc đầu, thấy Tưởng Uyển và Đồng La Thiêu ngồi cùng nhau, trong lòng cô còn ôm một đứa bé.
Anh nhìn một lát, quay đầu lại hỏi luật sư, "Tôi vào đó bao lâu rồi?"
Luật sư: "..."
Bình luận facebook