Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Cậu dọn ra chỗ khác ở đi️
Edit: Ninh
Beta: Đậu Xanh
Tưởng Uyển đi chợ mua một túi rau tươi trở về, vừa mới đến lối rẽ ở cầu thang, cô liền nghe thấy tiếng cãi cọ phát ra từ phòng 203.
Hai người bọn họ trung bình cứ một tuần lại cãi nhau một lần.
Phần lớn tập trung vào ngày thứ hai.
Mà hôm nay, lại là thứ sáu.
Cô thấy tình hình có vẻ không ổn, định xoay người đi xuống dưới tầng, đợi một lúc nữa rồi đi lên lại, nhưng đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, cô đột nhiên nghe thấy tên mình từ trong cuộc cãi vã.
"Ngụy Kỷ Nguyên, con mẹ nó, anh có biết xấu hổ hay không hả? Hả? Tôi hỏi anh có biết xấu hổ hay không? Tưởng Uyển, cô ấy đã từng ngồi tù rồi! Bây giờ ngay cả một công việc tử tế cũng chưa tìm được! Rốt cuộc cô ấy có điểm gì khiến anh chú ý tới? Có phải anh đã tính toán để anh và cô ấy được ở đây không? Hả? Tôi đang hỏi anh đó! Có phải anh muốn tôi nhường chỗ cho hai người đúng không?"
"Đừng náo loạn nữa, cô ấy chắc cũng sắp về rồi đấy..." Giọng của Ngụy Kỷ Nguyên vang lên.
"Được, cô ấy trở về thì càng đúng lúc! Tôi nhường chỗ cho hai người! Ngụy Kỷ Nguyên, anh chờ đó!"
Cửa bị mở ra, trên mặt Hà Ánh Đồng toàn là nước mắt, cô ấy chạy tới thì chợt nhìn thấy Tưởng Uyển đang đứng ở hành lang.
Cô ấy cũng không nói gì cả, lao xuống cầu thang rồi chạy như bay ra ngoài.
Tưởng Uyển xách túi đồ đuổi theo.
Hà Ánh Đồng cũng không chạy bao xa, cô ấy dừng lại ngay chỗ vườn hoa bên cạnh tòa nhà.
Sau đó, lấy một điếu thuốc lá ra từ trong túi, vứt hút vừa ổn định tinh thần.
Một lát sau, cô ấy nói với Tưởng Uyển: "Cậu dọn ra chỗ khác ở đi!"
"Ừ." Tưởng Uyển gật đầu.
Hà Ánh Đồng nhìn cô một cái rồi hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì thế?"
"Đang suy nghĩ xem nên đi đâu tìm nhà mới." Tưởng Uyển thành thật trả lời.
Hà Ánh Đồng xoay người, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào Tưởng Uyển hỏi: "Cậu không thích Ngụy Kỷ Nguyên?"
Tưởng Uyển lắc đầu.
Hà Ánh Đồng quả thực không biết nên khóc hay nên cười nữa, "Cậu biết không? Chỉ cần cậu nói với Ngụy Kỷ Nguyên là cậu cũng thích anh ta thì người bị đuổi ra khỏi nhà chính là tớ."
Khuôn mặt của Tưởng Uyển không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Hà Ánh Đồng, "Tớ không thích anh ta, cậu đừng lo, chờ lát nữa tớ sẽ lên thu dọn đồ đạc rồi rời đi."
"Cậu định đi đâu?" Hà Ánh Đồng hút một hơi thuốc lá.
Nửa năm trước, Tưởng Uyển và Hà Ánh Đồng cùng nhau thuê chung một căn phòng, bởi vì không có việc làm ổn định, lại thích mấy công việc nội trợ như lau nhà, giặt quần áo, nấu cơm, sau đó Hà Ánh Đồng thấy năng lực tiết kiệm của cô vô cùng lợi hại nên chủ động bảo cô không cần trả tiền nhà, chỉ cần giúp mình dọn dẹp nhà cửa là được."
Nhưng sáng sớm hôm nay, lúc cô ấy ngủ dậy, phát hiện Ngụy Kỷ Nguyên ở WC lén ngửi nội y của Tưởng Uyển...
Hai ngươi lập tức cãi nhau một trận.
Hà Ánh Đồng cảm thấy như bầu trời của mình sụp đổ, trong khoảnh khắc đó, cô ấy rất hận Tưởng Uyển, và càng hận bản thân mình nhiều hơn nữa.
Ban đầu, cô ấy không nên tham tiền mà cho người thuê căn phòng thứ hai trong nhà, nếu vậy cô ấy sẽ không gặp Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển nhẹ nhàng nói: "Lên mạng tìm."
Hà Ánh Đồng thở dài một hơi, "Để tớ giới thiệu cho cậu một chỗ này, một người bạn của khách hàng bên tớ đang cần tìm người giúp việc, chỉ là nghe bảo tính khí của người đó có hơi kỳ quái."
"Có bao ở không?" Tưởng Uyển chỉ quan tâm đến chuyện này mà thôi.
Hà Ánh Đồng: "..."
"Cậu cũng kỳ lạ không kém đâu." Cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi gọi đi, "Có bao ở hay không đợi tớ hỏi đã."
"Được." Tưởng Uyển nói xong, chân thành mà nói với Hà Ánh Đồng, "Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn." Hà Ánh Đồng xoa nhẹ đôi mắt đang sưng lên do khóc, "Tớ không muốn nhìn thấy cậu, đây là lời nói thật lòng." .
||||| Truyện đề cử: |||||
"Tớ biết." Tưởng Uyển vẫn mỉm cười.
Hà Ánh Đồng lại nhìn cô một cái.
Lúc Tưởng Uyển vừa tới, tóc cô rất ngắn, hầu như không dài hơn kiểu đầu đinh của đàn ông là mấy, đeo khẩu trang che gần hết mặt, da còn hơi vàng, cả người nhìn qua trông rất tiều tụy và yếu đuối, đoán chừng là không thể làm được việc gì.
Ban đầu, cô ấy cảm thấy khá ghét Tưởng Uyển vì Tưởng Uyển thực sự quá xấu, vốn dĩ không định đồng ý cho cô thuê, nhưng sau đó thấy tay chân của cô nhanh nhẹn, làm việc cũng rất chịu khó nên cũng nhắm mắt đồng ý.
Thời gian trôi qua nửa năm, tóc Tưởng Uyển đã dài ra rất nhiều, da cũng trắng hơn nữa, gương mặt được che sau lớp khẩu trang đó lại vô cùng xinh xắn và thuần khiết, không phải là kiểu con gái xinh đẹp khiến người khác nhìn một lần là phải ồ lên khen ngợi, gương mặt cô là kiểu vô cùng ưa nhìn.
Hà Ánh Đồng lúc đầu còn vui vẻ khen Tưởng Uyển, khen cô càng lớn càng xinh đẹp, cho tới hôm nay, chính mắt nhìn thấy bạn trai của mình làm ra chuyện xấu hổ đó, cô ấy mới nhận ra bản thân đã sai lầm đến mức nào.
Beta: Đậu Xanh
Tưởng Uyển đi chợ mua một túi rau tươi trở về, vừa mới đến lối rẽ ở cầu thang, cô liền nghe thấy tiếng cãi cọ phát ra từ phòng 203.
Hai người bọn họ trung bình cứ một tuần lại cãi nhau một lần.
Phần lớn tập trung vào ngày thứ hai.
Mà hôm nay, lại là thứ sáu.
Cô thấy tình hình có vẻ không ổn, định xoay người đi xuống dưới tầng, đợi một lúc nữa rồi đi lên lại, nhưng đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, cô đột nhiên nghe thấy tên mình từ trong cuộc cãi vã.
"Ngụy Kỷ Nguyên, con mẹ nó, anh có biết xấu hổ hay không hả? Hả? Tôi hỏi anh có biết xấu hổ hay không? Tưởng Uyển, cô ấy đã từng ngồi tù rồi! Bây giờ ngay cả một công việc tử tế cũng chưa tìm được! Rốt cuộc cô ấy có điểm gì khiến anh chú ý tới? Có phải anh đã tính toán để anh và cô ấy được ở đây không? Hả? Tôi đang hỏi anh đó! Có phải anh muốn tôi nhường chỗ cho hai người đúng không?"
"Đừng náo loạn nữa, cô ấy chắc cũng sắp về rồi đấy..." Giọng của Ngụy Kỷ Nguyên vang lên.
"Được, cô ấy trở về thì càng đúng lúc! Tôi nhường chỗ cho hai người! Ngụy Kỷ Nguyên, anh chờ đó!"
Cửa bị mở ra, trên mặt Hà Ánh Đồng toàn là nước mắt, cô ấy chạy tới thì chợt nhìn thấy Tưởng Uyển đang đứng ở hành lang.
Cô ấy cũng không nói gì cả, lao xuống cầu thang rồi chạy như bay ra ngoài.
Tưởng Uyển xách túi đồ đuổi theo.
Hà Ánh Đồng cũng không chạy bao xa, cô ấy dừng lại ngay chỗ vườn hoa bên cạnh tòa nhà.
Sau đó, lấy một điếu thuốc lá ra từ trong túi, vứt hút vừa ổn định tinh thần.
Một lát sau, cô ấy nói với Tưởng Uyển: "Cậu dọn ra chỗ khác ở đi!"
"Ừ." Tưởng Uyển gật đầu.
Hà Ánh Đồng nhìn cô một cái rồi hỏi: "Cậu đang suy nghĩ gì thế?"
"Đang suy nghĩ xem nên đi đâu tìm nhà mới." Tưởng Uyển thành thật trả lời.
Hà Ánh Đồng xoay người, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào Tưởng Uyển hỏi: "Cậu không thích Ngụy Kỷ Nguyên?"
Tưởng Uyển lắc đầu.
Hà Ánh Đồng quả thực không biết nên khóc hay nên cười nữa, "Cậu biết không? Chỉ cần cậu nói với Ngụy Kỷ Nguyên là cậu cũng thích anh ta thì người bị đuổi ra khỏi nhà chính là tớ."
Khuôn mặt của Tưởng Uyển không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Hà Ánh Đồng, "Tớ không thích anh ta, cậu đừng lo, chờ lát nữa tớ sẽ lên thu dọn đồ đạc rồi rời đi."
"Cậu định đi đâu?" Hà Ánh Đồng hút một hơi thuốc lá.
Nửa năm trước, Tưởng Uyển và Hà Ánh Đồng cùng nhau thuê chung một căn phòng, bởi vì không có việc làm ổn định, lại thích mấy công việc nội trợ như lau nhà, giặt quần áo, nấu cơm, sau đó Hà Ánh Đồng thấy năng lực tiết kiệm của cô vô cùng lợi hại nên chủ động bảo cô không cần trả tiền nhà, chỉ cần giúp mình dọn dẹp nhà cửa là được."
Nhưng sáng sớm hôm nay, lúc cô ấy ngủ dậy, phát hiện Ngụy Kỷ Nguyên ở WC lén ngửi nội y của Tưởng Uyển...
Hai ngươi lập tức cãi nhau một trận.
Hà Ánh Đồng cảm thấy như bầu trời của mình sụp đổ, trong khoảnh khắc đó, cô ấy rất hận Tưởng Uyển, và càng hận bản thân mình nhiều hơn nữa.
Ban đầu, cô ấy không nên tham tiền mà cho người thuê căn phòng thứ hai trong nhà, nếu vậy cô ấy sẽ không gặp Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển nhẹ nhàng nói: "Lên mạng tìm."
Hà Ánh Đồng thở dài một hơi, "Để tớ giới thiệu cho cậu một chỗ này, một người bạn của khách hàng bên tớ đang cần tìm người giúp việc, chỉ là nghe bảo tính khí của người đó có hơi kỳ quái."
"Có bao ở không?" Tưởng Uyển chỉ quan tâm đến chuyện này mà thôi.
Hà Ánh Đồng: "..."
"Cậu cũng kỳ lạ không kém đâu." Cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi gọi đi, "Có bao ở hay không đợi tớ hỏi đã."
"Được." Tưởng Uyển nói xong, chân thành mà nói với Hà Ánh Đồng, "Cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn." Hà Ánh Đồng xoa nhẹ đôi mắt đang sưng lên do khóc, "Tớ không muốn nhìn thấy cậu, đây là lời nói thật lòng." .
||||| Truyện đề cử: |||||
"Tớ biết." Tưởng Uyển vẫn mỉm cười.
Hà Ánh Đồng lại nhìn cô một cái.
Lúc Tưởng Uyển vừa tới, tóc cô rất ngắn, hầu như không dài hơn kiểu đầu đinh của đàn ông là mấy, đeo khẩu trang che gần hết mặt, da còn hơi vàng, cả người nhìn qua trông rất tiều tụy và yếu đuối, đoán chừng là không thể làm được việc gì.
Ban đầu, cô ấy cảm thấy khá ghét Tưởng Uyển vì Tưởng Uyển thực sự quá xấu, vốn dĩ không định đồng ý cho cô thuê, nhưng sau đó thấy tay chân của cô nhanh nhẹn, làm việc cũng rất chịu khó nên cũng nhắm mắt đồng ý.
Thời gian trôi qua nửa năm, tóc Tưởng Uyển đã dài ra rất nhiều, da cũng trắng hơn nữa, gương mặt được che sau lớp khẩu trang đó lại vô cùng xinh xắn và thuần khiết, không phải là kiểu con gái xinh đẹp khiến người khác nhìn một lần là phải ồ lên khen ngợi, gương mặt cô là kiểu vô cùng ưa nhìn.
Hà Ánh Đồng lúc đầu còn vui vẻ khen Tưởng Uyển, khen cô càng lớn càng xinh đẹp, cho tới hôm nay, chính mắt nhìn thấy bạn trai của mình làm ra chuyện xấu hổ đó, cô ấy mới nhận ra bản thân đã sai lầm đến mức nào.
Bình luận facebook