Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Khi kỳ nghỉ kết thúc và về đến nhà, lão Mạch chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì.
"Cô cậu có điều gì muốn nói cho ông hay không?" Ông già nghiêm túc nhìn bọn họ hỏi.
Lê Vĩnh Huyên đỏ mặt, tuy nhiên, cô vẫn nắm chặt tay Mạch Vĩ Triết, lấy hết can đảm nói: "Ông nội, cháu và anh ấy...... chúng cháu......"
"Cháu và Huyên Huyên đã kết hôn." Mạch Vĩ Triết kéo bàn tay đeo nhẫn của cô cho ông nội nhìn xem, lời ít ý nhiều giải thích xong mọi chuyện.
Gia gia lại nhìn bọn họ một lát, sau đó gật gật đầu.
"Nhẫn không có kim cương, không được, cần phải mua một cái." Đây là lời bình duy nhất của ông nội.
"Cháu không cần kim cương --"
"Không sao, ngày mai hãy đi mua." Mạch Vĩ Triết một lần nữa dùng một câu giải quyết.
Cứ như vậy, chuyện hai người kết hôn được xem như đã báo cáo với gia đình. Trẻ mồ côi đôi khi cũng có chỗ lợi.
Có người còn có ý thức trách nhiệm nặng hơn cả ông chồng, vừa về đã bắt đầu vội vàng kiểm tra trong ngoài nhà, kiểm tra ông nội có uống thuốc đều đặn hay không, kiểm tra xem tủ lạnh có chứa đầy đủ đồ ăn hay không, giặt giũ quần áo, sắp xếp lại hành lý, sau đó ngồi trước máy tính, kiểm tra những công việc đã tích lũy mấy ngày qua, tải về một đống tin tức, lưu chúng lại vào trong nhật ký......
Trong khi cô bận rộn với việc lưu giữ tin tức, ông nội đã nắm cơ hội trao đổi một số thứ với Mạch Vĩ Triết.
"Người này đã gọi điện thoại tới rất nhiều lần." Từ thời gian cuộc gọi, cuộc trò chuyện kéo dài bao lâu, đã nói những gì, lão Mạch đều ghi lại hết.
Mạch Vĩ Triết kinh ngạc. Ông già và Huyên Huyên không có quan hệ thân thích đúng là kỳ lạ, thói quen ghi chép nhật ký của bọn họ đều rất giống nhau, rất cẩn thận chi tiết!
Hắn thờ ơ lật lật, ngay lập tức ngạc nhiên.
Vị này gọi là đàn anh Lương Văn Hà, đoán chừng hắn ta rất không cam lòng, rõ ràng mỡ đã đưa đến tận miệng -- hơn nữa lúc trước chính hắn ta không hề thích ăn -- sau khi bị đoạt mất rồi, còn bị thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh hơn mình cướp đi. Lương đại tổng giám đốc vừa bước vào tuổi trung niên bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, vì thế đột nhiên điên cuồng muốn cứu vãn tình thế.
Trong một ngày hắn ta thực hiện hơn hai mươi cuộc điện thoại, chắc hẳn được xem như đang quấy rối. Mạch Vĩ Triết cất tờ giấy vào trong túi quần, ánh mắt chuyển sang thâm trầm giận dữ, "Cái này, không cần nói Huyên Huyên biết, được không?"
"Đương nhiên." Ông già đồng ý, sau đó, nghiêm túc nói với cháu mình: "Nếu cháu có cơ hội hãy xử lý một chút đi, đừng để anh ta có cơ hội tiếp cận Vĩnh Huyên."
"Cháu sẽ, ông cứ yên tâm."
Hai ông cháu nhỏ giọng nói chuyện với nhau một lát, tỏ vẻ rất nghiêm túc. Nhân vật trung tâm cũng đang cau mày trước máy tính, dường như cũng đang gặp vấn đề khó khăn gì đó.
Mạch Vĩ Triết đi ra ngoài, cầm lòng không đậu nên đặt hai tay lên đầu vai cô, chậm rãi mát xa cổ vai giúp cô đỡ căng thẳng cơ bắp, "Có chuyện gì vậy? Em nhìn thấy gì? Chắc là nhìn thấy có người đang mắng anh trên mạng? Điều gì khiến em tức giận như vậy? Hỗn đản? Muốn anh chết? Gửi bom cho anh?"
Lê Vĩnh Huyên lắc đầu, bối rối quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái. Cô dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói.
Ngay tước kỳ nghỉ phép cô đã gửi thư xin tài trợ, nhưng không nhận được hồi âm. Tập đoàn Danh Dương có tài trợ cho đội trượt băng hay không vẫn chưa rõ ràng.
Treo lơ lửng giữa không trung như vậy, khiến cô rất lo lắng. Cô sớm đã liệt kê ra rất nhiều nhà tài trợ có tiềm năng khác, nhưng vì không có bất kỳ danh tính chính thức nào, cô không thể ra mặt nói chuyện với họ. Cô đã liên lạc với người đại diện của đội trượt băng trước mắt, cũng đưa danh sách cho cô ấy tham khảo, nhưng chúng giống như đá chìm dưới đáy biển, không hề có hồi âm.
Tài chính của đội trượt băng không còn dư dả lắm, nếu không nhanh chóng xử lý, dựa vào phân tích của cô, rất nhanh sẽ lâm vào cảnh khó khăn.
Vận động viên không nên buồn phiền bởi những việc này. Nếu như Lê Vĩnh Huyên là người đại diện của họ, cô đã có thể ra mặt hòa giải và xử lý, giúp bọn họ chuẩn bị. Nhưng --
Nhưng Mạch Vĩ Triết cực lực phản đối, không có chỗ cho bất kỳ đàm phán nào. Chỉ cần hơi nhắc tới một chút, phản ứng của hắn liền giống như một bức tường đá, lạnh lùng ương ngạnh đến nỗi không có cách nào để nói về nó.
Vì vậy cô lắc lắc đầu, "Không có gì, chỉ là tài liệu quá nhiều, trong một lúc có lẽ không thể sửa xong, chỉ hơi lo lắng mà thôi. Anh và ông nội đang nói chuyện gì vậy?"
Mạch Vĩ Triết cũng không nói thật, hắn nói qua loa cho có lệ, "Ông già hỏi anh muốn ăn gì. Anh nói muốn ăn tất cả mọi thứ, tốt nhất là bánh hamburger quá khổ và khoai tây chiên kiểu Pháp......"
"Anh muốn ăn hamburger sao?" Quả nhiên, hắn đã thành công dời đi lực chú ý của Lê Vĩnh Huyên, cô nhíu mày, "Nhưng anh vẫn nên ăn ít đồ chiên thôi, em dường như từng nhìn thấy một công thức về cách làm khoai tây chiên......"
Cứ như vậy, vấn đề tạm thời được trốn tránh. Mỗi người đều giữ bí mật của riêng mình, không đề cập với nhau.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ lại thân thiết triền miên. Mạch Vĩ Triết siết chặt vòng tay ôm cô vào trong lòng ngực. Mồ hôi chảy ra từ cơ thể hắn, hơi thở vẫn còn dồn dập vì gắng sức trước đó.
Cô là của hắn. Cô hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước.
Trên thực tế, khi vừa mới ở trong hoan ái kịch liệt, Lê Vĩnh Huyên nhạy bén phát giác ra hắn làm tình rất mãnh liệt, cực kỳ nóng nảy, giống như đang lo âu điều gì đó, chỉ ước gì có thể nuốt cả người cô vào trong bụng hắn.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô nhẹ vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì khiến anh phiền lòng hay sao? Có thể nói với em hay không?"
"Anh --" Hắn vốn định kiếm cớ lần nữa, nhưng trong ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy cặp mắt đen lấp lánh dịu dàng của cô nhìn mình, Mạch Vĩ Triết không thể nói nổi lời nói dối, vì thế nên hắn đành phải im lặng.
"Anh đang hối hận vì chúng ta kết hôn quá vội vàng hay sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi, "Chúng ta vẫn chưa đăng ký, cũng không có nhiều người biết. Thật ra, chúng ta có thể chậm lại một chút. Nếu anh --"
Hắn cắn môi đỏ của cô, chặn lời cô nói bằng một nụ hôn nóng bỏng.
"Cả đời này của anh chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì, kết hôn càng tuyệt đối không phải là chuyện đầu tiên." Hắn chắc chắn và khí phách nói, "Em hãy yên lặng một chút, đừng nói linh tinh."
"Cô cậu có điều gì muốn nói cho ông hay không?" Ông già nghiêm túc nhìn bọn họ hỏi.
Lê Vĩnh Huyên đỏ mặt, tuy nhiên, cô vẫn nắm chặt tay Mạch Vĩ Triết, lấy hết can đảm nói: "Ông nội, cháu và anh ấy...... chúng cháu......"
"Cháu và Huyên Huyên đã kết hôn." Mạch Vĩ Triết kéo bàn tay đeo nhẫn của cô cho ông nội nhìn xem, lời ít ý nhiều giải thích xong mọi chuyện.
Gia gia lại nhìn bọn họ một lát, sau đó gật gật đầu.
"Nhẫn không có kim cương, không được, cần phải mua một cái." Đây là lời bình duy nhất của ông nội.
"Cháu không cần kim cương --"
"Không sao, ngày mai hãy đi mua." Mạch Vĩ Triết một lần nữa dùng một câu giải quyết.
Cứ như vậy, chuyện hai người kết hôn được xem như đã báo cáo với gia đình. Trẻ mồ côi đôi khi cũng có chỗ lợi.
Có người còn có ý thức trách nhiệm nặng hơn cả ông chồng, vừa về đã bắt đầu vội vàng kiểm tra trong ngoài nhà, kiểm tra ông nội có uống thuốc đều đặn hay không, kiểm tra xem tủ lạnh có chứa đầy đủ đồ ăn hay không, giặt giũ quần áo, sắp xếp lại hành lý, sau đó ngồi trước máy tính, kiểm tra những công việc đã tích lũy mấy ngày qua, tải về một đống tin tức, lưu chúng lại vào trong nhật ký......
Trong khi cô bận rộn với việc lưu giữ tin tức, ông nội đã nắm cơ hội trao đổi một số thứ với Mạch Vĩ Triết.
"Người này đã gọi điện thoại tới rất nhiều lần." Từ thời gian cuộc gọi, cuộc trò chuyện kéo dài bao lâu, đã nói những gì, lão Mạch đều ghi lại hết.
Mạch Vĩ Triết kinh ngạc. Ông già và Huyên Huyên không có quan hệ thân thích đúng là kỳ lạ, thói quen ghi chép nhật ký của bọn họ đều rất giống nhau, rất cẩn thận chi tiết!
Hắn thờ ơ lật lật, ngay lập tức ngạc nhiên.
Vị này gọi là đàn anh Lương Văn Hà, đoán chừng hắn ta rất không cam lòng, rõ ràng mỡ đã đưa đến tận miệng -- hơn nữa lúc trước chính hắn ta không hề thích ăn -- sau khi bị đoạt mất rồi, còn bị thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh hơn mình cướp đi. Lương đại tổng giám đốc vừa bước vào tuổi trung niên bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, vì thế đột nhiên điên cuồng muốn cứu vãn tình thế.
Trong một ngày hắn ta thực hiện hơn hai mươi cuộc điện thoại, chắc hẳn được xem như đang quấy rối. Mạch Vĩ Triết cất tờ giấy vào trong túi quần, ánh mắt chuyển sang thâm trầm giận dữ, "Cái này, không cần nói Huyên Huyên biết, được không?"
"Đương nhiên." Ông già đồng ý, sau đó, nghiêm túc nói với cháu mình: "Nếu cháu có cơ hội hãy xử lý một chút đi, đừng để anh ta có cơ hội tiếp cận Vĩnh Huyên."
"Cháu sẽ, ông cứ yên tâm."
Hai ông cháu nhỏ giọng nói chuyện với nhau một lát, tỏ vẻ rất nghiêm túc. Nhân vật trung tâm cũng đang cau mày trước máy tính, dường như cũng đang gặp vấn đề khó khăn gì đó.
Mạch Vĩ Triết đi ra ngoài, cầm lòng không đậu nên đặt hai tay lên đầu vai cô, chậm rãi mát xa cổ vai giúp cô đỡ căng thẳng cơ bắp, "Có chuyện gì vậy? Em nhìn thấy gì? Chắc là nhìn thấy có người đang mắng anh trên mạng? Điều gì khiến em tức giận như vậy? Hỗn đản? Muốn anh chết? Gửi bom cho anh?"
Lê Vĩnh Huyên lắc đầu, bối rối quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái. Cô dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói.
Ngay tước kỳ nghỉ phép cô đã gửi thư xin tài trợ, nhưng không nhận được hồi âm. Tập đoàn Danh Dương có tài trợ cho đội trượt băng hay không vẫn chưa rõ ràng.
Treo lơ lửng giữa không trung như vậy, khiến cô rất lo lắng. Cô sớm đã liệt kê ra rất nhiều nhà tài trợ có tiềm năng khác, nhưng vì không có bất kỳ danh tính chính thức nào, cô không thể ra mặt nói chuyện với họ. Cô đã liên lạc với người đại diện của đội trượt băng trước mắt, cũng đưa danh sách cho cô ấy tham khảo, nhưng chúng giống như đá chìm dưới đáy biển, không hề có hồi âm.
Tài chính của đội trượt băng không còn dư dả lắm, nếu không nhanh chóng xử lý, dựa vào phân tích của cô, rất nhanh sẽ lâm vào cảnh khó khăn.
Vận động viên không nên buồn phiền bởi những việc này. Nếu như Lê Vĩnh Huyên là người đại diện của họ, cô đã có thể ra mặt hòa giải và xử lý, giúp bọn họ chuẩn bị. Nhưng --
Nhưng Mạch Vĩ Triết cực lực phản đối, không có chỗ cho bất kỳ đàm phán nào. Chỉ cần hơi nhắc tới một chút, phản ứng của hắn liền giống như một bức tường đá, lạnh lùng ương ngạnh đến nỗi không có cách nào để nói về nó.
Vì vậy cô lắc lắc đầu, "Không có gì, chỉ là tài liệu quá nhiều, trong một lúc có lẽ không thể sửa xong, chỉ hơi lo lắng mà thôi. Anh và ông nội đang nói chuyện gì vậy?"
Mạch Vĩ Triết cũng không nói thật, hắn nói qua loa cho có lệ, "Ông già hỏi anh muốn ăn gì. Anh nói muốn ăn tất cả mọi thứ, tốt nhất là bánh hamburger quá khổ và khoai tây chiên kiểu Pháp......"
"Anh muốn ăn hamburger sao?" Quả nhiên, hắn đã thành công dời đi lực chú ý của Lê Vĩnh Huyên, cô nhíu mày, "Nhưng anh vẫn nên ăn ít đồ chiên thôi, em dường như từng nhìn thấy một công thức về cách làm khoai tây chiên......"
Cứ như vậy, vấn đề tạm thời được trốn tránh. Mỗi người đều giữ bí mật của riêng mình, không đề cập với nhau.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ lại thân thiết triền miên. Mạch Vĩ Triết siết chặt vòng tay ôm cô vào trong lòng ngực. Mồ hôi chảy ra từ cơ thể hắn, hơi thở vẫn còn dồn dập vì gắng sức trước đó.
Cô là của hắn. Cô hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước.
Trên thực tế, khi vừa mới ở trong hoan ái kịch liệt, Lê Vĩnh Huyên nhạy bén phát giác ra hắn làm tình rất mãnh liệt, cực kỳ nóng nảy, giống như đang lo âu điều gì đó, chỉ ước gì có thể nuốt cả người cô vào trong bụng hắn.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô nhẹ vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì khiến anh phiền lòng hay sao? Có thể nói với em hay không?"
"Anh --" Hắn vốn định kiếm cớ lần nữa, nhưng trong ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy cặp mắt đen lấp lánh dịu dàng của cô nhìn mình, Mạch Vĩ Triết không thể nói nổi lời nói dối, vì thế nên hắn đành phải im lặng.
"Anh đang hối hận vì chúng ta kết hôn quá vội vàng hay sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi, "Chúng ta vẫn chưa đăng ký, cũng không có nhiều người biết. Thật ra, chúng ta có thể chậm lại một chút. Nếu anh --"
Hắn cắn môi đỏ của cô, chặn lời cô nói bằng một nụ hôn nóng bỏng.
"Cả đời này của anh chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì, kết hôn càng tuyệt đối không phải là chuyện đầu tiên." Hắn chắc chắn và khí phách nói, "Em hãy yên lặng một chút, đừng nói linh tinh."
Bình luận facebook