Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Bọn họ cùng nhau ăn xong một bữa ăn xa hoa, no đến nỗi gần như không thể nhúc nhích. Sau đó, cùng nhau quyết định đi dạo một lúc để giúp tiêu hóa.
Dưới những vì sao, bọn họ tay nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc bãi biển. Sóng biển lên xuống từng trận vỗ lên mắt cá chân hai người. Hai người nói về mọi thứ dưới bầu trời, nói về thời thơ ấu, nói về những trải nghiệm thông thường -- đều là những đứa trẻ không có cha mẹ -- nói về những người tốt kẻ xấu, nói về những gì cô đã đọc, nói về việc hắn đã bắt đầu luyện trượt băng tốc độ như thế nào, nói về gì của cô, ông nội của hắn......
"Em có biết ông già lần đầu tiên nhìn thấy em đã nói gì hay không?" Hắn bướng bỉnh dùng chân đá hạt cát, không để tâm hỏi.
"Ông nội đã nói gì?"
"Ông nói, em gầy quá, nhất định phải nuôi em cho béo." Nghĩ đến ánh mắt kiên quyết của ông già lúc ấy, Mạch Vĩ Triết không thể nhịn được tươi cười, "Ông còn nói em không có ai chăm sóc, đói đến nỗi đeo nhẫn cũng bị rơi, thật là đáng thương."
Trong cuộc đời cô, có rất nhiều người nói cô rất đáng thương. Không cha không mẹ, không nơi nương tựa, không có bất luận bối cảnh hay chỗ dựa nào, một mình lang bạt xã hội, gần như ngây ngốc rơi xuống vực sâu......
Cô thật sự cho rằng mình đã bị tê liệt, không quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa. Nhưng, chỉ vài câu chuyện phiếm đơn giản, chỉ với mấy câu nói của ông nội, đột nhiên, đột nhiên......
Nước mắt cô đột nhiên trào ra. Từng giọt nước mắt lăn xuống, không thể ngăn lại được.
Đối với những người cô đơn, không nhận được sự quan tâm yêu thương hằng ngày, dường như từng ngày đều phải dùng nước mắt để đổi, vì thế nên nước mắt đã xâu thành chuỗi rơi xuống.
Mạch Vĩ Triết không nói gì, hắn hiểu loại cảm giác này. Vì thế, hắn vươn tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng ngực.
Những giọt nước mắt léo lên trong mắt cô giống như những vì sao lấp lánh trên trời. Cô vùi đầu ở trong lồng ngực cứng rắn và ấm áp của hắn, thống khoái khóc một trận.
Cô khóc đến nỗi mặt đều sưng lên, đôi mắt không mở ra được, Mạch Vĩ Triết đưa cô một đường quay trở về phòng nhỏ. Sáng hôm sau khi bọn họ thức dậy, Mạch Vĩ Triết phát hiện ra phụ nữ thật không đơn giản, sau khi ngủ ngon một giấc, tất cả đều đã khôi phục lại bình thường.
Lê Vĩnh Huyên cầm điện thoại, dựa vào bức trường phía trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: "...... Đừng giúp An Nhuận dọn đồ đạc nhé, ông bị đau thắt lưng...... Không sao đâu, những thứ đó có thể chờ cháu trở về hãy sửa sang lại, ông cứ để chúng đó là được...... hãy nghỉ ngơi nhiều một chút. Ông còn ho nữa hay không? Ông vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Hả? Anh ấy, anh ấy vẫn đang ngủ...... Không, không phải, anh ấy đang ở phòng bên cạnh......"
Nghe đến đó, Mạch Vĩ Triết không nhịn được trợn mắt một cái.
Người là do hắn mang tới nơi này, thật sự muốn như thế nào, ông nội hỏi nhiều thêm vài câu hay hỏi ít hơn vài câu thì có gì khác biệt? Chẳng qua ông biết Lê Vĩnh Huyên là người thành thật, cô ấy sẽ không nói dối; nếu không, vì sao ông không hỏi cô và Mạch Vĩ Triết có phải ngủ chung giường hay không?
Tất nhiên, rất nhiều chuyện có thể thực hiện mà không cần phải chung giường.
"Khụ khụ!" Hắn dùng sức giả ho vài tiếng, đánh tiếng rằng hắn đã tới.
"A, anh ấy đã dậy. Để cháu đưa điện thoại cho ông nói chuyện...... Hả? Ồ, vâng, tạm biệt ông." Lê Vĩnh Huyên gác điện thoại, vẻ mặt vô tội nói: "Ông nói anh đừng nổi điên rồi ăn uống bừa bãi."
Ông nội thật sự không thèm nói chuyện với hắn! Ông nội thật là......
Tuy nhiên, ông nội quả nhiên hiểu cháu của mình. Sau khi tập huấn kết thúc bọn họ đều luôn điên cuồng ăn uống bừa bãi. "Đã quá muộn, ngày hôm qua đã bắt đầu ăn linh tinh."
"Vậy hôm nay anh muốn ăn gì vậy?" Cô đặt điện thoại xuống, ôm lấy eo của hắn, ngước mặt lên hỏi.
Mạch Vĩ Triết nắm lấy mái tóc rối bù và áp lên khuôn mặt dịu dàng của cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, vì thế cô bật cười né tránh. "Ngày hôm qua anh chọn, hôm nay em hãy chọn đi. Em muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi ăn."
Bọn họ đi dạo xung quanh, cuối cùng chọn một quán bar vắng vẻ. Quầy ba rất dài với những chiếc ghế được bọc da màu đỏ bên ngoài và chân ghế sáng bóng. Sau khi ăn xong, Lê Vĩnh Huyên đi đến nhà vệ sinh, để lại một mình hắn ở quầy bar nói chuyện phiếm với bartender.
Kết quả chỉ trong vài phút, cô vừa mới ra ngoài, lập tức nhìn thấy có hai cô em nóng bỏng đang xoay xung quanh hắn! Cả hai đều xinh đẹp và có bộ ngực rất lớn, dáng người là tiêu chuẩn hình chữ S. Hai cô nàng dựa rất gần hắn, một người có mái tóc dài tươi cười, một người thì nghiêm túc nói chuyện với hắn, thân trước nghiêng về phía trước, tự hào khoe những khe hở qua những đường cắt cổ cực thấp bó sát thân mình.
Thật sự là một cảnh cực kỳ tươi mát sống động. Toàn bộ khu nghỉ mát có nhiều người trẻ đẹp như vậy, cũng không có gì lạ khi nhìn thấy điều này mới đúng. Nhưng, Lê Vĩnh Huyên đột nhiên lại cảm thấy nóng nảy và chua chát!
Đời này của cô, thật sự đây là lần đầu tiên trải nghiệm sự ghen tuông mãnh liệt như vậy.
Ngay khi cô nhận ra mình đang ghen, cô đã bị sốc và đứng ngốc tại chỗ.
Hắn uể oải nhìn xem trang trí trong quán bar, ánh mắt vừa chuyển đến trên người cô, khóe miệng nở nụ cười. Hắn vẫn như cũ, ngéo ngón tay một cái, ý bảo muốn cô đi tới.
Lê Vĩnh Huyên gần như nín thờ, chậm rãi quay về bên cạnh hắn.
"Các cô nhìn xem, anh đã nói anh có bạn rồi." Mạch Vĩ Triết có chút tiếc nuối nói, "Xin lỗi, có lẽ chúng ta sẽ nói chuyện lần sau nhé?"
Những cô gái bỏng nhìn Lê Vĩnh Huyên trong bộ quần áo rộng thùng thình, đánh giá cô trên dưới một lượt, khinh thường cô, hậm hực rời đi.
"Bạn của anh sao?" Cô tỏ vẻ không thèm để ý nói, ngồi xuống trên ghế của mình.
Mạch Vĩ Triết kéo cô ngồi xuống ở trên đùi hắn.
"Em tốt nhất nên ngồi ở đây." Hắn đùa bỡn những ngọn tóc của cô, chậm rãi nói: "Nếu không, chờ một lúc nữa sẽ có những cô gái khác tới gần...... Anh không muốn lại nhìn thấy em giống như bị ngâm trong giấm."
"Anh nói gì vậy?!" Tâm sự của cô bị hắn nói toạc ra, lỗ tai đỏ lên, vừa thẹn vừa bực đấm hắn, "Nói hươu nói vượn, em mới không như vậy, không......"
Hắn ôm cô cười to, tiếng cười cực kỳ đắc ý. "Không có sao? Em mới nên nhìn lại mình lúc nãy!"
"Im lặng!" Cô lại cuồng đấm thêm vài cái nữa.
Trong khi cười đùa, cô phát hiện ra trên cổ hắn có thêm một sợi dây.
"Đây là cái gì?" Phía dưới giống như dây chuyền, cô tò mò mà muốn kéo lên để xem, "Anh mua lúc nào vậy? Sao em nào không thấy --"
"Không có gì." Mạch Vĩ Triết đột nhiên cầm tay cô, không cho cô kéo nó. "Hamburger tới rồi, nhanh chóng ăn đi ."
Chơi trò thần bí gì vậy? Lê Vĩnh Huyên trừng mắt liếc hắn một cái. Khi cô đang muốn tiếp tục hỏi, phục vụ đã bưng lên hai cái bánh hamburger thịt bò thơm ngào ngạt tới, dời đi lực chú ý của cô.
Ăn xong hamburger, bọn họ cùng nhau đi dạo, nhàn nhã giống như hai kẻ lười biếng, cuối cùng đi tới bến tàu. Buổi chiều bọn họ có ý định đi tham quan bản địa, lên thuyền ra biển, thưởng thức mặt trời lặn trên biển sau đó mới quay lại. Đây có lẽ sẽ là kinh nghiệm rất tuyệt.
Sau khi lên thuyền ở bến tàu, Lê Vĩnh Kuyên không nhịn được hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"
Từ sáng tới giờ Mạch Vĩ Triết luôn rất kỳ lạ. Không thể nói lên được hắn kỳ lạ nơi nào, nhưng Lê Vĩnh Huyên có thể cảm giác được, hắn dường như đang suy nghĩ về chuyện quan trọng nào đó, rất ít nói, thậm chí có chút thất thần.
"Anh không sao." Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn cô thật sâu, "Huyên --"
"Hả? Gì vậy?"
Hắn muốn nói lại thôi, miệng vừa mới mở ra lại khép lại, sau vài lần như thế, hắn lại lắc đầu, "Thật sự không có gì."
Một người đàn ông trung niên mập ú, bỗng dưng gầm lên với hai người bọn họ: "Hai vị! Hai vị thật may mắn! Nhanh lên thuyền đi!"
Dưới những vì sao, bọn họ tay nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc bãi biển. Sóng biển lên xuống từng trận vỗ lên mắt cá chân hai người. Hai người nói về mọi thứ dưới bầu trời, nói về thời thơ ấu, nói về những trải nghiệm thông thường -- đều là những đứa trẻ không có cha mẹ -- nói về những người tốt kẻ xấu, nói về những gì cô đã đọc, nói về việc hắn đã bắt đầu luyện trượt băng tốc độ như thế nào, nói về gì của cô, ông nội của hắn......
"Em có biết ông già lần đầu tiên nhìn thấy em đã nói gì hay không?" Hắn bướng bỉnh dùng chân đá hạt cát, không để tâm hỏi.
"Ông nội đã nói gì?"
"Ông nói, em gầy quá, nhất định phải nuôi em cho béo." Nghĩ đến ánh mắt kiên quyết của ông già lúc ấy, Mạch Vĩ Triết không thể nhịn được tươi cười, "Ông còn nói em không có ai chăm sóc, đói đến nỗi đeo nhẫn cũng bị rơi, thật là đáng thương."
Trong cuộc đời cô, có rất nhiều người nói cô rất đáng thương. Không cha không mẹ, không nơi nương tựa, không có bất luận bối cảnh hay chỗ dựa nào, một mình lang bạt xã hội, gần như ngây ngốc rơi xuống vực sâu......
Cô thật sự cho rằng mình đã bị tê liệt, không quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa. Nhưng, chỉ vài câu chuyện phiếm đơn giản, chỉ với mấy câu nói của ông nội, đột nhiên, đột nhiên......
Nước mắt cô đột nhiên trào ra. Từng giọt nước mắt lăn xuống, không thể ngăn lại được.
Đối với những người cô đơn, không nhận được sự quan tâm yêu thương hằng ngày, dường như từng ngày đều phải dùng nước mắt để đổi, vì thế nên nước mắt đã xâu thành chuỗi rơi xuống.
Mạch Vĩ Triết không nói gì, hắn hiểu loại cảm giác này. Vì thế, hắn vươn tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng ngực.
Những giọt nước mắt léo lên trong mắt cô giống như những vì sao lấp lánh trên trời. Cô vùi đầu ở trong lồng ngực cứng rắn và ấm áp của hắn, thống khoái khóc một trận.
Cô khóc đến nỗi mặt đều sưng lên, đôi mắt không mở ra được, Mạch Vĩ Triết đưa cô một đường quay trở về phòng nhỏ. Sáng hôm sau khi bọn họ thức dậy, Mạch Vĩ Triết phát hiện ra phụ nữ thật không đơn giản, sau khi ngủ ngon một giấc, tất cả đều đã khôi phục lại bình thường.
Lê Vĩnh Huyên cầm điện thoại, dựa vào bức trường phía trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: "...... Đừng giúp An Nhuận dọn đồ đạc nhé, ông bị đau thắt lưng...... Không sao đâu, những thứ đó có thể chờ cháu trở về hãy sửa sang lại, ông cứ để chúng đó là được...... hãy nghỉ ngơi nhiều một chút. Ông còn ho nữa hay không? Ông vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Hả? Anh ấy, anh ấy vẫn đang ngủ...... Không, không phải, anh ấy đang ở phòng bên cạnh......"
Nghe đến đó, Mạch Vĩ Triết không nhịn được trợn mắt một cái.
Người là do hắn mang tới nơi này, thật sự muốn như thế nào, ông nội hỏi nhiều thêm vài câu hay hỏi ít hơn vài câu thì có gì khác biệt? Chẳng qua ông biết Lê Vĩnh Huyên là người thành thật, cô ấy sẽ không nói dối; nếu không, vì sao ông không hỏi cô và Mạch Vĩ Triết có phải ngủ chung giường hay không?
Tất nhiên, rất nhiều chuyện có thể thực hiện mà không cần phải chung giường.
"Khụ khụ!" Hắn dùng sức giả ho vài tiếng, đánh tiếng rằng hắn đã tới.
"A, anh ấy đã dậy. Để cháu đưa điện thoại cho ông nói chuyện...... Hả? Ồ, vâng, tạm biệt ông." Lê Vĩnh Huyên gác điện thoại, vẻ mặt vô tội nói: "Ông nói anh đừng nổi điên rồi ăn uống bừa bãi."
Ông nội thật sự không thèm nói chuyện với hắn! Ông nội thật là......
Tuy nhiên, ông nội quả nhiên hiểu cháu của mình. Sau khi tập huấn kết thúc bọn họ đều luôn điên cuồng ăn uống bừa bãi. "Đã quá muộn, ngày hôm qua đã bắt đầu ăn linh tinh."
"Vậy hôm nay anh muốn ăn gì vậy?" Cô đặt điện thoại xuống, ôm lấy eo của hắn, ngước mặt lên hỏi.
Mạch Vĩ Triết nắm lấy mái tóc rối bù và áp lên khuôn mặt dịu dàng của cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, vì thế cô bật cười né tránh. "Ngày hôm qua anh chọn, hôm nay em hãy chọn đi. Em muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi ăn."
Bọn họ đi dạo xung quanh, cuối cùng chọn một quán bar vắng vẻ. Quầy ba rất dài với những chiếc ghế được bọc da màu đỏ bên ngoài và chân ghế sáng bóng. Sau khi ăn xong, Lê Vĩnh Huyên đi đến nhà vệ sinh, để lại một mình hắn ở quầy bar nói chuyện phiếm với bartender.
Kết quả chỉ trong vài phút, cô vừa mới ra ngoài, lập tức nhìn thấy có hai cô em nóng bỏng đang xoay xung quanh hắn! Cả hai đều xinh đẹp và có bộ ngực rất lớn, dáng người là tiêu chuẩn hình chữ S. Hai cô nàng dựa rất gần hắn, một người có mái tóc dài tươi cười, một người thì nghiêm túc nói chuyện với hắn, thân trước nghiêng về phía trước, tự hào khoe những khe hở qua những đường cắt cổ cực thấp bó sát thân mình.
Thật sự là một cảnh cực kỳ tươi mát sống động. Toàn bộ khu nghỉ mát có nhiều người trẻ đẹp như vậy, cũng không có gì lạ khi nhìn thấy điều này mới đúng. Nhưng, Lê Vĩnh Huyên đột nhiên lại cảm thấy nóng nảy và chua chát!
Đời này của cô, thật sự đây là lần đầu tiên trải nghiệm sự ghen tuông mãnh liệt như vậy.
Ngay khi cô nhận ra mình đang ghen, cô đã bị sốc và đứng ngốc tại chỗ.
Hắn uể oải nhìn xem trang trí trong quán bar, ánh mắt vừa chuyển đến trên người cô, khóe miệng nở nụ cười. Hắn vẫn như cũ, ngéo ngón tay một cái, ý bảo muốn cô đi tới.
Lê Vĩnh Huyên gần như nín thờ, chậm rãi quay về bên cạnh hắn.
"Các cô nhìn xem, anh đã nói anh có bạn rồi." Mạch Vĩ Triết có chút tiếc nuối nói, "Xin lỗi, có lẽ chúng ta sẽ nói chuyện lần sau nhé?"
Những cô gái bỏng nhìn Lê Vĩnh Huyên trong bộ quần áo rộng thùng thình, đánh giá cô trên dưới một lượt, khinh thường cô, hậm hực rời đi.
"Bạn của anh sao?" Cô tỏ vẻ không thèm để ý nói, ngồi xuống trên ghế của mình.
Mạch Vĩ Triết kéo cô ngồi xuống ở trên đùi hắn.
"Em tốt nhất nên ngồi ở đây." Hắn đùa bỡn những ngọn tóc của cô, chậm rãi nói: "Nếu không, chờ một lúc nữa sẽ có những cô gái khác tới gần...... Anh không muốn lại nhìn thấy em giống như bị ngâm trong giấm."
"Anh nói gì vậy?!" Tâm sự của cô bị hắn nói toạc ra, lỗ tai đỏ lên, vừa thẹn vừa bực đấm hắn, "Nói hươu nói vượn, em mới không như vậy, không......"
Hắn ôm cô cười to, tiếng cười cực kỳ đắc ý. "Không có sao? Em mới nên nhìn lại mình lúc nãy!"
"Im lặng!" Cô lại cuồng đấm thêm vài cái nữa.
Trong khi cười đùa, cô phát hiện ra trên cổ hắn có thêm một sợi dây.
"Đây là cái gì?" Phía dưới giống như dây chuyền, cô tò mò mà muốn kéo lên để xem, "Anh mua lúc nào vậy? Sao em nào không thấy --"
"Không có gì." Mạch Vĩ Triết đột nhiên cầm tay cô, không cho cô kéo nó. "Hamburger tới rồi, nhanh chóng ăn đi ."
Chơi trò thần bí gì vậy? Lê Vĩnh Huyên trừng mắt liếc hắn một cái. Khi cô đang muốn tiếp tục hỏi, phục vụ đã bưng lên hai cái bánh hamburger thịt bò thơm ngào ngạt tới, dời đi lực chú ý của cô.
Ăn xong hamburger, bọn họ cùng nhau đi dạo, nhàn nhã giống như hai kẻ lười biếng, cuối cùng đi tới bến tàu. Buổi chiều bọn họ có ý định đi tham quan bản địa, lên thuyền ra biển, thưởng thức mặt trời lặn trên biển sau đó mới quay lại. Đây có lẽ sẽ là kinh nghiệm rất tuyệt.
Sau khi lên thuyền ở bến tàu, Lê Vĩnh Kuyên không nhịn được hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"
Từ sáng tới giờ Mạch Vĩ Triết luôn rất kỳ lạ. Không thể nói lên được hắn kỳ lạ nơi nào, nhưng Lê Vĩnh Huyên có thể cảm giác được, hắn dường như đang suy nghĩ về chuyện quan trọng nào đó, rất ít nói, thậm chí có chút thất thần.
"Anh không sao." Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn cô thật sâu, "Huyên --"
"Hả? Gì vậy?"
Hắn muốn nói lại thôi, miệng vừa mới mở ra lại khép lại, sau vài lần như thế, hắn lại lắc đầu, "Thật sự không có gì."
Một người đàn ông trung niên mập ú, bỗng dưng gầm lên với hai người bọn họ: "Hai vị! Hai vị thật may mắn! Nhanh lên thuyền đi!"