Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Đến lúc này, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trái tim đập nhanh đến nỗi bồn chồn. Cô vẫn luôn không có thói quen kích thích và áp lực khi xem thi đấu, thần kinh các tuyển thủ rốt cuộc đã được huấn luyện như thế nào?
Ánh mắt cô vẫn luôn đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh nhưng rắn chắc kia, cho đến khi hắn biến mất ở lối ra của sân. Đến lúc này cô mới đột nhiên cảm giác được, có người đang vòng tay ở phái sau vai cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Em đầu tư rất tốt." Lương Văn Hà trong bất tri bất giác đã thật sự dựa tới rất gần, cười nói với cô: "Nhìn dáng vẻ lo lắng của em thật đáng yêu, khuôn mặt đều ửng đỏ."
Phản xạ đầu tiên của Lê Vĩnh Huyên chính là muốn tránh thoát. Nhưng như vậy quả là hơi vô lễ, vì thế đành phải cố gắng hết sức kiềm chế xúc động bản thân muốn tránh ra, trầm ổn đáp lại: "Cuộc thi trượt băng rất thú vị, rất hấp dẫn mọi người, kết hợp với quảng cáo, tuyệt đối là hướng đầu tư tốt, tổng giám đốc nên cân nhắc điều này."
Đây là một nhiệm vụ bí mật khác của cô -- cô được đề nghị đưa ra một đề xuất để tập đoàn Danh Dương tài trợ cho đội trượt băng.
Tập đoàn tài trợ bất kỳ đội thể thao nào, không phải là việc nhỏ dăm ba ngàn. Chi phí của một năm là vô cùng đáng kể, vì thế đương nhiên cần phải cẩn thận đánh giá hiệu quả và lợi ích. Điều này là cần thiết bởi trước khi dự án được quyết định công khai, nhằm tránh sự thu hút của các nhà tài trợ khác, thậm chí tránh cả việc nhóm bọn họ có khả năng tăng chi phí tài trợ nếu bọn họ phát hiện ra tập đoàn Danh Dương đang quan tâm tới mình.
"Nói rất đúng. Xem ra anh thật sự nên tập trung vào đó nhiều hơn một chút." Lương Văn Hà dường như nói rất mơ hồ, không biết là đang nói tới đội trượt băng, hay là nói tới cô.
Nói xong, ánh mắt Lương Văn Hà trôi dạt về phía bên cạnh; trợ lý đặc biệt vẫn luôn chờ ở một bên. Sau khi Lương Văn Hà gật đầu ý nói trợ lý rời đi trước, lúc này mới khom người nhẹ nhàng nói thêm một câu bên tai Lê Vĩnh Huyên: "Anh rất chờ mong buổi hẹn tối nay."
Tổng giám đốc đi rồi, cô lập tức đứng lên, trong lòng có một cảm giác hưng phấn kích động khó lòng giải thích --
Không, không phải vì tối nay hẹn hò. Mà là, tổng giám rốt cuộc đã đồng ý xem xét cho việc tài trợ!
Mặc dù chỉ là xem xét, nhưng điều này đã tiến bộ rất lớn. Trong những năm qua, tập đoàn Danh Dương chỉ tài trợ cho những đội thể thao phổ biến, ví dụ như bóng rổ, bóng chày. Trượt băng tốc độ dù sao vẫn là trò chơi khá phổ biến, nếu nhận được tài trợ ổn định, đó sẽ là tin tức tuyệt vời cho các tuyển thủ.
Trong khoảng thời gian này ở chung với bọn họ, công việc bề ngoài đều được xử theo phép công, nhưng trái tim cô đã yên lặng bị móc ra. Vận động viên có lẽ không thông minh, không có đầu óc kinh doanh như tập đoàn, năng lực làm việc lâu dài, bọn họ rất đơn thuần thẳng thắn, toàn tâm tập trung vào huấn luyện và cạnh tranh để thi đấu, khiến người đau lòng.
Cô thật sự, thật sự thực hy vọng đề án này có thể được nhìn thấy, được xem xét, thậm chí có thể thông qua. Mời tổng giám đốc tới xem huấn luyện, xem thi đấu quả nhiên là có thể dùng được. Trong lòng Lê Vĩnh Huyên tràn ngập hy vọng.
Không thể vui mừng quá sớm. Lần này là thời điểm tốt nhất để xem trận đấu. Nếu bọn họ đạt được thành tích tốt trong đại hội thể thao thế giới tiếp theo, rất có khả năng, đúng lúc đó giới truyền thông đưa tin, người xem sẽ chú ý tới nhiều hơn --
Lê Vĩnh Huyên đứng một mình ở trong phòng khán giả, hồn nhiên không phát giác ra không khí ồn ào xung quanh mình, chỉ nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Cô nhất định phải giúp bọn họ trong cuộc chiến này!
Ánh trăng đã lên cao, gió đêm lạnh thấu xương, bóng dáng manh mai yểu điệu mặc tơ lụa nhẹ bay trong gió động lòng người, bông hoa tai bạc lấp lánh lắc lư, nhộn nhạo lấp lánh như những vì sao. Cô đang bước nhanh đi về phía cửa khách sạn.
Trước đó vào bữa ăn tối, cô đã dành hơn ba tiếng với tổng giám đốc; mặc dù cô chỉ nói giỡn về bữa tối dưới ánh nến, nhưng sau đó Lê Vĩnh Huyên lại có chút đứng ngồi không yên, bởi vì vẫn luôn phân tâm suy nghĩ về nhiều thứ mà mình mong muốn cho đội trượt băng.
Nhưng tổng giám đốc dường như không muốn nói về công việc, hầu như không chú ý tới những đề nghị và báo cáo của cô. Điều này khiến Lê Vĩnh Huyên không thể nào nắm bắt được suy nghĩ thực sự của anh trong vấn đề này.
"Về đội tuyển, có rất nhiều tuyển thủ có tiềm năng, ví dụ như Mạch Vĩ Triết --"
"Em hình như rất thần tượng anh ta?" Lương Văn Hà đột nhiên ngắt lời cô nói.
Lê Vĩnh Huyên sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đúng vậy, bởi vì thành tích tham gia thi đấu của anh ấy vẫn luôn khiến người sáng mắt."
Lương Văn Hà cười cười, hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao? Không phải bởi vì anh ta rất đẹp trai sao?"
Cô nghiêm túc phản bác, "Em không phải là cô bé chỉ biết mê luyến ngoại hình."
"Em không phải là cô gái sao? Mới hơn hai mươi tuổi, so với anh thì chỉ là một cô gái nhỏ." Anh ta khoa trương vẫy vẫy tay, "Đừng tranh luận với anh về chuyện này, được chứ?"
"Tổng giám đốc, em đã gần hai mươi chín tuổi."
Lương Văn Hà có vẻ thật sự rất ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá cô một lần nữa, "Em 29 tuổi? Nhìn không giống chút nào, nhiều lắm khoảng 22 tuổi thôi."
Nghe tới đó, Lê Vĩnh Huyên đột nhiên rất nhụt chí.
Nỗ lực mấy năm nay, trong mắt anh ấy, cô vẫn chỉ là một cô gái vừa mới ra đời, chỉ là một nhà phân tích nhỏ thôi sao? Đây có phải là lý do những lời cô nói đều không quan trọng, anh ấy cũng không nghiêm túc lắng nghe cô?
"Mạch Vĩ Triết sao, thành tích thi đấu là một chuyện, nhưng nghe nói thái độ của anh ta cũng rất thu hút giới truyền thông." Lương Văn Hà lơ đãng nói, "Tuyển thủ có quá nhiều thị phi, muốn hội đồng quản trị xem xét, khả năng có thể......"
Lương Văn Hà không nói hết lời, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.
Mạch Vĩ Triết đúng thật đã bị giới truyền thông nhào nặn thành một đứa trẻ hư, táo bạo, hung hãn, thậm chí có chút ngạo mạn. Ở trong sân thi đấu, hắn không ngừng xung đột cùng với đối thủ, rất nhiều lần suýt nữa trở thành vai phụ trong phim võ hiệp, bị mất quyền thì đấu.
Mặc dù hiệu suất của anh ấy rất tuyệt, nhưng...... những nhà tài trợ không nhất thiết phải thích loại tuyển thủ thế này.
Vì thế Lê Vĩnh Huyên miễn cưỡng đồng ý, cơm nước xong liền vội vàng cáo từ, chạy tới khách sạn nơi các tuyển thủ sẽ nghỉ lại sau bữa tối. Cô nghĩ muốn nhân dịp trước khi các tuyển thủ nghỉ ngơi, khuyến khích và cổ vũ một lần, biểu hiện của bọn họ thật sự rất quan trọng, cho dù là giữa sân hay là bên ngoài --
Cô vừa mới đi lên cầu thang khách sạn, lập tức cảm thấy không khí bất thường. Một số người mặc quần áo cảnh vệ đang đứng ở trong đại sảnh, huấn luyện viên cũng có mặt ở đây. Khi nhìn thấy Lê Vĩnh Huyên xuất hiện, huấn luyện viên chỉ gật gật đầu.
"Sao vậy, có chuyện gì xảy ra?" Cô đi tới chỗ huấn luyện viên, trái tim đột nhiên trở nên nặng nề.
Có lẽ nhìn thấy biểu tình nghiêm trọng của cô, huấn luyện viên cười cười, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có gì, có một chút an toàn nhỏ muốn xử lý một chút. Lê tiểu thư sao lại tới đây?"
"Tôi nghĩ đến...... cỗ vũ bọn họ."
Một trong những nhân viên bảo vệ cao to nhìn thấy cô đi tới gần, muốn tiến lên ngăn cản cô lại. Huấn luyện viên vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng nói bâng quơ với bọn họ: "Đừng bận tâm, cô ấy là người một nhà."
Ánh mắt cô vẫn luôn đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh nhưng rắn chắc kia, cho đến khi hắn biến mất ở lối ra của sân. Đến lúc này cô mới đột nhiên cảm giác được, có người đang vòng tay ở phái sau vai cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Em đầu tư rất tốt." Lương Văn Hà trong bất tri bất giác đã thật sự dựa tới rất gần, cười nói với cô: "Nhìn dáng vẻ lo lắng của em thật đáng yêu, khuôn mặt đều ửng đỏ."
Phản xạ đầu tiên của Lê Vĩnh Huyên chính là muốn tránh thoát. Nhưng như vậy quả là hơi vô lễ, vì thế đành phải cố gắng hết sức kiềm chế xúc động bản thân muốn tránh ra, trầm ổn đáp lại: "Cuộc thi trượt băng rất thú vị, rất hấp dẫn mọi người, kết hợp với quảng cáo, tuyệt đối là hướng đầu tư tốt, tổng giám đốc nên cân nhắc điều này."
Đây là một nhiệm vụ bí mật khác của cô -- cô được đề nghị đưa ra một đề xuất để tập đoàn Danh Dương tài trợ cho đội trượt băng.
Tập đoàn tài trợ bất kỳ đội thể thao nào, không phải là việc nhỏ dăm ba ngàn. Chi phí của một năm là vô cùng đáng kể, vì thế đương nhiên cần phải cẩn thận đánh giá hiệu quả và lợi ích. Điều này là cần thiết bởi trước khi dự án được quyết định công khai, nhằm tránh sự thu hút của các nhà tài trợ khác, thậm chí tránh cả việc nhóm bọn họ có khả năng tăng chi phí tài trợ nếu bọn họ phát hiện ra tập đoàn Danh Dương đang quan tâm tới mình.
"Nói rất đúng. Xem ra anh thật sự nên tập trung vào đó nhiều hơn một chút." Lương Văn Hà dường như nói rất mơ hồ, không biết là đang nói tới đội trượt băng, hay là nói tới cô.
Nói xong, ánh mắt Lương Văn Hà trôi dạt về phía bên cạnh; trợ lý đặc biệt vẫn luôn chờ ở một bên. Sau khi Lương Văn Hà gật đầu ý nói trợ lý rời đi trước, lúc này mới khom người nhẹ nhàng nói thêm một câu bên tai Lê Vĩnh Huyên: "Anh rất chờ mong buổi hẹn tối nay."
Tổng giám đốc đi rồi, cô lập tức đứng lên, trong lòng có một cảm giác hưng phấn kích động khó lòng giải thích --
Không, không phải vì tối nay hẹn hò. Mà là, tổng giám rốt cuộc đã đồng ý xem xét cho việc tài trợ!
Mặc dù chỉ là xem xét, nhưng điều này đã tiến bộ rất lớn. Trong những năm qua, tập đoàn Danh Dương chỉ tài trợ cho những đội thể thao phổ biến, ví dụ như bóng rổ, bóng chày. Trượt băng tốc độ dù sao vẫn là trò chơi khá phổ biến, nếu nhận được tài trợ ổn định, đó sẽ là tin tức tuyệt vời cho các tuyển thủ.
Trong khoảng thời gian này ở chung với bọn họ, công việc bề ngoài đều được xử theo phép công, nhưng trái tim cô đã yên lặng bị móc ra. Vận động viên có lẽ không thông minh, không có đầu óc kinh doanh như tập đoàn, năng lực làm việc lâu dài, bọn họ rất đơn thuần thẳng thắn, toàn tâm tập trung vào huấn luyện và cạnh tranh để thi đấu, khiến người đau lòng.
Cô thật sự, thật sự thực hy vọng đề án này có thể được nhìn thấy, được xem xét, thậm chí có thể thông qua. Mời tổng giám đốc tới xem huấn luyện, xem thi đấu quả nhiên là có thể dùng được. Trong lòng Lê Vĩnh Huyên tràn ngập hy vọng.
Không thể vui mừng quá sớm. Lần này là thời điểm tốt nhất để xem trận đấu. Nếu bọn họ đạt được thành tích tốt trong đại hội thể thao thế giới tiếp theo, rất có khả năng, đúng lúc đó giới truyền thông đưa tin, người xem sẽ chú ý tới nhiều hơn --
Lê Vĩnh Huyên đứng một mình ở trong phòng khán giả, hồn nhiên không phát giác ra không khí ồn ào xung quanh mình, chỉ nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Cô nhất định phải giúp bọn họ trong cuộc chiến này!
Ánh trăng đã lên cao, gió đêm lạnh thấu xương, bóng dáng manh mai yểu điệu mặc tơ lụa nhẹ bay trong gió động lòng người, bông hoa tai bạc lấp lánh lắc lư, nhộn nhạo lấp lánh như những vì sao. Cô đang bước nhanh đi về phía cửa khách sạn.
Trước đó vào bữa ăn tối, cô đã dành hơn ba tiếng với tổng giám đốc; mặc dù cô chỉ nói giỡn về bữa tối dưới ánh nến, nhưng sau đó Lê Vĩnh Huyên lại có chút đứng ngồi không yên, bởi vì vẫn luôn phân tâm suy nghĩ về nhiều thứ mà mình mong muốn cho đội trượt băng.
Nhưng tổng giám đốc dường như không muốn nói về công việc, hầu như không chú ý tới những đề nghị và báo cáo của cô. Điều này khiến Lê Vĩnh Huyên không thể nào nắm bắt được suy nghĩ thực sự của anh trong vấn đề này.
"Về đội tuyển, có rất nhiều tuyển thủ có tiềm năng, ví dụ như Mạch Vĩ Triết --"
"Em hình như rất thần tượng anh ta?" Lương Văn Hà đột nhiên ngắt lời cô nói.
Lê Vĩnh Huyên sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đúng vậy, bởi vì thành tích tham gia thi đấu của anh ấy vẫn luôn khiến người sáng mắt."
Lương Văn Hà cười cười, hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao? Không phải bởi vì anh ta rất đẹp trai sao?"
Cô nghiêm túc phản bác, "Em không phải là cô bé chỉ biết mê luyến ngoại hình."
"Em không phải là cô gái sao? Mới hơn hai mươi tuổi, so với anh thì chỉ là một cô gái nhỏ." Anh ta khoa trương vẫy vẫy tay, "Đừng tranh luận với anh về chuyện này, được chứ?"
"Tổng giám đốc, em đã gần hai mươi chín tuổi."
Lương Văn Hà có vẻ thật sự rất ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá cô một lần nữa, "Em 29 tuổi? Nhìn không giống chút nào, nhiều lắm khoảng 22 tuổi thôi."
Nghe tới đó, Lê Vĩnh Huyên đột nhiên rất nhụt chí.
Nỗ lực mấy năm nay, trong mắt anh ấy, cô vẫn chỉ là một cô gái vừa mới ra đời, chỉ là một nhà phân tích nhỏ thôi sao? Đây có phải là lý do những lời cô nói đều không quan trọng, anh ấy cũng không nghiêm túc lắng nghe cô?
"Mạch Vĩ Triết sao, thành tích thi đấu là một chuyện, nhưng nghe nói thái độ của anh ta cũng rất thu hút giới truyền thông." Lương Văn Hà lơ đãng nói, "Tuyển thủ có quá nhiều thị phi, muốn hội đồng quản trị xem xét, khả năng có thể......"
Lương Văn Hà không nói hết lời, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.
Mạch Vĩ Triết đúng thật đã bị giới truyền thông nhào nặn thành một đứa trẻ hư, táo bạo, hung hãn, thậm chí có chút ngạo mạn. Ở trong sân thi đấu, hắn không ngừng xung đột cùng với đối thủ, rất nhiều lần suýt nữa trở thành vai phụ trong phim võ hiệp, bị mất quyền thì đấu.
Mặc dù hiệu suất của anh ấy rất tuyệt, nhưng...... những nhà tài trợ không nhất thiết phải thích loại tuyển thủ thế này.
Vì thế Lê Vĩnh Huyên miễn cưỡng đồng ý, cơm nước xong liền vội vàng cáo từ, chạy tới khách sạn nơi các tuyển thủ sẽ nghỉ lại sau bữa tối. Cô nghĩ muốn nhân dịp trước khi các tuyển thủ nghỉ ngơi, khuyến khích và cổ vũ một lần, biểu hiện của bọn họ thật sự rất quan trọng, cho dù là giữa sân hay là bên ngoài --
Cô vừa mới đi lên cầu thang khách sạn, lập tức cảm thấy không khí bất thường. Một số người mặc quần áo cảnh vệ đang đứng ở trong đại sảnh, huấn luyện viên cũng có mặt ở đây. Khi nhìn thấy Lê Vĩnh Huyên xuất hiện, huấn luyện viên chỉ gật gật đầu.
"Sao vậy, có chuyện gì xảy ra?" Cô đi tới chỗ huấn luyện viên, trái tim đột nhiên trở nên nặng nề.
Có lẽ nhìn thấy biểu tình nghiêm trọng của cô, huấn luyện viên cười cười, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không có gì, có một chút an toàn nhỏ muốn xử lý một chút. Lê tiểu thư sao lại tới đây?"
"Tôi nghĩ đến...... cỗ vũ bọn họ."
Một trong những nhân viên bảo vệ cao to nhìn thấy cô đi tới gần, muốn tiến lên ngăn cản cô lại. Huấn luyện viên vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng nói bâng quơ với bọn họ: "Đừng bận tâm, cô ấy là người một nhà."