Tên sách: 《Ở chung nhưng khác giường》 (một trong những sự cô đơn)
Có thể nói rằng gia đình là cái nôi nuôi ta khôn lớn cũng là nơi cho chúng ta trở về khi mệt mỏi.
Hay mọi người thường hay nói ai có gia đình người đó sẽ có được hạnh phúc hay là một món quà vô giá mà thượng đế ban tặng.
Nhưng không phải ai cũng có được món quà đó, cô không được ông trời ban tặng,
Ngay từ nhỏ cô đã là cô nhi không cha không mẹ không người thân. không có bất luận bối cảnh hay chỗ dựa nào cả.
Có, chỉ là sự cô đơn và cô độc vô tận ──
Bởi vì cô độc, cô đã dồn hết tất cả thời gian và năng lượng của mình vào trong công việc.
Bởi vì cô độc, cô coi xếp của mình là món ăn cảm xúc duy nhất.
Vốn tưởng rằng mình sớm đã đạt tới trạng thái tê liệt, không quan tâm tới bất cứ điều gì.
Nhưng không nghĩ rằng, vào một ngày kia, khi cô gặp hắn...
Một người đàn ông đẹp trai nhưng tính tình táo bạo, cử chỉ thô lỗ......
Mặc dù hắn thích chơi trò thủ đoạn, luôn nói dăm ba câu lập tức bắt đầu kiểm tra sự nhẫn nại của cô.
Nhưng khi cô lâm vào nguy hiểm, hắn không màng tất cả vọt tới bên người cô và bảo vệ cô.
Khi cô một mình và không nơi nương tựa, hắn lập tức cho cô ở lại mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.