-
Phần 5 END
-------------------------------------
Tóm tắt phần trước: Những kẻ xấu làm hại chị Điềm đã phải nhận hậu quả, anh Mộc kêu chị Điềm đi đầu thai nhưng chị Điềm muốn ở lại chơi với chị Bối ít bữa đã. Chị Bối hứa sửa miếu đúc tượng vàng cho anh Mộc thì anh mới chịu để chị Điềm ở lại với chị Bối.
11.
Hai mươi tỉ cổ phần khiến mọi thứ thay đổi, mang theo rất nhiều sắc thái ân oán nhà giàu.
Chuyện này lập tức lên Hot search.
Đầu dây điện thoại bên kia, Trần Yên hú hét gọi bầy:
"Chó nhà giàu, đừng có quên đấy!"
Tôi vung tay, vẽ bánh cho nó:
"Nữ nhân, những ngày sung sướng của cưng tới rồi đây!"
Nó cười khà khà, bảo là mai xin nghỉ việc, hỗ trợ tôi xin nghỉ việc luôn.
Tôi vội ngăn lại:
"Ba đồng bạc lẻ, có đáng phải đi lên xin nghỉ không?"
Không chỉ mình nó sa đọa.
Sau vụ đó, bỗng nhiên có rất nhiều người theo đuổi tôi.
Chó săn đẹp trai ngầu lòi, chó con đáng yêu, trai ngoan ấm áp...
Đủ mọi thể loại, thậm chí còn tán tôi tới tận miếu Sơn thần.
"Em chỉ muốn tặng hoa cho chị thôi, không làm phiền chị dâng hương đâu ạ."
Tôi xách bó bông hồng bị nhét vào ngực, không nhịn được mà khoe:
"Xem này, có thơm không?"
Dương Điềm bay lại, tính ngửi thử.
Thương Mộc ghét bỏ: "Không thơm."
"Lại còn xấu nữa."
Tôi: "..."
Dương Điềm thuận thế khuyên nhủ:
"Bội Bối, cô chớ để lũ đàn ông xấu kia hốt mất nhé."
Chậc.
Người đẹp rưng rưng, ai mà chịu được?
Tôi đòi Thương Mộc một khúc gỗ Dưỡng hồn, quyết định dẫn cô ấy và Trần Yên đi du hí một chuyến.
Kể cũng lạ.
Hắn rất hào phóng cho tôi.
Không cò kè gì.
Thế là bọn tôi hai người một ma bơi quanh quốc nội.
Hải Nam, Thành Đô, Hàng Châu, Tây Tạng...
Vừa giải sầu, vừa quyên tiền.
Tiền tài trong tay tôi phát ra với tốc độ ánh sáng.
Trần Yên hoảng sợ thấy rõ.
Nó vừa cảm khái, vừa nửa đùa nửa thật:
"Người không biết còn tưởng bà sợ tiêu không hết tiền ấy."
Chẳng ngờ một lời lại hóa tiên tri.
12.
Một giây trước, tôi còn đủng đỉnh dạo bước chân trần trên bãi biển đầy ánh huỳnh quang ở nơi xa, một giây sau tôi đột nhiên té xỉu nhập viện.
Cơ quan nội tạng nhanh chóng suy kiệt.
Làm đủ loại xét nghiệm kiểm tra nhưng bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân.
Mới qua có vẻn vẹn một ngày, tôi đã không dậy khỏi giường nồi.
Trần Yên nhào vào bên giường bệnh, khóc không thành tiếng:
"An Bội Bối, bà khỏe lên cho tôi đi."
"Tôi không cần cửa hàng, không cần một đêm phất lên, chỉ cần bà khỏe lại thôi..."
Con bé ngốc này, kề vai bên tôi từ bé tới lớn ở trại mồ côi.
Từ lúc biết nhớ chuyện tới giờ, lúc nào cũng ỷ lại vào tôi.
Nhưng cũng may, tôi đã lén chuyển một ít cổ phần tập đoàn Dương thị cho cô ấy.
Sau này không phải lo cơm áo.
Dương Điềm mắt cũng đỏ hoe.
Cô ấy luống cuống tay chân, linh hồn run rẩy:
"Hu hu, tại tôi cả!"
"Tôi không nên đòi tiễn cô, Bội Bối, là tại tôi cả!"
...
Lại một cô ngốc nữa.
Tôi đang định mở miệng thì bỗng nhiên mùi hương cỏ cây tràn vào trong phòng bệnh.
"Sao lại biến thành thế này vậy hả?"
Thương Mộc xé không gian, bước ra ngoài.
Tôi gian nan giơ tay lên, chỉ về vị trí linh hồn Dương Điềm.
Hắn trầm mặc, sau đó vung tay áo, Quỷ môn mở ra.
Tôi mỉm cười nhìn Dương Điềm:
"Đi đi, giờ đi đầu thai, biết đâu lại có thể có duyên làm người thân một đời nữa với cha mẹ cô."
"Kiếp sau khỏe mạnh, mọi việc thuận lợi nhé."
Cô ấy hai mắt đẫm lệ, tựa như hiểu rõ điều gì.
Nhưng cuối cùng, chỉ kịp ngoái đầu nhìn tôi một cái, rồi bị Quỷ sai dẫn vào Quỷ môn.
Thương Mộc rảo bước lại gần tôi.
Hắn ngồi xổm bên giường, giống như một kẻ bướng bỉnh muốn nghe câu trả lời.
Tôi cảm nhận được, sinh mệnh của mình đang trôi nhanh.
Không nhịn được cười khẽ:
"Anh đoán được rồi mà."
"Tiểu Sơn thần."
Hàng mi dài của Thương Mộc khẽ run.
Trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức, thấy hắn hé môi:
"Tôi sẽ đi tìm cô."
13.
Mười năm cõi trần bằng một ngày cõi trời.
Khi tôi tỉnh lại, cung nữ đứng cạnh trợn tròn mắt.
Cô bé vui đến mức nói không sửa câu:
"Thần nữ, ngài lịch kiếp nhanh quá!"
"Hôm trước Thiên cung còn cá cược, rất nhiều Tinh quân đặt cược rằng phải mười ngày người mới rời khỏi nhân gian về đây."
Không dám giấu, tôi cũng không ngờ.
Lúc trước hạ phàm, thiên đạo nói có thể áp chế cái gì thì áp chế hết.
Tôi là thần chủ về tiền tài.
Thế là thiên đạo ép tài vận của tôi, cho tôi mang mệnh hao tài.
Tiền chi ra làm việc thiện thì sẽ chuyển hóa thành công đức.
Chỉ có tích góp công đức tới định mức thì mới tính là lịch kiếp xong, nguyên thần về trời lại.
Với tình hình ban đầu của tôi, cho dù còng lưng làm trâu làm ngựa cho tư bản, mỗi ngày làm chín tiếng từ chín giờ sáng tới sáu giờ tối đến chết thì may ra mới kiếm đủ tiền.
Ai ngờ, tôi lại gặp trợ giúp.
"Thần nữ, chuông cầu kiến ở ngoài cung vừa reo."
Cung nữ đột nhiên lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
"Vị tinh quân nào thế?"
"Là... Sơn thần Thương Mộc."
Nhanh thế cơ à?
Vừa nhắc tới trợ giúp, trợ giúp tới luôn.
Cửa cung mở ra, ánh trăng trút xuống.
Người mặc áo bào màu mực chậm rãi tiến tới.
Hương thơm lan tỏa, trước sau như một.
"Thương Mộc đến tạ ơn thần nữ."
Tôi hơi ngại, mở miệng là lộ nguyên hình:
"Cũng không hẳn, lúc đó tôi nổi lòng hám tiền, không khống chế được."
Đây là lời nói thật lòng của tôi.
Nhân gian rung chuyển, khiến Thiên giới bị thủng một lỗ to.
Ngay cả Bổ thiên thạch cũng không vá được.
Các thần đều hiểu, chỉ có sức mạnh của một vị thần mới có thể trám lỗ thủng đó được.
Nhưng làm gì có ai chịu hi sinh thân mình chứ?
Thế là có vị thần đề xuất, lấy núi Thương Diễn làm vật liệu vá trời.
Đó là tòa núi cổ tồn tại từ mười triệu năm trước, nhưng chẳng biết vì sao chưa sinh ra thần linh nơi đó.
Cuối cùng, tôi đứng ra, tình nguyện lấy thần lực của mình để vá trời.
Chẳng cao thượng gì đâu, chẳng qua dưới núi Thương Diễn có mỏ vàng rất lớn, đem vá trời thì phí quá.
Cũng chỉ có vị thần chủ tiền tài như tôi mới hành động kiểu đó thôi.
Thần lực mất hết, tôi rơi vào trạng thái ngủ say.
Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi nghe nói núi Thương Diễn sinh ra linh hồn, đã hóa thành thần.
Sơn thần Thương Mộc, một mình đấu với cả hội Tinh quân Thiên cung mà không thua.
Mới nghe câu được câu mất từ cung nữ thì tôi đã bị Thiên đạo cho xuống trần lịch kiếp mất tiêu.
Thiên đạo cũng nhọc lòng.
Bởi vì chỉ có lịch kiếp xong thì mới có thể ổn định thần cách sắp vỡ vụn của tôi.
Còn tôi lớ ngớ thế nào lại gặp được Thương Mộc.
Do chuyện lúc trước định bốc núi nhà hắn vá trời, nên lúc đối đầu với hắn, Thiên đạo cũng không hiên ngang lẫm liệt cho được.
Cho nên chỉ cần ở cạnh hắn thì hạn chế của Thiên đạo sẽ lỏng bớt, tài vận của tôi sẽ bớt bị áp chế đi.
Thế là cuối cùng tôi mở hack về trời luôn.
Thương Mộc cười nhẹ:
"Dù nói thế nào đi nữa thì thần nữ cũng có ơn lớn với tôi."
Tôi chắp tay:
"Cung nữ đã kể với tôi rồi, lúc trước anh đánh lên Thiên cung là để hỏi nơi tôi thác sinh dưới trần chứ gì."
"Tuy đám Tinh quân kia không chịu nói nhưng cuối cùng anh vẫn tới giúp tôi."
"Có ơn nghĩa này, hương hỏa của tôi sau này chia anh một nửa."
Hắn ngẩn ra, không nói gì.
Tôi khẽ nhếch đuôi mày, nói:
"Anh không biết đấy thôi, loài người bây giờ ấy à..."
"Bọn họ không thèm cầu Bồ Tát nữa, mà quỳ đông như kiến cỏ trong điện Thần tài của tôi đấy."
"Cho nên hương hỏa của tôi vượng lắm."
Lúc này Thương Mộc mới hoàn hồn.
Trong đôi mắt trong veo của hắn, tựa như có ánh sáng lưu chuyển:
"Nói vậy thì tôi cũng có thể tới điện Thần tài cầu xin nhỉ?"
Tôi nghi hoặc:
"Anh định cầu tiền tài?"
Hắn lắc đầu, vành tai thoáng ửng hồng:
"Không, tôi cầu duyên với thần nữ."
Hả...
Tôi kinh ngạc ngây người tại chỗ, không dám nói tiếp.
Thương Mộc thản nhiên nói:
"Lúc trước tôi đoán ra thần nữ ở thế gian, thế là lại lên Thiên cung một chuyến."
"Lần đó đánh cược, tôi đặt không nhiều không ít, nhưng ăn hết."
"Bây giờ, cũng có chút tiền..."
Gay rồi.
Tiền tài động lòng thần.
Tôi cố nhịn, nhưng nhịn không được.
"Hay là, anh thử xin xem sao!"