-
Phần 2
Tóm tắt phần trước: Chị Bối tham tiền nhặt tiền có dây đỏ phải minh hôn với ma nữ, thế là chị nhanh trí buộc dây đỏ nối duyên ma nữ với tượng Sơn thần. Nửa đêm, chị mơ thấy chị tới miếu Sơn thần, thấy Sơn thần áo quần tơi tả, còn kéo chị vào lòng.
4.
"Cô nói ai bị..."
Hình như hắn không thể nào thốt được hai chữ sau khỏi miệng.
Sau khi dừng lại, hắn càng giận hơn.
Tôi một lòng muốn sống, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
"Không phải anh!"
"Không phải anh, nào đâu phải anh, bị người ta đè ra phải đâu là anh!"
Ầm!
Cả tòa miếu Sơn thần rung lên ầm ầm.
"Tôi đang đánh nhau với ma nữ kia đấy, đánh nhau đấy!"
Gương mặt thần tiên gần trong gang tấc, đang giận đỏ mặt tía tai.
Tôi gật đầu như gà mổ thóc:
"Đúng đúng đúng!"
"Mặc dù anh đánh không lại nhưng vẫn ngoan cường bảo vệ sự trong sạch của bản thân..."
Còn chưa nói hết, người kia đã thò tay bóp miệng tôi lại.
"Câm miệng! Nếu không tôi sợ mình không nhịn nổi mà tàn sát người phàm bây giờ."
Tôi thức thời, ngoan ngoãn đưa tay vạch ngang miệng làm động tác kéo khóa.
Bấy giờ hắn mới hít sâu một hơi, tức giận nói:
"Tôi vừa đánh nhau một lượt với mấy lão già trên Thiên cung, thần lực của tôi chỉ còn chưa tới một phần mười."
"Hơn nữa, có dây đỏ trói chân trói tay, không động tới ma nữ kia được, chứ không thì tôi búng tay là ả ra tro ngay."
Nói xong, lại nhìn tôi.
"Cô thắt nút dây cũng kỹ lắm cơ."
Tôi cười khẩy.
Phải buộc cho kỹ chứ, dây đỏ kia vốn theo tôi cơ mà.
Hắn thở dài một tiếng.
"Sau khi cởi nút thắt, tôi mới vây được ả ở ngoài miếu đấy."
"Chẳng bao lâu nữa, ả sẽ thoát được, cô tỉnh lại thì thắp hương cho tôi ngay nghe chưa."
"Có khói hương thì tôi mới mau khôi phục thần lực được."
Tôi vô thức che túi lại.
Động tác này khiến người kia híp mắt lại.
"Giờ bỏ tiền hay bỏ mạng?"
Tôi đáp không nghĩ ngợi: "Bỏ tiền!"
Hắn trầm mặc.
Lát sau, nhỏ giọng nói tiếp:
"Bạn của cô cũng để lại mùi trong miếu, không chắc ma nữ kia có tìm cô ấy hay không."
Tôi tỏ ra rất tha thiết ân cần:
Xin hỏi phải xưng thế nào đây ạ?"
"Tín nữ xin thành tâm bày đồ cúng!"
Đầu tiên, hắn xì một tiếng, sau đó tiếng nói hóa hư ảo:
"Tôi tên là Thương Mộc."
...
Tôi choàng tỉnh.
Chần chừ một lúc, sau đó bò dậy ra ngoài mua hương.
Nửa đêm canh ba.
Người tốt ai lại đi gõ cửa mua đồ nhang đèn chứ?
Ông chủ suýt chút nữa đứng tim, la tôi một trận tơi bời rồi mới bán hương cho tôi.
Vì đuối lý nên tôi còn chẳng dám cò kè mặc cả.
Xót hết cả ruột gan!
Ngồi chồm hỗm ngay ngã tư đường, tôi lẩm bẩm niệm tên "Thương Mộc", sau đó đốt một bó hương lớn.
Khói hương lượn lờ bay lên.
Chỉ chốc lát, đường phố không một bóng người bỗng vặn vẹo, mờ ảo.
Đến khi hoàn hồn, tôi đã thấy mình đứng trong miếu.
"Hương vẫn rẻ tiền như cũ."
Thương Mộc nhìn sang, rõ là đang oán giận.
Tôi nhíu mày: "Anh cũng hít lấy hít để đấy còn gì."
Không đợi hắn đáp lời, có tiếng khóc hu hu vọng tới.
Hả?
Tôi theo tiếng nhìn sang, thấy một người đang ngồi xổm trong góc miếu.
Nói là người thì cũng không đúng lắm.
Vì lúc này hai chân cô ấy không chạm đất, người lượn lờ trên không.
"Đây là..."
Tôi quay đầu nhìn Thương Mộc, hắn không kiên nhẫn phất tay áo:
"Ma nữ mà cô hốt về đấy."
"Lúc trước hoàn toàn bị oán khí điều khiển, tôi đánh một trận mới tỉnh đấy."
"Tôi mới khôi phục được hai phần thần lực, đang chán muốn chết, mà cô ả vẫn còn ngồi đây khóc sướt mướt."
"Nể tình ả chưa hại người nên tôi chưa tiêu diệt, đợi lát nữa gọi Quỷ sai tới dẫn đi!"
Ma nữ vừa nghe đến đó, cố gắng nén khóc, lắc đầu liên tục.
"Kẻ thù còn sống ung dung thoải mái, tôi không muốn đi đầu thai đâu!"
Chắc là sợ Thương Mộc, nên cô ấy giương đôi mắt cầu khẩn nhìn tôi.
Tôi đang định xua tay, ý bảo mình không đủ sức.
Nhưng ma nữ lại tha thiết nói:
"Cầu xin hai người giúp tôi, tôi có tiền, đừng lo chuyện thù lao."
"Hai mươi tỉ, đủ không?"
Thương Mộc nở nụ cười cà khịa chỉ tôi:
"Cô ấy là người sống, không tiêu được tiền âm phủ đâu."
Chẳng ngờ ma nữ gật đầu:
"Tôi biết, không phải tiền âm phủ, là tiền bác Mao."
Ồ!
Hai mươi tỉ.
Giàu quá xá giàu luôn.
Tôi tiến tới, nở nụ cười chuẩn mực lộ tám cái răng.
"Girls help girls."
(Con gái là phải giúp nhau)
5.
Thương Mộc còn đang định gọi Quỷ sai, lải nhải cái gì mà nhân quả tuần hoàn, vạn vật tự có quả báo.
Tôi tỏ thái độ ngay:
"Không làm việc trái luân lý, không làm việc trái pháp luật."
"Sau khi có tiền, tôi hương khói cho anh mỗi ngày."
Không có chuyện gì không thể giải quyết bằng hương khói.
Nếu như có...
Thì thắp thêm hai bó.
Đúng như dự đoán, hắn dừng độc tác mở Quỷ môn, không làm tiếp nữa.
Ma nữ thấy có hi vọng, vội vàng bảo đảm:
"Đúng vậy, tôi không gây khó dễ cho ngài đâu."
Cô ấy bắt đầu kể lại chuyện của mình hồi còn sống.
"Tôi tên là Dương Điềm, con gái độc nhất của tập đoàn Dương thị."
Tôi kinh ngạc:
"Tập đoàn Dương thị là công ty thương mại đứng đầu trong ngành xuất nhập khẩu quốc tế đúng không?"
Dương Điềm gật đầu, mặt thoáng đỏ.
"Cũng... tương đối thôi, trừ việc có ít tiền ra thì cũng không có gì ghê gớm cả đâu."
Tôi ôm ngực.
Tốt rồi.
Xem ra hai mươi tỉ này có thể lấy được rồi.
"Ba tháng trước, cha mẹ tôi đi bàn hợp đồng, phải đi tỉnh khác xuyên đêm."
"Chẳng ngờ, trên đường đi gặp tai nạn giao thông."
Thanh âm của Dương Điềm dần hóa nghẹn ngào.
"Cha mẹ đột ngột qua đời, tôi vốn không chấp nhận, luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Tôi từng tìm tài xế gây tai nạn kia nhiều lần, nhưng hắn một mực thề thốt phủ nhận, cứ khăng khăng mình lái xe đường dài mệt quá nên mới gây tai nạn."
"Nhưng trực giác mách bảo, chắc chắn hắn có vấn đề."
"Quả nhiên, sau khi hắn lĩnh án tù không lâu thì có người âm thầm vận động, giúp hắn giảm án."
Cô ấy nói tới đây, mắt tràn ngập thù hận.
"Hai người biết người kia là ai không?"
"Em ruột của cha tôi, chú ruột của tôi!"
"Cha mẹ tôi đi rồi, ông ta chủ động đứng ra, bảo là phải giúp tôi quản lý việc công ty."
"Tôi vốn tưởng chú là số ít người thân còn sót lại trên đời này của mình, ai dè ông ta lại là súc sinh đội lốt người!"
Dương Điền siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt.
Thương Mộc nhìn oán khí cuồn cuộn phủ cả người cô ấy, vội phất tay.
Một tia sáng lướt qua, quỷ khí biến mất.
Dương Điềm bình tĩnh lại nhiều.
Cô ấy nở nụ cười bi thảm:
"Chỉ tiếc, khi đó tôi đã dẫn sói vào nhà, chưa kịp giao chứng cứ cho cảnh sát thì đã bị ông ta phát hiện."
"Ông ta giở trò với thuốc trị bệnh tim bẩm sinh của tôi."
Tôi thổn thức.
Xưa nay nhà giàu vốn nhiều ân oán.
Nhưng nghĩ lại bỗng thấy nghi hoặc.
"Vậy thì vụ dây đỏ minh hôn..."
Chẳng lẽ lúc còn sống một lòng muốn điều tra sự thật, đến lúc chết đi lại đột biến thành cuồng yêu đương một lòng muốn cưới chồng?
Dương Điềm lắc đầu nguầy nguậy, đau đớn vô cùng.
"Tất cả là do tên khốn kiếp kia!"
"Sau khi tôi biến thành ma, ông ta mời thầy pháp tới, thấy không thu phục được tôi bèn dùng dây đỏ minh hôn để mê hoặc tôi, muốn gắp lửa bỏ tay người."
"Chúng còn chôn xác tôi luyện thành huyệt tụ tài, giúp ông ta giàu sang cả đời."
Tôi thở dài.
"Cô có mệnh phú quý, chỉ cần ông thầy pháp kia biết chút đỉnh là thấy ngay thôi mà."
Dương Điềm ngơ ngác.
Còn Thương Mộc thì thoáng kinh ngạc, quay sang nhìn tôi.
Tôi đằng hắng một tiếng, nói sang chuyện khác:
"Vậy thì bọn tôi phải làm sao để giúp cô?"
Hai con mắt Dương Điềm sáng lên.
"Tôi muốn nhờ hai người đào xác tôi lên, phá huyệt tụ tài kia đi!"
"Chỗ chôn xác nằm ngay trên ngọn núi mà ngài quản đấy."
Thương Mộc nhíu mày.
Hiển nhiên là rất bất mãn với việc có kẻ giở trò trên núi của mình.
Tôi tỏ vẻ chần chờ.
"Nhưng mà... một thiếu nữ đương tuổi xuân thì như tôi nửa đêm đi đào mộ có hơi không ổn không?"
Dương Điềm cuống lên, muốn tới kéo tôi nhưng bị giữ chặt tại chỗ.
Thương Mộc lạnh giọng cảnh cáo: "Đứng ngoan ngoãn đó đi."
Bất đắc dĩ, cô ấy run rẩy nhấc tay:
"Bọn chúng chôn tôi quá vội, không kịp lấy đi nhẫn vàng đồ trang sức vàng trên tay tôi tới."
Tôi sờ mũi.
"Không phải là chuyện có vàng hay không vàng, mà đào mộ..."
Dương Điềm cắt lời tôi:
"Để phòng rủi ro, tôi đã lập di chúc..."
"Di chúc và toàn bộ chứng cứ ông ta qua lại với gã tài xế gây tai nạn kia, tất cả được giấu trong chiếc trâm cài tóc không đáng chú ý."
"Ai giao chứng cứ cho cảnh sát thì sẽ được thừa kế cổ phần của tôi tại tập đoàn Dương thị."
Cô ấy nhìn tôi chăm chú, đưa hai ngón tay lên.
"Không nhiều, trị giá vừa bằng hai mươi tỉ."
Nhìn con bé này thông minh lanh lợi hiểu lòng người chưa này.
Đúng là, làm tôi mừng muốn khóc.
Tôi lập tức móc điện thoại ra, đặt hàng bộ công cụ đào mộ.
Tôi hiên ngang lẫm liệt nói:
"Làm việc nghĩa, chẳng nề gian khó."
Dương Điềm cảm động rớt nước mắt.
"Cô An, cô đúng là người tốt."
Tôi rụt rè gật đầu, che giấu công danh.
Thương Mộc: "..."
Quá đáng ghê!