• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sơn Hà Chẩm 山河枕 (Tống Thiến - Đinh Vũ Hề) (3 Viewers)

  • Chương 121-125



121.


“Chàng quay lại!”



Sở Du vội vàng giữ chặt Vệ Uẩn đang xoay người muốn đi, nàng có chút dở khóc dở cười: “Chàng đây là nói đi đâu vậy? Đây là lại quản chuyện gì về Cố Sở Sinh?”



Vệ Uẩn không nói lời nào, hắn mặc cho nàng kéo hắn, dường như có chút tủi thân mà nói: “Ta biết trong lòng nàng không bỏ được hắn, ta cũng không có cách nào, thích nàng trước là ta thua, ta có chơi có chịu. Ta không thể đối với nàng như vậy, ta tìm hắn gây sự cũng không được sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Chàng cái người này…” Sở Du có chút bất đắc dĩ: “Từ đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy?”



“Không phải sao?”



Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng: “Nàng biết hắn sẽ đến đây, lại không nói cho ta biết, tự mình ở đó khó chịu, ta cho rằng nàng là vì ta mà có gì không vui, ta hao tâm tổn trí, phí sức dỗ dành nàng…”



Vệ Uẩn càng nói càng khó chịu, nghĩ đến mấy ngày nay Sở Du trằn trọc vào ban đêm, hắn ăn nói khép nép mà dỗ dành, hắn lập tức cảm thấy càng không thể nhịn được: “Ta đây đi tìm hắn.”



“Tiểu Thất!”



Sở Du kéo hắn, cũng không biết làm sao, sự bực bội gần đây đột nhiên tiêu tan đi rất nhiều, nàng kéo hắn, vội nói: “Ta không có vì hắn mà khó chịu, gần đây không vui, chỉ là bởi vì…” Sở Du ngừng lại, Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, dáng vẻ ‘Ta xem nàng bịa thế nào’, hắn phối hợp nói: “Bởi vì cái gì?”



Sở Du nuốt tên Ngụy Thanh Bình xuống, nhỏ giọng nói: “Ta chính là cảm thấy, lần này có nhiều cô nương tới như vậy, chàng cũng đến tuổi cưới xin rồi… trong lòng ta mới khó chịu.”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó hắn nhíu mày: “Vậy vì sao Cố Sở Sinh đến mà nàng không nói cho ta biết?”



“Ta cũng không biết là hắn sẽ tới.”



Cái tên Cố Tử Sơ này là do phụ thân của Cố Sở Sinh đặt, hắn ta chưa từng nói cho nàng biết, nếu nàng nói nàng biết, một là sợ sau này Cố Sở Sinh sinh nghi, thứ hai là lại lo lắng lộ ra sự thân mật quá mức ở chỗ Vệ Uẩn.



“Vậy vì sao nàng lại muốn sắp xếp Cố Tử Sơ ở trong viện khách quý?”



“Đây là ai nói với chàng?” Sở Du hơi nghi hoặc một chút: “Lúc ta nhìn thấy tên thì đoán rằng người này có phải là Cố Sở Sinh hay không, cho nên ta chuẩn bị hai phòng, nếu như Cố Tử Sơ đến thì trực tiếp đến phòng khách quý, nếu không phải thì đến phòng bình thường, nào có đặc biệt chuẩn bị phòng khách quý cho hắn?”



Trong lòng Vệ Uẩn cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, hắn nghĩ lại rồi vui vẻ ra mặt: “Hóa ra là nàng sợ ta sẽ dự định thành thân, nếu sợ thì sao nàng không gả cho ta đi?”



“Sao ta lại không gả cho chàng rồi?” Sở Du cười lên, nàng đưa tay chỉnh sửa lại y phục cho hắn: “Không phải là ta không gả cho chàng, ta chỉ chờ gả cho chàng.”



“Chờ” gả cho chàng, chờ tình cảm này nước chảy thành sông, chờ thời cơ phù hợp.



Bây giờ Vệ Uẩn sắp tự phong vương, hắn phải hướng về thiên hạ chiêu binh mãi mã, một thanh danh tốt đối với hắn mà nói là quá quan trọng. Nếu như hắn chỉ là Trấn Quốc Hầu, vậy thì cưới nàng có lẽ sẽ chịu lấy sự chế nhạo đầy Hoa Kinh, cùng lắm cũng chỉ là bị giáng chức phạt lương bổng, trở ngại lớn nhất của nàng và hắn cũng chỉ là sợ Liễu Tuyết Dương không chấp nhận được mà thôi.



Nhưng mà bây giờ lại không giống như vậy nữa, bây giờ đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc, thiên hạ phân chia, Vệ Uẩn rất cần thu hút lòng dân thiên hạ, nếu như đạo đức cá nhân của hắn có lỗ hổng, Triệu Nguyệt thổi phồng thêm, các nhà trí thức sợ là sẽ càng thêm do dự, cục diện liền bất lợi đối với Vệ Uẩn. Bây giờ sự việc bảo vệ tính mạng cả nhà là việc mà hơn một nửa thiên hạ đều sẽ làm, Sở Du tuyệt đối sẽ không để bất kỳ sự nguy hiểm không nên có nào xuất hiện, nhất là sự nguy hiểm này… còn là chuyện trăng hoa như thế.



Trong lòng Sở Du xác định, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta và Cố Sở Sinh đã sớm là quá khứ rồi, ta không phải là người không buông được.”



Nghe thấy lời này, trong lòng Vệ Uẩn an định hơn rất nhiều, hắn đưa tay cầm tay nàng: “Vậy nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, những cô nương kia, ta sẽ không nhìn nhiều.”



Sở Du cười lên, khẽ vỗ mặt hắn: “Chỉ biết nói lời hay dỗ ta.”



Nói xong, nàng rút tay ra rồi xoay người nói: “Được rồi, quay về thôi, sợ là ca ca ta sắp đến rồi.”



“Ừm.” Vệ Uẩn đáp lời rồi đi theo sau nàng ra ngoài.



Chờ quay lại trước cửa thành, cũng không lâu lắm, xe ngựa của Sở Lâm Dương xuất hiện trong tầm mắt. Sở Du vừa nhìn thấy chữ “Sở” phấp phới kia thì xách váy chủ động tiến lên.



Vệ Uẩn đi theo sau lưng nàng, thấy nàng cao hứng đi đến trước xe ngựa, vui vẻ nói: “Ca ca!”



Màn xe được vén lên, trước tiên là để lộ ra khuôn mặt điềm đạm chính trực của Sở Lâm Dương, hắn ta nghiêng người sang bên cạnh, Sở Du liền nghe thấy Tạ Vận mang theo tiếng nức nở từ bên trong vọt ra: “A Du!”



Sở Du nghe thấy lời này rồi trông thấy Tạ Vận xách váy xuống xe, vội vàng kéo nàng: “Con vẫn tốt chứ?”



Sở Du sửng sốt một lát, nàng giương mắt nhìn qua thì nhìn thấy Sở Kiến Xương và Sở Cẩm cũng từ trong xe ngựa đi ra.



“Mọi người… làm sao…”



Suy nghĩ của Sở Du nhất thời có chút hỗn loạn, Sở Cẩm và Tạ Vận vốn nên ở Hoa Kinh mới đúng, cho dù không ở Hoa Kinh thì cũng nên ở Lạc Châu, sao lại theo Sở Lâm Dương cùng tới?



Sở Cẩm biết nàng muốn nói gì, nàng ấy cười cười, dịu dàng nói: “Không phải cái đêm trước khi tỷ đến Thuận Thiên phủ đã bảo ta mang mẫu thân đi sao, ta đi suốt đêm ra ngoài, sau đó trực tiếp đi tìm đại ca, bây giờ nghe đại ca nói muốn tới Bạch Lĩnh, ta cùng mẫu thân và phụ thân cùng nhau đến đây.”



Rời khỏi Hoa Kinh hào nhoáng, Sở Cẩm cũng không mang mạng che mặt, vết sẹo trên mặt nàng ấy đã nhạt đi rất nhiều, phá hủy đi sự xinh đẹp yếu đuối như vậy, lại nhiều thêm một chút khí phách tiêu sái, khiến khí chất cả người nàng ấy chính trực rõ ràng, trông vô cùng thoải mái.



Tạ Vận cầm tay Sở Du, lo lắng mà nhìn nàng nói: “Ta nghe nói các con xảy ra chuyện lớn như vậy, ta rất lo lắng cho con. Con nói xem con đứa nhỏ này, mấy năm nay sao lại không để cho ta bớt lo chứ? Con rồi đến A Cẩm, đời ta đều sắp quan tâm các con đến chết rồi…”



Nghe thấy lời này, Sở Cẩm và Sở Du đều cười một tiếng, đang nói chuyện, Sở Lâm Dương đỡ một nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, nữ tử kia thân mang váy áo dài màu lam nhạt, tư thái thong dong, mang theo sự thanh quý đặc thù của thế gia trăm năm, nàng ấy đi đến trước mặt Sở Du.



Sở Du trông thấy người này thì kinh ngạc hơn: “Đại tẩu cũng tới?”



Nàng biết Tạ Thuần từ trước đến tay có tính tình không quản sự, mỗi ngày chỉ thích ở trong phòng, có thể làm cho nàng ấy ra ngoài, Sở Lâm Dương cũng đã phí hết tâm tư.



Tạ Thuần nghe thấy lời này thì nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cả nhà đều tới, đương nhiên là ta cũng tới.”



“Xem như là đi giải sầu đi.”



Giọng nói Sở Lâm Dương bình thản, hắn ta không để lại dấu vết mà đưa tay khoác lên vai Tạ Thuần, Sở Du trông thấy động tác này thì sắc mặt đen đi.



Tạ Thuần là đích nữ thế gia chính gốc, hoàn toàn không giống với loại người lớn lên ở quân doanh như nàng. Lúc nàng ấy vừa gả vào, nàng thích đi tìm Tạ Thuần chơi, nhưng một bàn tay đã có thể đập cho Tạ Thuần thổ huyết, từ đó về sau Sở Lâm Dương hoàn toàn từ chối để nàng đến gần Tạ Thuần trong vòng một trượng, đến gần sẽ bị đánh.



Đã nhiều năm như vậy, sự bảo vệ của Sở Lâm Dương đối với Tạ Thuần vẫn hoàn toàn như trước đây. Đối với người muội muội này vẫn tàn nhẫn như cũ.



Sở Du có chút bất đắc dĩ mà nhìn hành động của Sở Lâm Dương, Vệ Uẩn tiến lên trước, cười nói: “Người một nhà tới cũng tốt, lâu rồi tẩu tẩu không về nhà, vẫn luôn nhớ mọi người, đại ca mang theo bá phụ bá mẫu vào thành trước đi, chờ đến lúc quay về lại chầm chậm ôn chuyện.”



Sở Lâm Dương nghe thấy lời này thì gật đầu, Tạ Vận lại hỏi Sở Du vài câu rồi một đoàn người mới quay về trong xe ngựa, chờ sau khi tất cả mọi người đi lên rồi, trước khi Sở Lâm Dương đi vào xe ngựa, hắn ta đột nhiên quay đầu, nhìn Vệ Uẩn chằm chằm nói: “Buổi tối ta có việc, muốn đơn độc tìm Hầu gia nói, chuyện, một, chút.”



Câu “Nói chuyện một chút” kia hắn ta nói đến nghiến răng nghiến lợi, Vệ Uẩn cảm thấy có gì đó không tốt, khuôn mặt cứng ngắc, hắn chống đỡ cười nói: “Được, đợi xong việc, ta sẽ đi tìm đại ca.”



Sở Lâm Dương gật đầu rồi đi vào trong xe ngựa. Chờ sau khi đoàn người Sở Lâm Dương rời đi, Vệ Uẩn nhẹ nhàng thở ra rồi quay đầu nói với Sở Du: “A Du, ca ca nàng có đánh người không?”



“Hửm?” Sở Du có chút khó hiểu: “Chàng sợ cái gì?”



“Nàng nói xem nếu huynh ấy đánh cho ta sắp chết rồi, ta có thể đánh trả không?”



Sở Du: “...”



“Yên tâm đi,” Nàng nhàn nhạt nói: “Huynh ấy sẽ không đánh chết chàng,” Nói xong, Sở Du khép hai tay trong tay áo, nhìn về phương xa: “Nếu huynh ấy thật sự ra tay, chàng quỳ xuống ôm bắp đùi huynh ấy mà khóc.”



Sở Du giống như nhớ ra hồi ức rất quá quắt nào đó, nhàn nhạt nói: “Khóc càng lớn tiếng càng tốt.”



Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì lại có loại cảm giác đã từng quen thuộc, hắn giương mắt nhìn về phía Sở Du, lo lắng nói: “Hóa ra ca ca của nàng cũng thường xuyên đánh nàng à.”



Sở Du quay đầu, khó hiểu nhìn hắn: “Vệ Quân cũng đánh chàng?”



“Ta có sáu ca ca,” Vệ Uẩn khoa tay múa chân, sau đó nói: “Đại ca ra tay là cực kỳ tàn nhẫn nhất.”



Sở Du cảm thấy, thật sự đúng là không nhìn ra Vệ Quân là loại người này.



Vệ Uẩn nói xong, trong mắt mang theo sự hoài niệm: “Ta thật sự rất nhớ bọn họ.”



Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng thản nhiên nói: “Sau này có ta bên cạnh chàng.”



Nghe được lời này, Vệ Uẩn nhếch môi cười, hắn rũ mắt xuống nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói: “Ừm, ta cũng ở bên cạnh nàng.”



Hai người nói chuyện, Tống Thế Lan cũng đến rồi. Hắn ta ngược lại cũng không nhiều lời, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Lại đợi một hồi, xe ngựa của Ngụy vương cũng đến.



Đội ngũ nghi trượng của Ngụy vương được chuẩn bị dựa theo quy cách của tước Vương, thật ra đều có thể trông thấy cờ xí tung bay, Sở Du và Vệ Uẩn chờ ở cổng, thấy xe ngựa chậm rãi đi đến, xe ngựa màu vàng óng có hai chiếc chạy một trước một sau, chiếc phía trước rõ ràng là lớn hơn một chút, mái hiên của xe ngựa đều được điêu khắc phượng hoàng, giao long ngậm châu, nhìn qua khí thế phi phàm.



Xe ngựa đến cổng, ngoại trừ Vệ Uẩn và Sở Du, tất cả mọi người quỳ xuống chờ Ngụy vương đi ra, một lát sau, người hầu vén màn lên, một nam tử trung niên mặc áo tím đội kim quan từ bên trong đi ra.



Ông ta trông hơn bốn mươi tuổi, chính trực tráng niên, phong thái nho nhã điềm đạm, ngược lại cực kỳ thân thiết. Ông ta từ trên xe ngựa giẫm bậc thang đi xuống, cùng Vệ Uẩn hành lễ qua lại, lúc hai người hàn huyên, Sở Du quay đầu, nhìn thấy có một người bước xuống từ bên trong chiếc xe ngựa phía sau.



Người kia thân mang váy vải bông màu trắng, chải búi tóc, cài một đôi trâm hình chim đa đa bằng vàng, trong miệng chim đa đa ngậm châu, phía sau lại cắm một đôi trâm cài tóc, trâm cài tóc đối xứng hai bên, nhẹ nhàng lay động theo bước đi của nàng ấy.



Nàng ấy vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người cũng không kiềm được mà nhìn qua, dung mạo của nàng ấy rất đẹp, nhưng khí chất cũng rất lạnh lùng, ánh mắt nàng ấy rất lạnh nhạt, nhìn qua giống như không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt, bởi vì như thế nên cả người giống như cũng không ở trong hồng trần này, dù cho đầu đội trang sức vàng lộng lẫy nhưng cũng không che giấu được một thân khí chất thần tiên.



Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng mà người có thể đẹp đến mức có một luồng tiên khí cũng không tính là nhiều.



Tất cả mọi người nín thở, Vệ Uẩn không khỏi cười nói với Ngụy vương: “Mỗi lần Thanh Bình Quận chúa xuất hiện, xung quanh cũng bị mất đi âm thanh, có nữ nhi như vậy, chắc chắn trong lòng vương gia vui vẻ nhỉ?”



Ngụy vương xua tay cười khẽ: “Phải là nhọc lòng mới đúng.”



Đang lúc nói chuyện, Ngụy Thanh Bình đi đến trước mặt Vệ Uẩn, nàng ấy khẽ gật đầu một cái, Vệ Uẩn vội vàng chắp tay: “Bái kiến Quận chúa.”



“Thương thế lành rồi?”



Ngụy Thành Bình mở miệng hỏi đến mức quen thuộc, rõ ràng là người quen, Sở Du không tự chủ được mà giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, liền thấy Vệ Uẩn cười nói: “Lành rồi, đã nhiều năm như vậy, cũng xem như lành rồi.”



Ngụy Thanh Bình gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Độc của Nhập Cốt Triền không dễ giải, lành rồi là tốt.”



Ngụy vương bên cạnh cười lên: “Hóa ra người mà năm đó Thanh Bình cứu chính là Vệ tiểu Hầu gia à? Năm đó nó khăng khăng muốn đi Thiên Sơn lấy thuốc, ta còn không cho phép, nếu sớm biết người được cứu là anh hùng đương thời như Vệ tiểu Hầu gia đây, ta nên toàn lực ủng hộ mới phải!”



“Vương gia nói đùa rồi, Quận chúa là thiên kim, ngài lo lắng mới là đúng. Có điều ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên.”



Nói xong Vệ Uẩn khom người hành đại lễ, Ngụy Thanh Bình không thay đổi sắc mặt mà nhận lấy, sau khi một đoàn người chào hỏi xong, Sở Du và Vệ Uẩn đích thân đưa bọn họ vào thành.



Chờ đưa Ngụy vương và Ngụy Thanh Bình đi nghỉ ngơi xong, Vệ Uẩn cũng có chút mệt mỏi rồi, nhưng hắn và Sở Du vừa mới trở về đã nghe thị vệ đến báo: “Cố Tử Sơ cầu kiến.”



Vệ Uẩn và Sở Du liếc nhìn nhau, Sở Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là hắn đến vì chuyện ở Hoa Kinh.”



Vệ Uẩn gật đầu nói: “Để hắn vào đi.”



122.


Vệ Uẩn nâng tay, để Cố Sở Sinh đi vào.



Chưa được một lát, Cố Sở Sinh cầm văn thư đi tới, hành lễ nói: “Bái kiến Trấn Quốc Hầu.”



Nói xong, hắn ta nâng người dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi trên người Sở Du, vẻ mặt hắn ta dường như có chút kinh ngạc vì sao Sở Du ở đây, Vệ Uẩn nhìn ra sự nghi hoặc của hắn ta, hắn đưa tay phủ lên mu bàn tay của Sở Du, bình thản nói: “Người của ta, không sao.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Lời này phát ra, vẻ mặt Cố Sở Sinh nhất thời có chút thay đổi, Sở Du rũ mắt xuống, giống như tán thành với lời nói này. Vệ Uẩn thấy Cố Sở Sinh siết chặt văn thư trong tay thì có chút bất mãn nói: “Nếu Cố Đại học sĩ không có việc gì thì quay về nghỉ ngơi trước đi.”



“Hầu gia thứ lỗi,” Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, đè lại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, hắn nhàn nhạt nói: “Lần này Cố mỗ đến đây, thật sự có việc quan trọng.”



Nói xong, Cố Sở Sinh ngồi quỳ xuống, hắn ta sửa sang lại y phục rồi ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Uẩn nói: “Trấn Quốc Hầu có biết, bây giờ Triệu Nguyệt đã thư từ qua lại với Bắc Địch, nguyện dốc toàn lực, cùng Bắc Địch thể hiện tư thái Nam Bắc để cùng đánh gọng kìm Bạch Châu?”



Vệ Uẩn nhíu mày, đoán chừng Triệu Nguyệt làm việc này rất bí mật, hắn vẫn không biết được.



Nhưng Vệ Uẩn vẫn gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Trấn Quốc Hầu lại có biết, bốn năm chinh chiến này, cộng thêm Triệu Nguyệt âm thầm nuôi quân, xây dựng Lãm Nguyệt lâu, quốc khố đã sớm không chống đỡ được, bắt đầu từ hai năm trước đã tăng thêm thuế phụ, bách tính đã sớm khổ không thể tả, nhưng mà dù như thế, hàng năm kho lúa của Đại Sở ta lại đều không thể lấp đầy số lượng nên có.”



Cố Sở Sinh nói những chuyện này, Sở Du và Vệ Uẩn đều cau mày lại. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Những chuyện ngươi nói, ta đều biết.”



“Hầu gia, bây giờ Đại Sở đã sớm ở trong tình thế tràn ngập nguy hiểm, nếu như có một chút thiên tai nhân họa, xử lý không thỏa đáng, sợ là sẽ thây phơi khắp nơi, bách tính không có nơi nương tựa. Hầu gia,” Cố Sở Sinh nói năng thành khẩn: “Ngài thật sự muốn vì việc riêng của bản thân ngài mà đưa thiên hạ đến mũi đao sao?”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe được lời này của Cố Sở sinh, Sở Du bỗng nhiên nhớ tới, bây giờ nàng hai mươi mốt tuổi.



Năm nàng hai mươi mốt tuổi đó, dường như Lạc Châu đã xảy ra một trận động đất. Khi đó Cố Sở Sinh không ngủ không nghỉ hơn một tháng không về, lúc ấy nàng ở trong nhà, ở Hoa Kinh là cảnh thái bình ca múa, cũng không nghe được tin tức động đất, có lẽ là không nghiêm trọng lắm.



Sở Du âm thầm nhớ lại tất cả các tin tức có liên quan đến động đất năm đó, lúc trước chủ yếu là Xà Thành của Thanh Châu gặp tai họa, nơi này là chỗ của Diêu Dũng, Sở Du tính toán thời gian một chút, trận động đất này… quả thực xảy ra vào một tháng sau.



Nàng có chút không nói nên lời vì bây giờ Cố Sở Sinh thế mà đã bắt đầu lo lắng đến thiên tai, có thể thấy được quốc khố bây giờ đã cạn kiệt đến mức độ nào. Mặc dù cũng có thể Cố Sở Sinh vì để thuyết phục Vệ Uẩn mà lấy lý do thoái thác, nhưng bất kể như thế nào thì nàng cũng phải sớm đề phòng mới được.



Trong lòng nàng âm thầm tính toán tất cả, Vệ Uẩn lại cười khẽ: “Cố đại nhân thật sự là lo nước thương dân, nếu đã như vậy, vì sao Cố đại nhân không khuyên nhủ vị ngồi trên ghế rồng kia? Hôm nay ngươi cho rằng là Vệ mỗ muốn phản? Vệ mỗ cũng chỉ là chó cùng rứt giậu, cầu đường sống mà thôi.”



“Hầu gia là chó cùng rứt giậu, bệ hạ làm sao lại không phải? Nếu như Hầu gia vì cầu đường sống cho mình mà từ bỏ đường sống của người trong thiên hạ, Hầu gia và Triệu Nguyệt có gì khác nhau?”



Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn chằm chằm, Vệ Uẩn nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi giương mắt nhìn hắn ta: “Cho nên, ta đã để lại cho Cố đại nhân một con đường, không phải sao?”



Cố Sở Sinh không lên tiếng, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Trưởng công chúa có thai rồi?”



Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh cười khẽ, nụ cười đó lạnh lùng mỏng manh, mang theo một chút trào phúng.



“Hầu gia quả nhiên là liệu sự như thần.”



“Ta không phải là Triệu Nguyệt,” Giọng nói Vệ Uẩn bình thản: “Ta muốn bảo vệ người nhà của ta, nhưng ta cũng muốn bảo vệ người trong thiên hạ. Cố Sở Sinh, quyền lựa chọn vẫn luôn ở trong tay các ngươi chứ không phải ta. Năm đó ta đã biết chân tướng, nhưng ta vẫn để Triệu Nguyệt đăng cơ làm vua, đó là vì bách tính thiên hạ.”



“Ta cho Triệu Nguyệt lựa chọn, nếu như hắn làm một vị Hoàng đế tốt thì không đi đến ngày hôm nay. Thế nhưng là hắn hoang dâm vô đạo, làm dân kêu than. Ta và tướng lĩnh ở tiền tuyến chém giết, hắn ở hậu phương lấy sức lực của cả nước để xây dựng Lãm Nguyệt lâu, xem mạng người như cỏ rác, xa xỉ vô độ, chuyện hắn làm là do ta ép hắn sao?”



“Là ngươi để Trưởng công chúa dụ dỗ hắn!” Cố Sở Sinh ăn nói mạnh mẽ: “Nếu không phải do Trưởng công chúa yêu cầu thì sao hắn lại làm chuyện như vậy?!”



Nghe thấy lời này, Sở Du không khỏi cười lên.



Cố Sở Sinh đưa ánh mắt nhìn qua, Sở Du thở dài một tiếng: “Người gây họa cho đất nước lúc nào cũng là nữ nhân, Cố đại nhân, trong lòng ngài, sợ rằng người làm thiên hạ này loạn lên không phải là Triệu Nguyệt mà là Trưởng công chúa nhỉ?”



Cố Sở Sinh mím môi không nói, Sở Du nhàn nhạt nói: “Thế nhưng Lãm Nguyệt lâu không phải do Trưởng công chúa muốn, tăng cường quân bị một cách mù quáng cũng không phải do Trưởng công chúa muốn, rốt cuộc Triệu Nguyệt là ai, đến nay ngươi không nhìn ra được sao? Dù cho không có Trưởng công chúa, Triệu Nguyệt cũng sẽ có lý do khác, sớm muộn gì cũng đi trên con đường này. Ngươi biết tại sao không?”



“Bắt đầu từ ngày hắn đăng cơ, hắn chưa từng cho bách tính một chút sự kính trọng nào. Hắn vì quyền thế mà ngồi lên vị trí này, miễn là cần dùng quyền thế của hắn. Nếu như sau khi hắn trở thành Hoàng đế mà còn không thể để cho hắn hưởng lạc, hắn nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy, hắn làm sao cam lòng?”



Sở Du làm cho Cố Sở Sinh ngẩn người, hắn ta luôn cảm thấy, cho dù ban đầu Triệu Nguyệt sai rồi, thế như sai thì sai, cũng không thay đổi được, hắn ta muốn tìm ra một con đường tốt nhất đối với tất cả mọi người vào thời điểm bấy giờ, hắn ta luôn cho rằng, Triệu Nguyệt sẽ không sai lần thứ hai.



Nhưng mà hắn ta chưa từng nghĩ tới, nếu như một người ngay cả động cơ cũng là sai thì làm sao có thể đi trên con đường đúng đắn?



Triệu Nguyệt là vì quyền thế trên dưới một người trên vạn người mà đăng cơ, hắn ta không có người thân, không có người yêu, đối với thiên hạ này không có một chút tình cảm và kính trọng nào, bảy vạn hài cốt nam nhi nhiệt huyết trải trên con đường đế vương của hắn ta, hắn ta cũng sẽ không có một chút áy náy nào, người như vậy, sau khi hắn ta có được quyền lực, nếu như không dùng thì làm sao xứng với mưu đồ nhiều năm như vậy của hắn ta?



Cố Sở Sinh không lên tiếng, Sở Du bình tĩnh nói: “Có điều, những chuyện ta nói, Cố đại nhân cũng không phải là không rõ, bây giờ Cố đại nhân tới đây, chắc là đã sớm chuẩn bị rồi, đúng không?”



Sau khi im lặng một lát, Cố Sở Sinh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ta để Trưởng công chúa giả mang thai, đồng thời hạ độc Triệu Nguyệt. Năm tháng sau, Triệu Nguyệt cũng không thể động đậy nữa, ta sẽ nghĩ cách ngăn chặn thế cục trong triều, cho đến kỳ sinh nở của Trưởng công chúa, ta sẽ tìm đứa bé cho Trưởng công chúa, giả làm con của Trưởng công chúa, sau đó chúng ta phụ tá nó đăng cơ.”



Cố Sở Sinh nói đến đây, trong ánh mắt không có một chút gợn sóng. Sở Du ngược lại vô cùng kinh ngạc, nàng quá rõ ràng tính tình của Cố Sở Sinh.



Cố gia hắn chú ý nhất là huyết mạch hoàng thất, đích thứ chính thống, nhưng hôm nay hắn lại muốn tự tay làm chuyện lẫn lộn huyết mạch?



Sở Du kinh ngạc, Vệ Uẩn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết mưu đồ của Cố Sở Sinh, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi nghĩ thoáng được là tốt.”



“Ta hy vọng trong năm tháng này, các ngươi và Triệu Nguyệt đừng có xung đột ở quy mô quá lớn.” Cố Sở Sinh mở miệng: “Có thể không đánh thì không đánh, nếu như muốn đánh,” Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh trở nên ảm đạm: “Thì hãy lấy được Thanh Châu!”



Thanh Châu là địa bàn của Diêu Dũng, sau này Triệu Nguyệt vừa chết, không có Triệu Nguyệt che chở cho hắn ta, Diêu Dũng sớm muộn gì cũng sẽ phản. Bây giờ lấy được Thanh Châu, một mặt là chém đi phụ tá đắc lực của Triệu Nguyệt, một mặt khác cũng là sớm giải quyết tai họa ngầm.



“Ta có thể không đánh, nhưng Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ta.”



Vệ Uẩn nghe được lời này thì mở miệng nói: “Vương gia xưng vương, hắn để ta đi đánh Vương gia, bây giờ ta tự lập làm vương, các phe đều đang quan sát, trận chiến đầu tiên, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để áp chế nhuệ khí của ta, nếu không người trong thiên hạ đều sẽ học theo như vậy. Mà trận chiến đầu tiên thiên hạ nhìn vào,” Vệ Uẩn giương mắt: “Ta không thể thua.”



“Ta biết.” Cố Sở Sinh gật đầu, lại nói: “Nhưng trận chiến đầu tiên ta có cách, để ngươi không đánh mà thắng.”



“Ồ?”



Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp một ngụm trà: “Người tiên phong trong trận đầu tiên là một người cũ.”



“Ai?”



Cố Sở Sinh giương mắt, nói ra một cái tên khiên cho Vệ Uẩn và Sở Du đều có chút kinh ngạc.



“Thẩm Hựu.”



“Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách kích động Diêu Dũng xuất chiến, ngươi biết tính tình của Diêu Dũng đấy, một khi thế cục không bình thường, hắn ta sẽ không tiến công. Đến lúc đó chúng ta khuyên Thẩm Hựu hàng ở trận đầu tiên trước, một khi Thẩm Hựu đầu hàng, sĩ khí trong trận đầu tiên sẽ rơi xuống, với tính cách của Diêu Dũng thì tuyệt đối sẽ không tái chiến ngay. Sau này các ngươi đừng kéo dài mà hãy đến thẳng Thanh Châu.”



Tay Cố Sở Sinh chỉ trên bản đồ, hắn ta nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt lạnh lùng: “Lấy được Thanh Châu, sợ là sau năm tháng nữa. Năm tháng sau ta hoàn toàn nắm giữ thế cục trong kinh, sẽ tuyên bố ngừng chiến, bây giờ Trưởng công chúa tuyên bố có con với bên ngoài đoán chừng cũng hai tháng rồi, đợi thêm sáu tháng nữa sẽ có thể lấy danh sinh non để ‘sinh’ ra đứa trẻ kế tiếp.”



“Đứa trẻ này, ngươi tìm từ nơi nào?”



Vệ Uẩn rất có hứng thú, Cố Sở Sinh giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Chỉ dựa vào vương gia phân phó.”



“Nếu như đứa trẻ này là con của ta thì sao?”



Vệ Uẩn thử thăm dò mà hỏi, Cố Sở Sinh giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, hắn cụp mắt nhìn tay Sở Du, lật tới lật lui ngón tay của Sở Du.



Cố Sở Sinh dường như ngộ ra, một lát sau, hắn ta khẽ cười ra.



“Nếu như đứa trẻ này là con của Đại phu nhân,” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Cố mỗ nguyện ý xem như con mình, cúc cung tận tụy, phụ tá đến trăm năm sau, giang sơn thịnh thế, thiên hạ thái bình.”



123.



Lời này được nói ra, sắc mặt Vệ Uẩn lập tức trở nên khó coi, Sở Du khẽ ho một tiếng, qua loa chuyển chủ đề: “Không biết Cố đại nhân từ đâu nắm chắc là nhất định có thể khuyên Thẩm Hựu đầu hàng?”



“Thẩm Hựu là người tốt.”



Cố Sở Sinh cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, hắn ta tiếp lời của Sở Du, bình tĩnh nói: “Mỗi một việc hắn đều muốn làm tốt, muốn làm một người trung nghĩa, cho nên hắn không phản bội Triệu Nguyệt. Thế như trong lòng hắn lại biết cái gì đúng cái gì sai, hắn ái mộ Lục phu nhân, cũng cảm thấy nhục nhã hổ thẹn với Vệ gia. Hắn,” Cố Sở Sinh đưa tay, nhẹ nhàng đặt trên ngực mình, chân thành nói: “Lương tâm khó mà an được.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Vệ Uẩn gật đầu: “Ta hiểu rồi, ý tứ của Cố đại nhân, ta đã biết. Ngươi yên tâm,” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Ta sẽ chờ đến năm tháng sau.”



Cố Sở Sinh giống như là thở phào một cái, hắn ta cung kính dập đầu: “Cố mỗ tạ ơn Hầu gia.”



Sau khi nói xong, hắn ta ngẩng đầu lên rồi đứng dậy cáo lui.



Chờ sau khi hắn ta lui ra ngoài, Sở Du giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Chàng hỏi những lời đó làm gì?”



Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng: “Ta không muốn để cho Vệ gia bước rập khuôn theo năm đó nữa, nếu như ta phụ tá một Hoàng đế, ta hy vọng người đó có thể là người của Vệ gia.”



“Con cái không phải chàng nói có là có thể có.”



Sở Du nhíu mày, Vệ Uẩn cười khẽ: “Một đứa bé, nào ai biết là thật hay giả? Chỉ cần nàng đồng ý,” Vệ Uẩn đưa tay che ở giữa bụng Sở Du, hắn dịu dàng nói: “Trước tiên là tùy tiện đưa một đứa trẻ vào cung, chờ nàng có thai, sinh con ra, chúng ta đổi lại, không phải cũng tốt sao?”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vệ Uẩn…” Môi Sở Du có chút run rẩy: “Ta sẽ không để cho con của ta vào cung.”



Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, Sở Du đứng dậy, thân thể nàng có chút phát run, nhưng nàng vẫn cắn răng nói với hắn: “Ta hy vọng con của ta có thể sống hết đời thật tốt, chàng biết sống hết đời thật tốt là sống thế nào không? Là giống như một người bình thường, ở bên cạnh phụ mẫu, không buồn không lo, phiền não lớn nhất cũng chỉ là chữ hôm nay chưa chép xong. Mà không phải là ở trong đại viện thâm cung kia, đội lấy hai chữ vạn tuế kia làm một con rối!”



Vệ Uẩn không lên tiếng, Sở Du thẳng lưng: “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép, các ngươi xem con của ta là một quân cờ của các ngươi.”



Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cười khổ: “Ta cũng chỉ nói vậy, tất cả nghe theo nàng.”



Nói xong, hắn vươn tay ra, ôm lấy Sở Du, dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn cho con của chúng ta những thứ tốt nhất, A Du, cảm giác bất lực quá khổ, ta không muốn có lần thứ hai, cũng không muốn để cho con của ta trải nghiệm loại cảm giác này.”



Hắn nói lời này rất bình tĩnh, Sở Du ngẩn người, đợi đến lúc kịp phản ứng lại là hắn đang nói gì, trong lòng nàng bỗng nhiên bắt đầu đau đớn.



Hắn đã chịu bó tay năm năm.



Năm năm trước, hắn đi Bạch Đế cốc nhặt xác cho phụ huynh, bất lực với cái chết của phụ huynh;



Sau này bị vào thiên lao, nhìn người nhà quỳ trong mưa gió, bất lực;



Sau đó nữa, cho rằng đã báo được thù nhà, lại vào lúc chạm đến chân tướng, hắn vẫn bất lực;



Hắn ngủ đông năm năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.



Hắn cũng là đứa trẻ bình thường, sự vui vẻ và hồn nhiên trên đời này, có đôi khi cũng không phải do nhìn vào xem ngươi xuất thân ở nhà nào mà là do mệnh.



Sở Du đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân mà hắn muốn cho con mình trở thành người cao quý nhất trên đời này, nàng ôm hắn, khàn giọng lên tiếng: “Tiểu Thất… là ta không tốt.”



Là ta vào thuở thiếu thời của chàng, không thể bảo vệ tốt cho chàng.



Nghĩ đến nét chữ chó bò năm đó tự mình biến thành mạnh mẽ đẹp đẽ như bây giờ, nghĩ đến thiếu niên lắm mồm đó đã lớn lên thành nam nhân đội trời đạp nhất như bây giờ, Sở Du ôm chặt hắn, rốt cuộc một câu quở trách cũng không nói nên lời.



Hai người ôm nhau một lúc, Sở Du nghĩ đến hôm nay Vệ Uẩn còn bận rộn, nàng đứng dậy rời đi. Nàng lại kiểm tra lại mọi thứ phải chuẩn bị vào ngày mai một lần, sau khi kiểm kê thì nghe Trường Nguyệt đi tới nói: “Phu nhân, lão phu nhân bảo người qua đó.”



“Hửm?” Sở Du hơi nghi hoặc một chút: “Lão phu nhân gọi ta tới làm gì?”



“Nhị phu nhân nói, hôm nay lão phu nhân rất hào hứng.”



Sở Du nhíu mày, nàng mơ hồ đoán được là chuyện gì, nàng đè tay áo của mình, ổn định lại tinh thần rồi nhanh chóng đến phòng của Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương đang nâng tranh, cười nói gì đó với Tưởng Thuần ở bên cạnh, tinh thần của bà vô cùng tốt, đã lâu không thấy bà có dáng vẻ cao hứng như vậy, mà Tưởng Thuần ngồi quỳ chân ở một bên, nụ cười trên mặt lại có chút miễn cưỡng.



Sở Du đi vào phòng, hành lễ với Liễu Tuyết Dương, sau đó nghe đối phương gọi: “A Du tới rồi, nhanh tới xem cô nương này như thế nào?”



Nghe thấy lời này, Sở Du liền biết ý của Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần quan sát nàng, thấy nàng đi lên phía trước, nhìn người trên tranh, nghe Liễu Tuyết Dương nói: “Cô nương này tên là Ngụy Thanh Bình, nghe nói hôm nay con đi đón, thật sự là xinh đẹp giống như trên tranh sao?”



“Chỉ có hơn chứ không kém.”



Lúc Sở Du đến đã chuẩn bị tốt, vẻ mặt nàng bình tĩnh. Liễu Tuyết Dương “À” một tiếng rồi tán dương: “Vậy thì thật sự là mỹ nhân, so sánh với A Du của chúng ta thì sợ là cũng tương xứng.”



“Mỗi người có điểm tốt riêng,” Tưởng Thuần vội vàng mở miệng, ngắt lời nói: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, bà bà cũng mệt rồi nhỉ? Hay là…”



“Đừng mà,” Liễu Tuyết Dương gạt sự nâng đỡ của Tưởng Thuần ra, quay đầu tiếp tục hỏi thăm Sở Du: “Tính tình của vị Quận chúa này như thế nào, có kiêu căng không?”



“Cũng không kiêu căng, Quận chúa chỉ không am hiểu việc lễ nghĩa xử sự, nhưng tâm địa thiện lương, nổi tiếng ở bên ngoài.”



“Tốt tốt tốt,” Liễu Tuyết Dương liên tục gật đầu: “Ta cũng nghe nói người ta đều gọi nàng ấy là nữ Bồ Tát, là người có tâm địa tốt. Ngụy vương nắm trọng binh trong tay, Thanh Bình Quận chúa xinh đẹp thiện tâm, cùng với Tiểu Thất của chúng ta cũng xem như là xứng đôi.”



Liễu Tuyết Dương lại hỏi vài câu về Ngụy Thanh Bình, Sở Du quỳ gối một bên, đáp từng câu một, Liễu Tuyết Dương nghe đến mức trong lòng vui vẻ, bà nói với Sở Du: “ Hôm nay ta nghe nói rồi, trước kia Tiểu Thất bị thương ở bên ngoài, chính là được Thanh Bình Quận chúa cứu. Nàng ấy còn một mình đến Thiên Sơn hái thuốc cho Tiểu Thất, một cô nương một mình đi đến Thiên Sơn hái thuốc thì tình nghĩa cỡ nào. Nhiều năm như vậy, Tiểu Thất xưa nay chưa từng có tâm tư với cô nương nào, hôm nay nó còn cố ý đi đón đúng không?”



“Bà bà, người đây đều nói đi đâu vậy?” Tưởng Thuần cười nói: “Ngụy vương có thân phận cao quý, người Tiểu Thất đi đón chính là Ngụy vương, cũng không phải là Quận chúa.”



“Đều như nhau,” Liễu Tuyết Dương xua tay áo, tiếp tục nói với Sở Du: “Ngày mai, người có quan hệ thân thiết với chúng ta đều đến, con cố gắng để ý thay Tiểu Thất. Bây giờ nó cũng hai mươi rồi, các ca ca của nó vào tuổi này đều đã sớm đính hôn rồi. Lúc A Quân và con đính hôn, nó mới mười ba, con còn là một cô bé bốn tuổi đấy, lúc đó còn từng ôm con, con có nhớ không?”



“Không nhớ rõ.” Sở Du cười lắc đầu, Liễu Tuyết Dương thở dài: “Vậy thì thật đáng tiếc. Khi đó con rất thích A Quân, nó muốn về, con còn ôm nó khóc đấy. Có điều Tiểu Thất cũng dính con, khi đó nó cũng mới ba tuổi, con khóc, nó cũng khóc, A Quân rất đau đầu…”



Liễu Tuyết Dương nói về chuyện khi còn bé của bọn họ, trên mặt bà mang theo sự hoài niệm, Sở Du lẳng lặng nghe, mãi cho đến khi Liễu Tuyết Dương buồn ngủ, nàng hầu hạ bà nằm ngủ rồi mới cùng Tưởng Thuần đi ra ngoài.



Đợi sau khi rời khỏi đây, Tưởng Thuần thở dài: “Lời của bà bà muội đừng để trong lòng, Tiểu Thất và Thanh Bình Quận chúa chưa đâu vào đâu, muội đừng đoán mò.”



“Ừm.”



“Bây giờ bà bà cảm thấy thân phận của Tiểu Thất khác biệt, sợ là bà ấy cho rằng Tiểu Thất muốn làm Hoàng đế…”



“Ta biết.”



“A Du,” Tưởng Thuần có chút lo lắng: “Muội đừng buồn.”



“Ta không buồn.” Sở Du cười lên, nàng vỗ vỗ tay Tưởng Thuần: “Tỷ đừng lo lắng, bà bà nói những lời này, ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Nếu ta muốn đi con đường này thì đã nghĩ kỹ rồi.”



Tưởng Thuần mím môi, cuối cùng nói: “A Du, vì sao muội không thích Cố Sở Sinh?”



Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng lại cười lên: “Vậy vì sao tỷ không thích Tống Thế Lan?”



Tưởng Thuần ngẩn người, Sở Du nắm chặt tay nàng ấy, cúi đầu nói: “Ta biết tâm ý của tỷ, tỷ đừng lo lắng, ta không có việc gì mà.”



“Quay về ngủ đi.”



Sở Du cong mày khẽ cười, vỗ vỗ vai nàng ấy.



Chờ quay về phòng, nàng nằm trên giường, một mình một giường có chút trống rỗng. Vệ Uẩn phải chuẩn bị cho đại điển phong vương vào ngày mai, hôm nay sợ là sẽ không tới.



Sở Du cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nàng nằm trên giường, nhắm mắt lại, một đêm ngủ không quá tốt, luôn nằm mơ, ngủ một giấc tỉnh lại, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, nàng liền đứng dậy, hỏi thăm người bên ngoài: “Mấy giờ rồi?”



“Bẩm phu nhân, giờ Mão rồi, Hầu gia đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”



Sở Du híp mắt, nàng chống đỡ thân mình: “Ta đi xem một chút.”



Sở Du rửa mặt xong, lúc đến phòng Vệ Uẩn thì hắn đã mặc xong hoa phục rồi. Hôm nay là đại điển phong vương và lễ đội mũ của hắn được kết hợp lại với nhau, quá trình khác với quan lễ bình thường, quan trọng là mượn ngày này để tất cả người quan lễ biết thực lực bây giờ của Vệ Uẩn, từ đó mà không sợ uy danh của Triệu Nguyệt, cho nên nghi thức trước đó đã được tỉnh lược phần lớn, chỉ để lại “lễ đội mũ” này ở trước mặt mọi người.



Vệ Uẩn mặc một thân áo tơ lụa ống tay áo dài màu đen, hoa văn hình mây màu vàng dồn ở phần rìa, trên eo thêu mặt trăng, mặt trời và sao, trên vạt áo màu đỏ được thêu mười hai con thần thú, rũ xuống trước người che đi đầu gối, chim chu tước giương cánh ngậm châu, cực kỳ lộng lẫy.



Rất nhiều người xoay xung quanh Vệ Uẩn, Vệ Uẩn không có phụ huynh, những người làm người ta thích như Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan liền được mời tới làm huynh đệ của Vệ Uẩn, Liễu Tuyết Dương đứng sau lưng Vệ Uẩn, nén nước mắt nói gì đó, Vệ Uẩn ngồi trước gương, mỉm cười đáp lời.



Sở Du lẳng lặng nhìn một hồi, cũng không tiến vào, bên cạnh hắn đã có rất nhiều người rồi, nàng cũng không cần đi làm phiền hắn nữa.



Sau khi tự mình trở về phòng rửa mặt xong, Sở Du mặc địch y đội kim quan*, đến canh giờ thì ngồi kiệu đi đến thao trường.



*Mọi người còn nhớ tạo hình của Sở Du lúc đến Thuận Thiên phủ gõ trống chứ?



Thao trường đã được bố trí xong, khách khứa được đưa vào, dần dần ngồi xuống. Sở Du tiến lên ngồi vào chỗ cao, ở giữa là vị trí của Vệ Uẩn, vị trí của nàng và Liễu Tuyết Dương hơi cao hơn của Vệ Uẩn một chút, lại hơi ở phía sau một chút.



Trên vị trí của hai người họ có rèm châu thả xuống, lúc Sở Du đi vào, Liễu Tuyết Dương cười hỏi nàng: “Sáng nay ta nhìn thấy con đã đến, sao không vào nhìn một chút?”



“Nghe thấy chỗ Tiểu Thất náo nhiệt nên con đi xem một chút, biết mọi người đang vui vẻ vì điều gì, con cũng không đến cho thêm phiền phức.”



Sở Du cười cười, bưng trà từ bên cạnh, hàn huyên với Liễu Tuyết Dương: “Bà bà đã ăn sáng chưa?”



“Đã ăn chút cháo.”



Liễu Tuyết Dương tùy ý đáp lời. Không bao lâu nghe thấy tiếng trống vang lên, là nghi thức chính thức bắt đầu rồi.



Tiếng trống kia vang lên dày đặc, theo tiếng trống vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, mấy ngàn binh sĩ từ thao trường nơi xa xếp hàng mà vào, mỗi một bước của bọn họ đều chạy vô cùng chỉnh tề, từ lúc vào sân cho đến khi đứng lại đều không có một chút lộn xộn nào. Bộ binh, kỵ binh, người bắn cung…



Trong tiếng trống, binh sĩ hô to theo, một quân đội hoàn chỉnh dần dần đi vào.



Liễu Tuyết Dương lẳng lặng nhìn, thở dài nói: “Lễ đội mũ của nó, vốn không nên động đao động thương như vậy, có điều lần này mượn danh lễ đội mũ để chiêu đãi nhiều khách khứa như vậy, ý của nó sợ là không chỉ như vậy nhỉ?”



“Đúng là như thế,” Sở Du bình tĩnh nói: “Bây giờ tất cả mọi người đều đang quan sát Hầu gia và vị trong Hoa Kinh kia, Hầu gia phải cho thiên hạ một liều thuốc an thần. Muốn liên minh thì ít nhất phải để cho người ta thấy thực lực mới được.”



“Ca ca con bên kia,” Liễu Tuyết Dương nhìn bộ binh ở phía dưới đánh quyền, có vẻ như lơ đãng mà nào: “Nghĩ như thế nào?”



Sở Du không nghĩ tới Liễu Tuyết Dương sẽ quan tâm đến những chuyện này, Liễu Tuyết Dương trước sau như một không thích quan tâm chuyện gì, hôm nay lại đột nhiên đặt câu hỏi, sau khi Sở Du sửng sốt một lát thì chậm rãi kịp phản ứng lại.



Sợ là Liễu Tuyết Dương không yên lòng về nàng.



Nàng không khỏi cười khổ, chỉ có thể thật lòng đáp: “Mẫu thân của con và đại tẩu đều là người Tạ gia, bây giờ nơi nương tựa lớn nhất của Triệu Nguyệt chính là Tạ thị, sợ là ca ca con sẽ không thiên vị bất cứ ai.”



Một mặt là mẫu tộc của thê tử và mẫu thân, một mặt là nhà mà muội muội mình gả đi. Đối với Sở Lâm Dương mà nói, ai cũng mặc kệ có lẽ là lựa chọn có khả năng nhất.



Liễu Tuyết Dương nhíu mày, một lát sau, bà thở dài: “Mỗi người có sự khó xử riêng.”



Nói xong, bọn họ lẳng lặng nhìn binh sĩ xếp hàng thành hàng nghiêm chỉnh trong tiếng hô vang, sau đó thống nhất quỳ xuống. Cả sân hoàn toàn yên tĩnh trong âm thanh, Vệ Uẩn từ dưới sân cất bước đi tới, hắn quỳ một chân trên bồ đoàn, Đào Tuyền nâng kim quan đứng sau lưng hắn, hắn ưỡn thẳng đến mức vẻ mặt trang trọng, lưng thẳng tắp.



Hắn đã hoàn toàn có dáng vẻ thanh niên trưởng thành, ngũ quan cứng rắn, không còn đường nét mấy phần mềm mại thời thiếu niên.



Hắn nhìn trông như một thanh lợi kiếm đã hoàn toàn được đúc thành, chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh ban mai, mang theo hào quang cững cỏi phá vợ sự hắc ám sâu thẳm kia.



Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người hắn, nàng trông thấy người làm lễ tiến lên đây, mời Liễu Tuyết Dương tham dự, Liễu Tuyết Dương được người ta đỡ lấy, đi đến trước mặt Vệ Uẩn.



“Đây vốn nên là chuyện do phụ thân con làm.”



Đào Tuyền đứng sau lưng Liễu Tuyết Dương, giọng nói của Liễu Tuyết Dương bình thường yểu điệu trước sau như một, vào giờ khắc này lại dùng âm lượng đủ khiến cho đại đa số người đều có thể nghe thấy, vững vàng lại dịu dàng nói: “Nhưng hôm nay phụ huynh con đều không còn nữa, chỉ có thể để ta tới làm cho con. Vào độ tuổi hai mươi của con, mẫu thân không có chuyện gì muốn để con làm, chỉ có một việc, con ta có biết là gì không?”



Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ngậm nước mắt của Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn nghiêm túc mở miệng: “Xin mẫu thân chỉ bảo.”



“Nhận gia phong của Vệ gia ta,” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cất giọng: “Còn phải làm Đại Sở thịnh thế!”



Nói xong, Liễu Tuyết Dương bỗng nhiên quay lại, nhìn về phía đám người: “Đại Sở ta kiến quốc đến nay, trải qua bốn đời vua, Vệ gia ta chính là kiếm trong tay đế vương, bức tường của Bắc Cảnh, chống cự lại ngoại địch, lãnh thổ rộng lớn, giang sơn Đại Sở dài nghìn dặm, bách tính không lo núi sông.”



“Nhưng mà những năm gần đây, bách tính trôi dạt khắp nơi, đếm không hết; trên đường hài cốt thành đống, không biết vì sao. Còn nhớ rõ năm đó, Hoa Kinh chính là quê hương trong mộng, Đại Sở chính là đất nước lớn mạnh, đường không có di cốt, đường phố không có người vô gia cư, nhưng hôm nay thì sao?”



“Lãm Nguyệt lâu khắc vàng khảm ngọc, trong hoàng cung ca múa thanh bình, nhưng dưới hoàng thành thì đánh thuế nặng nề, dân chúng lầm than, cho dù Vệ gia ta giữ vững Bắc Cảnh, đoạt lại giang sơn, nhưng Đại Sở sớm đã không phải là Đại Sở năm đó. Hoa Kinh không phải là quê hương trong mộng, Đại Sở không phải là đất nước lớn mạnh.”



“Ta bây giờ chính là tuổi nghe theo mệnh trời, cả đời đã trải qua vô số chuyện, phu quân và nhi tử đều chết trên sa trường, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện làm ta thương tiếc nhất, điều bà già này thương tiếc nhất chính là binh sĩ mạnh mẽ của Đại Sở ta ở đây lại trơ mắt nhìn người gian lộng quyền, giang sơn điêu tàn!”



“Con ta,” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Sống lưng của người trong thiên hạ này đều có thể gãy, con thì không thể. Đầu của người trong thiên hạ này có thể thấp, con thì không thể. Cho dù là Vệ gia ta chỉ còn lại con và một đám nữ quyến nhưng cũng không đánh mất khí phách trăm năm, không làm gãy sống lưng bốn đời.”



“Con ghi nhớ.”



Vệ Uẩn cúi đầu xuống, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, giống như câu nói đó hắn đã từng nói vô số lần.



Liễu Tuyết Dương nâng kim quan lên, nén nước mắt đưa lên đầu hắn.



Đây là nhi tử của bà.



Nhi tử duy nhất còn sót lại của bà, bà nhìn hắn từ lúc không biết sự đời trưởng thành đến ngày nay. Dù cho hắn sớm đã đối mặt với gian nan vất vả mưa tuyết, nhưng mà lần này, trong lòng Liễu Tuyết Dương, hắn mới chính thức trưởng thành.



Bà mang kim quan lên cho hắn, Vệ Uẩn đứng dậy, xoay người về phía đám người.



Mặt trời mọc trên cao, hắn mặc hoa phục của tước vương, đầu đội kim quan, cả người chìm trong ánh nắng ban mai, giống như ngọn lửa nắm giữ ánh sáng, muốn đốt cháy chín châu thành tro tàn chìm vào bóng tối.



“Hôn quân lộng quyền, bách tính vô tội, Vệ Uẩn nhận mệnh trời, vào hôm nay phát động, tự phong làm vương, nguyện cho Vệ gia ta mãi mãi là lưỡi đao của Đại Sở, bảo vệ bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”



“Bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”



Chim chu tước bao quanh huy hiệu chữ “Vệ” của Vệ gia chậm rãi dâng lên, các binh sĩ lục tục hô to lên tiếng.



Sở Du nghe âm thanh phía dưới càng lúc càng lớn, giống như thủy triều cuồn cuộn mà đến, giống như là muốn bao quanh lấy Vệ Uẩn, nàng và thời đại này.



“Bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”



“Bách tính sung túc ổn định, thịnh thế mãi mãi!”



Sở Du lẳng lặng nhìn thanh niên đang đưa lưng về phía nàng, hắn đứng ở phía trước, gió lớn thổi cho tay áo dài của hắn tung bay, sợi dây châu rũ bên cạnh kim quan chập chờn đong đưa trong gió, hắn giống như chính là một người đang đối mặt với tất cả mưa to gió lớn của thế gian này, thế nhưng dáng vẻ hắn lại thản nhiên, không hề sợ hãi.



Nàng nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên vô cùng muốn qua đó, đừng bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn, đi cùng hắn, nhìn gió lớn mưa rào, thịnh thế an khang.



Nhưng mà nàng lại chỉ có thể ngồi ở chỗ cao này, vị trí trưởng bối của hắn, lấy thân phận của trưởng bối, cùng với Liễu Tuyết Dương, lẳng lặng ngắm nhìn hắn.



Dùng sự tỉnh táo để đè nén phần kính ngưỡng và yêu quý trong lòng, dùng lý trí để kiềm chế phần nhiệt tình muốn ôm bất chấp kia.



Mãi đến khi hắn xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía nàng.



Hắn chỉ khẽ nhìn một cái như vậy, cách rèm châu đung đưa, nàng trông thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời, bỗng nhiên hắn cười lên.



Đó là góc độ mà mọi người rất khó nhìn thấy, nụ cười đó là cười với nàng. Nụ cười đó mang theo vài phần khí khái thiếu niên, mang theo một chút đắc ý khoe khoang, không hợp với tất cả dáng vẻ vừa rồi của hắn.



Chỉ là trong chớp mắt, hắn lại quay đầu đi, Sở Du ngồi bên trong rèm châu, nắm chặt tay vịn của ghế, cũng không biết làm sao, nàng đột nhiên khóc lên. Nàng cười rơi lệ, đưa tay dùng khăn lau nước mắt. Vãn Nguyệt ở bên cạnh có chút lo lắng nói: “Phu nhân?”



Sở Du xua tay, ra hiệu cho nàng ấy không cần nói.



Vãn Nguyệt mím môi, không nhiều lời.



Đợi đến khi toàn bộ nghi thức hoàn thành, tất cả mọi người đều tản đi, thân thể Liễu Tuyết Dương khó chịu, Tưởng Thuần đã sớm đỡ bà đi xuống.



Vệ Uẩn đi đến trước rèm châu của Sở Du, hắn cuốn rèm châu lên liền nhìn thấy đôi mắt ngậm hơi nước kia.



Hắn không thể nhịn được cười: “Sao lại khóc rồi?”



Sở Du mỉm cười đứng lên, giống như có chút xấu hổ nói: “Gió cát vào mắt, ta dụi mạnh tay.”



Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn cười lui lại, cung kính nghênh đón nàng đi ra.



Vãn Nguyệt đỡ nàng, Vệ Uẩn đi sau lưng nàng, hắn đưa nàng đi đến nơi ít người rồi lặng lẽ cầm tay nàng.



Hắn còn mặc hoa phục vừa rồi, nhiệt độ trong tay lại hoàn toàn như trước đây.



“A Du,” Hắn khẽ nói: “Nàng biết tên chữ của ta là gì không?”



“Là do Đào tiên sinh đặt à?”



Sở Du suy nghĩ một chút: “Vừa rồi sao không nói?”



Vệ Uẩn xoay đầu lại, cười nhìn nàng: “Không phải Đào tiên sinh đặt, là tự ta đặt.”



Sở Du hơi nghi hoặc mà giương mắt, Vệ Uẩn dừng bước chân lại, kéo lòng bàn tay của nàng qua, viết từng nét từng nét tên chữ của mình vào trên tay nàng.



“Hoài…” Sở Du đọc lên chữ thứ nhất, sau đó nàng trông thấy hắn viết xuống chữ thứ hai: “Du…”



Sở Du ngẩn người, Vệ Uẩn đưa tay bao bọc nắm chặt tay nàng, giống như nắm cái tên đó ở trong tay.



“A Du,” Hắn nghiêm túc mở miệng: “Bất kể tương lai ta đi đến bước nào, ở trước mặt nàng, ta cả đời cũng chỉ là Vệ Thất lang, Vệ Hoài Du.”



124.



Sở Du không biết là nên nói Vệ Uẩn có tâm tư tinh tế hay là nói mỗi lần hắn đều vừa vặn chạm vào điểm đó.



Mỗi lần trong lòng nàng khó an, người này kiểu gì cũng sẽ đúng lúc đi tới, trấn an nàng.



Nàng cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Cũng may là chàng đã đến,” Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn cười lên: “Vừa rồi ta cảm thấy, chàng cách ta rất xa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Xa đến mức khiến nàng bỗng nhiên hiểu ra, cái gì gọi là hối giao phu tế mịch phong hầu*.



*Đây là một câu thơ trong bài thơ “Khuê oán” của nhà thơ Vương Xương Linh. Bài thơ miêu tả tâm trạng, tình cảm… của người trực tiếp ra chiến trận, Khuê oán mang nỗi sầu của người thiếu phụ có chồng đang tham gia chinh chiến. Người đàn bà này trẻ tuổi ở nơi khuê các, thơ dại không biết gì, chỉ khi thấy cảnh xuân mới biết là mình nhớ chồng. Câu thơ trên được dịch nghĩa ra là: Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu.



“Ta biết,” Vệ Uẩn kéo tay nàng, hắn rũ mặt mày xuống, chậm rãi nói: “A Du, con đường tương lai của ta rất dài, chính ta cũng không biết là ta sẽ đi đến bước nào. Ta cũng sợ quyền thế mê hoặc ánh mắt ta, sợ vinh hoa đục khoét trái tim ta, cho nên ta nói với bản thân, trước kia ta là Vệ Uẩn, sau này ta chỉ có thể là Vệ Hoài Du. Cả đời này, ta mãi mãi phải giống như lúc ban đầu thích nàng, tình cảm này sạch sẽ, không chứa được một chút tạp chất nào.”



Sở Du không nói lời nào, nàng lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu chàng làm Hoàng đế thì sao?”



“Làm Hoàng đế thì thế nào?”



“Tam cung lục viện, dù sao cũng phải có mà?”



Vệ Uẩn cười: “Không có, nếu như Hoàng đế nhất định phải có tam cung lục viện, vậy thì ta không làm nữa.”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“A Du,” Hắn cầm tay nàng, vẻ mặt trịnh trọng: “Lúc này không có chuyện gì là không giải quyết được, nếu như ở bên cạnh ta mà phải để nàng chịu sự tủi thân lớn như vậy, vậy thì chính là do ta không có năng lực. Nam nhân không có năng lực như vậy,” Hắn dừng lại, một lát sau vẫn cực kỳ khó khăn mà mở miệng: “Bỏ cũng không tiếc.”



Nghe thấy lời này, Sở Du bỗng nhiên cười lên.



“Là chàng nói đó.”



Giọng nói nàng nhẹ nhàng: “Vệ Hoài Du, chàng phải giữ chữ tín.”



Vệ Uẩn nhìn nàng, nhếch môi cười: “Đương nhiên.”



Hai người đi một đoạn đường, Vệ Uẩn còn có rất nhiều khách tới thăm phải tiếp đãi, Sở Du liền đi về trước. Lúc về tới Vệ phủ, bên trong Vệ phủ vô cùng náo nhiệt, xa xa đã nghe thấy tiếng cười của nữ quyến, Sở Du đi vào, lại là Liễu Tuyết Dương đang cười nói với rất nhiều nữ quyến của quan lại quyền quý.



Bây giờ Vệ Uẩn ở bên ngoài tổ chức yến tiệc, những nữ quyến này được sắp xếp ở Vệ phủ, đây là do một tay Sở Du bố trí, chỉ là chưa từng nghĩ yến hội này lại bắt đầu sớm như vậy.



Sở Du hơi kinh ngạc, nàng đi vào thấy Tưởng Thuần đứng trước cửa, thấy nàng tới, Sở Du còn chưa mở miệng, Tưởng Thuần đã biết nàng muốn hỏi điều gì, cười khổ nói: “Bà bà về trước, thấy rất nhiều nữ quyến đã đến nên mở yến tiệc trước.”



Sở Du gật đầu, giương mắt nhìn sang, thấy Liễu Tuyết Dương đang cùng Ngụy Thanh Bình nói gì đó. Vẻ mặt Ngụy Thanh Bình trầm tĩnh như nước, nàng ấy ngồi quỳ chân bên cạnh Liễu Tuyết Dương, Liễu Tuyết Dương cầm tay nàng ấy cười nói, nàng ấy đáp lời một tiếng, nhìn qua hoàn toàn không hợp với cục diện này, dường như còn có một chút không biết làm sao.



Sở Du nhìn ra Ngụy Thanh Bình khó chịu, nàng cười tiến lên phía trước, làm lễ chào Liễu Tuyết Dương, sau đó chào hỏi từng người một, lúc này bầu không khí đã bắt đầu trở nên thân thiện, Sở Du thấy Ngụy Thanh Bình có chút đứng ngồi không yên liền nói với nàng ấy: “Trông Thanh Bình Quận chúa có chút buồn rầu, không bằng cùng ta ra ngoài đi dạo vườn?”



Ngụy Thanh Bình giương mắt nhìn, trong mắt lại mang theo mấy phần cảm kích. Ngụy Thanh Bình nhận lấy bậc thang của Sở Du, chào tạm biệt Liễu Tuyết Dương rồi ra ngoài, Sở Du dẫn Ngụy Thanh Bình đến hành lang, Ngụy Thanh Bình thở phào nói: “Đa tạ Đại phu nhân.”



“Quận chúa dường như không am hiểu về những trường hợp thế này?”



Hai tay của Sở Du khép trong tay áo, nàng mỉm cười hỏi, Ngụy Thanh Bình gật đầu nói: “Rất ít tiếp xúc với nữ nhân nhiều lời như vậy.”



Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được mà cười ra tiếng, quay đầu nhìn về phía Ngụy Thanh Bình: “Quận chúa nói bà bà ta như vậy, không sợ ta không thích?”



Ngụy Thanh Bình ngẩn người, nhíu mày suy tư một chút, sau đó nàng ấy gật đầu nói: “Phải, ta không nên nói với phu nhân lời như vậy.”



Sở Du bị Ngụy Thanh Bình chọc cho bật cười, nàng dẫn nàng ấy vào phòng, lấy bầu rượu từ trong ngăn tủ, đưa lưng về phía nàng ấy, giọng điệu bình thản: “Lời nói đùa mà thôi, Quận chúa không cần để trong lòng. Quận chúa vào Nam ra Bắc, vốn cũng không nên bị trói buộc trong nhà, tính tình như thế,” Sở Du quay đầu nhìn về phía Ngụy Thanh Bình, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ hâm mộ: “Ta rất hâm mộ.”



Ngụy Thanh Bình không lên tiếng, nàng ấy nhìn Sở Du, trên khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một lại mang theo ý cười: “Nhưng so với Đại phu nhân năm đó một mình trông coi Phượng Lăng thành, Thanh Bình cũng chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi.”



Sở Du lấy bầu rượu rồi quay người, nghênh đón ánh mắt Ngụy Thanh Bình, một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Đó đã là chuyện rất nhiều năm trước rồi.”



Nói xong, nàng đưa một bình rượu cho Ngụy Thanh Bình rồi dẫn Ngụy Thanh Bình đi đến hành lang bên ngoài, dựa vào cột tùy ý ngồi xuống.



“Nghe nói Quận chúa quanh năm đi khắp đại giang Nam Bắc, hành y cứu đời, chắc hẳn là có rất nhiều điều thú vị nhỉ?”



“Cũng được.”



Ngụy Thanh Bình không phải là người quá biết nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nói một câu, Sở Du cười cười, nàng uống một hớp rượu, thờ ơ nói: “Quận chúa và Hầu gia quen biết nhau như thế nào?”



“Ba năm trước, bên ngoài nghe đồn hắn ở Bạch Thành chống địch, trên thực tế hắn ở Hà Tây, khi đó ta hành y ở Hà Tây, đúng lúc gặp phải liền thuận tay cứu được.”



“Khi đó hắn trúng độc?”



“Nhập Cốt Triền.”



“Nghe nói quận chúa tự mình đi Thiên Sơn lấy thuốc?”



Ngụy Thanh Bình nghe thấy lời này thì im lặng, không nhiều lời. Sở Du uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Sợ là có ẩn tình khác, Quận chúa không nói cũng không sao. Vẫn luôn là ta tìm lời nói với Quận chúa, Quận chúa không có gì muốn hỏi ta sao?”



Ngụy Thanh Bình không lên tiếng, nàng ấy giương mắt nhìn về phía Sở Du. Dung mạo Sở Du xinh đẹp, cổ tay nàng rất nhỏ, lúc giơ bầu rượu uống rượu, ống tay áo rơi xuống, lộ ra cổ tay trắng muốt như ngọc, hòa lẫn sự dịu dàng và khí khái hào hùng, mang theo một loại phong lưu khác.



Ngụy Thanh Bình nhìn dáng vẻ của Sở Du, chậm rãi nói: “Đại phu nhân có thể nói với ta chuyện Bắc Địch không?”



Không nghĩ tới Ngụy Thanh Bình lại hỏi chuyện này, Sở Du có chút khó hiểu, nhưng mà nàng vẫn nói từng chuyện năm đó một cách cặn kẽ. Nàng ngụy trang đi vào Bắc Địch như thế nào, tìm được Vệ Uẩn như thế nào, bị đuổi giết như thế nào, mang theo Vệ Uẩn chạy trốn quay về Đại Sở như thế nào…



Sở Du vốn chính là có thể nói những điều tốt, chuyện quá khứ bị nàng nói giống như một câu chuyện, thoải mái hữu lực, Ngụy Thanh Bình nghe đến mức mở to mắt, trong mắt đều là sự sùng bái.



Sở Du nói chuyện Bắc Địch rồi lại nói chuyện Phượng Lăng thành, nói xong chuyện Phượng Lăng thành, nàng còn nói đến chiến sự to nhỏ lúc nàng nhỏ tuổi ở Lạc Châu, Ngụy Thanh Bình ôm bầu rượu ngồi bên cạnh Sở Du nghiêm túc lắng nghe, nghe đến cuối cùng, nàng ấy chếnh choáng, kích động nói: “Sở tỷ tỷ, tỷ đi cùng ta đi!”



Sở Du hơi sững sờ, Ngụy Thanh Bình nắm chặt tay Sở Du, nhìn nàng, chân thành nói: “Tỷ không thuộc về nơi này, tỷ đi cùng ta đi. Sau này ta hành y cứu đời, tỷ hành hiệp trượng nghĩa, lúc quốc nạn đến, chúng ta sóng vai cứu nước, thái bình thịnh thế, chúng ta dạo chơi khắp nơi. Tỷ không nên ở trong hậu trạch Vệ gia,” Ngụy Thanh Bình ợ rượu, khó nhọc nói: “Tỷ xem tỷ bây giờ đi, bị bọn họ phí hoài thành dáng vẻ gì rồi? Ta đưa tỷ đi,” Nàng ấy lung la lung lay mà đứng dậy, kéo Sở Du, chân thành nói: “Ta dẫn tỷ đi tìm lão phu nhân, ta muốn dẫn tỷ đi.”



Sở Du không nhúc nhích, Ngụy Thanh Bình quay đầu nhìn nàng, nghi ngờ nói: “Sở tỷ tỷ?”



“Thanh Bình,” Sở Du cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, muội say rồi.”



“Tỷ không muốn sao?”



“Thanh Bình,” Sở Du nhàn nhạt mở miệng: “Ta không có bị ai phí hoài cả, chỉ là anh hùng có tuổi xế chiều, mỹ nhân có hoàng hôn, mặc dù đáng tiếc nhưng đều không ngăn cản được.”



“Nhưng tỷ mới hai mươi mốt tuổi.”



Sở Du hơi sững sờ, Ngụy Thanh Bình ngồi xổm xuống, chân thành nói: “Sở Du, ở bên ngoài có núi sống tốt đẹp, đừng vì một Vệ gia mà bỏ lỡ cả đời tỷ.”



Sở Du cũng không biết có phải là nàng chếnh choáng hay không, trong đầu nàng đột nhiên thoảng qua hình ảnh Liễu Tuyết Dương mỉa mai nàng, thoảng qua dáng vẻ Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, tiếp nhận sự triều bái của vạn người.



Thật ra nàng biết là thật, bây giờ Vệ gia đã không cần nàng nữa, nàng ở trong hậu trạch này, dần dần đã trở thành ngay cả chính mình cũng không thích nữa.



Nàng ngơ ngác uống một hớp rượu, nghe Ngụy Thanh Bình mở miệng lần nữa: “Sở Du, ta đưa tỷ đi.”



Sở Du đảo mắt nhìn Ngụy Thanh Bình, nàng mở miệng, vốn muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Quận chúa, người say rồi.”



Ngụy Thanh Binh và Sở Du đồng thời quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn đứng ở góc quanh của hành lang, lẳng lặng nhìn bọn họ.



Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn, sự chếnh choáng của Ngụy Thành Bình chưa tan đi, nàng ấy nhíu mày lại.



“Thời Nguyệt, đưa Quận chúa đến đại sảnh.”



Vệ Uẩn nhàn nhạt phân phó Tần Thời Nguyệt ở phía sau hắn, nghe thấy cái tên này, Ngụy Thanh Bình ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt.



Tần Thời Nguyệt tiến lên phía trước, cung kính nói: “Quận chúa, mời.”



Ngụy Thanh Bình nhìn Tần Thời Nguyệt, dường như đã có chút tỉnh táo, nàng ấy nhìn Vệ Uẩn rồi lại nhìn Sở Du, mím môi, cuối cùng vẫn quay người rời đi.



Chờ đến khi trong đình viện chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn, Vệ Uẩn tiến lên phía trước, hắn ngồi xổm người xuống, lắc lắc bình rượu bên cạnh Sở Du, cười nói: “Uống không ít.”



Sở Du không lên tiếng, nàng đỡ chính mình đứng dậy, lung lay đi về phía trước.



Vệ Uẩn mang theo bình rượu, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng.



“Ta không biết ta đã làm sai điều gì.”



Hắn đột nhiên mở miệng, Sở Du không lên tiếng, Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng, bình tĩnh nói: “Ta cho rằng ta đã làm rất tốt. Nàng muốn làm bất kỳ chuyện gì, ta đều chưa từng từ chối, nàng muốn bất kỳ thứ gì, ta đều liều mạng muốn cho nàng.”



“Nhưng vì sao,” Vệ Uẩn run giọng: “Nàng vẫn muốn đi?”



“Chàng suy nghĩ nhiều rồi.”



Sở Du có chút mỏi mệt, nàng nhàn nhạt đáp lại, Vệ Uẩn bắt lấy nàng, bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực, hắn giữ cằm nàng, mắt đỏ nhìn chằm chằm vào nàng: “Nàng nhìn ta!”



“Nàng muốn đi đúng không?”



Thân thể hắn run rẩy: “Vừa rồi nàng ta nói chuyện nàng không từ chối, nàng ta nói trong lòng nàng, nàng muốn đi, đúng không?”



“Vệ Uẩn,” Giọng nói Sở Du bình tĩnh: “Buông ra.”



“Ta có chỗ nào làm không tốt? Ta có chỗ nào làm không đúng?”



Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy: “Vì sao năm năm trước nàng muốn đi, bây giờ nàng vẫn muốn đi?”



“Chàng nói cái gì?”



“Năm năm trước,” Vệ Uẩn run giọng: “Ta đã biết, chờ chuyện của Vệ gia xong rồi, nàng sẽ đi.”



“Năm năm sau, ta cho rằng ta đã giữ được nàng, nhưng trên thực tế, nàng vẫn muốn đi.”



“Nàng nói cho ta biết,” Vệ Uẩn ôm nàng, đau khổ nhắm mắt lại: “Rốt cuộc là thế nào, nàng mới không đi?”



“Vệ Uẩn…” Sở Du có chút mỏi mệt: “Chuyện này không liên quan đến chàng. Chỉ là bản thân ta đã mất đi vị trí.”



“Nàng muốn vị trí gì?”



Vệ Uẩn siết chặt tay nàng: “Nàng muốn vị trí gì mà ta không thể cho nàng? Nàng muốn cáo mệnh nhất phẩm, hay là Hoàng hậu, hay là…”



“Ta không biết.” Sở Du bỗng nhiên mở miệng: “Không phải quyền thế không phải địa vị, là bản thân ta chàng hiểu không!”



Sở Du bỗng nhiên đẩy hắn ra, nàng thở hổn hển, khó khăn lên tiếng: “Là vị trí của chính ta, vị trí mà ta nên có ở Vệ gia. Ta bây giờ được tính là gì? Ta bây giờ là tẩu tử của chàng, là muội muội của Sở Lâm Dương. Trong lòng mẫu thân chàng, ta sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, bà ấy vì chàng mà thu xếp hôn sự, bà ấy vừa ý Ngụy Thanh Bình, bà ấy toàn tâm toàn ý để chàng cưới một nữ tử có quyền thế có dung mạo. Trong lòng của bà ấy, chàng cho thể sánh với nhật nguyệt, cho dù ta tốt,” Nàng cắn răng lên tiếng: “Cũng là tẩu tử của chàng.”



Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói lạnh lùng: “Tiếp tục.”



Sở Du không lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, có chút mỏi mệt nói: “Ta uống chút rượu, hơi say rồi, chàng đừng nghe ta nói bậy bạ.”



Nói xong, nàng duỗi tay kéo hắn nói: “Ta đi ngủ trước…”



Vệ Uẩn nắm chặt tay nàng, kéo nàng trở lại, mạnh mẽ đè trên tường, giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng: “Nói tiếp.”



Sở Du cắn chặt răng, nàng thấy Vệ Uẩn cười lên, trong mắt hắn mang theo sự trào phúng: “Tại sao không nói? Không thể nói nữa, hay là không muốn nói nữa?”



Vô số sự áp bức và lăng nhục xông tới, thân thể nàng khẽ run, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nàng, bình tĩnh nói: “Nói thêm chút nữa.”



“Ta xem xem, nàng có thể nhục nhã chính mình, nhục nhã đến mức nào.”



“Vệ Uẩn!”



“Gọi ta là Vệ Hoài Du!”



Vệ Uẩn bỗng nhiên cất cao giọng, hắn cúi đầu xuống, tới gần nàng, lạnh giọng nói: “Mẫu thân của ta làm nàng tức giận? Bà ấy sắp xếp hôn sự cho ta, muốn cưới Ngụy Thành Bình, trong lòng nàng đè nén, nàng không nói với ta? Nàng cảm thấy bây giờ Vệ gia đang là lúc như mặt trời ban trưa, không cần nàng nữa, nàng khó chịu cũng không nói cho ta biết? Sở Du, trong lòng nàng, có phải nàng cảm thấy ta ở cùng với nàng, ta thích nàng, người nhà Vệ gia ta tốt với nàng chính là mưu đồ cái gì đó của nàng, nàng không cho được Vệ gia cái gì nữa nên không còn giá trị nữa?”



Nói xong, không chờ Sở Du trả lời, hắn giữ cằm nàng khiến nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng: “Có phải nàng còn muốn nói, mẫu thân của ta muốn vì ta mà tìm một quý nữ quan lớn, nàng là thân tái giá, nàng vẫn là tẩu tử của ta, làm thanh danh của ta không tốt, Sở gia của nàng lần này sẽ không theo phe nào, sẽ không giống như Ngụy Thanh Bình mang theo Ngụy vương quyền thế ủng hộ ta, mọi thứ nàng không bằng Ngụy Thành Bình, có phải nàng lại muốn khuyên nhủ ta, cưới Ngụy Thanh Bình làm chính thê?”



“Sau đó nàng thì sao? Nàng và ta một mực yêu đương vụng trộm giống như bây giờ?”



“Chàng đừng nói lời buồn nôn như vậy.”



“Là nàng làm cho chuyện trở nên buồn nôn như vậy!”



Vệ Uẩn bỗng nhiên nâng cao giọng.



Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như chim ưng nhìn vào muông thú, hắn đè nén lửa giận và uất ức, siết chặt, giữ lấy Sở Du, để nàng không thể động đậy.



“Chàng buông ra,” Sở Du nhíu mày: “Chúng ta quay về rồi nói.”



“Ta không về.”



“Bị người ta nhìn thấy…”



“Vậy thì thấy đi!”



“Sở Du, ta cho nàng biết,” Vệ Uẩn đè ép thân thể đang cố gắng giãy giụa của Sở Du, hắn cắn răng: “Ta nhất định phải cưới nàng. Ta sợ nàng không cam tâm tình nguyện mà gả cho ta, sợ nàng còn cảm thấy không đi đến được bước này, cho nên bây giờ ta nhẫn nhịn, thế nhưng nàng đừng cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn cả đời.”



Sở Du hơi sững sờ, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngây người của nàng, hắn vừa hung dữ vừa yêu thương mà cúi đầu, tàn nhẫn cắn nàng một cái, đầu lưỡi tìm đến giữa răng môi nàng, khuấy đảo cho nghiêng trời lệch đất, nàng muốn đẩy hắn, hắn liền đè tay nàng, nàng muốn đạp hắn, hắn liền đè chân nàng, hai người gắt gao dính vào nhau, hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mới được xem như là vừa lòng thỏa ý, tiêu tan lửa giận.



Sở Du bị hắn hôn đến mức thở hổn hển, trong mắt còn mang theo ánh nước trong vắt, Vệ Uẩn nhìn đến mức cổ họng giật giật, nhưng mà hắn đè xuống sự nóng bức này, kéo lại y phục cho nàng, lấy khăn ra từ trong tay áo, cẩn thận lau môi nàng sạch sẽ, lại thay nàng đỡ thẳng lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có giận thì đừng tự mình chống đỡ, nói với ta. Nếu không ta ở trên chiến trường không chết, ngược lại về nhà bị nàng làm tức chết.”



Sở Du thở hổn hển, không lên tiếng, nàng chỉ dùng đôi mắt hàm chứa tình yêu mà trừng hắn.



Vệ Uẩn bị nàng trừng đến mức cười lên, hắn cúi đầu hôn mặt nàng một cái, ghé vào bên tai nàng, dịu dàng nói: “Gọi ta một tiếng phu quân, ta đều lấy thiên hạ về cho nàng, thế nào?”



“Cút!”



“Được rồi.” Hắn cười thẳng người dậy, nhẫn nại tính tình, cúi đầu một lần nữa thắt nút trên ngọc bội của nàng: “Chuyện đối phó với mẫu thân ta, nàng không am hiểu, quay về đợi ta.”



“Không phải chỉ là cưới Ngụy Thanh Bình sao?”



Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Ở trong phòng chờ ta, đêm nay nàng phải ban thưởng cho ta thật tốt, biết chưa?”



Sở Du không nói lời nào, nàng rũ mắt, tính tình đã dịu đi rất nhiều, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời mưa rồi?”



Nói xong, hắn cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên cho Sở Du.



Nhiệt độ và mùi hương trên người hắn lập tức bao bọc lấy nàng, nàng giống như một tiểu cô nương, nhìn Vệ Uẩn thắt nút áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Nhanh quay về, đừng để bị cảm lạnh.”



Nói xong, Vệ Uẩn xoay người định rời đi, Sở Du bắt lấy Vệ Uẩn.



“Vẫn chưa phải lúc, chàng đừng làm mẫu thân chàng tức giận.”



Vệ Uẩn hiểu rõ Sở Du nói cái gì, bây giờ quả thật không phải là lúc thích hợp để tuyên cáo quan hệ của bọn họ, mặc dù hắn tức giận nhưng cũng không mất đi lý trí.



Hắn vỗ vỗ tay nàng, giọng nói trầm ổn lại thỏa đáng: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý thật tốt.”



Nói xong, hắn gọi Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt vẫn luôn canh giữ ở một bên, bình tĩnh nói: “Đưa phu nhân của các ngươi trở về, nấu canh gừng cho nàng ấy uống.”



Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đáp lời, Vệ Uẩn nhìn Sở Du rời đi, chờ Sở Du biến mất ở đoạn cuối của hành lang, Vệ Uẩn lấy khăn ra từ trong tay áo, khẽ lau sạch khóe môi.



“Gần đây mẫu thân ta đã nói gì với Đại phu nhân,” Hắn nói với ám vệ trong tối: “Tra rõ ràng.”



Lá cây nhẹ nhàng lay động, một người lặng yên không tiếng động mà lui ra khỏi viện tử.



Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía đèn đuốc sáng lên ở hành lang phía trước đang khẽ đung đưa trong gió, hắn cười lạnh thành tiếng: “Chán sống rồi.”



125.



Vệ Uẩn trở về trong phòng mình, sắp xếp lại tình hình mà hôm nay hắn thương nghị với bọn người Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương, không bao lâu sau, ám vệ bưng một xấp giấy khẩu cung quay về. Vệ Uẩn đều sắp xếp tai mắt ở các phòng của Vệ gia, bây giờ muốn tra việc, trực tiếp đến chỗ tai mắt thu thập tình báo. Ám vệ dâng khẩu cung lên, trầm ổn nói: “Chủ tử, lời mà lão phu nhân nói với Đại phu nhân đều được ghi chép lại trên đây.”



Vệ Uẩn lật khẩu cung ra, ám vệ lại nói: “Ngoại trừ Nhị phu nhân và Lục phu nhân, lời nói của tất cả những người dần đây mà gần đây lão phu nhân tiếp xúc cũng đều ở đây.”



Vệ Uẩn đáp lại một tiếng, nhanh chóng lật xem. Sau khi xem xong, hắn vẽ lên mấy cái tên, nhàn nhạt nói: “Tra Yên Hồng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân một lần, tất cả những người mà Yên Hồng từng tiếp xúc, bắt hết tới cho ta.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Ám vệ đáp lại một tiếng, không bao lâu liền bắt một đống người, đè đi vào viện của Vệ Uẩn. Toàn bộ Vệ phủ nháo nhào lên, Sở Du ở trong phòng nghe được động tĩnh thì nhíu mày: “Làm sao vậy?”



Trường Nguyệt lập tức đứng dậy: “Ta đi xem một chút.”



Không bao lâu, Trường Nguyệt liền trở lại nói: “Hầu gia bắt một đám hạ nhân, đều có người ở các phòng, ngay cả Yên Hồng trong phòng lão phu nhân cũng bị bắt.”



Yên Hồng là cô nhi mà Liễu Tuyết Dương một tay nuôi lớn, rất được thiên vị. Bắt Yên Hồng, chắc chắn Liễu Tuyết Dương sẽ ầm ĩ. Sở Du suy nghĩ một lát, nàng đứng dậy rồi vội vàng chạy tới viện của Vệ Uẩn.



Trong sân nhỏ của Vệ Uẩn đã có người quỳ đầy đất, Liễu Tuyết Dương đứng bên cạnh Vệ Uẩn, xoắn khăn tay, trong mắt ngậm nước mắt, nhìn Yên Hồng bị giam giữ ở một bên. Quỳ phía dưới Yên Hồng là một thiếu nữ, nhìn qua dáng vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nàng ta không ngừng khóc nói: “Vương gia, oan uổng quá, không ai sai sử nô tỳ, nô tỳ thật sự là tự mình nghĩ như vậy. Nô tỳ nghe nói Thanh Bình Quận chúa là người tốt nên thuận miệng nói chuyện với Yên Hồng tỷ tỷ mà thôi.”



Bây giờ Vệ Uẩn đã tự phong làm vương, trên dưới đều thay đổi cách gọi.



Vệ Uẩn nghe thấy đối phương khóc lóc kể lể, hắn cũng không nhiều lời, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản: “Vậy ngươi nghe ai nói Quận chúa là người tốt vậy?”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Là Quế di…”



“Ngươi nói bậy!”



Trong đám người có một phụ nhân lo lắng vọt ra, muốn đánh nhau tại chỗ với thiếu nữ kia, tình hình hỗn loạn cả lên, Sở Du nhíu mày nhìn hai nữ nhân đánh nhau, trong khoảnh khắc thiếu nữ kia cúi đầu, nàng mơ hồ nhìn thấy ký hiệu gì đó chợt lóe lên, nàng nhíu mày, bỗng nhiên gọi lại: “Dừng lại!”



Nghe thấy giọng nói của Sở Du, thị vệ bên cạnh lập tức xông lên, ngăn hai người lại, Sở Du tiến lên phía trước, khẽ kéo cổ áo thiếu nữ kia ra. Một con bướm vỗ cánh muốn bay rơi vào trong mắt Sở Du, nàng nhíu mày.



Con bướm này, là ký hiệu gián điệp của Cố Sở Sinh.



Bọn họ in hoa văn ở vị trí khác nhau, dùng để nhận biết lẫn nhau, từ màu sắc của con bướm có thể nhận ra được cấp bậc thủ hạ của Cố Sở Sinh. Màu sắc cánh bướm của thiếu nữ này là màu đỏ diễm lệ, có lẽ là cấp bậc rất cao.



Sở Du do dự một lát rồi cất bước đi đến bên cạnh Vệ Uẩn, nàng khom lưng, rỉ tai nói vài câu. Vệ Uẩn nhíu mày, gọi Vệ Thu tới rồi phân phó.



“Tách người của cả phủ ra thành nam nữ, cởi đồ nghiệm thân, trên người có ký hiệu con bướm thì giữ lại tất cả.”



Vệ Thu gật đầu đáp lời rồi lui xuống, người của cả phụ bị tách ra, thiếu nữ kia thấy không tốt thì bỗng nhiên lên tiếng: “Phu nhân!”



Sở Du dừng bước chân lại, giọng nói của thiếu nữ kia thê lương: “Phu nhân, lòng của chúng ta đối với người có trời đất chứng giám!”



Sở Du không lên tiếng, Liễu Tuyết Dương nhìn sang, Sở Du khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đi xuống đi.”



Sau đó nàng nhìn về phía Vệ Uẩn mang theo ánh mắt sự nghi vấn, nhàn nhạt nói: “Nếu như không đụng chạm vào chuyện lớn, trục xuất khỏi phủ rồi thôi.”



“Nàng biết là ai?” Vệ Uẩn khẳng định mà lên tiếng, Sở Du gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta biết.”



Nói xong, nàng hành lễ với Liễu Tuyết Dương rồi lui xuống.



Chờ Sở Du lui ra ngoài, Liễu Tuyết Dương sốt ruột mở miệng: “Tiểu Thất, con rốt cuộc là làm gì vậy? Là có gian tế trà trộn vào sao?”



“Mẫu thân,” Tiểu Thất xoay người, đỡ Liễu Tuyết Dương, nhàn nhạt nói: “Chúng ta vào trong nói.”



Liễu Tuyết Dương có chút thấp thỏm, Vệ Uẩn đỡ Liễu Tuyết Dương vào phòng ngồi, cho hạ nhân lui ra rồi bình tĩnh nói: “Nghe người khác nói, mẫu thân muốn tìm một thê tử cho con.”



“Bây giờ con cũng đã hai mươi rồi,” Liễu Tuyết Dương khẽ than: “Sớm nên thành hôn rồi. Còn kéo dài nữa thì sợ là sẽ làm trò cười cho người khác.”



“Tại sao lại là Ngụy Thanh Bình?”



“Ban đầu quả thật Yên Hồng nói với ta, nhưng mặc kệ nói thế nào thì Yên Hồng thật sự có đạo lý,” Liễu Tuyết Dương xoắn khăn, thấp thỏm nói: “Ta cũng đã gặp qua Thanh Bình Quận chúa, thật sự là người tốt, ta vô cùng thích…”



“Con không thích.”



Vệ Uẩn lạnh nhạt mở miệng, Liễu Tuyết Dương hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nói: “Ta nghe nói năm đó nàng ấy cứu con…”



“Nàng ta không chỉ cứu con, lấy ấy chính là cứu hai người, con, còn có Tần tướng quân Tần Thời Nguyệt.”



Phụ thân của Tần Thời Nguyệt và Vệ gia là quan hệ nhiều đời, trước kia hắn ta mất cha mất mẹ, sau đó được gửi nuôi ở Vệ gia, từ nhỏ đã được xem như là công tử mà bồi dưỡng lớn lên, bây giờ chính là gia thần của Vệ gia, là thủ hạ đắc lực nhất của Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương biết người này, bà có chút mê man nói: “Chuyện này có liên quan gì đến Tần Thời Nguyệt…”



“Năm đó quận chúa đến Thiên Sơn, cứu con là thuận tiện, người nàng ta muốn cứu chính là Thời Nguyệt.”



Lời này khiến cho Liễu Tuyết Dương mở to hai mắt, Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Thân phận của Thời Nguyệt thấp, Ngụy vương sẽ không cho phép, cho nên đối với bên ngoài vẫn luôn xưng là lui tới với con. Thật ra người Quận chúa xem trọng là Thời Nguyệt.”



“Nhưng thân phận của Thời Nguyệt…” Liễu Tuyết Dương nhíu mày, hơi có chút lo lắng. Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía Liễu Tuyết Dương, nhàn nhạt nói: “Bất kể bọn họ có thân phận như thế nào, Thời Nguyệt là huynh đệ tốt nhất của con, con đều sẽ vì hắn mà nghĩ cách. Chuyện con và Thanh Bình quận chúa, mong rằng mẫu thân đừng nhúng tay lung tung, để tránh cho con và Thời Nguyệt sinh ra hiểu lầm. Bây giờ chuyện gì ở trước mắt, con nghĩ mẫu thân hẳn là hiểu rõ.”



“Nhưng mà,” Liễu Tuyết Dương nhắm mắt nói: “Cho dù không phải là Thanh Bình Quận chúa thì dù sao con cũng nên vừa ý một cô nương, con đã hai mươi rồi, bây giờ chưa thành hôn, cũng không có con nối dõi, nếu như con xảy ra chuyện gì…”



Liễu Tuyết Dương đỏ mắt: “Ta chỉ có hai đứa con là con và A Quân, A Quân không để lại cái gì cả, nếu con có chuyện bất trắc…”



Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, khẽ thở dài một tiếng, hắn đi lên phía trước, quỳ gối trước người Liễu Tuyết Dương, nắm chặt đôi tay được giữ gìn thỏa đáng của bà, rũ mắt nói: “Mẫu thân, con đã có cô nương mà mình yêu mến.”



Liễu Tuyết Dương ngẩn ngơ, giống như không phản ứng được, một lát sau, bà mới nói: “Là ai? Ta đi cầu hôn cho con.”



“Hiện tại con không cưới được nàng,” Vệ Uẩn nở nụ cười khổ: “Nàng vẫn không nguyện ý gả cho con, chờ sau này nàng bằng lòng gả cho con rồi, người lại đi cầu hôn.”



“Vậy ít nhất con hãy nói cho ta biết là ai trước đi?” Liễu Tuyết Dương có chút lo lắng: “Ta nhìn thay con…”



“Không cần nhìn,” Vệ Uẩn cười nhẹ, trong mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Nàng là cô nương vô cùng tốt, người nhất định sẽ thích.”



Liễu Tuyết Dương nhìn vẻ mặt của Vệ Uẩn, trong mắt bà mang theo một chút ấm áp: “Chắc chắn là con rất thích nàng ấy nhỉ?”



“Rất thích,” Vệ Uẩn giương mắt, giống như người thiếu niên, hắn chân thành nói: “Đời con chỉ muốn cưới một cô nương này.”



“Tiểu Thất nhà ta, quả nhiên là trưởng thành rồi,” Liễu Tuyết Dương cười nhẹ: “Đều đã có cô nương mình yêu mến rồi. Con không nói cho ta biết cô nương kia là ai, dù sao cũng nên nói cho ta biết cô nương kia có dáng vẻ gì chứ?”



Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Con không biết nói về nàng ấy như thế nào.”



“Nhưng mà,” Hắn ngẩng đầu, nói đến nghiêm túc: “Nàng ấy thật sự, vô cùng vô cùng tốt.”



Liễu Tuyết Dương bị hắn chọc cười, bà giơ ngón tay lên chọc vào trán hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Con đó…”



Liễu Tuyết Dương kéo hắn, lại nói về Sở Du một lúc, Vệ Uẩn không chịu nói cô nương kia là ai, hai người liền thương lượng, chờ nàng ấy đồng ý, Liễu Tuyết Dương phải tới cửa cầu hôn như thế nào, sinh lễ phải có quy cách như thế nào, nghi thức phải như thế nào.



Nói hồi lâu, Liễu Tuyết Dương thở dài nói: “Đến lúc đó, cũng không biết là đại tẩu của con có còn ở Vệ phủ nữa hay không. Tuổi tác của nó cũng lớn, người mà con nhìn thay nó, có tin tức không?”



“Có.” Vệ Uẩn cụp mắt, trong mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: “Người đó rất thích tẩu ấy, chờ chuyện chúng ta bên này xong rồi, hắn sẽ đi cưới tẩu ấy.”



“Vậy là tốt rồi.” Liễu Tuyết Dương khẽ than: “Đời này đại tẩu con quá khổ rồi. Hy vọng người kia yêu thương nó thật tốt.”



“Người yên tâm,” Vệ Uẩn dịu dàng nói: “Người kia sẽ tốt với tẩu tẩu.”



Hai người hàn huyên một lúc, Liễu Tuyết Dương cuối cùng cũng nghỉ ngơi. Vệ Uẩn thu xếp cho Liễu Tuyết Dương xong thì đi ra khỏi cửa phòng. Gió lạnh kèm theo mưa phả vào mặt, vẻ mặt Vệ Uẩn lãnh đạm, mở miệng hỏi Vệ Hạ sau lưng: “Đại phu nhân đâu?”



Vệ Hạ hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ở chỗ Cố Sở Sinh.”



Vệ Uẩn không lên tiếng, một lát sau, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Lấy dù đến, ta đi đón nàng.”



Sở Du từ rất sớm đã tới chỗ Cố Sở Sinh.



Từ lúc đi ra khỏi viện tử của Vệ Uẩn, nàng liền đi thẳng đến chỗ ở của Cố Sở Sinh, bây giờ đại điển phong vương đã kết thúc, rất nhiều người đã bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, lúc Sở Du đi qua, hạ nhân của Cố Sở Sinh đang thu dọn đồ đạc, hắn lại ngồi trước bàn nhỏ, đang nghiêm túc nấu trà, giống như đã sớm biết Sở Du muốn qua đây.



Sở Du giơ tay lên một cái, tất cả mọi người liền lui xuống dưới, Sở Du ngồi quỳ chân trước người Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh đẩy chén trà vừa được rót cho nàng, bình thản nói: “Trời lạnh rồi, uống chén trà ủ ấm thân thể.”



Sở Du không bưng trà, nàng chỉ nói: “Ngươi xếp người vào bên cạnh lão phu nhân làm gì?”



“Nói cứ như Vệ phủ các nàng không xếp người ở Cố phủ vậy.” Cố Sở Sinh cười khẽ, Sở Du mím môi, nói một cách khẳng định: “Là ngươi kích động lão phu nhân để Vệ Uẩn cưới Ngụy Thanh Bình.”



“Không tốt sao?” Cố Sở Sinh giương mắt: “Lời ta nói đều là lời nói thật, có thể nói là chỗ nào cũng suy nghĩ cho Vệ Uẩn. Ngụy vương có quyền thế, Ngụy Thanh Bình có vẻ đẹp, chẳng lẽ không phải là nhân tuyển chính thê tốt nhất cho Vệ Uẩn?”



Sở Du không lên tiếng, nàng cầm chặt chén trà, cảm nhận được nhiệt độ từ chén trà truyền tới. Cố Sở Sinh nhìn cơn mưa thu rơi bên ngoài, hắn ta chậm rãi nói: “Sắp bắt đầu vào mùa đông rồi, Bạch Lĩnh lạnh, không bằng theo ra về Hoa Kinh tránh rét đi?”



Không có người đáp lại, Cố Sở Sinh cũng không thấy ngoài ý muốn, hắn ta bình tĩnh mở miệng: “Thật ra thì ta không ngại, nàng thất thân với hắn, thậm chí nàng gả cho hắn, nàng mang thai con của hắn, ta đều không ngại. A Du,” Giữa lông mày của hắn ta mang theo ý cười: “Nàng ở lại bên cạnh hắn không lâu.”



“Ngươi lại biết?”



“Ta để cho người châm ngòi lão phu nhân, thế nhưng lời ta nói có câu nào không phải là lời nói thật? A Du, con đường sau này của Vệ Uẩn còn rất dài, hắn sẽ càng đi càng khó. Chờ đến lúc hắn đi đến mức khó khăn, chờ đến lúc hắn không yêu nàng như vậy nữa, nàng có biết, hắn sẽ không hối hận?”



“Hắn sẽ không nghĩ rằng, nếu như năm đó người hắn cưới chính là Ngụy Thanh Bình, vậy thì tốt rồi?”



Sở Du không lên tiếng, Cố Sở Sinh uống trà nóng, lẳng lặng chờ Sở Du mở miệng. Sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “Vậy thì cũng nên đợi đến khi đó, chờ hắn nói câu đó với ta.”



Nói xong, nàng đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy: “Ta bảo Vệ Uẩn không động vào người của ngươi, ngươi mang đi theo đi. Sau này đừng nhìn chằm chằm vào Vệ gia nữa. Quay về chuẩn bị cẩn thận, năm tháng sau, ta và Vệ Uẩn diệt Diêu Dũng, mang binh vào Kinh thành.”



Vừa mới dứt lời, Cố Sở Sinh nắm lấy cổ tay nàng. Hắn ta nắm rất chặt, Sở Du khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn hắn ta.



“Vì sao không thể là ta?”



Giọng nói hắn ta có chút phát run, giống như đang cố gắng kiềm chế chính mình, hắn ta giương mắt nhìn về phía Sở Du, trong mắt là vô số cảm xúc hỗn loạn. Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, chỉ nói: “Buông tay.”



“Hắn không cho được cuộc sống nàng muốn nữa, hắn không cho nổi cuộc đời nàng muốn.”



“Vậy ngươi lại có thể sao?”



“Cố Sở Sinh,” Vẻ mặt Sở Du vững vàng lạnh nhạt: “Không phải là ta chưa từng cho ngươi cơ hội, ta đã có, ta từng thử, thế nhưng chúng ta không thích hợp.”



Cố Sở Sinh có chút sửng sốt, Sở Du đưa tay tách mở ngón tay hắn ta, từng ngón một, Cố Sở Sinh cố chấp nhìn nàng, nước mắt tràn đầy trong mắt, ngoan cố không chịu buông ta.



“Ngươi có tin con người có đời trước không?”



“Ta tin.”



“Đời trước, ta đã từng gả cho ngươi.” Sở Du khàn giọng lên tiếng, Cố Sở Sinh dùng tới một cái tay khác, nắm lấy cổ tay nàng, không chịu buông tay: “Vậy đời này của nàng cũng gả cho ta.”



“Khi đó ngươi không thích ta.” Sở Du rốt cuộc cũng có chút mỏi mệt, nàng chậm rãi thả chậm động tác, lên tiếng một cách không lưu loát: “Ta đã làm rất nhiều, tin bỏ trốn mà ta đưa cho ngươi, ngươi không cần, cho nên ta tự mình vụng trộm đi tìm ngươi. Ta tìm được ngươi, cùng ngươi ở Côn dương, khi đó ngươi vô cùng nghèo,” Sở Du giương mắt nhìn hắn, trong mắt ngậm nước mắt, Cố Sở Sinh ngẩn người, nhìn Sở Du giương mắt, nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chỗ ở của ngươi, trời mưa sẽ dột, ngươi cầm chậu gỗ hứng lấy, ban đêm ta không ngủ được, ngươi ôm ta, hòa với tiếng mưa mà hát cho ta, nói với ta, nàng nghe tiếng mưa rơi này, có phải cũng rất êm tai không?”



“Ta cảm thấy vô cùng êm tai.”



Sở Du nín khóc mà cười, Cố Sở Sinh không nhịn được mà cũng cười, khàn giọng nói: “Sau đó thì sao?”



“Cho nên khi đó ta nghĩ, ngươi thích ta. Ngươi chỉ là tính tình không tốt, ngươi vẫn thích ta.”



“Cho nên ta vì ngươi mà đã làm rất nhiều… rất nhiều rất nhiều…” Sở Du hàm chứa ý cười, lại vẫn không nhịn được mà nước mắt như mưa.



Nàng nói đến những năm đó, hắn ta lẳng lặng nghe.



Hắn ta chưa từng nghe nàng nói về những năm đó, những năm đó trong trí nhớ của hắn ta, nàng chính là dáng vẻ phóng khoáng hào nhoáng*, sau này chỉ là dáng vẻ ốm yếu. Lần đầu tiên hắn ta từ góc độ của nàng mà nghiêm túc nghe nàng nói về những buồn vui giận hờn vào thời điểm đó.



*Nguyên văn: 鲜衣怒马 tiên y nộ mã: mặc quần áo đẹp, cưỡi ngựa khoẻ. Ý chỉ phục sức đắt tiền, hào nhoáng.



Hóa ra cô nương chém giết trên chiến trường kia cũng sẽ lo lắng bất an trong lòng; hóa ra lúc nàng trào phúng hắn ta không có năng lực cũng chỉ là sự phản công điên cuồng lúc bản thân mình khổ sở tới cực điểm.



Hắn ta đột nhiên nghĩ, nếu như năm đó hắn ta không nhỏ tuổi như vậy, nếu như Sở Du giống như bây giờ, có thể dùng tư thái bình tĩnh thế này mà nói hết tất cả với hắn ta thì có phải sẽ có kết cục không giống như vậy nữa không.



“Ta đã bỏ ra cả một đời,” Sở Du khàn giọng mở miệng: “Ta dùng mạng của Trường Nguyệt, dùng sự suy tàn của Sở gia ta để cầu một phần tình cảm này, ngươi đã từng chiếm được, Cố Sở Sinh,” Giọng điệu nàng bình thản: “Thế nhưng, là ngươi không cần.”



“Ngươi không phải là yêu ta,” Ánh mắt Sở Du rơi trên bàn tay đang cầm tay nàng của Cố Sở Sinh: “Ngươi chỉ là cố chấp. Lúc ngươi có được, ngươi sẽ không cảm thấy ta tốt như vậy nữa.”



“Vậy thì,” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng: “Nếu như cuộc đời mà nàng nói thật sự tồn tại, nhìn ta bây giờ, vì sao nàng không giết ta?”



Sở Du không lên tiếng, Cố Sở Sinh nhìn nàng chằm chằm: “Ta xấu xa như vậy, ta hại chết Trường Nguyệt, ta hại cả đời nàng, vì sao nàng không giết ta?”



Bên ngoài mưa lạnh lẽo thê lương, Sở Du nhìn thanh niên trước mặt, hắn ta đã là dáng vẻ Cố Sở Sinh trong trí nhớ của nàng, ánh mắt và phong thái, không sai chút nào. Hắn ta cũng đã tới vị trí Đại học sĩ của Nội các, thậm chí so với đời trước còn nhanh hơn một chút.



Nàng lẳng lặng nhìn hắn ta, sau một hồi, rốt cuộc nàng nói: “Chuyện đời trước, thật ra sai phần nhiều tại ta. Trường Nguyệt là do Sở Cẩm đánh chết, lúc đó ngươi cũng không biết. Mà con đường là do ta chọn, ngươi không thích ta mà thôi. Quan trọng nhất chính là, chuyện đời trước, ta sẽ không để dính dáng gì đến đời này, đời này, ngươi chưa làm cái gì cả.”



Cố Sở Sinh nắm tay thành quả đấm, vẻ mặt Sở Du thản nhiên “Mặc dù ngươi đã mấy lần định làm hại Vệ gia, cuối cùng đều thu tay lại. Mặc dù ngươi luôn định làm việc ác, cuối cùng đều dừng tay. Mà những năm này, Triệu Nguyệt làm việc ác, Vệ Uẩn chinh phạt, ngươi ở hậu phương điều chỉnh Hộ bộ, trừng trị tham quan, khuyến khích buôn bán mới miễn cưỡng duy trì được sự cân bằng của Đại Sở. Cố Sở Sinh, tất cả hành động cử chỉ của ngươi, ta nhìn ở trong mắt, thật ra ngươi không xấu như trong tưởng tượng của ngươi.”



“Ta có.”



Cố Sở Sinh cắn răng: “Ta tệ hơn trong tưởng tượng của nàng, ta không làm việc ác chỉ là vì luyến tiếc nàng.”



Nàng không biết ở đời trước, sau khi nàng chết, hắn ta đã đi tới mức độ nào. Hắn ta vốn là con thú hung ác, nàng là dây cương. Lúc nàng còn sống, hắn ta sợ nàng xem thường, sau khi nàng chết, hắn lại đi trên con đường không có đường về, muốn làm gì thì làm.



Nhưng mà nghe hắn ta nói, Sở Du vẫn không nhịn được cười. Nàng nhìn dáng vẻ ráng chống đỡ của người trước mặt, nói khẽ: “Cố Sở Sinh, thật ra dù là đời trước, ngươi cũng không xấu như trong tưởng tượng của ngươi, ta thích ngươi, không phải là tự nhiên thích.”



Cố Sở Sinh sững sờ nhìn nàng, Sở Du thở dài ra tiếng, nàng đứng dậy, lấy dù ở bên cạnh rồi nói khẽ: “Sau này đừng làm chuyện điên rồ nữa, Cố Sở Sinh, sự tha thứ của con người có mức độ, ngươi tiếp tục như vậy nữa, có lẽ có một ngày,” Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Ta thật sự sẽ giết ngươi đấy?”



Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta nhìn dáng vẻ nữ tử cong mày cười khẽ, đột nhiên ý thức được, đây có lẽ là một lần cuối cùng. Hắn ta đã dùng toàn lực, nếu như vẫn không giữ được nàng, vậy có lẽ là thật sự không giữ được nữa.



Thân thể hắn ta run rẩy, không biết từ nơi nào mà đột nhiên có dũng khí.



Hắn ta chống đỡ thân mình đứng lên, bỗng nhiên kêu tên của nàng: “Sở Du!”



Sở Du dừng chân lại, nghe thấy người sau lưng khàn giọng mở miệng: “Dù là đời trước, ta cũng thích nàng.”



Sở Du bỗng nhiên quay đầu, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Cố Sở Sinh gian nan nở nụ cười, khuôn mặt hắn ta trắng bệch, hắn ta giơ tay lên, đặt trên ngực mình.



“Đời trước, lần đầu tiên ta gặp nàng,” Nước mắt hắn ta rơi xuống, hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Ta đã, vô cùng, cực kỳ, thích nàng.”



“Thế nhưng ta không hiểu,” Hắn ta chậm rãi tiến lên phía trước: “Ta xem thường bản thân mình như vậy, ta vô cùng chán ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng, ta cảm thấy nàng không nên thích người như ta, nàng nên thích Vệ Quân, thậm chí là Vệ Uẩn. Nàng thích ta, chính là mắt bị mù.”



Sở Du không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn ta, nhìn hắn ta đi đến trước mặt, nhìn hắn ta nhìn nàng: “Cho nên nàng nói sai rồi,” Hắn ta khó khăn lên tiếng: “Dù cho đã có được nàng, ta cũng thích nàng. Chuyện ta thích nàng, không phải mười năm, hai mươi năm, mà là từ lúc ta mười hai tuổi của đời trước cho đến đời này. Nàng bảo ta buông tay, ta cũng muốn buông, nhưng ta không buông được. Nàng bảo ta không quên tâm nguyện ban đầu, thế nhưng tâm nguyện ban đầu của ta là nàng, ta chưa từng quên.”



Cố Sở Sinh chậm rãi quỳ xuống, ngửa đầu nhìn nàng.



“A Du,” Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Ta xin lỗi.”



Nói xong, hắn ta run rẩy vươn tay ra, nắm chặt tay nàng: “Ta cầu xin nàng… quay về đi…”



“Đời trước, đời này…” Hắn ta bỗng nhiên gào khóc lên tiếng: “Ta thua không nổi nữa. Ta thật sự, thua không nổi nữa.”



Sở Du ngơ ngác nhìn hắn ta, suy nghĩ trong đầu trở nên rối loạn.



Một lát sau, một giọng nói ở cuối hành lang bình thản lại bình tĩnh tuyền đến.



Giọng nói của hắn giống như cơn mưa đêm này, trong sự bình ổn mang theo ý lạnh thấu xương.



“A Du,” Sở Du và Cố Sở Sinh đồng thời theo tiếng nhìn qua, cuối hành lang, nam tử mặc trường sam trắng, tay cầm dù trúc có sáu mươi tư khớp, vẻ mặt an ổn thong dong. Hắn lẳng lặng nhìn Sở Du, ánh đèn nhảy nhót trong ánh mắt ẩn nhẫn của hắn, trong đôi mắt xinh đẹp như lưu ly kia có vô số cảm xúc lẫn lộn, nhưng hắn không biểu hiện ra, không có sự dung túng, hắn kiềm chế tất cả cảm xúc, giơ tay lên, bình tĩnh lên tiếng: “Đến bên cạnh ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
Giang Sơn Mị Chủ
  • Thập Lượng Tương Tư
[Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần 4 END
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom