• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sơn Hà Chẩm 山河枕 (Tống Thiến - Đinh Vũ Hề) (3 Viewers)

  • Chương 76+77:

76.

Có nước thuốc của Thẩm Vô Song, miệng vết thương trên người Vệ Uẩn tốt hơn rất nhiều, chỉ là trên đùi vẫn không có cảm giác. Buổi sáng Sở Du ấn huyệt vị cho hắn, buổi chiều liền đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Sa thành thuộc sự quản lý của các bộ lạc phản chiến tại Bắc Địch, đồng thời là thành trì giao thương mậu dịch của Bắc Địch, là nơi quan trọng cung cấp quân nhu cho đội quân. Vì thế cho dù bên ngoài có tràn ngập khói thuốc chiến hỏa, Sa thành vẫn không hề chịu nửa phần ảnh hưởng, người từ khắp nơi trời nam biển bắc vọt tới, các quốc gia khác cũng thong dong mà đi qua.

Lúc ban đầu Sở Du còn có chút khẩn trương, nhưng mà qua hai ngày nàng liền phát hiện, Sa thành vốn có rất nhiều người Đại Sở cư trú, ví dụ như Thẩm Vô Song và Bạch Thường tị nạn mà đến, nàng có che giấu hay không cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Vì thế nàng thả lỏng, sau giờ ngọ liền đi dạo sòng bạc, tới trà lâu uống trà, nghe tin tức từ các nơi.

Triệu Nguyệt là người có năng lực, hắn và Cố Sở Sinh nhanh chóng hợp nhất lại quyền lực của Đại Sở, giam giữ Diêu Dũng, sau đó phân công cho Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan, Tần Thời Nguyệt quản lý quân lực, một đường thu phục đại bộ phận lãnh thổ Đại Sở.

Mà Bắc Địch xảy ra nội chiến, Tô Tra chiếm lĩnh vương đô tự ý xưng vương, Tô Xán tới bộ lạc Tra Đồ chiến đấu cùng Tô Tra. Dưới tình huống như thế, một mặt Tô Tra phải đề phòng Tô Xán, một mặt phòng thủ chiến trường, cho dù Bắc Địch kiêu dũng thiện chiến tới đâu cũng sẽ lộ ra nét mệt mỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Du nghe tin tức, suy đoán có lẽ không bao lâu, Tô Tra sẽ cầu hòa lui binh. Nàng trở lại phòng, cao hứng chia sẻ tin tức này cho Vệ Uẩn, Vệ Uẩn lặng im không nói chuyện, Sở Du có chút kỳ quái: “Tiểu Thất, đệ không vui sao?”

Vệ Uẩn bưng trà, chậm rãi giương mắt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Vì sao hắn không vui?

Hiện giờ Triệu Nguyệt đắc thế, thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp, hắn sao có thể vui vẻ?

Nếu Triệu Nguyệt xấu xa một chút, ghê tởm một chút, giống như Thuần Đức Đế, hắn sẽ không nghĩ ngợi mà khởi nghĩa vũ trang, dẫn binh mưu phản, sạch sẽ thống khoái.

Trùng hợp là với tình huống hiện giờ, hắn ta từng làm chuyện xấu, nhưng hôm nay mỗi một sự kiện hắn ta làm đều gãi đúng chỗ ngứa, mưu phản sẽ khiến trăm họ lầm than.

Chung quy Vệ Uẩn vẫn không phải Triệu Nguyệt, không làm được chuyện dùng mạng sống của hàng vạn người đổi lấy một phần thù riêng.

Tuy nhiên thù nhà hắn vẫn sẽ chôn chặt dưới đáy lòng, Vệ Uẩn cúi đầu không lên tiếng, hắn sợ mình nói ra những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy xấu hổ.

Hắn nhấp ngụm trà, bình tĩnh nói: “Hôm nay có lễ hội đèn lồng?”

Sở Du ngẩn người, cao hứng nói: “Buổi tối, nhưng mà Thẩm tiên sinh nói” Sở Du có chút thấp thỏm: “Đệ không thể đi dạo quá lâu, ta sẽ đưa đệ đi dạo khu vực xung quanh, hắn chuẩn bị xong bữa tối, trở lại phòng thuốc xem đèn……”

Nói xong, dường như Sở Du sợ hắn thất vọng: “Tuy nhiên đệ đừng lo lắng, chờ đệ tốt hơn, ta sẽ đưa đệ đi dạo.”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Đệ cũng không phải tiểu hài tử.”

Sở Du cong khóe môi, không nhiều lời.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị điểm tâm cho Vệ Uẩn.

Chờ tới buổi tối, Vệ Uẩn đang ngồi trong phòng đọc sách, Thẩm Vô Song vội vã chạy vào, vỗ vỗ xe lăn nói: “Huynh đệ, giúp một chút?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vệ Uẩn nhướn mi, thấy Thẩm Vô Song ở trước mặt hắn xoay một vòng: “Ngài thấy bộ xiêm y này có đẹp không?”

Thẩm Vô Song mặc một thân bạch y, nhìn qua có vài phần tiên khí, Vệ Uẩn gật đầu: “Tạm được.”

Thẩm Vô Song nhíu mày, đi tới phía sau bình phong, sột sột soạt soạt một hồi, lại đi ra: “Bộ này thì sao?”

Vệ Uẩn tiếp tục gật đầu: “Không tồi.”

Thẩm Vô Song lại quay trở lại bình phong.

Liên tiếp thay đổi năm bộ quần áo, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng có chút chịu không nổi, nhíu mày nói: “Rốt cuộc ngài đang làm gì?”

“Huynh đệ ngài xem bộ này thế nào?”

Thẩm Vô Song hứng thú bừng bừng, Vệ Uẩn kìm nén tính tình gật đầu: “Đẹp.”

“Được.”

Thẩm Vô Song mặc chiếc áo dài thêu hoa màu hồng nhạt, dùng sợi vải màu ngọc bích buộc nửa mái tóc, trên tay cầm một cây quạt vẽ hoa đào, nhìn qua thập phần khí chất. Hắn hất hất tóc, nhếch miệng cười: “Ta cũng cảm thấy ta mặc bộ này đặc biệt thích hợp.”

Vệ Uẩn mặt vô biểu cảm, Thẩm Vô Song nhìn hắn một cái: “Chậc chậc, đêm nay ra ngoài chơi, ngài đổi bộ y phục trắng bệch như người chết kia đi, ta nhìn thôi cũng cảm thấy mệt nhọc.”

Sắc mặt Vệ Uẩn bất động, lạnh nhạt nói: “Cút.”

Thẩm Vô Song nhún nhún vai, xoay người đi ra ngoài, vừa đến cửa, lại nghe bên trong nhân đạo phát ra hai tiếng: “Từ từ.”

Thẩm Vô Song quay đầu nhìn hắn, thấy Vệ Uẩn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai có chút đỏ lên: “Trong ngăn tủ của ta có bộ áo dài màu lam, ngươi lấy ra cho ta.”

Thẩm Vô Song tỏ vẻ “Ta biết ngay mà”, sau đó quay lại giúp Vệ Uẩn mặc quần áo.

Sau khi mặc quần áo xong, ấn theo sự chỉ đạo của Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song giúp Vệ Uẩn đeo phát quan.

Vệ Uẩn lớn nhanh, gương mặt đang độ đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, đeo xong phát quan trông có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Thẩm Kiều Kiều, kích động nói: “Tiểu thúc, đi thôi.”

“Được, ta đã biết rồi.” Thẩm Vô Song cắm trâm cài vào phát quan, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, vỗ vai hắn nói: “Được chứ huynh đệ?”

“Ừ.” Vệ Uẩn trả lời, ngẫm lại cảm thấy vẫn nên khen một chút: “Tạm được.”

Thẩm Vô Song “Sách” một tiếng, đẩy Vệ Uẩn ra ngoài. Hai người chờ trên hành lang dài một lát, bên tai nghe thấy tiếng nói nói cười cười của Bạch Thường và Sở Du, Thẩm Vô Song và Vệ Uẩn đồng thời nhìn qua, thấy hai nữ tử dưới ánh đèn, nụ cười của họ như cảnh xuân đang nở rộ.

Vệ Uẩn rất ít khi thấy Sở Du cười nhẹ nhàng như vậy, dường như rời khỏi địa phương ăn thịt người như Hoa Kinh, người này giống như biến thành một người khác, tinh thần phấn chấn, tựa như hoa sen ló đầu trong sáng sớm, nhẹ nhàng cựa quậy, những giọt sương rơi rụng trên mặt nước, cánh hoa khẽ run.

Hắn không chớp mắt nhìn Sở Du đi tới trước mặt, nghe Sở Du cười nói: “Thế nào, ta không lừa đệ đi? Đẹp chứ?”

Vệ Uẩn rũ mắt, cúi đầu mỉm cười: “Đẹp.”

“Được rồi” Sở Du đẩy xe lăn của Vệ Uẩn, cười nói: “Đi thôi.”

Thẩm Vô Song bế Thẩm Kiều Kiều, nói với mọi người: “Đi đi đi, ta đưa các người đi dạo.”

Nói xong, đoàn người cùng nhau bước ra ngoài, trước cổng là một đoạn đường nhỏ tối tăm, y quán nằm ở vị trí hẻo lánh, đường nhỏ tối tới mức không nhìn rõ năm ngón tay. Sở Du và Vệ Uẩn không nói chuyện, chỉ nghe Thẩm Vô Song cao hứng nói: “Tẩu tẩu, người không nhìn thấy, đệ kéo tẩu!”

Vệ Uẩn, Sở Du: “……”

Sở Du ngẫm nghĩ, yên lặng đẩy xe lăn chậm một chút, cách xa Thẩm Vô Song và Bạch Thường. Vệ Uẩn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hai người đều nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Bạch Thường và Thẩm Vô Song, nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ.

Lễ hội đèn lồng tại Sa thành khác với Đại Sở, ở Đại Sở khắp nơi đều là đèn lồng, còn Sa thành lại treo đèn lồng thành từng hàng từng hàng trên cao, chiếu sáng thành trì như ban ngày. Xung quanh ồn ào toàn là tiếng rao bán hàng hóa, các đồ vật cổ quái đến từ các quốc gia khác nhau được bày bán trên những gánh hàng nhỏ. Suốt một đường Thẩm Vô Song liên tục mua sắm này nọ cho Bạch Thường, Sở Du đẩy Vệ Uẩn tiến về phía trước, Vệ Uẩn nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói: “Tẩu tẩu có muốn thứ gì hay không?”

Sở Du ngẩn người, nàng giương mắt nhìn hắn, nếu nàng thật sự mười sáu tuổi, đại khái sẽ cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật này. Nhưng mà nàng không phải tiểu cô nương mười sáu tuổi, con người càng trưởng thành càng khó cảm nhận được thích hay không thích. Tất cả đều bình bình đạm đạm, sinh hoạt cũng yên lặng như nước, càng ngày càng an tĩnh.

Nàng nhìn người trên đường ồn ào ầm ĩ, mấy tiểu cô nương đội vòng hoa tươi trên đỉnh đầu, tươi cười chạy lăng xăng. Ánh mắt Sở Du rơi xuống vòng hoa kia, cười cười, chung quy vẫn thu hồi ánh mắt.

Nàng lắc đầu, nói với hắn: “Đệ nhìn xem mình có thích thứ gì hay không.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn giương mắt nhìn Sở Du, dưới ánh đèn đôi mắt Sở Du như phát ra ánh sáng. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy người này cách hắn vô cùng xa, xa tới mức giữa bọn họ phảng phất như cách nhau mười mấy năm.

Hắn nhịn không được giơ tay cầm tay áo Sở Du, Sở Du có chút kỳ quái nhìn hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”

Vệ Uẩn cúi đầu, Sở Du nhìn một nửa tay áo mình nằm trong tay hắn, nhấp môi: “Muốn thứ gì, đệ đang làm nũng sao?”

Vệ Uẩn vẫn không nói chuyện, hắn cứ túm tay áo nàng như vậy, cảm nhận được độ ấm từ nàng, cảm giác nàng đang từng chút từng chút một trở lại bên người mình, rốt cuộc hắn cũng thư thái mà thở ra.

Chính lúc này, Thẩm Vô Song lớn tiếng gọi: “Vệ phu nhân, giúp ta đưa Kiều Kiều đi mua tượng đất.”

Sở Du nghe tiếng gọi này, biết Thẩm Vô Song ngại Kiều Kiều phiền, muốn tách Kiều Kiều khỏi mẫu thân, nàng đang chuẩn bị đẩy Vệ Uẩn qua đó, liền nghe Vệ Uẩn nói: “Đệ muốn nhìn cái gương một chút, tẩu cứ để đệ ở đây, lát nữa tới tìm đệ là được rồi.”

Sở Du nhìn nhìn bốn phía, Thẩm Vô Song ở cách đó không xa, chỗ làm tượng đất cũng không xa, vì thế nàng vỗ vai Vệ Uẩn nói: “Cẩn thận một chút.”

Nói xong, nàng liền đi tới đưa Kiều Kiều tới quầy nặn tượng đất, Vệ Uẩn quay đầu, thấy lão thái thái bán hoa bên cạnh quầy gương, hắn đẩy xe lăn tiến lên, nói với lão thái thái kia: “Bà bà, ta muốn mua hoa.”

Nói xong, hắn chọn một cành liễu, lại chọn vài bông hoa phối hợp.

Khi Sở Du trở về, nàng nhìn thấy Vệ Uẩn đang cúi đầu làm vòng hoa.

Ánh đèn dừng trên người Vệ Uẩn, tay áo rộng màu xanh biếc của thiếu niên rũ xuống hai bên sườn, dường như hắn đang nỗ lực học làm người lớn, thế nhưng thời điểm cúi đầu lại lộ ra sự ngây ngô dịu dàng chỉ trên người thiếu niên mới có.

Bên tai hắn có chút phiếm hồng, bàn tay không linh hoạt lắm đặt hoa vào cành liễu, đôi tay kia có thể nắm trường thương 80 cân đang cực kỳ cẩn thận vân vê cành hoa nhỏ.

Sở Du cũng không vì sao, thế nhưng nàng không dám đi lên quấy rầy, nàng đứng ở cách đó không xa, thấy người đến người đi, thẳng tới khi Vệ Uẩn làm xong vòng hoa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Du.

Trong mắt hắn có sự kinh ngạc, sau đó liền cong mi cười rộ lên.

Năm tháng núi sông đều dừng trong mắt hắn, hắn ôn hòa mở miệng.

“A Du, nàng lại đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Vệ Uẩn: “A Du, nàng lại đây”

Sở Du: “Không xong, là cảm giác động tâm”

Vệ Uẩn: “Triệu Nguyệt, ngươi tới đây.”

Triệu Nguyệt: “Không xong, là cảm giác muốn chết”

Đều là tới đây, vì sao giữa người với người lại khác biệt lớn như vậy?

77.

Sở Du đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy những âm thanh quanh mình đều chậm rãi trở nên an tĩnh, phảng phất như đứng trên mặt nước, các sóng gợn từng vòng từng vòng nhộn nhạo.

Thanh âm ồn ào bị bức tường nước ngăn cách, trở nên phá lệ xa xôi mơ hồ, chỉ có người đó, trong thế giới bị bao phủ bởi sương mù lại đặc biệt rõ ràng. Hắn giơ chiếc vòng hoa mình vừa làm lên, nụ cười mang theo vài phần ngượng ngùng. Sở Du lẳng lặng nhìn, cảm thấy có thứ gì đó từng chút từng chút đánh sâu vào trong lòng. Phảng phất như một hạt giống, đè sâu trong trái tim, mạnh mẽ va chạm với máu thịt, muốn từ dưới đất chui ra.

Sở Du đứng bất động, Vệ Uẩn đợi trong chốc lát, có chút kỳ quái, nghiêng đầu nói: “Tẩu tẩu?”

Sở Du nghe thấy tiếng Vệ Uẩn gọi, lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng lôi kéo Thẩm Kiều Kiều đi lên, tới trước người Vệ Uẩn, nàng cúi đầu nói: “Đây là cái gì?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tẩu cong eo xuống một chút” Vệ Uẩn giơ vòng hoa lên, cười nói: “Đệ đội cho tẩu.”

Sở Du rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt, cúi đầu để Vệ Uẩn đội vòng hoa cho mình. Vòng hoa rất nhẹ, đặt trên đầu có giọt nước từ cánh hoa rơi xuống, bọt nước lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến Sở Du nhịn không được run rẩy trong lòng.

Thẩm Kiều Kiều ở bên cạnh không vui, “Hừ” một tiếng nói: “Các người đều đáng ghét như nhau, tiểu thúc chỉ biết nói chuyện với mẫu thân, huynh ấy cũng chỉ tặng vòng hoa cho tỷ, không ai thương muội!”

Sở Du và Vệ Uẩn đều cười rộ lên, Sở Du cúi đầu nhìn tượng đất trong tay nữ đồng: “Không phải ta đã tặng muội tượng đất nhỏ sao?”

“Cũng không phải tiểu ca ca đưa.” Thẩm Kiều Kiều cúi đầu, có chút không cao hứng nói: “Muội cũng muốn được tiểu ca ca tặng vòng hoa.”

Nói xong, Thẩm Kiều Kiều nhìn về phía Vệ Uẩn, tràn đầy chờ mong nói: “Tiểu ca ca cũng tặng muội một cái được không?”

Vệ Uẩn hất cằm với Thẩm Vô Song, nói: “Đi tìm tiểu thúc của muội đi.”

Ánh mắt Thẩm Kiều Kiều ảm đạm, nhéo tượng đất nhỏ trong tay nói: “Không cho thì thôi, muội đi tìm tiểu thúc.”

Nói xong nàng liền hất tay Sở Du, chạy chậm về phía Thẩm Vô Song. Nàng chạy trốn rất nhanh, xuyên qua đám người tới bên cạnh Thẩm Vô Song và Bạch Thường. Sở Du thấy Thẩm Kiều Kiều an toàn chạy tới mới quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, có chút bất đắc dĩ nói: “Đệ làm cho con bé 1 cái không được sao?”

Vệ Uẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Sở Du, ánh mắt kia rất lạnh nhạt, không bao hàm thêm bất cứ cảm xúc gì, nhưng chỉ một cái liếc mắt như vậy cũng khiến Sở Du nhớ tới Vệ Uẩn của đời trước.

Trấn Bắc vương thân ở địa vị cao, nói một không ai dám nói hai.

Sở Du không ngẩn ngơ quá lâu, nàng nhìn Vệ Uẩn tự mình đẩy xe lăn, xoay người lại nói: “Đệ không phải người bán hoa, tẩu cho rằng ai cũng đáng giá để đệ động tay hay sao?”

Nghe được lời này, Sở Du không khỏi bật cười. Nàng vội đuổi theo, trấn an nói: “Được rồi được rồi, biết ngài là Trấn Quốc Công, tiểu hầu gia, thân phận tôn quý, được rồi chứ?”

Vệ Uẩn không nói lời nào, Sở Du đẩy hắn, có người chen qua thiếu chút nữa ngã lên người Sở Du, Vệ Uẩn đè chặt vai người nọ, lạnh nhạt nhắc nhở: “Đứng vững.”

Người nọ cúi đầu nói lời cảm tạ với Vệ Uẩn, Sở Du cúi đầu nhìn hắn cho dù ngồi trên xe lăn cũng muốn mở đường che chở cho nàng. Ánh mắt nàng mang theo độ ấm, nhìn thiếu niên trước mặt đưa lưng về phía nàng không chịu quay đầu lại nói: “Ta biết, không phải đệ đối xử với ai cũng tốt như vậy .”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vệ Uẩn lên tiếng, cứng rắn nói: “Tẩu biết là tốt rồi.”

Sở Du cong khóe miệng, không lên tiếng.

Một đường dạo phố, Sở Du không mua gì nhưng Vệ Uẩn lại mua một đống đồ lớn, lúc đầu Sở Du không chú ý, sau đó nàng mới phát hiện, đồ Vệ Uẩn mua đều là đồ dùng của nữ tử. Phàm là sạp hàng Bạch Thường dạo qua, hắn đều dừng lại mua vài món. Đồ vật không đắt tiền, nhưng thượng vàng hạ cám cũng rất nhiều.

Nhìn hắn để đồ trên đùi, trên đường về nhà Sở Du không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Đệ mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

Vệ Uẩn ôm những đồ vật nhỏ đó, cứng đờ nói: “Cho tẩu.”

Sở Du có chút kinh ngạc: “Ta lấy những thứ này để làm gì?”

“Bạch Thường và Thẩm Kiều Kiều đều mua” Vệ Uẩn đúng lý hợp tình: “Tẩu cũng nên có!”

Sở Du ngẩng đầu nhìn về phía trước Bạch Thường và Thẩm Vô Song, Bạch Thường nắm tay Thẩm Kiều Kiều, Thẩm Vô Song xách đồ vui mừng đi theo phía sau mẫu tử các nàng. Lì lợm la liếm cả đêm, rõ ràng thái độ của Bạch Thường đối với Thẩm Vô Song đã mềm hoá đi rất nhiều. Lúc này mấy người đã đi tới đoạn đường tối, khi đi đoạn đường nhỏ còn sáng đèn, khi trở về đèn đều đã tắt. Bước chân Bạch Thường dừng một chút, dường như không thích ứng được với bóng đêm, Thẩm Vô Song lập tức duỗi tay qua, trong bóng tối kéo Bạch Thường lại, giọng nói đã không còn vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, thậm chí còn mang theo một tia khiếp đảm, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, đừng để bị ngã.”

Trong đêm tối Thẩm Kiều Kiều không nhìn thấy, Sở Du và Vệ Uẩn lại ở phía sau nhìn tới rõ ràng, Vệ Uẩn nghiêng đầu chạm phải bàn tay Sở Du ở trên xe lăn.

Màu da trên tay nàng giảm dần từng chút một theo ánh sáng, từ dưới ánh trăng đi vào bóng đêm.

Vệ Uẩn rũ đôi mắt, không tự giác vuốt ve hoa văn trên ống tay áo rộng rãi của mình.

Hắn nhìn Thẩm Vô Song ở phía trước, nội tâm hơi dao động, Sở Du cố tình kéo ra khoảng cách với hai người phía trước, Vệ Uẩn nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu.”

“Hả?”

Hầu kết Vệ Uẩn lăn lộn, cuối cùng nói: “Cẩn thận ngã.”

Sở Du mỉm cười, ôn hòa nói: “ Đệ yên tâm.”

Hai người trầm mặc không nói chuyện, rất lâu sau, hắn nói: “Tẩu tẩu.”

“Hả?”

“Tẩu nói Thẩm Vô Song……”

Lời hắn muốn hỏi, cuối cùng vẫn không có cách nào phát ra miệng. Hắn chưa nói xong, Sở Du cũng không để ý, đoán chừng nàng biết hắn muốn hỏi chuyện gì, nhưng đó không phải chuyện nàng có thể biết được câu trả lời, vì thế nàng không nói lời nào.

Đẩy Vệ Uẩn ra khỏi bóng tối, đoàn người đến trước y quán. Thấy Thẩm Kiều Kiều buồn ngủ, Thẩm Vô Song và Bạch Thường đưa nàng đi ngủ, Vệ Uẩn chờ ở đình viện, Sở Du đi lấy rượu và đồ nhắm. Bốn người dự định sẽ ăn uống chờ đợi nghi lễ cuối cùng của lễ hội đèn lồng vào nửa đêm, nghi lễ long trọng cũng là phân đoạn quan trọng nhất của lễ hội chính là thả đèn trời.

Vệ Uẩn một mình đợi trên hành lang dài trong chốc lát, cảm thấy có chút buồn tẻ, định đẩy xe lăn tính toán đi tìm Sở Du, nhưng mà đẩy còn chưa đẩy được hai bước liền nghe thấy tiếng thở hổn hển của nam nhân, xen lẫn tiếng nữ tử thì thào mơ hồ không rõ.

Thân mình Vệ Uẩn bất chợt cứng đờ, nhất thời cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, chiếc xe lăn này của hắn vừa động, tất nhiên sẽ kinh động tới hai người kia, nhưng mà bất động thì hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ. Suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn quyết định ngừng bất động tại chỗ, bên tai nghe tiếng thở dốc của hai người ở chỗ rẽ, sau đó một tiếng “Bang” thanh thúy vang lên.

“Thẩm Vô Song” giọng nói của Bạch Thường mang theo chút run rẩy: “Ta là tẩu tẩu của đệ!”

Trái tim Vệ Uẩn giật thót, không biết vì sao hắn lại cảm thấy một bạt tai này không phải đánh lên mặt Thẩm Vô Song mà đánh lên mặt hắn, nóng bỏng đau rát.

Tuy nhiên một lát sau, thanh âm Thẩm Vô Song cũng vang lên.

“Đệ biết.”

Đã không còn vẻ vui đùa cợt nhả ngày thường, giọng nói của hắn vừa trịnh trọng lại bình tĩnh: “Nếu ca ca đệ còn sống, đệ nhất định sẽ cách tẩu thật xa. Nhưng mà A Thường……”

Thẩm Vô Song nghẹn ngào: “Chúng ta…… cũng không thể táng theo ca ca đệ, người còn sống nên tiến về phía trước, nếu tẩu có thể tiếp nhận người khác, vì sao lại không thể là đệ?”

Bạch Thường không nói lời nào, nàng trầm mặc khiến Vệ Uẩn cũng cảm thấy chính bản thân hắn dường như đang đợi một lời phán quyết.

Rất lâu sau, Bạch Thường mở miệng: “Vô Song, đệ có thể thích ta, đó là chuyện của đệ. Tuy nhiên ta không bước qua được điểm mấu chốt, đó là chuyện của ta. Ta sẽ không nhận đệ, ta cũng sẽ không nhận một ai khác. Lời này đệ nói với bất kỳ ai cũng tốt hơn so với ta.”

“Đệ đừng ép ta……”

Bạch Thường nghẹn ngào: “Ta biết đệ trước nay luôn làm những gì mình thích, nhưng mà đệ đừng ép ta, có được không?”

Thẩm Vô Song không nói chuyện, rất lâu sau, hắn khàn giọng: “Được.”

Tiếp theo, Bạch Thường vội vàng rời đi, tới khi trên hành lang dài không còn tiếng động, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Vô Song ở khúc cua.

Thần sắc hắn bình tĩnh, trên mặt không có cười ý, khi nhìn thấy Vệ Uẩn cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ gật đầu, coi như chào hỏi.

Vệ Uẩn rũ đầu, thời điểm Thẩm Vô Song lướt qua người hắn, hắn đột nhiên mở miệng: “Ngài không nghĩ tới đại ca ngài sao?”

Thẩm Vô Song dừng bước chân, hắn xoay đầu nhướng mày nói: “Sao? Ngài cũng muốn giáo huấn ta? Nói ta làm tổn hại luân thường, mắng ta không biết xấu hổ lòng lang dạ sói?”

Vệ Uẩn không nói lời nào, mỗi một chữ trong miệng Thẩm Vô Song, hắn đều cảm thấy như đánh trên mặt hắn.

Hắn nhìn Thẩm Vô Song phẫn nộ lên tiếng: “Nhưng ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”

“Ngày hôm nay nếu ca ca ta còn sống, hai người bọn họ ở bên nhau, ta chen chân vào đương nhiên là chuyện không đúng. Nhưng ca ca ta đã chết, huynh ấy đã chết. Ta thích một người thì có gây trở ngại tới ai? Làm tổn thương người nào? Ta thích một người là sai sao?”

Thẩm Vô Song đề cao thanh âm: “Chuyện của ta tới lượt các người quản?!”

“Ca ca ngài chết rồi” Vệ Uẩn trào phúng, lời này hắn nói cho Thẩm Vô Song nghe cũng chính là nói cho mình nghe: “Thật ra ngài lại nhặt được tiện nghi.”

“Vậy để ta chết đi!”

Thẩm Vô Song cuồng nộ, hắn siết chặt nắm tay, đỏ mắt: “Ta tình nguyện người chết chính là ta! Nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì phải làm sao? Người chết, cho nên cả đời ta không thể cao hứng, không thể cười, không thể vui vẻ, không thể thích một ai, ngươi nói đi!”

“Tên ngụy quân tử nào trên đời này cũng muốn cứu thế và tiêu diệt dục vọng của con người, nhưng mà có thể diệt được sao?! Người chính là người, ngươi mẹ nó giả bộ thánh nhân làm gì! Ta thích nàng một cách không e ngại. Ta thích nàng, không ép nàng, ta chỉ đơn thuần là thích nàng, ta cảm thấy gặp được nàng là chuyện may mắn nhất cả đời này, không được sao?! Cho dù phải thỉnh tội thì cũng nên xuống hoàng tuyền thỉnh tội với ca ca ta, các ngươi hết người này tới người khác thì tính là cái thá gì?!”

Nói xong, hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh ra ngoài.

Vệ Uẩn dừng trên hành lang dài, ánh mắt biến hóa không ngừng.

Mỗi một câu nói của Thẩm Vô Song đều quanh quẩn bên tai hắn.

Hắn thích nàng, là sai sao?

Hắn không nói ra, hắn lẳng lặng làm bạn với nàng, chẳng lẽ một phần thích cũng không thể dung thứ được sao.

Hắn không phải thánh nhân, hắn không tiêu diệt được dục vọng của con người, không khống chế được mà thích một người, không kìm được mà yêu một người. Hắn chỉ có thể hạn chế phạm vi hoạt động của mình, vây kín mình trong một thế giới nhỏ, yên lặng thích nàng.

Hắn thích nàng.

Cực kỳ thích, thế thì sao?

Bàn tay Vệ Uẩn run nhè nhẹ, trong đầu có vô số suy nghĩ cuồn cuộn, dường như hắn đột nhiên nghĩ thông chuyện gì đó.

Hắn không giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa, hắn vẫn luôn cẩn thận bước từng bước, vẫn luôn hổ thẹn với phần cảm tình này. Tuy nhiên giờ khắc này, hắn bất chợt suy nghĩ cẩn thận.

Gặp được nàng là chuyện tốt đẹp nhất cuộc đời, hắn không cảm thấy thẹn.

Có lẽ hắn sai, thế nhưng ngày sau trên đường xuống hoàng tuyền, hắn sẽ đi tìm Vệ Quân nói lời xin lỗi, đời này, hắn chỉ có thể làm như vậy.

Tuy nhiên hắn không lỗ mãng như Thẩm Vô Song, những tâm tình kích động mênh mông đều được giấu toàn bộ dưới đáy lòng, hắn liều mạng vuốt phẳng khiến mọi thứ an tĩnh trở lại.

Hắn yên lặng ổn định lại cảm xúc trên hành lang dài, Thẩm Vô Song lại quay trở lại nói với hắn: “Ta đẩy ngài.”

Vệ Uẩn không hỏi hắn vì sao trở về, có lẽ giờ phút này Thẩm Vô Song cũng giống hắn, cần tìm một lý do, một địa phương, đơn độc bình tĩnh lại.

Hai người cùng đi tìm Sở Du và Bạch Thường, khi hai nữ tử kia xuất hiện trong tầm mắt, Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng: “Kiên nhẫn một chút.”

“Hả?”

Thẩm Vô Song có chút nghi hoặc, Vệ Uẩn chậm rãi nói: “Thích một người không sai, nhưng nếu tình cảm của ngài trở thành gánh nặng của nàng, vậy đó là sai.”

Thẩm Vô Song khẽ nhíu mày, không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ nói lời này với hắn.

“Nếu thích một người, ngài nên tới gần nàng, làm bạn với nàng, bảo vệ nàng” Khoảng cách giữa hai người và hai nữ tử trước mắt càng ngày càng gần, Vệ Uẩn hơi cong khóe miệng: “Ngài có thể theo đuổi nàng ấy, nhưng phải kiên nhẫn một chút, ngài nên để nàng cam tâm tình nguyện, từng chút từng chút một phát hiện ra điểm tốt của ngài.”

“Nếu cả đời này nàng cũng không thể cam tâm tình nguyện thì sao?”

Thẩm Vô Song nhíu mày, sắc mặt Vệ Uẩn bất động.

“Không phải thích nàng ấy sao?”

“Thích một người, từ khi nào lại cần hồi báo? Nếu ngài một lòng trông cậy vào nàng nhất định phải hồi đáp tình cảm của mình, Thẩm Vô Song” Thanh âm Vệ Uẩn bình tĩnh: “Phần yêu thích này, không khỏi quá mức ích kỷ, cũng quá mức khiến người ghê tởm.”

Thẩm Vô Song không nói chuyện, hai người đến trước đại sảnh, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du, giọng nói ôn hòa: “A Du.”

“Hai người tới rồi?”

Sở Du cười nói: “Ta và Thẩm phu nhân đã chuẩn bị tốt rượu thịt, Tiểu Thất còn đang bị thương, không thể uống.”

“Không sao” Thẩm Vô Song từ trong túi lấy ra một chiếc bình nhỏ: “Ta mang theo rượu thuốc cho hắn, không ngại.”

Sở Du thấy bình rượu thuốc kia, hào sảng gật đầu: “Được.”

Nói xong, bốn người ngồi xuống trước hành lang, vừa tán gẫu vừa uống rượu.

Tửu lượng Sở Du không tồi, Thẩm Vô Song và Bạch Thường đều có tâm sự, vì thế một đường đi xuống, không lâu sau Bạch Thường liền gục ngã dựa trên vai Sở Du ngủ gật. Thẩm Vô Song cùng Sở Du cạn chén, qua một hồi cũng ngả xuống một bên.

Vệ Uẩn ngồi bên cạnh, chậm rãi uống rượu thuốc, mỉm cười nhìn bọn họ.

Rượu thuốc của Thẩm Vô Song không ngon, mang theo mùi vị cay đắng của thảo dược, Vệ Uẩn nếm thử, không dám đòi hỏi, chỉ có thể uống một hơi cạn sạch.

Mà Sở Du uống tới cao hứng, nàng đặt Bạch Thường sang một bên, xách bầu rượu ngồi xổm trước mặt Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Tới, ta uống với đệ.”

Vệ Uẩn cười lắc lắc tay: “Đây là mấy?”

“Ba!”

Vệ Uẩn lắc đầu: “Không được, không thể uống.”

“Ta có thể.”

Sở Du nghiêm túc mở miệng, Vệ Uẩn cười không nói lời nào, hắn nhìn Sở Du cau mày, nghiêm túc suy nghĩ xem nên thuyết phục hắn uống rượu với mình như thế nào.

Nơi xa truyền đến tiếng đám người hoan hô, ánh mắt Vệ Uẩn và Sở Du đều nhìn qua, thấy nơi xa có đèn trời chậm rãi bay lên, Sở Du cao hứng nói: “Nha, thật xinh đẹp.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, đôi mắt sáng lên: “Ta đưa đệ lên nóc nhà!”

Không đợi Vệ Uẩn lên tiếng, nàng đã ôm lấy Vệ Uẩn, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, nhún người một cái liền rơi xuống nóc nhà. Hai người ngồi trên mái ngói, Vệ Uẩn sợ nàng đứng không vững liền giữ nàng lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Tẩu đừng quá lỗ mãng.”

Sở Du hoàn toàn không chú ý tới bàn tay đỡ nàng của hắn, vui vẻ nói: “Đệ xem đệ xem, vô cùng xinh đẹp.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn rũ đôi mắt, vươn tay qua dùng tay mình bao bọc lấy bàn tay Sở Du.

Sở Du không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, còn hắn thì vẫn sợ nàng phát hiện như cũ, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, cẩn thận ngã.”

Sở Du không trả lời, nàng nhìn về nơi xa: “Thật đẹp, đời này của ta, rất nhiều năm rồi không được vui vẻ như vậy.”

Vệ Uẩn nghe giọng nói của nàng, nhìn về phía đèn trời bay thong thả trên không trung ở nơi xa.

Đó là cảnh tượng mà ở Đại Sở hoàn toàn không có, kết hợp với tiếng chuông ở nơi xa, tiếng tụng kinh của bá tánh, toàn bộ khung cảnh ban đêm đều thể hiện ra một loại cảm giác bình tĩnh khác xa trần thế. Thứ duy nhất ở bên cạnh hắn chỉ có thanh âm khàn khàn lại thong thả của Sở Du.

“Dường như ta vẫn luôn chạy mãi không dừng lại được. Hắn không thích ta, A Cẩm chán ghét ta, tất cả mọi người đều không thích ta. Ta một mình thê thê thảm thảm sống qua ngày. Sau đó tiến vào Vệ gia cũng không hề có một khắc thả lỏng, đệ xem từ ngày ta gả tới Vệ gia đã xảy ra bao nhiêu chuyện, chúng ta chưa từng được dừng lại.”

Sở Du cười khẽ: “Hiện tại ta ngồi ở nơi này, cảm giác giống như nằm mơ vậy.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn về nơi xa, Sở Du quay đầu lại liền bị thiếu niên trước mắt hấp dẫn.

Ánh mắt hắn rơi xuống ngọn đèn nơi xa, tay áo rộng màu lam khiến hắn mang theo vài phần dáng vẻ thư sinh, thần sắc thong dong bình tĩnh, cho nàng một loại cảm giác an toàn chưa từng có.

Dường như thời gian không gian đều dừng lại trong khoảnh khắc này, trên đời này tất cả mọi thứ đều không liên quan tới nàng.

Bất chợt nàng không nhận ra hắn là ai, hoặc cũng có thể là không muốn nhận.

Nàng cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, cảm thấy người này tốt đẹp chân thật tới độ không giống người phàm.

Vệ Uẩn nhận thấy ánh mắt của nàng, quay đầu lại.

Bọn họ cách nhau thật sự rất gần, hô hấp quẩn quanh, ánh mắt dây dưa.

Chỉ là một cái liếc mắt như vậy, nàng dường như rơi vào trong ánh mắt hắn.

Nơi xa truyền tới từng đợt cầu nguyện, Sở Du ngửa đầu lẳng lặng nhìn hắn.

Trái tim Vệ Uẩn khẽ run lên, hắn cũng không biết mình làm sao, căn bản không nói một lời, hắn cúi đầu, chậm rãi đặt môi lên môi đối phương.

Động tác của hắn rất chậm, rất chậm, hắn nghĩ, chỉ cần nàng có bất cứ phản kháng gì, hắn sẽ dừng lại.

Nhưng mà không có.

Mặc cho trái tim hắn như nổi trống, nàng vẫn bất động.

Nụ hôn của người thiếu niên mang theo ánh trăng lạnh lẽo, hai làn môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, thành kính và sạch sẽ.

Hắn nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ. Sở Du cảm thấy bản thân mình như đang hãm sâu trong mộng cảnh, tốt đẹp tới mức khiến nàng nhịn không được mà cong khóe miệng, thẳng tới cuối cùng, nàng nhẹ nhàng cười, cúi đầu vùi vào cổ hắn.

Hô hấp của Vệ Uẩn có chút dồn dập, hắn không dám động, Sở Du nằm trong lòng hắn cười khẽ, hắn sợ nàng ngã xuống, giơ tay ôm lấy nàng, cố định thân mình nàng.

Không bao lâu sau, trong lòng hắn truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Nhịp tim Vệ Uẩn chậm rãi bình phục theo hô hấp của nàng, tay áo phủ trên lưng nàng, truyền hơi ấm cho nàng.

Hắn ngửi mùi hương trên người nàng, rất lâu sau, hắn than nhẹ thành tiếng.

“Cô nương ngốc.”

Tác giả có lời muốn nói:

Rải đường xong rồi, bắt đầu biển sao trời mênh mông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
Giang Sơn Mị Chủ
  • Thập Lượng Tương Tư
[Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần 4 END
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom