• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sơn Hà Chẩm 山河枕 (Tống Thiến - Đinh Vũ Hề) (1 Viewer)

  • Chương 30+31:

30. Tẩu tẩu vẫn rất giận, vẫn luôn rất tức giận
Sở Du không lên tiếng, nàng lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.

Cảm nhận được độ ấm ở bên cạnh, Vệ Uẩn từ từ bình thường trở lại.

Hắn cảm thấy trong lòng mình như có một con thú lớn, nó cắn xé thét gào, ngo ngoe rục rịch. Nhưng mà độ ấm ở bên cạnh lại nhắc nhở hắn mỗi phút mỗi giây, lôi hắn từ trong bóng đêm ra.


Hắn từ từ bình tĩnh lại, thoáng nhìn bóng đêm bên ngoài, nói với Sở Du: “Tẩu tẩu đi ngủ đi, đêm cũng khuya rồi.”

Sở Du đáp một tiếng, đi ra ngoài, đi tới cửa, nàng dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, thiếu niên ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn ánh trăng, áo bào dài trắng muốt rực rỡ lung linh dưới ánh trăng, nhìn giống như trích tiên hạ phàm, hoàn toàn không ăn nhập với thế gian này.

Sở Du luôn biết tướng mạo Vệ Uẩn tốt, năm đó cho dù bị người ta coi là Diêm Vương sống, nữ tử mến mộ hắn cũng xếp hàng dài từ Hoa Kinh đến mãi Côn Dương, nhưng chưa từng nghĩ rằng, người này từ khi niên thiếu đã xuất sắc như vậy.

Sở Du về phòng, ban đêm trằn trọc khó ngủ, nàng nhớ tới Vệ phủ của đời trước.

Đời trước nàng đào hôn đi tìm Cố Sở Sinh trong lúc Vệ gia đang hưng thịnh, sau khi nghe tin Vệ gia gặp nạn, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi đó Đại Sở bấp bênh không ổn định, Côn Dương chỗ nàng là nơi tuyến đường vận chuyển lương thảo nhất định phải đi qua, cũng là phòng tuyến thứ hai trực tiếp nghênh đón Bắc địch ngay sau Bạch thành. Vì thế nàng không kịp làm chút gì đó vì Vệ gia, mà trực tiếp chạy tới chiến trường.

Một tháng sau, Vệ Uẩn bị phái ra chiến trường, tổ chức lại quân Vệ gia, chiến đấu với Bắc Địch ròng rã suốt hai năm.

Trong hai năm này, Cố Sở Sinh hoàn toàn kiểm soát được tài sản, lương thảo và vũ khí nơi hậu phương, cho Vệ Uẩn sự hỗ trợ đắc lực nhất; mà Vệ Uẩn đánh thẳng một đường tới hang ổ của Bắc Địch, san bằng hoàng cung Bắc Địch, cuối cùng báo được thù nhà.


Sau trận chiến này, Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh cùng về kinh, bắt đầu thời đại “văn Cố võ Vệ” thuộc về bọn họ. Mà cũng vào lúc đó, Sở Du mới có thể bứt ra để trở về xem Vệ gia, nhưng lúc này nàng đã không giúp được gì cho nhà họ Vệ. Dưới sự dẫn dắt của Vệ Uẩn, Vệ gia sớm đã khôi phục. Giờ nàng còn nói thêm gì nữa, nhìn có vẻ cũng chỉ là nịnh nọt mà thôi.

Chưa từng giúp đỡ khi Vệ gia gặp nạn, từng là một nút thắt trong lòng Sở Du. Chẳng qua là đời trước nàng sa vào tình yêu, từ từ hủy hoại mình, nút thắt này qua năm tháng, cũng dần dần lãng quên.

Nhưng đời này nghĩ lại, Sở Du lại cảm thấy có chút tiếc nuối, năm đó Vệ Uẩn, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở đây.

Không từng tiếp xúc, cũng chỉ thấy ngưỡng mộ anh hùng. Nhưng đã tiếp xúc, ngươi quen biết hắn, biết đây là một người đang sống sờ sờ, sẽ khó tránh khỏi đau lòng.

Sở Du mơ màng nghĩ đến nửa đêm, mãi mới ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Thuần đã tới phòng từ sớm, để người làm thông báo cho nàng. Sở Du rửa mặt xong đi ra, thấy Tưởng Thuần đã chờ ở đó, nàng cười đi ra ngoài: “Hôm nay sao tới sớm thế?”

“Năm vị tiểu công tử đã trở về, buổi sáng bọn nó dậy tập võ, ta dậy đến lớp học buổi sáng cùng bọn nó rồi lại tới đây.”

Tưởng Thuần đứng dậy, đón Sở Du. Sở Du bảo nàng ấy cùng ăn sáng, vừa gắp thức ăn cho Tưởng Thuần vừa nói: “Tới vì chuyện của năm vị tiểu công tử sao?”

“Đúng là như vậy,” Tưởng Thuần uống một hớp sữa dê, đặt khăn trên môi, giải thích: “Hiện giờ mẫu thân bọn nhỏ đều rời đi, chỉ còn hai ta chăm sóc. Ta nghĩ, ngày thường muội còn phải giải quyết những mối quan hệ qua lại, vàng bạc nước chảy, những chuyện này cũng đủ phiền phức rồi, không bằng cứ giao năm vị công tử cho ta đi. Ta là mẫu thân Lăng Xuân, bình thường cũng nhớ nó, chăm sóc thêm mấy đứa nữa cũng không có vấn đề gì.”

“Cũng được.” Sở Du gật đầu, sau đó lại nghĩ tới bây giờ Liễu Tuyết Dương ở nhà, vì thế lập tức hỏi: “Thế tỷ đã nói việc này với bà bà chưa?”

“Nói rồi.”

Tưởng Thuần trước nay luôn thông minh, năm đó làm việc dưới trướng Lương thị cũng có thể làm được vững vàng chắc chắn, hiện giờ đối mặt với Liễu Tuyết Dương sơ ý hờ hững hơn thì lại càng thành thạo.

“Bà bà nói sức khỏe người không tốt, kể từ giờ sẽ giao con dấu trong nhà cho muội, để muội quản lý việc nhà, bảo ta tới hỏi muội là được.”

Khi Liễu Tuyết Dương trở về đã nói việc này với Sở Du, hiện giờ nói lại lần nữa với Tưởng Thuần, sợ là cũng quyết định rồi. Sở Du cũng không từ chối, hiện giờ trong nhà nhiều việc lớn nhỏ, đúng là không thích hợp để Liễu Tuyết Dương sức khỏe không tốt tới làm. Nàng gật đầu nói: “Cũng được, vậy sau này năm vị tiểu công tử sẽ giao cho tỷ, ngoài chuyện nhập học ra, còn lại tỷ cứ tự quyết định là được.”

“Ta tới chính là nói với muội việc này,” Trong mắt Tưởng Thuần mang theo lo lắng: “Các đời Vệ gia đều lấy võ học làm gốc, thi thư cũng chỉ học qua loa, cũng không bắt buộc, biết đọc biết viết là được. Nhưng hiện giờ…… Ta không muốn Lăng Xuân bước theo vết xe đổ của Nhị Lang nữa.”

Tưởng Thuần nhắc đến Vệ Thúc, trong mắt lập tức dâng đầy hơi nước, nàng vội dùng khăn đè hai mắt lại, cười nói: “Chê cười rồi.”

Sở Du không lên tiếng, vờ như không nhìn thấy cử chỉ mất bình tĩnh của Tưởng Thuần, chỉ nói: “Chuyện này ta sẽ thương lượng với Tiểu Thất, nhưng trẻ con có thiên tính riêng, cũng không cần gò ép phải làm cái gì, khóa học sau này là buổi sáng học võ, buổi chiều đọc sách, đợi đến năm mười tuổi rồi lại xem tư chất của bọn nhỏ như thế nào. Nếu nó đã thích đọc sách thì tỷ không ngăn được, mà muốn làm tướng quân thì tỷ cũng không cản được. Sau này cho dù bọn nó có muốn làm thợ mộc, thì cũng hết sức bình thường.”

“Đúng vậy,” Tưởng Thuần thở dài: “Đều là vận mệnh.”

Hai người trò chuyện về đám nhỏ một chút, Sở Du liền đứng dậy tới hậu viện xem các tiểu công tử cùng Tưởng Thuần.

Trong năm vị tiểu công tử, đứa lớn nhất chính là Vệ Lăng Xuân, con trai Tưởng Thuần, cũng chỉ 6 tuổi, giờ đang vung vẩy kiếm gỗ trong sân.

Ba đứa con của Trương Hàm, Tạ Cửu, Diêu Giác xấp xỉ tuổi nhau, lần lượt tên là Vệ Lăng Thư, Vệ Lăng Mặc, Vệ Lăng Hàn, ba đứa nhỏ chỉ có 4 tuổi, đi theo sau Vệ Lăng Xuân, hoàn toàn là dáng vẻ không hiểu chuyện gì, đang cãi nhau ầm ĩ.

Mà đứa nhỏ nhất là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh, giờ chỉ mới hai tuổi, Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn đám nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông tập đi, đứa nhỏ ra sức muốn bò tới chỗ Vương Lam, Vương Lam nhìn, bật cười ha ha.

Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở góc khuất trên hành lang, nhìn ánh mặt trời ngày mùa thu soi chiếu hình ảnh này, nàng không khỏi than nhẹ: “Bọn nó có biết chuyện của phụ mẫu mình không?”

“Biết thì biết,” Tưởng Thuần thở dài: “Nhưng ngoại trừ Lăng Xuân hơi hiểu chuyện một chút, những đứa khác đều không rõ lắm, vẫn tưởng rằng qua một thời gian nữa, phụ mẫu mình sẽ về chơi đùa cùng mình.”

“Thế Lăng Xuân……” Sở Du mím môi, trong mắt Tưởng Thuần lại là nét vui mừng thanh thản: “Thằng bé ôm ta khóc một đêm. Khi ta nói sẽ không bỏ mặc thằng bé, thằng bé ôm ta nói, bảo ta đừng sợ, sau này thằng bé sẽ còn mạnh mẽ hơn phụ thân mình, sau này chắc chắn sẽ bảo vệ ta.”

Sở Du nghe lời này, nhìn đứa trẻ trong sân rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn nghe sư phụ dạy cách vung kiếm từng chút một, trong lòng không kiềm được xúc động.

“Cũng cam lòng cho được.”

Nàng không nhịn được lên tiếng, nhưng Tưởng Thuần lại biết nàng có ý gì, thở dài: “Mỗi người đều có một số phận riêng. Các nàng ấy vẫn còn trẻ, đều phải tái giá, muội cũng biết tính tình Trương Hàm và Vương Lam, yếu đuối nghe lời. Trong nhà nói cái gì là làm cái đó, Vương Lam còn chưa tính, nhưng trong nhà Trương Hàm đã tìm đường ra cho nàng ấy rồi. Có một vị quan nhỏ, từ khi Trương Hàm còn chưa xuất giá đã mến mộ nàng ấy, hiện giờ dốc hết cả gia tài làm sính lễ, người nhà Trương Hàm cũng là muốn tốt cho nàng ấy.”

Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần nói tiếp: “Còn Tạ Cửu, Diêu Giác…… Từ lúc chưa xuất giá đã nổi danh khắp Hoa Kinh. Hai nàng ấy lại quen tính toán vì mình, Tạ Cửu cũng nói với ta, vốn cũng định rời đi từ lâu, giờ kéo dài đến tận bây giờ, càng kéo dài sợ là càng không muốn đi.”

“Con người sẽ luôn nhân nhượng cho bản thân mình, cứ kéo dài nữa, có lẽ lại cảm thấy, cứ sống như vậy mà chăm con cũng không có gì không tốt. Nhưng nàng ấy và Diêu Giác từ thuở thiếu nữ đã nói là phải làm người đứng trên người khác, nào có thể cho phép bản thân mình lùi bước như vậy? Hiện giờ Vệ gia đã ổn định lại, các nàng ấy cũng không có lý do gì để ở lại. Đợi thêm mấy năm nữa, các nàng lại sinh con, sợ là cũng nhiều tuổi rồi.”

Gả cho vương hầu, năm đó gả vào Vệ gia, cũng là nhìn thấy ở Vệ gia cho dù là con vợ lẽ cũng có quân công trong người, bên ngoài không có ai dám coi thường, quyền thế ngất trời.

Cho dù bị thứ tình cảm kia làm rung động, nhưng lý trí vẫn còn, sau tiệc rượu đêm đó, tất cả tình cảm cũng nên phủ bụi trong lòng.

Có người cả đời theo đuổi thanh danh, có người cả đời theo đuổi tình cảm, có người cả đời theo đuổi quyền thế, lại có người cả đời theo đuổi vinh hoa.

Cuộc đời mỗi người, đều có thứ mà mình hằng mong muốn.

Sở Du gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, nhìn đám trẻ trong sân nhà, không bao lâu, lập tức thấy một bóng người trắng muốt xông vào tầm mắt.

Mấy đứa trẻ vừa thấy người nọ tới, vội xông lên, vui mừng gọi: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tới rồi!”

“Trước kia Tiểu Thất rất thích chơi đùa với bọn nhỏ, lần nào tới cũng mang kẹo,” Tưởng Thuần ở bên cạnh cười khẽ: “Bọn nó vui mừng lắm…… Ôi?”

Còn chưa dứt lời, Tưởng Thuần lộ ra biểu cảm nghi ngờ. Vệ Uẩn đứng ở đó, lần này lại không mang theo kẹo, trên mặt bọn nhỏ đều có vẻ thất vọng, hắn hình như đang nói gì đó, xoa đầu Vệ Lăng Mặc đang ôm đùi mình.

Vệ Lăng Xuân cầm kiếm gỗ nhỏ, lại nói gì đó với Vệ Uẩn, Vệ Uẩn nhướn mày, sau đó gật đầu, để bọn nhỏ giải tán sang một bên. Tiếp theo hắn lấy một thanh kiếm gỗ ở bên cạnh, đứng ở giữa, tùy ý làm tư thế chĩa mũi kiếm xuống đất, tạo ra thế phòng thủ gần như hoàn mỹ.

Tưởng Thuần “A” một tiếng, nhói lòng. Sau đó thấy Vệ Lăng Xuân cầm kiếm, xông về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn tùy ý vung tay lên, lập tức đẩy kiếm Vệ Lăng Xuân ra.

Vệ Lăng Xuân không phục, cầm kiếm lên rồi lại xông tới.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vệ Uẩn vừa để cậu bé tấn công, vừa hướng dẫn gì đó, tay cầm kiếm của Vệ Lăng Xuân ổn định hơn qua từng lần, thế kiếm cũng mạnh mẽ hơn.

Tưởng Thuần biết đây là Vệ Uẩn đang dạy Vệ Lăng Xuân, nhưng thấy dáng vẻ này của Vệ Lăng Xuân thì cực kỳ đau lòng, dứt khoát chào Sở Du, mắt không thấy tâm không phiền, vội vàng rời đi.

Sở Du tựa người lên cây cột trên hành lang, nhìn Vệ Uẩn đánh ngã Vệ Lăng Xuân hết lần này tới lần khác. Cả quá trình như vậy, trong lúc vô tình, trên mặt Vệ Uẩn mang theo ý cười.

Đã rất lâu rồi hắn không cười như vậy, sau khi hắn từ tiền tuyến trở về, cũng không phải chưa từng cười, nhưng mỗi một lần tươi cười đều đan xen quá nhiều thứ, có điềm đạm dịu dàng, có chua xót, lại có cả sự trưởng thành đột ngột trong khó khăn.

Nhưng dưới ánh mặt trời chiều nơi đây, hắn nhìn Vệ Lăng Xuân bò dậy nhiều lần, bản thân Vệ Uẩn lại giống như đứa trẻ, từ từ nở nụ cười. Nụ cười kia sạch sẽ trong veo, mang theo hơi thở niên thiếu.

Không biết là tỷ thí bao nhiêu lần, Vệ Lăng Xuân cuối cùng nằm bò trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Vệ Uẩn cầm kiếm, tựa vào bên cây, cười nói: “Lăng Xuân, cháu không được rồi, tới đây, đứng lên tiếp nào! Không phải nói hôm nay nhất định phải đánh thắng ta sao, tới đi.”

Giọng hắn không nhỏ, Sở Du ở bên cạnh nghe thấy, cũng không biết tại sao lại cảm thấy hơi ngứa tay.

Vì thế nàng âm thầm đi ra ngoài, cười nói: “Ta tới đánh thay Lăng Xuân nhé.”

Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy Sở Du đi ra từ góc khuất, cởi áo khoác ngoài đưa cho Vãn Nguyệt, đồng thời dùng dây buộc cao tóc, sau đó lấy kiếm từ trên kệ binh khí tới, đứng trước mặt Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn nhìn cô nương có vẻ gầy ốm trước mặt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, khó khăn nói: “Cái này, tẩu tử, không thì đệ nhận thua……”

Còn chưa dứt lời, đã nghe một tiếng “Xin chỉ giáo”, sau đó lưỡi kiếm như bạch xà xông tới, chợt đâm về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn sợ tới mức liên tục lùi ra sau, căn bản không dám đánh trả.

Nhưng kiếm của Sở Du bá đạo sắc bén, thế kiếm cuốn lá rụng bay tán loạn. Bọn nhỏ ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Vệ Uẩn bị Sở Du đuổi đến mức chạy khắp sân, khinh công của Sở Du không bằng Vệ Uẩn, chỉ nghe thấy Vệ Uẩn vừa chạy vừa xin tha: “Đệ sai rồi tẩu tử, sau này đệ không bắt nạt đám Lăng Xuân nữa. Tẩu đừng đánh……”

Sở Du vừa tức giận vừa buồn cười, đuổi theo một hồi, cuối cùng cảm thấy hết sức. Nàng chống kiếm thở dốc ở một bên, Vệ Uẩn bưng nước trà cảnh giác tới gần nàng, thật cẩn thận nói: “Tẩu tử, uống nước không?”

Sở Du ngước mắt nhìn hắn, tức giận cướp chén nước từ trong tay hắn, uống ừng ực một hơi, nàng nhướn mày nhìn hắn: “Đệ một mực không đánh trả, có phải xem thường ta không?”

“Đâu có chứ,” Vệ Uẩn mặt đầy đau khổ: “Đệ sợ tẩu mà, đệ ra tay với ai cũng không dám ra tay với cô nãi nãi như tẩu đâu?”

Sở Du nghe lời này, không nhịn được mà “Phụt” cười. Nhìn Sở Du cười, lúc này Vệ Uẩn mới thở phào một cái, vội vàng dâng khăn lấy lòng, nói: “Tẩu tử, tới lau mồ hôi đi, đánh có mệt không?”

Sở Du ném kiếm về kệ binh khí, nhận khăn ướt từ trong tay hắn, vừa lau mồ hôi vừa đi vào bên trong, Vệ Uẩn thành thành thật thật đi theo sau. Sở Du nhìn hắn một cái, nàng ra mồ hôi, trên lông mi còn vương hơi nước, liếc mắt nhìn một cái, trong mắt như chứa dòng nước mùa thu, khiến xương cốt người nhìn mềm nhũn rã rời.

Có điều lúc ấy Vệ Uẩn cũng không hiểu cái gì gọi là “thu thủy say lòng người”, khi Sở Du nhìn sang, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lướt qua ngón tay, bay thẳng vào lòng, làm hắn không nhịn được mà ngơ ngác.

Hắn vội vàng cúi đầu, cũng không nhìn nhiều, Sở Du xoa mặt mình chẳng khác gì lau bàn, chậm rãi nói: “Tiểu Thất, khởi động gân cốt một chút, có cảm thấy vui vẻ hơn không?”

“Vâng.” Vệ Uẩn trả lời đúng sự thật: “Nhìn mấy đứa Lăng Xuân, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng hơn.”

Sở Du cười khẽ, nhìn lên không trung xa thẳm, nơi đám mây lơ lửng giữa trời, đột nhiên dâng lên niềm hy vọng vô hạn: “Tất cả rồi sẽ tốt lên.”

Vệ Uẩn nhìn theo Sở Du, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vâng.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới nhà ăn, đi được nửa đường, đã thấy quản gia cầm một tấm thiệp đi tới, thấy Sở Du, quản gia mỉm cười cúi chào, nói: “Thiếu phu nhân, Hầu gia, đây là thiệp Tống phủ đưa tới. Ngày mai là sinh thần Hộ Quốc công, Tống gia đặc biệt tới mời Hầu gia và Thiếu phu nhân đi một chuyến.”

Nghe được lời này, Sở Du hơi nghi ngờ.

Hiện giờ Vệ Uẩn tuy được thả ra ngoài, nhưng Vệ gia thật sự chỉ còn lại một Vệ Uẩn không có thực quyền, hiện giờ Tống gia mời bọn họ, là vì cái gì?

Quan trọng nhất chính là, vì sao còn cố ý chỉ đích danh muốn nàng đi?

Không chỉ Sở Du, mà Vệ Uẩn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn cầm lấy tấm thiệp, phát hiện tấm thiệp chia làm hai phần, một phần là cho hắn, phần còn lại là cho Sở Du. Vì thế hắn nhíu mày hỏi quản gia: “Có biết vì sao bọn họ cố ý muốn Thiếu phu nhân cũng đi không?”

“Người tới nói,” quản gia dường như đã biết trước bọn họ sẽ hỏi vấn đề này, vì thế đã sớm dò hỏi người của Tống gia, vội nói: “Hiện giờ Tống thế tử đã đính hôn với Sở Nhị tiểu thư, nói Thiếu phu nhân là người Sở gia, cho nên cố ý gửi một tấm thiệp riêng.”

Nghe được lời này, Vệ Uẩn nhíu mày, quản gia cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nói: “Nhưng bọn họ cũng rất lạ, Thiếu phu nhân rõ ràng là Thiếu phu nhân của Vệ gia ta, sao lại là người Sở gia chứ?”

Sở Du không đáp lại lời quản gia, chỉ gật đầu nói: “Bọn ta hiểu rồi, ông lui xuống đi.”

Quản gia lui xuống, chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn trên hành lang dài, Sở Du thong thả cất thiệp vào trong tay áo, Vệ Uẩn chột dạ cúi đầu, nhìn Sở Du chỉnh sửa lại tay áo, ngẩng đầu nhìn hắn, như cười như không nói: “Ký thư phóng thê có vui không?”

“Đệ sai rồi.”

Vệ Uẩn hận không thể lập tức quỳ xuống nhận sai, vội nói: “Là đệ sai, tẩu tẩu cầm thư phóng thê tới đi, đệ sẽ đốt ngay lập tức, xong rồi sẽ lập tức tới Sở gia nói rõ ràng với bá phụ bá mẫu……”

“Còn đưa cho đệ hả?” Sở Du nhướn mày: “Đồ vào trong tay ta rồi còn muốn lấy lại?” Sở Du chợt giũ tay áo, xoay người sang chỗ khác, “Nằm mơ đi nhé!”

Vệ Uẩn: “……”

Tẩu tử vẫn còn nóng tính.

Không, nàng vẫn luôn nóng tính.

31. Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch
Tống gia gửi thiệp mời như vậy tới, Vệ Uẩn lại cảm thấy lòng mình run lên, hắn luôn cảm thấy phong thư phóng thê này sẽ gây hoạ, nhưng cũng không nói rõ được sẽ gây ra họa gì, chỉ có thể tính từng bước một.

Ở nhà tĩnh dưỡng một ngày, đến ngày hôm sau, Vệ Uẩn đưa Sở Du và Tưởng Thuần cùng tới phủ Hộ Quốc công. Tuy trên thiệp chỉ mởi Vệ Uẩn và Sở Du, nhưng Sở Du muốn dẫn Tưởng Thuần ra ngoài giải sầu, vì thế đã đưa nàng ấy cùng tới phủ Hộ Quốc công.

Tống gia giống với Vệ gia, đều là khai quốc công thần, võ tướng thế gia, Hộ Quốc công Tống Triệu và gia gia* Vệ Uẩn có quan hệ tốt nhiều năm, năm đó cũng từng cùng nhau nam chinh bắc chiến, có vài phần tình nghĩa.


* Gia gia = ông nội

Chỉ là tới đời Vệ Trung, con cháu Tống gia đi học những thứ phù phiếm ở Hoa Kinh, thông thạo luồn cúi quyền thế trong triều, nhưng trên chiến trường lại không có thủ đoạn gì. Vệ gia cũng thấy được gương nhà họ Tống, vì thế nhi lang trong nhà đến tám chín tuổi đều được đưa ra biên cảnh, cưỡi ngựa bắn tên, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh người nhà, tận mắt thấy cảnh chém giết trên chiến trường.

Lâu ngày, hai nhà cũng chỉ còn qua lại một ít ở chỗ Hộ Quốc công, còn lại không có gì khác.

Chỉ là nhìn phần tình cảm với Hộ Quốc công, Vệ Uẩn vẫn phải nể mặt, vì thế hắn lệnh quản gia chuẩn bị một phần hậu lễ, đổi sang hoa y, lúc này mới đưa Sở Du và Tưởng Thuần đi ra ngoài.

Hiện giờ bọn họ vẫn đang trong thời gian chịu tang, trang phục không thể quá diễm lệ, ba người đều mặc đồ trắng, Vệ Uẩn mặc áo tay rộng vân mây tối màu, đầu đội ngọc quan; Sở Du và Tưởng Thuần mặc váy gấm dài màu trắng thuần, điểm tơ vàng, cài trâm ngọc trên tóc, đeo khuyên tai trân châu. Nhìn có vẻ đoan trang nền nã, cũng không bởi vì đang chịu tang mà làm cho tiệc rượu của Hộ Quốc công thành ra không thoải mái.

Ba người cùng đi vào phủ Hộ Quốc công, được người làm dẫn vào bên trong. Sở Du và Tưởng Thuần đi về phía nữ quyến, Vệ Uẩn thì được dẫn tới chỗ khách nam trong đình.

Yến tiệc cho nữ quyến được đặt ở nhà thuỷ tạ, lúc Sở Du và Tưởng Thuần đến, phu nhân các nhà đã tới rất đông. Trước đây Tưởng Thuần hiếm khi tới những trường hợp như vậy, không khỏi có chút thận trọng, Sở Du vỗ vỗ tay Tưởng Thuần, an ủi: “Tỷ không cần quá dè dặt đâu, cứ xem như nói chuyện phiếm với mấy người Tạ Cửu như lúc trước là được.”


Tưởng Thuần gật đầu, khẽ nói: “Ta sợ làm mất mặt Vệ phủ thôi.”

“Sợ cái gì?” Sở Du mỉm cười nhìn xung quanh một vòng: “Thể diện Vệ phủ ta chính là không làm chuyện vô lý, chỉ cần có lý, Vệ phủ ta sẽ luôn có thể diện.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Sở Du đã nghe thấy một tiếng gọi đầy ngạc nhiên: “Tỷ tỷ!”

Sở Du quay đầu lại, lập tức thấy Sở Cẩm đứng ở lối vào nhà thuỷ tạ, mặt đầy vui mừng đi lên đón, tha thiết giữ chặt tay nàng nói: “Tỷ tỷ có thể ra ngoài ạ, muội còn sợ hôm nay tỷ không tới chứ.”

Dáng vẻ thân thiết này của Sở Cẩm làm Sở Du nổi da gà khắp người, nàng ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức hiểu ra. Tống Đại phu nhân đỡ Tống lão phu nhân tới, Tống đại phu nhân gật đầu với Sở Du, giọng nói vững vàng: “Sở cô nương.”

Nghe được tiếng Sở cô nương, cả Tưởng Thuần và Sở Du đều sững người, Tống Đại phu nhân lập tức phát hiện mình dường như nói sai, vì thế nhíu mày nói: “Cô……” Bà nhất thời không biết nên xưng hô với Sở Du như thế nào, chỉ có thể nói: “Cô chưa từng trở về Sở phủ à?”

Sở Du biết, chắc hẳn là Tống phu nhân đã biết chuyện Vệ Uẩn ký thư phóng thê.

Nàng như cười như không nhìn Sở Cẩm, sau đó nói: “Đại phu nhân là nghe ai nói ta trở về Sở phủ ạ?”

Tống phu nhân nghẹn lời, âm thầm nhìn Sở Cẩm một cái. Sở Cẩm đứng sau Tống phu nhân, cụp mắt không nói.

Nàng ta có lẽ cũng không biết ứng phó với tình cảnh này như thế nào, nhưng nàng ta đã quen với việc giả vờ bình tĩnh, vì thế dự định cứ như vậy lừa gạt cho qua.

Sở Du cũng không muốn cố sức gây phiền phức cho nàng ta, nàng chỉ cười một cái, không nói thêm gì, Tống đại phu nhân trò chuyện cùng nàng vài câu rồi dẫn những người khác đi, để Sở Cẩm tiếp đón Sở Du, nghiễm nhiên đã xem Sở Cẩm là một nửa con dâu.

Sở Cẩm dẫn Sở Du đi dạo trong vườn, Tưởng Thuần phát hiện giữa hai tỷ muội có gì đó không thích hợp, đã sớm lui xuống. Sở Du và Sở Cẩm đi dọc hành lang tới bên bờ hồ, Sở Cẩm từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ dịu dàng điềm đạm, cười giới thiệu mỗi một khóm hoa, mỗi một thân cây trong phủ cho Sở Du, rõ ràng là đã tới rất nhiều lần mới có thể biết rõ như vậy.

Sở Du im lặng nghe, trong đầu không nghĩ gì hết, từ khi sống lại cho tới nay nàng vẫn luôn căng chặt giống như dây đàn, mãi đến mấy ngày gần đây mới dần dần thả lỏng. Tống gia nhiều tiền của, đình viện xây dựng tinh xảo, gần như sao chép lại vẻ xinh đẹp nho nhã của vùng sông nước Giang Nam về đây. Sở Du bước chậm trên hành lang dài, nghe tiếng giới thiệu không nhanh không chậm của Sở Cẩm, lại có vẻ hết sức thoải mái. Sở Cẩm thấy nàng bình tĩnh ung dung, không khỏi nhìn thêm một cái, nghẹn hồi lâu, rốt cuộc nói: “Tỷ tỷ không hỏi ta cái gì sao?”

Nghe được lời này, Sở Du phục hồi tinh thần, biết lúc này Sở Cẩm mới vào chủ đề chính.

Thật ra Sở Cẩm từ trước đến nay không phải một người có thể nín nhịn, Sở Du suy nghĩ đời trước của người muội muội này, hồi tưởng lại, mới phát hiện đây thật sự là một nữ nhân làm bừa làm bãi.

Làm bừa nên hình tượng một tài nữ, ham muốn vinh hoa lợi ích trước mắt, vì thế mà không từ thủ đoạn. Ham muốn hư vinh, thích khoe khoang thể hiện, không nhiều mưu mô, nhưng tâm tư lại không ít.

Đời trước tại sao mình lại bại bởi nữ nhân này?

Sở Du tựa trên hành lang dài, lặng lẽ nhìn Sở Cẩm, nhìn lại bản thân mình đời trước, khi những cáu kỉnh, tuyệt vọng trong quá khứ hiện lên, Sở Du chợt phát hiện, nàng cảm thấy ánh mắt của Sở Cẩm ở trước mặt thật thiển cận, không có chút phong độ nào, nhưng không phải đời trước mình đã từng đánh mất bản tâm* sao?

* Bản tâm: ý muốn lúc đầu

Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ Sở Cẩm lặng lẽ chờ câu trả lời của mình, nàng mới phát hiện, đời trước thật sự đã cách mình rất xa, chỉ là đời trước mà thôi.

Vì thế nàng khẽ cười, ôn hòa nói: “Muội muốn nói gì với ta thì cứ nói đi. Nếu muội không muốn nói, ta cũng không hỏi.”

Sở Cẩm không ngờ Sở Du sẽ trả lời như thế, nàng ta sững người, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu.

Sở Du nhìn, lại nói: “Nhìn muội có vẻ giống như có nhiều lời muốn hỏi ta hơn?”

Sở Cẩm không lên tiếng, sau khi im lặng một lát, mới nói: “Hiện giờ tỷ tỷ, còn nhớ Cố đại ca không?”

Nghe thấy tên Cố Sở Sinh, Sở Du có chút hoảng hốt, nàng nhìn Sở Cẩm, hiếu kỳ nói: “Muội hỏi cái này làm gì?”

“Hiện giờ Cố đại ca đang ở Côn Dương, không biết tin tức, tỷ tỷ cũng không lo lắng chút nào sao?”

Trong mắt Sở Cẩm mang theo vẻ trách móc, nếu đổi là trước kia, Sở Cẩm nói như vậy, Sở Du sẽ bắt đầu tự kiểm điểm lại mình. Hoặc là Sở Cẩm không cần nói như vậy thì nàng đã bắt đầu lo lắng cho Cố Sở Sinh, nhưng hiện giờ Sở Du đã không còn đặt Cố Sở Sinh trong lòng nữa, nàng chỉ cười nói: “Ta và Cố Sở Sinh không thân cũng chẳng quen, vị hôn thê cũ như muội còn không lo lắng thì sao ta phải lo lắng chứ?”

Sở Cẩm nghe được lời này, sắc mặt cứng đờ, một lát sau, nàng ta thở dài nói: “Tỷ tỷ quả thật đã thay đổi rất nhiều.”

“Hử?”

Sở Du ngước mắt, có chút nghi ngờ vì sao Sở Cẩm nói như vậy, Sở Cẩm nói tiếp: “Lúc gả vào Vệ phủ, rõ ràng hai ngày trước khi thành hôn còn không màng tất cả mà đi tìm Cố đại ca, viết thư bảo Cố đại ca dẫn tỷ bỏ trốn. Tại sao ngủ dậy một cái, lại bỗng dưng thay đổi nhiều như vậy chứ?”

Nghe Sở Cẩm nhắc tới chuyện này, Sở Du không khỏi có chút chột dạ. Nàng đúng là thay đổi quá nhanh, làm người ta nghi ngờ. Sở Du suy nghĩ lý do, lại nghe thấy Sở Cẩm hỏi nàng: “Tỷ tỷ có thể nói thật với muội, là chuyện gì làm tỷ thay đổi ý định, đột nhiên quyết định gả vào Vệ phủ không?”

“À……”

Sở Du suy nghĩ một chút, từ từ bịa đặt lý do: “Khi đó Vệ thế tử lén nhờ người gửi cho ta một phong thư. Từ trong thư ta thấy được thế tử phẩm tính như ngọc, tốt hơn Cố Sở Sinh rất nhiều, trái lo phải nghĩ, cảm thấy Cố Sở Sinh chỉ được cái mã bên ngoài……”

Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ, Sở Du lạnh lùng liếc mắt theo bản năng, giơ tay cầm một mảnh lá cây ném về phía đó, tức giận quát một tiếng: “Ai!”

Mảnh lá kia cắt qua nhánh cây, lộ ra một đoạn áo quần màu xanh đằng sau nhánh cây, tiếp đó Sở Du lập tức nhìn thấy có người nâng nhánh cây lên, lộ ra bàn rượu ở phía sau, bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”

Sở Du sững người, lúc này mới phát hiện đằng sau lùm cây cối rậm rạp này, Vệ Uẩn và một số thanh niên đang bày tiệc ở đây. Bọn họ đều là quý công tử quần áo lụa là, số người không nhiều lắm, từ cách ăn mặc có thể nhận ra đều là con em nhà quyền quý, chắc là bọn họ có quen biết nhau nên mới tìm một nơi riêng biệt ở Tống phủ để ôn chuyện.

Đình viện ở Tống phủ thiết kế tinh xảo, các không gian được ngăn cách bằng núi đá và cây cối, nếu không quen thuộc nơi này thì hoàn toàn không biết trong mảnh sân nho nhỏ này, lại có chỗ kỳ diệu như vậy.

Sở Du đưa mắt nhìn Sở Cẩm, nàng ta dẫn nàng đi dọc bờ hồ tới đây, tất nhiên là biết rõ đám người Vệ Uẩn bày tiệc ở nơi này. Nàng ta nhắc tới chuyện lúc trước với nàng, cũng chẳng qua là vì muốn lôi chuyện nàng muốn chạy trốn với Cố Sở Sinh trước khi xuất giá ra trước mặt mọi người, cũng từng bước dẫn dắt nàng thừa nhận.

Thật ra Sở Du cũng không tránh né việc này, chuyện đã làm thì nàng sẽ không bao giờ phủ nhận, nàng cũng sẽ không xóa sạch người mà mình từng yêu. Nếu nàng làm, vậy nàng sẵn sàng gánh vác, sẽ không giấu giấu diếm diếm. Nhưng tính toán này của Sở Cẩm lại làm nàng cực kỳ tức giận.

Cũng may vừa nãy nàng nói mình vì mến mộ Vệ Quân nên mới gả vào Vệ gia. Nếu vừa nãy nàng nói sai cái gì, Vệ Uẩn ở đây nghe được, vậy sẽ có suy nghĩ như thế nào?

Trong đầu Sở Du hiện lên rất nhiều ý nghĩ, còn Sở Cẩm sau khi nhìn thấy Vệ Uẩn thì lại cuống quít hành lễ với những người đó: “Không biết các vị công tử ở đây, bọn ta thất lễ rồi. Tiểu nữ sẽ dẫn tỷ tỷ đi ngay……”

“Cần gì chứ?” Một giọng nói vang lên từ phía sau đám người, Sở Du ngước mắt nhìn, là một công tử mặc áo lam, trông hắn lớn hơn Vệ Uẩn ba bốn tuổi, tướng mạo cũng coi như tuấn tú, nhưng vì trên người có vẻ chán nản mất tinh thần, làm người ta không thể nào thích được. Người đó đi từ trong đám người ra, giơ tay vén nhánh cây lên, ánh mắt nhìn về phía Sở Du, tuỳ tiện nói: “Tới đây, Sở cô nương.”

“Ngươi là ai?”

Sở Du nhíu mày, người đó cười một tiếng: “Tại hạ Tống Văn Xương.”

Tống Văn Xương, chính là vị Tống thế tử đính hôn cùng Sở Cẩm.

Sở Du nhìn vẻ cợt nhả của Tống Văn Xương, lập tức hiểu hôm nay Tống phủ cố ý mời nàng, đại khái là Tống Văn Xương muốn trút giận cho Sở Cẩm.

Sở Du nhíu mày, suy nghĩ hiện giờ Vệ phủ không nên gây thêm phiền phức, định nhịn cục tức này xuống, vì thế mở miệng nói: “Thiếp thân là nữ quyến Vệ phủ, không tiện ở đây nói nhiều, xin cáo lui trước.”

“Sở cô nương sao câu nệ thế?”

Tống Văn Xương cười nói: “Vệ Uẩn cũng đưa thư phóng thê cho cô rồi, hiện giờ cũng là lúc Sở cô nương lại tìm vị hôn phu. Sở cô nương là nữ tử khí phách, có thể phấn đấu quên mình vì tình yêu trong lòng, hiện giờ……”

“Ngươi nhìn thấy à?”

Tống Văn Xương còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của thiếu niên cắt ngang. Mọi người nghe tiếng nhìn sang, lại thấy Vệ Uẩn ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn Tống Văn Xương.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng.

Thật ra trừ những khi đối mặt với người nhà mình, biểu cảm của Vệ Uẩn từ trước đến giờ đều nghiêm túc lạnh lùng. Nhưng vào giờ khắc này, sự lạnh lẽo này khác hẳn ngày thường, như thể sói đói nhìn thẳng con mồi, sắc lạnh giống như bất cứ lúc nào cũng định nhào lên.

Tống Văn Xương đột nhiên có chút chột dạ, nhưng ánh mắt rơi vào xe lăn của Vệ Uẩn, sắc mặt lại tốt hơn mấy phần, cười nói: “Cái gì mà thấy hay không thấy chứ? Tiểu Thất ngươi chẳng lẽ còn muốn che chở nàng ta sao? Đêm trước khi thành thân với huynh trưởng ngươi, nàng ta……”

“Ta nói đến thư phóng thê.”

Vệ Uẩn đẩy xe lăn đi về phía Sở Du, có một thiếu niên mặc áo xanh ở bên cạnh nhìn thấy, vội tiến lên, giúp đỡ Vệ Uẩn vòng qua nhánh cây, đi lên đường đá, đẩy tới bên cạnh Sở Du.

Nghe thấy lời này của Vệ Uẩn, Tống Văn Xương rốt cuộc phản ứng lại, hắn theo bản năng nhìn về phía Sở Cẩm, tin tức này là lúc trước Sở Cẩm nói khi đang bàn bạc hôn sự với Tống phủ. Khi đó Vệ Uẩn còn chưa được thả ra ngoài, Tống đại phu nhân để ý mối quan hệ của Sở Du và Vệ gia, Sở Cẩm đích thân cầm thư phóng thê tới cho Tống đại phu nhân xem.

Sự lưỡng lự của Tống Văn Xương rơi vào mắt Vệ Uẩn và Sở Du. Vệ Uẩn chắn trước mặt Sở Du, vuốt nhẫn ban chỉ trong tay, nhìn chằm chằm Tống Văn Xương, chậm rãi nói: “Ta chưa từng viết phong thư phóng thê này. Hiện giờ Sở Du là Đại phu nhân của Vệ phủ ta, quản lý công việc nội trợ của Vệ phủ, há có thể cho phép các ngươi bịa đặt khen chê như thế?!”

Vệ Uẩn lên giọng, trên mặt mang theo vẻ giận dữ. Tống Văn Xương muốn nói gì đó, ậm ừ một lát, nhưng cuối cùng đuối lý, không tiếp tục dây dưa ở chủ đề này nữa, há miệng nói: “Vậy ta không nhắc tới chuyện thư phóng thê nữa. Nhưng việc nàng ta bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh là thật chứ?”

Vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người nhìn Tống Văn Xương lập tức mang theo vài phần đánh giá. Vệ Uẩn lạnh lùng cười, lại hỏi: “Tẩu tử ta có đào hôn hay không thì có liên quan gì tới ngươi?”

Sắc mặt Tống Văn Xương cứng đờ, nghe Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Chuyện của đại tẩu ta trước khi xuất giá, Vệ gia đều đã biết, cho nên gia huynh cố ý viết một phong thư, cũng vì phong thư này mà xây đắp nên mối duyên Tần Tấn. Vệ gia ta cũng chưa từng xen vào việc này, nhưng lại đến lượt các ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ hả?!”

“Hiện giờ tiền tuyến nguy cấp, là lúc quốc gia sinh tử tồn vong, Tống Văn Xương ngươi thân là thế tử phủ Hộ Quốc công, không nghĩ phải đền đáp quốc gia như thế nào mà trong đầu óc chỉ toàn nghĩ mấy chuyện vặt vãnh của phụ nữ. Hay là Tống phủ ngươi bôi son trát phấn quá nhiều, nên ngay cả bản chất nam nhi cũng bị mất?!”

Lời này nện xuống, vẻ mặt mọi người ở đây đều cứng lại, Tống Văn Xương cũng thấy mình thất lễ, nhưng lại vẫn có chút không cam lòng. Hắn còn muốn nói gì nữa, Sở Cẩm ở bên cạnh đã khàn giọng nói: “Thế tử đừng nói nữa.”

Mọi người nghe vậy nhìn sang, thấy Sở Cẩm đỏ mắt, lộ vẻ uất ức nói: “A Cẩm biết thế tử là vì A Cẩm…… Thế tử yêu thương, A Cẩm khắc ghi trong lòng, chỉ là chuyện của A Cẩm và tỷ tỷ…… Bỏ đi thôi.”

Những lời này của nàng ta úp úp mở mở, khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Mọi người cũng kịp phản ứng nguyên nhân khiến Tống Văn Xương thất lễ, thì ra bên trong đều có nhân quả cả.

Nàng ta đã cho Tống Văn Xương một bậc thang đi xuống, Tống Văn Xương cũng bình tĩnh lại, nghiêm giọng nói: “Thôi, hiện giờ nàng cũng đính hôn với ta rồi, nàng ta cũng xuất giá, về sau có xảy ra chuyện tương tự thì ta cũng không truy cứu đâu.”

Vừa nói, Tống Văn Xương vung tay: “Mọi người trở về đi……”

“Ngươi không truy cứu cái gì?”

Vệ Uẩn lạnh giọng ngắt lời hắn, Tống Văn Xương có bậc thang, nhưng hắn lại không muốn cho Tống Văn Xương bậc thang này.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Sở Cẩm: “Cô là muội muội của tẩu tẩu ta?”

“Tiểu nữ Sở Cẩm.”

“Cô nói cho rõ ràng,” Vệ Uẩn đối mặt với nàng ta, lộ ra vẻ nghiêm túc: “Giữa tẩu tử ta và cô có chuyện gì mà Tống thế tử phải ra mặt vì cô?”

“Đều là việc nhà thôi,” Sở Cẩm thở dài: “Việc riêng giữa tỷ muội, không thể nói với người ngoài.”

“Nếu không thể nói với người ngoài thì tại sao cô và Tống thế tử lại phải làm nhục đại tẩu ta trước mặt nhiều người như vậy?!” Vệ Uẩn đột nhiên cao giọng: “Hiện giờ nàng ấy là Đại phu nhân Vệ phủ ta, các ngươi hành động như thế, là ức hiếp Vệ phủ ta sao?! Hoặc là cô đừng đụng chạm tới, nhưng hôm nay cô đã đụng tới thì phải nói rõ ràng cho ta, nếu đại tẩu ta thật sự có lỗi với cô, Vệ gia ta ắt sẽ bồi thường cho cô. Nhưng nếu hôm nay cô không nói rõ, ta sẽ cho là cô làm nhục danh dự đại tẩu ta, Vệ Uẩn ta có ân báo ân có oán báo oán, chuyện này đừng hòng cho qua như vậy!”

Sở Cẩm như bị Vệ Uẩn dọa sợ, trong mắt mang đầy hơi nước, lộ ra vẻ hoảng sợ, Tống Văn Xương phẫn nộ, tiến lên một bước, che trước mặt Sở Cẩm, tức giận nói: “Ngươi nói thì cứ nói, quát nàng ấy làm gì?!”

Sắc mặt Vệ Uẩn không thay đổi, nhìn chằm chằm Sở Cẩm: “Khóc, khóc là có thể không có việc gì, khóc là có thể nói ra những lời làm nhục người khác, ném đá giấu tay sao? Đánh thẳng vào mặt người khác, người ta đánh trả thì lại khóc, cô cho rằng khóc thì ta sẽ không đánh vào mặt cô sao? Hôm nay ta đặt lời nói ở đây, có đạo lý thì cô cứ nói ra, Vệ phủ ta không phải không nói lý. Nhưng không có lý thì cũng đừng trách ta không khách sáo.”

“Ngươi không khách sáo thì muốn thế nào?!”

Tống Văn Xương hoàn toàn nổi giận: “Không nói Sở Cẩm chiếm lý, mà cho dù không chiếm lý thì ngươi có thể làm gì? Ngươi còn tưởng Vệ phủ ngươi vẫn như lúc trước sao?! Nếu không phải bệ hạ khai ân, ngươi cho là hiện giờ ngươi còn có thể đứng ở đây nói chuyện chắc? Vệ phủ ngươi chôn vùi bảy vạn binh mã, lẽ ra nên xét nhà diệt tộc……”

“Thế tử nói cẩn thận!”

Người thanh niên lúc trước đẩy xe lăn thay Vệ Uẩn đột nhiên cao giọng, Tống Văn Xương quay đầu sang, nhìn thiếu niên kia nói: “Ngươi là cái thá gì chứ? Đến lượt ngươi nói chuyện hả?!”

Thanh niên kia khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: “Ta không là cái gì cả, chỉ là tại hạ cho rằng, chuyện ở thung lũng Bạch Đế có điểm kỳ lạ, cho dù như thế nào, Vệ phủ cũng là khí phách thế gia của Đại Sở. Những người đã hy sinh của Vệ phủ đều là bậc anh hùng, trong lời nói của thế tử, tốt hơn là nên suy nghĩ thật kỹ.”

Vừa nói, trong mắt thiếu niên kia mang theo ý cảnh cáo: “Cân nhắc vì bản thân thế tử, cũng cân nhắc vì Tống gia.”

Sở Du ngẩng đầu nhìn thanh niên kia, thanh niên kia ăn mặc giản dị nhất trong đám người, áo bào xanh bên ngoài áo trắng, không đội ngọc quan, vừa nhìn đã biết xuất thân không tính là cao quý. Trông hắn khoảng 17-18 tuổi, xấp xỉ tuổi tác với Cố Sở Sinh, ngũ quan thanh tú lịch sự, mang theo vài phần anh khí, vốn cũng là thiếu niên lang như ngọc, nhưng đứng bên cạnh Vệ Uẩn lại không khỏi bị lu mờ.

Sở Du nhìn hắn một lát, cảm thấy người này hơi quen, trái lo phải nghĩ, lúc này mới nhớ ra, vị này chính là thứ tử nhập sĩ, nhưng cuối cùng lại kế thừa tước vị Hộ Quốc công, vực dậy Tống gia, Tống Thế Lan.

Đời trước Tống Văn Xương theo phụ thân chinh chiến sa trường rồi chết ở đó, là Tống Thế Lan đứng lên xin ra trận, Tống Thế Lan rất có năng lực, có quan hệ tốt với Cố Sở Sinh, khi nàng và Cố Sở Sinh ở Côn Dương, từng qua lại nhiều lần với Tống Thế Lan, sau đó tới Hoa Kinh, Tống Thế Lan lại không chịu vào kinh, từ đầu đến cuối đều đóng quân ở Quỳnh Châu và Hoa Châu, không trở lại nữa.

Sau đó Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn long tranh hổ đấu, vị công tử này từ đầu tới cuối đều không hề tỏ thái độ, mỗi ngày du sơn dạo thủy ở Quỳnh Châu, trái lại cũng thành giai thoại.

Lúc gặp Tống Thế Lan ở đời trước đã cách nhau gần mười năm, mới đầu Sở Du cũng không nhận ra, phải mất một lúc lâu nàng mới nhớ được, không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Tống Văn Xương bị Tống Thế Lan nhắc nhở như vậy, cuối cùng đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cảm thấy mình nói năng quá mức, vì thế lui một bước nói: “Mới vừa rồi tại hạ nói chuyện không suy nghĩ, mong Vệ tiểu hầu gia lượng thứ.”

Vệ Uẩn bình tĩnh nhìn hắn: “Ngoài xin ta tha thứ ra thì còn gì nữa không?”

Khi Vệ Uẩn nói chuyện với Tống Văn Xương, Sở Du đã lén nhìn Tống Thế Lan mấy lần. Tống Thế Lan chú ý tới ánh mắt Sở Du, tươi cười quay đầu, nhìn về phía nàng. Nhìn trộm bị người ta phát hiện, Sở Du cảm thấy hơi ngượng ngùng, xoay đầu đi. Tống Thế Lan không ngờ Sở Du xấu hổ, ngược lại sững người, sau đó cúi đầu cười.

Màn tương tác này rơi vào mắt Vệ Uẩn, hắn liếc mắt nhìn Tống Thế Lan một cái, không nhiều lời, tiếp tục nói với Tống Văn Xương: “Việc của tẩu tử ta, ngươi và Sở Cẩm còn gì để nói không?”

“Tiểu hầu gia, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng,” Tống Văn Xương cau mày: “Ta không tiếp tục dây dưa việc này với ngươi nữa. Ngươi đừng có mà hùng hổ doạ người.”

“Cho nên, ngươi không nói lý được với ta, nên mới nói nhân nghĩa với ta đúng không?”

Vệ Uẩn cười lạnh một tiếng: “Được rồi, nếu không có lý, vậy thì chịu phạt đi. Xin lỗi tẩu tử ta đi!”

“Được,” Tống Văn Xương tức giận đến phát run: “Ta không tranh chấp với ngươi, ta xin lỗi, ta xin gửi vị Vệ Đại phu nhân từ nhỏ đã bắt nạt muội muội, cố tình quyến rũ vị hôn phu của muội muội mình, còn đào hôn với vị hôn phu của muội muội mình ngay trước ngày thành thân……”

Còn chưa dứt lời, Tống Văn Xương chợt thấy giữa cổ lạnh buốt, giống như bị túm chặt vạt áo, đột nhiên bay lên trời, ném thẳng xuống hồ.

Mọi người kinh ngạc tột độ, lại nhìn Vệ Uẩn sắc mặt tái nhợt, một tay vịn thành xe lăn chống người lên, một cái tay đè trên ngực, ho khan dồn dập.

Tống Văn Xương giãy giụa dưới nước, Sở Du hoảng loạn đỡ Vệ Uẩn ngồi xuống, lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo, nói với Vệ Uẩn đang ho khan dồn dập: “Hầu gia nhịn một chút, sao ngài xúc động vậy!”

Vừa nói, Sở Du đặt bình nhỏ dưới mũi Vệ Uẩn, Vệ Uẩn ngửi bình nhỏ kia, hô hấp dần trở bên bình thường, hắn bớt ho khan, ngẩng đầu đón lấy đôi mắt hoe đỏ của Sở Du, trong lòng hắn rơi lộp bộp, lập tức hoảng sợ, đang muốn nói gì đó, đã nghe thấy Sở Du uất ức nói: “Bọn họ hắt nước bẩn lên người ta cũng được, cũng không cần phải để ý lần một lần hai như này, Hầu gia cần gì phải vì thế mà làm tổn thương thân thể mình? Bệ hạ không cho Hầu gia dâng tấu tự xin ra tiền tuyến, là hy vọng Hầu gia dưỡng bệnh cho tốt, sau đó lại ra sức vì nước vì dân, Hầu gia không cần phải hao tổn tinh thần vì thứ tiểu nhân không phân biệt được tốt xấu đâu!”

Những lời này chất chứa đầy nước mắt, mọi người xung quanh nghe đến mức hồ đồ. Nhất thời cũng không biết giữa hai tỷ muội này, rốt cuộc là ai đúng ai sai. Nhưng Vệ Uẩn lại yên tâm, Sở Du trợn mắt nói dối, chắc là trong lòng cũng hiểu được, chứ không phải bị bộ dạng của hắn dọa khóc.

Hắn thở dài, nhìn hai mắt đỏ hoe của Sở Du, chậm rãi nói: “Tẩu tẩu đừng khóc, đệ không sao.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, chắp tay nói với mọi người: “Thân thể Vệ mỗ không khỏe, xin cáo lui trước, các huynh đệ cứ tiếp tục chơi đùa, đừng vì Vệ mỗ mà mất hứng.”

Nhìn dáng vẻ Vệ Uẩn, không một ai dám cản hắn. Lúc này Tống Văn Xương còn đang vẫy vùng trong nước, Sở Cẩm nôn nóng gọi người vớt Tống Văn Xương lên, Tống Thế Lan thấy thế, lập tức tiến lên, làm tư thế “mời” với Vệ Uẩn: “Ta tiễn tiểu hầu gia.”

Vệ Uẩn gật đầu, hơi có chút mỏi mệt, ngước mắt nói với thị nữ ở bên cạnh: “Làm phiền mời giúp ta Vệ Nhị phu nhân ra cửa.”

Thị nữ đáp ứng rời đi, Tống Thế Lan dẫn đường cho Sở Du và Vệ Uẩn, đi về phía ngoại viện. Sở Du đẩy xe lăn cho Vệ Uẩn, nghe Tống Thế Lan xin lỗi Vệ Uẩn: “Huynh trưởng ta dễ kích động, mong tiểu hầu gia lượng thứ.”

“Đây vốn là chuyện của ta và thế tử, không có liên quan gì tới Tống gia và Vệ phủ, Nhị công tử cứ yên tâm.”

Vệ Uẩn hiểu ý Tống Thế Lan, nói thẳng: “Nhị công tử không hòa hợp với thế tử đúng không?”

“Ngày thường cũng xem như không tệ,” Tống Thế Lan như cười như không nhìn qua, lời nói có ẩn ý: “Nhưng Hầu gia tới, thì không còn giống trước nữa.”

Trời đã bắt đầu vào đông, trong tay Tống Thế Lan lại vẫn cầm quạt xếp, nhìn có vẻ cực kỳ phong lưu tao nhã.

Quạt xếp vén nhánh cây rủ xuống, hắn tinh tế nói: “Mấy ngày trước, nghe nói tiểu hầu gia vào cung.”

“Nhị công tử nắm bắt tin tức nhanh quá,” Vệ Uẩn lạnh mặt: “Vốn đêm khuya vào cung, Nhị công tử cũng có thể biết được, dòm ngó Thánh Thượng, sợ là bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém đi?”

“Hầu gia nói quá lời rồi,” Trên mặt Tống Thế Lan không hề hoảng hốt: “Tống mỗ chẳng qua có quan hệ tốt với vài người thôi, sao nói là dòm ngó Thánh Thượng được? Tống mỗ quen mấy người trong cung, nghe được tin hầu gia vào cung. Lại vừa hay quen biết mấy người ở tiền tuyến, nghe nói việc Diêu Dũng bỏ thành.”

“Diêu Dũng bỏ thành?!”

Sở Du đột nhiên lên tiếng, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến dân chúng địa phương sẽ ra sao. Lúc trước Vệ Uẩn trở về tuy có nói qua cuộc nói chuyện với Thánh Thượng, cũng nói thẳng Diêu Dũng ở tiền tuyến quá mềm yếu, nhưng không hề nhắc tới việc bỏ thành. Bởi vậy đột nhiên nghe được tin tức này, trong lòng Sở Du cực kỳ khiếp sợ.

Vệ Uẩn hiểu ý Sở Du, vội bổ sung: “Trước khi hắn bỏ thành đã sơ tán dân chúng rồi……”

Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Tống Thế Lan cười khẽ một tiếng.

“Hắn nào có ý định này?” Trong giọng nói của Tống Thế Lan tràn đầy giễu cợt và khinh thường: “Nếu không nhờ vị huyện lệnh Côn Dương tên Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch thành đã sớm là vong hồn dưới lưỡi đao của Bắc địch rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
Giang Sơn Mị Chủ
  • Thập Lượng Tương Tư
[Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần 4 END
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom