• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full SỚM TỐI (2 Viewers)

  • Chương 6

Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã.)







Sau khi ăn bữa sáng xong, Khương Mộ Vân liền ra cửa. Mãi cho đến lúc sẩm tối mới trở về.



Ánh chiều tà mặt trời rải đầy đình viện, dưới kệ hoa Tử Đằng có chiếc ghế mây, hai người ngồi, nhìn thân hình, chắc là mẹ con Mạnh Triều Huy.



Khương Mộ Vân phải về biệt thự, mà về nơi đó thì cần phải qua chỗ đấy, cô chậm rãi đến gần.



Mơ hồ cô nghe được Diêu Tinh Tinh hỏi: “Con cảm thấy A Mộ thế nào?”



Nghe được người bọn họ nói là mình, Khương Mộ Vân không nhịn được mà dừng chân, nghiêng tai lắng nghe.



Con người mà ai chả có lòng hiếu kỳ, nhất là khi người khác đàm luận đánh giá về mình.



“Cái gì thế nào?” Mạnh Triều Huy hỏi lại, giọng nói mệt mỏi, nó hoàn toàn không giống với giọng nói bình thường của cậu, giọng cậu lúc bình thường luôn mang vẻ trang nghiêm hoặc trong trẻo lạnh lẽo.



“Tiểu tử thối, anh đừng có giả ngu với chị!” Diêu Tinh Tinh cười mắng: “Thế anh có thích A Mộ không?”



Một khoảng trời im lặng, Mạnh Triều Huy rất lâu không trả lời.



“Nếu anh thích, chị đây sẽ chơi trò may lủi mang cái mặt mo này đi….” Diêu Tinh Tinh lại nói tiếp.



“Không thích.” Mạnh Triều Huy đột ngột đánh gãy lời nói của Diêu Tinh Tinh.



“Thật sự không thích?” Diêu Tinh Tinh hình như không tin.



“Thật.” Giọng nói Mạnh Triều Huy lại khôi phục âm điệu thanh lãnh, tạo cảm giác từ chối cả ngàn dặm.



“Vì sao chứ? Chị thấy A Mộ chỗ nào cũng tốt mà, cũng rất xứng đôi với anh nhây.” Diêu Tinh Tinh cố sức khuyên bảo.



Mạnh Triều Huy khẽ cười một tiếng: “Mẹ sao mẹ lại nghĩ con thích cậu ta vậy? Mẹ chê con mạng dài quá à?”



“Anh không được nói như vậy!” Diêu Tinh Tinh khẩu khí rất cấp bách cũng rất thấp.



“Được, con không nói nữa. Vậy chuyện của con mẹ cũng đừng lo lắng quá nữa, được không?” Mạnh Triều Huy dịu dàng dỗ Diêu Tinh Tinh.



Sau đó bọn họ đứng dậy trở về biệt thự.



Khương Mộ Vân từ sau giàn hoa bước ra, nhìn bóng lưng của Mạnh Triều Huy, trở mình xem thường.



Không thích tôi, hừ, còn cái gì mà ngại mạng mình còn dài, hứ, tôi đây có mà thèm thích cậu, con trai cưng có khác! Không tặng quà cho cậu nữa!



Khương Mộ Vân cũng không biết mình đang giận cái gì, theo như lý thuyết, thì cậu ta không thích cô là chuyện tốt, dù sao bản thân cũng chán ghét cậu mà, nhưng mà cô cứ cảm thấy không thoải mái.



Khương Mộ Vân bước vào cửa, thím Trương cười đón cô trở về: “A Mộ con về rồi!”



“Vâng.” Khương Mộ Vân cong mắt cười, cái túi cô cầm trong tay vội đưa cho bà ấy: “Thím Trương, đây là quà của thím với chú Vương.”



Thím Trương không mừng mà còn lo, nháy mắt với cô, Khương Mộ Vân hiểu được ý tứ của bà, đem túi quà kia nhét vào tay bà, nói nhỏ: “Yên tâm đi, con chuẩn bị hết rồi.”



Thím Trương lúc này mới vui vẻ nhận lấy.



Khương Mộ Vân đi vào phòng khách, Diệp Trân Ny đang ngồi nói chuyện phiếm với Diêu Tinh Tinh trên ghế sô pha.



Cô bước tới, đứng ở trước mặt Diệp Trân Ny, đưa gói quà màu xanh lam, vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên: “Mẹ, quà sinh nhật.”



Diệp Trân Ny đứng dậy nhận lấy, tuy rằng chậm mất một ngày, nhưng khóe miệng của bà ấy khẽ giương lên, tuy thế nhưng vẫn bị bà đè lại.



Diêu Tinh Tinh thì ngược lại cong mắt cười, bà lại gần, cười nói: “Trân Ny, cậu làm tớ hâm mộ chết mất thôi, nhanh mở ra đi cho tớ nhìn với, không biết A Mộ tặng quà gì nữa.”



Diệp Trân Ny mở hộp quà từ trong túi ra, sau đó, bà thấy một tấm lụa mặt phải là màu xanh sẫm, mặt trái là màu trắng, ở chính giữa hai mặt có thêu một bông Ngọc Mai băng thanh và một bông Hồng Mai ngạo tuyết.



Khóe miệng Diệp Trân Ny cuối cùng cũng không khống chế được nữa, bà cười.



“Có con gái tốt thật đấy, như tìm được tri kỷ, biết được mẹ của nó thích gì.” Diêu Tinh Tinh lại thêm lời tán thưởng, mặt bà trông ghen tị cực kỳ.



“Dì Diêu, dì cũng có phần nà.” Túi quà Khương Mộ Vân cầm trên tay đưa cho Diêu Tinh Tinh.



“Dì cũng có hả?” Diêu Tinh Tinh kinh hỉ cảm động.



Bà nhận túi quà, phát hiện bên trong hai hộp quà, một cái to một cái nhỏ, bà mở cái to ra trước, cũng là một tấm lụa, bên phải là màu vàng sáng, bên trái là màu trắng, ở giữa thêu một đoá Mẫu Đơn tư thái bất đồng, diễm áp quần phương[1].



“Đẹp mắt lắm con, dì rất thích cảm ơn A Mộ nhé.” Dáng cười Diêu Tinh Tinh xinh đẹp chói mắt, giống hệt như bông Mẫu Đơn trên tấm khăn lụa.



Diêu Tinh Tinh bỗng nhiên “A” một tiếng, lấy ra một hộp quà hình vuông màu xanh đậm từ trong túi, tò mò mở ra.



Khương Mộ Vân âm thầm buồn bực, hay lắm quên đông quên tây thế mà lại quên không lấy món quà của Mạnh Triều Huy ra!



“Chắc cái này cho Triều Huy con nhỉ?” Diêu Tinh Tinh lấy chiếc khăn tay trong hộp quà ra, nụ cười càng vui, bà vẫy tay với Mạnh Triều Huy: “Triều Huy, con đến đây, con xem A Mộ mua quà cho con này. Bên trên có thêu cái gì nè con?”



Mạnh Triều Huy nghe vậy, chân dài bước đến, cậu bước vài ba bước là đến, nhận hộp quà nhỏ cùng chiếc khăn trên tay Diêu Tinh Tinh.



Khăn tay cotton có màu xanh đậm thuần, góc dưới bên trái có thêu một con gà màu vàng nhỏ đang cúi đầu kiếm ăn, hơn hết nó được thêu rất tinh xảo, nó đã thể hiện tối đa vẻ ngoài dễ thương đáng yêu của chú gà con.



“Con gà nhỏ màu vàng?” Mạnh Triều Huy nhìn về phía Khương Mộ Vân, con mắt hoa đào thâm thúy hơi hơi nâng lên.



Khương Mộ Vân cười: “Đúng vậy, không thích à? Vậy cậu trả cho tôi.”



Cô nói xong, rồi vươn tay đoạt lấy cái khăn.



Mạnh Triều Huy nắm chặt lại, nghiêng người một cái: “Tôi thích. Cám ơn.”



Khương Mộ Vân bắt hụt, nhìn cậu: “Thật sự thích hả? Không cần miễn cưỡng nữa đâu.”



“Không miễn cưỡng.” Mạnh Triều Huy rũ mắt xuống, đôi mi dài rậm che khuất đi đôi mắt, cậu cẩn thận xếp khăn tay rồi bỏ vào bên trong hộp quà.



“Cậu cũng đừng có xuyên tạc ý tứ của tôi đấy.” Khương Mộ Vân nhìn cậu bình tĩnh lắm ấy, nên cô rất hoài nghi cậu không thể lý giải được ý tứ của cô.



Mạnh Triều Huy ngẩng đầu, nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, môi hồng răng trắng, mi dài mắt nhỏ, rất chi là đẹp: “Không phải gà yếu. Món quà cô tặng tôi không có mao bệnh, tôi cũng hiểu nó không có mao bệnh.”



Khương Mộ Vân: “…”



Sao mỗi lần cô đấu võ mồm với cậu, gần như chẳng bao giờ chiếm được tiện nghi vậy.



Một phút đồng hồ kia, Khương Mộ Vân không nhịn được mà nghĩ, nếu không phải đầu óc người này có hố, thì cậu chính là nhân vật lợi hại nhất. Đáng tiếc suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, cô cũng không để trong lòng.



**



Tiếng đàn dương cầm thanh thúy dễ nghe bao trùm lên đại sảnh, trước cây đàn dương cầm, Khương Mộ Vân và bố Khương Nhuận Sinh đang chơi đàn.



Hai bố con phối hợp cực kỳ ăn ý, bài bọn họ chơi chính là khúc 《Hungarian Rhapsody 》, tiếng nhạc nhiệt tình dâng trào, hoạt bát vui vẻ, khiến cho người ta nghe xong không nhịn được mà nhếch môi, tâm tình sung sướng.



Bỗng nhiên tiếng đàn vui tươi líu lo đột ngột im bặt, cảnh tượng thay đổi, Khương Nhuận Sinh lái xe, Khương Mộ Vân ngồi ở hàng ghế sau, trước mắt tự nhiên xuất hiện một con quái vật khổng lồ, một chiếc xe vận tải màu đen to lớn xông thẳng vào phía của họ.



Để bảo hộ người ngồi trên ghế phụ Khương Nhuận Sinh đã liều lĩnh đánh tay lái sang bên phải, nhưng mà vô ích, một tiếng nổ lớn vang lên, xe vận tải tông vào phía trước bên trái ô tô con, kính chắn gió trong nháy mắt bị vỡ toác, đầu xe bị con ‘Cự thú’ ép xuống, vỡ thành những mảnh nhỏ.



Trên ghế lái Khương Nhuận Sinh bị túi khí an toàn hung hăng đập trúng, trong thoáng chốc đầu ông đã bê bết máu, hai tay nắm chặt vô lăng cũng yếu ớt rũ xuống.



Khương Mộ Vân kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế: “Bố ơi…”



Một tiếng nổ lớn vang lên.



Khương Mộ Vân chợt bừng tỉnh sau cơn mơ, cô lại mơ thấy ngày bố cô bị tai nạn vào hai năm trước, sau khi tỉnh lại, trái tim vẫn bị ai đó nắm chặt lấy, như thể bị người nào đó bóp nghẹt lại, ngay cả đập thôi cũng đau.



Hai năm trở lại đây, Khương Mộ Vân thường xuyên mơ thấy ác mộng, đủ loại ác mộng.



Lách tách lách tách, bên ngoài đã mưa, vài ba giọt mưa đập vào cửa sổ, gió mát thổi vào phòng từ cửa sổ khép hờ.



Khương Mộ Vân xuống giường, đi đóng chặt cửa sổ lại, rồi lại về giường nằm.



Giờ phút này đêm dài thanh vắng, cô càng cảm thấy cô đơn, nỗi nhớ bố mình lại dâng lên, cô từ từ cuộn mình lại, bả vai hơi hơi run lên, không kìm được mà bắt đầu thấp giọng nức nở, rất nhanh cái gối đầu ướt sũng.



Ong ong ~



Chiếc điện thoại dưới gối rung lên.



Khương Mộ Vân vươn tay lấy điện thoại ra, đồng thời ngồi dậy, rút khăn tay ra, xì mũi vài lần.



Cái điện thoại này là của bố cô, Khương Nhuận Sinh.



Trong một năm nay, rất ít người gửi tin nhắn đến số điện thoại này hoặc chỉ có tin nhắn Wechat của Khương Nhuận Sinh, còn có cả cậu thiếu niên tên Tân Thần hay gửi tin nhắn WeChat vào những ngày lễ hội.



Tân Thần là một cậu học sinh nghèo được Khương Nhuận Sinh giúp đỡ, khi Khương Nhuận Sinh còn sống, ông thường hay nhắc tới cậu trước mặt Khương Mộ Vân.



Nhưng điều kỳ quái là, Khương Nhuận Sinh không dùng thân phận thật của mình để giúp đỡ cậu, mà là dùng tên giả Giang Vân Khởi để giúp.



Khương Nhuận Sinh từng nói cậu ta rất có thiên phú về đàn dương cầm, lại chăm chỉ khắc khổ, cậu ta sinh ra là để chơi đàn dương cầm.



Trong lần Khương Nhuận Sinh phải đi diễn tấu ở gia hương huyện Ngô Xuyên, ông đã gặp Tân Thần, gặp cậu trong một nhà đàn. Khi đó Tân Thần vẫn là một cậu nhóc mười tuổi, cậu lúc đấy đang chơi một bản thủ khúc.



Khương Nhuận Sinh không có việc gì làm, nên lẳng lặng ngồi nghe ở bên trong, đánh rất ổn, có nhiều chỗ xử lý rất khá.



Chủ đàn cũng là một người bạn tốt của ông, nói cho ông biết, Tân Thần lúc năm tuổi đã học đánh đàn, nhưng về sau điều kiện kinh tế gia đình khó khăn nên không thể tiếp tục học, vậy là cậu bé thường xuyên tìm đến chỗ ông để luyện đàn.



Chủ đàn còn nói, một mặt là do ông yêu thích chiếc đàn dương cầm này, mặt khác vì cậu nhóc chơi rất hay, nên thường mang lại cho ông một lượng lớn khách hàng, thế mới có vụ ông mới cho Tân Thần luyện đàn miễn phí ở đây.



Khương Nhuận Sinh phát hiện cậu có nền tảng rất tốt, hình dạng bàn tay cũng tốt, hơn nữa cậu cũng hiểu biết riêng về âm nhạc, và cậu luôn có cách xử lý riêng của mình ở một số chỗ, nhưng đều được xử lý một cách rất chỉn chu, điều này thật sự rất khó đối với một đứa trẻ mười tuổi. Qua đó có thể thấy Tân Thần là một đứa trẻ rất có thiên phú chơi đàn.



Xuất phát từ lòng yêu tài năng, Khương Nhuận Sinh quyết định giúp đỡ cậu nhóc học dương cầm. Một lần giúp đỡ này kéo dài đến tận sáu năm.



Hai năm trước Khương Nhuận Sinh đã qua đời ngoài ý muốn, Khương Mộ Vân vì nhớ thương bố, một mực giữ lại điện thoại di động của ông, nhìn thấy trong điện thoại còn lưu không biết bao nhiêu video Tân Thần đánh đàn.



Cô biết ông rất yêu thích Tân Thần, nên cô cứ vậy dùng tên giả thân phận giả của ông để giúp đỡ cậu, cho đến tận hôm nay.



Khương Mộ Vân nhìn giờ, vừa lúc 0 giờ, đã là ngày 23 tháng 8, là sinh nhật của Khương Nhuận Sinh.



Quả nhiên, như những năm trước, Tần Thần đã gửi một đoạn video quay cảnh cậu đánh đàn, cùng lời chúc Khương Nhuận Sinh sinh nhật vui vẻ.



Khương Mộ Vân nhấn vào video, tiếng đàn vui tai phát ra, đây là một trong những bài mà bố cô thích nhất.



Nghe mãi nghe mãi, nước mắt Khương Mộ Vân lại rơi lã chã.



Trong lòng cô tràn đầy nỗi nhớ sâu sắc dành cho bố mình, còn có một loại sức lực ấm áp hướng về phía trước ở bên cạnh an ủi động viên cô phải kiên cường, phải lạc quan, giống như có bố ở bên cạnh cô vậy.



Cách màn hình, Khương Mộ Vân cẩn thận nhìn lại cậu thiếu niên đang đánh đàn, tay cậu cũng thon dài cũng đẹp y như tay bố cô vậy, khớp xương rõ ràng, đây là bàn tay trời sinh thích hợp để đánh đàn dương cầm.



Đánh xong một khúc, Tân Thần cầm lấy điện thoại, khuôn mặt của cậu lộ ra trong máy ảnh, là một chàng trai có diện mạo thanh tú đẹp trai.



“Chú Giang, sinh nhật vui vẻ!” Thiếu niên cười ngại ngùng trước ống kính, cậu cười rộ lên nhìn rất vừa mắt, đôi mắt trong suốt sáng ngời, bên má trái cậu có lúm má đồng tiền như ẩn như hiện, nụ cười ấm áp sạch sẽ, giống như ánh mặt trời chiếu vào lòng người.



Khương Mộ Vân cũng cười theo, khàn giọng nói: “Cám ơn cậu nha Tân Thần, cám ơn cậu còn nhớ đến sinh nhật của ông ấy.”



Khương Mộ Vân không biết mình đã ngủ say từ lúc này, khi tỉnh lại, điện thoại của bố đã gần như hết sạch pin.



Cô vội vàng sạc điện thoại, cũng mở hộp thoại của Tân Thần, học theo giọng điệu của bố mình gõ một hàng chữ: Cảm ơn món quà của con, chú rất thích. Khi nào con đến Doanh Châu? Chú sẽ đến đón con.



Tân Thần đã gửi giấy báo nhập học từ một tháng trước, ngay khi nhận được giấy báo trúng tuyển từ học viện âm nhạc Doanh Châu đã lập tức nói cho Khương Nhuận Sinh, lúc ấy Khương Mộ Vân còn chưa trở về để trả lời tin nhắn cậu.



Tân Thần rất nhanh trả lời lại tin nhắn: 10 giờ sáng ngày 30. Chú Giang, chú không cần phải đến đón con đâu nhé.



Khương Mộ Vân tính toán một chút, còn khoảng một tuần nữa, nhắn tin trả lời: Không phiền. Không gặp không về.



Cô định đi gặp Tân Thần định nói cho cậu biết sự thật, chú Giang đã qua đời, cô chính là người liên hệ tin nhắn cùng cậu trong suốt hai năm, người giúp cậu học đánh đàn cũng là cô.



**Chú thích



[1] 艳压群芳: đẹp điên đảo, lấn át tất cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom