Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Với một tiếng uỵch nặng nề, Matsumoto quỳ xuống.
Chủ tịch của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản đang quỳ trước một người đàn ông khác. Đại diện của mọi thợ săn toàn nước Nhật, người chịu trách nhiệm bảo vệ tất cả các công dân Nhật Bản, đang phủ phục trong tuyệt vọng.
Sự im lặng căng thẳng bao trùm cả hai.
Ngay cả trong khoảnh khắc này, vô số những suy nghĩ đã chạy qua đầu Matsumoto. Tuy nhiên, dù cố gắng đến mấy, ông ta không thể nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn phương pháp này. Đây không phải là lúc để nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn như lòng tự trọng hay danh dự. Nếu những gì ông ta đã âm mưu được tiết lộ cho cả thế giới, hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ. Không chỉ với ông ta, mà còn với những Thợ săn Nhật Bản khác.
“Chủ tịch Go Gunhee… làm ơn tha thứ cho tôi”
Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Chỉ vài phút trước, Matsumoto còn nghênh ngang dọa nạt Go Gunhee. Giờ đây, khi tình hình chuyển biến xấu, ông ta lại quỳ gối khóc lóc và cầu xin sự tha thứ.
Đứng trước một kẻ như thế, Go Gunhee chỉ có thể lạnh lùng nhìn ông ta.
“Đứng dậy.”
Với một giọng nói cứng rắn, Go Gunhee cố gắng ngăn chặn lời xin lỗi vô nghĩa này, nhưng Matsumoto đã dập đầu thật mạnh xuống đất. Tiếng va đập giữa hộp sọ với nền nhà vang lên trong không khí một cách tuyệt vọng.
“Chúng tôi vừa mất một nửa số Thợ săn cấp cao nhất; và đang rất cần sự giúp đỡ của quốc tế trong tương lai. ”
Cho dù hệ thống thông tin liên lạc của các thợ săn Nhật Bản có tốt đến đâu, họ cũng đã mất một nửa lực lượng tinh nhuệ. Nghĩa là, kiểu gì cũng có một lỗ hổng nào đó trong mạng lưới của họ. Các thợ săn hiện tại của họ sẽ không gặp khó khăn gì khi phải đối phó với các cổng hạng A. Nhưng nếu là cổng hạng S thì sao? Họ không còn cầm chắc chiến thắng như trước. Trường hợp xấu nhất, thảm kịch trên Đảo Jeju ở Hàn Quốc sẽ lặp lại trên lãnh thổ Nhật Bản.
“Nếu file ghi âm đó được công bố, mọi quốc gia sẽ hoàn toàn quay đầu lại với chúng tôi. Xin vui lòng, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee. Tôi xin ngài. Hãy nghĩ về những công dân vô tội của Nhật Bản và tha thứ cho …”
“Hãy coi đó là một sự trừng phạt dành cho ông”
Go Gunhee cắt ngang lời cầu xin của Matsumoto như một con dao,
“Đây là hậu quả của những tội lỗi mà ông và đồng bọn đã phạm phải. Chấp nhận đi”
Hậu quả này có thể coi như một quả bom nổ chậm được đặt vào lòng Matsumoto. Ông ta và các thợ săn dưới quyền phải liều mạng giữ kíp nổ và chờ đợi sự trừng phạt. Đó là ý nghĩa lời nói của Go Gunhee.
Nhưng Matsumoto vẫn không ngẩng đầu lên khỏi mặt đất,
“Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee… Cho đến khi cơn thịnh nộ của ngài dịu đi, tôi sẽ không đứng đậy. Làm ơn! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót!”
“Vậy là ông không cho tôi lựa chọn nào khác”
Với vẻ mặt khó chịu, Go Gunhee rút điện thoại ra,
“Ông có năm phút”
Ý ông ta là gì? Bối rối, Matsumoto ngẩng đầu lên và bắt gặp biểu hiện cáu kỉnh của Go Gunhee.
Ông lão Hàn Quốc vẫy điện thoại của mình,
“Nếu ông không rời khỏi nơi này trong vòng năm phút, các phóng viên trong danh bạ này sẽ nhận được một tin nhắn rằng Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, biểu tượng nổi tiếng của mỗi Thợ săn xứ Mặt trời mọc, đang quỳ xuống và cầu xin trước mặt tôi.”
Nói cách khác, nếu Matsumoto tiếp tục bám lấy Go Gunhee vì sợ quả bom nổ, thì Go Gunhee sẽ kích nổ quả bom ấy ngay lúc đó.
Đó không phải là một mối đe dọa.
Đó là nhân quả.
“Điều đó …”
Matsumoto cắn môi.
Go Gunhee không phải là dạng người thùng rỗng kêu to. Ngay lúc này, Matsumoto nhận ra một sự thật muộn màng.
Go Gunhee luôn là một người đàn ông rất kiên quyết. Một con người vô cùng cứng rắn trong các cuộc đàm phán. Chỉ cần liếc nhìn vẻ mặt kiên định của Gunhee, Matsumoto hiểu rằng ông ta không thể làm gì khác. Dù đã vứt bỏ niềm kiêu hãnh, song nỗ lực cuối cùng của ông ta đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Tinh thần suy sụp, Matsumoto dồn sức từ từ đứng lên với đôi vai rũ rượi.
Go Gunhee hạ điện thoại xuống, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào Matsumoto,
“Hãy biết ơn Sung Jinwoo.”
Một tia sát khí lóe lên từ đôi mắt dữ dội của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.
“Nếu những Thợ săn của chúng tôi bị tổn hại, không phải bởi con kiến quái dị đó, mà bởi kế hoạch của ông… thì ông đừng mong sống sót bước ra khỏi căn phòng này
Cảm thấy mình vừa bị cơn thịnh nộ của Go Gunhee đè bẹp, Matsumoto cúi đầu xuống và lúng túng thu dọn đồ đạc của mình. Với một bàn tay run rẩy, Matsumoto nắm lấy đồ đạc và bỏ chạy một mạch khỏi trụ sở Hiệp hội.
Sự tự tin và sự kiêu ngạo trước đó đã biến mất, như thể một chiếc lá bay vèo trong gió bão.
“Whew—”
Go Gunhee từ từ dựa lưng vào ghế sofa. Ông cảm thấy hài lòng đáng kinh ngạc, nhưng ông không có ý định kết thúc ở đó.
Không ngoa khi nói rằng ông đang nắm trong tay sinh mệnh chính trị của Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Nhật Bản. Một cú nhấn ngón tay của ông, và quả bom sẽ trừng phạt chúng.
‘Kẻ phạm lỗi phải bị trừng trị”.
Ngay cả trong quá khứ, Go Gunhee đã nổi danh là một doanh nhân nghiêm khắc.
Đột nhiên, chiếc điện thoại ông đặt trên bàn bắt đầu đổ chuông
‘Hmm?’
Khi ông trả lời, một giọng nói hoảng loạn vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe những lời kích động, đôi mắt Go Gunhee mở to,
“Cái gì? Một cánh cổng xuất hiện giữa đường?”
Trên hết, đó là thứ mà một đội đột kích bình thường không thể xử lý được: Cổng hạng B.
“Ở đâu?”
Ông phải nhanh chóng liên lạc với một Hiệp hội lớn và huy động một đội đột kích. Tuy nhiên,
‘Chờ đã’
Khi nghe vị trí từ nhân viên, biểu hiện của Go Gunhee đã trở khoan khoái một cách kỳ lạ,
‘Hình như văn phòng Bang hội của thợ săn Sung Jinwoo cũng ở khu vực đó…’
—
Jinwoo chìm vào suy nghĩ khi các phương tiện chen chúc nhau trên con đường phía trước. Giao thông tồi tệ hơn nhiều so với bình thường. Anh đang nghĩ về người phụ nữ đó,
‘Người phụ nữ đó. Bà ta đã nhìn thấy cái gì nhỉ?’
Quý bà Selner. Người phụ nữ từng nhìn thấy vô số Thợ săn mạnh mẽ. Những thợ săn thậm chí còn ở đẳng cấp Quốc gia. Người phụ nữ đó đã cảm thấy sợ hãi đến mức bà ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bà ấy đã nhìn thấy gì? Dấu vết của Hệ thống? Ngay cả khi Hệ thống thỉnh thoảng đưa ra cho anh những yêu cầu khó khăn, nó cũng không thực sự đáng sợ
‘Không. Đó là người hỗ trợ tốt nhất, không phải một mối đe dọa.’
Nhưng nếu nó xuất hiện trước mắt người khác thì sẽ thế nào? Anh nhớ lại lời của Cục phó,
“Chúng tôi có thể liên lạc với anh vào hôm sau được không?”
Ngay khi người phụ nữ đó nghe thấy lời Cục phó, toàn bộ cơ thể bà run rẩy, nỗi kinh hoàng phát ra từ bà như hơi nước đun sôi.
Jinwoo có cảm giác rằng, dù anh quyết định gặp lại họ, người phụ nữ ấy sẽ làm mọi cách để trốn tránh anh. Ngôn ngữ cơ thể của bà ấy đã tiết lộ tất cả.
Jinwoo nghĩ, có lẽ sức mạnh của bà ấy không có tác dụng với anh; Rốt cuộc, sức mạnh của anh có rất nhiều điều khác biệt so với những Thợ săn bình thường.
‘Nếu là như vậy, thì mình không cần phải lãng phí thời gian ở đó nữa’
Và vì vậy, anh ta đã nói với Cục phó FBH rằng không cần phải liên lạc lại với anh ta nữa. Với một lời từ chối kiên quyết, anh tạm biệt họ. Khuôn sững sờ của Cục phó FBH vẫn còn in rõ trong tâm trí Jinwoo.
‘Dù sao đi nữa, tại sao giao thông lại tệ đến thế này?’
Nhìn vào những chiếc xe hoàn toàn dừng lại trước mặt, Jinwoo nhíu mày.
‘Đây là lý do tại sao mình thích tàu điện ngầm.’
Jinwoo nghĩ có lẽ đã có một tai nạn phía trước …
Ngay lúc đó
Điện thoại của anh, được cắm vào bộ sạc, rung lên. Jinwoo kiểm tra người gọi.
‘Chủ tịch Hiệp hội?’
Họ đã gặp nhau chỉ vài giờ trước tại nhà tang lễ. Tại sao ông ấy lại gọi cho anh? Jinwoo nhấc điện thoại,
“Jinwoo, tôi là Go Gunhee đây”
Với giọng nói bình tĩnh, chủ tịch hiệp hội đã giải thích những gì đang xảy ra ở giữa Seoul.
“Sao ạ? Một cánh cổng xuất hiện giữa đường?”
Có lí. Thực tế thì, giao thông tồi tệ hơn nhiều so với việc tắc nghẽn thông thường.
Jinwoo nhìn phía sau, định quay đầu xe. Thật không may, cho dù là ở bên hông hay sau lưng, dòng xe đã chật cứng xung quanh, khiến chiếc xe không thể di chuyển. Người thợ săn lắc đầu và hướng ánh mắt về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, một lời đề nghị đến từ điện thoại, rửa sạch mọi phiền não của anh ta,
“Theo nhân viên của chúng tôi, đó là Cổng hạng B. Cậu có thể chăm sóc nó không?”
Pft.
Jinwoo nín cười trước tin tức thú vị nhất mà anh được nghe trong thời gian qua.
Ahem.
Anh ta không nên quá hạnh phúc với sự cố này…. Nó đã gây ra sự bất tiện cho rất nhiều công dân. Sau khi che giấu niềm vui của mình, Jinwoo cẩn thận hỏi,
“Nếu tôi đi vào mà không có giấy phép đột kích, liệu có ổn không?”
“Ha ha ha. Jinwoo, giấy phép đột kích đến từ đâu?”
“Từ Hiệp hội.”
“Và ta là ai?”
Jinwoo nhịn cười và trả lời,
“Chủ tịch của Hiệp hội Thợ săn, dĩ nhiên rồi”
“Ha ha ha, vì vậy xin đừng lo lắng về điều đó. Cứ đi đi”
“Vậy cảm ơn ngài về món …. ý tôi là, cảm ơn, thưa ngài”
Jinwoo nắm chặt tay. Rời khỏi chiếc xe của mình, anh đi theo dấu vết của ma lực từ Cổng và tiến về phía trước. Vì chiếc xe đang ở giữa đám đông tắc nghẽn, anh không cần phải tìm chỗ đỗ xe hay bất cứ thứ gì khác.
“Vâng, như bạn có thể thấy, một lỗ đen đã xuất hiện ở giữa thành phố”.
“Theo báo cáo của chúng tôi, đây là một cánh cổng hạng B. Một cánh cổng cấp cao yêu cầu Bang …”
Các phóng viên vây quanh Cổng trong khi các nhân viên Hiệp hội và cảnh sát đang phong tỏa khu vực.
‘Hmm…’
Khi Jinwoo đi qua đám đông phóng viên, một nữ nhân viên có vẻ ngoài nghiêm khắc đã chặn đường anh ta,
“Xin lỗi! Anh là ai?”
Nhân viên đẩy ngực Jinwoo và nói với giọng mạnh mẽ,
“Anh không thể vào đây!!”
Tuy nhiên, dù đôi tay nhỏ bé của cô có đẩy anh mạnh đến đâu, Jinwoo vẫn không nhúc nhích một phân. Với điều đó, người phụ nữ nhận ra người đứng trước mặt mình là một thợ săn, thậm chí là một thợ săn cao cấp
“Anh là … một thợ săn?”
Jinwoo cho cô xem giấy phép của mình. Nhân viên mở to mắt,
‘Hạng … hạng S? Sung Jinwoo?’
Người đàn ông này chính là người đã chiến đấu chống lại những con thú ma thuật ở đảo Jeju…’
Nhận ra người trước mặt cô thực sự là ai, nữ nhân viên ngẩng đầu lên. Bởi vì anh ta trông rất khác so với khi ở trên TV. Dù là nhân viên của Hiệp hội thợ săn, cô ấy đã không thể nhận ra anh ta.
Tuy nhiên, trong đám đông, có những người tinh ý hơn.
“Huh?”
“Người đàn ông đó, có phải …?”
“Là Sung Jinwoo!”
“Sung Jinwoo sẽ tự mình giải quyết cánh cổng!”
Đang bực bội vì phải đứng chôn chân ở đây, đám đông bắt đầu nhận ra khuôn mặt của Jinwoo và tỏ ra hào hứng. Một số người đang cằn nhằn vì trễ họp cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Bất chấp phản ứng của những người xung quanh, nhân viên nọ vẫn tỏ ra nghiêm khắc. Sau một hồi do dự, cô nói,
“Tại … tại sao anh lại ở đây?”
Tại sao là sao? Lý do nào khiến thợ săn phải xuất hiện trước Cổng?
Không muốn nói chuyện, Jinwoo giơ một ngón tay và chỉ vào Cánh cổng phía sau nhân viên. Cô liếc nhìn phía sau rồi quay lại với biểu cảm cương quyết. Cô đã chứng kiến nhiều Thợ săn mất mạng vì quá ngạo mạn, bỏ qua theo các quy định của Hiệp hội.
‘Ngay cả thợ săn hạng S cũng vậy…’
Và cô hoàn toàn biết rằng sự tồn tại của Hiệp hội là để ngăn chặn những tai nạn như vậy. Ưu tiên hàng đầu và trước hết của Hiệp hội là sự an toàn của Thợ săn. Đặc biệt nếu đây là một Thợ săn hạng S.
Cô quyết tâm không để Jinwoo rơi vào một kết cục đáng tiếc như vậy.
“Ngay cả khi anh là Thợ săn hạng S, tôi không thể cho phép anh bỏ qua các quy trình của Hội.”
Không nói nên lời, Jinwoo chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ. Anh chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.
Nghĩ rằng mình đã thành công, nữ nhân viên cao hứng hỏi,
“Anh đã có được giấy phép đột kích chưa?”
Jinwoo lắc đầu.
“Không, dù anh có giấy phép, tôi cũng không thể cho phép anh vào trong. Anh chưa có đủ người để lập một tổ đội theo quy định của Hội”
Nhân viên kiên quyết nói.
Nhìn vào mắt cô ấy, Jinwoo biết rằng cô ấy không làm điều này vì ý định xấu. Có vẻ như cô ấy là một kiểu người cứng nhắc, thích làm việc theo sách vở.
Anh gãi gãi đầu.
‘Chà, nếu cô ấy như thế này, thì,’
“Đợi một lát”
Anh nhanh chóng gọi điện. Khi đường dây được kết nối, anh đưa điện thoại cho nhân viên,
“Đây”
Khi người phụ nữ có vẻ nghi ngờ, Jinwoo nhắc lại rõ ràng,
“Cầm lấy. Gọi cho cô đấy”
Một lần nữa, nhân viên chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ và hỏi,
“A-Ai vậy?”
“Tôi đoán đó là người mà cô ‘không thể bỏ qua’”
Nhận chiến điện thoại từ anh, nhân viên trợn tròn mắt khi thấy tên người gọi
‘G-Go Gunhee?’
Đợi đã, người ở đầu bên kia là …
“X-xin chào.”
Khi người phụ nữ run rẩy nói vào điện thoại, một giọng nam trầm vang lên từ đầu bên kia,
“Chủ tịch hiệp hội đây.”
‘Ôi Chúa ơi.’
Người phụ nữ lắp bắp và liên tục gật đầu khi nhận được mệnh lệnh,
“”Vâng. Vâng. Không, thưa ngài. Vâng. Vâng. Tôi hiểu. Tôi sẽ làm như ngài nói.”
Với bàn tay run lẩy bẩy, cô cúp máy.
Với khuôn mặt thất thần, người phụ nữ trả lại điện thoại cho Jinwoo. Thợ săn đi ngang qua cô và thì thầm,
“Cảm ơn”
“Huh?”
“Vì đã lo lắng cho tôi”
“A-Anh, a…”
Người Thợ săn hạng S nhanh chóng biến mất về phía Cổng.
‘Argh…’
Bị chọc ghẹo, người phụ nữ run rẩy trong cơn thịnh nộ và ném một lời nguyền về phía Jinwoo
‘Ôi Chúa ơi! Người đàn ông đó. Cầu cho anh ta bị chuột rút trong Hầm ngục!’
Dẫu vậy. Thợ săn Sung Jinwoo là người đã quét sạch đảo Jeju, vùng đất chết chứa đầy những con thú ma thuật cấp cao.
‘Điều gì có thể đe dọa anh ta trong một Hầm ngục hạng B?’
Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tiếng hét vang lên từ nhiều nơi trong đám đông.
“Huh? Cái gì vậy?”
“Tại sao nó lại chuyển thành màu đỏ?”
Ngay sau khi Jinwoo đi vào, Cánh cổng màu đen từ từ chuyển sang màu đỏ máu.
Xích môn!
Đó là một cái tên đáng sợ.
“Ah…”
Nữ nhân viên nhìn vào Cổng Đỏ với ánh mắt sợ sệt
‘Có phải… vì mình đã trù ẻo anh ta không?’
Tất nhiên là không.
Nhưng cô không thể xóa đi ý tưởng rằng đây là lỗi của mình.
Từ những gì cô được đào tạo, nữ nhân viên hiểu rõ về sự nguy hiểm của Xích Môn, thứ kết nối với cả một thế giới khác. Cô nhớ rằng ngay cả những Thợ săn cấp cao cũng khó có thể sống sót thấp ở một nơi như vậy.
‘Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…’
Khi cô tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất, khuôn mặt của người phụ nữ tái nhợt.
‘Nếu ngài thợ săn thực sự bị thương…’
Đã bao nhiêu phút trôi qua?
Người phụ nữ đang tự trách mình đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ và ngẩng đầu lên.
Jinwoo đứng ngay trước mặt cô, hiên ngang và bình thản.
“Cái …!”
Cô nhảy lên như thể nhìn thấy một con ma, nhưng người thợ săn chỉ mỉm cười với cô và lướt qua.
‘…’
Mặt người phụ nữ mặt đỏ hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, nhìn quanh khu vực, Jinwoo đến gần một tài xế xe tải đang chở khoai tây.
“Chú à, tôi có thể mua cái túi đó không?”
“Huh? Cậu muốn khoai tây?”
Jinwoo lắc đầu,
“Không, cái túi thôi”
——-
Phó chủ tịch của hội Solo Play, trưởng phòng tuyển dụng, luật sư kiêm kế toán Yoo Jinho nhìn ra cửa với với khuôn mặt rạng rỡ. Anh hào hứng chào đón người đang bước vào văn phòng của hội
“Anh đến rồi, đại ca!”
“Không có gì bất thường xảy ra khi anh ra ngoài, phải không?”
“Không, đại ca. À, có người đăng ký làm thành viên sáng lập…”
“Được rồi, đưa danh sách đây. Anh sẽ tự kiểm tra.””
Jinwoo nhớ ra rằng Jinho đã liên tục đề cập tới vấn đề này. Có vẻ như Yoo Jinho đang nôn nóng thành lập hội của họ. Rất may, Jinwoo cũng suy nghĩ tương tự. Họ cần một thành viên sáng lập thứ ba, điều kiện tối thiểu để thành lập Bang hội.
‘‘Dù chỉ để lấp đầy chiếc ghế trông, chúng ta cũng nên tìm ai đó chăm chỉ một chút. Không nên chọn một người vụt đến rồi lại vụt đi”.
Jinwoo gật đầu thầm nghĩ. Đột nhiên, anh nhận ra biểu cảm của Yoo Jinho hơi u ám hơn bình thường.
“Có gì bất thường sao?”
“Cái đó … đại ca”
“Hmm?”
“Em chắc anh biết, nhưng điều hành và duy trì một Bang hội tốn khá nhiều tiền. Chúng ta cần tiền để thầu cổng cấp cao, trả lương cho những người được tuyển dụng, đặc biệt là người được chọn làm thành viên sáng lập …”
“Nhiêu đây đủ chưa?”
Jinwoo thả chiếc túi khoai tây nặng trịch xuống sàn nhà.
“Cái gì đấy?”
Yoo Jinho nhìn vào túi với ánh măt nghi ngờ.
Trong túi khoai chứa đầy ma thạch chất lượng cao.
“Đ-Đại ca … thứ này là sao?”
“Trên đường tới đây, anh mày vừa tạt qua một Hầm ngục.”
“…”
‘Anh ấy mới đi một lúc thôi mà? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đại ca đã chạy vào một hầm ngục cấp cao và thu thập toàn bộ số ma thạch này?’
“Đúng như mong đợi, đại ca!”
Yoo Jinho quyết định không nghĩ ngợi gì nữa. Đã từ lâu, cậu hiểu rằng không thể áp dụng logic bình thường lên đại ca của mình.
Trong khi đó, Jinwoo vui vẻ ngắm chàng trai trẻ đang hưng phấn vì kiếm được số tiền cần thiết.
Gật đầu hài lòng, Jinwoo quay đầu về phía phòng họp,
“Nhân tiện, tại sao cô ấy lại ở đây?”
“Huh? Ồ, đó là những gì em đang muốn nói với anh… người đăng ký làm thành viên sáng lập đang ở ngay đây, thưa đại ca”
Mắt Jinwoo mở to,
“Một thành viên sáng lập?”
“Vâng, đại ca”
“Ai cơ?”
“Người trong phòng họp, đại ca”
“Cô ấy nói thế à?”
“Vâng, đại ca”
Cô ấy định làm chuyện kỳ quái gì vậy’
Jinwoo tiến đến phòng họp và mở cửa.
Jinwoo và Jinho thậm chí còn chưa kịp mua những nhu yếu phẩm cơ bản. Vì vậy, Yoo Jinho đã phải vội vã ra ngoài và mua một ly cà phê đóng hộp từ cửa hàng tiện lợi gần đó, để mời khách.
Đang nhấm nháp ly cà phê đóng hộp, người phụ nữ ngẩng đầu lên.
“Cô … đến đây để làm gì?”
Jinwoo hỏi với vẻ mặt bối rối.
Với khuôn mặt vô cảm, Cha Haein nhìn chằm chằm vào anh và trả lời,
“Để … gia nhập hội của anh”
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye
Chủ tịch của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản đang quỳ trước một người đàn ông khác. Đại diện của mọi thợ săn toàn nước Nhật, người chịu trách nhiệm bảo vệ tất cả các công dân Nhật Bản, đang phủ phục trong tuyệt vọng.
Sự im lặng căng thẳng bao trùm cả hai.
Ngay cả trong khoảnh khắc này, vô số những suy nghĩ đã chạy qua đầu Matsumoto. Tuy nhiên, dù cố gắng đến mấy, ông ta không thể nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn phương pháp này. Đây không phải là lúc để nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn như lòng tự trọng hay danh dự. Nếu những gì ông ta đã âm mưu được tiết lộ cho cả thế giới, hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ. Không chỉ với ông ta, mà còn với những Thợ săn Nhật Bản khác.
“Chủ tịch Go Gunhee… làm ơn tha thứ cho tôi”
Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Chỉ vài phút trước, Matsumoto còn nghênh ngang dọa nạt Go Gunhee. Giờ đây, khi tình hình chuyển biến xấu, ông ta lại quỳ gối khóc lóc và cầu xin sự tha thứ.
Đứng trước một kẻ như thế, Go Gunhee chỉ có thể lạnh lùng nhìn ông ta.
“Đứng dậy.”
Với một giọng nói cứng rắn, Go Gunhee cố gắng ngăn chặn lời xin lỗi vô nghĩa này, nhưng Matsumoto đã dập đầu thật mạnh xuống đất. Tiếng va đập giữa hộp sọ với nền nhà vang lên trong không khí một cách tuyệt vọng.
“Chúng tôi vừa mất một nửa số Thợ săn cấp cao nhất; và đang rất cần sự giúp đỡ của quốc tế trong tương lai. ”
Cho dù hệ thống thông tin liên lạc của các thợ săn Nhật Bản có tốt đến đâu, họ cũng đã mất một nửa lực lượng tinh nhuệ. Nghĩa là, kiểu gì cũng có một lỗ hổng nào đó trong mạng lưới của họ. Các thợ săn hiện tại của họ sẽ không gặp khó khăn gì khi phải đối phó với các cổng hạng A. Nhưng nếu là cổng hạng S thì sao? Họ không còn cầm chắc chiến thắng như trước. Trường hợp xấu nhất, thảm kịch trên Đảo Jeju ở Hàn Quốc sẽ lặp lại trên lãnh thổ Nhật Bản.
“Nếu file ghi âm đó được công bố, mọi quốc gia sẽ hoàn toàn quay đầu lại với chúng tôi. Xin vui lòng, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee. Tôi xin ngài. Hãy nghĩ về những công dân vô tội của Nhật Bản và tha thứ cho …”
“Hãy coi đó là một sự trừng phạt dành cho ông”
Go Gunhee cắt ngang lời cầu xin của Matsumoto như một con dao,
“Đây là hậu quả của những tội lỗi mà ông và đồng bọn đã phạm phải. Chấp nhận đi”
Hậu quả này có thể coi như một quả bom nổ chậm được đặt vào lòng Matsumoto. Ông ta và các thợ săn dưới quyền phải liều mạng giữ kíp nổ và chờ đợi sự trừng phạt. Đó là ý nghĩa lời nói của Go Gunhee.
Nhưng Matsumoto vẫn không ngẩng đầu lên khỏi mặt đất,
“Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee… Cho đến khi cơn thịnh nộ của ngài dịu đi, tôi sẽ không đứng đậy. Làm ơn! Cầu xin ngài rủ lòng thương xót!”
“Vậy là ông không cho tôi lựa chọn nào khác”
Với vẻ mặt khó chịu, Go Gunhee rút điện thoại ra,
“Ông có năm phút”
Ý ông ta là gì? Bối rối, Matsumoto ngẩng đầu lên và bắt gặp biểu hiện cáu kỉnh của Go Gunhee.
Ông lão Hàn Quốc vẫy điện thoại của mình,
“Nếu ông không rời khỏi nơi này trong vòng năm phút, các phóng viên trong danh bạ này sẽ nhận được một tin nhắn rằng Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, biểu tượng nổi tiếng của mỗi Thợ săn xứ Mặt trời mọc, đang quỳ xuống và cầu xin trước mặt tôi.”
Nói cách khác, nếu Matsumoto tiếp tục bám lấy Go Gunhee vì sợ quả bom nổ, thì Go Gunhee sẽ kích nổ quả bom ấy ngay lúc đó.
Đó không phải là một mối đe dọa.
Đó là nhân quả.
“Điều đó …”
Matsumoto cắn môi.
Go Gunhee không phải là dạng người thùng rỗng kêu to. Ngay lúc này, Matsumoto nhận ra một sự thật muộn màng.
Go Gunhee luôn là một người đàn ông rất kiên quyết. Một con người vô cùng cứng rắn trong các cuộc đàm phán. Chỉ cần liếc nhìn vẻ mặt kiên định của Gunhee, Matsumoto hiểu rằng ông ta không thể làm gì khác. Dù đã vứt bỏ niềm kiêu hãnh, song nỗ lực cuối cùng của ông ta đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Tinh thần suy sụp, Matsumoto dồn sức từ từ đứng lên với đôi vai rũ rượi.
Go Gunhee hạ điện thoại xuống, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào Matsumoto,
“Hãy biết ơn Sung Jinwoo.”
Một tia sát khí lóe lên từ đôi mắt dữ dội của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.
“Nếu những Thợ săn của chúng tôi bị tổn hại, không phải bởi con kiến quái dị đó, mà bởi kế hoạch của ông… thì ông đừng mong sống sót bước ra khỏi căn phòng này
Cảm thấy mình vừa bị cơn thịnh nộ của Go Gunhee đè bẹp, Matsumoto cúi đầu xuống và lúng túng thu dọn đồ đạc của mình. Với một bàn tay run rẩy, Matsumoto nắm lấy đồ đạc và bỏ chạy một mạch khỏi trụ sở Hiệp hội.
Sự tự tin và sự kiêu ngạo trước đó đã biến mất, như thể một chiếc lá bay vèo trong gió bão.
“Whew—”
Go Gunhee từ từ dựa lưng vào ghế sofa. Ông cảm thấy hài lòng đáng kinh ngạc, nhưng ông không có ý định kết thúc ở đó.
Không ngoa khi nói rằng ông đang nắm trong tay sinh mệnh chính trị của Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Nhật Bản. Một cú nhấn ngón tay của ông, và quả bom sẽ trừng phạt chúng.
‘Kẻ phạm lỗi phải bị trừng trị”.
Ngay cả trong quá khứ, Go Gunhee đã nổi danh là một doanh nhân nghiêm khắc.
Đột nhiên, chiếc điện thoại ông đặt trên bàn bắt đầu đổ chuông
‘Hmm?’
Khi ông trả lời, một giọng nói hoảng loạn vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe những lời kích động, đôi mắt Go Gunhee mở to,
“Cái gì? Một cánh cổng xuất hiện giữa đường?”
Trên hết, đó là thứ mà một đội đột kích bình thường không thể xử lý được: Cổng hạng B.
“Ở đâu?”
Ông phải nhanh chóng liên lạc với một Hiệp hội lớn và huy động một đội đột kích. Tuy nhiên,
‘Chờ đã’
Khi nghe vị trí từ nhân viên, biểu hiện của Go Gunhee đã trở khoan khoái một cách kỳ lạ,
‘Hình như văn phòng Bang hội của thợ săn Sung Jinwoo cũng ở khu vực đó…’
—
Jinwoo chìm vào suy nghĩ khi các phương tiện chen chúc nhau trên con đường phía trước. Giao thông tồi tệ hơn nhiều so với bình thường. Anh đang nghĩ về người phụ nữ đó,
‘Người phụ nữ đó. Bà ta đã nhìn thấy cái gì nhỉ?’
Quý bà Selner. Người phụ nữ từng nhìn thấy vô số Thợ săn mạnh mẽ. Những thợ săn thậm chí còn ở đẳng cấp Quốc gia. Người phụ nữ đó đã cảm thấy sợ hãi đến mức bà ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bà ấy đã nhìn thấy gì? Dấu vết của Hệ thống? Ngay cả khi Hệ thống thỉnh thoảng đưa ra cho anh những yêu cầu khó khăn, nó cũng không thực sự đáng sợ
‘Không. Đó là người hỗ trợ tốt nhất, không phải một mối đe dọa.’
Nhưng nếu nó xuất hiện trước mắt người khác thì sẽ thế nào? Anh nhớ lại lời của Cục phó,
“Chúng tôi có thể liên lạc với anh vào hôm sau được không?”
Ngay khi người phụ nữ đó nghe thấy lời Cục phó, toàn bộ cơ thể bà run rẩy, nỗi kinh hoàng phát ra từ bà như hơi nước đun sôi.
Jinwoo có cảm giác rằng, dù anh quyết định gặp lại họ, người phụ nữ ấy sẽ làm mọi cách để trốn tránh anh. Ngôn ngữ cơ thể của bà ấy đã tiết lộ tất cả.
Jinwoo nghĩ, có lẽ sức mạnh của bà ấy không có tác dụng với anh; Rốt cuộc, sức mạnh của anh có rất nhiều điều khác biệt so với những Thợ săn bình thường.
‘Nếu là như vậy, thì mình không cần phải lãng phí thời gian ở đó nữa’
Và vì vậy, anh ta đã nói với Cục phó FBH rằng không cần phải liên lạc lại với anh ta nữa. Với một lời từ chối kiên quyết, anh tạm biệt họ. Khuôn sững sờ của Cục phó FBH vẫn còn in rõ trong tâm trí Jinwoo.
‘Dù sao đi nữa, tại sao giao thông lại tệ đến thế này?’
Nhìn vào những chiếc xe hoàn toàn dừng lại trước mặt, Jinwoo nhíu mày.
‘Đây là lý do tại sao mình thích tàu điện ngầm.’
Jinwoo nghĩ có lẽ đã có một tai nạn phía trước …
Ngay lúc đó
Điện thoại của anh, được cắm vào bộ sạc, rung lên. Jinwoo kiểm tra người gọi.
‘Chủ tịch Hiệp hội?’
Họ đã gặp nhau chỉ vài giờ trước tại nhà tang lễ. Tại sao ông ấy lại gọi cho anh? Jinwoo nhấc điện thoại,
“Jinwoo, tôi là Go Gunhee đây”
Với giọng nói bình tĩnh, chủ tịch hiệp hội đã giải thích những gì đang xảy ra ở giữa Seoul.
“Sao ạ? Một cánh cổng xuất hiện giữa đường?”
Có lí. Thực tế thì, giao thông tồi tệ hơn nhiều so với việc tắc nghẽn thông thường.
Jinwoo nhìn phía sau, định quay đầu xe. Thật không may, cho dù là ở bên hông hay sau lưng, dòng xe đã chật cứng xung quanh, khiến chiếc xe không thể di chuyển. Người thợ săn lắc đầu và hướng ánh mắt về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, một lời đề nghị đến từ điện thoại, rửa sạch mọi phiền não của anh ta,
“Theo nhân viên của chúng tôi, đó là Cổng hạng B. Cậu có thể chăm sóc nó không?”
Pft.
Jinwoo nín cười trước tin tức thú vị nhất mà anh được nghe trong thời gian qua.
Ahem.
Anh ta không nên quá hạnh phúc với sự cố này…. Nó đã gây ra sự bất tiện cho rất nhiều công dân. Sau khi che giấu niềm vui của mình, Jinwoo cẩn thận hỏi,
“Nếu tôi đi vào mà không có giấy phép đột kích, liệu có ổn không?”
“Ha ha ha. Jinwoo, giấy phép đột kích đến từ đâu?”
“Từ Hiệp hội.”
“Và ta là ai?”
Jinwoo nhịn cười và trả lời,
“Chủ tịch của Hiệp hội Thợ săn, dĩ nhiên rồi”
“Ha ha ha, vì vậy xin đừng lo lắng về điều đó. Cứ đi đi”
“Vậy cảm ơn ngài về món …. ý tôi là, cảm ơn, thưa ngài”
Jinwoo nắm chặt tay. Rời khỏi chiếc xe của mình, anh đi theo dấu vết của ma lực từ Cổng và tiến về phía trước. Vì chiếc xe đang ở giữa đám đông tắc nghẽn, anh không cần phải tìm chỗ đỗ xe hay bất cứ thứ gì khác.
“Vâng, như bạn có thể thấy, một lỗ đen đã xuất hiện ở giữa thành phố”.
“Theo báo cáo của chúng tôi, đây là một cánh cổng hạng B. Một cánh cổng cấp cao yêu cầu Bang …”
Các phóng viên vây quanh Cổng trong khi các nhân viên Hiệp hội và cảnh sát đang phong tỏa khu vực.
‘Hmm…’
Khi Jinwoo đi qua đám đông phóng viên, một nữ nhân viên có vẻ ngoài nghiêm khắc đã chặn đường anh ta,
“Xin lỗi! Anh là ai?”
Nhân viên đẩy ngực Jinwoo và nói với giọng mạnh mẽ,
“Anh không thể vào đây!!”
Tuy nhiên, dù đôi tay nhỏ bé của cô có đẩy anh mạnh đến đâu, Jinwoo vẫn không nhúc nhích một phân. Với điều đó, người phụ nữ nhận ra người đứng trước mặt mình là một thợ săn, thậm chí là một thợ săn cao cấp
“Anh là … một thợ săn?”
Jinwoo cho cô xem giấy phép của mình. Nhân viên mở to mắt,
‘Hạng … hạng S? Sung Jinwoo?’
Người đàn ông này chính là người đã chiến đấu chống lại những con thú ma thuật ở đảo Jeju…’
Nhận ra người trước mặt cô thực sự là ai, nữ nhân viên ngẩng đầu lên. Bởi vì anh ta trông rất khác so với khi ở trên TV. Dù là nhân viên của Hiệp hội thợ săn, cô ấy đã không thể nhận ra anh ta.
Tuy nhiên, trong đám đông, có những người tinh ý hơn.
“Huh?”
“Người đàn ông đó, có phải …?”
“Là Sung Jinwoo!”
“Sung Jinwoo sẽ tự mình giải quyết cánh cổng!”
Đang bực bội vì phải đứng chôn chân ở đây, đám đông bắt đầu nhận ra khuôn mặt của Jinwoo và tỏ ra hào hứng. Một số người đang cằn nhằn vì trễ họp cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Bất chấp phản ứng của những người xung quanh, nhân viên nọ vẫn tỏ ra nghiêm khắc. Sau một hồi do dự, cô nói,
“Tại … tại sao anh lại ở đây?”
Tại sao là sao? Lý do nào khiến thợ săn phải xuất hiện trước Cổng?
Không muốn nói chuyện, Jinwoo giơ một ngón tay và chỉ vào Cánh cổng phía sau nhân viên. Cô liếc nhìn phía sau rồi quay lại với biểu cảm cương quyết. Cô đã chứng kiến nhiều Thợ săn mất mạng vì quá ngạo mạn, bỏ qua theo các quy định của Hiệp hội.
‘Ngay cả thợ săn hạng S cũng vậy…’
Và cô hoàn toàn biết rằng sự tồn tại của Hiệp hội là để ngăn chặn những tai nạn như vậy. Ưu tiên hàng đầu và trước hết của Hiệp hội là sự an toàn của Thợ săn. Đặc biệt nếu đây là một Thợ săn hạng S.
Cô quyết tâm không để Jinwoo rơi vào một kết cục đáng tiếc như vậy.
“Ngay cả khi anh là Thợ săn hạng S, tôi không thể cho phép anh bỏ qua các quy trình của Hội.”
Không nói nên lời, Jinwoo chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ. Anh chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.
Nghĩ rằng mình đã thành công, nữ nhân viên cao hứng hỏi,
“Anh đã có được giấy phép đột kích chưa?”
Jinwoo lắc đầu.
“Không, dù anh có giấy phép, tôi cũng không thể cho phép anh vào trong. Anh chưa có đủ người để lập một tổ đội theo quy định của Hội”
Nhân viên kiên quyết nói.
Nhìn vào mắt cô ấy, Jinwoo biết rằng cô ấy không làm điều này vì ý định xấu. Có vẻ như cô ấy là một kiểu người cứng nhắc, thích làm việc theo sách vở.
Anh gãi gãi đầu.
‘Chà, nếu cô ấy như thế này, thì,’
“Đợi một lát”
Anh nhanh chóng gọi điện. Khi đường dây được kết nối, anh đưa điện thoại cho nhân viên,
“Đây”
Khi người phụ nữ có vẻ nghi ngờ, Jinwoo nhắc lại rõ ràng,
“Cầm lấy. Gọi cho cô đấy”
Một lần nữa, nhân viên chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ và hỏi,
“A-Ai vậy?”
“Tôi đoán đó là người mà cô ‘không thể bỏ qua’”
Nhận chiến điện thoại từ anh, nhân viên trợn tròn mắt khi thấy tên người gọi
‘G-Go Gunhee?’
Đợi đã, người ở đầu bên kia là …
“X-xin chào.”
Khi người phụ nữ run rẩy nói vào điện thoại, một giọng nam trầm vang lên từ đầu bên kia,
“Chủ tịch hiệp hội đây.”
‘Ôi Chúa ơi.’
Người phụ nữ lắp bắp và liên tục gật đầu khi nhận được mệnh lệnh,
“”Vâng. Vâng. Không, thưa ngài. Vâng. Vâng. Tôi hiểu. Tôi sẽ làm như ngài nói.”
Với bàn tay run lẩy bẩy, cô cúp máy.
Với khuôn mặt thất thần, người phụ nữ trả lại điện thoại cho Jinwoo. Thợ săn đi ngang qua cô và thì thầm,
“Cảm ơn”
“Huh?”
“Vì đã lo lắng cho tôi”
“A-Anh, a…”
Người Thợ săn hạng S nhanh chóng biến mất về phía Cổng.
‘Argh…’
Bị chọc ghẹo, người phụ nữ run rẩy trong cơn thịnh nộ và ném một lời nguyền về phía Jinwoo
‘Ôi Chúa ơi! Người đàn ông đó. Cầu cho anh ta bị chuột rút trong Hầm ngục!’
Dẫu vậy. Thợ săn Sung Jinwoo là người đã quét sạch đảo Jeju, vùng đất chết chứa đầy những con thú ma thuật cấp cao.
‘Điều gì có thể đe dọa anh ta trong một Hầm ngục hạng B?’
Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tiếng hét vang lên từ nhiều nơi trong đám đông.
“Huh? Cái gì vậy?”
“Tại sao nó lại chuyển thành màu đỏ?”
Ngay sau khi Jinwoo đi vào, Cánh cổng màu đen từ từ chuyển sang màu đỏ máu.
Xích môn!
Đó là một cái tên đáng sợ.
“Ah…”
Nữ nhân viên nhìn vào Cổng Đỏ với ánh mắt sợ sệt
‘Có phải… vì mình đã trù ẻo anh ta không?’
Tất nhiên là không.
Nhưng cô không thể xóa đi ý tưởng rằng đây là lỗi của mình.
Từ những gì cô được đào tạo, nữ nhân viên hiểu rõ về sự nguy hiểm của Xích Môn, thứ kết nối với cả một thế giới khác. Cô nhớ rằng ngay cả những Thợ săn cấp cao cũng khó có thể sống sót thấp ở một nơi như vậy.
‘Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…’
Khi cô tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất, khuôn mặt của người phụ nữ tái nhợt.
‘Nếu ngài thợ săn thực sự bị thương…’
Đã bao nhiêu phút trôi qua?
Người phụ nữ đang tự trách mình đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ và ngẩng đầu lên.
Jinwoo đứng ngay trước mặt cô, hiên ngang và bình thản.
“Cái …!”
Cô nhảy lên như thể nhìn thấy một con ma, nhưng người thợ săn chỉ mỉm cười với cô và lướt qua.
‘…’
Mặt người phụ nữ mặt đỏ hơn bao giờ hết.
Trong khi đó, nhìn quanh khu vực, Jinwoo đến gần một tài xế xe tải đang chở khoai tây.
“Chú à, tôi có thể mua cái túi đó không?”
“Huh? Cậu muốn khoai tây?”
Jinwoo lắc đầu,
“Không, cái túi thôi”
——-
Phó chủ tịch của hội Solo Play, trưởng phòng tuyển dụng, luật sư kiêm kế toán Yoo Jinho nhìn ra cửa với với khuôn mặt rạng rỡ. Anh hào hứng chào đón người đang bước vào văn phòng của hội
“Anh đến rồi, đại ca!”
“Không có gì bất thường xảy ra khi anh ra ngoài, phải không?”
“Không, đại ca. À, có người đăng ký làm thành viên sáng lập…”
“Được rồi, đưa danh sách đây. Anh sẽ tự kiểm tra.””
Jinwoo nhớ ra rằng Jinho đã liên tục đề cập tới vấn đề này. Có vẻ như Yoo Jinho đang nôn nóng thành lập hội của họ. Rất may, Jinwoo cũng suy nghĩ tương tự. Họ cần một thành viên sáng lập thứ ba, điều kiện tối thiểu để thành lập Bang hội.
‘‘Dù chỉ để lấp đầy chiếc ghế trông, chúng ta cũng nên tìm ai đó chăm chỉ một chút. Không nên chọn một người vụt đến rồi lại vụt đi”.
Jinwoo gật đầu thầm nghĩ. Đột nhiên, anh nhận ra biểu cảm của Yoo Jinho hơi u ám hơn bình thường.
“Có gì bất thường sao?”
“Cái đó … đại ca”
“Hmm?”
“Em chắc anh biết, nhưng điều hành và duy trì một Bang hội tốn khá nhiều tiền. Chúng ta cần tiền để thầu cổng cấp cao, trả lương cho những người được tuyển dụng, đặc biệt là người được chọn làm thành viên sáng lập …”
“Nhiêu đây đủ chưa?”
Jinwoo thả chiếc túi khoai tây nặng trịch xuống sàn nhà.
“Cái gì đấy?”
Yoo Jinho nhìn vào túi với ánh măt nghi ngờ.
Trong túi khoai chứa đầy ma thạch chất lượng cao.
“Đ-Đại ca … thứ này là sao?”
“Trên đường tới đây, anh mày vừa tạt qua một Hầm ngục.”
“…”
‘Anh ấy mới đi một lúc thôi mà? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đại ca đã chạy vào một hầm ngục cấp cao và thu thập toàn bộ số ma thạch này?’
“Đúng như mong đợi, đại ca!”
Yoo Jinho quyết định không nghĩ ngợi gì nữa. Đã từ lâu, cậu hiểu rằng không thể áp dụng logic bình thường lên đại ca của mình.
Trong khi đó, Jinwoo vui vẻ ngắm chàng trai trẻ đang hưng phấn vì kiếm được số tiền cần thiết.
Gật đầu hài lòng, Jinwoo quay đầu về phía phòng họp,
“Nhân tiện, tại sao cô ấy lại ở đây?”
“Huh? Ồ, đó là những gì em đang muốn nói với anh… người đăng ký làm thành viên sáng lập đang ở ngay đây, thưa đại ca”
Mắt Jinwoo mở to,
“Một thành viên sáng lập?”
“Vâng, đại ca”
“Ai cơ?”
“Người trong phòng họp, đại ca”
“Cô ấy nói thế à?”
“Vâng, đại ca”
Cô ấy định làm chuyện kỳ quái gì vậy’
Jinwoo tiến đến phòng họp và mở cửa.
Jinwoo và Jinho thậm chí còn chưa kịp mua những nhu yếu phẩm cơ bản. Vì vậy, Yoo Jinho đã phải vội vã ra ngoài và mua một ly cà phê đóng hộp từ cửa hàng tiện lợi gần đó, để mời khách.
Đang nhấm nháp ly cà phê đóng hộp, người phụ nữ ngẩng đầu lên.
“Cô … đến đây để làm gì?”
Jinwoo hỏi với vẻ mặt bối rối.
Với khuôn mặt vô cảm, Cha Haein nhìn chằm chằm vào anh và trả lời,
“Để … gia nhập hội của anh”
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye
Bình luận facebook