• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sói tới rồi! (9 Viewers)

  • Chương 96

Buổi chiều nay Chu Mỹ Bảo cảm thấy Trình Điệp Qua vô cùng mất tập trung, sự mất tập trung của anh làm cho cả một cuộc họp vẫn luôn thảo luận sôi nổi mấy lần liên tiếp bị rơi vào sự im lặng lúng túng. Các tinh anh của bộ phận kỹ thuật quay qua nhìn nhau, cuối cùng buổi thảo luận bị Trình Điệp Qua cho dừng lại: “Xin lỗi, trong người có chút không khỏe”. Trình Điệp Qua dùng lý do như vậy để giải thích cho sự mất tập trung của anh.

Sau khi nhân viên của bộ phận kỹ thuật rời đi, Trình Điệp Qua vẫn duy trì tư thế ngồi như vừa rồi, Chu Mỹ Bảo hỏi một câu: “Lát nữa có cần uống một ly cà phê không”. Lúc này anh mới miễn cưỡng nhìn cô ấy cười cười nói “Không cần”.

Làm cho Chu Mỹ Bảo khá kinh ngạc chính là Trình Điệp Qua bảo cô ấy đi tìm hiểu tin tức sau này về chuyện cô gái đã tự sát trên đường phát sinh mấy tiếng trước. Hơn nữa trong ý tứ của Trình Điệp Qua là: Càng nhanh càng tốt!

Nửa tiếng sau, Chu Mỹ Bảo đem từng chuyện mà cô ấy nghe ngóng được nói cho Trình Điệp Qua biết: Cô gái tự sát tên là Hùng Châu Châu, nguyên nhân vì gia đình mà đã trải qua mấy lần tự sát.

“Một tiếng trước bệnh viện thông báo Hùng Châu Châu cấp cứu không thành công”. Chu Mỹ Bảo nói ra kết qua cuối cùng.

Lời của Chu Mỹ Bảo làm cho người đang ngồi ở trên ghế đứng bật dậy.

Trình Điệp Qua không biết mình đã nhìn chằm chằm điện thoại thời gian bao lâu, chỉ cần một cuộc điện thoại là anh có thể biết được tất cả về chuyện liện quan đến việc vì sao Nặc Đinh Sơn lại xảy ra hơn ba lần tự sát.

Cô gái tên là Hùng Châu Châu kia đã chết rồi. Luôn có một lần sẽ tự sát thành công, đây là lời của cô gái đó để lại cho thế giới này.

Luôn có một lần sẽ tự sát thành công, lời này khiến cho Trình Điệp Qua kinh hồn bạt vía, nếu như chuyện này xảy ra với Nặc Đinh Sơn …

Nghĩ tới đây Trình Điệp Qua cũng không ngồi yên được nữa, không cho mình bất kỳ cơ hội chần chừ nào nữa Trình Điệp Qua gọi một cuộc điện thoại tới Lodon, anh để lại cho người ở đầu bên kia điện thoại một câu thế này: “Tôi muốn biết tất cả chuyện sảy ra giữa một người tên ra Nặc Đinh Sơn và Diệp Quang Trung từ sau năm 2012, phái người đặc biệt đem kết quả điều tra đưa tới Bắc Kinh cho tôi, càng nhanh càng tốt”.

***

Nặc Đinh Sơn dở khóc dở cười nhìn Trình Điệp Qua vẫn cứ vòng theo sau cô, hôm nay sáu giờ Trình Điệp Qua đã trở về, sau khi cùng nhau ra ngoài ăn tối thì họ đã trở lại khách sạn.

Một khi về khách sạn anh và cô lại biến thành mối quan hệ khách phòng 503 và nhân viên phục vụ của khách sạn. Công việc của cô là đảm bảo cho khách lưu trú hưởng thụ cảm giác như ở nhà. Điều chỉnh máy lọc không khí tới mức thoải mái nhất, Nặc Đinh Sơn không vui mà nói với người đứng ở phía sau cô: “Anh Trình, công việc của anh đã làm xong hết rồi sao?” Hôm nay đúng là Trình Điệp Qua đã mang về một tập văn kiện với tài liệu dày cộp.

“Không có”. Anh ôm vòng lấy cô từ phía sau: “Nặc Nặc, em thích cái gì? Con gái không phải đều thích mấy thứ kia sao? Quần áo hiệu, túi hiệu, nước hoa, trang sức. Em thích cái gì? Nói cho anh biết đi”.

“Em thích gì hả?” Nặc Đinh Sơn làm bộ suy nghĩ.

“Xe mà em thích, phim mà em thích, địa điểm du lịch mà em thích, nói tất cả cho anh đi”.

“Em nói hết với anh anh sẽ mua cho em sao?”

“Tất nhiên rồi, Chỉ cần em muốn anh sẽ đều tìm cách giành lấy cho em”.

Nặc Đinh Sơn làm bộ reo hò, sau khi reo hò xong: “Nhưng làm sao đây Trình Điệp Qua, em phát hiện là em không có thích cụ thể cái gì cả, trước đây đúng là em rất thích tiền, nếu như cần phải thích vậy thì cũng có”.

“Cái gì, nói cho anh biết”. Anh hỏi. Cô xoay người lại, môi khẽ chạm lên trên môi anh: “Anh, Trình Điệp Qua”.

Vừa dứt lời mũi chân liền rời khỏi mặt đất, cơ thể bị ôm ngang lên hướng thẳng tới phòng ngủ, tay đặt lên cổ áo của anh thì thầm: “Trình Điệp Qua, chuyện của em vẫn chưa làm xong”. “Không, đã làm xong rồi”. “Trình Điệp Qua, chỉ cần em thích anh đều sẽ mua cho em sao?” “Đúng, dù em thích vương miện của nữ hoàng Anh anh cũng sẽ trăm phương nghìn kế để đội lên đầu của em”. “Được”. Trong lòng vui như nở hoa, chỉ tưởng tượng thôi đã thích rồi. “Tới lúc đó em chỉ đội ở nhà, chỉ đội cho anh xem”. “Tới lúc đó em chắc chắn sẽ làm cho anh mê mẫn tới hồn siêu phách lạc”. Lời này Nặc Đinh Sơn đúng là không hài lòng, cô nghiêng mặt ra xa: “Bây giờ em không có thực lực làm cho anh mê hoặc tới thần hồn điên đảo sao anh Trình”.

Cửa phòng ngủ kéo ra, anh thả cô xuống, bờ môi lần mò tới môi của cô, rồi thẳng tới bên vành tai cô, âm thanh trầm thấp thô ráp: “Em bây giờ đã khiến anh mê muội tới thần hồn điên đảo rồi”. “Thật sao?” “Có muốn anh dùng thực lực để chứng minh anh đã bị em làm cho mê mẩn tới thất điên bát đảo không?” “Đương nhiên là muốn”. “Nặc Nặc, có muốn …”. Giọng của anh đã thấp tới mức muốn đem tai của cô dán sát vào bờ môi của anh, sau khi nghe rõ ràng lời của Trình Điệp Qua đã làm cho cô sợ tới mất phương hướng, muốn lập tức đá tung cửa bỏ chạy. Nhưng anh đã không để cho cô bỏ chạy thành công, cô bị anh vây vững chắc trong lồng ngực, cô ngẩng đầu lên ngón tay túm lấy cổ áo của anh, lắc đầu vô cùng đáng thương, chỉ nghe mà đã khiến cô mặt đỏ tới tận mang tai, tim thắt tới khó thở huống chi là … Mặt nóng tới mức muốn bốc cháy. Dưới cái nhìn chăm chú của Trình Điệp Qua cô liên tục lắc đầu, miệng lắp bắp nói: “Trình Điệp Qua, em tin rồi, anh đã bị em mê hoặc tới thần hồn điên đảo rồi, vì vậy không cần phải chứng minh thực lực đâu”.

Cô vẫn lắc cái đầu bị hai tay anh giữ lại, anh nhìn cô, trong thoáng chốc đó dường như bị một sức hấp dẫn nào đó trong đáy mắt của anh hút lấy, muốn lẩn tránh nhưng lại không thể trốn được. Anh trầm giọng hỏi: “Nặc Nặc, em muốn không?” Cô muốn trả lời anh “Không muốn, một chút cũng không”. Nhưng mà đầu lưỡi của cô lại ngốc nghếch giống như đứa trẻ mới biết học phát âm, giọng của anh phát ra lại càng trầm hơn: “Nặc Nặc, anh muốn em hài lòng, mong muốn em hiểu, toàn bộ tình cảm đều xuất phát từ thật tâm”. Cô muốn nói cho anh rằng: “Em biết, em biết, em biết, nhưng …” Nhưng nếu như nói như vậy cô sẽ ngượng tới độn thổ mất thôi. Anh giống như nhìn thấu được tâm tư của cô vậy: “Nặc Nặc không phải cũng đã từng làm qua với anh rồi sao”. Nhưng mà… trơ mắt nhìn anh cười nói: “Dưa nhỏ chỉ vào lúc đặc biệt mới được gọi thôi”.

Lần này mặt lại càng đỏ hơn, bàn tay của anh áp lên gương mặt nóng bỏng của cô, bàn tay nâng mặt cô lên từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bên eo của cô, khẽ dùng sức cơ thể của cô liền kề sát vào anh. Cơ thể cô vừa kề sát đã bắt đầu run rẩy, Nặc Đinh Sơn khó khăn lắm mới để cho mình phát ra âm thanh: “Trình Điệp Qua”, “Nếu như anh đoán không lầm thì lần gần đây nhất là ở chỗ này, trên chiếc giường này, anh không cẩn thận lại làm tới trên mặt em, không chỉ là trên mặt mà cả tóc cũng bị dính, có đúng không?” Nặc Đinh Sơn đưa tay ra bịt miệng của anh lại, không để cho anh nói nữa, nhưng giọng của anh vẫn phát ra từ giữa các kẽ ngón tay của cô: “Em vội vàng tới phòng rửa tay sau đó em không cẩn thận mà làm rơi bông tai trên giường của anh, em nói có đúng không?” Tay trượt khỏi miệng của anh, dưới ánh mắt dò hỏi của anh cô gật đầu. “Nặc Nặc”. “Hửm?” Cô ngậm chặt miệng không để cho mình nói ra bất kỳ lời nào. “Đừng sợ, Nặc Nặc, anh tắt hết đèn đi, như vậy thì không ai biết xảy ra chuyện gì? Em nói như vậy có được không”. Miệng cô đáp lại: “Không được”. Nhưng mà … đầu lại cúi xuống là chứng tỏ cái gì chứ? Khi mũi chân lại lần nữa rời khỏi mặt đất, gương mặt nóng bỏng trốn ở trong ngực của anh, khi cơ thể bị đặt nằm ở trên giường ngón tay của cô vô thức nắm chặt lấy drap giường, mắt muốn nhìn anh lại không dám nhìn anh, cuối cùng xoay nửa khuôn mặt qua một bên, nhìn bức tranh ở trên tường, bức tranh tả một phiên chợ náo nhiệt thời trung cổ, đôi nam nữ trẻ ở giữa phiên chợ nhìn nhau qua giữa đám người. Tiếng dây khóa vang lên, bộ váy đồng phục chậm rãi kéo xuống tuột khỏi chân của cô, tiếp sau đó là tất chân, tất chân từ từ cuộn xuống, cuối cùng tay của anh chạm tới một lớp mỏng manh kia lúc định kéo xuống thì cô ngăn anh lại: “Không phải nói là tắt đèn sao?” “Được, được, tắt đèn ngay đây”. Anh đáp ứng, trong lòng cô thở phài một hơi, tay lại một lần nữa nắm lại drap giường, nhưng giây tiếp theo, âm thanh tiếng vải bị xé rách đồng thời với âm thanh của cô, Nặc Đinh Sơn đã sắp khóc tới nơi rồi. Đồ đểu này sao có thể như vậy chứ? “Không được nhìn!” Vừa nói vừa muốn kéo tấm chăn ở bên cạnh lên, nhưng tay của anh lại nhanh hơn tay cô, cuối cùng dưới sự kháng nghị của cô căn phòng lại lần nữa rơi vào bóng tối. Lúc chân bị động mà cong lên cô mới nhắm hai mắt lại, đầu tiên khiến cho cơ thể cô run rẩy chính là tóc của anh, cũng đẹp như anh vậy, mềm mại giống như ánh trăng, cọ từ bụng cô từ từ đi xuống. Khi đầu lưỡi của anh chạm tới giống như bị kích điện hít sâu một hơi, cô dường như muốn bật dậy khỏi giường, nếu như không phải bị tay của anh ép lại cô nghĩ là cô sẽ đẩy anh ra sau đó phá cửa bỏ chạy rồi. Anh làm sao vậy? Làm sao lại … trái tim như muốn nổ tung, không có ranh giới, một giây trước ở trên thiên đường một giây sau lại giống như rơi xuống địa ngục. Trong bóng tối có tiếng ai nức nở “Không muốn, không muốn”, trong bóng tối lại có tiếng ai khao khát mà vui sướng “Hửm”, “Ah” vụn vỡ dai dẳng, lúc tới cao trào lại bỗng im bặt đứt đoạn, biến thành tiếng thở dốc dồn dập. Trong bóng tối phát ra tiếng đồ vật liêp tiếp bị rơi xuống đất, lúc tay cô muốn túm lấy xung quanh để có thể chống đỡ lại cơ thể không ngừng run rẩy của cô thì bỗng phát hiện ra đã trống không. Cuối cùng ngón tay rốt cục cũng nghe theo bản năng mà luồn vào tóc của anh, khuất phục đầu tiên là tay rồi sau đó là thân thể, âm thanh vỡ vụn trong không gian yên tĩnh kéo dãi đằng đẵng, không có giới hạn ngân ra ngôn ngữ nguyên thủy nhất của con người “Nặc Nặc thích anh làm cho em không?” “Thích”. “Thích nhiều không”. “Thích muốn chết”. “Thích muốn chết là thích thế nào?” “Em đoán đó nhất định là một kiểu rất rất sung sướng mà chết đi”.

Nằm yên tĩnh trong quan tài, trên mặt mang theo nụ cười, nụ cười ấy vĩnh viễn không bị tàn phai.

***

Cửa mở ra, Nặc Đinh Sơn bị tình hình xuất hiện ngay khi cánh cửa mở ra mà làm cho giật mình, bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ làm cho tập văn kiện cô cầm trên tay bị rơi xuống đất, điện thoại vẫn cầm trên tay mà quên cả nói chuyện, vào giờ phút này cô đang duy trì cuộc điện thoại với Trình Điệp Qua.

Đây là buổi chiều thứ năm, Nặc Đinh Sơn tới chỗ ở của Trình Điệp Qua, bởi vì công việc ở khách sạn được đổi thành ca tối, ban ngày Nặc Đinh Sơn có rất nhiều thời gian, hôn nay cô tới nơi này là để lấy giúp Trình Điệp Qua tập văn kiện tới khách sạn, nhân tiện thu dọn phòng, không nghĩ tới là vừa mở cửa ra lại gặp được Dì Kiều của Trình Điệp Qua, theo ánh mắt của quý bà ngồi trên xe lăn hướng lên, Nặc Đinh Sơn còn nhìn thấy Chu Ly An đẩy xe lăn, Chu Ly An cũng đang nhìn cô. Ánh mắt của Chu Ly An tràn đầy kinh ngạc, Trình Điệp Qua ở đầu dây bên kia đang hỏi bên tai “Nặc Nặc, Sao vậy? Sao lại không nói gì vậy?”

Cố gắng cho mình trấn tĩnh lại, nói một tiếng “Không có chuyện gì, em cúp đây”. Sau đó Nặc Đinh Sơn cúi người nhặt tập văn kiện vừa rơi trên đất lên, văn kiện bị rơi bên cạnh xe lăn.

Cô gái trẻ từ phòng Trình Điệp Qua đi ra khiến cho Tiêu Kiêu thoáng sửng sốt, bà thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống thế này, Chu Ly An sợ bà ở nhà một mình buồn chán sau đó đã mang bà tới nơi này, đây cũng là lần đầu tiện Tiêu Kiều tới nơi ở của Trình Điệp Qua.

Cánh tay nhặt tập văn kiện kia trắng bệch gầy gò, làm cho hình xăm ở trên cổ tay kia nhìn qua càng thêm chói mắt, mà chủ nhân của hai tay kia nhì cũng không khá hơn chút nào, ấn tượng đầu tiên của cô gái trẻ trước mắt với Tiêp Kiêu là: Nếu như trong biển người rộng lớn sẽ khiến cho người ta kéo giãn khoảng cách với cô ấy, chỉ cần cách cô ấy càng xa sẽ càng bình an vô sự.

Nhưng người phụ nữ này lại xuất hiện ở trong phòng của Trình Điệp Qua.

“Cô là ai?” Tiêu Kiều theo bản năng lùi xe lăn lại nửa bước về phía sau, ngữ khí không thân thiện hỏi: “Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Kiều quan sát cô gái đang dứng ở cửa, ăn mặc quần áo bình thường tùy tiện, trái ngược rõ ràng với quần áo của cô là điện thoại di động cầm ở trên tay của cô gái, điện thoại thế này vừa nhìn đã biết cho dù có dùng nhiều tiền cũng khó mà mua được trên thị trường.

Nặc Đinh Sơn buông thõng tay đứng ở một bên: “Tôi là nhân viên phục vụ phòng của Anh Trình, xuất hiện ở đây là vì anh Trình bỏ quên tập văn kiện ở đây, vì là văn kiện khẩn nên …”

Lời nói bị ngắt ngang, rất rõ ràng lời của Nặc Đinh Sơn đối với quý bà ngồi trên xe lăn là một kiểu giải thích rất kỳ quái, Quý bà ngẩng đầu hỏi Chu Ly An: “Thế nhân viên phục vụ khách sạn lại giúp làm chuyện như thế này sao?”

“Đúng vậy, dì Kiều”. Chu Ly An cúi người, mặt quay về phía Tiêu Kiều nhưng ánh mắt lại nhìn cô gái đứng ở cửa: “Nhân viên phục vụ khách sạn sáu sao đúng là có đẳng cấp, nhân viên phục vụ cấp cao nhất tương đương với quản lý riêng của khách, chuyện gì cũng đều làm giúp”.

Sau khi nói xong Chu Ly An mỉm cười với cô gái đứng ở cửa: “Xin chào, lại gặp nhau rồi”.

Đối phương mỉm cười lại với cô ấy, khi ngày đó gặp nhau ở hành lang phòng ăn của khách sạn, một trước một sau không hề nói chuyện, nhưng bản thân ngày đó khi không nhìn thấy cô ấy lại gầy như vậy.

Ồ, đúng vậy, họ đã từng gặp qua trong bữa tiệc, khi đó cô ấy là bạn gái của Cohen, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại trên tay của cô ấy, Chu Ly An nhún nhún vai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom