Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Vừa thấy Thẩm An Ngọc quay trở lại, bà Vĩnh niềm nở gọi: "Con ngồi xuống ăn đi, không cần câu lệ! Thiên Kỳ nó nhân lúc chờ con đã đi cất đồ rồi!"
"Vâng."
Thẩm An Ngọc ngoái lại nhìn, thấy Vĩnh Thiên Kỳ vừa từ ngoài đi vào, cô tinh ý nhìn ra ánh mắt rất đỗi dịu dàng khi nhìn mình của hắn. Cái ánh mắt đó khiến cô bỗng chốc nổi bản chất xấu xa, cô muốn lợi dụng cái tình cảm đó của hắn!
Cô sẽ khiến hắn thêm si mê cô, sau đó từng bước từng bước lừa hết tiền của hắn...
Nhưng khi nhìn thấy sự cởi mở trên gương mặt bà Vĩnh, cô lại không đành lòng làm vậy. Hắn có mẹ già phải chăm lo, gia thế không hẳn là khá giả mà còn bị cô lừa tình trục lợi, chắc chắn hắn sẽ tuyệt vọng tới cùng cực. Cô thầm cười nhạo bản thân, mày thèm tiền đến phát điên rồi!
Trong lúc Thẩm An Ngọc lạc trong suy tư của bản thân, Vĩnh Thiên Kỳ từ khi nào đã cầm tay cô kéo về phía bàn ăn, nhẹ ấn cô ngồi xuống cũng chẳng hay: "Em cứ ăn tự nhiên,"
Bà Vĩnh gắp thức ăn đặt vào bát cô, cười hiền: "Ăn đi con, đi làm cả ngày cũng mệt rồi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Thẩm An Ngọc sực tỉnh, trở về thực tại. Cô lễ phép đón nhận tâm ý từ bà Vĩnh, đảo ngược đầu đũa gắp thức ăn vào bát bà Vĩnh và Vĩnh Thiên Kỳ: "Cảm ơn hai người đã chiêu đãi con một bữa ngon như vậy!"
Thế mà cô còn có cái suy nghĩ xấu xa đó chứ!
Cô buột miệng: "Thật xin lỗi hai người."
Hai mẹ con Vĩnh Thiên Kỳ nhất thời ngớ người, khó hiểu nhìn Thẩm An Ngọc: "Có gì phải xin lỗi chứ, một bữa cơm thôi mà."
"Tại cháu đang nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của Thiên Kỳ dành cho cháu để..." Thẩm An Ngọc biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng im bặt. Cô xấu hổ đến tột cùng, cúi gằm nhìn xuống chân.
Đáng ghét! Tại sao cô có thể dễ dàng nói ra những lời đó chứ!
Bà Vĩnh và Vĩnh Thiên Kỳ quay qua nhìn nhau. Hai người nhịn không được, cùng bật cười thành tiếng.
Thẩm An Ngọc càng thêm xấu hổ hơn, cô lúng túng cắn môi mình.
Trước khi cô có ý định đứng dậy bỏ về cho bớt nhục thì bà Vĩnh mở lời: "Con rất đặc biệt đấy! Có ai muốn lợi dụng người khác lại nói thẳng ra như vậy không?"
"..."
Bà Vĩnh ôn tồn nói tiếp: "Thiên Kỳ nhà cô không phải chưa từng bị người ta lợi dụng tình cảm, nhưng bác tin con không hề làm thế!"
Thẩm An Ngọc bấy giờ mới có dũng khí ngẩng mặt đối diện với bà Vĩnh: "Bác không nghĩ đó là chiêu trò của con sao?"
Bà Vĩnh che miệng nhịn cười, hỏi ngược lại: "Con không biết nói dối sao?"
"Con có... có chứ!"
"Đôi mắt con rất sáng, không hề nhiễm bụi trần, đặc biệt sạch sẽ. Bác đã trải đời nhiều hơn con mấy chục năm, bác còn không nhìn ra con là người thế nào sao?" Bà nghiêm túc quay qua Vĩnh Thiên Kỳ: "Thiên Kỳ quen được con là phúc của Vĩnh Gia chúng ta tích lũy mà có được,..."
"Bác đánh giá con cao quá rồi!" Thẩm An Ngọc cười nhẹ: "Con đối với Thiên Kỳ chỉ là bạn bè đồng nghiệp, con cũng chưa tính đến chuyện yêu đương."
Vĩnh Thiên Kỳ nghe vậy trong lòng hụt hẫng vô cùng. Chuyện Thẩm An Ngọc thẳng thắn chất vấn vị cổ đông khó tính nhất Hỏa Dương là Cao Thắng Thành ngay tại buổi họp có nhiều nhân vật có tiếng của tập đoàn sớm đã được lan truyền khắp công ty. Đây là lần đầu tiên hắn đối diện với điều này, quả thật lời thật lòng thường khó nghe!
Bà Vĩnh trước sau đều điềm đạm, bà không vì câu nói đó của Thẩm An Ngọc chọc giận, ngược lại càng thêm yêu quý cô: "Bác mong con cho con trai bác cơ hội theo đuổi con! Con là con dâu bác muốn cầu được!"
Thẩm An Ngọc cười tươi: "Con sẽ cố hết sức!"
Bà Vĩnh quay qua Vĩnh Thiên Kỳ: "Cô gái này rất khó chinh phục, con nhớ cố gắng đấy!"
"Vâng, con nhất định đưa cô ấy về làm con dâu của mẹ."
Thẩm An Ngọc: "Hai người cứ làm con ngại!"
"Thôi được rồi, mau ăn cơm đi!"
Thẩm An Ngọc gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai ngon lành với biểu cảm hạnh phúc vui vẻ: "Món ăn của bác ngon nhất thế giới!"
Bà Vĩnh bật cười vui vẻ trước miệng nhỏ ngọt ngào.
Nhưng bà nào biết, cô vốn xem trọng món ăn của bà nấu là do chưa từng được ăn món do mẹ nấu. Cô mượn hương vị của bà và tưởng tượng đó là món ăn do mẹ của mình nấu...
Thẩm An Ngọc, mày thật đáng thương!
***
Đêm hôm ấy, căn phòng ngủ trong ánh đèn ngủ vàng trầm huyễn hoặc có một người đang ngồi bên mép giường òa khóc thương tâm. Tiếng khóc xé toạc không gian cô quạnh lạnh lẽo, xé nát vỏ bọc mạnh mẽ lạc quan thường ngày, bộc lộ sự mệt mỏi đến cùng cực.
Dòng máu đỏ tươi từ cổ tay người ấy chảy thành dòng rơi xuống sàn nhà, người ấy ngừng khóc lặng nhìn vết thương ở cổ tay không ngừng chảy máu của mình. Đôi con ngươi ướt át đen láy, được ánh đèn phản chiếu lên, tựa vì sao lấp lánh giữa đêm đen, đẹp đẽ nhưng bi ai.
Cả người cô ngã xuống, nằm bất động trên giường. Máu ở cổ tay âm thầm rỉ rơi xuống ga giường, như đóa hoa bung nở giữa nền tuyết trắng, dưới ánh sáng vàng trầm càng thêm sẫm màu sầu thảm...
***
Lúc Thẩm An Ngọc tỉnh lại cũng là lúc hoàng hôn ngày mới vừa tắt, cô mơ màng mở mắt nhìn lên trần nhà một cách trống rỗng một hồi lâu mới thích ứng được thời gian của thực tại.
Một không gian kín cùng với sự u ám của cuối ngày khiến cô cảm thấy như thể trên trái đất rộng lớn này chỉ có mình cô tồn tại vậy, cô độc đến đáng thương. Cô nhẹ nâng cánh tay trái mình lên cao, nương theo ánh đèn ngủ vàng trầm nhìn vết cắt sâu trên cổ tay, nhếch môi cười nhạo chính mình. Cô cứ tưởng mình đã cắt trúng mạch máu chứ, máu chảy ra nhiều như vậy mà. Ai ngờ cô chỉ cắt đứt một gân tay, sự sống lại cứ tiếp diễn.
Xem ra ông trời vẫn chưa cho phép cô từ biệt thế giới này!
Thẩm An Ngọc choáng váng ngồi dậy, với cơ thể kiệt sức vì mất khá nhiều máu, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ. Cô bật công tắc đèn phòng lên, gian phòng lập tức sáng trưng, điều này khiến tâm trạng cô thêm thoải mái hơn.
Cô mệt mỏi bước xuống giường, chậm rãi đi vào trong phòng tắm tắm rửa một trận thật sảng khoái và vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi trở ra. Vẫn như bao lần, khi cô ngược đãi chính mình xong lại tự lấy dụng cụ y tế trong ngăn tủ ra, tự mình tẩy rửa, tự mình băng bó.
Vũng máu lớn dưới sàn đã khô cứng lại từ lâu, nhưng với một người dày dặn kinh nghiệm như cô rất dễ để làm sạch chúng. Cô gỡ ga giường mang tới máy giặt vứt vào, sau khi bấm máy khởi động xong cô đi tới tủ lạnh lấy ra hộp sữa tươi cùng ổ bánh mỳ luôn luôn có sẵn ra, lặng lẽ ngồi ăn trên bàn.
Cô cũng không quên lấy những củ cà rốt tươi ngon gọt sạch sẽ, cho vào nồi nước sôi luộc chín sau đó tự mình ngoan ngoãn ăn sạch. Cà rốt giúp bổ sung hàm lượng máu đã mất. Ông trời đã không cho cô chết, vậy cô phải sống cho thật tốt!
Sống cho tới khi hết nghĩa vụ của cuộc đời thì thôi!
Sau khi ăn uống xong, cô cảm thấy sức khỏe mình cũng đã ổn định liền đi tới mở tủ quần áo ra, chọn một chiếc váy bó sát gợi cảm màu đen. Tô son thoa phấn, xịt nước hoa thơm phức, mái tóc xoăn sóng đen bóng xõa dài sau lưng. Cô cho điện thoại và những chiếc kẹo, chai sữa chua vào ví tiền sau đó đi một mạch ra cửa. Sỏ đôi chân trắng trẻo ngọc ngà vào đôi giày cao gót đen, lấy chiếc áo khoác trắng trên móc treo, mở cửa và rời đi.
Đằng nào hôm nay cũng được nghỉ, chi bằng vui chơi thâu đêm. Nếu mai còn sức thì đi làm, không còn thì xin nghỉ!
Cuộc sống thật tuyệt!
***
Một gã toàn thân ăn mặc đen kín mít, đứng từ xa nhìn một cô gái xinh đẹp gợi cảm trong bộ váy bó sát màu đen để lộ những đường cong đẹp đẽ trời sinh của phụ nữ vừa từ trong hiệu thuốc đi ra, bắt bừa chiếc taxi bên đường, lạnh lùng phóng thẳng về phía trước. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, khẩn cấp bấm gọi đi...
***
Thẩm An Ngọc trả tiền cho tài xế sau đó một mình hiên ngang đi thẳng vào cửa chính của quán bar mang tên Lamenter. Chiếc biển hiệu mang theo phong cách uốn éo, cùng tông màu tím sẫm mờ ám. Lần trước cô cùng Tiêu Mỹ Vân và Lê Hoa Thy tới đây chơi, hình như đã vô tình gặp được một anh chàng xa lạ và đã cùng người đó mây mưa cả một đêm dài.
Không biết lần này tới đây cô sẽ gặp được người nào đây?
Lúc Thẩm An Ngọc mang theo sự phấn khích và hồi hộp đi sâu vào bên trong, khi cô vừa khuất bóng bên trong cánh cửa cũng là lúc bên ngoài xuất hiện một chiếc Lamborghini Urus đen bạc sang chảnh xuất hiện. Hai tên canh cửa nhìn xe ngó mặt chủ, đặc biệt chiếc xe này rất quen thuộc với chỗ này liền cun cút rời khỏi vị trí đi về phía chủ nhân của chiếc xe ấy: "Dịch tổng!"
Dịch Khánh Tùng bước xuống xe, vứt chìa khóa cho một tên, sau đó bước thẳng vào bên trong Lamenter mà không nói một lời nào. Nhưng tên đó vẫn hiểu ý, tự mình đánh xe lái xuống tầng hầm để xe.
Được giúp Dịch tổng lái xe vào hầm chính là một loại vinh dự!
***
Thẩm An Ngọc chọn ngồi tại quầy bar, nhìn ngắm Bartender nam điển trai biểu diễn màn pha chế thức uống trên tay một cách rất thưởng thức. Tuy cô không xuất thân từ hào môn thế gia, nhưng cô vẫn có sự kiêu ngạo sang chảnh của riêng mình. Cô tì hai tay đỡ cằm, ánh mắt mơ màng nhìn Bartender, cất giọng hững hờ diễm lệ, lại có phần lẳng lơ câu dẫn một cách vụng về không chuyên nghiệp: "Ở đây có thứ gì vừa ngọt vừa say không?"
Lời cô vừa dứt, những người ngồi trên quầy bar này với những vị trí và khoảng cách khác nhau đồng đều bật cười. Ngay cả Bartender bình thường nghiêm nghị kính khách cũng không giấu nổi ánh mắt thoáng tia hài hước của mình. Sau khi hắn đổ dung dịch vừa pha chế ra cốc và đưa cho một vị khách trước đó xong, khẽ nói: "Long Island Iced Tea, hương vị New York thời thượng. Thức uống này rất hợp với quý cô ngọt ngào đây!"
Thẩm An Ngọc nghịch ngợm đáp: "Tôi không biết thế nào là New York thời thượng gì đó đâu, nếu nó khiến tôi say thì thật tuyệt vời!"
Một người đàn ông bên kia quầy bar thấy hứng thú với cô, bèn cầm ly rượu vừa nhận được từ Bartender mon men ngồi lại gần với cô: "Người đẹp đang thất tình sao?"
Thẩm An Ngọc giơ cao ngón trỏ, nhẹ nhàng lắc như chuông đồng hồ cổ điển mọc ngược: "Không, nó còn kinh khủng hơn thế nữa!"
"Tôi có thể san sẻ điều đó với em?"
Vừa hay lúc đó Bartender cũng đã pha xong Long Island Iced Tea, hắn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp giữa thân ly đẩy về phía cô: "Hi vọng thứ này sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn."
"Cảm ơn!" Thẩm An Ngọc chạm tay vào thân ly rượu có cái tên dài ngoằng, là Long, Long cái gì Tea ấy. Dù sao cô cũng không phải người bợm rượu, nên có chút rụt rè, cô không thích những vị khác ngoài vị ngọt. Mà rượu là thứ khó uống, cô không thể đánh bạo uống cả ngụm lớn được.
Cô nhẹ nhàng nhấp môi, các vị cay, đắng, chua, ngọt lần lượt tấn công vào đầu lưỡi, thời gian cách nhau không quá lâu đủ để một người ghét vị cay, ghét vị đắng như cô thấy thích thú. Cô đánh bạo uống thêm một ngụm lớn hơn, vẻ mặt hết sức hưởng thụ: "Thứ này rất ngon!"
Những người đàn ông xung quanh nãy giờ dán mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm An Ngọc đồng đều bật cười, đua nhau tấm tắc ca ngợi: "Cô em này thật thú vị! Rất đáng yêu!"
Một hai tên vụng trộm ghé sát vào tai nhau, sau đó lại nói nhỏ vào tai người bên cạnh. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của những con người này dành cho Thẩm An Ngọc dày đặc dụ.c vọn.g mưu mô. Gã luôn ngồi cạnh Thẩm An Ngọc nghe được âm mưu của bọn kia, nhếch môi cười giảo hoạt, âm thầm thỏa thuận hợp tác.
Bartender nghe người đẹp khen ngợi, tự hào thuyết trình về thức uống của mình pha chế: "Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola, đá lạnh và một lát chanh vàng. Các nguyên liệu hòa quện vào nhau tạo lên năm vị đắng, cay, chua, ngọt đặc chưng, khi uống đầu lưỡi sẽ cảm nhận được sự tinh tế từ sự kết hợp bốn vị kể trên."
Tửu lượng Thẩm An Ngọc đặc biệt kém, uống có nửa ly mặt mũi đã đỏ bừng, khuôn môi son mọng đỏ hững hờ hé mở, phả ra từng đợt hơi nặng nề nóng bỏng. Cô mơ màng nhìn về phía Bartender, đôi con ngươi đen láy ươn ướt dưới ánh đèn đủ màu sáng rỡ như sao, Bartender nhất thời bị câu dẫn, nuốt ngụm khí lạnh xuống lồng ngực.
Cô cười ngốc: "Tôi không am hiểu rượu bia gì đâu, nó rất ngon! Anh pha cho tôi thêm vài cốc nữa đi!"
Đôi mắt cô gái này như vũng lầy trong rừng sâu vậy, càng nhìn càng bị mê hoặc, không một nối thoát!
Lại liếc qua lũ hổ sói đói dụ.c xung quanh đang chờ chực nhảy bổ vào cô gái này xâu xé kia, hắn không biết phải thức tỉnh cô như thế nào. Dù sao hắn cũng chỉ là một Bartender nhỏ bé, cũng cần kiếm tiền mưu sinh, so với đám hổ sói này nhỏ bé hơn nhiều.
Bartender bất lực pha thêm hai ly Long Island Iced Tea, âm thầm rút đi lượng nguyên liệu làm từ rượu. Nhưng cô gái kia lại không hề biết ơn hắn, vừa ngấp một ngụm đã lập tức tố cáo: "Không phải loại này! Anh pha kiểu gì thế?"
Một tên nghe cô nói vậy, tự mình thưởng thức. Hắn tức giận ném thẳng về phía Bartender, cũng may hắn ta né kịp, hắn lớn tiếng: "Mày làm cho hẳn hoi! Làm tao mất con mồi ngon này thì đừng trách!"
Bartender bất lực vâng vâng dạ dạ, âm thầm ai oán. Cô gái, tôi đã cố hết sức! Cô có xảy ra chuyện gì xin đừng oán trách tôi!
Những tên đàn ông thấy cô như nai tơ lạc giữa rừng, chúng ra sức chuốc cô uống hết ly Long Island Iced Tea này đến ly Long Island Iced Tea khác, đến ly thứ tư cô đã hoàn toàn say mèm, đầu óc quay cuồng, không biết trời trăng mây gió gì nữa.
"C...cho tôi... hức... ly... ly... hức... ly nữa..."
Thẩm An Ngọc toan chạm tay vào ly Long Island Iced Tea thứ năm, bỗng có ai đó bá đạo cướp lấy, ngay trước mắt cô và đám hổ sói đói xung quanh nốc sạch. Cứ nghĩ mỗi thế là xong, ai ngờ hắn nắm chắc hai bên đầu cô, ngay trước mắt bao người áp môi mình lên môi cô, luồn lưỡi tách mở khoang miệng, truyền dung dịch Long Island Iced Tea sang miệng cô, ép cô nuốt xuống mới hài lòng buông cô ra.
Thẩm An Ngọc say khướt, không hề biết gì để mặc kẻ đó đem cô ngả gục vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nhấc bổng bế cô trên tay.
Đám hổ sói đói không cam tâm bị cướp mất con mồi, chúng tức giận đứng dậy, bao vây lấy hai người. Một tên đại diện trong tất cả số chúng hùng hồn nói: "Muốn đi thì bỏ nó xuống!"
"Vâng."
Thẩm An Ngọc ngoái lại nhìn, thấy Vĩnh Thiên Kỳ vừa từ ngoài đi vào, cô tinh ý nhìn ra ánh mắt rất đỗi dịu dàng khi nhìn mình của hắn. Cái ánh mắt đó khiến cô bỗng chốc nổi bản chất xấu xa, cô muốn lợi dụng cái tình cảm đó của hắn!
Cô sẽ khiến hắn thêm si mê cô, sau đó từng bước từng bước lừa hết tiền của hắn...
Nhưng khi nhìn thấy sự cởi mở trên gương mặt bà Vĩnh, cô lại không đành lòng làm vậy. Hắn có mẹ già phải chăm lo, gia thế không hẳn là khá giả mà còn bị cô lừa tình trục lợi, chắc chắn hắn sẽ tuyệt vọng tới cùng cực. Cô thầm cười nhạo bản thân, mày thèm tiền đến phát điên rồi!
Trong lúc Thẩm An Ngọc lạc trong suy tư của bản thân, Vĩnh Thiên Kỳ từ khi nào đã cầm tay cô kéo về phía bàn ăn, nhẹ ấn cô ngồi xuống cũng chẳng hay: "Em cứ ăn tự nhiên,"
Bà Vĩnh gắp thức ăn đặt vào bát cô, cười hiền: "Ăn đi con, đi làm cả ngày cũng mệt rồi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Thẩm An Ngọc sực tỉnh, trở về thực tại. Cô lễ phép đón nhận tâm ý từ bà Vĩnh, đảo ngược đầu đũa gắp thức ăn vào bát bà Vĩnh và Vĩnh Thiên Kỳ: "Cảm ơn hai người đã chiêu đãi con một bữa ngon như vậy!"
Thế mà cô còn có cái suy nghĩ xấu xa đó chứ!
Cô buột miệng: "Thật xin lỗi hai người."
Hai mẹ con Vĩnh Thiên Kỳ nhất thời ngớ người, khó hiểu nhìn Thẩm An Ngọc: "Có gì phải xin lỗi chứ, một bữa cơm thôi mà."
"Tại cháu đang nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của Thiên Kỳ dành cho cháu để..." Thẩm An Ngọc biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng im bặt. Cô xấu hổ đến tột cùng, cúi gằm nhìn xuống chân.
Đáng ghét! Tại sao cô có thể dễ dàng nói ra những lời đó chứ!
Bà Vĩnh và Vĩnh Thiên Kỳ quay qua nhìn nhau. Hai người nhịn không được, cùng bật cười thành tiếng.
Thẩm An Ngọc càng thêm xấu hổ hơn, cô lúng túng cắn môi mình.
Trước khi cô có ý định đứng dậy bỏ về cho bớt nhục thì bà Vĩnh mở lời: "Con rất đặc biệt đấy! Có ai muốn lợi dụng người khác lại nói thẳng ra như vậy không?"
"..."
Bà Vĩnh ôn tồn nói tiếp: "Thiên Kỳ nhà cô không phải chưa từng bị người ta lợi dụng tình cảm, nhưng bác tin con không hề làm thế!"
Thẩm An Ngọc bấy giờ mới có dũng khí ngẩng mặt đối diện với bà Vĩnh: "Bác không nghĩ đó là chiêu trò của con sao?"
Bà Vĩnh che miệng nhịn cười, hỏi ngược lại: "Con không biết nói dối sao?"
"Con có... có chứ!"
"Đôi mắt con rất sáng, không hề nhiễm bụi trần, đặc biệt sạch sẽ. Bác đã trải đời nhiều hơn con mấy chục năm, bác còn không nhìn ra con là người thế nào sao?" Bà nghiêm túc quay qua Vĩnh Thiên Kỳ: "Thiên Kỳ quen được con là phúc của Vĩnh Gia chúng ta tích lũy mà có được,..."
"Bác đánh giá con cao quá rồi!" Thẩm An Ngọc cười nhẹ: "Con đối với Thiên Kỳ chỉ là bạn bè đồng nghiệp, con cũng chưa tính đến chuyện yêu đương."
Vĩnh Thiên Kỳ nghe vậy trong lòng hụt hẫng vô cùng. Chuyện Thẩm An Ngọc thẳng thắn chất vấn vị cổ đông khó tính nhất Hỏa Dương là Cao Thắng Thành ngay tại buổi họp có nhiều nhân vật có tiếng của tập đoàn sớm đã được lan truyền khắp công ty. Đây là lần đầu tiên hắn đối diện với điều này, quả thật lời thật lòng thường khó nghe!
Bà Vĩnh trước sau đều điềm đạm, bà không vì câu nói đó của Thẩm An Ngọc chọc giận, ngược lại càng thêm yêu quý cô: "Bác mong con cho con trai bác cơ hội theo đuổi con! Con là con dâu bác muốn cầu được!"
Thẩm An Ngọc cười tươi: "Con sẽ cố hết sức!"
Bà Vĩnh quay qua Vĩnh Thiên Kỳ: "Cô gái này rất khó chinh phục, con nhớ cố gắng đấy!"
"Vâng, con nhất định đưa cô ấy về làm con dâu của mẹ."
Thẩm An Ngọc: "Hai người cứ làm con ngại!"
"Thôi được rồi, mau ăn cơm đi!"
Thẩm An Ngọc gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai ngon lành với biểu cảm hạnh phúc vui vẻ: "Món ăn của bác ngon nhất thế giới!"
Bà Vĩnh bật cười vui vẻ trước miệng nhỏ ngọt ngào.
Nhưng bà nào biết, cô vốn xem trọng món ăn của bà nấu là do chưa từng được ăn món do mẹ nấu. Cô mượn hương vị của bà và tưởng tượng đó là món ăn do mẹ của mình nấu...
Thẩm An Ngọc, mày thật đáng thương!
***
Đêm hôm ấy, căn phòng ngủ trong ánh đèn ngủ vàng trầm huyễn hoặc có một người đang ngồi bên mép giường òa khóc thương tâm. Tiếng khóc xé toạc không gian cô quạnh lạnh lẽo, xé nát vỏ bọc mạnh mẽ lạc quan thường ngày, bộc lộ sự mệt mỏi đến cùng cực.
Dòng máu đỏ tươi từ cổ tay người ấy chảy thành dòng rơi xuống sàn nhà, người ấy ngừng khóc lặng nhìn vết thương ở cổ tay không ngừng chảy máu của mình. Đôi con ngươi ướt át đen láy, được ánh đèn phản chiếu lên, tựa vì sao lấp lánh giữa đêm đen, đẹp đẽ nhưng bi ai.
Cả người cô ngã xuống, nằm bất động trên giường. Máu ở cổ tay âm thầm rỉ rơi xuống ga giường, như đóa hoa bung nở giữa nền tuyết trắng, dưới ánh sáng vàng trầm càng thêm sẫm màu sầu thảm...
***
Lúc Thẩm An Ngọc tỉnh lại cũng là lúc hoàng hôn ngày mới vừa tắt, cô mơ màng mở mắt nhìn lên trần nhà một cách trống rỗng một hồi lâu mới thích ứng được thời gian của thực tại.
Một không gian kín cùng với sự u ám của cuối ngày khiến cô cảm thấy như thể trên trái đất rộng lớn này chỉ có mình cô tồn tại vậy, cô độc đến đáng thương. Cô nhẹ nâng cánh tay trái mình lên cao, nương theo ánh đèn ngủ vàng trầm nhìn vết cắt sâu trên cổ tay, nhếch môi cười nhạo chính mình. Cô cứ tưởng mình đã cắt trúng mạch máu chứ, máu chảy ra nhiều như vậy mà. Ai ngờ cô chỉ cắt đứt một gân tay, sự sống lại cứ tiếp diễn.
Xem ra ông trời vẫn chưa cho phép cô từ biệt thế giới này!
Thẩm An Ngọc choáng váng ngồi dậy, với cơ thể kiệt sức vì mất khá nhiều máu, sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ. Cô bật công tắc đèn phòng lên, gian phòng lập tức sáng trưng, điều này khiến tâm trạng cô thêm thoải mái hơn.
Cô mệt mỏi bước xuống giường, chậm rãi đi vào trong phòng tắm tắm rửa một trận thật sảng khoái và vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi trở ra. Vẫn như bao lần, khi cô ngược đãi chính mình xong lại tự lấy dụng cụ y tế trong ngăn tủ ra, tự mình tẩy rửa, tự mình băng bó.
Vũng máu lớn dưới sàn đã khô cứng lại từ lâu, nhưng với một người dày dặn kinh nghiệm như cô rất dễ để làm sạch chúng. Cô gỡ ga giường mang tới máy giặt vứt vào, sau khi bấm máy khởi động xong cô đi tới tủ lạnh lấy ra hộp sữa tươi cùng ổ bánh mỳ luôn luôn có sẵn ra, lặng lẽ ngồi ăn trên bàn.
Cô cũng không quên lấy những củ cà rốt tươi ngon gọt sạch sẽ, cho vào nồi nước sôi luộc chín sau đó tự mình ngoan ngoãn ăn sạch. Cà rốt giúp bổ sung hàm lượng máu đã mất. Ông trời đã không cho cô chết, vậy cô phải sống cho thật tốt!
Sống cho tới khi hết nghĩa vụ của cuộc đời thì thôi!
Sau khi ăn uống xong, cô cảm thấy sức khỏe mình cũng đã ổn định liền đi tới mở tủ quần áo ra, chọn một chiếc váy bó sát gợi cảm màu đen. Tô son thoa phấn, xịt nước hoa thơm phức, mái tóc xoăn sóng đen bóng xõa dài sau lưng. Cô cho điện thoại và những chiếc kẹo, chai sữa chua vào ví tiền sau đó đi một mạch ra cửa. Sỏ đôi chân trắng trẻo ngọc ngà vào đôi giày cao gót đen, lấy chiếc áo khoác trắng trên móc treo, mở cửa và rời đi.
Đằng nào hôm nay cũng được nghỉ, chi bằng vui chơi thâu đêm. Nếu mai còn sức thì đi làm, không còn thì xin nghỉ!
Cuộc sống thật tuyệt!
***
Một gã toàn thân ăn mặc đen kín mít, đứng từ xa nhìn một cô gái xinh đẹp gợi cảm trong bộ váy bó sát màu đen để lộ những đường cong đẹp đẽ trời sinh của phụ nữ vừa từ trong hiệu thuốc đi ra, bắt bừa chiếc taxi bên đường, lạnh lùng phóng thẳng về phía trước. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, khẩn cấp bấm gọi đi...
***
Thẩm An Ngọc trả tiền cho tài xế sau đó một mình hiên ngang đi thẳng vào cửa chính của quán bar mang tên Lamenter. Chiếc biển hiệu mang theo phong cách uốn éo, cùng tông màu tím sẫm mờ ám. Lần trước cô cùng Tiêu Mỹ Vân và Lê Hoa Thy tới đây chơi, hình như đã vô tình gặp được một anh chàng xa lạ và đã cùng người đó mây mưa cả một đêm dài.
Không biết lần này tới đây cô sẽ gặp được người nào đây?
Lúc Thẩm An Ngọc mang theo sự phấn khích và hồi hộp đi sâu vào bên trong, khi cô vừa khuất bóng bên trong cánh cửa cũng là lúc bên ngoài xuất hiện một chiếc Lamborghini Urus đen bạc sang chảnh xuất hiện. Hai tên canh cửa nhìn xe ngó mặt chủ, đặc biệt chiếc xe này rất quen thuộc với chỗ này liền cun cút rời khỏi vị trí đi về phía chủ nhân của chiếc xe ấy: "Dịch tổng!"
Dịch Khánh Tùng bước xuống xe, vứt chìa khóa cho một tên, sau đó bước thẳng vào bên trong Lamenter mà không nói một lời nào. Nhưng tên đó vẫn hiểu ý, tự mình đánh xe lái xuống tầng hầm để xe.
Được giúp Dịch tổng lái xe vào hầm chính là một loại vinh dự!
***
Thẩm An Ngọc chọn ngồi tại quầy bar, nhìn ngắm Bartender nam điển trai biểu diễn màn pha chế thức uống trên tay một cách rất thưởng thức. Tuy cô không xuất thân từ hào môn thế gia, nhưng cô vẫn có sự kiêu ngạo sang chảnh của riêng mình. Cô tì hai tay đỡ cằm, ánh mắt mơ màng nhìn Bartender, cất giọng hững hờ diễm lệ, lại có phần lẳng lơ câu dẫn một cách vụng về không chuyên nghiệp: "Ở đây có thứ gì vừa ngọt vừa say không?"
Lời cô vừa dứt, những người ngồi trên quầy bar này với những vị trí và khoảng cách khác nhau đồng đều bật cười. Ngay cả Bartender bình thường nghiêm nghị kính khách cũng không giấu nổi ánh mắt thoáng tia hài hước của mình. Sau khi hắn đổ dung dịch vừa pha chế ra cốc và đưa cho một vị khách trước đó xong, khẽ nói: "Long Island Iced Tea, hương vị New York thời thượng. Thức uống này rất hợp với quý cô ngọt ngào đây!"
Thẩm An Ngọc nghịch ngợm đáp: "Tôi không biết thế nào là New York thời thượng gì đó đâu, nếu nó khiến tôi say thì thật tuyệt vời!"
Một người đàn ông bên kia quầy bar thấy hứng thú với cô, bèn cầm ly rượu vừa nhận được từ Bartender mon men ngồi lại gần với cô: "Người đẹp đang thất tình sao?"
Thẩm An Ngọc giơ cao ngón trỏ, nhẹ nhàng lắc như chuông đồng hồ cổ điển mọc ngược: "Không, nó còn kinh khủng hơn thế nữa!"
"Tôi có thể san sẻ điều đó với em?"
Vừa hay lúc đó Bartender cũng đã pha xong Long Island Iced Tea, hắn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp giữa thân ly đẩy về phía cô: "Hi vọng thứ này sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn."
"Cảm ơn!" Thẩm An Ngọc chạm tay vào thân ly rượu có cái tên dài ngoằng, là Long, Long cái gì Tea ấy. Dù sao cô cũng không phải người bợm rượu, nên có chút rụt rè, cô không thích những vị khác ngoài vị ngọt. Mà rượu là thứ khó uống, cô không thể đánh bạo uống cả ngụm lớn được.
Cô nhẹ nhàng nhấp môi, các vị cay, đắng, chua, ngọt lần lượt tấn công vào đầu lưỡi, thời gian cách nhau không quá lâu đủ để một người ghét vị cay, ghét vị đắng như cô thấy thích thú. Cô đánh bạo uống thêm một ngụm lớn hơn, vẻ mặt hết sức hưởng thụ: "Thứ này rất ngon!"
Những người đàn ông xung quanh nãy giờ dán mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm An Ngọc đồng đều bật cười, đua nhau tấm tắc ca ngợi: "Cô em này thật thú vị! Rất đáng yêu!"
Một hai tên vụng trộm ghé sát vào tai nhau, sau đó lại nói nhỏ vào tai người bên cạnh. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của những con người này dành cho Thẩm An Ngọc dày đặc dụ.c vọn.g mưu mô. Gã luôn ngồi cạnh Thẩm An Ngọc nghe được âm mưu của bọn kia, nhếch môi cười giảo hoạt, âm thầm thỏa thuận hợp tác.
Bartender nghe người đẹp khen ngợi, tự hào thuyết trình về thức uống của mình pha chế: "Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola, đá lạnh và một lát chanh vàng. Các nguyên liệu hòa quện vào nhau tạo lên năm vị đắng, cay, chua, ngọt đặc chưng, khi uống đầu lưỡi sẽ cảm nhận được sự tinh tế từ sự kết hợp bốn vị kể trên."
Tửu lượng Thẩm An Ngọc đặc biệt kém, uống có nửa ly mặt mũi đã đỏ bừng, khuôn môi son mọng đỏ hững hờ hé mở, phả ra từng đợt hơi nặng nề nóng bỏng. Cô mơ màng nhìn về phía Bartender, đôi con ngươi đen láy ươn ướt dưới ánh đèn đủ màu sáng rỡ như sao, Bartender nhất thời bị câu dẫn, nuốt ngụm khí lạnh xuống lồng ngực.
Cô cười ngốc: "Tôi không am hiểu rượu bia gì đâu, nó rất ngon! Anh pha cho tôi thêm vài cốc nữa đi!"
Đôi mắt cô gái này như vũng lầy trong rừng sâu vậy, càng nhìn càng bị mê hoặc, không một nối thoát!
Lại liếc qua lũ hổ sói đói dụ.c xung quanh đang chờ chực nhảy bổ vào cô gái này xâu xé kia, hắn không biết phải thức tỉnh cô như thế nào. Dù sao hắn cũng chỉ là một Bartender nhỏ bé, cũng cần kiếm tiền mưu sinh, so với đám hổ sói này nhỏ bé hơn nhiều.
Bartender bất lực pha thêm hai ly Long Island Iced Tea, âm thầm rút đi lượng nguyên liệu làm từ rượu. Nhưng cô gái kia lại không hề biết ơn hắn, vừa ngấp một ngụm đã lập tức tố cáo: "Không phải loại này! Anh pha kiểu gì thế?"
Một tên nghe cô nói vậy, tự mình thưởng thức. Hắn tức giận ném thẳng về phía Bartender, cũng may hắn ta né kịp, hắn lớn tiếng: "Mày làm cho hẳn hoi! Làm tao mất con mồi ngon này thì đừng trách!"
Bartender bất lực vâng vâng dạ dạ, âm thầm ai oán. Cô gái, tôi đã cố hết sức! Cô có xảy ra chuyện gì xin đừng oán trách tôi!
Những tên đàn ông thấy cô như nai tơ lạc giữa rừng, chúng ra sức chuốc cô uống hết ly Long Island Iced Tea này đến ly Long Island Iced Tea khác, đến ly thứ tư cô đã hoàn toàn say mèm, đầu óc quay cuồng, không biết trời trăng mây gió gì nữa.
"C...cho tôi... hức... ly... ly... hức... ly nữa..."
Thẩm An Ngọc toan chạm tay vào ly Long Island Iced Tea thứ năm, bỗng có ai đó bá đạo cướp lấy, ngay trước mắt cô và đám hổ sói đói xung quanh nốc sạch. Cứ nghĩ mỗi thế là xong, ai ngờ hắn nắm chắc hai bên đầu cô, ngay trước mắt bao người áp môi mình lên môi cô, luồn lưỡi tách mở khoang miệng, truyền dung dịch Long Island Iced Tea sang miệng cô, ép cô nuốt xuống mới hài lòng buông cô ra.
Thẩm An Ngọc say khướt, không hề biết gì để mặc kẻ đó đem cô ngả gục vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nhấc bổng bế cô trên tay.
Đám hổ sói đói không cam tâm bị cướp mất con mồi, chúng tức giận đứng dậy, bao vây lấy hai người. Một tên đại diện trong tất cả số chúng hùng hồn nói: "Muốn đi thì bỏ nó xuống!"
Bình luận facebook