Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
"An An!"
Thẩm An Ngọc đang hăng hái chọn đồ ăn vặt trên kệ, mải mê chọn nhiều đến mức ôm đầy trên tay lúc nào không hay. Nghe tiếng gọi, theo phản xạ cô quay qua người đó miệng cười toe toét, chân thoăn thoắt đi nhanh về phía đó, vì đồ ăn trên tay quá đầy nên cô vừa bước một bước liền rơi một gói dưới đất. Cô đau lòng vừa lọm khọm một tay giữ những thứ còn lại trên tay, vừa cúi xuống toan nhặt gói vừa rơi kia lên...
Nhặt thì có nhặt được đấy, nhưng những thứ còn lại đang được cô ôm trong vòng tay cứ thế kéo nhau rơi xuống. Tạo nên một vùng lộn xộn, những người mua hàng quanh đấy không khỏi ngoái lại nhìn về phía cô.
Dịch Khánh Tùng bất lực nén tiếng thở dài. An An ngốc!
Thẩm An Ngọc ngước mắt nhìn về phía Dịch Khánh Tùng tội nghiệp gọi một tiếng: "Sếp, cứu em!"
"..."
Hắn bỏ lại xe đẩy hàng một chỗ, đi nhanh về phía Thẩm An Ngọc, chỉ mất vài giây hắn đã dễ dàng nhặt đống đồ dưới đất ôm lên tay. Thay vì hắn mang chúng ra xe như ý muốn của ai đó, hắn lại cứ thế mang về chỗ cũ.
Thẩm An Ngọc ngây người: "Ơ?"
Cô vội đuổi theo sau lưng hắn: "Em muốn mua mà sếp?"
Dịch Khánh Tùng ôn tồn đáp: "Em lúc này không nên ăn những thứ này, bác sỹ dặn rồi."
Thẩm An Ngọc nghe vậy đành bất lực xụ mặt, cô gật gật đầu, buồn bã đáp: "Vâng."
"Có điều..." Dịch Khánh Tùng không muốn thấy cô phiền lòng, đành nhặt vài món trên kệ lên xem qua các thành phần của chúng. Sau khi thấy tạm ổn liền đưa cho Thẩm An Ngọc: "Mấy cái này dùng được, em ăn tạm vài hôm."
Người kia đang rầu rĩ nghe vậy liền cười toe toét vui sướng, ôm đống kẹo vào người thật chặt cất cao giọng: "Sếp tuyệt nhất!"
"Về thôi."
"Dạ."
Trong khi Dịch Khánh Tùng nhặt từng món đồ trong xe đẩy để lên bàn cho nhân viên check mã thanh toán, còn Thẩm An Ngọc đang mải mê cầm thứ gì đó trên tay mình. Chiếc khẩu trang che mặt không che được ý cười trên đôi mắt sáng ngời như sao. Bất chợt cô tóm lấy cổ tay hắn đang buông thõng bên hông khiến hắn ngạc nhiên ngoái lại nhìn cô.
Trong mắt hắn lúc ấy là cô gái với dung mạo có chút biến đổi được che lại bằng khẩu trang, mái tóc dài xoăn sóng buộc bổng cá tính, đang nhẹ ngửa lòng bàn tay hắn ra, đặt vào một chiếc móc khóa có hình chú cừu Vui Vẻ trong bộ phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám. Một con cừu làm bằng nhựa dẻo, sinh động đáng yêu.
Thẩm An Ngọc ngước nhìn hắn cười khì: "Em vừa thấy trong siêu thị. Tặng sếp!"
Dịch Khánh Tùng trong lòng ngập tràn ngọt ngào, hắn mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn em."
Nhân viên sau khi xếp những món đồ vào túi xong liền lên tiếng gọi: "Đồ của hai vị xong rồi!"
Thẩm An Ngọc nhanh nhảu rút ra tờ 100 đưa cho cô nhân viên, trong khi cô ấy và Dịch Khánh Tùng tròn mắt ngỡ ngàng nhìn, cô vô tư nói: "Móc chìa khóa là em tặng nên để em trả, còn lại chị tính tiền từ anh đẹp trai này nhé!"
Nói rồi Thẩm An Ngọc một mạch bỏ đi trước, mặc cái nhìn khó hiểu của cô nhân, cô quay qua người đàn ông đạo mạo đoan trang trước mặt mình như muốn tìm lời giải đáp. Rốt cuộc thứ cô nhận lại chỉ là một cỗ tuyệt vọng, bất lực nhìn người đàn ông đó tay xách đống đồ trên tay nối theo sau cô gái kia biến mất sau góc khuất ngoài cửa chính...
***
Cánh cửa điện bằng sắt lớn tự động chạy mở sang một bên, tạo lối đi cho chiếc xe Kia Telluride đen bóng chạy thẳng vào trong. Chiếc xe lăn bánh chạy giữa con đường đổ bê tông lớn trải dài, hai bên trồng rặng cây tùng cao lớn được tỉa tót chăm sóc kỹ càng, khuôn viên rộng lớn đủ lại hoa cỏ diễm lệ xinh đẹp, đài phun nước hình kỳ lân trắng dựng vó kiêu ngạo xòe rộng cánh khổng lồ đặt giữa sân, ngay trước tòa biệt phủ bốn phía trắng tinh như tuyết, dưới nền trời xanh không một áng mây càng thêm lộng lẫy tráng lệ.
Từ phía trên hiên nhà có một người phụ nữ trung niên, trên người ăn mặc đồng phục tuy đơn giản nhưng chất liệu vải không phải loại thường. Có thể cho thấy tuy bà là người không có địa vị, nhưng chủ nhân của tòa biệt phủ này gia thế quyền cao trọng vọng. Bà chạy nhanh ra sân, nơi con Kia Telluride vừa dừng lại.
Người phụ nữ trung niên tay vừa mở cửa, vừa phấn khởi nói: "Phu nhân, tiểu thư vừa về rồi!"
Từ trong xe người phụ nữ gốc Nga bước xuống, gương mặt không giấu nổi nỗi nhớ nhung và niềm vui: "Nana về rồi?"
"Dạ phải!"
"Quản gia, bà đem những thứ tôi mua trong cốp xe vào cho tôi!"
"Vâng, thưa phu nhân!"
"Nana, con yêu!" Karina Ivanov vội vàng đi nhanh vào bên trong biệt phủ, bà vừa đi vừa luôn miệng gọi tên đứa con gái ham chơi đi vòng quanh thế giới liên tiếp mấy năm mới chịu mò về gặp người mẹ là bà đây.
Bên ngoài tòa biệt phủ là một màu trắng như tuyết, còn bên trong nội thất được trang trí chủ đạo bằng bạc và pha lê, quý tộc lộng lẫy. Những món đồ bằng da thú đắt đỏ, bằng chất gỗ quý hiếm, bằng gốm sứ từ các triều đại lịch sử khác nhau và vô số đồ máy móc công nghệ hiện đại tiên tiến. Mỗi món đều có những giá trị khác nhau và chắc chắn rằng không có một món nào rẻ tiền, bất kể là thảm chùi chân hay giẻ lau nhà.
Karina Ivanov vừa đi vào bên trong nhà, từ đâu nhào ra một thân hình mảnh mai nhỏ bé sà vào lòng bà ôm chặt, gọi vang một tiếng: "Mami! Con nhớ mami!"
Karina Ivanov ôm chặt người trong lòng, xúc động mắt nhòa lệ mỏng, bà nghẹn ngào: "Đứa con này! Mải chơi đến quên cả mami rồi!"
Đường Hân Nghiên cười nghịch ngợm: "Con xin lỗi mami, con đã về với mami rồi đây!"
Đường Hân Nghiên có vẻ đẹp Đông Nam Á lai Nga, sở hữu dung mạo xinh đẹp tựa nữ thần, nước da trắng hồng, cặp môi hơi dày căng mọng quyến rũ, thân hình bốc lửa gợi cảm. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lá và mái tóc xoăn màu nâu sữa được thừa hưởng từ mẹ cô - bà Karina Ivanov. Các tài khoản mạng xã hội của cô luôn luôn có rất nhiều người theo dõi, so với các ca sĩ diễn viên hạng A có phần nổi trội hơn.
Không những xinh đẹp, cô còn có gia thế khủng và thân phận đặc biệt khi bố cô là ông Đường Trạch - Đại tướng bộ quốc phòng, người đứng đầu điều hành cả hệ thống quân đội của quốc gia.
Đường Hân Nghiên sinh ra đã nằm ở vạch đích, mọi người thường nói cô như vậy. Từ năm mười lăm tuổi tới giờ không nơi nào trên thế giới là chưa từng có dấu chân của cô. Những người cùng địa vị, đẳng cấp khác đánh giá cô là một tiểu thư ham chơi vô năng. Cô cũng đem những lời nói của người khác vứt ra sau tai, chưa từng có ý để tâm. Đến cha mẹ cô còn chưa ai phàn nàn bọn họ đủ tư cách sao?
Karina Ivanov bật khóc như một đứa trẻ: "Ôi con gái tôi! Con gầy đi nhiều quá!"
Đường Hân Nghiên nhõng nhẽo: "Mami đừng khóc, con đi chơi chán rồi sẽ không đi nữa đâu!"
Karina Ivanov gạt nước mắt nơi khóe mi, buông Đường Hân Nghiên ra nghi hoặc nhìn cô: "Thật không đấy!"
"Thật mà!" Đường Hân Nghiên cười hi hi, ôm cánh tay bà Karina Ivanov vào người mè nheo: "Mami, con muốn ăn sườn xào cay!"
Karina Ivanov nhéo mũi con gái mình: "Được rồi, con đi đường xa cũng đã mệt lên phòng nghỉ ngơi đi. Xong mami gọi con."
"Con không mệt, con sẽ chờ mami."
"Được rồi, chờ mami một chút!" Karina Ivanov quay qua bà quản gia vừa xách đồ trong tay từ ngoài đi vào: "Quản gia, bà mang vào trong bếp trước cho tôi!"
Quản gia cung kính đáp: "Vâng thưa phu nhân!"
Đường Hân Nghiên ngồi trên chiếc bàn ăn hình bầu dục kéo dài hàng mét, sức chứa đến trăm người cũng vừa. Cô ngồi tại vị trí của bố cô nơi đầu bàn, tay mở điện thoại xem gì đó, gương mặt xinh đẹp không giấu được sự ái mộ, đôi môi quyến rũ vẽ lên nụ cười tươi rạng rỡ, đôi chân hí hửng đung đưa trên không trung.
Thứ cô xem trên màn hình điện thoại chính là buổi họp báo ra mắt game Zodiac Battel của Hỏa Dương...
Anh Tùng, em về rồi!
***
Thẩm An Ngọc vô tư ngồi khoanh tròn chân trên ghế, bất chấp Dịch Khánh Tùng còn ở đây. Chiếc khẩu trang trên mặt đã sớm được tháo ra treo lên giá ngoài cửa, khuôn mặt sưng vù xấu xí cứ thế phơi bày. Khoảnh khắc ngại ngùng xấu hổ vì diện mạo qua đi, Thẩm An Ngọc của hiện tại lại tràn ngập tự tin. Cô vừa ngồi bấm điện thoại, vừa lấy đồ ăn vặt trên bàn bỏ miệng nhai rộp rộp. Mặc kệ người làm sếp đang sắn tay áo vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Dịch Khánh Tùng thuần thục vo gạo cắm cơm, hắn cầm dao chắc tay cắt lát rau củ hết sức điêu luyện, trông không đơn giản là biết vào bếp nấu nướng, tay nghề có thể đem so với đầu bếp nhà hàng cũng không ngoa. Hắn tay xào tay nấu tất bật cả buổi, còn ai kia thân là chủ nhà cũng là cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của hắn đang thản nhiên mặc kệ hắn làm sao thì làm.
Hắn tự hỏi, rốt cuộc hắn có còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn nữa hay không?
Thẩm An Ngọc vẫn chẳng hay biết gì, vẫn vô tư vừa bấm điện thoại vừa tủm tỉm cười, đôi lúc nhịn không được phì cười thành tiếng. Dịch Khánh Tùng tay nấu ăn, tai hướng về phía cô, hắn không khỏi tò mò điều gì khiến cô thích thú như vậy. Cô đơn giản là đang xem cái gì hay lại nhắn tin với người nào?
Nhắn tin với tên chủ nhà hàng Vãng Sinh nào đó?
Trông hai người thân thiết đến vậy cơ mà?
Cô thậm chí còn có ý định lên giường với hắn ta?
"Sir!"
Thẩm An Ngọc nghe thấy tiếng suýt xoa của Dịch Khánh Tùng, cô nhanh chóng rời mắt khỏi màn hình điện thoại quay mặt về phía hắn, cô hoảng hốt lập tức duỗi chân đứng dậy đi nhanh về phía hắn: "Sếp?"
Dịch Khánh Tùng vì không tập trung, bất cẩn để dao cắt trúng tay. Tuy nhiên sắc mặt hắn không đổi, điềm đạm tay này cầm ngón tay kia đang bị chảy rất nhiều máu như thể chẳng có gì xảy ra. Còn chưa kịp nghĩ xem nên xử lý thế nào thì cả ngón tay đã bị người kia đưa thẳng vào hang động ẩm ướt nóng bỏng. Hắn ngỡ ngàng nhìn người trước mắt đang vô tư ngậm lấy ngón tay bị thương của hắn, yết hầu khô khốc chuyển động. Yêu nghiệt! Em có biết em đang làm cái gì không?
"An..."
Thẩm An Ngọc nhả ngón tay Dịch Khánh Tùng sau khi cầm được máu cho hắn ra, cô quay qua tắt bếp sau đó cầm tay hắn kéo đi. Cô kéo hắn rời khỏi khu nhà bếp, tiến vào bên trong phòng ngủ. Từ đầu tới cuối không nói một lời nào, cứ thế tùy tiện quyết định theo ý của bản thân.
Cô kéo Dịch Khánh Tùng, để hắn ngồi xuống giường, cô lấy trong ngăn kéo trên của chiếc tủ nhỏ cạnh giường một chiếc băng cá nhân, rồi nửa quỳ nửa ngồi trước chân hắn thổi khẽ một hơi vào vết thương: "Sếp còn đau không?"
Dịch Khánh Tùng ngoan ngoãn mặc Thẩm An Ngọc xử lý vết thương, hắn cười dịu dàng: "Cảm ơn em."
Hơi thổi vừa rồi đã vô ý thổi ngọn hỏa dục đang nhen nhóm trong hắn bừng cháy lên...
Thẩm An Ngọc cẩn thận dán băng cá nhân che đi vết thương trên ngón tay Dịch Khánh Tùng, cô ngước đôi mắt sáng rỡ tựa vì sao giữa nền trời đêm đen: "Sếp lần sau chú ý nhé, đừng để bị thương."
Dịch Khánh Tùng nhẹ bưng một bên má bị sưng của Thẩm An Ngọc, ngón cái dịu dàng âu yếm: "An An,"
"Dạ?"
"Em rất biết cách làm người khác luôn nhớ tới em."
Thẩm An Ngọc cười hì hì, quản không nổi cái miệng cứ thế nói thẳng: "Vậy sếp có nhớ em không?"
Dịch Khánh Tùng cất giọng nhẹ nhàng mà chắc nịch: "Nhớ!"
Thẩm An Ngọc ngây người nhìn hắn, hắn nhìn đáp lại cô. Đôi bên đối mắt nhìn nhau, trong tâm trí họ hiện tại chỉ có duy nhất đối phương.
Kẻ ái tình loạn lạc, người lạnh lùng thờ ơ...
Thẩm An Ngọc đang hăng hái chọn đồ ăn vặt trên kệ, mải mê chọn nhiều đến mức ôm đầy trên tay lúc nào không hay. Nghe tiếng gọi, theo phản xạ cô quay qua người đó miệng cười toe toét, chân thoăn thoắt đi nhanh về phía đó, vì đồ ăn trên tay quá đầy nên cô vừa bước một bước liền rơi một gói dưới đất. Cô đau lòng vừa lọm khọm một tay giữ những thứ còn lại trên tay, vừa cúi xuống toan nhặt gói vừa rơi kia lên...
Nhặt thì có nhặt được đấy, nhưng những thứ còn lại đang được cô ôm trong vòng tay cứ thế kéo nhau rơi xuống. Tạo nên một vùng lộn xộn, những người mua hàng quanh đấy không khỏi ngoái lại nhìn về phía cô.
Dịch Khánh Tùng bất lực nén tiếng thở dài. An An ngốc!
Thẩm An Ngọc ngước mắt nhìn về phía Dịch Khánh Tùng tội nghiệp gọi một tiếng: "Sếp, cứu em!"
"..."
Hắn bỏ lại xe đẩy hàng một chỗ, đi nhanh về phía Thẩm An Ngọc, chỉ mất vài giây hắn đã dễ dàng nhặt đống đồ dưới đất ôm lên tay. Thay vì hắn mang chúng ra xe như ý muốn của ai đó, hắn lại cứ thế mang về chỗ cũ.
Thẩm An Ngọc ngây người: "Ơ?"
Cô vội đuổi theo sau lưng hắn: "Em muốn mua mà sếp?"
Dịch Khánh Tùng ôn tồn đáp: "Em lúc này không nên ăn những thứ này, bác sỹ dặn rồi."
Thẩm An Ngọc nghe vậy đành bất lực xụ mặt, cô gật gật đầu, buồn bã đáp: "Vâng."
"Có điều..." Dịch Khánh Tùng không muốn thấy cô phiền lòng, đành nhặt vài món trên kệ lên xem qua các thành phần của chúng. Sau khi thấy tạm ổn liền đưa cho Thẩm An Ngọc: "Mấy cái này dùng được, em ăn tạm vài hôm."
Người kia đang rầu rĩ nghe vậy liền cười toe toét vui sướng, ôm đống kẹo vào người thật chặt cất cao giọng: "Sếp tuyệt nhất!"
"Về thôi."
"Dạ."
Trong khi Dịch Khánh Tùng nhặt từng món đồ trong xe đẩy để lên bàn cho nhân viên check mã thanh toán, còn Thẩm An Ngọc đang mải mê cầm thứ gì đó trên tay mình. Chiếc khẩu trang che mặt không che được ý cười trên đôi mắt sáng ngời như sao. Bất chợt cô tóm lấy cổ tay hắn đang buông thõng bên hông khiến hắn ngạc nhiên ngoái lại nhìn cô.
Trong mắt hắn lúc ấy là cô gái với dung mạo có chút biến đổi được che lại bằng khẩu trang, mái tóc dài xoăn sóng buộc bổng cá tính, đang nhẹ ngửa lòng bàn tay hắn ra, đặt vào một chiếc móc khóa có hình chú cừu Vui Vẻ trong bộ phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám. Một con cừu làm bằng nhựa dẻo, sinh động đáng yêu.
Thẩm An Ngọc ngước nhìn hắn cười khì: "Em vừa thấy trong siêu thị. Tặng sếp!"
Dịch Khánh Tùng trong lòng ngập tràn ngọt ngào, hắn mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn em."
Nhân viên sau khi xếp những món đồ vào túi xong liền lên tiếng gọi: "Đồ của hai vị xong rồi!"
Thẩm An Ngọc nhanh nhảu rút ra tờ 100 đưa cho cô nhân viên, trong khi cô ấy và Dịch Khánh Tùng tròn mắt ngỡ ngàng nhìn, cô vô tư nói: "Móc chìa khóa là em tặng nên để em trả, còn lại chị tính tiền từ anh đẹp trai này nhé!"
Nói rồi Thẩm An Ngọc một mạch bỏ đi trước, mặc cái nhìn khó hiểu của cô nhân, cô quay qua người đàn ông đạo mạo đoan trang trước mặt mình như muốn tìm lời giải đáp. Rốt cuộc thứ cô nhận lại chỉ là một cỗ tuyệt vọng, bất lực nhìn người đàn ông đó tay xách đống đồ trên tay nối theo sau cô gái kia biến mất sau góc khuất ngoài cửa chính...
***
Cánh cửa điện bằng sắt lớn tự động chạy mở sang một bên, tạo lối đi cho chiếc xe Kia Telluride đen bóng chạy thẳng vào trong. Chiếc xe lăn bánh chạy giữa con đường đổ bê tông lớn trải dài, hai bên trồng rặng cây tùng cao lớn được tỉa tót chăm sóc kỹ càng, khuôn viên rộng lớn đủ lại hoa cỏ diễm lệ xinh đẹp, đài phun nước hình kỳ lân trắng dựng vó kiêu ngạo xòe rộng cánh khổng lồ đặt giữa sân, ngay trước tòa biệt phủ bốn phía trắng tinh như tuyết, dưới nền trời xanh không một áng mây càng thêm lộng lẫy tráng lệ.
Từ phía trên hiên nhà có một người phụ nữ trung niên, trên người ăn mặc đồng phục tuy đơn giản nhưng chất liệu vải không phải loại thường. Có thể cho thấy tuy bà là người không có địa vị, nhưng chủ nhân của tòa biệt phủ này gia thế quyền cao trọng vọng. Bà chạy nhanh ra sân, nơi con Kia Telluride vừa dừng lại.
Người phụ nữ trung niên tay vừa mở cửa, vừa phấn khởi nói: "Phu nhân, tiểu thư vừa về rồi!"
Từ trong xe người phụ nữ gốc Nga bước xuống, gương mặt không giấu nổi nỗi nhớ nhung và niềm vui: "Nana về rồi?"
"Dạ phải!"
"Quản gia, bà đem những thứ tôi mua trong cốp xe vào cho tôi!"
"Vâng, thưa phu nhân!"
"Nana, con yêu!" Karina Ivanov vội vàng đi nhanh vào bên trong biệt phủ, bà vừa đi vừa luôn miệng gọi tên đứa con gái ham chơi đi vòng quanh thế giới liên tiếp mấy năm mới chịu mò về gặp người mẹ là bà đây.
Bên ngoài tòa biệt phủ là một màu trắng như tuyết, còn bên trong nội thất được trang trí chủ đạo bằng bạc và pha lê, quý tộc lộng lẫy. Những món đồ bằng da thú đắt đỏ, bằng chất gỗ quý hiếm, bằng gốm sứ từ các triều đại lịch sử khác nhau và vô số đồ máy móc công nghệ hiện đại tiên tiến. Mỗi món đều có những giá trị khác nhau và chắc chắn rằng không có một món nào rẻ tiền, bất kể là thảm chùi chân hay giẻ lau nhà.
Karina Ivanov vừa đi vào bên trong nhà, từ đâu nhào ra một thân hình mảnh mai nhỏ bé sà vào lòng bà ôm chặt, gọi vang một tiếng: "Mami! Con nhớ mami!"
Karina Ivanov ôm chặt người trong lòng, xúc động mắt nhòa lệ mỏng, bà nghẹn ngào: "Đứa con này! Mải chơi đến quên cả mami rồi!"
Đường Hân Nghiên cười nghịch ngợm: "Con xin lỗi mami, con đã về với mami rồi đây!"
Đường Hân Nghiên có vẻ đẹp Đông Nam Á lai Nga, sở hữu dung mạo xinh đẹp tựa nữ thần, nước da trắng hồng, cặp môi hơi dày căng mọng quyến rũ, thân hình bốc lửa gợi cảm. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lá và mái tóc xoăn màu nâu sữa được thừa hưởng từ mẹ cô - bà Karina Ivanov. Các tài khoản mạng xã hội của cô luôn luôn có rất nhiều người theo dõi, so với các ca sĩ diễn viên hạng A có phần nổi trội hơn.
Không những xinh đẹp, cô còn có gia thế khủng và thân phận đặc biệt khi bố cô là ông Đường Trạch - Đại tướng bộ quốc phòng, người đứng đầu điều hành cả hệ thống quân đội của quốc gia.
Đường Hân Nghiên sinh ra đã nằm ở vạch đích, mọi người thường nói cô như vậy. Từ năm mười lăm tuổi tới giờ không nơi nào trên thế giới là chưa từng có dấu chân của cô. Những người cùng địa vị, đẳng cấp khác đánh giá cô là một tiểu thư ham chơi vô năng. Cô cũng đem những lời nói của người khác vứt ra sau tai, chưa từng có ý để tâm. Đến cha mẹ cô còn chưa ai phàn nàn bọn họ đủ tư cách sao?
Karina Ivanov bật khóc như một đứa trẻ: "Ôi con gái tôi! Con gầy đi nhiều quá!"
Đường Hân Nghiên nhõng nhẽo: "Mami đừng khóc, con đi chơi chán rồi sẽ không đi nữa đâu!"
Karina Ivanov gạt nước mắt nơi khóe mi, buông Đường Hân Nghiên ra nghi hoặc nhìn cô: "Thật không đấy!"
"Thật mà!" Đường Hân Nghiên cười hi hi, ôm cánh tay bà Karina Ivanov vào người mè nheo: "Mami, con muốn ăn sườn xào cay!"
Karina Ivanov nhéo mũi con gái mình: "Được rồi, con đi đường xa cũng đã mệt lên phòng nghỉ ngơi đi. Xong mami gọi con."
"Con không mệt, con sẽ chờ mami."
"Được rồi, chờ mami một chút!" Karina Ivanov quay qua bà quản gia vừa xách đồ trong tay từ ngoài đi vào: "Quản gia, bà mang vào trong bếp trước cho tôi!"
Quản gia cung kính đáp: "Vâng thưa phu nhân!"
Đường Hân Nghiên ngồi trên chiếc bàn ăn hình bầu dục kéo dài hàng mét, sức chứa đến trăm người cũng vừa. Cô ngồi tại vị trí của bố cô nơi đầu bàn, tay mở điện thoại xem gì đó, gương mặt xinh đẹp không giấu được sự ái mộ, đôi môi quyến rũ vẽ lên nụ cười tươi rạng rỡ, đôi chân hí hửng đung đưa trên không trung.
Thứ cô xem trên màn hình điện thoại chính là buổi họp báo ra mắt game Zodiac Battel của Hỏa Dương...
Anh Tùng, em về rồi!
***
Thẩm An Ngọc vô tư ngồi khoanh tròn chân trên ghế, bất chấp Dịch Khánh Tùng còn ở đây. Chiếc khẩu trang trên mặt đã sớm được tháo ra treo lên giá ngoài cửa, khuôn mặt sưng vù xấu xí cứ thế phơi bày. Khoảnh khắc ngại ngùng xấu hổ vì diện mạo qua đi, Thẩm An Ngọc của hiện tại lại tràn ngập tự tin. Cô vừa ngồi bấm điện thoại, vừa lấy đồ ăn vặt trên bàn bỏ miệng nhai rộp rộp. Mặc kệ người làm sếp đang sắn tay áo vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Dịch Khánh Tùng thuần thục vo gạo cắm cơm, hắn cầm dao chắc tay cắt lát rau củ hết sức điêu luyện, trông không đơn giản là biết vào bếp nấu nướng, tay nghề có thể đem so với đầu bếp nhà hàng cũng không ngoa. Hắn tay xào tay nấu tất bật cả buổi, còn ai kia thân là chủ nhà cũng là cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của hắn đang thản nhiên mặc kệ hắn làm sao thì làm.
Hắn tự hỏi, rốt cuộc hắn có còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn nữa hay không?
Thẩm An Ngọc vẫn chẳng hay biết gì, vẫn vô tư vừa bấm điện thoại vừa tủm tỉm cười, đôi lúc nhịn không được phì cười thành tiếng. Dịch Khánh Tùng tay nấu ăn, tai hướng về phía cô, hắn không khỏi tò mò điều gì khiến cô thích thú như vậy. Cô đơn giản là đang xem cái gì hay lại nhắn tin với người nào?
Nhắn tin với tên chủ nhà hàng Vãng Sinh nào đó?
Trông hai người thân thiết đến vậy cơ mà?
Cô thậm chí còn có ý định lên giường với hắn ta?
"Sir!"
Thẩm An Ngọc nghe thấy tiếng suýt xoa của Dịch Khánh Tùng, cô nhanh chóng rời mắt khỏi màn hình điện thoại quay mặt về phía hắn, cô hoảng hốt lập tức duỗi chân đứng dậy đi nhanh về phía hắn: "Sếp?"
Dịch Khánh Tùng vì không tập trung, bất cẩn để dao cắt trúng tay. Tuy nhiên sắc mặt hắn không đổi, điềm đạm tay này cầm ngón tay kia đang bị chảy rất nhiều máu như thể chẳng có gì xảy ra. Còn chưa kịp nghĩ xem nên xử lý thế nào thì cả ngón tay đã bị người kia đưa thẳng vào hang động ẩm ướt nóng bỏng. Hắn ngỡ ngàng nhìn người trước mắt đang vô tư ngậm lấy ngón tay bị thương của hắn, yết hầu khô khốc chuyển động. Yêu nghiệt! Em có biết em đang làm cái gì không?
"An..."
Thẩm An Ngọc nhả ngón tay Dịch Khánh Tùng sau khi cầm được máu cho hắn ra, cô quay qua tắt bếp sau đó cầm tay hắn kéo đi. Cô kéo hắn rời khỏi khu nhà bếp, tiến vào bên trong phòng ngủ. Từ đầu tới cuối không nói một lời nào, cứ thế tùy tiện quyết định theo ý của bản thân.
Cô kéo Dịch Khánh Tùng, để hắn ngồi xuống giường, cô lấy trong ngăn kéo trên của chiếc tủ nhỏ cạnh giường một chiếc băng cá nhân, rồi nửa quỳ nửa ngồi trước chân hắn thổi khẽ một hơi vào vết thương: "Sếp còn đau không?"
Dịch Khánh Tùng ngoan ngoãn mặc Thẩm An Ngọc xử lý vết thương, hắn cười dịu dàng: "Cảm ơn em."
Hơi thổi vừa rồi đã vô ý thổi ngọn hỏa dục đang nhen nhóm trong hắn bừng cháy lên...
Thẩm An Ngọc cẩn thận dán băng cá nhân che đi vết thương trên ngón tay Dịch Khánh Tùng, cô ngước đôi mắt sáng rỡ tựa vì sao giữa nền trời đêm đen: "Sếp lần sau chú ý nhé, đừng để bị thương."
Dịch Khánh Tùng nhẹ bưng một bên má bị sưng của Thẩm An Ngọc, ngón cái dịu dàng âu yếm: "An An,"
"Dạ?"
"Em rất biết cách làm người khác luôn nhớ tới em."
Thẩm An Ngọc cười hì hì, quản không nổi cái miệng cứ thế nói thẳng: "Vậy sếp có nhớ em không?"
Dịch Khánh Tùng cất giọng nhẹ nhàng mà chắc nịch: "Nhớ!"
Thẩm An Ngọc ngây người nhìn hắn, hắn nhìn đáp lại cô. Đôi bên đối mắt nhìn nhau, trong tâm trí họ hiện tại chỉ có duy nhất đối phương.
Kẻ ái tình loạn lạc, người lạnh lùng thờ ơ...
Bình luận facebook