Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Vắng bóng Thẩm An Ngọc hơn một tuần trời không gian như trống trải dẫu hàng ngày hàng giờ đều có nhiều nhân viên đi làm. Và sự trở lại của cô như khoảnh khắc đếm ngược đón chào năm mới, nhộn nhịp râm ran.
Còn chưa vào đến cửa, Thẩm An Ngọc chào thật to: "Hello!"
Mọi người đang than trời than đất rằng sao cô nghỉ nhiều thế thì nghe thấy tiếng cô, lập tức như ong vỡ tổ đi nhanh về phía cửa chào đón cô: "An An! Ơn trời em đã đi làm trở lại!"
"Em nhớ mọi người quá!"
"Hội này nhớ em muốn chết!"
"Hi hi!"
"Sức khỏe thế nào rồi em?"
"Em khỏe rồi chị."
"Thật là.. sao tự dưng bị ốm như vậy?"
"Em khỏi rồi, em sẽ tiếp tục cày cuốc!" Thẩm An Ngọc tươi cười rạng rỡ, tinh thần lạc quan yêu đời của cô vô tình làm mọi người vui lây, bọn họ nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ. Theo thói quen, cô lấy trong túi áo hai gói kẹo lớn đưa cho bọn họ, cô hít sâu một hơi hét lớn một tiếng khuấy động không gian: "Chúc cả nhà một ngày tốt lành!"
Mọi người đồng loạt giơ cao nắm tay hô to: "Một ngày tốt lành!"
Có thể trong mắt người khác Thẩm An Ngọc là loại người khùng điên thích làm màu, nhưng với nội bộ bộ phận thiết kế - marketing mà nói cô chính là một loại vitamin vui vẻ, là một nguồn năng lượng tích cực. Tầm tuổi trưởng thành người ta thường chú ý đến thể diện và hạn chế thể hiện những điều được cho là nố bịch tránh đi những cái soi mói khinh miệt. Chỉ có Thẩm An Ngọc kể từ lúc thực tập cô đã rất lạc quan yêu đời, ban đầu có thấy cô giả tạo và phiền phức sau dần cũng quen và cũng bị điều này của cô lây nhiễm.
Cô rất chân thật, đối với ai cũng chân thật. Cô có thể vô tư không ngại ngùng trước ai nhưng cô vẫn có ý thức của một người có học. Cô sẽ im lặng khi người khác nói chuyện buồn, cô sẽ hưởng ứng theo ý quyết định chung của mọi người, cô sẽ cùng người đó giải quyết khó khăn dù cho chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô. Cô rất ấm áp, rất ngọt ngào, cô chưa từng bỏ rơi hay khinh miệt một ai, cô dần dần dùng nhân cách của cô cảm hóa từng người một. Vô tư thẳng thắn, dịu dàng ấm áp.
Con người có thể coi là rất máu lạnh, sẽ không quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Nhưng họ đối với Thẩm An Ngọc lại khác, một mực yêu thương cưng chiều. Hai năm cô vào Hỏa Dương làm, cả bộ phận này chưa ai bài xích chán ghét cô, cũng chẳng cho phép người của bộ phận khác bắt nạt cô.
Tiêu Mỹ Vân mếu máo, nước mắt cũng chảy dài xuống má bất thình lình nhào vào người Thẩm An Ngọc ôm chặt: "Đồ hâm này, cậu có biết tớ lo cho cậu thế nào không!"
Thẩm An Ngọc cười tinh nghịch vỗ vai cô chấn an: "Sao tự dưng lại mếu thế này."
"Cậu làm tớ lo muốn chết!"
"Ngoan nào, thương thương, tớ khỏe rồi!"
"Không cho cậu ốm thêm nữa đâu đấy!"
Thẩm An Ngọc bĩu môi: "Gớm, sến quá!" Cô xoay người Tiêu Mỹ Vân lại, vừa đẩy cô ấy vừa nói: "Tớ biết tớ có mị lực ai cũng yêu mến tớ, tớ rất cảm kích, giờ thì vào làm thôi!"
Một anh đồng nghiệp bóp bép nhai kẹo tò mò hỏi: "Vẫn dự án đấy à?"
"Dạ!"
"Em có kế hoạch gì thì cứ nói mọi người sẽ góp ý cho em."
"Oke!"
Buổi họp mặt qua đi, ai nấy đều trở về vị trí bắt đầu một ngày làm việc mới. Toàn bộ máy tính đều được khởi động, trên màn hình hiển thị phần mềm chuyên dụng cho vị trí từng người. Không gian lặng đi, chỉ còn lại tiếng gõ phím cùng click chuột. Bọn họ không còn ồn ào huyên náo, hoàn toàn nghiêm túc tập trung vào công việc với tinh thần sẵn sàng vì Hỏa Dương dốc toàn bộ sức lực.
Trong lúc chờ màn hình khởi động xong, Lê Hoa Thy từ đâu đi tới vỗ nhẹ vai Thẩm An Ngọc vẫn như mọi lần Thẩm An Ngọc chẳng hề giật mình hoảng hốt điềm đạm quay qua nhìn Lê Hoa Thy dò hỏi: "Trưởng phòng muốn gặp cậu."
Thẩm An Ngọc thoáng nhíu mày không vui, cô nhớ lại hôm đó nếu không vì cô ta cô sẽ không ốm, càng sẽ không phải uống thuốc, càng chẳng phải đến bệnh viện nằm. Cô nhìn Lê Hoa Thy xem như không có gì liền ngoạc miệng cười toe toét: "Nhớ tớ không?"
"Không!"
"Xì," Thẩm An Ngọc bĩu môi rồi đứng dậy rời khỏi vị trí.
Lê Hoa Thy lắc đầu cười khổ nhìn theo bóng lưng của cô bạn, liếc qua mặt bàn của Thẩm An Ngọc thì thấy một nắm kẹo đủ màu, nhịn không được vẽ lên nụ cười tươi tắn trên môi. An An, chúc một ngày tốt lành!
***
Thẩm An Ngọc thu lại bộ dạng thân thiện thường ngày ngay khi vừa bước vào phòng kính dành riêng cho trưởng phòng, theo phép tắc cô cung kính cúi đầu: "Trưởng phòng cho gọi?"
Cung Hải Đình liếc mắt qua loa coi như đã đáp lời, cô vừa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính vừa nhếch môi cười nhạt: "Cô thật sự rất có bản lĩnh, leo được lên người chủ tịch."
Thẩm An Ngọc ra vẻ ngạc nhiên cắn cắn môi: "Cô biết rồi?"
"Hừ, cô nghĩ tôi ngu sao?"
Hôm đó cô tùy tiện xông vào là vì đã nghe được giọng nói của Thẩm An Ngọc, cô không ngờ được cảnh tượng cô trông thấy lại ám muội như vậy. Hồ ly tinh!
"Không biết khi toàn phòng này biết được sự ti tiện của cô, liệu cô còn có thể trưng bộ dạng giả tạo buồn nôn đó lừa họ được nữa hay không."
Thẩm An Ngọc không hề hoảng sợ, cô vô tội nói: "Hôm đấy trưởng phòng cũng nghe rồi đấy, đây là chuyện riêng của sếp."
"Trơ trẽn, không biết xấu hổ!" Cung Hải Đình chừng lớn đôi mắt diễm lệ, cánh môi son đỏ vểnh cong chua ngoa: "Làm tình nhân thì vinh quang lắm sao?"
Thẩm An Ngọc: "Làm tình nhân của một người quyền lực giàu có lại còn đẹp trai như vậy, cô nói xem có vinh quang lắm không?"
"Chỉ là thứ để giải tỏa sinh lý có gì hay ho?"
"Tôi cũng có sinh lý, vừa được cùng người quyền lực đẹp trai giải tỏa nhu cầu vừa có tiền để tiêu cũng rất tốt." Thẩm An Ngọc nhếch môi cười lẳng lơ: "Trưởng phòng Cung nói xem, cô có muốn hay không?"
"Hồ ly tinh!" Cung Hải Đình tức giận đập bàn đứng dậy, trau mày lườm Thẩm An Ngọc cháy con mắt: "Đám người ngoài kia lại bị con hồ ly tinh như cô lừa đảo! Nhân cách thối nát như vậy cũng chẳng ai hay, còn vì ba cái kẹo rẻ tiền mà ngu muội!"
"Kẹo rẻ tiền là đúng rồi tôi làm gì có nhiều tiền, tương lai tôi được sếp cho tiền sẽ mua đồ ngon cho bọn họ sau."
"Thẩm An Ngọc, cô luôn lẳng lơ, luôn quyến rũ đàn ông kể từ khi đi học đến giờ, mặt cô chát bao nhiêu tấn phấn mới che hết đây?"
Thẩm An Ngọc sờ tay lên mặt mình xoa xoa, cô cười ngạo nghễ: "Có trách thì trách tôi trời sinh dung mạo hút người đi."
Cung Hải Đình cười mỉa mai: "Mẹ cô lẳng lơ thế nào mới đẻ được ra đứa con như cô vậy..."
Cung Hải Đình vừa dứt lời, cổ áo cô đã bị Thẩm An Ngọc túm chặt kéo về phía mình ép cô mặt đối mặt với cô ta. Đôi con ngươi dưới ánh đèn điện sáng rỡ như sao lại đậm nồng sự tức giận, Cung Hải Đình không hiểu sao thân thể mình lại không thể làm chủ cứ run lên bần bật.
Thẩm An Ngọc gằn giọng: "Cô hại tôi đổ bệnh nằm viện, tôi đã bỏ qua vì nghe lời cấp trên là bổn phận của tôi. Cô nói tôi lẳng lơ đê tiện tôi không quản, cô dám nói mẹ tôi thêm một lần nữa tôi giết chết cô ngay tại đây!"
Cung Hải Đình mặc dù trong lòng khẩn trương nhưng cái tôi không cho phép chùn bước, vênh cao mặt thách thức: "Tôi cứ nói mẹ cô lẳng lơ đấy!"
Thẩm An Ngọc nắm chặt cây bút bi trên mặt bàn giơ lên cao, không hề báo trước đâm thẳng vào cổ họng Cung Hải Đình, mọi người luôn hóng hớt bên ngoài trông thấy tình cảnh này lập tức xông vào can ngăn. Các đồng nghiệp nam giữ chặt Thẩm An Ngọc đang kích động kéo cách xa Cung Hải Đình đang được các đồng nghiệp nữ đỡ lấy, chiếc bút đâm sâu vào cổ họng, máu từ miệng cô ta tuôn ra như suối nhoe nhoét cả cần cằm trắng ngần, nhuộm đỏ cả cổ áo. Cô ta đau đớn không cất nổi lời, mở to mắt nhìn Thẩm An Ngọc đầy kinh hãi.
Các đồng nghiệp nhao nhao: "Mau! Mau gọi cấp cứu nhanh lên!"
Thẩm An Ngọc hét lớn: "Buông tôi ra! Tôi phải giết chết cô ta!"
"Bình tĩnh đi An An!"
Thẩm An Ngọc bây giờ như người điên, không giữ nổi bình tĩnh quay qua anh đồng nghiệp đó nặng lời: "Mẹ anh bị vũ nhục anh chịu nổi không?"
"..."
Thẩm An Ngọc biết mình lỡ lời, cô dần làm chủ được bản thân, chân thành cúi đầu: "Xin lỗi!"
Cô rút điện thoại trong túi ra bấm gọi đi. Mọi người đang trong lúc hoảng loạn không biết làm gì thì cô nói qua điện thoại: "Tôi muốn đầu thú."
Tiêu Mỹ Vân nắm tay Thẩm An Ngọc, đôi mắt ngập nước đỏ ửng: "An An, là cô ta chọc tức cậu mà!"
Thẩm An Ngọc nghiêm túc nói: "Xin lỗi mọi người, để mọi người thất vọng rồi. Em sẽ tự ra ngoài, sẽ không làm bẩn chỗ này đâu."
Nói rồi cô lạnh lùng gạt tay Tiêu Mỹ Vân xuống, dứt khoát rời đi.
Các đồng nghiệp lo lắng gọi với theo: "An An!"
Cô ta đã làm ra chuyện như vậy tại sao bọn người ngu ngốc này vẫn yêu thích cô ta như vậy?
Cung Hải Đình vừa bị mất nhiều máu, vừa bị cảnh tượng trước mắt đả kích chịu không nổi toàn thân vô lực đổ xuống cũng may còn các đồng nghiệp nữ gần đấy đỡ kịp.
"Trưởng phòng Cung! Trưởng phòng Cung!"
"Gọi cấp cứu chưa? Nhanh lên không trưởng phòng sắp không chịu nổi rồi!"
Còn chưa vào đến cửa, Thẩm An Ngọc chào thật to: "Hello!"
Mọi người đang than trời than đất rằng sao cô nghỉ nhiều thế thì nghe thấy tiếng cô, lập tức như ong vỡ tổ đi nhanh về phía cửa chào đón cô: "An An! Ơn trời em đã đi làm trở lại!"
"Em nhớ mọi người quá!"
"Hội này nhớ em muốn chết!"
"Hi hi!"
"Sức khỏe thế nào rồi em?"
"Em khỏe rồi chị."
"Thật là.. sao tự dưng bị ốm như vậy?"
"Em khỏi rồi, em sẽ tiếp tục cày cuốc!" Thẩm An Ngọc tươi cười rạng rỡ, tinh thần lạc quan yêu đời của cô vô tình làm mọi người vui lây, bọn họ nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ. Theo thói quen, cô lấy trong túi áo hai gói kẹo lớn đưa cho bọn họ, cô hít sâu một hơi hét lớn một tiếng khuấy động không gian: "Chúc cả nhà một ngày tốt lành!"
Mọi người đồng loạt giơ cao nắm tay hô to: "Một ngày tốt lành!"
Có thể trong mắt người khác Thẩm An Ngọc là loại người khùng điên thích làm màu, nhưng với nội bộ bộ phận thiết kế - marketing mà nói cô chính là một loại vitamin vui vẻ, là một nguồn năng lượng tích cực. Tầm tuổi trưởng thành người ta thường chú ý đến thể diện và hạn chế thể hiện những điều được cho là nố bịch tránh đi những cái soi mói khinh miệt. Chỉ có Thẩm An Ngọc kể từ lúc thực tập cô đã rất lạc quan yêu đời, ban đầu có thấy cô giả tạo và phiền phức sau dần cũng quen và cũng bị điều này của cô lây nhiễm.
Cô rất chân thật, đối với ai cũng chân thật. Cô có thể vô tư không ngại ngùng trước ai nhưng cô vẫn có ý thức của một người có học. Cô sẽ im lặng khi người khác nói chuyện buồn, cô sẽ hưởng ứng theo ý quyết định chung của mọi người, cô sẽ cùng người đó giải quyết khó khăn dù cho chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô. Cô rất ấm áp, rất ngọt ngào, cô chưa từng bỏ rơi hay khinh miệt một ai, cô dần dần dùng nhân cách của cô cảm hóa từng người một. Vô tư thẳng thắn, dịu dàng ấm áp.
Con người có thể coi là rất máu lạnh, sẽ không quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Nhưng họ đối với Thẩm An Ngọc lại khác, một mực yêu thương cưng chiều. Hai năm cô vào Hỏa Dương làm, cả bộ phận này chưa ai bài xích chán ghét cô, cũng chẳng cho phép người của bộ phận khác bắt nạt cô.
Tiêu Mỹ Vân mếu máo, nước mắt cũng chảy dài xuống má bất thình lình nhào vào người Thẩm An Ngọc ôm chặt: "Đồ hâm này, cậu có biết tớ lo cho cậu thế nào không!"
Thẩm An Ngọc cười tinh nghịch vỗ vai cô chấn an: "Sao tự dưng lại mếu thế này."
"Cậu làm tớ lo muốn chết!"
"Ngoan nào, thương thương, tớ khỏe rồi!"
"Không cho cậu ốm thêm nữa đâu đấy!"
Thẩm An Ngọc bĩu môi: "Gớm, sến quá!" Cô xoay người Tiêu Mỹ Vân lại, vừa đẩy cô ấy vừa nói: "Tớ biết tớ có mị lực ai cũng yêu mến tớ, tớ rất cảm kích, giờ thì vào làm thôi!"
Một anh đồng nghiệp bóp bép nhai kẹo tò mò hỏi: "Vẫn dự án đấy à?"
"Dạ!"
"Em có kế hoạch gì thì cứ nói mọi người sẽ góp ý cho em."
"Oke!"
Buổi họp mặt qua đi, ai nấy đều trở về vị trí bắt đầu một ngày làm việc mới. Toàn bộ máy tính đều được khởi động, trên màn hình hiển thị phần mềm chuyên dụng cho vị trí từng người. Không gian lặng đi, chỉ còn lại tiếng gõ phím cùng click chuột. Bọn họ không còn ồn ào huyên náo, hoàn toàn nghiêm túc tập trung vào công việc với tinh thần sẵn sàng vì Hỏa Dương dốc toàn bộ sức lực.
Trong lúc chờ màn hình khởi động xong, Lê Hoa Thy từ đâu đi tới vỗ nhẹ vai Thẩm An Ngọc vẫn như mọi lần Thẩm An Ngọc chẳng hề giật mình hoảng hốt điềm đạm quay qua nhìn Lê Hoa Thy dò hỏi: "Trưởng phòng muốn gặp cậu."
Thẩm An Ngọc thoáng nhíu mày không vui, cô nhớ lại hôm đó nếu không vì cô ta cô sẽ không ốm, càng sẽ không phải uống thuốc, càng chẳng phải đến bệnh viện nằm. Cô nhìn Lê Hoa Thy xem như không có gì liền ngoạc miệng cười toe toét: "Nhớ tớ không?"
"Không!"
"Xì," Thẩm An Ngọc bĩu môi rồi đứng dậy rời khỏi vị trí.
Lê Hoa Thy lắc đầu cười khổ nhìn theo bóng lưng của cô bạn, liếc qua mặt bàn của Thẩm An Ngọc thì thấy một nắm kẹo đủ màu, nhịn không được vẽ lên nụ cười tươi tắn trên môi. An An, chúc một ngày tốt lành!
***
Thẩm An Ngọc thu lại bộ dạng thân thiện thường ngày ngay khi vừa bước vào phòng kính dành riêng cho trưởng phòng, theo phép tắc cô cung kính cúi đầu: "Trưởng phòng cho gọi?"
Cung Hải Đình liếc mắt qua loa coi như đã đáp lời, cô vừa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính vừa nhếch môi cười nhạt: "Cô thật sự rất có bản lĩnh, leo được lên người chủ tịch."
Thẩm An Ngọc ra vẻ ngạc nhiên cắn cắn môi: "Cô biết rồi?"
"Hừ, cô nghĩ tôi ngu sao?"
Hôm đó cô tùy tiện xông vào là vì đã nghe được giọng nói của Thẩm An Ngọc, cô không ngờ được cảnh tượng cô trông thấy lại ám muội như vậy. Hồ ly tinh!
"Không biết khi toàn phòng này biết được sự ti tiện của cô, liệu cô còn có thể trưng bộ dạng giả tạo buồn nôn đó lừa họ được nữa hay không."
Thẩm An Ngọc không hề hoảng sợ, cô vô tội nói: "Hôm đấy trưởng phòng cũng nghe rồi đấy, đây là chuyện riêng của sếp."
"Trơ trẽn, không biết xấu hổ!" Cung Hải Đình chừng lớn đôi mắt diễm lệ, cánh môi son đỏ vểnh cong chua ngoa: "Làm tình nhân thì vinh quang lắm sao?"
Thẩm An Ngọc: "Làm tình nhân của một người quyền lực giàu có lại còn đẹp trai như vậy, cô nói xem có vinh quang lắm không?"
"Chỉ là thứ để giải tỏa sinh lý có gì hay ho?"
"Tôi cũng có sinh lý, vừa được cùng người quyền lực đẹp trai giải tỏa nhu cầu vừa có tiền để tiêu cũng rất tốt." Thẩm An Ngọc nhếch môi cười lẳng lơ: "Trưởng phòng Cung nói xem, cô có muốn hay không?"
"Hồ ly tinh!" Cung Hải Đình tức giận đập bàn đứng dậy, trau mày lườm Thẩm An Ngọc cháy con mắt: "Đám người ngoài kia lại bị con hồ ly tinh như cô lừa đảo! Nhân cách thối nát như vậy cũng chẳng ai hay, còn vì ba cái kẹo rẻ tiền mà ngu muội!"
"Kẹo rẻ tiền là đúng rồi tôi làm gì có nhiều tiền, tương lai tôi được sếp cho tiền sẽ mua đồ ngon cho bọn họ sau."
"Thẩm An Ngọc, cô luôn lẳng lơ, luôn quyến rũ đàn ông kể từ khi đi học đến giờ, mặt cô chát bao nhiêu tấn phấn mới che hết đây?"
Thẩm An Ngọc sờ tay lên mặt mình xoa xoa, cô cười ngạo nghễ: "Có trách thì trách tôi trời sinh dung mạo hút người đi."
Cung Hải Đình cười mỉa mai: "Mẹ cô lẳng lơ thế nào mới đẻ được ra đứa con như cô vậy..."
Cung Hải Đình vừa dứt lời, cổ áo cô đã bị Thẩm An Ngọc túm chặt kéo về phía mình ép cô mặt đối mặt với cô ta. Đôi con ngươi dưới ánh đèn điện sáng rỡ như sao lại đậm nồng sự tức giận, Cung Hải Đình không hiểu sao thân thể mình lại không thể làm chủ cứ run lên bần bật.
Thẩm An Ngọc gằn giọng: "Cô hại tôi đổ bệnh nằm viện, tôi đã bỏ qua vì nghe lời cấp trên là bổn phận của tôi. Cô nói tôi lẳng lơ đê tiện tôi không quản, cô dám nói mẹ tôi thêm một lần nữa tôi giết chết cô ngay tại đây!"
Cung Hải Đình mặc dù trong lòng khẩn trương nhưng cái tôi không cho phép chùn bước, vênh cao mặt thách thức: "Tôi cứ nói mẹ cô lẳng lơ đấy!"
Thẩm An Ngọc nắm chặt cây bút bi trên mặt bàn giơ lên cao, không hề báo trước đâm thẳng vào cổ họng Cung Hải Đình, mọi người luôn hóng hớt bên ngoài trông thấy tình cảnh này lập tức xông vào can ngăn. Các đồng nghiệp nam giữ chặt Thẩm An Ngọc đang kích động kéo cách xa Cung Hải Đình đang được các đồng nghiệp nữ đỡ lấy, chiếc bút đâm sâu vào cổ họng, máu từ miệng cô ta tuôn ra như suối nhoe nhoét cả cần cằm trắng ngần, nhuộm đỏ cả cổ áo. Cô ta đau đớn không cất nổi lời, mở to mắt nhìn Thẩm An Ngọc đầy kinh hãi.
Các đồng nghiệp nhao nhao: "Mau! Mau gọi cấp cứu nhanh lên!"
Thẩm An Ngọc hét lớn: "Buông tôi ra! Tôi phải giết chết cô ta!"
"Bình tĩnh đi An An!"
Thẩm An Ngọc bây giờ như người điên, không giữ nổi bình tĩnh quay qua anh đồng nghiệp đó nặng lời: "Mẹ anh bị vũ nhục anh chịu nổi không?"
"..."
Thẩm An Ngọc biết mình lỡ lời, cô dần làm chủ được bản thân, chân thành cúi đầu: "Xin lỗi!"
Cô rút điện thoại trong túi ra bấm gọi đi. Mọi người đang trong lúc hoảng loạn không biết làm gì thì cô nói qua điện thoại: "Tôi muốn đầu thú."
Tiêu Mỹ Vân nắm tay Thẩm An Ngọc, đôi mắt ngập nước đỏ ửng: "An An, là cô ta chọc tức cậu mà!"
Thẩm An Ngọc nghiêm túc nói: "Xin lỗi mọi người, để mọi người thất vọng rồi. Em sẽ tự ra ngoài, sẽ không làm bẩn chỗ này đâu."
Nói rồi cô lạnh lùng gạt tay Tiêu Mỹ Vân xuống, dứt khoát rời đi.
Các đồng nghiệp lo lắng gọi với theo: "An An!"
Cô ta đã làm ra chuyện như vậy tại sao bọn người ngu ngốc này vẫn yêu thích cô ta như vậy?
Cung Hải Đình vừa bị mất nhiều máu, vừa bị cảnh tượng trước mắt đả kích chịu không nổi toàn thân vô lực đổ xuống cũng may còn các đồng nghiệp nữ gần đấy đỡ kịp.
"Trưởng phòng Cung! Trưởng phòng Cung!"
"Gọi cấp cứu chưa? Nhanh lên không trưởng phòng sắp không chịu nổi rồi!"
Bình luận facebook