Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Mộ gia
Đỗ Huệ Di tắm rửa thay đồ xong liền gọi cho Lạc Thu Thủy: "Thu Thủy! Tớ có chuyện muốn nhờ cậu."
"Là chuyện gì? Muốn điều tra gì nữa à?" Lạc Thu Thủy đang chơi game thấy Đỗ Huệ Di gọi đến thì ngay lập tức ngừng chơi, nghe điện thoại.
"Tớ muốn nhờ cậu điều tra một người tên là Mạc Kiều Nhiên càng chi tiết càng tốt, để sau này tớ còn dễ đối phó nữa."
"Cô ta đắc tội gì với cậu sao?" Lạc Thu Thủy khẽ nâng mày hiếu kì, nghe ngữ điệu của Đỗ Huệ Di thì cô dám chắc Mạc Kiều Nhiên gì đó đã đắc tội với Đỗ Huệ Di rồi.
"Cũng không có gì chỉ là cô ta muốn quyến rũ Tần Đình Danh mà thôi, cô ta còn đe dọa tớ nữa nói là sẽ không bỏ qua nên bây giờ tớ phải điều tra cô ta thật kĩ."
Đỗ Huệ Di vừa nói vừa nhớ lại lúc Mạc Kiều Nhiên vênh váo hù dọa cô, thật khó ưa từ trước đến giờ chưa có ai dọa cô như thế.
"Cô ta xui xẻo thật đụng ngay người thù dai như cậu, cậu yên tâm tớ nhất định sẽ rất nhanh gửi tư liệu của cô ta cho cậu."
Cốc...cốc...cốc...Từ bên ngoài, giọng nói của Mộ Khánh Dương vọng vào: "Huệ Di! Bên ngoài có người đến tìm nói là muốn gặp em đưa đồ gì đó."
Đỗ Huệ Di vừa nghe liền ngay lập tức kết thúc cuộc gọi với Lạc Thu Thủy, nhanh chóng mở cửa hỏi Mộ Khánh Dương: "Anh Khánh Dương! Người đó đâu rồi?"
"Đang ở dưới lầu." Mộ Khánh Dương cất giọng trả lời, Đỗ Huệ Di vừa nghe xong liền chạy nhanh xuống lầu.
Chạy xuống, Đỗ Huệ Di nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đứng đợi mình, cô tiến nhanh đến chào: "Bác Hoa!"
Bác Hoa mỉm cười gật nhẹ đầu chào lại rồi đưa cho cô một túi ni lông nhỏ: "Đỗ tiểu thư! Đây là đồ mà thiếu gia nhờ tôi mang đến cho cô."
Đỗ Huệ Di cười nhẹ nhận lấy rồi cảm ơn ông, bác Hoa khom người cúi chào rồi rời khỏi Mộ gia, bàn tay cô khẽ run, từ từ lấy vòng tay ra. Lữ Vũ Ni, Mộ Tần cùng Mộ Khánh Dương hốt hoảng khi thấy Đỗ Huệ Di ngồi bệch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thất thần, Mộ Khánh Dương lo lắng vội hỏi cô: "Huệ Di! Em làm sao vậy? Sao mặt em trắng bệch thế? Có chuyện gì sao?"
Đôi mắt Đỗ Huệ Di đã ứa lệ, bàn tay cầm chặt vòng tay, đây đúng là vòng tay của Đỗ Minh Ngạn do chính tay cô tặng anh không thể sai được. Lữ Vũ Ni thấy cô không nói không rằng thì hoảng sợ, lay lay người cô: "Huệ Di! Cháu đừng làm bác sợ, cháu hãy nói gì đi."
Đỗ Huệ Di cố kìm nước mắt, đứng dậy mỉm cười với mọi người, cố gắng che đi nỗi đau của mình: "Cháu không sao, cháu xin phép lên phòng chuẩn bị đồ đạc để ngày mai đi công tác ạ."
Cô quay người nhanh chóng bước lên phòng, Mộ Tần khẽ lắc đầu thở dài: "Đứa trẻ này, lúc nào cũng che giấu cảm xúc của mình không chịu chia sẻ cho ai biết gì cả, lúc nào cũng chịu đựng một mình."
Vừa đóng cửa lại, Đỗ Huệ Di ngồi bệch xuống sàn nhà, tựa lưng vào cánh cửa khóc nức nở, niềm hy vọng của cô bỗng chốc trở nên mong manh vô cùng, nắm chặt vòng tay trong tay cô càng khóc trong sự đau lòng, tuyệt vọng.
Tần gia
Tần Đình Danh ngồi trên bàn làm việc nói chuyện với Tần Hải qua điện thoại, đôi mày của anh nhíu chặt lại, khó chịu nói:
"Ba! Sau này ba đừng có sắp xếp bất kì người phụ nữ nào tới gặp con hết, con sẽ không gặp đâu."
Bên kia, Tần Hải bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, ngữ điệu điểm lạnh nói với anh: "Con định cả đời này không có bạn gái không lấy vợ luôn sao? Con đã gần ba mươi tuổi rồi đấy vậy mà bạn gái lại không có, con nói xem người làm ba này làm sao không lo lắng."
"Ba nói thế nào cũng được nhưng ba hãy nói với Mạc Kiều Nhiên gì đó đừng có đến tìm con nữa nếu không con sẽ không khách sáo đâu. Con có việc rồi con cúp máy đây." Tần Đình Danh khó chịu cúp máy, anh rát ghét mấy chuyện sắp đặt như thế này.
Sân bay lớn nhất thành phố S
Năm giờ sáng, Đỗ Huệ Di ngồi đợi Tần Đình Danh ở sân bay, Tần Đình Danh đến ngay sau đó khoảng ba phút, nhìn thấy cô đang ngồi đợi, anh bước tới cất giọng bảo: "Đi thôi."
Đỗ Huệ Di gật đầu đứng dậy, bỗng cô phát hiện phía sau anh còn có một người đàn ông, chính là người mà cô đã gặp ở Tần thị, Tần Đình Danh thấy cô cứ nhìn chằm chằm Tôn Nam, anh không nhanh không chậm giới thiệu: "Đây là Tôn Nam, cũng xem như là trợ lý của tôi."
Thì ra là Tôn Nam bảo sao cô thấy quen, nhớ lúc nhỏ cô đã từng gặp anh vài lần, có một lần Tôn Nam véo má cô khiến cho cô tức giận cắn vào tay anh, cô không biết bây giờ dấu răng còn không? Đỗ Huệ Di cười nhẹ, giơ tay ra: "Chào anh, tôi là Lạc Thu Tử cũng là trợ lý của chủ tịch."
"Chào cô." Tôn Nam vươn tay ra bắt tay với Đỗ Huệ Di, anh giống hệt như Tần Đình Danh vô cùng kiệm lời.
Chào hỏi xong ba người cùng nhau đi vào trong, máy bay riêng đã được chuẩn bị sẵn Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di cùng Tôn Nam bước lên, máy bay nhanh chóng cất cánh bay sang Pháp.
Paris, Pháp
Máy bay vừa hạ cánh, ba người bước xuống máy bay đã ngay lập tức có người đứng chờ đón, đưa đến khách sạn. Đến khách sạn, Đỗ Huệ Di không thấy Tần Đình Danh làm thủ tục nhận phòng hay gì cả, cô tròn mắt, nhướng mày hỏi anh:
"Chủ tịch! Chúng ta không cần làm thủ tục nhận phòng sao? Đây là khách sạn của anh?"
"Không, là của bạn tôi." Tần Đình Danh lạnh lùng trả lời rồi bước vào thang máy.
Đỗ Huệ Di gật gù cũng nhanh chóng bước vào thang máy, ba người đi lên tầng cao nhất của khách sạn, nhân viên chỉ tay về phía một căn phòng rồi nói với cô: "Đó là phòng của cô."
Đỗ Huệ Di gật gật đầu, cũng may lúc trước cô có du học ở đất nước lãng mạn, xinh đẹp này nếu không chắc là ông nói gà bà nói vịt rồi. Trước khi vào phòng, Tần Đình Danh xem đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng ở Pháp anh lên tiếng nói:
"Cô hãy nghỉ ngơi rồi chuẩn bị hợp đồng đi, mười giờ chúng ta sẽ đi đến nhà hàng."
"Vâng ạ." Đỗ Huệ Di gật đầu rồi bước vào trong phòng, vừa đi vào cô đã một phen choáng ngợp trước độ xa hoa, lộng lẫy của căn phòng, căn phòng này rộng gấp hai lần phòng của cô, cô không khỏi thốt lên:
"Đây có phải là phòng dành cho người thường ở không vậy? Giống cho người hoàng gia ở hơn đấy, không biết một đêm ở căn phòng này trị giá bao nhiêu nhưng có thể chắc chắn một điều chính là giá trên trời."
Đỗ Huệ Di tắm rửa thay đồ xong liền gọi cho Lạc Thu Thủy: "Thu Thủy! Tớ có chuyện muốn nhờ cậu."
"Là chuyện gì? Muốn điều tra gì nữa à?" Lạc Thu Thủy đang chơi game thấy Đỗ Huệ Di gọi đến thì ngay lập tức ngừng chơi, nghe điện thoại.
"Tớ muốn nhờ cậu điều tra một người tên là Mạc Kiều Nhiên càng chi tiết càng tốt, để sau này tớ còn dễ đối phó nữa."
"Cô ta đắc tội gì với cậu sao?" Lạc Thu Thủy khẽ nâng mày hiếu kì, nghe ngữ điệu của Đỗ Huệ Di thì cô dám chắc Mạc Kiều Nhiên gì đó đã đắc tội với Đỗ Huệ Di rồi.
"Cũng không có gì chỉ là cô ta muốn quyến rũ Tần Đình Danh mà thôi, cô ta còn đe dọa tớ nữa nói là sẽ không bỏ qua nên bây giờ tớ phải điều tra cô ta thật kĩ."
Đỗ Huệ Di vừa nói vừa nhớ lại lúc Mạc Kiều Nhiên vênh váo hù dọa cô, thật khó ưa từ trước đến giờ chưa có ai dọa cô như thế.
"Cô ta xui xẻo thật đụng ngay người thù dai như cậu, cậu yên tâm tớ nhất định sẽ rất nhanh gửi tư liệu của cô ta cho cậu."
Cốc...cốc...cốc...Từ bên ngoài, giọng nói của Mộ Khánh Dương vọng vào: "Huệ Di! Bên ngoài có người đến tìm nói là muốn gặp em đưa đồ gì đó."
Đỗ Huệ Di vừa nghe liền ngay lập tức kết thúc cuộc gọi với Lạc Thu Thủy, nhanh chóng mở cửa hỏi Mộ Khánh Dương: "Anh Khánh Dương! Người đó đâu rồi?"
"Đang ở dưới lầu." Mộ Khánh Dương cất giọng trả lời, Đỗ Huệ Di vừa nghe xong liền chạy nhanh xuống lầu.
Chạy xuống, Đỗ Huệ Di nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đứng đợi mình, cô tiến nhanh đến chào: "Bác Hoa!"
Bác Hoa mỉm cười gật nhẹ đầu chào lại rồi đưa cho cô một túi ni lông nhỏ: "Đỗ tiểu thư! Đây là đồ mà thiếu gia nhờ tôi mang đến cho cô."
Đỗ Huệ Di cười nhẹ nhận lấy rồi cảm ơn ông, bác Hoa khom người cúi chào rồi rời khỏi Mộ gia, bàn tay cô khẽ run, từ từ lấy vòng tay ra. Lữ Vũ Ni, Mộ Tần cùng Mộ Khánh Dương hốt hoảng khi thấy Đỗ Huệ Di ngồi bệch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thất thần, Mộ Khánh Dương lo lắng vội hỏi cô: "Huệ Di! Em làm sao vậy? Sao mặt em trắng bệch thế? Có chuyện gì sao?"
Đôi mắt Đỗ Huệ Di đã ứa lệ, bàn tay cầm chặt vòng tay, đây đúng là vòng tay của Đỗ Minh Ngạn do chính tay cô tặng anh không thể sai được. Lữ Vũ Ni thấy cô không nói không rằng thì hoảng sợ, lay lay người cô: "Huệ Di! Cháu đừng làm bác sợ, cháu hãy nói gì đi."
Đỗ Huệ Di cố kìm nước mắt, đứng dậy mỉm cười với mọi người, cố gắng che đi nỗi đau của mình: "Cháu không sao, cháu xin phép lên phòng chuẩn bị đồ đạc để ngày mai đi công tác ạ."
Cô quay người nhanh chóng bước lên phòng, Mộ Tần khẽ lắc đầu thở dài: "Đứa trẻ này, lúc nào cũng che giấu cảm xúc của mình không chịu chia sẻ cho ai biết gì cả, lúc nào cũng chịu đựng một mình."
Vừa đóng cửa lại, Đỗ Huệ Di ngồi bệch xuống sàn nhà, tựa lưng vào cánh cửa khóc nức nở, niềm hy vọng của cô bỗng chốc trở nên mong manh vô cùng, nắm chặt vòng tay trong tay cô càng khóc trong sự đau lòng, tuyệt vọng.
Tần gia
Tần Đình Danh ngồi trên bàn làm việc nói chuyện với Tần Hải qua điện thoại, đôi mày của anh nhíu chặt lại, khó chịu nói:
"Ba! Sau này ba đừng có sắp xếp bất kì người phụ nữ nào tới gặp con hết, con sẽ không gặp đâu."
Bên kia, Tần Hải bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, ngữ điệu điểm lạnh nói với anh: "Con định cả đời này không có bạn gái không lấy vợ luôn sao? Con đã gần ba mươi tuổi rồi đấy vậy mà bạn gái lại không có, con nói xem người làm ba này làm sao không lo lắng."
"Ba nói thế nào cũng được nhưng ba hãy nói với Mạc Kiều Nhiên gì đó đừng có đến tìm con nữa nếu không con sẽ không khách sáo đâu. Con có việc rồi con cúp máy đây." Tần Đình Danh khó chịu cúp máy, anh rát ghét mấy chuyện sắp đặt như thế này.
Sân bay lớn nhất thành phố S
Năm giờ sáng, Đỗ Huệ Di ngồi đợi Tần Đình Danh ở sân bay, Tần Đình Danh đến ngay sau đó khoảng ba phút, nhìn thấy cô đang ngồi đợi, anh bước tới cất giọng bảo: "Đi thôi."
Đỗ Huệ Di gật đầu đứng dậy, bỗng cô phát hiện phía sau anh còn có một người đàn ông, chính là người mà cô đã gặp ở Tần thị, Tần Đình Danh thấy cô cứ nhìn chằm chằm Tôn Nam, anh không nhanh không chậm giới thiệu: "Đây là Tôn Nam, cũng xem như là trợ lý của tôi."
Thì ra là Tôn Nam bảo sao cô thấy quen, nhớ lúc nhỏ cô đã từng gặp anh vài lần, có một lần Tôn Nam véo má cô khiến cho cô tức giận cắn vào tay anh, cô không biết bây giờ dấu răng còn không? Đỗ Huệ Di cười nhẹ, giơ tay ra: "Chào anh, tôi là Lạc Thu Tử cũng là trợ lý của chủ tịch."
"Chào cô." Tôn Nam vươn tay ra bắt tay với Đỗ Huệ Di, anh giống hệt như Tần Đình Danh vô cùng kiệm lời.
Chào hỏi xong ba người cùng nhau đi vào trong, máy bay riêng đã được chuẩn bị sẵn Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di cùng Tôn Nam bước lên, máy bay nhanh chóng cất cánh bay sang Pháp.
Paris, Pháp
Máy bay vừa hạ cánh, ba người bước xuống máy bay đã ngay lập tức có người đứng chờ đón, đưa đến khách sạn. Đến khách sạn, Đỗ Huệ Di không thấy Tần Đình Danh làm thủ tục nhận phòng hay gì cả, cô tròn mắt, nhướng mày hỏi anh:
"Chủ tịch! Chúng ta không cần làm thủ tục nhận phòng sao? Đây là khách sạn của anh?"
"Không, là của bạn tôi." Tần Đình Danh lạnh lùng trả lời rồi bước vào thang máy.
Đỗ Huệ Di gật gù cũng nhanh chóng bước vào thang máy, ba người đi lên tầng cao nhất của khách sạn, nhân viên chỉ tay về phía một căn phòng rồi nói với cô: "Đó là phòng của cô."
Đỗ Huệ Di gật gật đầu, cũng may lúc trước cô có du học ở đất nước lãng mạn, xinh đẹp này nếu không chắc là ông nói gà bà nói vịt rồi. Trước khi vào phòng, Tần Đình Danh xem đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng ở Pháp anh lên tiếng nói:
"Cô hãy nghỉ ngơi rồi chuẩn bị hợp đồng đi, mười giờ chúng ta sẽ đi đến nhà hàng."
"Vâng ạ." Đỗ Huệ Di gật đầu rồi bước vào trong phòng, vừa đi vào cô đã một phen choáng ngợp trước độ xa hoa, lộng lẫy của căn phòng, căn phòng này rộng gấp hai lần phòng của cô, cô không khỏi thốt lên:
"Đây có phải là phòng dành cho người thường ở không vậy? Giống cho người hoàng gia ở hơn đấy, không biết một đêm ở căn phòng này trị giá bao nhiêu nhưng có thể chắc chắn một điều chính là giá trên trời."