Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Tan làm, vừa chuẩn bị đi về Mộ gia thì bỗng có tin nhắn đến, Đỗ Huệ Di thấy màn hình hiển thị tên người nhắn đến khóe môi ngay lập tức cau lên, người nhắn tin đến chính là bạn thân của cô Lạc Thu Tử: "Tiểu Di! Tớ đã về rồi, tớ đang đợi cậu ở nhà hàng cũ cậu hãy mau đến đi."
"Tớ đến ngay." Đỗ Huệ Di vui vẻ cầm túi xách nhanh chóng rời khỏi Tần thị.
Tần Đình Danh vừa bước ra nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Đỗ Huệ Di thì có chút ngạc nhiên, tuy không phải là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của cô nhưng anh cảm thấy đây mới là dáng vẻ vui vẻ thật sự của cô, dáng vẻ vui vẻ lúc trước của cô vừa thật vừa giả khiến anh mơ hồ không biết được.
Đến nhà hàng, Đỗ Huệ Di thấy một cô gái mặc váy màu trắng, tóc xõa dài, người đó chính là bạn cô Lạc Thu Tử, cô bước nhanh đến ngồi xuống: "Sao cậu về mà không báo cho tớ biết để tớ còn đi đón chứ? Thu Thủy có về không?"
Lạc Thu Tử khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, êm tai cất lên: "Tớ muốn cho cậu một bất ngờ nên mới không cho cậu biết còn về chị tớ thì không có về, chị tớ bảo sau khi hoàn thành công việc của mình rồi mới về." Vốn dĩ cô không muốn nhắc đến Tần Đình Danh nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Tiểu Di! Công việc của cậu như thế nào rồi? Tần Đình Danh có nghi ngờ gì về cậu không?"
Đỗ Huệ Di khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt: "Tần Đình Danh quả thật là có nghi ngờ cũng đã cho người điều tra nhưng rất may là tớ lấy tên của cậu nên anh ta chỉ tra ra thông tin của cậu thôi. Ngày mốt tớ đi công tác với anh ta, đây chính là cơ hội tốt tớ nhất định phải khiến anh ta yêu tớ, chỉ như vậy kế hoạch mới sớm thành công."
"Cho dù thế nào cậu cũng phải cẩn thận đừng để thân phận bị bại lộ nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm đến lúc đó với thế lực Tần gia thì ngay cả Hà Lâm cũng không cứu được cậu." Lạc Thu Tử cẩn thận nhắc nhở Đỗ Huệ Di, cô biết không thể ngăn cản Đỗ Huệ Di ngừng trả thù nên chỉ có thể nhắc nhở, giúp đỡ.
Vừa nói dứt câu, đôi mắt Lạc Thu Tử bỗng sáng rực lên, nắm lấy tay Đỗ Huệ Di khẽ nói: "Tiểu Di! Cậu hãy nhìn kìa anh chàng đó đẹp trai quá đi mất."
Đỗ Huệ Di chau mày, lần đầu tiên cô nghe Lạc Thu Tử khen một người con trai, cô vội quay đầu xem. Một chàng trai mặc vest màu xanh đang ngồi cách đó không xa, quả thật rất đẹp trai, phong độ ngời ngời, dáng vẻ lãng tử, phong lưu ấy thật khiến người khác khó rời mắt.
Đỗ Huệ Di quay lại, khẽ nâng mày, mỉm cười: "Rung động rồi sao?"
Lạc Thu Tử ngượng ngùng, đỏ mặt gật gật đầu thừa nhận, hai người các cô bắt đầu nói chuyện về chàng trai đấy, bàn một cách sôi nổi vô cùng.
- ------------------------------------------
Lại một ngày nữa trôi qua, Đỗ Huệ Di lại tiếp tục đi đến Tần thị làm việc, nhiều lúc cô thấy rất mệt mỏi khi lúc nào cũng phải mang bộ mặt giả tạo trước mặt Tần Đình Danh, cô chỉ mong tất cả sẽ mau kết thúc, Tần gia sẽ trả giá với tất cả những gì mà bọn họ đã gây ra.
Đang ngồi chăm chú làm việc, Đỗ Huệ Di bỗng giật mình khi có người gõ bàn mình, cô ngước mặt lên nhìn, là Tần Đình Danh cô vội đứng dậy khom người cúi chào: "Chủ tịch!"
Gương mặt Tần Đình Danh vẫn là một biểu cảm lạnh tanh như tảng băng ngàn năm, anh cất giọng đều đều nói với Đỗ Huệ Di: "Một lúc nữa nếu có một người phụ nữ đến tìm tôi thì cô chặn cô lại đừng để cô ta vào trong, đuổi đi được càng tốt."
Đỗ Huệ Di tròn mắt nhìn Tần Đình Danh rồi nhanh chóng đáp lại: "Vâng ạ."
Anh đi vào phòng làm việc chưa được bao lâu thì quả nhiên có một cô gái đến tìm, Đỗ Huệ Di vừa nhìn thấy đã không hề có thiện cảm một chút nào, ăn mặc hở hang, lòe loẹt, mùi nước hoa nồng nặc, cô gái đó đứng trước mặt của Đỗ Huệ Di, khoanh tay, nghênh mặt, giọng nói khiến người khác nghe đã khó chịu:
"Chủ tịch Tần của cô có ở đây không?"
"Có." Đỗ Huệ Di nở một nụ cười công nghiệp, lãnh đạm cất giọng đáp lại.
Đỗ Huệ Di vừa nói xong, cô gái ấy xông thẳng vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, cô nhanh chóng cản lại ở cửa làm việc, nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, chủ tịch đã dặn là không cho cô vào trong, xin mời cô về cho nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
"Cô có biết tôi là ai không mà dám ngăn cản hả, cô chán sống rồi sao?" Cô gái ăn mặc hở hang đấy chống hông, trừng mắt lớn tiếng quát thẳng vào mặt Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di ồ lên một tiếng, cười như không thản nhiên đáp trả: "Cô là ai? Mà cho dù cô có là ai thì tôi cũng không cần biết, bây giờ cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức." Cô tuyệt đối không để cho hạng người như thế quyến rũ Tần Đình Danh nếu anh yêu cô gái lẳng lơ này thì kế hoạch của cô chẳng phải sẽ thất bại sao? Cô tuyệt đối không để điều này xảy ra.
"Đúng là đồ kém hiểu biết, hôm nay bổn tiểu thư sẽ nói cho cô biết tôi là người có thân phận như thế nào. Tôi là Mạc Kiều Nhiên tiểu thư của tập đoàn Mạc thị, chắc cô đã nghe qua rồi chứ?" Mạc Kiều Nhiên nghênh mặt, lên giọng tiếp tục nói: "Sao hả? Sợ rồi đúng không? Chuyện lúc nãy tôi sẽ bỏ qua cho cô, bây giờ tôi có thể đi vào trong gặp Đình Danh được chưa?"
Đỗ Huệ Di giật giật khóe môi, cô sợ quá, sợ đến mất mật luôn, cô bĩu môi, gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo: "Mạc tiểu thư! Tôi nói lại một lần cuối mời cô rời khỏi đây cho nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Mạc Kiều Nhiên giận dữ giơ tay lên cao định tát cô thì cô ngay lập tức bắt lấy cánh tay Mặc Kiều Nhiên bẻ ngược ra sau khiến cho cô ta đau đớn la lên: "Tôi đã cảnh báo trước rồi chỉ tại cô không nghe mà thôi. Bây giờ sao đây? Cô muốn tôi giữ nguyên tư thế này mang cô ra khỏi đây hay là cô muốn tự cô đi?"
"Tôi tự đi! Tôi tự đi!" Gương mặt Mạc Kiều Nhiên vặn vẹo vì đau đớn, vội vàng đáp lại.
Đỗ Huệ Di buông tay ra, tay cô giơ thẳng ra phía thang máy, lại nở một nụ cười công nghiệp, không nhanh không chậm nói: "Mời Mạc tiểu thư."
"Cô chờ đó, chuyện này tôi không bỏ qua đâu." Mạc Kiều Nhiên ôm cánh tay phải của mình, mím môi tức giận, quát lớn rồi giậm chân rời đi.
Đỗ Huệ Di phủi phủi tay, vẻ mặt khinh thường quay về chỗ làm việc, một lát khi cô về nhất định phải nhờ Lạc Thu Thủy điều tra Mạc Kiều Nhiên để sau này cô còn biết đường đối phó, ông bà có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
"Tớ đến ngay." Đỗ Huệ Di vui vẻ cầm túi xách nhanh chóng rời khỏi Tần thị.
Tần Đình Danh vừa bước ra nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Đỗ Huệ Di thì có chút ngạc nhiên, tuy không phải là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của cô nhưng anh cảm thấy đây mới là dáng vẻ vui vẻ thật sự của cô, dáng vẻ vui vẻ lúc trước của cô vừa thật vừa giả khiến anh mơ hồ không biết được.
Đến nhà hàng, Đỗ Huệ Di thấy một cô gái mặc váy màu trắng, tóc xõa dài, người đó chính là bạn cô Lạc Thu Tử, cô bước nhanh đến ngồi xuống: "Sao cậu về mà không báo cho tớ biết để tớ còn đi đón chứ? Thu Thủy có về không?"
Lạc Thu Tử khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, êm tai cất lên: "Tớ muốn cho cậu một bất ngờ nên mới không cho cậu biết còn về chị tớ thì không có về, chị tớ bảo sau khi hoàn thành công việc của mình rồi mới về." Vốn dĩ cô không muốn nhắc đến Tần Đình Danh nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Tiểu Di! Công việc của cậu như thế nào rồi? Tần Đình Danh có nghi ngờ gì về cậu không?"
Đỗ Huệ Di khẽ nhếch môi cười nhàn nhạt: "Tần Đình Danh quả thật là có nghi ngờ cũng đã cho người điều tra nhưng rất may là tớ lấy tên của cậu nên anh ta chỉ tra ra thông tin của cậu thôi. Ngày mốt tớ đi công tác với anh ta, đây chính là cơ hội tốt tớ nhất định phải khiến anh ta yêu tớ, chỉ như vậy kế hoạch mới sớm thành công."
"Cho dù thế nào cậu cũng phải cẩn thận đừng để thân phận bị bại lộ nếu không cậu sẽ gặp nguy hiểm đến lúc đó với thế lực Tần gia thì ngay cả Hà Lâm cũng không cứu được cậu." Lạc Thu Tử cẩn thận nhắc nhở Đỗ Huệ Di, cô biết không thể ngăn cản Đỗ Huệ Di ngừng trả thù nên chỉ có thể nhắc nhở, giúp đỡ.
Vừa nói dứt câu, đôi mắt Lạc Thu Tử bỗng sáng rực lên, nắm lấy tay Đỗ Huệ Di khẽ nói: "Tiểu Di! Cậu hãy nhìn kìa anh chàng đó đẹp trai quá đi mất."
Đỗ Huệ Di chau mày, lần đầu tiên cô nghe Lạc Thu Tử khen một người con trai, cô vội quay đầu xem. Một chàng trai mặc vest màu xanh đang ngồi cách đó không xa, quả thật rất đẹp trai, phong độ ngời ngời, dáng vẻ lãng tử, phong lưu ấy thật khiến người khác khó rời mắt.
Đỗ Huệ Di quay lại, khẽ nâng mày, mỉm cười: "Rung động rồi sao?"
Lạc Thu Tử ngượng ngùng, đỏ mặt gật gật đầu thừa nhận, hai người các cô bắt đầu nói chuyện về chàng trai đấy, bàn một cách sôi nổi vô cùng.
- ------------------------------------------
Lại một ngày nữa trôi qua, Đỗ Huệ Di lại tiếp tục đi đến Tần thị làm việc, nhiều lúc cô thấy rất mệt mỏi khi lúc nào cũng phải mang bộ mặt giả tạo trước mặt Tần Đình Danh, cô chỉ mong tất cả sẽ mau kết thúc, Tần gia sẽ trả giá với tất cả những gì mà bọn họ đã gây ra.
Đang ngồi chăm chú làm việc, Đỗ Huệ Di bỗng giật mình khi có người gõ bàn mình, cô ngước mặt lên nhìn, là Tần Đình Danh cô vội đứng dậy khom người cúi chào: "Chủ tịch!"
Gương mặt Tần Đình Danh vẫn là một biểu cảm lạnh tanh như tảng băng ngàn năm, anh cất giọng đều đều nói với Đỗ Huệ Di: "Một lúc nữa nếu có một người phụ nữ đến tìm tôi thì cô chặn cô lại đừng để cô ta vào trong, đuổi đi được càng tốt."
Đỗ Huệ Di tròn mắt nhìn Tần Đình Danh rồi nhanh chóng đáp lại: "Vâng ạ."
Anh đi vào phòng làm việc chưa được bao lâu thì quả nhiên có một cô gái đến tìm, Đỗ Huệ Di vừa nhìn thấy đã không hề có thiện cảm một chút nào, ăn mặc hở hang, lòe loẹt, mùi nước hoa nồng nặc, cô gái đó đứng trước mặt của Đỗ Huệ Di, khoanh tay, nghênh mặt, giọng nói khiến người khác nghe đã khó chịu:
"Chủ tịch Tần của cô có ở đây không?"
"Có." Đỗ Huệ Di nở một nụ cười công nghiệp, lãnh đạm cất giọng đáp lại.
Đỗ Huệ Di vừa nói xong, cô gái ấy xông thẳng vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, cô nhanh chóng cản lại ở cửa làm việc, nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, chủ tịch đã dặn là không cho cô vào trong, xin mời cô về cho nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
"Cô có biết tôi là ai không mà dám ngăn cản hả, cô chán sống rồi sao?" Cô gái ăn mặc hở hang đấy chống hông, trừng mắt lớn tiếng quát thẳng vào mặt Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di ồ lên một tiếng, cười như không thản nhiên đáp trả: "Cô là ai? Mà cho dù cô có là ai thì tôi cũng không cần biết, bây giờ cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức." Cô tuyệt đối không để cho hạng người như thế quyến rũ Tần Đình Danh nếu anh yêu cô gái lẳng lơ này thì kế hoạch của cô chẳng phải sẽ thất bại sao? Cô tuyệt đối không để điều này xảy ra.
"Đúng là đồ kém hiểu biết, hôm nay bổn tiểu thư sẽ nói cho cô biết tôi là người có thân phận như thế nào. Tôi là Mạc Kiều Nhiên tiểu thư của tập đoàn Mạc thị, chắc cô đã nghe qua rồi chứ?" Mạc Kiều Nhiên nghênh mặt, lên giọng tiếp tục nói: "Sao hả? Sợ rồi đúng không? Chuyện lúc nãy tôi sẽ bỏ qua cho cô, bây giờ tôi có thể đi vào trong gặp Đình Danh được chưa?"
Đỗ Huệ Di giật giật khóe môi, cô sợ quá, sợ đến mất mật luôn, cô bĩu môi, gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo: "Mạc tiểu thư! Tôi nói lại một lần cuối mời cô rời khỏi đây cho nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Mạc Kiều Nhiên giận dữ giơ tay lên cao định tát cô thì cô ngay lập tức bắt lấy cánh tay Mặc Kiều Nhiên bẻ ngược ra sau khiến cho cô ta đau đớn la lên: "Tôi đã cảnh báo trước rồi chỉ tại cô không nghe mà thôi. Bây giờ sao đây? Cô muốn tôi giữ nguyên tư thế này mang cô ra khỏi đây hay là cô muốn tự cô đi?"
"Tôi tự đi! Tôi tự đi!" Gương mặt Mạc Kiều Nhiên vặn vẹo vì đau đớn, vội vàng đáp lại.
Đỗ Huệ Di buông tay ra, tay cô giơ thẳng ra phía thang máy, lại nở một nụ cười công nghiệp, không nhanh không chậm nói: "Mời Mạc tiểu thư."
"Cô chờ đó, chuyện này tôi không bỏ qua đâu." Mạc Kiều Nhiên ôm cánh tay phải của mình, mím môi tức giận, quát lớn rồi giậm chân rời đi.
Đỗ Huệ Di phủi phủi tay, vẻ mặt khinh thường quay về chỗ làm việc, một lát khi cô về nhất định phải nhờ Lạc Thu Thủy điều tra Mạc Kiều Nhiên để sau này cô còn biết đường đối phó, ông bà có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Bình luận facebook