Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Tần gia
Ngày hôm nay chính là sinh nhật của Tần Đình Danh, anh xuất hiện với dáng vẻ quen thuộc vẫn là mặc một bộ vest màu đen, nét mặt lạnh toát như băng, khách đến dự đều là những người có máu mặt trong giới có tiền có quyền. Lục Dĩ Tường thấy Tần Đình Danh cứ liên tục liếc mắt nhìn về phía cổng chính, khóe môi anh cau lên tiến đến: “Cậu có cần phải sốt ruột, ngóng trông đến như vậy không? Sớm muộn gì thì bạn gái của cậu cũng đến mà thôi.”
Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu bước đến, Từ Phương Hiểu khẽ bật cười lên tiếng: “Em thấy gia đình em không giữ được Huệ Di bao lâu nữa rồi, không chừng sau ngày hôm nay anh qua hỏi cưới chị ấy luôn quá.” Âu Hoằng Phong tiếp lời của vợ mình: “Chắc chắn là vậy rồi, chúng ta phải chuẩn bị quà mừng trước thôi.”
Ngoài cổng chính, một chiếc xe sang trọng lái đến vừa nhìn Tần Đình Danh đã nhận ra đó chính là xe của Mộ gia, lúc này môi anh mới cong lên thành một đường cong hoàn mỹ, Đỗ Huệ Di bước xuống xe với chiếc váy màu trắng lệch vai dài chưa đến gối, dây vai bên phải được đính chuỗi ngọc trai, đôi giày cao gót cùng màu, tóc cô buộc thấp, xoăn nhẹ ở phần đuôi trông vô cùng sang trọng, thanh lịch. Đỗ Huệ Di đi vào bên trong cùng với vợ chồng Mộ Tần và Mộ Khánh Dương, Hoa Châu Châu.
“Huệ Di như thế em nhìn còn phát mê huống chi là Đình Danh, cả đời này Đình Danh đã được định sẵn là không thoát khỏi cô ấy rồi.” Hạ Tử Quyên ngắm nhìn nhan sắc không một góc chết của Đỗ Huệ, không ngừng xuýt xoa, chính bản thân cô còn phải đắm chìm trong nhan sắc ấy.
Tần Đình Danh vui vẻ mau chóng dẫn Đỗ Huệ Di ra mắt với Tần Hải, trong lòng anh có hơi lo lắng, thấp thỏm vì sợ Tần Hải và Đỗ Huệ Di sẽ đối đầu gay gắt, trở thành kẻ thù khi thấy nhau nhưng sớm muộn gì hai người cũng gặp mặt không sớm không muộn chi bằng nhân ngày hôm nay gặp.
“Ba! Đây là bạn gái của con, Tiểu Di.” Tần Đình Danh đứng trước mặt Tần Hải giới thiệu Đỗ Huệ Di, ánh mắt của anh không ngừng quan sát sắc mặt của ông và cô.
Tần Hải mỉm cười nụ cười mang đầy vẻ thiện chí: “Chào cháu, không ngờ cháu và Đình Danh lại có duyên như vậy xa cách mười mấy năm vẫn gặp lại và yêu nhau.”
Đỗ Huệ Di cười nhẹ, lễ phép chào Tần Hải: “Cháu chào bác, cháu cũng không ngờ giữa cháu và Đình Danh lại có duyên như vậy.” Bề ngoài cô cười nói vui vẻ nhưng bên trong lại lạnh giá khi đối diện với kẻ thù không đội trời chung của mình, buổi tiệc kết thúc thì mối thù giữa cô và Tần Hải cũng kết thúc.
Thấy giữa Tần Hải và Đỗ Huệ Di không gay gắt, đối đầu nhau ngược lại còn vui vẻ chào nhau như thế Tần Đình Danh thở mạnh một hơi, vui mừng trước mắt nhưng anh lại quên mất, không nghĩ đến việc đây chính là sự êm đềm trước con sóng lớn sắp ập đến.
Những người ở đấy nghe Tần Đình Danh giới thiệu Đỗ Huệ Di là bạn gái của mình thì ngay tức khắc dồn hết mọi sự chú ý lên cô với khí chất của cô không ai có thể bàn cãi gì nữa, rất xứng với anh. Chỉ trong phút chốc tất cả cô gái ở đó đều đồng loạt vỡ mộng, đã ra mắt gia đình rồi họ không còn hy vọng gì nữa.
Từ đằng xa, Lạc Thu Thủy tiến đến tươi cười gật đầu chào Tần Hải rồi cất giọng nói với Tần Đình Danh: “Chủ tịch Tần! Tôi xin mượn bạn gái của anh một chút.” Đỗ Huệ Di bị kéo đi ngay sau đó, cách xa Tần Đình Danh và Tần Hải, Lạc Thu Thủy khẽ nói với: “Cậu cẩn thận một chút, tớ để ý thấy từ lúc cậu đến đến bây giờ những thuộc hạ của Tần Hải đều quan sát cậu rất kĩ, mọi nhất cử nhất động của cậu thì thu vào tầm mắt của bọn họ đấy, xem ra Tần Hải đã nghi ngờ, đề phòng rồi.”
“Tớ thấy điều này chứ, cậu yên tâm tớ sẽ không lộ bất kì sơ hở nào đâu, một lát nữa để xem ai sẽ chiếm ưu thế hơn, hôm nay nếu ông ta không chết thì người chết sẽ là tớ.” Đỗ Huệ Di nhếch môi liếc mắt nhìn một lượt tất cả thuộc hạ của Tần Hải, vẻ mặt tràn đầy tự tin, một chút lo sợ cũng không.
Đỗ Huệ Di bật chế độ thân thiện, hiền lành trước khi ác ma trong cô hiện ra, những người ở đấy phần lớn đều đến tiếp cận, bắt chuyện với Đỗ Huệ Di cô thừa biết mục đích của bọn họ chính là muốn lôi kéo quan hệ nhưng cô vẫn vô cùng lịch sự nở một nụ cười công nghiệp với họ.
Buổi tiệc kết thúc, khách mời đều lần lượt ra về hết bây giờ trong Tần gia chỉ còn lại bọn người Dạ Thành Đông, người của Mộ gia, Lạc Thu Thủy, Lạc Thu Tử và Hà Lâm. Phương Thần vừa định cùng Clara đi về thì vô tình nhìn thấy có người đang giơ súng chỉa vào Tần Đình Danh, anh trợn mắt hét lớn: “Đình Danh! Cẩn thận.”
Một tiếng súng vang lên người đàn ông ấy đã bị Tôn Nam bắn chết ngay tại chỗ, từ bên ngoài có rất nhiều người cầm súng đi vào, bên trong cũng đồng loạt rút súng hai bên bắt đầu nổ súng, chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều người chết. Tần Đình Danh chạy đến kéo Đỗ Huệ Di đưa cô đến an toàn: “Em đừng rời khỏi chỗ này, anh nhận ra bọn họ không phải muốn nhằm vào em hay bất kì ai khác mà là anh và ba của anh, em chỉ cần đứng ở đây thôi anh sẽ rất mau giải quyết xong bọn người đó.”
Dứt câu, Tần Đình Danh bước đi được vài bước thì nghe tiếng súng phát ra từ phía sau của mình, giật mình quay người lại anh trợn trắng mắt khi thấy Đỗ Huệ Di cầm súng chỉa vào Tần Hải còn ông thì loạng choạng sắp ngã xuống vì bị thương, anh vội chạy đến đỡ lấy ba của mình nhìn cô với ánh mắt bàng hoàng, hoang mang: “Tiểu Di! Tại sao em lại làm vậy chứ?”
“Nợ máu thì trả bằng máu.” Đỗ Huệ Di lạnh lùng đáp lại, đôi mắt cô sắc lạnh một cách đáng sợi, cô lớn tiếng nói: “Dừng lại.” Ngay tức khắc những người lúc nãy xông vào đều đồng loạt dừng lại.
Tần Đình Danh đảo mắt nhìn Đỗ Huệ Di rồi nhìn bọn người Lạc Thu Thủy, anh đã hiểu ra mọi chuyện: “Thì ra bọn họ đều là người của em, em đã sắp đặt hết mọi chuyện rồi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của em có đúng không?” Anh thật sự không ngờ cô lại có thể ra tay một cách dứt khoát như thế, cứ tưởng cô buông bỏ thù hận cùng anh hóa giải mọi chuyện nhưng anh đã lầm, hoàn toàn sai lầm.
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của em cả từ việc đến Tần thị làm, tiếp cận anh cho đến khi đồng ý hẹn hò với anh mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của em hết.” Đỗ Huệ Di điềm nhiên cất giọng trả lời, đúng là tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô nhưng có một chuyện nó không nằm trong kế hoạch khiến cô không ngờ đến đó chính là yêu anh, rất yêu nữa là đằng khác.
Hạ Tử Quyên mau chóng đến sơ cứu, cầm máu cho Tần Hải trước, Tần Đình Danh khẽ cười lạnh một tiếng, chuyện Đỗ Huệ Di tiếp cận anh anh biết chứ nhưng anh không quan tâm điều mà anh quan tâm là tình cảm của cô nhưng…Tần Đình Danh chuyển Tần Hải sang cho Lão Nghiêm đỡ: “Ông hãy mau đưa ba tôi đến bệnh viện đi.”
“Không được! Bất cứ ai cũng có thể rời khỏi đây chỉ có ông ta là không được, hôm nay ông ta phải chết ở đây.” Đỗ Huệ Di trừng trừng mắt hét lớn, hôm nay cô nhất định phải giết chết Tần Hải báo thù cho gia tộc cho Đỗ Tấn Trung và cả người anh trai đáng thương của cô nữa.
Tần Đình Danh đau lòng nhìn Đỗ Huệ Di, bây giờ anh chỉ thấy trong mắt cô toàn là hận thù, sự giận dữ, căm phẫn tột độ, dáng vẻ này của Đỗ Huệ Di khiến cho anh càng thêm đau đau đến tê tâm liệt phế: “Tiểu Di! Em đừng như vậy nữa, em hãy buông bỏ hận thù cùng anh hóa giải mọi chuyện có được không?” Anh nài nỉ, cầu xin cô, trong lòng còn mang một chút niềm hy vọng hy vọng cô sẽ nghe anh mà hóa giải mọi chuyện trong hòa bình.
“Không được, chuyện đó là không thể nào, anh có biết ba của anh đã gây ra những gì cho tôi không?” Cô lạnh nhạt, dứt khoát không một chút chần chừ cất giọng đáp, cô liếc mắt nhìn Tần Hải hận không thể giết chết ông ngay bây giờ: “Tần Đình Danh! Anh có biết ba của anh đã làm ra những chuyện độc ác, tàn nhẫn đến cỡ nào không hả? Ba của anh chỉ vì một sợi dây chuyền mà giết cả gia tộc của tôi còn có cả ba nuôi và anh hai của tôi đều là bị ông ta giết chết. Anh nói xem, tôi có thể buông bỏ mối thù không đội trời chung này không? Nếu đổi lại là anh anh có thể buông bỏ, ngồi xuống hòa giải được không hả?” Giọng của Đỗ Huệ Di ngày một lớn, những lời nói này cô đã giữ trong lòng rất lâu rồi cuối cùng cũng có thể nói hết ra, bộc phát ra hết sự phẫn nộ, căm phẫn của mình.
Ngày hôm nay chính là sinh nhật của Tần Đình Danh, anh xuất hiện với dáng vẻ quen thuộc vẫn là mặc một bộ vest màu đen, nét mặt lạnh toát như băng, khách đến dự đều là những người có máu mặt trong giới có tiền có quyền. Lục Dĩ Tường thấy Tần Đình Danh cứ liên tục liếc mắt nhìn về phía cổng chính, khóe môi anh cau lên tiến đến: “Cậu có cần phải sốt ruột, ngóng trông đến như vậy không? Sớm muộn gì thì bạn gái của cậu cũng đến mà thôi.”
Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu bước đến, Từ Phương Hiểu khẽ bật cười lên tiếng: “Em thấy gia đình em không giữ được Huệ Di bao lâu nữa rồi, không chừng sau ngày hôm nay anh qua hỏi cưới chị ấy luôn quá.” Âu Hoằng Phong tiếp lời của vợ mình: “Chắc chắn là vậy rồi, chúng ta phải chuẩn bị quà mừng trước thôi.”
Ngoài cổng chính, một chiếc xe sang trọng lái đến vừa nhìn Tần Đình Danh đã nhận ra đó chính là xe của Mộ gia, lúc này môi anh mới cong lên thành một đường cong hoàn mỹ, Đỗ Huệ Di bước xuống xe với chiếc váy màu trắng lệch vai dài chưa đến gối, dây vai bên phải được đính chuỗi ngọc trai, đôi giày cao gót cùng màu, tóc cô buộc thấp, xoăn nhẹ ở phần đuôi trông vô cùng sang trọng, thanh lịch. Đỗ Huệ Di đi vào bên trong cùng với vợ chồng Mộ Tần và Mộ Khánh Dương, Hoa Châu Châu.
“Huệ Di như thế em nhìn còn phát mê huống chi là Đình Danh, cả đời này Đình Danh đã được định sẵn là không thoát khỏi cô ấy rồi.” Hạ Tử Quyên ngắm nhìn nhan sắc không một góc chết của Đỗ Huệ, không ngừng xuýt xoa, chính bản thân cô còn phải đắm chìm trong nhan sắc ấy.
Tần Đình Danh vui vẻ mau chóng dẫn Đỗ Huệ Di ra mắt với Tần Hải, trong lòng anh có hơi lo lắng, thấp thỏm vì sợ Tần Hải và Đỗ Huệ Di sẽ đối đầu gay gắt, trở thành kẻ thù khi thấy nhau nhưng sớm muộn gì hai người cũng gặp mặt không sớm không muộn chi bằng nhân ngày hôm nay gặp.
“Ba! Đây là bạn gái của con, Tiểu Di.” Tần Đình Danh đứng trước mặt Tần Hải giới thiệu Đỗ Huệ Di, ánh mắt của anh không ngừng quan sát sắc mặt của ông và cô.
Tần Hải mỉm cười nụ cười mang đầy vẻ thiện chí: “Chào cháu, không ngờ cháu và Đình Danh lại có duyên như vậy xa cách mười mấy năm vẫn gặp lại và yêu nhau.”
Đỗ Huệ Di cười nhẹ, lễ phép chào Tần Hải: “Cháu chào bác, cháu cũng không ngờ giữa cháu và Đình Danh lại có duyên như vậy.” Bề ngoài cô cười nói vui vẻ nhưng bên trong lại lạnh giá khi đối diện với kẻ thù không đội trời chung của mình, buổi tiệc kết thúc thì mối thù giữa cô và Tần Hải cũng kết thúc.
Thấy giữa Tần Hải và Đỗ Huệ Di không gay gắt, đối đầu nhau ngược lại còn vui vẻ chào nhau như thế Tần Đình Danh thở mạnh một hơi, vui mừng trước mắt nhưng anh lại quên mất, không nghĩ đến việc đây chính là sự êm đềm trước con sóng lớn sắp ập đến.
Những người ở đấy nghe Tần Đình Danh giới thiệu Đỗ Huệ Di là bạn gái của mình thì ngay tức khắc dồn hết mọi sự chú ý lên cô với khí chất của cô không ai có thể bàn cãi gì nữa, rất xứng với anh. Chỉ trong phút chốc tất cả cô gái ở đó đều đồng loạt vỡ mộng, đã ra mắt gia đình rồi họ không còn hy vọng gì nữa.
Từ đằng xa, Lạc Thu Thủy tiến đến tươi cười gật đầu chào Tần Hải rồi cất giọng nói với Tần Đình Danh: “Chủ tịch Tần! Tôi xin mượn bạn gái của anh một chút.” Đỗ Huệ Di bị kéo đi ngay sau đó, cách xa Tần Đình Danh và Tần Hải, Lạc Thu Thủy khẽ nói với: “Cậu cẩn thận một chút, tớ để ý thấy từ lúc cậu đến đến bây giờ những thuộc hạ của Tần Hải đều quan sát cậu rất kĩ, mọi nhất cử nhất động của cậu thì thu vào tầm mắt của bọn họ đấy, xem ra Tần Hải đã nghi ngờ, đề phòng rồi.”
“Tớ thấy điều này chứ, cậu yên tâm tớ sẽ không lộ bất kì sơ hở nào đâu, một lát nữa để xem ai sẽ chiếm ưu thế hơn, hôm nay nếu ông ta không chết thì người chết sẽ là tớ.” Đỗ Huệ Di nhếch môi liếc mắt nhìn một lượt tất cả thuộc hạ của Tần Hải, vẻ mặt tràn đầy tự tin, một chút lo sợ cũng không.
Đỗ Huệ Di bật chế độ thân thiện, hiền lành trước khi ác ma trong cô hiện ra, những người ở đấy phần lớn đều đến tiếp cận, bắt chuyện với Đỗ Huệ Di cô thừa biết mục đích của bọn họ chính là muốn lôi kéo quan hệ nhưng cô vẫn vô cùng lịch sự nở một nụ cười công nghiệp với họ.
Buổi tiệc kết thúc, khách mời đều lần lượt ra về hết bây giờ trong Tần gia chỉ còn lại bọn người Dạ Thành Đông, người của Mộ gia, Lạc Thu Thủy, Lạc Thu Tử và Hà Lâm. Phương Thần vừa định cùng Clara đi về thì vô tình nhìn thấy có người đang giơ súng chỉa vào Tần Đình Danh, anh trợn mắt hét lớn: “Đình Danh! Cẩn thận.”
Một tiếng súng vang lên người đàn ông ấy đã bị Tôn Nam bắn chết ngay tại chỗ, từ bên ngoài có rất nhiều người cầm súng đi vào, bên trong cũng đồng loạt rút súng hai bên bắt đầu nổ súng, chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều người chết. Tần Đình Danh chạy đến kéo Đỗ Huệ Di đưa cô đến an toàn: “Em đừng rời khỏi chỗ này, anh nhận ra bọn họ không phải muốn nhằm vào em hay bất kì ai khác mà là anh và ba của anh, em chỉ cần đứng ở đây thôi anh sẽ rất mau giải quyết xong bọn người đó.”
Dứt câu, Tần Đình Danh bước đi được vài bước thì nghe tiếng súng phát ra từ phía sau của mình, giật mình quay người lại anh trợn trắng mắt khi thấy Đỗ Huệ Di cầm súng chỉa vào Tần Hải còn ông thì loạng choạng sắp ngã xuống vì bị thương, anh vội chạy đến đỡ lấy ba của mình nhìn cô với ánh mắt bàng hoàng, hoang mang: “Tiểu Di! Tại sao em lại làm vậy chứ?”
“Nợ máu thì trả bằng máu.” Đỗ Huệ Di lạnh lùng đáp lại, đôi mắt cô sắc lạnh một cách đáng sợi, cô lớn tiếng nói: “Dừng lại.” Ngay tức khắc những người lúc nãy xông vào đều đồng loạt dừng lại.
Tần Đình Danh đảo mắt nhìn Đỗ Huệ Di rồi nhìn bọn người Lạc Thu Thủy, anh đã hiểu ra mọi chuyện: “Thì ra bọn họ đều là người của em, em đã sắp đặt hết mọi chuyện rồi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của em có đúng không?” Anh thật sự không ngờ cô lại có thể ra tay một cách dứt khoát như thế, cứ tưởng cô buông bỏ thù hận cùng anh hóa giải mọi chuyện nhưng anh đã lầm, hoàn toàn sai lầm.
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của em cả từ việc đến Tần thị làm, tiếp cận anh cho đến khi đồng ý hẹn hò với anh mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của em hết.” Đỗ Huệ Di điềm nhiên cất giọng trả lời, đúng là tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô nhưng có một chuyện nó không nằm trong kế hoạch khiến cô không ngờ đến đó chính là yêu anh, rất yêu nữa là đằng khác.
Hạ Tử Quyên mau chóng đến sơ cứu, cầm máu cho Tần Hải trước, Tần Đình Danh khẽ cười lạnh một tiếng, chuyện Đỗ Huệ Di tiếp cận anh anh biết chứ nhưng anh không quan tâm điều mà anh quan tâm là tình cảm của cô nhưng…Tần Đình Danh chuyển Tần Hải sang cho Lão Nghiêm đỡ: “Ông hãy mau đưa ba tôi đến bệnh viện đi.”
“Không được! Bất cứ ai cũng có thể rời khỏi đây chỉ có ông ta là không được, hôm nay ông ta phải chết ở đây.” Đỗ Huệ Di trừng trừng mắt hét lớn, hôm nay cô nhất định phải giết chết Tần Hải báo thù cho gia tộc cho Đỗ Tấn Trung và cả người anh trai đáng thương của cô nữa.
Tần Đình Danh đau lòng nhìn Đỗ Huệ Di, bây giờ anh chỉ thấy trong mắt cô toàn là hận thù, sự giận dữ, căm phẫn tột độ, dáng vẻ này của Đỗ Huệ Di khiến cho anh càng thêm đau đau đến tê tâm liệt phế: “Tiểu Di! Em đừng như vậy nữa, em hãy buông bỏ hận thù cùng anh hóa giải mọi chuyện có được không?” Anh nài nỉ, cầu xin cô, trong lòng còn mang một chút niềm hy vọng hy vọng cô sẽ nghe anh mà hóa giải mọi chuyện trong hòa bình.
“Không được, chuyện đó là không thể nào, anh có biết ba của anh đã gây ra những gì cho tôi không?” Cô lạnh nhạt, dứt khoát không một chút chần chừ cất giọng đáp, cô liếc mắt nhìn Tần Hải hận không thể giết chết ông ngay bây giờ: “Tần Đình Danh! Anh có biết ba của anh đã làm ra những chuyện độc ác, tàn nhẫn đến cỡ nào không hả? Ba của anh chỉ vì một sợi dây chuyền mà giết cả gia tộc của tôi còn có cả ba nuôi và anh hai của tôi đều là bị ông ta giết chết. Anh nói xem, tôi có thể buông bỏ mối thù không đội trời chung này không? Nếu đổi lại là anh anh có thể buông bỏ, ngồi xuống hòa giải được không hả?” Giọng của Đỗ Huệ Di ngày một lớn, những lời nói này cô đã giữ trong lòng rất lâu rồi cuối cùng cũng có thể nói hết ra, bộc phát ra hết sự phẫn nộ, căm phẫn của mình.
Bình luận facebook