Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Doanh trại chiến tướng Thế Xương đang tập trận binh lượt cho trận chiến sắp tới tấn công nước Triệu mở rộng đất nước. Một cơn gió mạnh thổi qua khiến bụi bay mù mịt, binh sĩ đều không thể nhìn thấy trước mặt đang xảy ra điều gì, hoang mang tột độ nhưng chưa có lệnh của chủ soái, không dám cả gan rời khỏi vị trí.
- Mau nằm xuống hết. - Giọng chủ soái hét lên, trước mắt đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng là trời yên biển lặng không có một cơn gió nhỏ nào bỗng nhiên xuất hiện khiến vị tướng soái trong lòng đầy mưu tính, có phải trời không muốn giúp chiếm nước Triệu.
Cơn gió mạnh kia rất lâu mới chịu ngưng, mọi thứ dường như bị nó phá hỏng hết, mặt mũi của bọn binh lính đều dính đầy bụi bẩn, gương mặt ai nấy đều lắm lem.
- Chủ soái, có cái gì đó ở phía kia. - Một tên lính hô to, chỉ về phía xa xa gần doanh trại.
Thế Xương nhìn về phía tên binh sĩ vừa nói, quả nhiên là có điều gì đó đáng nghi ngờ. Hắn ta bước đền gàn, phát hiện thì ra lại là một cô nương, nhưng trang phục trên người cô nương ta rất lạ, không phải là người nươc Triệu, cũng không phải là người nước Hoàng.
- Chủ soái, có khi nào là gián điệp không ạ. - Thân tính của Thế Xương là Lý quốc sư, ông ta nổi tiếng là đa nghi nhưng vô cùng mưu trí.
- Một cô nương chăn yếu tay mềm, trang phục trên người cô nương ta cũng không phải là người nước Triệu. Mang cô ta vào doanh trại trước, khi tỉnh lại sẽ hỏi rõ.
Hai tên binh lính nghe lệnh, mang cán ra đặt cô lên và khiêng vào bên trong doanh trại. Đi xa nhà, nhìn thấy nữ nhìn liền thèm thuồng... Cô nương này lại có nước da trắng nõn, gương mặt thanh tú... Nếu là người của nước Triệu xem ra bọn họ cứ vật giải trí.
- Cô nương ta vì sao lại bất tỉnh. - Thế Xương hỏi vị đại phu của mình.
- Là hỷ mạch, cô ta đang mang thai. - Vị đại phu đáp. - Nhưng theo tôi, thai của cô ta có vấn đề... Không nên giữ lại sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Mạch đập rối loạn, tim cũng không đều... Có lẽ ngất đi vì quá hoảng sợ.
- Mang thai sao? - Thế Xương nhìn cô gái nằm trên giường.
Sau khi được chính tay chủ soái đút từng muỗng thuốc thì cô đã tỉnh lại, Ngọc Hân nhìn những người xa lạ bên cạnh liền hoảng hốt, không phải ông ta bảo cô nhảy xuống sẽ gặp lại Tuấn Phong sao? Bọn người trước mặt cô là ai?
- Tỉnh rồi sao? - Thế Xương hỏi.
- Ngươi là ai? - Cô hoảng hốt, trang phục hắn ta không giống người nước Triệu, không phải là xuyên nhầm thời điểm chứ, giống như cổ máy thời gian của Doremon bị trục trặc.
- Câu này chẳng phải là ta nên hỏi ngươi mới đúng ư? - Thế Xương tiến đến gần cô hỏi. - Ngươi là ai, vì sao ngất đi ở gần doanh trại của ta, có phải là gián điệp của tên Triệu Tuấn Phong hay không?
Nghe nhắc đến Tuấn Phong, Ngọc Hân thở phào nhẹ nhõm vì ít ra cũng không xuyên nhầm thời điểm, có lẽ là nhầm vị trí đáp. Cũng là do ông già chết tiệt kia, luôn làm việc cẫu thả.
Cô đưa mắt nhìn về phía Thế Xương, nhớ lại những gì hắn vừa hỏi liền cảm thấy lo lắng, là cô đang ở trong tay địch đây mà.
- Tôi... Tôi là một người ở phương xa đến... Nước Triệu họ không chứa chấp tôi nên tôi cứ đi, cứ đi mãi. - cô vờ vịt. - Tôi hận nước Triệu không hết vì bọn họ xua đuổi tôi, vì sao lại làm gián điệp cho bọn chúng.
- Có gì để bốn tướng tin ngươi. - Thế Xương vẫn chưa hết nghi ngờ.
- Tôi... À, trang phục tôi đang mặc không phải là của nước Triệu, tôi thật sự không có quan hệ gì với bọn họ cả.
Thế Xương vung kiếm, nhanh nhu cắt thanh gươm đã kề cận cổ cô. Ngọc Hân sợ xanh cả mặt, hắn ta không phải đang thực hiện kế hoạch thà giết nhàm còn hơn bỏ sót chứ... Cô không muốn chết ở đây đâu, con trai cô còn chưa kịp chào đời mà.
- Quả nhiên nhà ngươi không biết võ công. - Thế Xương thu gươm lại nói. - Cho ngươi đi.
Bên ngoài, Lý quốc sư bướ vào liền ngăn cản: " Chủ soái, cô nương ta vẫn chưa có thể xác định được có phải gián điệp của bọn chúng hay không, để cô ta đi nha thả hổ về rừng, chi bằng giam giữ lại đây để mọi sự theo kế hoạch."
Thế Xương nhìn dáng vẻ yếu đưới của Ngọc Hân cũng không nghĩ cô có thể đến đây làm gián điệp, nhưng lời Lý quốc sư nói quả không sai... Khi nào chiếm được nước Triệu, thả cô ta đi cũng không muộn, tránh mọi sự bại lộ.
Vậy là cô bị Thế Xương nhốt lại trong doanh trại không cho rời đi, cô cũng không thể nào tỏ ra muốn đi đến Triệu quốc tìm Tuấn Phong được, đành vờ như thuần phục hắn ta. Hằng ngày cô nhìn bọn chúng rèn luyện binh sĩ thì lo lắng cho Triệu quốc nhiều hơn, nhưng nào dám thể hiện ra bên ngoài.
Tuy nói bị giam nhưng bọn họ đối với cô cũng không tệ lắm, cho cô tự do đi lại trong doanh trại chỉ trừ lều của chủ soái là không được tới gần vì hắn ta thường xuyên bàn bạc cùng rát đongo người, cô biết chắc là đang âm mưu chiếm Triệu quốc rồi, bọn xấu xa này.
- Cô nương, sao ngồi buồn một mình thế này. - Bốn tên binh sĩ đi về phía cô buông lời trêu chọc.
Nhìn thấy ánh mắt dâm tà của bọn chúng, cô có chút không an toàn liền đứng lên toan bỏ đi nhưng lại bị bọn chúng chặn lại.
- Đi đâu mà vội vàng như vậy, ở lại đây cùng các anh trò truyện nào. - Một tên kéo tay cô lại.
Cô hoảng sợ hất tay hắn ra, chỉ biết lùi về phía sau.
- Cô nương cũng thật trắng trẻo xinh đẹp, đến đây vui vẻ cùng ta nào. - bọn chúng bắt đầu bọc lộ thú tính trong người, đưa tay chạm vào người cô.
- Các người không được động vào tôi, tướng soái sẽ không tha cho các người. - cô mang Thế Xương ra uy hiếp, vì nghĩ bọn chúng e sợ hắn ta.
Bọn chúng không những không sợ lại cười hố lên đầy man rợ.
- Tướng soái đúng là ra lệnh không được động vào người co, nhưng hiện tại tướng soái đang bận bàn bạc... Bọn ta vui vẻ cũng cô nương, dù có biết cũng chỉ trách phạt vì nơi này thiếu quân... Hâh, ngoan ngoãn mà hầu hạ các đại huynh này đi.
Bọn người không biết liêm sĩ này, cô muốn mắng chửi nhưng nhìn thấy ánh mặt thèm thuồng kia thì toàn thân lạnh run, cô không muốn thất thân cùng bọn ô hợp này, đứa bé yếu ớt trong bụng cô sẽ gặp nguy hiểm.
- Cứu... Cứu tôi với. - Bị bọn chúng kéo đến một lều trống, cô kêu cứu hết sức nhưng dường như tiếng động những thanh gươm va vào nhau áp đảo toàn bộ.
Bọn chúng xé rách chiéc áo binh mà Thế Xương cho cô thay đổi trang phục, nơi này thì không có trang phục nữ nhi nên cô đành chịu. Nay chiếc áo đã bị bọn chúng xé nát, trên người cô đầy vết xướt khi phàn kháng lại bọn người hèn hạ này, nước mắt lăn trào trên khoé mi...
Tấm màn che chiéc lều được tung lên, ánh sáng chiếu vào bên trong nhìn rõ ràng hình ảnh cô đang chóng lại bốn tên binh sĩ đang muốn cưỡng đoạt cô. Cô như một con thỏ con, dù bị dày xéo nhưng vẫn tìm đường thoát đi.
- Chết tiệt, các nguoi dám khán lệnh bỗn tướng. - Thế Xương tức giận vung gươm.
- Tướng quân ngài bình tĩnh lại. - Lý quốc sư ngăn Thế Xương lại, không cho hắn chém bốn tên binh sĩ. - Người đâu, mang bốn tên này nhốt lại bỏ đói ba ngày cho ta... Tướng quân sẽ xữ trí bọn chúng sau.
Ngọc Hân đưa mắt nhìn Thế Xương, nước mắt rơi ra không còn ngưng lạ được. Cơn đau ở bụng bỗn nhien lại kéo đến khiến cô quằn quại ôm lấy thân mình.
Thế Xướng dùng áo choàng che chắn người cô lại, nhìn thấy cô đau đơn trong lòng cũng cảm thấy có lỗi. Vì hắn giữ cô lại nơi này, cô mới xảy ra chuyện vừa rồi.
- Tướng quân, tôi đã từng nói... Cái thai đó là không thể giữ lại, nếu còn giữ lại sẽ khiến cô ta đau đến chết.
- Không còn cách nào giữ lại mạng hai mẹ con ư?
- Cách không phải là không có, nhưng... - Ông ta ấp úng.
- Là cách gì?
- Ở trên núi Hải Sơn, có một loại hoa quý là quý hiếm nằm trên đỉnh núi mang tên Uất Thiên Hương có thể cứu được hai mẹ con họ. Nhưng dãy núi đó rất cao và khó đi lại, bao nhiêu người đã đi nhưng không thấy về.
Ngọc Hân nằm trên giường nghe qua câu chuyện, cô cũng đã từng nghe người đàn ông kia nói về loại hoa kì diệu này, không ngờ lại khó khăn đến như vậy.
- Tướng quân, xin tướng quân cho tôi rời khỏi nơi này để tìm loài hoa ấy cứu con tôi, tôi nhất dịnh không bỏ nó đi. - Cô bật khóc, vì đứa trẻ này cô đến đây, nếu nó mất đi còn ý nghĩa gì nữa.
- Không được, cô không được rời khỏi nơi này. - Lý quốc sư đáp. - Cô ở đây mấy ngày, đã biết quá nhiều rồi.
- Tôi đã nói tôi không phải gián điệp mà, ông đã xấu còn thích đo gs vai ác là sao hả... Tôi mặc kệ ông là ai, tôi phải rời khỏi đây để cứu con tôi. - cô ngồi dậy, vừa đứng lên liền ngã xuống vì bụng quặn đau,
Thế Cương bước tới bế Ngọc Hân lên giường, gương mặt hắn ta lúc nào cũng như vậy không một chút cảm xúc nào. Sau đó quay về phía vị đại phu mà nói: " Từ nơi này đến đỉnh núi và quay về lại sẽ mất bao nhiêu ngày."
- Khoảng năm ngày nếu như là người bình thường. - Vị đạ phu đaps
Thế Xương quay qua nhìn Lý quốc sư liền nói: " Ta rời khỏi doanh trại ba ngày, ngươi ở đay thay ta chỉ huy bọn binh sĩ... Cấm tuyệt đối không được xảy ra chuyện như vưa rồi."
- Người muốn đi hái hoa cho cô ta ư? - Lý quốc sư kinh ngạc hỏi.
Thế Xương gậy đầu.
- Chuyện này...
- Không bàn bạc gì nữa, ta đi nhanh về nhanh... Nhớ lời ta căn dặn cho kĩ, ai kháng lệnh giết không tha.
Ngọc Hân kinh ngạc khi nghe lời Thế Xương kia nói, hắn ta với cô nào đâu có quan hệ nào vì sao hắn lại vì cô mà đi hái loại hoa khó tìm ấy, xem ra hắn cũng là người tốt... Nhưng nếu hắn tót như vậy, vì sao lại tấn công Triệu Quốc của Tuấn Phong.
Ba ngày trôi qua đối với cô quá là dài, từng cơn đau bụng đeo bám cô từng ngày. Vị đại phu chỉ biết lắc đầu chờ đợi tướng quân kia mang loài hoa quý ấy về, nếu không ngay cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm.
Ba ngày trôi qua, đến đêm thì Thế Xương cũng mang loài hoa quý hiếm kia về. Cô đuaw dôi mắt mờ mịt nhìn hắn ta, trên tóc vẫn còn vươn bụi bặm, có lẽ hắn ta đã rất khó khăn và vất vả để giúp cô.
- Vì sao tướng quân lại giúp mẹ con tôi. - Cô quàn quại trong cơn đau, khe hỏi khi nhìn thấy Thế Xương.
- Thấy chết không cứu không phải là Thế Xương ta, cô nương ở trong doanh trại của ta... Chình là ta phải lo lắng cho cô nương.
Cô đâu đến ngất đi, vị đại phu mang hoa quý điều chế thành thuốc mang đến lều cô nhưng dường như cô đã đau đến ngất đi. Thế Xương tự mình đút từng muỗng cho vào miệng cô, mùi hoa toả ra khắp căn phòng thơm ngất trời,
- Mọi việc đã tốt rồi, không ngờ tướng quân lại vì một cô gái xa lạ mà bỏ công sức như vậy.
Hắn ta không đáp, chỉ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân.
Sáng hôm sau, Ngọc Hân tỉnh lại thấy trong người khoẻ hẳn lên, bụng cũng không còn cảm giác đau đơn gì nữa. Cô bước ra khỏi lều, nhìn tháy Thế Xương đang trị tội bốn tên khốn kiếp lần đó muốn cưỡng bức cô... Tuy lòng thì thù hận như vậy, nhưng khi Thế Xương vung gươm muốn chém bọn chúng thì cô vội vàng chen vào.
- Khoan đã, đừng giết họ. - Cô hét lên.
- Không liên quan đến cô nương, mau vào trong đi. - Hắn ta lanhk lùng nói.
- Người đùng giết bọn họ, cha mẹ người thân bọn họ sẽ rất đau lòng nếu biết tin con cái mình tác tệ bị giết. Người hãy nghĩ đến cha mẹ người, người thân trong gia đình sẽ giảm bớt căng thẳng. - cô thuýet phục.
- Cách bổn tướng dùng người, không đến lượt cô nương xen vào.
Cô biết mình thuyết phục không đuọcw, thôi thì tự ai làm người ấy chịu... Cũng là do bọn chúng làm bậy trước.
- Chỉ còn vài ngày nữa chúng ta sẽ tấn công vào nước Triệu. Ta muôns tất cả binh sĩ luôn trong tình trang sẵn sàng chiến ốn, ta sẽ chiếm đuọcw nước Triệu nhỏ bé này. - Giọng Thế Xương vang vọng.
Cô có chút lo lắng và háo hức... cô sắp được gặp lại Tuấn Phong nhưng cũng khá lo lắng, liệu binh sĩ của Thế Xương mạnh như vậy, Triệu quốccos thể đấu nỗi hay không???
- Mau nằm xuống hết. - Giọng chủ soái hét lên, trước mắt đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng là trời yên biển lặng không có một cơn gió nhỏ nào bỗng nhiên xuất hiện khiến vị tướng soái trong lòng đầy mưu tính, có phải trời không muốn giúp chiếm nước Triệu.
Cơn gió mạnh kia rất lâu mới chịu ngưng, mọi thứ dường như bị nó phá hỏng hết, mặt mũi của bọn binh lính đều dính đầy bụi bẩn, gương mặt ai nấy đều lắm lem.
- Chủ soái, có cái gì đó ở phía kia. - Một tên lính hô to, chỉ về phía xa xa gần doanh trại.
Thế Xương nhìn về phía tên binh sĩ vừa nói, quả nhiên là có điều gì đó đáng nghi ngờ. Hắn ta bước đền gàn, phát hiện thì ra lại là một cô nương, nhưng trang phục trên người cô nương ta rất lạ, không phải là người nươc Triệu, cũng không phải là người nước Hoàng.
- Chủ soái, có khi nào là gián điệp không ạ. - Thân tính của Thế Xương là Lý quốc sư, ông ta nổi tiếng là đa nghi nhưng vô cùng mưu trí.
- Một cô nương chăn yếu tay mềm, trang phục trên người cô nương ta cũng không phải là người nước Triệu. Mang cô ta vào doanh trại trước, khi tỉnh lại sẽ hỏi rõ.
Hai tên binh lính nghe lệnh, mang cán ra đặt cô lên và khiêng vào bên trong doanh trại. Đi xa nhà, nhìn thấy nữ nhìn liền thèm thuồng... Cô nương này lại có nước da trắng nõn, gương mặt thanh tú... Nếu là người của nước Triệu xem ra bọn họ cứ vật giải trí.
- Cô nương ta vì sao lại bất tỉnh. - Thế Xương hỏi vị đại phu của mình.
- Là hỷ mạch, cô ta đang mang thai. - Vị đại phu đáp. - Nhưng theo tôi, thai của cô ta có vấn đề... Không nên giữ lại sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Mạch đập rối loạn, tim cũng không đều... Có lẽ ngất đi vì quá hoảng sợ.
- Mang thai sao? - Thế Xương nhìn cô gái nằm trên giường.
Sau khi được chính tay chủ soái đút từng muỗng thuốc thì cô đã tỉnh lại, Ngọc Hân nhìn những người xa lạ bên cạnh liền hoảng hốt, không phải ông ta bảo cô nhảy xuống sẽ gặp lại Tuấn Phong sao? Bọn người trước mặt cô là ai?
- Tỉnh rồi sao? - Thế Xương hỏi.
- Ngươi là ai? - Cô hoảng hốt, trang phục hắn ta không giống người nước Triệu, không phải là xuyên nhầm thời điểm chứ, giống như cổ máy thời gian của Doremon bị trục trặc.
- Câu này chẳng phải là ta nên hỏi ngươi mới đúng ư? - Thế Xương tiến đến gần cô hỏi. - Ngươi là ai, vì sao ngất đi ở gần doanh trại của ta, có phải là gián điệp của tên Triệu Tuấn Phong hay không?
Nghe nhắc đến Tuấn Phong, Ngọc Hân thở phào nhẹ nhõm vì ít ra cũng không xuyên nhầm thời điểm, có lẽ là nhầm vị trí đáp. Cũng là do ông già chết tiệt kia, luôn làm việc cẫu thả.
Cô đưa mắt nhìn về phía Thế Xương, nhớ lại những gì hắn vừa hỏi liền cảm thấy lo lắng, là cô đang ở trong tay địch đây mà.
- Tôi... Tôi là một người ở phương xa đến... Nước Triệu họ không chứa chấp tôi nên tôi cứ đi, cứ đi mãi. - cô vờ vịt. - Tôi hận nước Triệu không hết vì bọn họ xua đuổi tôi, vì sao lại làm gián điệp cho bọn chúng.
- Có gì để bốn tướng tin ngươi. - Thế Xương vẫn chưa hết nghi ngờ.
- Tôi... À, trang phục tôi đang mặc không phải là của nước Triệu, tôi thật sự không có quan hệ gì với bọn họ cả.
Thế Xương vung kiếm, nhanh nhu cắt thanh gươm đã kề cận cổ cô. Ngọc Hân sợ xanh cả mặt, hắn ta không phải đang thực hiện kế hoạch thà giết nhàm còn hơn bỏ sót chứ... Cô không muốn chết ở đây đâu, con trai cô còn chưa kịp chào đời mà.
- Quả nhiên nhà ngươi không biết võ công. - Thế Xương thu gươm lại nói. - Cho ngươi đi.
Bên ngoài, Lý quốc sư bướ vào liền ngăn cản: " Chủ soái, cô nương ta vẫn chưa có thể xác định được có phải gián điệp của bọn chúng hay không, để cô ta đi nha thả hổ về rừng, chi bằng giam giữ lại đây để mọi sự theo kế hoạch."
Thế Xương nhìn dáng vẻ yếu đưới của Ngọc Hân cũng không nghĩ cô có thể đến đây làm gián điệp, nhưng lời Lý quốc sư nói quả không sai... Khi nào chiếm được nước Triệu, thả cô ta đi cũng không muộn, tránh mọi sự bại lộ.
Vậy là cô bị Thế Xương nhốt lại trong doanh trại không cho rời đi, cô cũng không thể nào tỏ ra muốn đi đến Triệu quốc tìm Tuấn Phong được, đành vờ như thuần phục hắn ta. Hằng ngày cô nhìn bọn chúng rèn luyện binh sĩ thì lo lắng cho Triệu quốc nhiều hơn, nhưng nào dám thể hiện ra bên ngoài.
Tuy nói bị giam nhưng bọn họ đối với cô cũng không tệ lắm, cho cô tự do đi lại trong doanh trại chỉ trừ lều của chủ soái là không được tới gần vì hắn ta thường xuyên bàn bạc cùng rát đongo người, cô biết chắc là đang âm mưu chiếm Triệu quốc rồi, bọn xấu xa này.
- Cô nương, sao ngồi buồn một mình thế này. - Bốn tên binh sĩ đi về phía cô buông lời trêu chọc.
Nhìn thấy ánh mắt dâm tà của bọn chúng, cô có chút không an toàn liền đứng lên toan bỏ đi nhưng lại bị bọn chúng chặn lại.
- Đi đâu mà vội vàng như vậy, ở lại đây cùng các anh trò truyện nào. - Một tên kéo tay cô lại.
Cô hoảng sợ hất tay hắn ra, chỉ biết lùi về phía sau.
- Cô nương cũng thật trắng trẻo xinh đẹp, đến đây vui vẻ cùng ta nào. - bọn chúng bắt đầu bọc lộ thú tính trong người, đưa tay chạm vào người cô.
- Các người không được động vào tôi, tướng soái sẽ không tha cho các người. - cô mang Thế Xương ra uy hiếp, vì nghĩ bọn chúng e sợ hắn ta.
Bọn chúng không những không sợ lại cười hố lên đầy man rợ.
- Tướng soái đúng là ra lệnh không được động vào người co, nhưng hiện tại tướng soái đang bận bàn bạc... Bọn ta vui vẻ cũng cô nương, dù có biết cũng chỉ trách phạt vì nơi này thiếu quân... Hâh, ngoan ngoãn mà hầu hạ các đại huynh này đi.
Bọn người không biết liêm sĩ này, cô muốn mắng chửi nhưng nhìn thấy ánh mặt thèm thuồng kia thì toàn thân lạnh run, cô không muốn thất thân cùng bọn ô hợp này, đứa bé yếu ớt trong bụng cô sẽ gặp nguy hiểm.
- Cứu... Cứu tôi với. - Bị bọn chúng kéo đến một lều trống, cô kêu cứu hết sức nhưng dường như tiếng động những thanh gươm va vào nhau áp đảo toàn bộ.
Bọn chúng xé rách chiéc áo binh mà Thế Xương cho cô thay đổi trang phục, nơi này thì không có trang phục nữ nhi nên cô đành chịu. Nay chiếc áo đã bị bọn chúng xé nát, trên người cô đầy vết xướt khi phàn kháng lại bọn người hèn hạ này, nước mắt lăn trào trên khoé mi...
Tấm màn che chiéc lều được tung lên, ánh sáng chiếu vào bên trong nhìn rõ ràng hình ảnh cô đang chóng lại bốn tên binh sĩ đang muốn cưỡng đoạt cô. Cô như một con thỏ con, dù bị dày xéo nhưng vẫn tìm đường thoát đi.
- Chết tiệt, các nguoi dám khán lệnh bỗn tướng. - Thế Xương tức giận vung gươm.
- Tướng quân ngài bình tĩnh lại. - Lý quốc sư ngăn Thế Xương lại, không cho hắn chém bốn tên binh sĩ. - Người đâu, mang bốn tên này nhốt lại bỏ đói ba ngày cho ta... Tướng quân sẽ xữ trí bọn chúng sau.
Ngọc Hân đưa mắt nhìn Thế Xương, nước mắt rơi ra không còn ngưng lạ được. Cơn đau ở bụng bỗn nhien lại kéo đến khiến cô quằn quại ôm lấy thân mình.
Thế Xướng dùng áo choàng che chắn người cô lại, nhìn thấy cô đau đơn trong lòng cũng cảm thấy có lỗi. Vì hắn giữ cô lại nơi này, cô mới xảy ra chuyện vừa rồi.
- Tướng quân, tôi đã từng nói... Cái thai đó là không thể giữ lại, nếu còn giữ lại sẽ khiến cô ta đau đến chết.
- Không còn cách nào giữ lại mạng hai mẹ con ư?
- Cách không phải là không có, nhưng... - Ông ta ấp úng.
- Là cách gì?
- Ở trên núi Hải Sơn, có một loại hoa quý là quý hiếm nằm trên đỉnh núi mang tên Uất Thiên Hương có thể cứu được hai mẹ con họ. Nhưng dãy núi đó rất cao và khó đi lại, bao nhiêu người đã đi nhưng không thấy về.
Ngọc Hân nằm trên giường nghe qua câu chuyện, cô cũng đã từng nghe người đàn ông kia nói về loại hoa kì diệu này, không ngờ lại khó khăn đến như vậy.
- Tướng quân, xin tướng quân cho tôi rời khỏi nơi này để tìm loài hoa ấy cứu con tôi, tôi nhất dịnh không bỏ nó đi. - Cô bật khóc, vì đứa trẻ này cô đến đây, nếu nó mất đi còn ý nghĩa gì nữa.
- Không được, cô không được rời khỏi nơi này. - Lý quốc sư đáp. - Cô ở đây mấy ngày, đã biết quá nhiều rồi.
- Tôi đã nói tôi không phải gián điệp mà, ông đã xấu còn thích đo gs vai ác là sao hả... Tôi mặc kệ ông là ai, tôi phải rời khỏi đây để cứu con tôi. - cô ngồi dậy, vừa đứng lên liền ngã xuống vì bụng quặn đau,
Thế Cương bước tới bế Ngọc Hân lên giường, gương mặt hắn ta lúc nào cũng như vậy không một chút cảm xúc nào. Sau đó quay về phía vị đại phu mà nói: " Từ nơi này đến đỉnh núi và quay về lại sẽ mất bao nhiêu ngày."
- Khoảng năm ngày nếu như là người bình thường. - Vị đạ phu đaps
Thế Xương quay qua nhìn Lý quốc sư liền nói: " Ta rời khỏi doanh trại ba ngày, ngươi ở đay thay ta chỉ huy bọn binh sĩ... Cấm tuyệt đối không được xảy ra chuyện như vưa rồi."
- Người muốn đi hái hoa cho cô ta ư? - Lý quốc sư kinh ngạc hỏi.
Thế Xương gậy đầu.
- Chuyện này...
- Không bàn bạc gì nữa, ta đi nhanh về nhanh... Nhớ lời ta căn dặn cho kĩ, ai kháng lệnh giết không tha.
Ngọc Hân kinh ngạc khi nghe lời Thế Xương kia nói, hắn ta với cô nào đâu có quan hệ nào vì sao hắn lại vì cô mà đi hái loại hoa khó tìm ấy, xem ra hắn cũng là người tốt... Nhưng nếu hắn tót như vậy, vì sao lại tấn công Triệu Quốc của Tuấn Phong.
Ba ngày trôi qua đối với cô quá là dài, từng cơn đau bụng đeo bám cô từng ngày. Vị đại phu chỉ biết lắc đầu chờ đợi tướng quân kia mang loài hoa quý ấy về, nếu không ngay cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm.
Ba ngày trôi qua, đến đêm thì Thế Xương cũng mang loài hoa quý hiếm kia về. Cô đuaw dôi mắt mờ mịt nhìn hắn ta, trên tóc vẫn còn vươn bụi bặm, có lẽ hắn ta đã rất khó khăn và vất vả để giúp cô.
- Vì sao tướng quân lại giúp mẹ con tôi. - Cô quàn quại trong cơn đau, khe hỏi khi nhìn thấy Thế Xương.
- Thấy chết không cứu không phải là Thế Xương ta, cô nương ở trong doanh trại của ta... Chình là ta phải lo lắng cho cô nương.
Cô đâu đến ngất đi, vị đại phu mang hoa quý điều chế thành thuốc mang đến lều cô nhưng dường như cô đã đau đến ngất đi. Thế Xương tự mình đút từng muỗng cho vào miệng cô, mùi hoa toả ra khắp căn phòng thơm ngất trời,
- Mọi việc đã tốt rồi, không ngờ tướng quân lại vì một cô gái xa lạ mà bỏ công sức như vậy.
Hắn ta không đáp, chỉ đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hân.
Sáng hôm sau, Ngọc Hân tỉnh lại thấy trong người khoẻ hẳn lên, bụng cũng không còn cảm giác đau đơn gì nữa. Cô bước ra khỏi lều, nhìn tháy Thế Xương đang trị tội bốn tên khốn kiếp lần đó muốn cưỡng bức cô... Tuy lòng thì thù hận như vậy, nhưng khi Thế Xương vung gươm muốn chém bọn chúng thì cô vội vàng chen vào.
- Khoan đã, đừng giết họ. - Cô hét lên.
- Không liên quan đến cô nương, mau vào trong đi. - Hắn ta lanhk lùng nói.
- Người đùng giết bọn họ, cha mẹ người thân bọn họ sẽ rất đau lòng nếu biết tin con cái mình tác tệ bị giết. Người hãy nghĩ đến cha mẹ người, người thân trong gia đình sẽ giảm bớt căng thẳng. - cô thuýet phục.
- Cách bổn tướng dùng người, không đến lượt cô nương xen vào.
Cô biết mình thuyết phục không đuọcw, thôi thì tự ai làm người ấy chịu... Cũng là do bọn chúng làm bậy trước.
- Chỉ còn vài ngày nữa chúng ta sẽ tấn công vào nước Triệu. Ta muôns tất cả binh sĩ luôn trong tình trang sẵn sàng chiến ốn, ta sẽ chiếm đuọcw nước Triệu nhỏ bé này. - Giọng Thế Xương vang vọng.
Cô có chút lo lắng và háo hức... cô sắp được gặp lại Tuấn Phong nhưng cũng khá lo lắng, liệu binh sĩ của Thế Xương mạnh như vậy, Triệu quốccos thể đấu nỗi hay không???
Bình luận facebook